Hai nhân viên an ninh thở phào nhẹ nhõm, một người lại cầm bộ đàm lên: "Tình huống giải trừ, không cần tới."

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của họ, chúng tôi chậm rãi ra khỏi bãi đậu xe, rời khỏi tiểu khu.

"Chị mới nói, em là em trai chị?" Tôi nhìn Đường Tư Giai.

Trên lông mi Đường Tư Giai còn đọng nước, thấy tôi hỏi vậy, chị đỏ mặt, vội vàng nói: "Tôi không có ý đó, tôi sợ nói thật hai người kia lại hỏi nọ kia, cho nên mới ..." Tôi cười nhạt: "Tốt lắm, chị gọi em trai tôi, nghe còn thoải mái hơn cả gọi em là thầy, sau này cứ gọi vậy đi."

"A?" Chị sửng sốt.

Tôi nhắm mắt lại, thờ phào nhẹ nhõm: "Hôm đó em từng nói, sau này đừng gọi em là thầy, gọi em là Ngô Tranh. Bắt đầu từ giờ, đổi như thế đi."

"Ngài nghiêm túc sao?" Chị hỏi.

"Cũng đừng ngài." Tôi nói: "Chị không cần người bạn là em sao? Như vừa rồi, em thấy rất tốt, chuyện này cứ quyết định như vậy đi."

Chị không lên tiếng, sững sờ nhìn tôi.

Tôi nhìn lại chị: "Hử?"

Trên gương mặt chị lộ ra tia vui mừng, gật gật đầu: "Ừ!"

Tôi cũng cười, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, tiếp tục nghĩ ngơi.

Trên đường về nhà, Đường Tư Giai lái xe rất êm.

Tôi vừa nghỉ ngơi, vừa nghĩ chuyện ngọc khôi tiên, càng nghĩ càng đau đầu. Bởi vì vật này quá đặc biệt, quả thât nghĩ không ra cách đối phó với nó, nghĩ mãi cũng không biết phải làm sao, mờ mịt một mảng.

Kiểu mờ mịt này, nhất định không phải cảm giác an toàn, tôi không thích cảm giác này.

Không biết từ lúc nào, chúng tôi đã đến nơi.



Đường Tư Giai đỗ xe, mở cửa xuống xe, lại giúp tôi mở cửa, lại đỡ tôi xuống xe, lên tầng.

Tôi thử tự đi, nhưng trên người một chút khí lực cũng không có, thậm chí còn thấy vô cùng lạnh. Không còn cách nào, không thể làm khác đành để chị cực khổ.

Về đến nhà, tôi rửa mặt, sau đó để chị đỡ tôi lên giường, đắp chăn lên.

Đường Tư Giai cho tôi một cốc nước nóng, ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi uống.

Sau khi uống xong, cả người mới thấy ấm áp chút ít.

Nhìn tôi uống xong, chị nhận lấy cốc, lại cầm tới khăn lông ấm cho tôi lau tay.

Động tác của chị êm ái, vô cùng tỉ mỉ, trên người nhàn nhạt mùi nước hoa, bất giác khiến người ta say mê.

"Thầy..."

"Chị lại quên rồi?" Tôi nhắc nhở chị.

Chị có chút ngượng ngùng, hỏi tôi: "Buổi tối cậu liệu còn nhức đầu không?"

"Còn." Tôi nhàn nhạt nói.

"Vậy tôi không đi, ở lại chăm sóc cậu." Chị nói.

“Không cần, em ngủ một giấc là ổn." Tôi nói

"Cứ quyết định như vậy đi." Chị vẫn giữ vững ý định.

Tôi muốn nói không cần, nhưng lời đến miệng, lại nhịn lại.

Tôi cũng không biết đến tối còn đau như vậy nữa không, đau như muốn ngất đi, bên cạnh có người chăm sóc, dù sao cũng tốt hơn một mình chịu khổ.



"Khi nào chị tới tập đoàn Thiên Hạo nhậm chức." Tôi hỏi chị.

"Thứ hai tôi đi." Chị nói: "Tôi bàn giao chuyện nhậm chức xong, buổi chiều là có thể trở về,"

Tôi trầm tư chốc lát, nói: "Chuyện này chị không nên tham dự sâu."

Chị không hiểu: "Tại sao?"

"Tổng tài của một tấp đoàn như chị, lại đi làm mấy chuyện phong thủy này, thành cái gì?"

"Nhưng đó là anh họ tôi mà!"

"Vậy cũng không được." tôi chăm chú nhìn chị: "Chị làm việc cho tốt, đừng phụ lòng tin Đỗ Lăng dành cho chị."

Chị cúi đầu xuống, im lặng chốc lát, nhẹ nhàng thở dài một hơi, đứng dậy gặt khăn.

Nhìn bóng lưng xinh đẹp của chị, tôi không kiềm được nhớ lại bóng người hấp dẫn ở nhà Triệu thổ hào.

Ngọc khôi tiên, ngọc khôi tiên ....

Tôi nhắm mắt lại, rơi vào trầm tư, không phải quỷ, không phải tiên, cùng lắm là một vật thành tinh mà thôi, sao lại ...

Đột nhiên, trong đầu tôi như lóe lên một tia sáng, mãnh liệt ngồi bật dây: "Vật kia..."

Đường Tư Giai cầm khăn tắm đi vào phòng ngủ, nhìn tôi bật dậy, vội đi tới bên người tôi: "Sao lại ngồi dậy rồi?"

Tôi nhìn chị, người mềm nhũn, ngã vào ngực chị.

Chị vội ôm lấy tôi, hỏi: "Có phải lại đau ở đâu không?"

Trước mắt tôi tối sầm, không còn biết gì nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện