"Để tôi giới thiệu với cô một chút, tôi là vật phẩm được trao tặng vào dịp sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của cậu chủ Ngôn do đích thân hiệu trưởng trường đại học Harvard trao tặng, tôi là robot thông minh, tên tôi là Hoàng Tử, tôi là fan hâm mộ bật nhất của cậu chủ, là trợ lí hiệu dụng và trung thành nhất của cậu, còn là vật giải trí ủa cậu, là chỗ xả stress và chia sẻ tâm tư tình cảm cho cậu chủ, ngoài ra tôi còn phục vụ ăn uống, giặt ủi, thời gian biểu của cậu,...."

"Tiểu thư An Di, hân hạnh được gặp cô" - Giọng nói cứng nhắc và kì quặc khiến An Di sởn cả gai ốc.

Xoay phắt người lại hiển nhiên không nhìn thấy một bóng người nào càng khiến An Di hoảng sợ hơn, thế rồi lại có tiếng nói vọng ra.

"Tôi ở đây" - vẫn không có ai... một giây, hai giây, ba giây...

Từ trong quầy bar có tiếng động, An Di đưa mắt nhìn, vẫn không có người, chỉ có một thứ trông như máy tự động đang nhấp nháy ánh đèn màu đỏ trong góc, cô khẽ bước tới...

Ơ, hoá ra là một con robot hình người đang đứng khuất sau quầy bar à? "Chào tiểu thư, tên tôi là Hoàng Tử, nhưng sự thật cậu chủ gọi tôi là Đồ Phiền Phức, Đồ Ồn Ào, Tên Đại Ngốc, Tên Đần Độn, Quỷ Hậu Đậu, Quỷ Xấu Xí,..., tôi cũng không biết mình rốt cục tên là gì nữa, dù sao thì cô muốn gọi tôi là gì cũng được, rất vui được làm quen, à mà trước hết cô hãy giúp tôi kéo cái ghế xoay này ra trước đã, tôi đã mắc kẹt ở đây hai ngày rồi, sắp chết vì chán đây" - Giọng nói ồm ồm đứt quãng khiến An Di vừa nảy hoảng sợ thì ra được tên robot kì quặc này phát ra, thảo nào... làm cô suýt thì bị doạ chết khiếp.

Bước đến kéo chiếc ghế xoay của quầy bar ra, tên robot lập tức phát ra tiếng ken két, cậu ta cử động đứng dậy chậm chạp rồi đưa cánh tay ra: "Cảm ơn cô tiểu thư, bắt tay cái nào"

An Di vui vẻ đưa tay ra bắt rồi thử hỏi: "Này thì ra cậu là tên phiền phức mà Ngôn Hoa đã nói sao? Trông cậu buồn cười thật đấy, làm sao mà cậu biết tên tôi?"

"Tất nhiên là biết rồi, người cậu chủ yêu thương tất nhiên Hoàng Tử tôi phải biết thôi" - Tên robot phát ra tiếng trả lời, ánh đèn trên đầu chớp chớp: "Để tôi giới thiệu với cô một chút, tôi là vật phẩm được trao tặng vào dịp sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của cậu chủ Ngôn do đích thân hiệu trưởng trường đại học Harvard trao tặng, tôi là robot thông minh, tên tôi là Hoàng Tử, tôi là fan hâm mộ bật nhất của cậu chủ, là trợ lí hiệu dụng và trung thành nhất của cậu, còn là vật giải trí ủa cậu, là chỗ xả stress và chia sẻ tâm tư tình cảm cho cậu chủ, ngoài ra tôi còn phục vụ ăn uống, giặt ủi, thời gian biểu của cậu, còn nữa tôi...."

"Dừng dừng dừng" - An Di lên tiếng ngắt ngang: "Thảo nào anh ấy bảo cậu lắm chuyện, được rồi, rất vui được làm quen với cậu, cậu nom thú vị thật đấy, nhưng mà khoan đã, tôi đi tham quan nhà anh ấy trước, lúc sau hẳn trò chuyện cùng cậu."

Nói rồi An Di không mảy may đến tên robot quái gỡ nửa, mấy thứ đồ chơi công nghệ cao này trước đây cô và Du Thăng đã chơi đến phát ngán rồi, cô bước lên cầu thang định đến tầng trên cùng. Tên robot lại mặt dày bước theo phía sau, An Di lườm cậu ta một cái: "Này cậu đi theo tôi làm gì?"

"Wow, vóc dáng cực chuẩn dù có hơi gầy một chút, chiều cao 169cm, số đo ba vòng 81-61-89. Ôi, nữ thần của sự gợi cảm, gương mặt baby trẻ con nhưng thân hình bốc lửa, chuẩn, vô cùng chuẩn" - tên robot thốt lên, ánh đèn liên tục nhấp nháy.

"Đồ dê xồm, cậu vừa nói gì thế? " - An Di dí nắm đấm về phía tên robot.

"Cậu chủ quả thật rất biết chọn bạn gái, ôi Angel, Alice Angel tôi ngã gục vì cô rồi" - tên robot vẫn huyên thuyên.

"Cậu còn nói nữa tôi sẽ cho cậu một gậy thành đống sắt vụn ngay đấy, đồ lưu manh" - An Di hậm hực.

"Xin lỗi, xin lỗi. Tiểu thư cứ tự nhiên" - tên robot lùi lại lê bước xuống cầu thang.

Hừ, tên này thật là biến thái hết sức, làm sao anh có thể sống được cùng cậu ấy nhỉ? Thật hết biết!

Bước theo lối uốn lượn của cầu thang, khác với hai tầng vừa rồi đều có đèn tự động cả, cô đi đến đâu ánh điện sáng choang sẽ bật lên đến đó, từ những bóng đèn nhỏ dọc theo hành lang cho đến những chùm đèn pha lê lộng lẫy, trông thật tráng lệ và lung linh. Thế nhưng tầng này khi cô bước đến thì vẫn giữ nguyên sự u tối của nó, một phong cách rất quen thuộc, giống như ngôi nhà ở thành phố D của anh, lạnh lẽo và tách biệt với thế giới tươi đẹp, sáng lạng bên ngoài.

Làm thế nào đây, rộng như thế cô làm sao biết được vị trí công tắc điện?

"Tiểu thư An Di, lên khỏi cầu thang rẽ trái ba bước có một vách tường lớn, công tắc đèn của dãy hành lang nằm ở ngang vị trí gợi cảm nhất của cô, cẩn thận, bình thường cậu chủ không thích quá sáng cho nên mới bố trí điện đóm kì lạ như vậy đấy, có thể nói là cậu thuộc tuýp người sống trong bóng tối, có thể hoạt động trong bóng tối một cách linh hoạt và quen thuộc, chỗ sinh hoạt cá nhân của mình thì tuyệt đối không thích dùng đèn đâu, rèm cửa cậu cũng chẳng buồn mở mà. Ngoài hai căn phòng cuối cùng là phòng ngủ và phòng thờ thì tất cả phòng còn lại đều có đèn tự động, bình thường lão Vương và người làm khi vào hai căn phòng đó dọn dẹp bật đèn lên cũng bị cậu chủ cằn nhằn đấy. Cho nên cô có vào đó thì xem nhanh lên rồi tắt đèn đi. Đèn của hai căn phòng kia vẫn là: mở cửa, rẽ trái, công tắc nằm ở ngang vị trí gợi cảm nhất của cô." - tiếng ồm ồm của tên Robot dưới tầng vọng lên.

"Tôi biết rồi, cảm ơn cậu" - An Di đáp, trong lòng thầm mắng tên robot không những phiền phức mà còn rất biến thái đó.

"Nhớ đấy, rẽ trái ba bước gặp vách tường lớn, công tắc đèn nằm ngang tầm với vị trí gợi cảm nhất của cô, cẩn thận, cẩn thận. " - tên robot lặp lại những lời vừa nãy.

"Tên biến thái" - An Di quát.

...

"Tách"

Công tắc vừa bật thì ánh sáng cũng vụt đến, trước mắt là bức tường gỗ lớn của một dãy hành lang khác, đi dọc theo đó có phân ra nhiều cánh cửa khác nhau. Cánh cửa đầu tiên dẫn đến một căn phòng tập gym cỡ lớn với một khối máy móc và dụng cụ tập thể hình hiện đại tân tiến, nhiều đến choáng mắt.

Bước đến cánh cửa thứ hai, thì ra là phòng trưng bày mô hình ôtô, thật không nghĩ ra anh cũng có sở thích sưu tầm đấy, hàng loạt những chiếc ôtô cỡ nhỏ với đầy đủ các chủng loại được sắp xếp theo thương hiệu và lịch sử xuất hiện của chúng, anh thật sự là một tay sưu tầm rất khủng đấy, hầu như toàn bộ mô hình ở đây đều là phiên bản giới hạn hoặc duy nhất, có cả những chủng loại mà Du Thăng từng kể cho cô nghe rằng đã ngưng sản xuất rồi thế mà anh vẫn sở hữu được. Thật ngưỡng mộ quá đi mất!

Mãi ngắm ôtô từ kệ ngoài cho đến tận kệ trong cùng, đến góc tường là một gian kệ tách biệt được lồng kính cẩn thận...

Ơ!!! Là mèo con, những chú mèo pha lê ngộ nghĩnh đáng yêu, đều là những phiên bản mà cô thích nhưng không mua được... Làm sao mà anh có được chúng chứ??? Ôi! Mèo con mèo con, đáng yêu quá đi mất, cô lại nhớ bộ sưu tập mèo ở Anh của mình rồi...

Khó khăn lắm mới dứt mắt ra khỏi căn phòng trưng bày đó được, An Di bước tiếp trên hành lang đến căn phòng thứ ba, đây là phòng ăn với khu bếp đơn giản mà tiện nghi, bàn ăn bằng thuỷ tinh đặt ở giữa phòng, bên trên là một chậu cá trang trí, hình như có một chú cá vàng nhỏ, bên cạnh có thức ăn cho cá, An Di tiện tay cầm nó vẩy vẩy vào chậu nước, chú cá hí hửng ngoi lên đớp lấy thức ăn.

"Tội nghiệp cậu, bị anh ấy bỏ đói hai ngày rồi đúng không? Đến cả bản thân anh ấy còn không màng ăn uống cơ mà..." - An Di não nề than vãn.

"Đúng vậy, tôi bị bỏ đói hai ngày rồi" - giọng nói ồm ồm lại vang lên.

"Này, cậu theo tôi làm gì? Mà cậu cũng cần ăn à?" - An Di không thèm đếm xỉa đến tên robot phiền toái.

"Cần chứ, tôi cần phải sạc điện đó, nếu không phải do Hoàng Tử tôi thông minh, bị mắc kẹt vẫn ở gần ổ điện thì bây giờ tôi hẳn là đã tắt ngóm rồi" - cậu ta trả lời.

"Có tên robot nào mồm mép được như cậu không, cậu là nhất rồi, đệ nhất bịa chuyện" - An Di trề môi ngán ngẫm.

"Ấy, lại đặt tên mới cho tôi à? Cái tên này nghe cũng thú vị đấy "Đệ Nhất Bịa Chuyện" à? Có ngầu bằng cái tên Hoàng Tử của tôi không tiểu thư?" - tên robot sáp lại gần An Di, bộ dạng có vẻ háo hức.

"Trời ạ!"

"Thường thì những lúc bế tắc người ta thường thốt lên "Trời ạ", thế tiểu thư đây có chuyện gì nan giải cứ nói ra, tôi sẽ giúp cô giải quyết ngay"

"Cậu lập tức đi khỏi đây thì tôi sẽ không bế tắc nữa" - An Di lắc đầu hết nói nổi tên robot dai dẳng này.

"Được tôi đi" - Đáp rồi tên robot liền quay ra.

An Di thở phào nhẹ nhõm, cất tiếp bước đến gian phòng thứ tư.

Là phòng làm việc của anh, An Di nghe lời anh dặn dò, chỉ lướt sơ qua một lượt không mà không vào, đại loại là kết hợp giữa phòng trình chiếu với phông màn hình lớn, vài kệ sách nhỏ, bàn làm việc....

Căn phòng đối diện phòng làm việc là phòng tắm được dát đá hoa cương sáng coóng, nói đúng hơn đây thiên về phòng để quần áo của anh hơn, An Di không ngạc nhiên vì cô cũng sở hữu một gian phòng tương tự.

Điều làm cô ngạc nhiên chính là không ngờ âu phục của anh đa số đều là màu đen trắng đơn giản, cả một hàng dài chỉ toàn là sơ mi trắng và đen, có một số màu tối khác, màu duy nhất trông có vẻ sáng hơn hẳn chính là màu lam nhạt, ngoài cái sở thích *hắc ám* của mình thì có lẽ anh thích màu lam giống cô vậy, tiếp theo là một hàng dài quần Âu, đều là hàng hiệu được đặt may chuyên dụng và đắt đỏ, rồi là một hàng áo thun tay ngắn, tay lỡ, tay dài, quần short, quần jeans, đồ ngủ, đồ thể thao, cà vạt... mỗi loại đều được chia ra từng hàng từng hàng thẳng tắp như ở trong khu thương mại.

Hơ... cô vẫn chưa đến nỗi phô trương như anh thế này, cô dù không phải là tín đồ mua sắm nhưng đối với các thương hiệu quần áo thì cũng xem như có một sự hiểu biết nhất định, vì là con gái mà... nhưng của anh ở đây toàn bộ đều là hàng hiệu cao cấp nhất, anh cũng thật biết đầu tư về vấn đề trang phục, điểm này cũng giống cô nốt.

Còn ba căn phòng nữa, một là phòng ngủ của anh, một gian phòng rộng lớn vẫn là với màu đen-trắng chủ đạo, giường ngủ to đặt ở góc phòng, bên cạnh là bàn trà và tivi LCD siêu lớn, còn có thêm vài kệ sách và bàn cờ nhỏ. Rèm cửa màu đen được kéo kín mít không để bất cứ một tia sáng nào bên ngoài lọt vào...

Phòng đối diện chính là phòng thờ, đây là nơi đặt di ảnh của mẹ anh, An Di theo phép tắc cuối đầu trước ảnh, người phụ nữ xinh đẹp nhã nhặn ấy như đang mỉm cười với cô bằng đôi mắt hiền hậu vô cùng dịu dàng và gần gũi, đôi mắt này đã di truyền sang cho anh, đôi mắt khiến cô mỗi lần đối mặt đều tim đập chân run, đôi mắt khiến cô yêu đến không thể nào quay đầu lại được...

Bên cạnh di ảnh đó có một cây đàn dương cầm nom đã cũ rồi nhưng được lau quét rất cẩn trọng, vẫn sáng bóng, nếu cô nhớ không nhầm thì hình như đó là của một thương hiệu đã ngừng hoạt động, có lẽ nó được làm cách đây rất lâu rồi, cũng phải đến hai mươi năm...

An Di hơi ngạc nhiên vì ở đây có đặt một chiếc giường đơn, trên đầu nằm còn có một quyển sách đọc dở gấp vội, trông như người ở đây đang đọc sách thì có chuyện cấp bách phải đi ngay.

Lẽ nào anh thường ngủ ở đây sao? Mùi hoắc hương rõ ràng đang vấn vít nơi đầu mũi của cô, phòng ngủ rộng lớn thoải mái như vậy lại sang đây ngủ ở chiếc giường đơn bé xíu này sao... Ừ, có lẽ nơi đây mang cho anh cảm giác yên bình.

...

Đây là căn phòng cuối cùng rồi, khi cánh cửa bật mở cũng là lúc ánh đèn tự động trong phòng đồng loạt sáng lên.

Ồ!

An Di khẽ thốt lên khi vừa bước vào, đây là phòng trưng bày tranh, lại thật là trùng hợp nhỉ? Cô cũng có phòng tranh riêng của mình...

Ở đây đa số là tranh phong cảnh, ngoài ra còn một số bức tranh trừu tượng nữa, chạm đúng mạch rồi, người đam mê hội hoạ và mỹ thuật như An Di hoàn toàn bị thu hút vào những tác phẩm được treo cách điệu trên tường kia, đắm chìm trong không gian của nghệ thuật, chiêm ngưỡng những tác phẩm mang phong cách lạ lẫm khiến An Di hứng thú vô cùng, lại đến góc phòng, lúc này cô càng sửng sốt hơn bởi ở đó treo toàn là ảnh của cô, đa số đều là ảnh chụp từ xa, hoàn toàn không thấy được mặt, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ quen thuộc của chính bản thân mình mà thôi.

Ngày XX tháng YY năm ZZZZ, mùa thu, cô ấy và London Eye. Câu đề ảnh gợi cho cô nhớ đến mùa thu năm trước, một mình cô ôm bảng vẽ ngồi dưới Vòng quay Thiên niên kỷ (London Eye - Mắt Luân Đôn), bên bờ sông Thames êm dịu của nước Anh, cô chẳng nhớ rõ hôm ấy mình đã vẽ gì nữa, đại loại vẫn là khung cảnh xinh đẹp của buổi chiều thu ấy, cơ hồ vô thức vẽ lên bóng dáng quen thuộc của anh...

Và ngày hôm đó, anh ở phía xa, chụp ảnh của cô.

Ngày XX tháng YY năm ZZZZ, chiều cuối đông, cô ấy và Tháp Luân Đôn - Trong bức ảnh là cô đang quấn mình trong chiếc áo ấm to ụ, nhìn trông như một cuộn len tròn trĩnh béo ú. Vẫn là bên bờ Bắc sông Thames, cùng bảng vẽ, cô gái lơ đễnh ngắm nhìn toà pháo đài rộng lớn...

Và hôm đó, anh cũng ở phía xa, chụp ảnh của cô.

Ngày XX tháng YY năm ZZZZ, chiều xuân lộng gió, cô ấy và cầu tháp Tower Bridge - một công trình kết hợp hoàn hảo vắt qua dòng sông Thames thanh bình. Cô gái nhỏ trong bộ váy trắng tinh, mái tóc để xoã tuôn theo chiều gió thổi. Cô đang ngắm nhìn dòng người qua lại tấp nập, trong lòng nao nao nhớ về người đàn ông mình hằng thương nhớ...

Và hôm đó, anh cũng ở phía xa, chụp ảnh của cô.

...

Khoé mắt bỗng cay cay, thoắt cái đã ướt đẫm. Hoá ra... hoá ra anh vẫn luôn ở bên cạnh em, âm thầm phía sau em... chỉ là em không biết, vì em quá vô tình.

Khẽ lau đi nước mắt. An Di bần thần đứng nhìn những khung ảnh một hồi lâu rồi bước ra ngoài, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ.

"Không ổn rồi cậu chủ, không ổn rồi cậu chủ. Báo cáo, báo cáo, tiểu thư An Di vừa khóc, cô ấy khóc đỏ cả mắt đây này" - Giọng nói đứt quản khản đặc của tên Robot truyền qua điện thoại khiến Ngôn Hoa đang làm việc bỗng lơ đễnh đánh rơi chiếc bút trên tay.

--- ------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện