“Trời đất, Liliana.”
Anriche cúi người nhìn thẳng vào mắt Selena.
“Con cần phải có cái nhìn khách quan hơn về bản thân.”
“Ồ, quan điểm khách quan?”
“Đúng vậy.” Anriche gật đầu.
Trong đôi mắt dịu dàng nhìn Liliana như ẩn một nụ cười xảo quyệt, một nụ cười dụ dỗ những đứa trẻ nhỏ.
“Con biết đấy, con chính là người sẽ trở thành nữ chủ nhân sắp tới của gia tộc Valois.”
“Nhưng, con vẫn chưa…”
“Do đó, con chính là người mang bộ mặt của gia tộc Valois, con cần phải nghĩ mình đang ở vị trí đó.”
Liliana chăm chú lắng nghe lời nói của Anriche như thể cô bé đã bị vị phu nhân này bỏ bùa mất rồi.
"Hãy tưởng tượng mà xem, vị hôn thê của Công tước kế tiếp nhà Vallois mặc một chiếc váy cũ kỹ, sờn rách và thủng lỗ chỗ với đôi ủng bị mất đế của cô ấy..."
Anriche làm điệu bộ thở dài.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy nhân hậu của người mà mình sẽ gọi là mẹ chồng khi trưởng thành, Liliana rung động.
“Như vậy thì người ta sẽ nghĩ thế nào về Công tước Valois cơ chứ?”
“Ừm...ừm…”
“Gia tộc Valois là một trong những gia tộc nổi tiếng nhất Đế quốc và có rất nhiều tiền, nhưng họ lại đối xử với cô con dâu duy nhất của mình theo cách đó? "
Anriche cất giọng cường điệu, bắt chước giọng điệu của mọi người đang chỉ tay về phía Công tước.
“Con không nghĩ vậy sao?”
‘Sự thật là sẽ như vậy sao?’ Liliana nghĩ.
Vẻ băn khoăn xuất hiện trên gương mặt Liliana.
Nhận ra điểm này, Anriche nắm bắt lấy cơ hội.
“Vì vậy con cần phải ăn mặc giống nhà Valois, con hiểu chứ?”
“Vâng, con hiểu rồi.”
Liliana gật đầu lia lịa.
Anriche củng cố tư tưởng cô bé một lần nữa.
“Vậy thì kể từ bây giờ, đừng lạm dụng câu ‘Xin lỗi’ và ‘Con không nghĩ điều này là đúng’ nữa nhé?”
“Vâng ạ!”
Liliana ngơ ngác trả lời.
Liệu điều này có ổn không? Nhưng dù gì thì ‘quay xe’ cũng không kịp nữa rồi, tình huống này đã vượt khỏi những gì Liliana có thể kiểm soát. Có thể nói Anriche khá giỏi trong việc dụ dỗ trẻ con mấy việc như thế này.
“Hừm, việc chọn quần áo phù hợp thật sự rất tốn thời gian mà.”
Anriche lẩm bẩm gấp cuốn catalogue*, vẫy tay gọi phục vụ trong cửa hàng.
*: Ấn phẩm quảng cáo sản phẩm, thường giống một cuốn tạp chí liệt kê các loại mẫu ã sản phẩm trên đó bằng hình ảnh, nó giống với lúc mọi người mua sơn mà nó có những thanh bảng màu được in ra để chọn hoặc thậm chí là cả một quyển như vậy ý.
Phục vụ đi về phía Anriche.
“Phu nhân đã có hình mẫu về loại y phục mình muốn chọn chưa ạ?”
“Ồ, vâng, chính là y phục của những bé gái này trong cuốn catalogue.”
Anriche, người cầm lấy tập danh mục một cách thô bạo và đặt chúng trong vòng tay của nhân viên, nhếch lên khóe miệng và mỉm cười.
“Gói tất lại cho ta.”
________
Phố Le Morgan chủ yếu được ghé bởi những thường dân giàu có, bán quý tộc và quý tộc.
Và Nữ công tước nhà Valois với tính cách chua ngoa và sự kiêu ngạo đặc biệt, là một người nổi tiếng trong toàn Đế quốc.
Đương nhiên có rất nhiều người nhận ra thân phận của Anriche.
“Đó không phải Công tước phu nhân Valois sao?”
“Cô ta ghé vào cửa hàng quần áo trẻ con làm gì chứ?”
Những quý cô* đang đi trên phố dừng lại, tròn mắt nhìn.
*: Ở đây nhân vật quần chúng không được nêu rõ tuổi tác nên mình cũng không biết nên dịch là quý bà hay tiểu thư nhưng mình nghĩ cũng chỉ tầm 23-33 tuổi nên mọi người có thể linh động phần xưng hộ giúp mình là quý bà quý cô hay tiểu thư nhé giúp mình nhé.
Ánh mắt của họ dán chặt vào Nữ công tước nhà Valois, người vừa đi ra khỏi cửa hàng quần áo trẻ em.
“Ý tôi là, không phải lần nào cô ta cũng gọi các nhà thiết kế đến tận nhà Valois sao?"
"Ồ, đúng vậy, cô ta có thể thuê các nhà thiết kế may cho cô ta trang phục và phụ kiện phù hợp. Chi phí sau khi hoàn thành rất cao, vì vậy nó giống như trúng số vậy.”
“Nhân tiện, đứa trẻ đó là ai?”
Ngay bên cạnh Nữ công tước, một cô gái mắt xanh tóc vàng xinh như búp bê sứ đang theo sát cô từng bước.
Cô bé có lẽ đã mua quần áo từ cửa hàng, thay chúng và ăn mặc hoàn hảo từ đầu đến chân.
“Chà, tôi chưa nhìn thấy cô bé đó bao giờ…”
"Trên thực tế, chúng ta không chắc liệu Nữ công tước Valois có phải mang theo đứa con của mình hay không, đúng chứ?"
Anriche sải bước và dừng chân lại trước mặt những quý cô đang bàn tán kia.
Sắc mặt mấy vị tiểu thư quý tộc đó trở nên trắng bệch.
‘Ôi trời, không phải cô ta đã nghe thấy hết đoạn hội thoại của mình rồi đấy chứ?’
‘Mình nên làm gì bây giờ? Liệu cô ta có nạt nộ trách cứ mình không nhỉ?’
Mấy quý cô đó lúng túng nhìn nhau không biết nên bày ra biểu cảm gì
Anriche nhìn bọn họ bằng sắc mặt lạnh lùng.
Trời đất, nên làm gì bây giờ!
Những cô gái kia tưởng như tim mình sắp văng ra khỏi l*иg ngực, bỏ trốn khỏi bọn họ bởi những hành động ngu ngốc vừa rồi.
“Xin chào.”
“Công tước phu nhân, chúng tôi không có ý...Vâng?”
Một trong những phụ nữ quý tộc, cố gắng bào chữa theo phản xạ, trông giống như cô ấy vừa bị đánh vào sau đầu.
Vị nữ tước kiêu ngạo kia lại chào hỏi bọn họ trước?
Tuy nhiên, việc nói chuyện như đang dội từng quả bom nổ rụi người bên cạnh của Anriche chưa dừng lại ở đó.
“Liliana, con bé đáng yêu chứ?”
Sao cơ?
Mấy cô gái quý tộc tưởng như mắt và tai của bọn họ sợ tới mức hỏng rồi.
Nữ công tước Valois thế mà lại cười rạng rỡ và dịu dàng thế kia!
‘Chắc chắn là đang mơ rồi." Đám phụ nữ nghĩ vậy.
Anriche nhún vai.
“Ta thấy các ngươi đã nhìn chằm chằm con bé một lúc lâu.”
***
Trước những lời đó, các quý cô lộ ra vẻ đau khổ.
Anriche thoải mái gật đầu.
“Ta hiểu rồi, Liliana rất đáng yêu, có lẽ đó là lý do các người đặt sự chú ý vào con bé.”
Tất nhiên. Tất nhiên rồi. Cô nói gì cũng đúng!
Anriche ra hiệu với Liliana bằng vẻ tự hào.
“Liliana, nói xin chào đi.”
“Xin chào, con là Liliana Aberyt ạ.”
Liliana nhìn xuống với cái gật đầu của cô bé, thực sự đáng kinh ngạc, dễ thương đến điên cuồng!
“Ta đã từng nghĩ con trai ta là đứa bé đáng yêu nhất trần đời, hoá ra lại có một đứa trẻ thạm chí còn dễ thương hơn thằng bé.”
“Vâng…”
“Ta thật may mắn khi có đứa trẻ này trở thành vị hôn thê của Elliot, các người có nghĩ Elliot cũng thật may mắn không?”
“Vâng…”
Những quý cô kia chỉ biết gật đầu đáp lại một cách trống rỗng.
Sau khi khoe ra niềm tự hào trong một thời gian dài, Anriche cảm thấy muốn trở lại ngôi nhà của gia đình Valois
“Oops, ta phải quay trở về rồi.”
“Vâng, vâng. Phu nhân bảo trọng.”
“Cảm ơn, nếu các người muốn gặp Liliana thì có thể ghé chơi nhà Valois.”
Sau đó Anriche đứa Liliana lên cỗ xe trở về nhà.
Cỗ xe mang biểu tượng của gia tộc Valois mạnh mẽ băng qua các đường phố Le Morgan.
Một trong những tiểu thư bị bỏ lại bắt đầu lẩm bẩm.
“Dường như có một cơn lốc vừa quét qua đây…”
“Đúng vậy.”
“Tôi vẫn còn cảm thấy nó đây…”
Một người khác lên tiếng.
"Hôm nay các cô có cảm thấy Nữ công tước rất dễ gần không?"
“Ồ, tôi cũng nhận thấy điều đó.”
“Hoá ra tôi không phải người duy nhất nghĩ như vậy.”
Từng người phụ nữ gật đầu hưởng ứng.
Thay vì bộ dáng kiêu kỳ thường thấy, vẻ ngoài khiêm tốn và hiền lành kia của Nữ công tước thật sự tốt hơn rất nhiều.
Trên môi của những vị quý tộc khẽ nở một nụ cười.
Nhưng ngay sau đó, một người mở miệng.
“Nhưng dù sao thì cô ấy cũng là phu nhân của Công tước Valois đáng kính.”
Cô là tiểu thư quý tộc bị Anriche công khai quở trách trong quá khứ.
"Bây giờ, cô ấy như vậy, nhưng chúng ta sẽ không biết khi nào cô ấy sẽ thay đổi hành vi của mình như lật lòng bàn tay."
Cô tiểu thư vừa tuyên bố như vậy khoanh tay, nâng cằm cao.
“Các cô đều biết là tính cách của phu nhân Valois rất tùy hứng mà.”
“...Đúng vậy.”
“Tính cách của cô ấy còn có phần rất tệ nữa.”
Ngay lập tức, sự nghi hoặc hiện lên trong mắt các quý cô. Vị tiểu thư vừa lên tiếng đã lắc đầu nhìn.
"Mọi người phải cẩn thận vì nếu cô nói ra suy nghĩ của mình,có thể cô sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của nữ Công tước."
***
Cỗ xe sau khi chạy một hồi vào trung tâm thị trấn, cuối cùng cũng dừng lại êm ả trước khu điền trang nhà Valois.
Liliana nắm tay Anrice, cẩn thận bước chân xuống mặt đất.
Đồng thời, đôi mắt xanh của cô bé như sáng lên.
“Wow.”
Liliana thẫn thờ nhìn cảnh vật trước mắt.
Khu vườn được người làm vườn chăm sóc cẩn thận, khắp nơi ở trong khu vườn đều là những khóm hoa nở rộ hướng tới những tia nắng rực rỡ, tất cả khiến cô bé cảm thấy mình như đang bước vào khu vườn được các vị tiên và tinh linh bé nhỏ cai quản.
Ở phía trung tâm khu vườn là một đài phun nước mát lạnh, những tia nước phản chiếu lại
các tia nắng như thể có những chiếc cầu vồng tí hon phun ra từ đỉnh đài.
Và ngay sau đó là một toà nhà bốn tầng đầy trang nhã và không kém phần xa xỉ.
‘Trời đất, nơi đây thật giống những lâu đài mà những hoàng tử sống trong đó như trong truyện cổ tích !’ Liliana nuốt nước bọt khô khan.
Nhìn thấy biểu cảm của cô bé, Anriche cố gắng ngăn bản thân mình không bật cười thành tiếng...
Anriche cúi người nhìn thẳng vào mắt Selena.
“Con cần phải có cái nhìn khách quan hơn về bản thân.”
“Ồ, quan điểm khách quan?”
“Đúng vậy.” Anriche gật đầu.
Trong đôi mắt dịu dàng nhìn Liliana như ẩn một nụ cười xảo quyệt, một nụ cười dụ dỗ những đứa trẻ nhỏ.
“Con biết đấy, con chính là người sẽ trở thành nữ chủ nhân sắp tới của gia tộc Valois.”
“Nhưng, con vẫn chưa…”
“Do đó, con chính là người mang bộ mặt của gia tộc Valois, con cần phải nghĩ mình đang ở vị trí đó.”
Liliana chăm chú lắng nghe lời nói của Anriche như thể cô bé đã bị vị phu nhân này bỏ bùa mất rồi.
"Hãy tưởng tượng mà xem, vị hôn thê của Công tước kế tiếp nhà Vallois mặc một chiếc váy cũ kỹ, sờn rách và thủng lỗ chỗ với đôi ủng bị mất đế của cô ấy..."
Anriche làm điệu bộ thở dài.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy nhân hậu của người mà mình sẽ gọi là mẹ chồng khi trưởng thành, Liliana rung động.
“Như vậy thì người ta sẽ nghĩ thế nào về Công tước Valois cơ chứ?”
“Ừm...ừm…”
“Gia tộc Valois là một trong những gia tộc nổi tiếng nhất Đế quốc và có rất nhiều tiền, nhưng họ lại đối xử với cô con dâu duy nhất của mình theo cách đó? "
Anriche cất giọng cường điệu, bắt chước giọng điệu của mọi người đang chỉ tay về phía Công tước.
“Con không nghĩ vậy sao?”
‘Sự thật là sẽ như vậy sao?’ Liliana nghĩ.
Vẻ băn khoăn xuất hiện trên gương mặt Liliana.
Nhận ra điểm này, Anriche nắm bắt lấy cơ hội.
“Vì vậy con cần phải ăn mặc giống nhà Valois, con hiểu chứ?”
“Vâng, con hiểu rồi.”
Liliana gật đầu lia lịa.
Anriche củng cố tư tưởng cô bé một lần nữa.
“Vậy thì kể từ bây giờ, đừng lạm dụng câu ‘Xin lỗi’ và ‘Con không nghĩ điều này là đúng’ nữa nhé?”
“Vâng ạ!”
Liliana ngơ ngác trả lời.
Liệu điều này có ổn không? Nhưng dù gì thì ‘quay xe’ cũng không kịp nữa rồi, tình huống này đã vượt khỏi những gì Liliana có thể kiểm soát. Có thể nói Anriche khá giỏi trong việc dụ dỗ trẻ con mấy việc như thế này.
“Hừm, việc chọn quần áo phù hợp thật sự rất tốn thời gian mà.”
Anriche lẩm bẩm gấp cuốn catalogue*, vẫy tay gọi phục vụ trong cửa hàng.
*: Ấn phẩm quảng cáo sản phẩm, thường giống một cuốn tạp chí liệt kê các loại mẫu ã sản phẩm trên đó bằng hình ảnh, nó giống với lúc mọi người mua sơn mà nó có những thanh bảng màu được in ra để chọn hoặc thậm chí là cả một quyển như vậy ý.
Phục vụ đi về phía Anriche.
“Phu nhân đã có hình mẫu về loại y phục mình muốn chọn chưa ạ?”
“Ồ, vâng, chính là y phục của những bé gái này trong cuốn catalogue.”
Anriche, người cầm lấy tập danh mục một cách thô bạo và đặt chúng trong vòng tay của nhân viên, nhếch lên khóe miệng và mỉm cười.
“Gói tất lại cho ta.”
________
Phố Le Morgan chủ yếu được ghé bởi những thường dân giàu có, bán quý tộc và quý tộc.
Và Nữ công tước nhà Valois với tính cách chua ngoa và sự kiêu ngạo đặc biệt, là một người nổi tiếng trong toàn Đế quốc.
Đương nhiên có rất nhiều người nhận ra thân phận của Anriche.
“Đó không phải Công tước phu nhân Valois sao?”
“Cô ta ghé vào cửa hàng quần áo trẻ con làm gì chứ?”
Những quý cô* đang đi trên phố dừng lại, tròn mắt nhìn.
*: Ở đây nhân vật quần chúng không được nêu rõ tuổi tác nên mình cũng không biết nên dịch là quý bà hay tiểu thư nhưng mình nghĩ cũng chỉ tầm 23-33 tuổi nên mọi người có thể linh động phần xưng hộ giúp mình là quý bà quý cô hay tiểu thư nhé giúp mình nhé.
Ánh mắt của họ dán chặt vào Nữ công tước nhà Valois, người vừa đi ra khỏi cửa hàng quần áo trẻ em.
“Ý tôi là, không phải lần nào cô ta cũng gọi các nhà thiết kế đến tận nhà Valois sao?"
"Ồ, đúng vậy, cô ta có thể thuê các nhà thiết kế may cho cô ta trang phục và phụ kiện phù hợp. Chi phí sau khi hoàn thành rất cao, vì vậy nó giống như trúng số vậy.”
“Nhân tiện, đứa trẻ đó là ai?”
Ngay bên cạnh Nữ công tước, một cô gái mắt xanh tóc vàng xinh như búp bê sứ đang theo sát cô từng bước.
Cô bé có lẽ đã mua quần áo từ cửa hàng, thay chúng và ăn mặc hoàn hảo từ đầu đến chân.
“Chà, tôi chưa nhìn thấy cô bé đó bao giờ…”
"Trên thực tế, chúng ta không chắc liệu Nữ công tước Valois có phải mang theo đứa con của mình hay không, đúng chứ?"
Anriche sải bước và dừng chân lại trước mặt những quý cô đang bàn tán kia.
Sắc mặt mấy vị tiểu thư quý tộc đó trở nên trắng bệch.
‘Ôi trời, không phải cô ta đã nghe thấy hết đoạn hội thoại của mình rồi đấy chứ?’
‘Mình nên làm gì bây giờ? Liệu cô ta có nạt nộ trách cứ mình không nhỉ?’
Mấy quý cô đó lúng túng nhìn nhau không biết nên bày ra biểu cảm gì
Anriche nhìn bọn họ bằng sắc mặt lạnh lùng.
Trời đất, nên làm gì bây giờ!
Những cô gái kia tưởng như tim mình sắp văng ra khỏi l*иg ngực, bỏ trốn khỏi bọn họ bởi những hành động ngu ngốc vừa rồi.
“Xin chào.”
“Công tước phu nhân, chúng tôi không có ý...Vâng?”
Một trong những phụ nữ quý tộc, cố gắng bào chữa theo phản xạ, trông giống như cô ấy vừa bị đánh vào sau đầu.
Vị nữ tước kiêu ngạo kia lại chào hỏi bọn họ trước?
Tuy nhiên, việc nói chuyện như đang dội từng quả bom nổ rụi người bên cạnh của Anriche chưa dừng lại ở đó.
“Liliana, con bé đáng yêu chứ?”
Sao cơ?
Mấy cô gái quý tộc tưởng như mắt và tai của bọn họ sợ tới mức hỏng rồi.
Nữ công tước Valois thế mà lại cười rạng rỡ và dịu dàng thế kia!
‘Chắc chắn là đang mơ rồi." Đám phụ nữ nghĩ vậy.
Anriche nhún vai.
“Ta thấy các ngươi đã nhìn chằm chằm con bé một lúc lâu.”
***
Trước những lời đó, các quý cô lộ ra vẻ đau khổ.
Anriche thoải mái gật đầu.
“Ta hiểu rồi, Liliana rất đáng yêu, có lẽ đó là lý do các người đặt sự chú ý vào con bé.”
Tất nhiên. Tất nhiên rồi. Cô nói gì cũng đúng!
Anriche ra hiệu với Liliana bằng vẻ tự hào.
“Liliana, nói xin chào đi.”
“Xin chào, con là Liliana Aberyt ạ.”
Liliana nhìn xuống với cái gật đầu của cô bé, thực sự đáng kinh ngạc, dễ thương đến điên cuồng!
“Ta đã từng nghĩ con trai ta là đứa bé đáng yêu nhất trần đời, hoá ra lại có một đứa trẻ thạm chí còn dễ thương hơn thằng bé.”
“Vâng…”
“Ta thật may mắn khi có đứa trẻ này trở thành vị hôn thê của Elliot, các người có nghĩ Elliot cũng thật may mắn không?”
“Vâng…”
Những quý cô kia chỉ biết gật đầu đáp lại một cách trống rỗng.
Sau khi khoe ra niềm tự hào trong một thời gian dài, Anriche cảm thấy muốn trở lại ngôi nhà của gia đình Valois
“Oops, ta phải quay trở về rồi.”
“Vâng, vâng. Phu nhân bảo trọng.”
“Cảm ơn, nếu các người muốn gặp Liliana thì có thể ghé chơi nhà Valois.”
Sau đó Anriche đứa Liliana lên cỗ xe trở về nhà.
Cỗ xe mang biểu tượng của gia tộc Valois mạnh mẽ băng qua các đường phố Le Morgan.
Một trong những tiểu thư bị bỏ lại bắt đầu lẩm bẩm.
“Dường như có một cơn lốc vừa quét qua đây…”
“Đúng vậy.”
“Tôi vẫn còn cảm thấy nó đây…”
Một người khác lên tiếng.
"Hôm nay các cô có cảm thấy Nữ công tước rất dễ gần không?"
“Ồ, tôi cũng nhận thấy điều đó.”
“Hoá ra tôi không phải người duy nhất nghĩ như vậy.”
Từng người phụ nữ gật đầu hưởng ứng.
Thay vì bộ dáng kiêu kỳ thường thấy, vẻ ngoài khiêm tốn và hiền lành kia của Nữ công tước thật sự tốt hơn rất nhiều.
Trên môi của những vị quý tộc khẽ nở một nụ cười.
Nhưng ngay sau đó, một người mở miệng.
“Nhưng dù sao thì cô ấy cũng là phu nhân của Công tước Valois đáng kính.”
Cô là tiểu thư quý tộc bị Anriche công khai quở trách trong quá khứ.
"Bây giờ, cô ấy như vậy, nhưng chúng ta sẽ không biết khi nào cô ấy sẽ thay đổi hành vi của mình như lật lòng bàn tay."
Cô tiểu thư vừa tuyên bố như vậy khoanh tay, nâng cằm cao.
“Các cô đều biết là tính cách của phu nhân Valois rất tùy hứng mà.”
“...Đúng vậy.”
“Tính cách của cô ấy còn có phần rất tệ nữa.”
Ngay lập tức, sự nghi hoặc hiện lên trong mắt các quý cô. Vị tiểu thư vừa lên tiếng đã lắc đầu nhìn.
"Mọi người phải cẩn thận vì nếu cô nói ra suy nghĩ của mình,có thể cô sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của nữ Công tước."
***
Cỗ xe sau khi chạy một hồi vào trung tâm thị trấn, cuối cùng cũng dừng lại êm ả trước khu điền trang nhà Valois.
Liliana nắm tay Anrice, cẩn thận bước chân xuống mặt đất.
Đồng thời, đôi mắt xanh của cô bé như sáng lên.
“Wow.”
Liliana thẫn thờ nhìn cảnh vật trước mắt.
Khu vườn được người làm vườn chăm sóc cẩn thận, khắp nơi ở trong khu vườn đều là những khóm hoa nở rộ hướng tới những tia nắng rực rỡ, tất cả khiến cô bé cảm thấy mình như đang bước vào khu vườn được các vị tiên và tinh linh bé nhỏ cai quản.
Ở phía trung tâm khu vườn là một đài phun nước mát lạnh, những tia nước phản chiếu lại
các tia nắng như thể có những chiếc cầu vồng tí hon phun ra từ đỉnh đài.
Và ngay sau đó là một toà nhà bốn tầng đầy trang nhã và không kém phần xa xỉ.
‘Trời đất, nơi đây thật giống những lâu đài mà những hoàng tử sống trong đó như trong truyện cổ tích !’ Liliana nuốt nước bọt khô khan.
Nhìn thấy biểu cảm của cô bé, Anriche cố gắng ngăn bản thân mình không bật cười thành tiếng...
Danh sách chương