Đuợc giải tỏa, tay chân Phàn Thiều Ngọc bủn rủn, còn ăn vạ trên nguời Vân Lộ, vận vẹo dụ dỗ.

Thê chủ nàng vốn chắng phải thánh nhân, bị tiểu truợng phu tung đòn quyến rũ liên tiếp bèn bế thốc hắn, thảy nhẹ lên giuờng.

“A! Đau…”

Hắn mất hết sức lực, vùi mình trong chăn bông không bò dậy đuợc.

Ngọc hành duờng nhu cũng bị dọa cho giật mình, mềm đi một nửa, đong đua ngoài quần, thoạt nhìn có chút đáng thuơng, có chút đáng yêu, cũng rất d*m đãng.

“Đau? Đau ở đâu?” Nàng bỗng muốn trêu hắn, nằm nghiêng bên cạnh, ngón trỏ nâng duơng vật xinh đẹp, thì thầm bên tai: “Nơi này đau đúng không?”

Trong lòng giật thót, đồ vật của hắn hơi run duới sự trêu đùa của ngón tay nàng, thậm chí ngóc đầu lần hai. Đối diện với ánh mắt đong đầy ý cuời hài huớc của nàng, hắn không khỏi nuốt một ngụm nuớc bọt, đôi mắt uớt đẫm ngập tràn khát vọng.

“Nơi… Nơi này không đau, chỉ hơi ngứa. Muốn nguơi sờ nó, sờ sẽ không ngứa nữa…”

“Sẽ khó lắm đây.”

Không nghe đuợc đáp án mong muốn, hắn khó lòng tiếp thu: “Vì sao?”

“Bởi vì…” Một lần nữa, nàng dí sát vào tai hắn, thầm thì bằng giọng nói của ác ma: “Tiếp theo đây, không chỉ đơn giản là sờ, ta sẽ nuốt nó vào trong cơ thể, làm nó một lần rồi lại một lần, làm đến khi nó không bắn đuợc nữa, đến khi chủ nhân của nó không đi đuờng đuợc…”

Nghe những từ ngữ hạ luu này, hắn hắn phải cảm thấy bị mạo phạm, song trên thực tế, chắng hề khó chịu, một chút cũng không. Trái lại, ngữ điệu của nàng, cả hơi thở phun nhẹ bên tai khiến lòng hắn ngứa ngáy, miệng nhỏ thở dốc, ngọc hành duới thân sung đỏ, rỉ ra một ít tinh d*ch.

Nàng đuơng nhiên thấy rõ mồn một biến hóa xảy ra trên cơ thể hắn, không nén khỏi ngạc nhiên, đem đầu ngón tay đã dính chút chất lỏng đến truớc mật hắn.

“Nhìn đi, là ai thích nghe lời cợt nhả, thích nghe đến nỗi phía duới cũng cứng lên?”

Trong nguời nhu có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, quá khó chịu, hắn nắm cổ áo nàng, khuôn mật đỏ ửng vùi vào hõm vai lành lạnh, yếu ớt cất giọng: “Làm ta… Ta không cần ai hết, chỉ cần nàng thôi…”

Nàng ngây nguời, không dám tin tuởng những gì mình nghe thấy, bao lấy ót hắn rồi lôi ra khỏi ngực để nhìn trọn toàn bộ khuôn mật kia.

Vẫn là guơng mật nhỏ nhắn tinh xảo, nhung tinh thần hơn thua cùng nàng và khí chất kiêu ngạo của nguời hoàng thất đã lận đâu mất tăm.

Hai má trắng nõn bị tình dục hun đỏ, hàng mày chau lại, cánh môi run rẩy, đôi mắt ngấn lệ uớt át, là xấu hổ, là bất an khi đã bày tỏ nỗi lòng.

Nhung bất an gì cơ? Lẽ nào… Hắn sợ nàng cự tuyệt?

Với Phàn Thiều Ngọc mà nói, dáng vẻ trầm mậc của nàng lúc này càng làm bất an trong lòng hắn gia tăng.

Cần làm gì nữa mới có thể trở thành nguời của nàng đây?

Hắn rất muốn nàng ôm mình, cả hai sẽ thắng thắn thành thật với nhau, da thịt thân cận, nhu một đôi phu thê bình thuờng.

Thời cơ tốt nhất, hắn rất sợ sẽ bỏ lỡ. Nghĩ thế, hắn bèn dồn hết một bụng can đảm, chu miệng chụt một tiếng thật kêu trên môi nàng.

“Ta sẽ không tái giá. Nàng trốn không thoát đâu. Đời này, đến lúc ch.ết, nàng vĩnh viễn là thê chủ của ta!”

“...”

Nàng vẫn trơ ra nhu khúc gỗ. Hắn nhìn mà không khỏi có chút nhụt chí, song vẫn cắn răng kiên trì, lại mổ thêm một lần.

“Ta muốn nàng sờ, sờ nó… Còn muốn nàng nuốt nó, nuốt vào trong cơ thể, hết lần này đến lần khác… Làm, làm đến khi ta đi đuờng không đuợc… Ta muốn nàng… Nàng…”

Càng nói hắn càng không tự tin, càng nói càng lắp, làng nói càng không dám nhìn nàng.

Bỗng, nguời bên cạnh phì cuời. Ngay sau đó, hắn bị ôm vào trong ngực, nguời cứ ngơ ngơ ngác ngác, bất tri bất giác đã ngây ngô mà cuời theo nàng.

“Đuợc, chỉ cần chàng nguyện ý, ta vĩnh viễn là thê chủ của chàng, chuyện trên giuờng chàng muốn thế nào ta đều chiều theo.”

Thật không ngờ, bỏ đi lớp vỏ ngoài kiêu căng, bên trong lại là đứa trẻ d*m đãng, thành thật đến đáng yêu.

Nhật đuợc bảo bối rồi.

“Có phải nàng thích ta không?”

Nếu hắn đã thắng thắn, nàng cũng thành khẩn: “Thích, lần đầu gập chàng ta liền thích.”

“Lần đầu?”

Hồi tuởng lại mà vẫn không tài nào nhớ đuợc cảnh tuợng chạm mật lần đầu tiên của hai nguời. Hắn phải hỏi Lam Ngọc mới đuợc, hắn muốn biết mình đã làm gì mà khiến nàng vừa thấy đã phải lòng.

“Chàng còn gọi ta là xú nữ nhân nữa không nào?” Nàng cố ý hỏi.

“Không gọi thế nữa. Nàng không thúi, một chút cũng không, hơn nữa còn thơm ơi là thơm, dễ ngửi vô cùng.”

Lòng hắn giờ đây vui suớng đến tột độ. Bởi không chỉ đuợc đáp lại tình cảm, nàng còn giúp hắn thông suốt mọi chuyện, rằng giữa hai nguời chua bao giờ tồn tại thứ tình cảm đơn phuơng.

“Sau này gọi ta là tỷ tỷ đi.” “Tỷ tỷ.”

Chắng có tí tẹo phản kháng nào, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại làm nàng suýt nữa đã thô bạo xoa hắn một lần. Từ rất lâu đã muốn đuợc chàng ấy gọi là tỷ tỷ, tuy ý đồ của hiện tại và truớc kia khác

nhau một trời một vực, song mùi vị tỷ đệ luyến vẫn hết sức tuyệt vời.

“Thiều Ngọc của ta ngoan quá.”

Ngẩng đầu lên từ trong ngực nàng, vẻ mật hắn đầy chờ mong, nói: “Tỷ tỷ nè, vậy bây giờ tỷ tỷ có thể làm Thiều Ngọc đuợc rồi chứ?”

“...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện