Vân Lộ cho rằng hắn chỉ bệnh hơi nặng, còn tính toán cho hắn vay tiền chữa khỏi bệnh trước, rồi bồi dưỡng giáo dục hắn, sau này sẽ từ từ lấy lại vốn.

Ai ngờ người tính không bằng trời tính, e là nàng phải lo hậu sự cho hắn.

Dông tố bên ngoài ầm ầm giáng xuống, gió lạnh nháy mắt ùa vào, ánh nến màu da cam nhấp nháy trên mặt cả hai. Nàng lờ mờ cảm thấy sắc mặt Lý Thâm có vẻ càng kém hơn so với ban nãy.

Lau xong vết máu, hắn vo khăn đặt một bên, không nhìn nàng, thấp giọng nói với thái độ phá lệ dõng dạc:

“Lần cho chịu đầu tiên, Vân lão bản và Lý Thâm đã kí hợp đồng, lấy một vật phẩm làm thế chấp. Nếu Lý Thâm không trả được tiền sẽ cam tâm tình nguyện hai tay dâng vật phẩm ấy lên, và toàn bộ nợ nần của Lý gia sẽ được xóa bỏ. Vân lão bản còn nhớ chứ?”

Hợp đồng là Vân Lộc kí, sao nàng biết được?

“Thanh Mai, có việc này không?”

“Bẩm chủ thượng, đích thực có chuyện hợp đồng, nhưng cả quá trình là được tiến hành trong bí mật, ngoại trừ ngài và Lý công tử, không có người thứ ba biết được nội dung.” Thanh Mai trả lời đúng sự thật.

Nàng bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách Vân Lộ sẽ phá lệ đồng ý cho chịu, thì ra là Lý gia có đồ vật nàng muốn. Mà thứ đó sẽ là gì mà có thể khiến nàng ta từ bỏ một ngàn lượng? Là trân bảo? Hay bí kíp võ công?

“Vân Lộc và… à, ta muốn nói, đồ vật ước định giữa ta và ngươi…”

Nàng đang rối rắm phải nói làm sao để không sinh nghi, Lý Thâm bên này đã lên tiếng trước.

“Vân lão bản, trời đã tối, ngoài kia mưa gió. Nếu không chê, mời ở lại hàn xá nghỉ ngơi một đêm. Sáng mai hợp đồng và vật phẩm Lý Thâm sẽ chuẩn bị tốt đưa cho ngài mang về kinh thành.”

Trực giác nàng mách bảo đây chẳng phải chuyện tốt lành gì. Vả lại Hoắc Cần còn ở trong xe. Đang định cự tuyệt thì hắn lại làm thêm một cú ho kinh thiên động địa, phải vất vả lắm mới dịu xuống được một lát.

“Nhiệt độ không khí thấp, cơ thể Lý Thâm không chịu được, xin cáo lui trước.” Hắn cười miễn cưỡng, khách sáo với Thanh Mai vài câu, cơ thể loạng choạng đứng lên, bước đi tập tễnh trở về phòng.

Chứng kiến toàn bộ quá trình sắp té xỉu và bộ dáng nói tái kiến thế giới của hắn, nàng đơ miệng không phản bác được câu nào.

“Chủ thượng, Lý công tử nói trên đường đa số là đường đất, mưa lại to, xe ngựa sẽ dễ bị trật bánh.”

“Không phải ta không biết…” Nàng thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đành vậy. Ngươi mang theo dù tiếp người trong xe tiến vào đi.”

“Tiếp xa phu?”

Nàng nói: “Không phải xa phu, ngươi đi sẽ biết.”

Không phải xa phu thì còn ai vào đây?

Thanh Mai mờ mịt, ngoan ngoãn lĩnh mệnh bung dù ra ngoài tiếp người. Ngay khi mở cửa xe ra liền trố mắt nhìn người đang ngồi nghiêm chỉnh bên trong.

“Nhị, nhị gia?!”

- -------

Vân Lộ tâm phiền ý loạn.

Nàng không ngờ sẽ qua đêm ở Lý gia. Mưa to làm gián đoạn cả hành trình, hai nam nhân trong nhà khẳng định đang rất lo lắng, nhưng trước mắt cũng không có biện pháp khả thi nào.

“Chủ thượng, phòng đã được dọn dẹp.”

Thanh Mai bẩm báo, cố gắng không nhìn Hoắc Cần bên cạnh Vân Lộ.

Mãi đến vừa rồi nàng mới thông suốt, đến tột cùng là nhị gia lên xe ngựa lúc nào, cả tiếng vang kì lạ thỉnh thoảng nghe thấy suốt dọc đường, nghĩ lại…

Ai da, sao nàng phải xấu hổ thay chủ thượng và nhị gia cơ chứ?

“Dẫn đường đi.”

“Vâng…”

Lý gia trông vậy thế mà có rất nhiều phòng rộng, nhưng chúng không được tôi tớ sửa sang nên loại lập tức sử dụng được không nhiều. Để bớt phiền toái, Vân Lộ bảo Thanh Mai chọn ra một phòng cho nàng và Hoắc Cần ngủ, Thanh Mai và xa phu sẽ sử dụng phòng dành cho người hầu cách đó không xa.

Hai người sẽ ở cùng nhau một đêm.

Ý tưởng phân phòng lóe lên chốc lát, vấn đề là đã lên giường vài lần mà lúc này lại đi phân phòng, không khỏi quá mức làm kiêu.

Cũng may Hoắc Cần không phản đối, để nàng tùy ý an bài, đi sau nàng một trước một sau vào phòng.

Phòng này hẳn là của vị phu quân nào đó trong Lý gia, bố cục ngay ngắn, trang trí lịch sự tao nhã, trên cửa sổ còn khắc hoa tinh xảo, ngoại trừ giường thì mọi đồ vật khác đều bị dọn đi sạch sẽ.

Nếu lúc ấy đồng lòng giải quyết tình trạng khó khăn trước mắt mà không phải vội vã chia phần, cả gia đình cũng không đến nỗi đi đến nước đường cùng như bây giờ.

Để lại trưởng tử bệnh nặng quả thật chẳng khác nào để hắn chờ chết ở căn nhà như chốn không người này.

Hết chương 53

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện