Chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra với Tạ Tranh rồi.

Lúc này là lúc rất nhạy cảm với Tạ Tranh, cô đang mang thai lỡ như gặp chuyện nguy hiểm thì chết mất.
Hắn hít một hơi sâu, cố bình tĩnh lại, hắn phải suy nghĩ tích cực một chút, cũng có thể Tạ Tranh đã quay về nhà thăm ông nội cũng nên.
Mặc Kinh Vũ lại chạy tới nhà Tạ Nhất ấn chuông gọi cửa.

Sau khi hỏi han kỹ càng xác nhận rằng Tạ Tranh thật sự không có về đây thì hắn đã không thể che giấu được sự lo lắng nữa rồi.
Những lúc như vầy là những lúc đội ngũ tìm người của hắn cần dùng đến.

Sau vài lần Tạ Tranh gặp chuyện thì Mặc Kinh Vũ đã thuê một đội ngũ về chỉ để tìm kiếm tung tích của cô.
"Mau tìm Tạ Tranh cho tôi."
Đầu dây bên kia nhận lệnh, một nhóm năm người tập hợp đủ các thành phần khác nhau chia đều công việc.

Toàn bộ camera giám sát quanh khu vực chung cư với bán kính hai kilomet đều được bọn họ moi hết ra để xem.
Đột nhiên, hắn nhớ đến vụ tai nạn lần trước của Tạ Tranh là do có người cố ý sắp xếp.

Hơn nữa kẻ đó lại chẳng phải người xa lạ nào mà là học trò cũ của hắn.

Mặc Kinh Vũ lấy thông tin cá nhân của Nguyên Khải mà thám tử điều tra được xem xét một hồi.


Cuối cùng hắn quyết định chạy tới chỗ của Nguyên Khải.
Lúc này Nguyên Khải đang ở trong nhà riêng, anh ta không mặc áo, chỉ quấn một chiếc khăn ngang eo.

Nằm dài trên bệ cửa sổ uống rượu ngắm trăng.

Anh ta đang tưởng tượng cảnh Tạ Tranh bị hành hạ thì vui sướng vô cùng, không tự chủ được cười một cách điên dại.

Đột nhiên cửa nhà của anh bật ra.

Nguyên Khải còn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì từ đâu một cú đấm với sát thương cực mạnh đập thẳng vào má của anh.
Nguyên Khải đập mặt vào kính cửa sổ, anh ta vừa mới lồm cồm bò dậy đã bị ăn thêm một cú nữa bên má còn lại khiến cho anh ta văng xuống đất.
"Mẹ nó, là kẻ điên nào vậy hả?"
Tự dưng bị đánh Nguyên Khải tức giận quát lớn.

Anh ta ngẩng mặt nhìn xem là kẻ nào thì liền bị ánh mắt của Mặc Kinh Vũ dọa cho sợ.

Hắn vẫn ngẩng cao đầu, chỉ có mắt là hạ xuống, nhưng đôi mắt đó chứa toàn sát khí.
"Mặc, Mặc Kinh Vũ? Ai cho phép anh xông vào nhà tôi?"
Nói rồi anh ta đứng dậy xông tới vung nắm đấm nhưng toàn là đấm trượt.

Còn bị Mặc Kinh Vũ phản đòn.
Mặc Kinh Vũ chẳng thèm trả lời câu hỏi của Nguyên Khải, trực tiếp dùng chân đá thẳng vào người anh một cái.

Giọng nói lạnh lẽo như âm vang từ cõi chết đều đều phát ra.
"Tạ Tranh đang ở đâu?"
Máu mũi của Nguyên Khải chảy ra, anh ta bò dậy.

Áp sát lưng vào tường, run rẩy.
"Tạ Tranh gì? Không biết.

Mau đi khỏi nhà tôi ngay nếu không tôi sẽ báo cảnh sát chuyện anh xông vào gia cư bất hợp pháp."
Muốn báo cũng được, nhưng chẳng biết tới lúc Nguyên Khải còn mạng để báo cảnh sát hay không nữa.


Hắn e là hơi khó.
"Nói hay không?"
Mặc Kinh Vũ kiên nhẫn hỏi lại.

Hắn chẳng muốn lãng phí thời gian vàng ngọc của mình để nói chuyện phiếm.
Nguyên Khải vẫn cố chấp phủ nhận nhưng đây có lẽ là quyết định ngu ngốc nhất cuộc đời của anh ta.

Mặc Kinh Vũ mặc kệ Nguyên Khải có mặc đồ hay không cưỡng chế anh ta lên xe sau đó ép anh ta xuống lan can cầu.

Cây cầu này rất cao, là cầu lớn nhất thành phố.

Bên dưới sông nước cuồn cuộn, lại có nhiều hút thuốc nếu rơi xuống khả năng sống sót rất thấp.
Nguyên Khải bắt đầu sợ thật rồi.

Anh ta vốn nghĩ Mặc Kinh Vũ sẽ chẳng làm thật nhưng đến khi nửa người của anh đã lơ lửng ngoài kia thì anh mới nhận ra Mặc Kinh Vũ đang nghiêm túc.

Hắn thật sự không tha cho Nguyên Khải.
"Mặc Kinh Vũ, anh điên rồi à? Mau thả tôi ra."
Cổ của Nguyên Khải bị hắn siết chặt, lại thêm phần lơ lửng ngoài không trung, Nguyên Khải cảm nhận rõ từng thớ thịt đang run bần bật.

Trái lại với anh, Mặc Kinh Vũ lại chẳng có biểu cảm nào, khuôn mặt đẹp như đúc hoàn toàn không để lộ một chút cảm xúc.

Chỉ có sự lạnh lùng tràn ngập, mạnh mẽ đến mức lấn át người khác.
"Bớt giả ngu đi.


Vụ tai nạn đó tôi biết là do cậu làm, người của cậu đã bị túm rồi.

Giờ thì mau nói cho tôi biết Tạ Tranh đang ở đâu, tôi nhắc lại tôi không thích vòng vo."
Vẻ mặt của Mặc Kinh Vũ cho thấy hắn không nói dối.

Càng ngày lực tay của Mặc Kinh Vũ càng mạnh.

Nguyên Khải sắp không thể thở những hơi thở yếu ớt nữa rồi.
"Tôi, tôi nói, tôi nói.

Xin anh tha cho tôi...!Làm ơn..."
Anh ta khựng lại, mặt đỏ bừng bừng.
"Triệu Lan Vy, đưa cô ta ra một nhà kho cũ ở ngoại ô rồi, nhưng cụ thể là ở đâu thì tôi không biết."
Mặc Kinh Vũ lấy được thông tin thì thả Nguyên Khải xuống đất.

Nhưng hắn không rời đi ngay mà cảnh cáo Nguyên Khải một lần nữa, nhân tiện lấy luôn chiếc khăn quấn trên người của anh ta vứt xuống sông.
"Khốn kiếp, anh làm gì vậy?"
Nguyên Khải nhìn chiếc khăn che cơ thể rơi xuống con nước dữ dội kia mà hận không thể đánh chết Mặc Kinh Vũ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện