EDITOR: DOCKE
Suy đi nghĩ lại, ta vẫn buông bỏ mũi tên trong tay, ngồi thật mạnh xuống…
Bọn họ vận khí rất lâu, cuối cùng cũng ngừng lại. Ánh mắt hai người kỳ lạ nhìn ta rồi lại nhìn nhau. Lữ Trạch nhảy lên tầng trên, Tuyên Vương ở lại. Tuyên Vương nhìn ta, ánh mắt ôn nhu đến mức chảy nước đến nơi.
Hắn nói: “Cuối cùng nàng vẫn tha thứ cho bổn vương. Có thể thấy được, nàng cũng có tình cảm với bổn vương…”
Ta cười cười nói: “Không tha cho ngươi, một mình ta làm sao có thể đáp xuống đất được, làm sao có thể trở lại Đại Tề?”
Hắn nói: “Mặc kệ thế nào, bổn vương tin tưởng, rốt cuộc sẽ có một ngày, nàng quên được Đại Tề…”
Ta nhàn nhạt nói: “Ta nghĩ, cả đời này ta cũng không bao giờ quên hoàng thượng, không bao giờ quên Đại Tề…”
Hắn không thể làm gì được, đành thở dài một hơi, nói: “Bổn vương rất có tính kiên nhẫn…”
Ta cười nói: “Ta cũng rất bền lòng, ta sẽ nghĩ ra cách để trở về Đại Tề…” Thật ra trong đầu ta, nửa cách cũng không có…
Hắn nhẹ nhàng cười, nói: “Bổn vương thích nhất, chính là nàng rất bền lòng. Nhưng bổn vương lại không hy vọng nàng bền lòng. Bổn vương mâu thuẫn quá phải không!”
Ta đột nhiên hỏi hắn: “Không có ấm trà đun nước, vậy ta muốn uống nước thì phải làm sao?”
Hắn không thể ngờ được ta sẽ hỏi hắn vấn đề này, sửng sốt mất một hồi lâu rồi kêu to: “Lữ Trạch…”
Ta đang suy nghĩ xem tự dưng hắn gọi Lữ Trạch để làm gì thì Lữ Trạch đã từ cửa tầng nhảy xuống, nói: “Vương, có chuyện gì ạ?”
Tuyên Vương chỉ vào ấm trà, nói: “Đổ nó đi…”
Lữ Trạch đi qua, thấy bên trong còn nước, liền hỏi: “Vương, sao lại đổ nó đi, bên trong còn nước mà?”
Tuyên Vương nói: “Nước bên trong đã không còn là nước… Kêu ngươi đổ thì đổ đi, nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?”
Vốn định bắt hắn làm nô dịch, ai ngờ hắn lại sai Lữ Trạch làm. Ta vẫn là một tiểu nữ tử, da mặt vẫn rất mỏng. Đặc biệt là trong ấm trà đó, đích thật là đồ của ta. Ta không khỏi xấu hổ, đành phải ngậm miệng không nói, làm bộ như đang nhìn thứ gì đó trong giỏ trúc.
Lữ Trạch đi ra ngoài, một lát sau quay lại. Sắc mặt trở nên đỏ sậm, đặt ấm trà xuống, liếc ánh mắt cổ quái nhìn qua Tuyên Vương, lại không nói gì.
Ta trông thấy vậy liền chững chạc đáng hoàng mà nói: “Kêu thuộc hạ đi làm những chuyện như vậy, rất không thú vị a. Tự mình làm ra thì phải tự mình xử lý mới đúng chứ…”
Lữ Trạch nghe xong, sắc mặt càng thêm cổ quái, lại đưa mắt qua nhìn Tuyên Vương. Thấy hắn tìm lầm đối tượng, đáy lòng ta vui như hoa nở, sao lại không trợ giúp chứ? Vì thế càng thêm chững chạc đàng hoàng, nói: “Vương gia, sau này đừng làm chuyện như vậy nữa. Nếu truyền ra ngoài thì không tốt cho thanh danh của Vương gia đâu…”
Tuyên Vương cười khổ. Môi với răng muốn động, tính giải thích một phen, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng giải thích…Mấy chuyện loại này, cũng chẳng có cách nào giải thích, đúng không. Giống như đang đi chung xe taxi, đột nhiên có ai đó thả bom một cái. Mọi người đều tìm lầm đối tượng, trợn mắt mà nhìn một người đàn ông cao lớn. Nhưng thật ra, là do vị tiểu thư cực kỳ xinh đẹp, chững chạc đàng hoàng ngồi bên cạnh ông ta thả. Không lẽ người đàn ông kia lại ngượng ngùng nghiêm chỉnh đi giải thích rằng, không phải tôi, là cô ấy sao? Trong bụng ta cười toe cười toét, nghĩ rằng, rốt cuộc cũng phun ra được một ngụm ác khí, tâm tình tốt lên hẳn. Chỉ tiếc, không có ấm để đun nước uống. Nhưng quay đầu lại nhớ đến cảnh ngộ của Tiểu Phúc Tử, tâm lại chìm vào đáy vực, rốt cuộc cũng không vui vẻ nổi.
Chúng ta đứng ở đỉnh giỏ trúc. Tuyên Vương chỉ xuống một điểm màu vàng nằm giữa một vùng nước biển xanh lam mênh mông, nói cho biết, đó là Trầm Tiên Đảo.
Ta nhìn xuống. Đó là một hòn đảo nhỏ, hẹp dài, tựa như một chiếc lá màu xanh biếc nổi trên mặt biển. Chung quanh hòn đảo có hơi nước bốc lên, nhấn chìm hòn đảo trong sự mông mông lung lung. Khí cầu càng lúc càng bay lại gần. Nhà cửa, bóng người cũng dần dần hiện ra rõ nét hơn.
Người trên đảo hiển nhiên cũng nhìn thấy chiếc khí cầu càng lúc càng đáp xuống gần. Lúc khí cầu đáp xuống một quảng trường, binh lính xếp thành hai hàng vô cùng chỉnh tề, chạy lên, ngửa lên không trung mà rống to: “Hoan nghênh Vương hồi đảo…” Lại rống tiếp: “Hoan nghênh Vương cùng Vương hậu hồi đảo…”
Ta không thể không hoài nghi, có phải sau khi Tuyên Vương mưu tính thật lâu, rốt cuộc cũng đã đạt thành tâm nguyện…
Thị vệ đứng trong quảng trường này, ai nấy đều mặc áo giáp giống áo giáp của quân đội Đại Tề. Đội ngũ chỉnh tề, uy vũ hùng tráng. Quảng trường tuy chỉ là nền đất cát, nhưng lúc bọn họ đi đến cũng không làm tung tro bụi lên. Bước chân nhẹ nhàng vô cùng. Mặc dù toàn thân mang đầy áo giáp, nhưng lưu lại trên mặt cát chẳng qua chỉ là mấy dấu chân lờ mờ. Khiến ta trong lòng âm thầm kinh hãi, càng thêm hiểu rõ. Đám thị vệ này, chỉ sợ rằng mỗi người đều có võ công cao cường. Thị vệ bình thường không thể nào sánh kịp.
Sau khi Lữ Trạch đáp giỏ trúc xuống, đám thị vệ cũng cung kính nghiêm chỉnh hành lễ với hắn. Hóa ra, địa vị của Lữ Trạch ở trên đảo này cũng không thấp. Có lẽ là nhân vật thứ hai, chỉ xếp sau Tuyên Vương.
Kiến trúc trên đảo bắt chước hoàng cung Đại Tề, tường hồng ngói xanh, mỹ nữ như mây. Ta cùng Tuyên Vương ngồi trên loan kiệu, được nâng đến hoàng cung của hắn. Hộ tống hai bên là một đám người trầm mặc không nói. Chỉ có điều, trang phục của bọn họ khác nhau, khác hẳn trang phục Trung Nguyên. Ai nấy đều có nước da ngăm đen, bóng loáng tỏa sáng. Hơn nữa, đa số đều tóc quăn. Phụ nữ đều vẽ lên mặt những đường sọc ngang đậm màu. Vài người còn có đôi mắt màu xanh lam nữa. Nhìn thấy bọn họ, ta cứ tưởng mình đã đến Nam Phi rồi chứ. Xem ra, đây chính là dân cư nguyên gốc của hải đảo này.
Bọn họ nhìn thấy đoàn người chúng ta, ánh mắt lóe ra vẻ kính sợ. Thấy chúng ta đi qua, tuy rằng cũng quỳ xuống bái chào nhưng ta lại không nhìn thấy ánh mắt sùng kính phát ra từ nội tâm giống như của dân chúng trong nước Đại Tề nhìn thấy Tề Thụy Lâm lúc chàng xuất cung vi hành.
Dân chúng nơi này, có lẽ là đang phải chịu sự thống trị đàn áp của Tuyên Vương, cho nên thần thái của bọn họ mới run rẩy như thế. Ta không khỏi nhớ đến thủ hạ đã tự sát cùng đám trẻ trên thuyền, trong lòng thầm nghĩ. Nếu lúc ấy ở trên khí cầu, lúc Lữ Trạch trị thương cho hắn, ta lấy mũi tên đâm vào tim hắn thì trên đời này, có lẽ đã ít đi một tên ác ma rồi…Chẳng qua chỉ vì bảo toàn chính mình, dường như có chuyện còn chưa buông bỏ được. Nói cho cùng, ta vẫn chưa được gặp mặt đứa con mới sinh ra nữa.
Tuyên Vương không biết trong lòng ta đang hăm hở tính kế mưu hại hắn, tiến lại gần nói: “Chờ chút nữa đến hoàng cung rồi, nhất định nàng sẽ chấn động, lưu luyến không thôi…”
Ta nhàn nhạt nói: “Vương gia hình như vẫn chưa rõ ràng. Trên thế giới này, ngoại trừ tướng công và các con của ta ở Đại Tề ra thì không có cái gì đáng để ta lưu luyến nữa…”
Vấn đề này, chúng ta đã nói biết bao nhiêu lần rồi. Bởi vậy, Tuyên Vương nghe ta nói vậy cũng lơ đểnh, ngược lại còn cười nói: “Bây giờ đừng nói quá cứng miệng như vậy. Ta nói rồi, bổn vương chờ được. Cuối cùng rồi cũng có một ngày, nàng sẽ thích ở lại đây.”
Suy đi nghĩ lại, ta vẫn buông bỏ mũi tên trong tay, ngồi thật mạnh xuống…
Bọn họ vận khí rất lâu, cuối cùng cũng ngừng lại. Ánh mắt hai người kỳ lạ nhìn ta rồi lại nhìn nhau. Lữ Trạch nhảy lên tầng trên, Tuyên Vương ở lại. Tuyên Vương nhìn ta, ánh mắt ôn nhu đến mức chảy nước đến nơi.
Hắn nói: “Cuối cùng nàng vẫn tha thứ cho bổn vương. Có thể thấy được, nàng cũng có tình cảm với bổn vương…”
Ta cười cười nói: “Không tha cho ngươi, một mình ta làm sao có thể đáp xuống đất được, làm sao có thể trở lại Đại Tề?”
Hắn nói: “Mặc kệ thế nào, bổn vương tin tưởng, rốt cuộc sẽ có một ngày, nàng quên được Đại Tề…”
Ta nhàn nhạt nói: “Ta nghĩ, cả đời này ta cũng không bao giờ quên hoàng thượng, không bao giờ quên Đại Tề…”
Hắn không thể làm gì được, đành thở dài một hơi, nói: “Bổn vương rất có tính kiên nhẫn…”
Ta cười nói: “Ta cũng rất bền lòng, ta sẽ nghĩ ra cách để trở về Đại Tề…” Thật ra trong đầu ta, nửa cách cũng không có…
Hắn nhẹ nhàng cười, nói: “Bổn vương thích nhất, chính là nàng rất bền lòng. Nhưng bổn vương lại không hy vọng nàng bền lòng. Bổn vương mâu thuẫn quá phải không!”
Ta đột nhiên hỏi hắn: “Không có ấm trà đun nước, vậy ta muốn uống nước thì phải làm sao?”
Hắn không thể ngờ được ta sẽ hỏi hắn vấn đề này, sửng sốt mất một hồi lâu rồi kêu to: “Lữ Trạch…”
Ta đang suy nghĩ xem tự dưng hắn gọi Lữ Trạch để làm gì thì Lữ Trạch đã từ cửa tầng nhảy xuống, nói: “Vương, có chuyện gì ạ?”
Tuyên Vương chỉ vào ấm trà, nói: “Đổ nó đi…”
Lữ Trạch đi qua, thấy bên trong còn nước, liền hỏi: “Vương, sao lại đổ nó đi, bên trong còn nước mà?”
Tuyên Vương nói: “Nước bên trong đã không còn là nước… Kêu ngươi đổ thì đổ đi, nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?”
Vốn định bắt hắn làm nô dịch, ai ngờ hắn lại sai Lữ Trạch làm. Ta vẫn là một tiểu nữ tử, da mặt vẫn rất mỏng. Đặc biệt là trong ấm trà đó, đích thật là đồ của ta. Ta không khỏi xấu hổ, đành phải ngậm miệng không nói, làm bộ như đang nhìn thứ gì đó trong giỏ trúc.
Lữ Trạch đi ra ngoài, một lát sau quay lại. Sắc mặt trở nên đỏ sậm, đặt ấm trà xuống, liếc ánh mắt cổ quái nhìn qua Tuyên Vương, lại không nói gì.
Ta trông thấy vậy liền chững chạc đáng hoàng mà nói: “Kêu thuộc hạ đi làm những chuyện như vậy, rất không thú vị a. Tự mình làm ra thì phải tự mình xử lý mới đúng chứ…”
Lữ Trạch nghe xong, sắc mặt càng thêm cổ quái, lại đưa mắt qua nhìn Tuyên Vương. Thấy hắn tìm lầm đối tượng, đáy lòng ta vui như hoa nở, sao lại không trợ giúp chứ? Vì thế càng thêm chững chạc đàng hoàng, nói: “Vương gia, sau này đừng làm chuyện như vậy nữa. Nếu truyền ra ngoài thì không tốt cho thanh danh của Vương gia đâu…”
Tuyên Vương cười khổ. Môi với răng muốn động, tính giải thích một phen, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng giải thích…Mấy chuyện loại này, cũng chẳng có cách nào giải thích, đúng không. Giống như đang đi chung xe taxi, đột nhiên có ai đó thả bom một cái. Mọi người đều tìm lầm đối tượng, trợn mắt mà nhìn một người đàn ông cao lớn. Nhưng thật ra, là do vị tiểu thư cực kỳ xinh đẹp, chững chạc đàng hoàng ngồi bên cạnh ông ta thả. Không lẽ người đàn ông kia lại ngượng ngùng nghiêm chỉnh đi giải thích rằng, không phải tôi, là cô ấy sao? Trong bụng ta cười toe cười toét, nghĩ rằng, rốt cuộc cũng phun ra được một ngụm ác khí, tâm tình tốt lên hẳn. Chỉ tiếc, không có ấm để đun nước uống. Nhưng quay đầu lại nhớ đến cảnh ngộ của Tiểu Phúc Tử, tâm lại chìm vào đáy vực, rốt cuộc cũng không vui vẻ nổi.
Chúng ta đứng ở đỉnh giỏ trúc. Tuyên Vương chỉ xuống một điểm màu vàng nằm giữa một vùng nước biển xanh lam mênh mông, nói cho biết, đó là Trầm Tiên Đảo.
Ta nhìn xuống. Đó là một hòn đảo nhỏ, hẹp dài, tựa như một chiếc lá màu xanh biếc nổi trên mặt biển. Chung quanh hòn đảo có hơi nước bốc lên, nhấn chìm hòn đảo trong sự mông mông lung lung. Khí cầu càng lúc càng bay lại gần. Nhà cửa, bóng người cũng dần dần hiện ra rõ nét hơn.
Người trên đảo hiển nhiên cũng nhìn thấy chiếc khí cầu càng lúc càng đáp xuống gần. Lúc khí cầu đáp xuống một quảng trường, binh lính xếp thành hai hàng vô cùng chỉnh tề, chạy lên, ngửa lên không trung mà rống to: “Hoan nghênh Vương hồi đảo…” Lại rống tiếp: “Hoan nghênh Vương cùng Vương hậu hồi đảo…”
Ta không thể không hoài nghi, có phải sau khi Tuyên Vương mưu tính thật lâu, rốt cuộc cũng đã đạt thành tâm nguyện…
Thị vệ đứng trong quảng trường này, ai nấy đều mặc áo giáp giống áo giáp của quân đội Đại Tề. Đội ngũ chỉnh tề, uy vũ hùng tráng. Quảng trường tuy chỉ là nền đất cát, nhưng lúc bọn họ đi đến cũng không làm tung tro bụi lên. Bước chân nhẹ nhàng vô cùng. Mặc dù toàn thân mang đầy áo giáp, nhưng lưu lại trên mặt cát chẳng qua chỉ là mấy dấu chân lờ mờ. Khiến ta trong lòng âm thầm kinh hãi, càng thêm hiểu rõ. Đám thị vệ này, chỉ sợ rằng mỗi người đều có võ công cao cường. Thị vệ bình thường không thể nào sánh kịp.
Sau khi Lữ Trạch đáp giỏ trúc xuống, đám thị vệ cũng cung kính nghiêm chỉnh hành lễ với hắn. Hóa ra, địa vị của Lữ Trạch ở trên đảo này cũng không thấp. Có lẽ là nhân vật thứ hai, chỉ xếp sau Tuyên Vương.
Kiến trúc trên đảo bắt chước hoàng cung Đại Tề, tường hồng ngói xanh, mỹ nữ như mây. Ta cùng Tuyên Vương ngồi trên loan kiệu, được nâng đến hoàng cung của hắn. Hộ tống hai bên là một đám người trầm mặc không nói. Chỉ có điều, trang phục của bọn họ khác nhau, khác hẳn trang phục Trung Nguyên. Ai nấy đều có nước da ngăm đen, bóng loáng tỏa sáng. Hơn nữa, đa số đều tóc quăn. Phụ nữ đều vẽ lên mặt những đường sọc ngang đậm màu. Vài người còn có đôi mắt màu xanh lam nữa. Nhìn thấy bọn họ, ta cứ tưởng mình đã đến Nam Phi rồi chứ. Xem ra, đây chính là dân cư nguyên gốc của hải đảo này.
Bọn họ nhìn thấy đoàn người chúng ta, ánh mắt lóe ra vẻ kính sợ. Thấy chúng ta đi qua, tuy rằng cũng quỳ xuống bái chào nhưng ta lại không nhìn thấy ánh mắt sùng kính phát ra từ nội tâm giống như của dân chúng trong nước Đại Tề nhìn thấy Tề Thụy Lâm lúc chàng xuất cung vi hành.
Dân chúng nơi này, có lẽ là đang phải chịu sự thống trị đàn áp của Tuyên Vương, cho nên thần thái của bọn họ mới run rẩy như thế. Ta không khỏi nhớ đến thủ hạ đã tự sát cùng đám trẻ trên thuyền, trong lòng thầm nghĩ. Nếu lúc ấy ở trên khí cầu, lúc Lữ Trạch trị thương cho hắn, ta lấy mũi tên đâm vào tim hắn thì trên đời này, có lẽ đã ít đi một tên ác ma rồi…Chẳng qua chỉ vì bảo toàn chính mình, dường như có chuyện còn chưa buông bỏ được. Nói cho cùng, ta vẫn chưa được gặp mặt đứa con mới sinh ra nữa.
Tuyên Vương không biết trong lòng ta đang hăm hở tính kế mưu hại hắn, tiến lại gần nói: “Chờ chút nữa đến hoàng cung rồi, nhất định nàng sẽ chấn động, lưu luyến không thôi…”
Ta nhàn nhạt nói: “Vương gia hình như vẫn chưa rõ ràng. Trên thế giới này, ngoại trừ tướng công và các con của ta ở Đại Tề ra thì không có cái gì đáng để ta lưu luyến nữa…”
Vấn đề này, chúng ta đã nói biết bao nhiêu lần rồi. Bởi vậy, Tuyên Vương nghe ta nói vậy cũng lơ đểnh, ngược lại còn cười nói: “Bây giờ đừng nói quá cứng miệng như vậy. Ta nói rồi, bổn vương chờ được. Cuối cùng rồi cũng có một ngày, nàng sẽ thích ở lại đây.”
Danh sách chương