Riêng Vương Diệp thì trong lòng sung sướng khôn tả bởi hiểu rõ nguyên do

Cô chủ này quỷ quyệt tâm cơ, biết Vương Đình Mặc đối với cái chết của Triệu Thanh Nhã ra sao, liền đêm ấy cả gan đánh động cốt ‘nhắc nhở’ anh trai! Cô chính là đánh cược, xem mình hay Triệu Tỏa Tâm, kẻ nào sẽ chiến thắng!

Nay thấy hắn đổi người hầu hạ, còn bảo rõ chị ta là ‘người hầu trong nhà’ nữa, kết quả đã rõ ràng quá rồi!

Liếc nhìn Tỏa Tâm bị ‘thất sủng’, Vương Diệp thảnh thơi uống trà. Chị ta là cái thá gì mà đòi được anh Mặc yêu chứ! Tát vào mặt cho tỉnh đi, đồ thứ mơ hão!

Chiều ấy, Tỏa Tâm nhận điện thoại của bà Quách, nói là Bánh Bao bị bệnh, cô tranh thủ được thời gian thì qua thăm con bé!

Tỏa Tâm vội vội vàng vàng xin phép bà Đào cho ra ngoài một lát, nhất định sẽ về kịp chuẩn bị bữa tối! Ngoài mặt ậm ờ gật đầu, đến khi dõi theo bóng con dâu chạy ra cổng, bà liền thắc mắc:

“Chả biết nó có việc chi mà hấp ta hấp tấp, cứ như đi hẹn với tình nhân.”

Bên cạnh, Vương Diệp nghe thế, hiển nhiên nảy ra ý nghĩ liền gọi một vệ sĩ trong nhà lại, yêu cầu bám theo Tỏa Tâm!

Cũng may Bánh Bao chỉ bị sốt nhẹ, uống vài viên thuốc là xong, nhưng con bé cứ đòi mẹ nên bà Quách đành gọi điện cho Tỏa Tâm. Hồi trước còn ở xa xôi, giờ hai mẹ con ở cùng thành phố, qua lại cũng tiện rồi.

Tỏa Tâm đắp chăn cho con gái, nghe con thở khò khè, sau đó mới hỏi:

“Chú Mặc không tới thăm con hả mẹ?”

Bàn tay đang vỗ nhè nhẹ lên ngực Bánh Bao khựng lại vài giây, Tỏa Tâm thoáng nghĩ, mới gặp vài lần mà chưa gì con gái đã quyến luyến Vương Đình Mặc rồi!

Đây có phải do hai người là cha con, máu mủ ruột thịt nên mới có sự thân thiết nhanh chóng? Cô mỉm cười bảo con mau ngủ đi, rồi ngồi hát ru suốt cả buổi.

“Con vẫn ổn chứ?” Bà Quách hỏi khi cùng Tỏa Tâm ra ngoài vườn trò chuyện.



Chả ổn chút nào! Mỗi ngày sống ở Vương gia, đối diện với Đình Mặc, bà Đào lẫn Vương Diệp đều giống như địa ngục. Tỏa Tâm tất nhiên không để mẹ nuôi biết, vẫn cười gật đầu. Quan sát dáng vẻ tư lự của cô, bà Quách đắn đo vài giây:

“Mẹ hỏi con một chuyện, con hãy thành thật trả lời nhé.”

“Là chuyện gì vậy?”

“Vương tổng... có phải là ba ruột của Bánh Bao không?”

Quá bất ngờ, Tỏa Tâm chỉ biết mở to mắt nhìn bà Quách, nghe bà bảo tiếp:

“Sống tới tuổi này, có gì mẹ chưa trải qua chứ? Ánh mắt của con khi nhìn Vương tổng và Bánh Bao chơi cùng nhau, thì mẹ đã xuất hiện linh cảm rồi. Tỏa Tâm à, sự thật đúng vậy sao? Thế lý gì con giấu Vương tổng, không để hai cha con nhận nhau?”

Tỏa Tâm biết trả lời thế nào đây? Rằng, Vương Đình Mặc khi ấy là hôn phu của chị gái cô, cả hai vì sự cố mà phát sinh quan hệ, Bánh Bao sinh ra không phải từ một mối tình hạnh phúc! Chưa kể, ba nó đang oán hận mẹ nó, làm gì có việc nhìn nhận? “Để đến khi nào thích hợp, con sẽ kể mẹ nghe mọi chuyện. Việc này mẹ đừng để Bánh Bao biết, nhất là Vương tổng, anh ta vô tình vô cảm...”

Lời dặn dò bị cắt ngang khi chuông điện thoại vang lên, Tỏa Tâm bắt máy, nghe bên kia đầu dây chị Húy bảo phu nhân mau về nhà, bà chủ đang giận lắm!

Về đến biệt thự Vương gia, vừa bước vào phòng khách, Tỏa Tâm đã bắt gặp cái cảnh bà Đào ngồi trên ghế mang vẻ mặt tức giận xám xịt, bên cạnh lúc nào chả có Vương Diệp, và điều ngạc nhiên là cả Vương Đình Mặc nữa.

Hắn về sớm vậy, lẽ nào do mẹ chồng gọi về? Nhưng chuyện gì chứ? Cô bước đến giữa phòng, chưa kịp chào hỏi đã thấy bà Đào ném mạnh một xấp hình lên bàn, gằng giọng:

“Triệu Tỏa Tâm, tôi hỏi còn cô trả lời cho thành thật: Đứa trẻ trong ảnh là ai?”

Liền cầm xấp ảnh lên, Tỏa Tâm ngạc nhiên khi ảnh chụp cô cùng bà Quách đang đưa Bánh Bao đi khám bác sĩ lúc chiều nay, tức thì nhìn sang Đình Mặc.



Đón lấy ánh mắt ai kia, Vương tổng thở mạnh: “Là mẹ cho người theo dõi cô.”

“Chị mau nói đi chứ! Còn muốn chờ anh Mặc bảo vệ cho à?”

Nghe Vương Diệp giục giã, Tỏa Tâm chẳng thể che giấu nữa: “Là con gái con.”

Bà Đào bị sốc nặng, giọng chưng hửng: “Quả nhiên mà! Thế ra trước khi lấy Đình Mặc, cô đã có một đời chồng và một đứa con gái ư?”

“Con chưa từng kết hôn, cũng chỉ có đứa con gái này thôi.”

Tỏa Tâm khó khăn để nói sự thật, còn Vương Đình Mặc dằn xuống một nhịp thở nặng nề. Vương Diệp tỏ rõ vẻ khinh nhờn, riêng bà Đào đứng phắt dậy, trừng mắt:

“Cô không chồng mà có con? Cô...! Cái thứ đàn bà vô liêm sỉ!”

Quá giận, bà Đào sải bước đến tát vào mặt con dâu rõ đau! Lãnh trọn cú đánh bất ngờ, Tỏa Tâm sờ má, ngây người ra. Chưa đủ trút xả hay sao mà bà mẹ chồng quá quắt còn định đánh cô thêm bạt tai nữa thì mau chóng bị Vương Đình Mặc ngăn lại!

“Mẹ à, có gì từ từ nói, đánh người thì giải quyết được cái gì?”

Tới lượt Vương Diệp lớn giọng dù chả hiểu vì sao cô ta lại thế: “Anh còn đi bênh vực cho chị ta! Cái loại không biết giữ thân!”

Tỏa Tâm liếc xéo Vương Diệp, liền bị bà Đào trông thấy, rít lên: “Con Diệp nói sai hả? Cô ăn nằm với đàn ông rồi chửa hoang, sau đó lừa gạt Đình Mặc cưới cô!”

“Không có chuyện lừa gạt gì hết, con biết chuyện này trước khi cưới cô ấy rồi.”

Hết Triệu Tỏa Tâm, giờ lại nghe lời rõ ràng của con trai, khiến bà Đào làm ầm lên:

“Vương Đình Mặc! Có phải con mất trí rồi không? Đường đường là thiếu gia duy nhất của họ Vương, là Vương tổng quyền thế ở Thành Đô, bao nhiêu phụ nữ thanh danh đều muốn trở thành vợ con, vậy mà con hay lắm, đi cưới loại đàn bà như Triệu Tỏa Tâm mới vừa lòng! Hai năm qua, nó chẳng hề sinh con cho Vương gia, lại ở bên ngoài có con hoang với kẻ khác, đã thế rồi con vẫn còn muốn giữ nó ở lại hả?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện