Vương Diệp ấm ức, bước vội ra khỏi phòng. Còn lại một mình, Đình Mặc ngồi mạnh xuống ghế, tâm trạng ngổn ngang phức tạp.
Ban nãy, hắn đã ghìm lại để không đánh Vương Diệp, là bởi từng câu từng chữ mà em gái nói, dội thẳng vào trái tim hắn, bằng sự thật! Hắn chợt nhìn nhận lại mọi chuyện vừa diễn ra suốt thời gian qua.
Vương Đình Mặc căm hận Triệu Tỏa Tâm, ngược đãi lẫn vũ nhục hơn hai năm rồi, thế từ bao giờ lại trở nên quan tâm, trở nên động lòng với cô? Vì Tỏa Tâm hầu hạ xoa dịu mệt mỏi trong hắn mỗi khi đêm về? Vì cô chạy trong mưa tìm bác sĩ cho hắn, còn giúp hắn giải quyết vấn đề với đám nhân công biểu tình? Hay do qua một thời gian dài gần gũi, liệu con người ta có thể dần quên đi thù hận mà nảy sinh tình cảm?
Đình Mặc nhắm mắt lại, chưa bao giờ cảm nhận rõ sự nặng nề trong tâm hồn tới vậy! Lời nói ban nãy của Vương Diệp cứ lởn vởn, càng khiến hắn thêm day dứt khi hình ảnh Triệu Thanh Nhã vào thời khắc này lại đột ngột quay trở về...
*****
Triệu Tỏa Tâm phát hiện, Vương Đình Mặc hôm nay khác những ngày trước! Hắn ở trước mặt cô vẫn dáng dấp hoàn mỹ đó, gương mặt đẹp đẽ, mặc áo vest lịch lãm, nhưng lại tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo quen thuộc!
Trước đấy, hắn đối với cô cũng như vậy, tuy nhiên thời gian gần đây đột nhiên ân cần hơn, để rồi bây giờ lại trở về với tâm thái y như cũ! Cô tự hỏi, một con người có thể thay đổi nhanh vậy ư?
Từ nãy giờ Đình Mặc chẳng hề nhìn qua Tỏa Tâm, cứ như cô trở thành vô hình. Sáng nay cũng không chờ cô qua hầu hạ, cứ thế tự thay quần áo, tự chuẩn bị mọi thứ. Xong xuôi hết rồi, hắn lãnh đạm bước ngang qua cô, vừa ra đến cửa đã nghe tiếng nói:
“Vương tổng, chiều hôm qua xin lỗi vì tôi ngủ quên.”
Dừng bước, Vương Đình Mặc khẽ liếc nhìn Tỏa Tâm, ánh mắt băng lạnh tới nỗi có thể đem ra dọa người tới nơi!
Vài giây đứng hình, cô cảm nhận rõ hàn khí từ hắn lây sang mình, thâm nhập vào từng lỗ chân lông. Hắn vẫn im lặng chả hề đả động gì về vấn đề cô vừa nói, tiếp tục bước ra khỏi phòng.
Tỏa Tâm đứng thẫn thờ, nhớ lại hôm qua còn cùng Đình Mặc vui vẻ ăn tối, thậm chí làm chuyện xấu hổ với nhau, mà sao chỉ qua một đêm, Vương Đình Mặc ấy đã hoàn toàn biến mất rồi! Hay do cô hoang tưởng, vốn dĩ hắn chẳng hề khác trước...?
Sau buổi sáng đó, Vương tổng không hề về nhà nữa mà ở lại tổng công ty ENN suốt mấy ngày tiếp theo. Tỏa Tâm dần hiểu ra, hắn đang cố tình tránh mặt mình!
Vào buổi tối nọ, Vương Đình Mặc cũng về lại Vương gia. Triệu Tỏa Tâm vừa nghe giúp việc báo, liền mau chóng đến gặp hắn. Nhưng khi vừa bước vào phòng, cô đã nghe câu đầu tiên hắn yêu cầu:
“Từ giờ, cô không cần hầu hạ cho tôi nữa, cứ bảo chị Húy đến làm thay. Còn cô qua chỗ mẹ hoặc Diệp Diệp để nghe sai bảo”.
“Chị Húy bận nhiều việc, chưa kể hai năm qua đều là tôi hầu hạ Vương tổng...”
“Đây là ý của tôi, một con hầu như cô chỉ việc nghe theo sắp xếp từ chủ thôi!”
Tỏa Tâm thoáng ngây người ra, tất cả cũng do hai từ ‘con hầu’ rõ ràng lẫn vô cảm phát ra từ miệng Vương Đình Mặc.
Sao cô từng nhớ, cách đây mấy ngày, lúc ở tiệm thời trang cao cấp cũng chính hắn nói trước bao nhiêu người rằng, cô là vợ hắn?
Tỏa Tâm biết rõ Đình Mặc không thể đối đãi ân ần dịu dàng với mình, nhưng chẳng phải hắn đã trở nên tốt hơn với cô rồi ư? Rất nhanh, cô nghe giọng hắn hờ hững:
“Cô đứng đó làm gì nữa, còn không mau gọi chị Húy lên đây?”
Tỏa Tâm làm trái lời bằng cách hỏi lại một câu:
“Vương tổng, tôi đã làm gì phật lòng anh nữa ư? Đang yên đang lành, tự dưng lại muốn đổi người hầu hạ?”
Ném nhẹ áo vest cùng cà vạt lên thành ghế, Đình Mặc bước đến trước mặt cô:
“Tôi là chủ nhà này, muốn làm gì còn phải nói rõ với cô à? Sao, cô thích hầu hạ Vương tổng tôi tới vậy hả? Lợi dụng hay muốn quyến rũ gì đây?”
Tỏa Tâm phút chốc như thấy lại một Vương Đình Mặc vô tình, coi rẻ mình giống y hệt hai năm trước lúc đem cô về biệt thự này! Quả nhiên hắn đã trở về con người trước đây rồi, điều đó khiến cô hụt hẫng vô cùng, rất muốn biết lý do tại sao:
“Nếu anh không bất ngờ đối tốt với tôi thì tôi chẳng có lý gì để thắc mắc. Giấu cái kẹp tóc giúp tôi trước mặt Vương Diệp, cứu tôi khỏi bữa tiệc sinh nhật, đổi phòng mới, mua cháo, mua sắm váy vóc, còn đưa Bánh Bao cùng mẹ Quách về tận Thành Đô, hay cả chuyện anh muốn ân ái với tôi... Tất cả là vì cái gì, Vương tổng?”
Nghe Tỏa Tâm thẳng thắn hỏi rõ, Đình Mặc im lặng, càng nhìn thấy cô thì hắn càng nhớ đến Triệu Thanh Nhã, vì sao lại là hai chị em sinh đôi, giống nhau tới vậy?
“Ai nói rằng tôi đã giấu cái kẹp tóc? Còn đám rich kid kia ức hiếp cô, chính là coi thường tôi nên tôi mới dằn mặt bọn họ. Tôi sợ ai đó nhiều chuyện, lan truyền tôi ngược đãi vợ nên đổi phòng mới, rồi bỏ chút lòng tốt mua cho cô một tô cháo thôi. Cao thiếu tỏ vẻ có tiền trước mặt tôi, vì vậy tôi mua vài bộ váy xoàng cho cô mặc chơi! Mỗi lần cô đi thăm con gái đều mất nhiều thời gian, vệ sĩ của tôi phải đưa đón cô tận nơi, tôi thấy phiền phức mới đem nó về đây.”
Tỏa Tâm bất động lắng nghe Vương Đình Mặc kể rõ sự thật, tự hỏi sao những hành động, việc làm từng khiến cô rung động cảm kích ấy, lại đối với hắn tầm thường thế này?
Có nghĩa, mọi thứ hắn làm đều không hề mang chút thật tâm nào dành cho cô?
Bất ngờ, Tỏa Tâm giật mình khi tự lúc nào Đình Mặc đã tiến đến gần đồng thời cúi mặt xuống nhìn, nở nụ cười vui thú:
“Còn chuyện tôi lên giường với cô, là do nhất thời buồn chán, muốn chút mới lạ. Tính ra cô cũng không tệ, có tí quyến rũ, nhưng điều đó chẳng hề do tôi thích cô. Đừng nghĩ cùng tôi ân ái vài lần là muốn leo lên giường tôi rên rỉ. Vả lại, cô không phải cũng từng thân mật với đàn ông rồi sinh con à, cùng tôi vui đùa chút đỉnh...”
Bốp! Âm thanh tát vào mặt vang lên khá lớn ngay tại căn phòng xa hoa này.
Triệu Tỏa Tâm, cho dù hai năm qua phải chịu đựng bạc đãi, vũ nhục, hứng lấy oán hận từ Vương Đình Mặc, cho dù hắn làm bất cứ điều gì tổn hại mình, cũng chưa bao giờ phản kháng chứ đừng nói tới chuyện đánh hắn!
Ngay bây giờ, cô vì đau đớn, vì nghe mấy lời sỉ nhục lăng mạ kia mà thẳng tay tát Vương tổng quyền thế một cái, còn nói:
“Vương Đình Mặc, anh là tên khốn nạn!”
Bị đánh còn bị chửi khốn nạn, Đình Mặc hiển nhiên nổi giận rồi, liền chụp lấy hai cổ tay Tỏa Tâm, lập tức đè cô xuống chiếc bàn ngay sau lưng.
“Một con hầu như cô mà dám đánh chủ? Được thôi, vẻ như cô rất thích làm tình với tôi, vậy thì tôi không từ chối, thỉnh thoảng có thể đem cô giải khuây cũng tốt!”
Đay nghiến từng chữ, Đình Mặc giật mạnh cổ váy Tỏa Tâm, từng chiếc nút rơi xuống, một bầu ngực mơn mởn lộ ra nảy tưng do lực mạnh từ bàn tay thô bạo kia.
Ban nãy, hắn đã ghìm lại để không đánh Vương Diệp, là bởi từng câu từng chữ mà em gái nói, dội thẳng vào trái tim hắn, bằng sự thật! Hắn chợt nhìn nhận lại mọi chuyện vừa diễn ra suốt thời gian qua.
Vương Đình Mặc căm hận Triệu Tỏa Tâm, ngược đãi lẫn vũ nhục hơn hai năm rồi, thế từ bao giờ lại trở nên quan tâm, trở nên động lòng với cô? Vì Tỏa Tâm hầu hạ xoa dịu mệt mỏi trong hắn mỗi khi đêm về? Vì cô chạy trong mưa tìm bác sĩ cho hắn, còn giúp hắn giải quyết vấn đề với đám nhân công biểu tình? Hay do qua một thời gian dài gần gũi, liệu con người ta có thể dần quên đi thù hận mà nảy sinh tình cảm?
Đình Mặc nhắm mắt lại, chưa bao giờ cảm nhận rõ sự nặng nề trong tâm hồn tới vậy! Lời nói ban nãy của Vương Diệp cứ lởn vởn, càng khiến hắn thêm day dứt khi hình ảnh Triệu Thanh Nhã vào thời khắc này lại đột ngột quay trở về...
*****
Triệu Tỏa Tâm phát hiện, Vương Đình Mặc hôm nay khác những ngày trước! Hắn ở trước mặt cô vẫn dáng dấp hoàn mỹ đó, gương mặt đẹp đẽ, mặc áo vest lịch lãm, nhưng lại tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo quen thuộc!
Trước đấy, hắn đối với cô cũng như vậy, tuy nhiên thời gian gần đây đột nhiên ân cần hơn, để rồi bây giờ lại trở về với tâm thái y như cũ! Cô tự hỏi, một con người có thể thay đổi nhanh vậy ư?
Từ nãy giờ Đình Mặc chẳng hề nhìn qua Tỏa Tâm, cứ như cô trở thành vô hình. Sáng nay cũng không chờ cô qua hầu hạ, cứ thế tự thay quần áo, tự chuẩn bị mọi thứ. Xong xuôi hết rồi, hắn lãnh đạm bước ngang qua cô, vừa ra đến cửa đã nghe tiếng nói:
“Vương tổng, chiều hôm qua xin lỗi vì tôi ngủ quên.”
Dừng bước, Vương Đình Mặc khẽ liếc nhìn Tỏa Tâm, ánh mắt băng lạnh tới nỗi có thể đem ra dọa người tới nơi!
Vài giây đứng hình, cô cảm nhận rõ hàn khí từ hắn lây sang mình, thâm nhập vào từng lỗ chân lông. Hắn vẫn im lặng chả hề đả động gì về vấn đề cô vừa nói, tiếp tục bước ra khỏi phòng.
Tỏa Tâm đứng thẫn thờ, nhớ lại hôm qua còn cùng Đình Mặc vui vẻ ăn tối, thậm chí làm chuyện xấu hổ với nhau, mà sao chỉ qua một đêm, Vương Đình Mặc ấy đã hoàn toàn biến mất rồi! Hay do cô hoang tưởng, vốn dĩ hắn chẳng hề khác trước...?
Sau buổi sáng đó, Vương tổng không hề về nhà nữa mà ở lại tổng công ty ENN suốt mấy ngày tiếp theo. Tỏa Tâm dần hiểu ra, hắn đang cố tình tránh mặt mình!
Vào buổi tối nọ, Vương Đình Mặc cũng về lại Vương gia. Triệu Tỏa Tâm vừa nghe giúp việc báo, liền mau chóng đến gặp hắn. Nhưng khi vừa bước vào phòng, cô đã nghe câu đầu tiên hắn yêu cầu:
“Từ giờ, cô không cần hầu hạ cho tôi nữa, cứ bảo chị Húy đến làm thay. Còn cô qua chỗ mẹ hoặc Diệp Diệp để nghe sai bảo”.
“Chị Húy bận nhiều việc, chưa kể hai năm qua đều là tôi hầu hạ Vương tổng...”
“Đây là ý của tôi, một con hầu như cô chỉ việc nghe theo sắp xếp từ chủ thôi!”
Tỏa Tâm thoáng ngây người ra, tất cả cũng do hai từ ‘con hầu’ rõ ràng lẫn vô cảm phát ra từ miệng Vương Đình Mặc.
Sao cô từng nhớ, cách đây mấy ngày, lúc ở tiệm thời trang cao cấp cũng chính hắn nói trước bao nhiêu người rằng, cô là vợ hắn?
Tỏa Tâm biết rõ Đình Mặc không thể đối đãi ân ần dịu dàng với mình, nhưng chẳng phải hắn đã trở nên tốt hơn với cô rồi ư? Rất nhanh, cô nghe giọng hắn hờ hững:
“Cô đứng đó làm gì nữa, còn không mau gọi chị Húy lên đây?”
Tỏa Tâm làm trái lời bằng cách hỏi lại một câu:
“Vương tổng, tôi đã làm gì phật lòng anh nữa ư? Đang yên đang lành, tự dưng lại muốn đổi người hầu hạ?”
Ném nhẹ áo vest cùng cà vạt lên thành ghế, Đình Mặc bước đến trước mặt cô:
“Tôi là chủ nhà này, muốn làm gì còn phải nói rõ với cô à? Sao, cô thích hầu hạ Vương tổng tôi tới vậy hả? Lợi dụng hay muốn quyến rũ gì đây?”
Tỏa Tâm phút chốc như thấy lại một Vương Đình Mặc vô tình, coi rẻ mình giống y hệt hai năm trước lúc đem cô về biệt thự này! Quả nhiên hắn đã trở về con người trước đây rồi, điều đó khiến cô hụt hẫng vô cùng, rất muốn biết lý do tại sao:
“Nếu anh không bất ngờ đối tốt với tôi thì tôi chẳng có lý gì để thắc mắc. Giấu cái kẹp tóc giúp tôi trước mặt Vương Diệp, cứu tôi khỏi bữa tiệc sinh nhật, đổi phòng mới, mua cháo, mua sắm váy vóc, còn đưa Bánh Bao cùng mẹ Quách về tận Thành Đô, hay cả chuyện anh muốn ân ái với tôi... Tất cả là vì cái gì, Vương tổng?”
Nghe Tỏa Tâm thẳng thắn hỏi rõ, Đình Mặc im lặng, càng nhìn thấy cô thì hắn càng nhớ đến Triệu Thanh Nhã, vì sao lại là hai chị em sinh đôi, giống nhau tới vậy?
“Ai nói rằng tôi đã giấu cái kẹp tóc? Còn đám rich kid kia ức hiếp cô, chính là coi thường tôi nên tôi mới dằn mặt bọn họ. Tôi sợ ai đó nhiều chuyện, lan truyền tôi ngược đãi vợ nên đổi phòng mới, rồi bỏ chút lòng tốt mua cho cô một tô cháo thôi. Cao thiếu tỏ vẻ có tiền trước mặt tôi, vì vậy tôi mua vài bộ váy xoàng cho cô mặc chơi! Mỗi lần cô đi thăm con gái đều mất nhiều thời gian, vệ sĩ của tôi phải đưa đón cô tận nơi, tôi thấy phiền phức mới đem nó về đây.”
Tỏa Tâm bất động lắng nghe Vương Đình Mặc kể rõ sự thật, tự hỏi sao những hành động, việc làm từng khiến cô rung động cảm kích ấy, lại đối với hắn tầm thường thế này?
Có nghĩa, mọi thứ hắn làm đều không hề mang chút thật tâm nào dành cho cô?
Bất ngờ, Tỏa Tâm giật mình khi tự lúc nào Đình Mặc đã tiến đến gần đồng thời cúi mặt xuống nhìn, nở nụ cười vui thú:
“Còn chuyện tôi lên giường với cô, là do nhất thời buồn chán, muốn chút mới lạ. Tính ra cô cũng không tệ, có tí quyến rũ, nhưng điều đó chẳng hề do tôi thích cô. Đừng nghĩ cùng tôi ân ái vài lần là muốn leo lên giường tôi rên rỉ. Vả lại, cô không phải cũng từng thân mật với đàn ông rồi sinh con à, cùng tôi vui đùa chút đỉnh...”
Bốp! Âm thanh tát vào mặt vang lên khá lớn ngay tại căn phòng xa hoa này.
Triệu Tỏa Tâm, cho dù hai năm qua phải chịu đựng bạc đãi, vũ nhục, hứng lấy oán hận từ Vương Đình Mặc, cho dù hắn làm bất cứ điều gì tổn hại mình, cũng chưa bao giờ phản kháng chứ đừng nói tới chuyện đánh hắn!
Ngay bây giờ, cô vì đau đớn, vì nghe mấy lời sỉ nhục lăng mạ kia mà thẳng tay tát Vương tổng quyền thế một cái, còn nói:
“Vương Đình Mặc, anh là tên khốn nạn!”
Bị đánh còn bị chửi khốn nạn, Đình Mặc hiển nhiên nổi giận rồi, liền chụp lấy hai cổ tay Tỏa Tâm, lập tức đè cô xuống chiếc bàn ngay sau lưng.
“Một con hầu như cô mà dám đánh chủ? Được thôi, vẻ như cô rất thích làm tình với tôi, vậy thì tôi không từ chối, thỉnh thoảng có thể đem cô giải khuây cũng tốt!”
Đay nghiến từng chữ, Đình Mặc giật mạnh cổ váy Tỏa Tâm, từng chiếc nút rơi xuống, một bầu ngực mơn mởn lộ ra nảy tưng do lực mạnh từ bàn tay thô bạo kia.
Danh sách chương