“Thật ra danh hiệu xú tướng quân là do Vân Lộc khởi xướng.”

Lại là một tai họa do tên âm hồn bất tán Vân Lộc kia để lại! “Mọi chuyện là như thế nào?”

“Hai năm trước, lúc Hoắc Cần vẫn chỉ là một giáo úy, trong lúc thiếu thốn quân lực, đệ ấy đã dẫn dắt vỏn vẹn 300 lính đánh lui cả đội quân ngàn người của tiểu quốc khỏi biên cương, sau đó đệ ấy khải hoàn trở về, lập được công lớn. Đế vương vui mừng khôn xiết, phong đệ ấy làm tướng quân, nhưng không ngờ lại dấy lên làn sóng kháng nghị dữ dội của quân thần trong triều, lời ra tiếng vào vô số.”

“Vì sao lại như vậy?”

“Bởi vì đệ ấy là nam nhân.” Tề Tử Mạch lắc nhẹ chén trà trong tay: “Lúc đó, đệ ấy vẫn còn là một nam nhân qua tuổi hai mươi còn chưa xuất giá.”

Vốn dĩ quân doanh có nam nhân đã là chuyện đặc cách hi hữu, huống hồ đệ ấy đã lớn tuổi, lại chưa lập gia đình, hơn nữa còn được đề bạt làm tướng quân, sợ là mọi lời nói khó nghe đều lấy đệ ấy làm đích ngắm.

“Thế là đế vương bày ra một thế cục, làm Vân Lộc không thể không cưới Hoắc Cần.”

“Thế cục gì cơ? Đừng nói ta là xuân dược nha… Ai da!” Nàng bị cây quạt gõ vào trán.

“Thân là đế vương sao có thể dùng đến thủ đoạn hạ lưu thô tục thế được?”

“Nhưng thủ đoạn thô tục đó rất được ưa chuộng trong mấy quyển tiểu thuyết mà, cứ hạ tới hạ lui…”

Trong lúc lẩm bẩm, một lần nữa, nàng lại được vinh dự nhận lấy cú gõ đầu giáo huấn từ cây quạt.

“Đế vương trù tính tổ chức một buổi tụ họp cho quý nữ trẻ tuổi, ra lệnh cho tỷ muội Hoắc Cần ở yến hội chọc tức Vân Lộc. Mà nàng ấy vốn manh động, say rượu đến chếch choáng liền nói toạc ra ‘tướng quân thì đã sao, chỉ cần Vân Lộc này muốn cưới, hắn phải gả’. Nàng cứ ngông cuồng tuyên bố như thế, nào ngờ mẫu thân Hoắc Cần cũng ở hiện trường, còn đế vương thì thuận nước đẩy thuyền, thành công lấy được sự đồng ý, hạ chỉ tứ hôn ngay tại chỗ.”

Nàng há hốc miệng: “Làm tới mức đó mới gọi là hạ lưu đi?”

“Tóm lại, sau khi tỉnh rượu, Vân Lộc tưởng rằng vì để gả cho nàng, Hoắc Cần đã không tiếc thiết kế bẫy hãm hại, làm nàng nói không ít lời khó nghe, trở thành trò cười trước mặt người khác; đương nhiên lời cáo buộc vô cớ này cũng truyền tới tai Hoắc Cần. Hôn lễ ngày đó, Vân Lộc càng nháo dữ dội hơn, không những không mặc hỉ phục đón tân lang, mà còn lật đổ cả cái bàn của thông gia ngay tại yến khách. Từ đó về sau, trên dưới cả nước đều biết phú thương Vân Lộc tâm bất cam tình bất nguyện, bị ép phải cưới xú tướng quân Hoắc Cần, mà Hoắc Cần cũng theo đó trở thành trò chê cười trong mắt người đời.”

“Vân Lộc là tên hỗn đản, nàng ta còn là đại ngu ngốc! Ngay cả chàng còn biết đầu đuôi sự việc, biết phân biệt phải trái, nàng ta lại chỉ biết oan uổng người vô tội.”

“Kỳ thật cũng trách không được nàng, chuyện này được đế vương làm hết sức kín kẽ; mặt khác, việc Hoắc gia vội vã gả Hoắc Cần ra ngoài cũng rùm beng một thời gian, nhận lấy không ít chê cười.” Hắn uống một ngụm trà, thong dong cười: “Cũng rất có thể Vân Lộc đã làm ra chuyện tương tự với ta, nên tự nhiên, nàng ấy sẽ nghĩ người khác cũng giống như mình.”

Vân Lộ đau đầu: “Tại sao lại là Vân Lộc? Vì nếu là Vân Lộc thì sẽ đạt được chỗ tốt từ Vân gia ư?”

“Việc một nam tướng quân gả cho một nữ nhân không yêu hắn đã làm hài lòng ánh mắt thế tục. Hắn sẽ tận trung với quốc gia, mà sau lưng cũng có nữ nhân phú khả địch quốc hậu thuẫn, mỗi khi quân sự khẩn cấp, nàng tùy thời sẽ chi viện quân lương và vũ khí vì phu quân, chuyện đó là lẽ đương nhiên. Mối hôn sự này, chỗ tốt đếm không xuể.”

“Hoắc Cần cũng chẳng hay biết gì sao?”

Không biết nhớ tới gì, hắn thở dài: “Ta chỉ có thể nói là dường như hắn tin tưởng đế vương vô điều kiện.”

“Trời ạ.”

Nói ngắn gọn, hắn là một kẻ ngu trung. Đề tài kết thúc tại đây.

“Tay nàng đang làm gì đấy?”

“Tiếp tục việc dang dở trên xe ngựa chứ gì nữa, cả ngày nay ta chỉ quan tâm đến chuyện đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện