Tỏa Tâm mơ màng mở mắt, cơ thể đau đớn chẳng nhúc nhích nổi, hốt hoảng bởi thấy gương mặt bê bết máu của Thanh Nhã ngay bên cạnh! Cô cố gắng đảo mắt quan sát, mới biết chị gái bị một thanh sắt cắm thẳng vào lưng, máu phun xối xả!
“Chị... Chị Nhã ơi...” Tỏa Tâm nghẹn ngào gọi, cảm nhận mất mát đang tới gần.
Hàng mi cục cựa, Thanh Nhã mở hé đôi mắt, thấy đau đớn tới tận xương tủy.
“Tốt quá... em không sao...”
“Chị đừng mãi lo cho em nữa, hãy lo cho bản thân đi!”
“Đứa bé ngốc, chị đã hứa sẽ luôn bảo vệ em còn gì...”
Triệu Thanh Nhã, vì năm đó không nắm chặt tay em gái, để em bị bắt cóc, thất lạc suốt 14 năm và phải chịu nhiều đau khổ, bản thân cứ ân hận nên tìm đủ cách bù đắp cho em! Tỏa Tâm lắc đầu nức nở, khóc tới đau cả lồng ngực.
“Tại sao chị cứ luôn tự trách mình? Em chưa bao giờ oán trách chị! Nên làm ơn, đừng chết mà... Chị Nhã ơi!”
Nghe em gái nói không oán trách mình, Thanh Nhã rơi nước mắt, mỉm cười yếu ớt: “Tiếp tục sống thật tốt nhé...”
Thanh Nhã gục xuống vai Tỏa Tâm, còn Tỏa Tâm thì khóc lớn, thật vô cùng thê lương. Do quá đau đớn lẫn kiệt sức, cô ngất lịm, bên tai nghe tiếng còi xe cảnh sát...
Triệu Tỏa Tâm mở bừng mắt, tưởng chừng như vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng! Chớp mắt vài cái, mũi ngửi thấy mùi sát trùng, cô lập tức ngồi dậy. Trên người mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, tay chân vài chỗ quấn băng, chung quy thì không bị thương quá nặng. Cô nghe tiếng bà quản gia cất lên:
“Nhị tiểu thư, cô tỉnh rồi!”
“Tôi đang ở bệnh viện sao?”
“Đúng vậy, cô với đại tiểu thư gặp tai nạn xe nghiêm trọng trên đường quốc lộ.”
Nghĩa là sự việc kinh khủng ấy không phải cơn ác mộng? Tỏa Tâm vội vàng hỏi:
“Chị Nhã...! Chị Nhã thế nào rồi, mau nói cho tôi biết đi!”
Đối diện, bà quản gia cố ngăn nước mắt, đau lòng đáp: “Tiểu thư chỉ bị thương nhẹ, không sao. Nhưng đại tiểu thư thì đã chết trên đường tới bệnh viện do mất máu.”
Vẻ như quá sốc, Tỏa Tâm ngồi hóa đá trên giường bệnh. Sao có thể chứ, chị Nhã làm sao chết dễ như vậy? Không! Tỏa Tâm lắc đầu, nước mắt rơi liên tục. Nhớ lại lúc chị gái mỉm cười dặn dò mình phải sống tiếp, thực ra chính cô cũng đã biết rằng chị sẽ không qua khỏi...
Đột ngột cửa phòng mở, bà Thủy - mẹ của Thanh Nhã và Tỏa Tâm bước vào. Nhìn con gái khóc nức nở, bà nhanh chóng bước tới, chẳng hề nương tình mà tát vào mặt cô! Bà quản gia kêu lên, tức thì bị bà chủ yêu cầu đi ra ngoài! Khi chỉ còn lại hai mẹ con, bà Thủy chỉ vào mặt Tỏa Tâm còn hằn đỏ vì cú đánh ban nãy, trách móc:
“Triệu Tỏa Tâm, mày vừa lòng chưa? Chỉ vì mày mà Thanh Nhã phải chết! Cớ gì mày phản đối hôn sự với Đàm gia? Tại sao mày bỏ đi để chị gái đuổi theo? Tại sao... người chết lại là Thanh Nhã mà không phải mày! Nhã ơi, con của mẹ!”
Bà Thủy vừa khóc thảm vừa đánh vào người Tỏa Tâm, cứ như thể chỉ có Triệu Thanh Nhã mới là con gái ruột của bà, còn cái đứa ngồi ở đây với trái tim đã chết đi này thì không phải! Mặc cho bị mẹ đánh liên tục, Tỏa Tâm vẫn chẳng hề phản ứng.
Ừ nhỉ, mẹ nói đúng! Nếu như Tỏa Tâm đồng ý hôn sự kia, hoặc giả như phản đối thì đừng chạy ra ngoài làm gì... Hay thậm chí có gặp tai nạn thì nếu Thanh Nhã không dùng thân mình che chắn, giữ lại mạng sống cho em gái, thì hẳn giờ đây người chết là Tỏa Tâm rồi! Một đứa chẳng ai cần như cô, đáng lý nên chết đi!
“Phải, con mới là kẻ đáng chết hơn chị Nhã... Vậy nếu bây giờ con chết thì có thể chuộc lỗi với ba mẹ, với chị ấy không?”
Bà Thủy lần thứ hai tát Tỏa Tâm thêm một cái, gằng giọng:
“Thanh Nhã chết rồi, giờ mày cũng muốn chết theo sao? Mày nghĩ gì mà nói thế? Mày không nghĩ cho chị mày thì cũng phải nghĩ cho đứa con trong bụng chứ!”
Nãy giờ vật vờ như kẻ đã chết đi, nay đột nhiên hồn bị kéo trở về, Tỏa Tâm sực tỉnh khi nghe bốn từ “đứa con trong bụng” phát ra từ miệng mẹ. Đứa con nào? Sao cô thấy vấn đề này lạc quẻ giữa biến cố đau thương về cái chết của Thanh Nhã? Cô kinh ngạc nhìn bà Thủy, dường như bà cũng hiểu nên thở mạnh một phát:
“Bác sĩ kiểm tra tình hình của mày, nói vết thương nhẹ thôi, rồi báo tin mày có thai hai tháng! May là lúc đó ba mày đang nói chuyện với cảnh sát, nếu không chắc ổng lên cơn đau tim! Triệu Tỏa Tâm, mày gây chuyện chưa đủ à? Hết Thanh Nhã, nay lại chưa chồng mà đã mang thai, mày muốn hại Triệu gia tới cỡ nào nữa?”
Tỏa Tâm đặt tay lên bụng, bất ngờ quá đỗi khi biết mình đã mang thai. Kinh nguyệt cô vốn thất thường, nên hai tháng qua dù không ra máu thì cô chẳng mấy bận tâm. Có phải ông trời trêu ngươi, chị Nhã vừa mất thì cô hay tin mình sắp làm mẹ!
“Tỏa Tâm, mau nói xem, đứa trẻ trong bụng là của ai?”
Vương Đình Mặc, dĩ nhiên nhiên là của hắn rồi! Triệu Thanh Nhã vừa mất, nếu bây giờ Tỏa Tâm nói ra ba đứa bé chính là hôn phu của chị gái, thì không chỉ ba mẹ mà có lẽ người đời cũng sẽ mắng mỏ cô! Vì thế, dù bị bà Thủy gặng hỏi cỡ nào, cô cũng chọn cách im lặng.
Trước cảnh con gái cứng đầu không chịu nói, bà Thủy tức giận:
“Mày, thứ chẳng biết xấu hổ! Được, mày bao che cho thằng đó chứ gì, tao sẽ đi báo cho ba mày biết mọi việc! Để xem lúc đó, ổng có bắt mày khai ra không!”
Cửa phòng đóng lại cái rầm, bấy giờ Tỏa Tâm bắt đầu suy nghĩ. Ba cô sĩ diện, thể nào cũng bắt ép đủ cách để cô khai ra chủ nhân cái thai! Chưa kể, Vương Đình Mặc ở Mỹ biết chuyện, nhất định sẽ về đây ngay! Liệu trước cái chết của Thanh Nhã, hắn có bỏ qua cho cô, chấp nhận đứa bé này? Không! Mình đã mất chị Nhã rồi, tuyệt đối không thể để mất luôn đứa con!
Tỏa Tâm đặt tay lên bụng, nghĩ đến chuyện bỏ trốn. Bên ngoài trời đang tối, tranh thủ lúc này ba mẹ chưa quay lại, cô nhanh chóng thay quần áo, đem theo một ít tư trang có giá trị, lén lút rời khỏi phòng bệnh rồi chạy ra ngoài.
Tỏa Tâm chẳng cần gì hết, là Triệu gia hay thậm chí cả Vương Đình Mặc, mà chỉ mong muốn đứa trẻ này được sinh ra thôi! Dù gì 14 năm bươn trải, cô gái nhỏ cũng đã quen tự thân tự lực, kể từ giờ sẽ thay chị Nhã sống tiếp và bảo vệ con! Trong đêm tối ngập lối, Tỏa Tâm cứ bước thẳng về phía trước, vì đã nghĩ ra nơi cần đến...
*****
Ba năm sau.
Tại một xưởng sản xuất bao bì - túi nilong, tốp nam nữ nhân công đang làm việc chăm chỉ theo từng khâu dây chuyền, thì chợt vang lên tiếng gọi khá to:
“Quách Thục Trinh! Quách Thục Trinh đâu rồi?”
Ở giữa nhóm nữ nhân công đang xếp từng túi nilong cho vào thùng carton đóng gói lại, cô gái 26 tuổi dáng người mảnh khảnh mà nhanh nhẹn, dù chảy mồ hôi và bị dính vài vệt đen lem nhem vẫn chẳng át đi sự xinh đẹp mặn mà, và đó chính là Triệu Tỏa Tâm! Cô đứng thẳng dậy, hướng mắt về phía cửa xưởng, hô lớn:
“Tôi đây! Có chuyện gì không chị?”
“Lại còn gì nữa, quản lý Lê đang gọi cô ầm ĩ kìa! Mau đến chỗ ổng đi!”
Tỏa Tâm hơi phân vân, tiếp theo nhìn qua các nữ nhân công khác, cười bảo:
“Tôi phải tới chỗ quản lý Lê, ở đây còn ít túi nilong, mấy chị làm giúp nhé.”
Tỏa Tâm tháo găng tay, lau mồ hôi trên mặt, chỉnh trang quần áo công nhân cũ kỹ cho thẳng thớm, đi còn chưa tới cửa xưởng là bên tai đã nghe những lời bàn tán:
“Quản lý Lê lại tìm cô Quách nữa đấy, rõ là thích mê!”
“Một ngày gọi lên văn phòng ít nhất 8 lần, chả rõ đã làm tới cái gì rồi.”
“Gái một con trông mòn con mắt, đã nghe chưa? Ai biểu người ta trẻ đẹp chi!”
“Ờ, tôi mà đẹp bằng một nửa vậy thì chắc cũng thành vợ quản lý rồi! Hahaha!”
Dù nghe hết nhưng chỉ thở nhẹ, Tỏa Tâm nhanh chóng rời đi. Cứ mỗi lần cô bị quản lý gọi tới văn phòng thì y như rằng đám nữ nhân công sẽ lại bàn tán sau lưng. Tính ra quản lý Lê không đẹp trai gì, xấp xỉ 40 tuổi, một đời vợ, chứ mà còn bảnh bao, trẻ trung nữa thì khéo cô chẳng sống yên ổn trước sự ganh ghét đố kỵ của họ!
“Chị... Chị Nhã ơi...” Tỏa Tâm nghẹn ngào gọi, cảm nhận mất mát đang tới gần.
Hàng mi cục cựa, Thanh Nhã mở hé đôi mắt, thấy đau đớn tới tận xương tủy.
“Tốt quá... em không sao...”
“Chị đừng mãi lo cho em nữa, hãy lo cho bản thân đi!”
“Đứa bé ngốc, chị đã hứa sẽ luôn bảo vệ em còn gì...”
Triệu Thanh Nhã, vì năm đó không nắm chặt tay em gái, để em bị bắt cóc, thất lạc suốt 14 năm và phải chịu nhiều đau khổ, bản thân cứ ân hận nên tìm đủ cách bù đắp cho em! Tỏa Tâm lắc đầu nức nở, khóc tới đau cả lồng ngực.
“Tại sao chị cứ luôn tự trách mình? Em chưa bao giờ oán trách chị! Nên làm ơn, đừng chết mà... Chị Nhã ơi!”
Nghe em gái nói không oán trách mình, Thanh Nhã rơi nước mắt, mỉm cười yếu ớt: “Tiếp tục sống thật tốt nhé...”
Thanh Nhã gục xuống vai Tỏa Tâm, còn Tỏa Tâm thì khóc lớn, thật vô cùng thê lương. Do quá đau đớn lẫn kiệt sức, cô ngất lịm, bên tai nghe tiếng còi xe cảnh sát...
Triệu Tỏa Tâm mở bừng mắt, tưởng chừng như vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng! Chớp mắt vài cái, mũi ngửi thấy mùi sát trùng, cô lập tức ngồi dậy. Trên người mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, tay chân vài chỗ quấn băng, chung quy thì không bị thương quá nặng. Cô nghe tiếng bà quản gia cất lên:
“Nhị tiểu thư, cô tỉnh rồi!”
“Tôi đang ở bệnh viện sao?”
“Đúng vậy, cô với đại tiểu thư gặp tai nạn xe nghiêm trọng trên đường quốc lộ.”
Nghĩa là sự việc kinh khủng ấy không phải cơn ác mộng? Tỏa Tâm vội vàng hỏi:
“Chị Nhã...! Chị Nhã thế nào rồi, mau nói cho tôi biết đi!”
Đối diện, bà quản gia cố ngăn nước mắt, đau lòng đáp: “Tiểu thư chỉ bị thương nhẹ, không sao. Nhưng đại tiểu thư thì đã chết trên đường tới bệnh viện do mất máu.”
Vẻ như quá sốc, Tỏa Tâm ngồi hóa đá trên giường bệnh. Sao có thể chứ, chị Nhã làm sao chết dễ như vậy? Không! Tỏa Tâm lắc đầu, nước mắt rơi liên tục. Nhớ lại lúc chị gái mỉm cười dặn dò mình phải sống tiếp, thực ra chính cô cũng đã biết rằng chị sẽ không qua khỏi...
Đột ngột cửa phòng mở, bà Thủy - mẹ của Thanh Nhã và Tỏa Tâm bước vào. Nhìn con gái khóc nức nở, bà nhanh chóng bước tới, chẳng hề nương tình mà tát vào mặt cô! Bà quản gia kêu lên, tức thì bị bà chủ yêu cầu đi ra ngoài! Khi chỉ còn lại hai mẹ con, bà Thủy chỉ vào mặt Tỏa Tâm còn hằn đỏ vì cú đánh ban nãy, trách móc:
“Triệu Tỏa Tâm, mày vừa lòng chưa? Chỉ vì mày mà Thanh Nhã phải chết! Cớ gì mày phản đối hôn sự với Đàm gia? Tại sao mày bỏ đi để chị gái đuổi theo? Tại sao... người chết lại là Thanh Nhã mà không phải mày! Nhã ơi, con của mẹ!”
Bà Thủy vừa khóc thảm vừa đánh vào người Tỏa Tâm, cứ như thể chỉ có Triệu Thanh Nhã mới là con gái ruột của bà, còn cái đứa ngồi ở đây với trái tim đã chết đi này thì không phải! Mặc cho bị mẹ đánh liên tục, Tỏa Tâm vẫn chẳng hề phản ứng.
Ừ nhỉ, mẹ nói đúng! Nếu như Tỏa Tâm đồng ý hôn sự kia, hoặc giả như phản đối thì đừng chạy ra ngoài làm gì... Hay thậm chí có gặp tai nạn thì nếu Thanh Nhã không dùng thân mình che chắn, giữ lại mạng sống cho em gái, thì hẳn giờ đây người chết là Tỏa Tâm rồi! Một đứa chẳng ai cần như cô, đáng lý nên chết đi!
“Phải, con mới là kẻ đáng chết hơn chị Nhã... Vậy nếu bây giờ con chết thì có thể chuộc lỗi với ba mẹ, với chị ấy không?”
Bà Thủy lần thứ hai tát Tỏa Tâm thêm một cái, gằng giọng:
“Thanh Nhã chết rồi, giờ mày cũng muốn chết theo sao? Mày nghĩ gì mà nói thế? Mày không nghĩ cho chị mày thì cũng phải nghĩ cho đứa con trong bụng chứ!”
Nãy giờ vật vờ như kẻ đã chết đi, nay đột nhiên hồn bị kéo trở về, Tỏa Tâm sực tỉnh khi nghe bốn từ “đứa con trong bụng” phát ra từ miệng mẹ. Đứa con nào? Sao cô thấy vấn đề này lạc quẻ giữa biến cố đau thương về cái chết của Thanh Nhã? Cô kinh ngạc nhìn bà Thủy, dường như bà cũng hiểu nên thở mạnh một phát:
“Bác sĩ kiểm tra tình hình của mày, nói vết thương nhẹ thôi, rồi báo tin mày có thai hai tháng! May là lúc đó ba mày đang nói chuyện với cảnh sát, nếu không chắc ổng lên cơn đau tim! Triệu Tỏa Tâm, mày gây chuyện chưa đủ à? Hết Thanh Nhã, nay lại chưa chồng mà đã mang thai, mày muốn hại Triệu gia tới cỡ nào nữa?”
Tỏa Tâm đặt tay lên bụng, bất ngờ quá đỗi khi biết mình đã mang thai. Kinh nguyệt cô vốn thất thường, nên hai tháng qua dù không ra máu thì cô chẳng mấy bận tâm. Có phải ông trời trêu ngươi, chị Nhã vừa mất thì cô hay tin mình sắp làm mẹ!
“Tỏa Tâm, mau nói xem, đứa trẻ trong bụng là của ai?”
Vương Đình Mặc, dĩ nhiên nhiên là của hắn rồi! Triệu Thanh Nhã vừa mất, nếu bây giờ Tỏa Tâm nói ra ba đứa bé chính là hôn phu của chị gái, thì không chỉ ba mẹ mà có lẽ người đời cũng sẽ mắng mỏ cô! Vì thế, dù bị bà Thủy gặng hỏi cỡ nào, cô cũng chọn cách im lặng.
Trước cảnh con gái cứng đầu không chịu nói, bà Thủy tức giận:
“Mày, thứ chẳng biết xấu hổ! Được, mày bao che cho thằng đó chứ gì, tao sẽ đi báo cho ba mày biết mọi việc! Để xem lúc đó, ổng có bắt mày khai ra không!”
Cửa phòng đóng lại cái rầm, bấy giờ Tỏa Tâm bắt đầu suy nghĩ. Ba cô sĩ diện, thể nào cũng bắt ép đủ cách để cô khai ra chủ nhân cái thai! Chưa kể, Vương Đình Mặc ở Mỹ biết chuyện, nhất định sẽ về đây ngay! Liệu trước cái chết của Thanh Nhã, hắn có bỏ qua cho cô, chấp nhận đứa bé này? Không! Mình đã mất chị Nhã rồi, tuyệt đối không thể để mất luôn đứa con!
Tỏa Tâm đặt tay lên bụng, nghĩ đến chuyện bỏ trốn. Bên ngoài trời đang tối, tranh thủ lúc này ba mẹ chưa quay lại, cô nhanh chóng thay quần áo, đem theo một ít tư trang có giá trị, lén lút rời khỏi phòng bệnh rồi chạy ra ngoài.
Tỏa Tâm chẳng cần gì hết, là Triệu gia hay thậm chí cả Vương Đình Mặc, mà chỉ mong muốn đứa trẻ này được sinh ra thôi! Dù gì 14 năm bươn trải, cô gái nhỏ cũng đã quen tự thân tự lực, kể từ giờ sẽ thay chị Nhã sống tiếp và bảo vệ con! Trong đêm tối ngập lối, Tỏa Tâm cứ bước thẳng về phía trước, vì đã nghĩ ra nơi cần đến...
*****
Ba năm sau.
Tại một xưởng sản xuất bao bì - túi nilong, tốp nam nữ nhân công đang làm việc chăm chỉ theo từng khâu dây chuyền, thì chợt vang lên tiếng gọi khá to:
“Quách Thục Trinh! Quách Thục Trinh đâu rồi?”
Ở giữa nhóm nữ nhân công đang xếp từng túi nilong cho vào thùng carton đóng gói lại, cô gái 26 tuổi dáng người mảnh khảnh mà nhanh nhẹn, dù chảy mồ hôi và bị dính vài vệt đen lem nhem vẫn chẳng át đi sự xinh đẹp mặn mà, và đó chính là Triệu Tỏa Tâm! Cô đứng thẳng dậy, hướng mắt về phía cửa xưởng, hô lớn:
“Tôi đây! Có chuyện gì không chị?”
“Lại còn gì nữa, quản lý Lê đang gọi cô ầm ĩ kìa! Mau đến chỗ ổng đi!”
Tỏa Tâm hơi phân vân, tiếp theo nhìn qua các nữ nhân công khác, cười bảo:
“Tôi phải tới chỗ quản lý Lê, ở đây còn ít túi nilong, mấy chị làm giúp nhé.”
Tỏa Tâm tháo găng tay, lau mồ hôi trên mặt, chỉnh trang quần áo công nhân cũ kỹ cho thẳng thớm, đi còn chưa tới cửa xưởng là bên tai đã nghe những lời bàn tán:
“Quản lý Lê lại tìm cô Quách nữa đấy, rõ là thích mê!”
“Một ngày gọi lên văn phòng ít nhất 8 lần, chả rõ đã làm tới cái gì rồi.”
“Gái một con trông mòn con mắt, đã nghe chưa? Ai biểu người ta trẻ đẹp chi!”
“Ờ, tôi mà đẹp bằng một nửa vậy thì chắc cũng thành vợ quản lý rồi! Hahaha!”
Dù nghe hết nhưng chỉ thở nhẹ, Tỏa Tâm nhanh chóng rời đi. Cứ mỗi lần cô bị quản lý gọi tới văn phòng thì y như rằng đám nữ nhân công sẽ lại bàn tán sau lưng. Tính ra quản lý Lê không đẹp trai gì, xấp xỉ 40 tuổi, một đời vợ, chứ mà còn bảnh bao, trẻ trung nữa thì khéo cô chẳng sống yên ổn trước sự ganh ghét đố kỵ của họ!
Danh sách chương