"Trông anh rất ngầu, rất đẹp trai, khí chất ngời ngời không ai sánh bằng - Anh còn rất tự luyến, mắc chứng yêu bản thân quá mức, tự cao tự đại và không biết ngượng nữa. "

-----

An Di thức dậy lúc trời vừa tờ mờ sáng, trở mình liên tục cố ngủ tiếp nhưng vẫn không tài nào nhắm mắt được, có lẽ đã quá giấc rồi chăng? Quờ quạng lung tung lục tìm điện thoại, ánh đèn hắt ra đột ngột làm cho cô có chút không quen, dụi mắt vài cái rồi chợt bừng tỉnh...

Hơn bốn giờ sáng, hôm nay sao tự dưng lại dậy sớm thế không biết? Đằng nào cũng không ngủ được nữa thôi thì cứ dậy đi đã, An Di lồm cồm đứng dậy khỏi giường, cô cố gắng không làm động đến Ân Ân đang ngủ say như chết cạnh bên, lảo đảo đi đến phòng tắm.

...

Ngôn Hoa ở đây cũng vừa thức giấc, ngoại trừ những hôm làm việc thâu đêm thì anh sẽ làm sâu ngủ mà thôi chứ bình thường anh vẫn có thói quen dậy sớm như vậy, lão Vinh thức dậy sớm hơn đã làm xong bữa sáng mang lên cho anh, Ngôn Hoa từ trong phòng thay đồ bước ra liền đụng phải Hoàng Tử đang cặm cụi thu xếp đống giấy tờ rơi vãi lung tung trên hành lang.

"Gì đây?" - Ngôn Hoa chau mày.

Hoàng Tử thành khẩn: "Tài liệu của cậu chủ đi làm hôm nay, xin lỗi tôi bất cẩn làm rơi ra, nhưng mà thật ra vốn không phải tôi thật sự bất cẩn, là bởi vì Happy cậu ta... tôi tưởng cậu ta vẫn chưa được vào nhà, kết quả là sáng nay lão Vương đã cho cậu ta vào rồi, nhưng mà cậu ta nghịch quá, bỗng dưng lù lù xuất hiện làm tôi giật bắn mình, tài liệu trên tay vãi ra khắp nơi cả đây này, thật sự mà nói tôi không hoàn toàn có lỗi, phân tích rõ có thể thấy Happy có một phần lỗi..."

"Dừng lại, đủ rồi. Cậu bớt lôi thôi lại đi" - Ngôn Hoa day trán bất lực, không thể chịu nổi cái tật ngốc xít của tên này nữa rồi.

Hoàng Tử gật gù: "Tuân lệnh, cậu chủ hôm nay thật bảnh, bộ quần áo cùng một tông đen vô cùng lịch lãm, rất hợp với cậu"

Phớt lờ Hoàng Tử, Ngôn Hoa bước nhanh về phòng ngủ kiểm tra di động một lượt, có vài cuộc gọi nhỡ từ cùng một dãy số quen thuộc, anh lần lượt xoá đi lịch sử cuộc gọi, vừa định bỏ điện thoại vào túi thì lại có tin nhắn đến, là của An Di.

Ngôn Hoa cười mỉm, cô nàng nghịch ngợm này hôm nay sao tự dưng lại gửi tin nhắn cho anh vào lúc này? Cô thức dậy sớm vậy sao? "Em đợi anh ở trước nhà"

Ngôn Hoa nén cười ấn gọi lại cho An Di, chưa hết hồi chuông đầu bên kia đã nhấc máy.

"Em đây" - Giọng nói ngọt ngào của ai đấy truyền đến.

"Dậy sớm thế?" - Ngôn Hoa hỏi.

"Không phải anh nói muốn đưa đón em đi học sao? Em chuẩn bị xong rồi đang đợi anh đây" - An Di hí hửng đáp. Chuyện của cô và anh Ân Ân cũng đã biết rồi, không cần thiết phải giấu diếm cô bạn ấy nữa, như vậy cô và anh đều được thoải mái hơn, chắc vì vậy mà hôm nay tâm trạng cô vui vẻ hẳn lên.

"Vào nhà đợi, đừng xuống dưới trời rất lạnh. Anh đến sẽ gọi em" - Ngôn Hoa dịu dàng bảo.

"Dạ"

"Ừm"

....

Điện thoại đã ngắt lâu rồi ý cười trên môi Ngôn Hoa vẫn chưa dứt, chuyện anh mong mỏi bấy lâu bây giờ anh hoàn toàn có thể làm được, hằng ngày được gặp An Di, được ở gần bên An Di, được nhìn thấy nụ cười toả nắng cùng giọng nói ngọt ngào nồng ấm ấy... anh rất vui.

Cầm lấy tài liệu đã được Hoàng Tử sắp xếp gọn gàng trên bàn, anh đứng tựa người vào kệ sách nhàn nhã mở ra kiểm tra lại một lượt, dưới chân bỗng nhiên cảm thấy nhồn nhột, biết ngay là tên nhóc nào đó đang muốn làm nũng đây mà, Ngôn Hoa ngồi xộp xuống, Happy ngoe nguẩy cái đuôi xoắn tít cựa mình vào chân anh rồi giương đôi mắt tròn xoe nhìn anh chằm chằm.

"Cậu cũng biết làm nũng à?" - Ngôn Hoa véo véo cái mặt phụng phịu của Happy, chợt nhận ra cậu ta đang ngậm thứ gì đó anh liền đưa tay đến lấy ra, đó là một chiếc cặp tóc màu hồng, trông có vẻ là của An Di đánh rơi thì phải. Ngôn Hoa đặt nó trên bàn rồi quay lại xoa đầu Happy ta một cái, anh bảo: "Được rồi, cậu cũng có lòng như vậy có phải rất thích cô ấy không? Tôi cũng thích, nhưng mà cô ấy không muốn đến đây sống cùng thì biết thế nào được? Đành để cậu thất vọng rồi, tôi đi gặp cô ấy đây"

Nói rồi Ngôn Hoa cười ngạo nghễ đứng dậy đi thẳng xuống gara, hôm nay anh dùng con Lamborghini Veneno màu đen mới tậu về tuần trước từ Ý, điều khiến anh thích ở con xe này chính là nó có thể tăng tốc từ 0-100 km/h chỉ trong 2,8 giây, tốc độ tối đa đạt trên 355 km/h, ngoài ra màu đen tuyền quý phái của nó đã thu hút sự chú ý của anh ngay từ đầu.

Đến trước nhà An Di, Ngôn Hoa đậu xe bên vỉa hè rồi nhắn tin bảo An Di đi xuống còn mình thì đứng tựa người vào cửa xe đợi cô.

Ánh nắng đầu tiên của buổi sáng vẽ nên một vầng hào quang cho người đàn ông lịch lãm trong bộ Âu phục màu đen đứng cạnh bên con siêu xe cực bắt mắt, khí chất lạnh lùng cao ngạo của Ngôn Hoa thu hút không ít ánh nhìn của mọi người xung quanh, có hai cụ già người Mỹ trông có vẻ là một cặp vợ chồng đang thả bộ buổi sáng đi ngang qua trước mặt anh đúng lúc An Di cũng vừa xuống tới, ông cụ giơ ngón cái với Ngôn Hoa rồi cất tiếng khen con xe Veneno của anh.

"Nice car!!!" - Ông cụ ôn tồn nhận xét, bà cụ đi cùng cũng tươi cười nhìn Ngôn Hoa nói bồi thêm một câu: "Nice guy!!! Very handsome!!!"

Ngôn Hoa thân thiện gật đầu đáp lại. Đợi hai ông bà cụ đi qua rồi An Di mới bước đến trước mặt Ngôn Hoa cười tủm tỉm. Cô hỏi: "Anh đẹp trai à hôm nay anh định làm xã hội đen sao? Quần đen, áo đen, giày đen, kính đen... xe cũng đen nốt"

Ngôn Hoa kéo kính xuống một chút, anh nhíu mày nhìn An Di: "Em không thấy như vậy trông anh rất ngầu sao?"

"Đúng rồi, anh rất ngầu, ngầu đến doạ người ta chạy mất" - An Di đáp.

Mặt Ngôn Hoa đờ ra, cô nhóc này lại ngang nhiên trêu anh đây mà: "An tiểu thư à tôi kiến nghị cô nên có cái nhìn trực diện khách quan đối với người đàn ông trước mặt cô đây"

An Di nhanh nhảu: "Em nói thật mà, trông anh rất ngầu, rất đẹp trai, khí chất ngời ngời không ai sánh bằng" - Anh còn rất tự luyến, mắc chứng yêu bản thân quá mức, tự cao tự đại và không biết ngượng nữa. An Di tự động lược bỏ câu nói phía sau rồi cười thầm.

Ngôn Hoa đắc ý, đẩy kính lên ra vẻ ta đây rồi bảo: "Hình như em quên làm một chuyện rồi"

"Chuyện gì?" - An Di thắc mắc.

"Hôn chào buổi sáng" - Ngôn Hoa thản nhiên đáp rồi kề má đến trước mặt An Di.

Không thể hiểu nổi người đàn ông này từ khi nào trở nên mặt dày và trẻ con như thế, An Di đưa tay véo má anh một cái rồi mở cửa xe chui tọt vào trong ngồi. Ngôn Hoa tỏ vẻ không hài lòng, vào xe rồi anh không vội đi ngay lại ngồi ngẩn ra nhìn đi xa xăm.

An Di ngồi ở ghế lái phụ cũng nhìn anh đăm đăm nhưng anh đang mang kính đen nên cô không tài nào biết được anh đang nhìn gì và nghĩ gì, bẵng đi một lúc anh vẫn không mảy may có chút động tĩnh, An Di lấy làm lạ liền lên tiếng hỏi: "Anh không định đi à?"

"Vẫn chưa thoả mãn mong muốn, không có tâm trạng" - Ngôn Hoa lẩm bẩm.

An Di thật hết nói nổi rồi, cô nhoài người đến bên cạnh, Ngôn Hoa quay sang nhìn cô, An Di tinh nghịch mở kính của anh ra, anh cau mày đầy nghi hoặc hỏi: "Gì?"

An Di thấy anh tự dưng lại dỗi thì đành xuống nước dịu dàng xoa xoa mi tâm của anh, cô nói: "Được rồi, anh đừng suốt ngày cau có như vậy, sẽ rất mau già đấy, đến lúc đó không còn đẹp trai nữa thì không khéo em sẽ không thèm ngó ngàng đến anh nữa, không thương anh nữa sẽ bỏ rơi anh đấy"

"Em dám?" - Ngôn Hoa ghì lấy bàn tay nhỏ nhắn của An Di, gương mặt anh trở nên cứng đờ.

"Biết đâu được nhỉ, không phải anh nói em chỉ thích người đẹp trai thôi sao. Nhìn anh này, cau có mặt trở nên xấu xí già nua chết đi được" - An Di cười khúc khích.

Ngôn Hoa trên đầu giăng đầy mây đen, anh mấp máy môi định nói gì đó lại thôi, buông tay An Di ra anh thờ ơ khởi động xe, vẻ mặt anh bây giờ giống hệt như đứa trẻ vừa bị cướp mất món đồ chơi mình yêu thích nhất, hậm hực và lạnh lùng.

An Di nhìn thấy vậy thì cũng không định đùa nữa, cô thu tay về rồi ngồi ngay ngắn trở lại, bầu không khí trở nên vô cùng kì quái, An Di cũng không biết nói gì thêm đành ngồi im thin thít, kì lạ là Ngôn Hoa vẫn không nhấn ga, cứ ngồi thừ ra như tượng mà nhìn về phía trước. An Di đưa mắt sang liếc trộm anh, anh lại lạnh nhạt buông một câu: "Tôi giận thật rồi! Mang đai an toàn vào"

An Di ngẩn người một lúc mới vội vàng thắt đai an toàn vào, tuyệt nhiên cô vẫn im lặng. Ngôn Hoa cũng không buồn nói thêm gì, nhấn ga một mạch chiếc Veneno lao như tên bắn trên đường phố tấp nập.

An Di có thể dễ dàng nhận ra sự hụt hẫng trên gương mặt anh, chắc chắn là anh đã rất háo hức nhưng lại bị cô làm cho mất hứng nên mới thành ra như vậy, nhưng cô cũng không cố ý mà, chỉ muốn đùa với anh một chút không ngờ anh lại giận lẫy thế này.

Suốt dọc đường đi hai người không nói với nhau câu nào, Ngôn Hoa cuối cùng cũng lên tiếng nhưng anh lại điềm đạm hỏi một câu rỗng tuếch: "Muốn ăn gì?"

An Di cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu, không phải là anh vẫn giận đấy chứ? Cô đã làm gì đâu mà anh lại cứ như thế này?

"Ăn gì?" - Ngôn Hoa hắng giọng.

"Không muốn ăn, không có tâm trạng" - An Di thở dài.

Ngôn Hoa không hỏi nữa, hai người lại chìm vào trầm luân, xe anh dừng lại trước một nhà hàng món Nhật nhỏ tên là SAPPORO nằm trên đường Massachusetts ở gần trường Harvard.

Ngôn Hoa lại đeo kính râm vào, trưng ra bộ mặt băng lãnh doạ người rồi bước xuống xe trước, sau đó anh sang bên kia mở cửa cho An Di, chần chừ mãi một lúc cô mới bước xuống, Ngôn Hoa vẫn như thường lệ, anh đưa tay chắn trên thành cửa sợ cô lại bất cẩn lại va đầu vào, An Di bước xuống rồi anh đóng sầm cửa lại, một mạch đi thẳng vào trong, An Di cũng lủi thủi đi theo phía sau.

Ngôn Hoa chọn một bàn trong góc gần với máy sưởi, anh không xem menu mà gọi luôn hai bát Miso Ramen, chắc chắn anh rất thường ăn ở đây vì vừa nãy An Di để ý thấy chủ tiệm vẫy tay với anh, vẻ mặt hớn hở như gặp lại khách quen, anh chu đáo dặn dò bồi bàn làm một phần không quá cay, An Di biết anh tuy giận nhưng vẫn rất để tâm đến cô, vừa nãy anh còn kéo ghế cho cô, bây giờ lại từ tốn lau sẵn thìa và đũa rồi đặt chúng trước mặt cô, nhưng mà thái độ lạnh nhạt này của anh lại khiến cô thấy thật sự không thoải mái.

Hai người ăn xong Ngôn Hoa lái xe đưa An Di đến trước cổng Tây trường đại học còn mình thì chạy ngược trở lại nhà xe giáo viên nằm ở phía Bắc.

--- ------ ----
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện