Chiếc xe hơi dừng trước cổng một căn biệt thự lớn, Tạ Tranh mở cửa bước vào mà không thèm nhìn lại, Mặc Kinh Vũ thì lúc nào cũng sẽ dõi theo cô đến khi khuất bóng mới chịu rời đi.
Ông nội của cô nhìn thấy cháu gái bảo bối quay về thì liền đặt vội tách trà xuống rồi nhìn ra cổng tìm kiếm.
"Chú ấy về rồi, ông không cần tìm đâu."
"Con nhóc này, người ta chu đáo với cháu như vậy tại sao không mời người ta vào nhà ăn bữa cơm chứ."
Tạ Tranh tiện tay nhặt miếng trái cây được cắt gọt sẵn đưa lên miệng.
"Chú ấy nấu ăn ngon lắm, ông không cần mời đâu."
Tạ Nhất nghe thấy thì bày ra vẻ mặt hóng hớt.
"Hai đứa ăn cơm với nhau rồi à? Thế nào, sau đó thì sao?"
Xem ra ông nội của cô rất có hứng thú về việc này nhỉ? Tạ Tranh cục súc.
"Không có sau đó."
Nói xong cô ôm theo balo đi thẳng lên lầu về phòng ngủ bỏ lại ông nội với khuôn mặt hầm hầm nhìn theo bóng lưng cô.

Nằm dài trên giường, cô không biết có nên cảm thấy mệt mỏi hay không nữa.


Thành tích không tốt, lại chẳng có tí niềm vui nào ở trường, suốt ngày chỉ mang đúng một nét mặt làm cho Tạ Tranh bắt đầu thấy chán.

Tuy không đến mức vô tri vô giác như Mị (Vợ Chồng A Phủ) nhưng vẫn cảm thấy có chút lạc lõng.
...
Chiều tà ánh nắng vàng cam giăng kín cả bầu trời, từng áng mây to trắng nõn nhuộm ánh hoàng hôn trở nên đẹp đến lạ kỳ.

Tạ Tranh ngâm mình trong bồn tắm ngân nga một điệu hát mà cô thích, nếu buổi sáng không vui thì buổi tối nhất quyết không để bản thân buồn.

Tối nay cô lại đến hộp đêm làm vài ly cho thư thả.
Chiếc đầm đen với thiết kế trễ vai ôm sát body càng khiến cho Tạ Tranh trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết.

Mái tóc đen óng xõa xuống phảng phất hương thơm mát lạnh.

Mặc dù đã hai mươi tuổi nhưng ông nội vẫn còn quản lý rất nghiêm, để trốn được Tạ Tranh phải rất vất vả làm đủ mọi cách.
Hộp đêm hôm nay sôi động hơn bình thường, ánh đèn màu hòa vào điệu nhạc xập xình tưng bừng.

Tạ Tranh tìm một góc ngồi rồi gọi một ly Mocktail Cinderella.

Chị họ mang thức uống ra cho cô rồi mỉm cười.
"Tâm trạng không tốt ai lại uống loại này? Có muốn dùng chút cồn không?"
Tạ Tranh không trả lời, bởi vì mọi thứ đều hiện lên mặt cả rồi.

Lần trước cũng ở chỗ này, sau khi cô bị chị họ chuốc rượu đã làm ra mấy hành động kỳ quặc đến giờ nghĩ lại vẫn còn rất mất mặt.

Vì vậy, lần này có đánh chết cô cũng không động vào một giọt nào.
Chị họ của cô là Tạ Yên Yên, nổi tiếng xinh đẹp, thông minh, hơn nữa chị ấy lớn hơn cô có năm tuổi thôi nhưng đã là chủ của cả cái hộp đêm lớn bậc nhất thành phố Y rồi.


Ngoài quan hệ rộng rãi thì chị ấy còn giàu - giàu tình cảm.

Tạ Yên Yên chỉ hỏi thăm cô đôi lời rồi phải đi chào hỏi một số vị khách đặc biệt, thế nên Tạ Tranh lại quay về với trạng thái một mình.
Đột nhiên, một đám con trai mang theo rượu tiến lại chỗ của Tạ Tranh buông lời trêu chọc.
"Ủa, đây chẳng phải bạn gái cũ của cậu sao Khải? Không ngờ lại nóng bỏng như vậy.

Này, em có muốn uống với anh một ly không?"
Gã ta đưa tay toan vuốt ve đôi gò má trắng ngần của cô nhưng bị Tạ Tranh tránh né.

Cô hất tay gã ta ra, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng nên càng trở nên vô cảm.
"Gớm, miệng còn hôi sữa đã học đòi rượu chè rồi à.

Về nhà đi nhóc."
Tên kia bị nói khích liền ra vẻ dữ tợn.

Nguyên Khải đứng một bên như đang xem kịch, anh ta cũng chẳng có ý gì là nói đỡ cho Tạ Tranh, thậm chí còn muốn hùa theo đám bạn mà ức hiếp cô.


Bốn thanh niên trai tráng vậy mà vây quanh một cô gái rồi nói ra những lời thô lỗ, tuy nhiên, cũng chẳng có ai dám chen vào bởi vì đám công tử kia đều thuộc dạng dân ăn chơi có tiếng trong hộp đêm.
"Con nhỏ này, mày thích kênh kiệu không?"
Một kẻ chỉ tay vào trán của Tạ Tranh lập tức bị cô bắt lấy rồi bẻ gãy ngón tay đó.

Sau tiếng xương cốt bị gãy là tiếng hét đau đớn của kẻ chán sống đó.

Châm ngôn sống của Tạ Tranh từ trước tới nay luôn là "không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ kẻ địch quá đẹp trai" vừa hay đám người này nhan sắc thì không có lại cứ thích kiếm chuyện với cô thì việc gì phải ngại.
Hai gã đi cùng thấy bạn mình bị bẻ tay thì xông lên định đánh người nhưng họ bọn còn chưa kịp bước lên thì đã bị một lực từ phía sau giữ lại.

Không biết Mặc Kinh Vũ đến đây từ lúc nào, chỉ thấy hắn tóm lấy cổ áo của hai gã kéo ngược ra sau, rồi giữ chặt ở đó khiến cho hai thanh niên không vùng vẫy được.

Hắn nở nụ cười ma mị cứ như đang vờn chuột, ghé sát vào tai bọn chúng thủ thỉ đôi lời.
"Đừng có dại dột mà xông lên như vậy, các ngươi không thể đoán được cô gái đó bẻ tới thứ gì đâu.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện