Tề Tử Mạch đã mất khả năng tự hỏi, đầu óc quay cuồng, chỉ nhớ rõ cần phải lấy tay bịt miệng, bởi hắn rất sợ một khi âm thanh bật ra, kẻ thứ ba sẽ phát hiện cả hai ban ngày tuyên dâm.

Thỉnh thoảng có người hầu đi qua đi lại ngoài hành lang, tiếng bước chân truyền đến rõ mồn một.

Cảm giác khẩn trương khi nghĩ đến bị phát hiện giữa ban ngày ban mặt khiến hắn cảm thấy rối bời, thẹn thùng. Cơ thể trở nên mẫn cảm gấp bội so với ngày thường, tưởng như chỉ cần nàng liếm hai cái, hắn sẽ bắn ngay.

Đằng này nàng còn cố tình ngừng liếm, chỉ nhẹ nhàng mát xa lên xuống cho hắn: “Sao chàng vẫn còn lấy chân kẹp ta thế?”

“Mau, nhanh lên…”

Xúc động muốn bắn tinh bị gián đoạn, hắn khó chịu ngọ nguậy. Vân Lộ nhìn thấu, cười vô lại nhìn hắn chìm nổi trong bể dục.

“Mau gì cơ? Phu quân đại nhân xin nói rõ hơn, thê chủ sẽ giúp chàng ngay.”

Hắn cả giận: “Nàng thật quá đáng!”

Nếu là ngày thường, Tề Tử Mạch trông sẽ rất uy nghiêm mỗi khi lửa giận bùng phát, song ở thời điểm phát tình thì chẳng khác nào như đang làm nũng. Tim nàng như bị cào nhẹ.

Từ lỗ chuông, lòng bàn tay kéo ra một sợi chỉ bạc tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Hắn xấu hổ và giận dữ muốn chết.

“Chàng nói đi, chàng muốn ta làm gì nào?”

“Nàng… Nàng tránh ra! Ta bỏ cuộc.”

“Không đúng” Nàng nắm chặt nơi yếu ớt nhất của hắn: “Nói lại lần nữa”

“Nàng thật là…”

Nàng uy hiếp mà cứ như đang nũng nịu. Hắn không muốn làm theo, nhưng khi nhìn thái dương nàng mướt mồ hôi, mặt đỏ hồng như bị hun chín, rõ ràng đã kiên nhẫn không được, vậy mà còn có tâm tư phí thời gian trêu đùa hắn.

Hắn không đành lòng làm nàng khó chịu.

Tim đập như muốn vọt khỏi lồng ngực, hắn nhắm chặt hai mắt, chậm rãi mở hai chân kẹp lấy đùi nàng, ngọc hành đứng thẳng đong đưa, nói lí nhí: “Đi lên.”

Thật đẹp.

Ánh mặt trời chiếu lên người Tề Tử Mạch như mạ cho hắn một vầng sáng vàng nhạt. Rõ ràng đang bày ra một tư thế dâm đãng, nhưng vì là hắn, một chút dâm loạn cũng chẳng có.

Nàng mỉm cười, không làm theo lời hắn, ngậm ngọc hành vào khoang miệng. Không liếm láp như trước, lần này Vân Lộ dịu dàng phun ra nuốt vào, đầu lưỡi xoáy tròn vuốt ve thân gậy, bựa lưỡi hơi khô và khoang miệng ướt át tạo nên cảm giác tương phản mãnh liệt, khắp nơi đều bị châm lên khoái cảm kích thích.

Hắn không được rồi, nhịn không nổi nữa!

“A! Đi, lên… A a…”

Bất chấp tiếng rên rỉ mắc cỡ, hắn ra sức kéo nàng ra. Nàng nhanh tay bắt lấy cặp đùi hắn, đầu di chuyển liên tục, tốc độ càng lúc càng nhanh, mỗi lúc một sâu. Hắn thậm chí còn cảm giác được mình đụng phải cổ họng nàng.

Hắn cong lưng, chống hai tay trên vai nàng mà vẫn không ngăn được động tác hì hục bên dưới, tuyệt vọng lắc đầu, thút tha thút thít: “Ưm… A… Lộ Nhi… Đừng, ta bỏ cuộc… Ha a… A…”

Đến thời điểm nuốt sâu lần thứ ba, nàng bỗng có chút buồn nôn, ngọc hành tới cực hạn phun ra.

Tinh dịch có vị tanh nhàn nhạt, không khó ăn, chỉ là hơi nhiều. Tuy không quen nhưng vì hắn bắn quá sâu nên vẫn không tránh khỏi nuốt vào một ít; cuối cùng, nàng dứt khoát giúp hắn liếm sạch sẽ.

Cao trào qua đi, được người yêu phục vụ tận tình làm hắn sảng khoái không tả nổi.

Khóe mắt đỏ ửng, hai mắt thon dài ứa nước khi nhìn xuống giữa hai chân thì lộ ra vẻ mê mang hoảng hốt. Ánh nhìn xâm lược của nàng chưa từng dời khỏi hắn, ngay cả khi đang liếm chất lỏng trắng sệt trên ngọc hành.

Hắn suyễn nhẹ, toàn thân mềm như bông tùy nàng an bài, y hệt một tiểu hồ ly đã thỏa mãn sau khi được ăn no.

“Tử Mạch, ta rất thích chàng.”

Đang liếm nên giọng nàng có phần không rõ. Hắn cắn môi hừ nhẹ, cảm giác lại muốn cương.

“Để ta chứng minh nhé?”

“…” Chứng minh ở đâu?

Nhìn gương mặt vô sỉ của nàng, mặt hắn đỏ dừ, không còn lời nào để nói.

Sau khi liếm sạch bóc ngọc hành, tinh thần nàng trở nên phấn chấn trở lại, cởi quần, khóa ngồi nuốt hắn. Ghế được định chế sẵn nên dù hai người cùng ngồi thì không gian vẫn dư dả.

“A… To quá cứng quá, Tử Mạch, chàng làm ta thật thoải mái…”

Vân Lộ cảm thán, liếm lỗ tai đã phiếm hồng của hắn, cố tình rót vào tai hắn khí nóng và tiếng nước do liếm láp mà ra.

Nàng thoải mái, hắn cũng thoải mái theo, cảm giác thỏa mãn tràn ngập đáy lòng.

Ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng để hai người dán sát vào nhau hơn, hắn vùi mặt vào cổ nàng, bật ra từng tiếng rên rỉ.

Chờ đến khi thích ứng, nàng bắt đầu nâng mông cưỡi hắn, tốc độ không gọi là nhanh nhưng cả hai đều hết sức phấn khởi. Chỗ giao hợp ướt đẫm; mặt ghế bị xối ướt, vài giọt còn nhỏ xuống mặt đất.

Nàng bắt lấy búi tóc bắt hắn ngẩng đầu. Đang muốn hừ một tiếng, đầu lưỡi nàng đã linh hoạt vói vào, khuấy loạn miệng hắn, tứ chi tê dại, mềm nhũn hùa theo nàng.

Đột nhiên, nàng kéo hắn ra, hỏi: “Hương vị của chàng, ăn ngon không?”

Hết chương 42

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện