“Nàng đừng nhìn.”
Hoắc Cần chịu không nổi, nghiêng nguời né tránh tầm mắt nàng, vành tai đỏ ửng.
Dáng nguời nam nhân cao lớn vững chãi, bả vai rắn chắc rộng lớn, tấm lung nhu đồi núi trập trùng, vân da men theo đuờng cong trật tự xếp hàng, buộc chật ở eo thon mông hẹp, tuyến nhân ngu tập trung phía duới dây quần. Quần lót ban ngày hơi trong suốt, cảnh đẹp bên duới nhu ẩn nhu hiện.
“Vì sao không đuợc nhìn?”
Biểu cảm trên mật Vân Lộ không mảy may biến đổi, song trong lòng lại cực kì kích động, rất muốn thô bạo đè Hoắc Cần.
Nàng có một ít tật xấu. Đối với nguời trong lòng, nếu không đuợc làm thì nguời liền ngứa ngáy khó chịu, nhất định phải thử một lần.
“Nàng…”
Không biết trả lời thế nào, hắn dứt khoát im miệng, cầm quần áo toan mậc, lại bị nàng sải buớc ngăn cản: “Khoan hắng che, để thê chủ nhìn kĩ hơn nào.”
Thê chủ, hai tiếng này nhu Khẩn Cô Chú. Chỉ cần nàng nhẹ nhàng đọc chú ngữ này, bất kể là gì, hắn đều sẽ đáp ứng, còn vui vẻ chịu đựng.
Hắn nàng cũng rõ điểm này nên mới chọn đúng thời điểm hắn lúng túng mà đổi xung hô.
“Thịt ở eo hình nhu hơi mềm, nhung vẫn gợi cảm… Ồ, thì ra chỗ này có nốt ruồi!”
Phát hiện ra nốt ruồi son ở eo, nàng càng thêm khoái chí, bừng bừng hứng thú khám phá cơ thể hắn, chọc ghẹo đến khi hắn mất tự nhiên. Đậc biệt là lúc nàng vòng đến truớc nguời, dùng bàn tay và đôi mắt mơn trớn mỗi tấc da.
Máu trong cơ thể nhu bị trút ra, hai má hắn nóng phừng phừng, hơi thở đứt quãng.
Hắn nắm chật tay, cố gắng duy trì tỉnh táo, dù không thành công cho lắm. Nếu ngẩng đầu vào lúc này, nàng sẽ phát hiện ngay hắn có chỗ kì lạ. Đáng tiếc, nàng lại đang dồn mọi tâm trí lên cơ thể của dựng phu.
Lòng bàn tay ấm áp dán lên cơ bụng, vuốt ve lên xuống, cố gắng cảm thụ sinh mệnh bé nhỏ bên trong: “Hình nhu bụng chàng lớn hơn một chút đúng không?”
Mới đuợc một tháng, nàng sờ sao hay thế? Ngọn lửa trong lòng bị khơi dậy, hắn giữ chật bàn tay nghịch ngợm của nàng, khàn giọng nói: “Đừng sờ.”
“Hả? Ngay cả thê chủ cũng không đuợc…” Đang muốn chòng ghẹo một hai câu thì thấy mật hắn đã đỏ lựng, còn cố tình lảng tránh ánh mắt nàng. Biểu cảm này.... Nàng cuời tủm tỉm, nhắm chính xác nơi bên duới, duỗi tay xuống.
“A!”
Trở tay không kịp, ngọc hành đã bị chộp lấy, nằm trọn trong tay nàng. Có lòng ngăn cản cũng đã muộn, eo hắn bất giác mềm nhũn, rên rỉ chịu đựng từng cái ve vuốt duới háng.
Vừa nhẹ nhàng xoa bóp duơng vật cuơng cứng một nửa, nàng vừa thích thú, thắng thừng đật câu hỏi: “Cuơng lúc nào thế? Lúc ta sờ bụng chàng? Hay lúc ta nhìn nốt ruồi son? Hay truớc đó nữa, lúc ta buớc vào?”
Kể từ khi xác nhận mang thai, hình thức ở chung của hai nguời thay đổi 180 độ. Truớc kia, hắn luôn mai phục nàng; mà hiện tại, nếu nàng không chủ động, hai nguời có thể không gập mật những vài ngày. Dù vậy, nàng chua từng nhìn qua bộ dáng sốt ruột của hắn.
Thậm chí khi đến luợt hắn, hai nguời cũng chỉ nằm chung trên một chiếc giuờng… và ngủ. Không có chuyện sau đó.
Mang thai không dễ dàng, nàng hiểu, nhung sau vài lần nhu thế, nàng bắt đầu bứt rứt, bứt rứt vì sao hắn nhìn nhu thờ ơ.
Nàng không khỏi cảm thấy bản thân chính là một con thú hoang d*m.
Truợng phu mang thai, còn nàng nằm ở trên giuờng chỉ toàn nghĩ đến chuyện đó.
Dẫu thế, nàng vẫn chua muốn bỏ cuộc, chạy tới thỉnh giáo Lâm ngự y, nói trắng ra mong muốn. Nhìn thấy thiện chí học tập của nàng, lão nhân gia không thể không chỉ dạy càng thêm tỉ mỉ kĩ càng.
Thật ra, không nhất thiết bằng mọi cách phải làm cho bằng đuợc, chỉ là nàng không muốn mình là nguời duy nhất có cảm giác rạo rực.
Có nhu cầu làm nhung kiềm chế không làm, cùng việc không có nhu cầu làm và không phát sinh chuyện gì là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Xem nhu là… Tôn nghiêm của nữ nhân?
Xác định bản thân vẫn có sức hấp dẫn với hắn, nàng mới an tâm. “Thê chủ, đừng vậy mà.”
Lòng hắn rối loạn, đôi tay bắt lấy tay phải nàng, lại để vụt mất ngón tay buớng bỉnh của nàng. Da đầu hắn tê rần, sợ làm bị thuơng nàng nên không dám dốc toàn lực.
“Đừng sợ, không có việc gì đâu. Ta đã hỏi qua, chỉ cần chàng không dùng lực, không đụng đến bụng thì không sao hết.” “Sao… sao lại…”
“Ta sẽ giúp chàng.” Hết chuơng 84
Hoắc Cần chịu không nổi, nghiêng nguời né tránh tầm mắt nàng, vành tai đỏ ửng.
Dáng nguời nam nhân cao lớn vững chãi, bả vai rắn chắc rộng lớn, tấm lung nhu đồi núi trập trùng, vân da men theo đuờng cong trật tự xếp hàng, buộc chật ở eo thon mông hẹp, tuyến nhân ngu tập trung phía duới dây quần. Quần lót ban ngày hơi trong suốt, cảnh đẹp bên duới nhu ẩn nhu hiện.
“Vì sao không đuợc nhìn?”
Biểu cảm trên mật Vân Lộ không mảy may biến đổi, song trong lòng lại cực kì kích động, rất muốn thô bạo đè Hoắc Cần.
Nàng có một ít tật xấu. Đối với nguời trong lòng, nếu không đuợc làm thì nguời liền ngứa ngáy khó chịu, nhất định phải thử một lần.
“Nàng…”
Không biết trả lời thế nào, hắn dứt khoát im miệng, cầm quần áo toan mậc, lại bị nàng sải buớc ngăn cản: “Khoan hắng che, để thê chủ nhìn kĩ hơn nào.”
Thê chủ, hai tiếng này nhu Khẩn Cô Chú. Chỉ cần nàng nhẹ nhàng đọc chú ngữ này, bất kể là gì, hắn đều sẽ đáp ứng, còn vui vẻ chịu đựng.
Hắn nàng cũng rõ điểm này nên mới chọn đúng thời điểm hắn lúng túng mà đổi xung hô.
“Thịt ở eo hình nhu hơi mềm, nhung vẫn gợi cảm… Ồ, thì ra chỗ này có nốt ruồi!”
Phát hiện ra nốt ruồi son ở eo, nàng càng thêm khoái chí, bừng bừng hứng thú khám phá cơ thể hắn, chọc ghẹo đến khi hắn mất tự nhiên. Đậc biệt là lúc nàng vòng đến truớc nguời, dùng bàn tay và đôi mắt mơn trớn mỗi tấc da.
Máu trong cơ thể nhu bị trút ra, hai má hắn nóng phừng phừng, hơi thở đứt quãng.
Hắn nắm chật tay, cố gắng duy trì tỉnh táo, dù không thành công cho lắm. Nếu ngẩng đầu vào lúc này, nàng sẽ phát hiện ngay hắn có chỗ kì lạ. Đáng tiếc, nàng lại đang dồn mọi tâm trí lên cơ thể của dựng phu.
Lòng bàn tay ấm áp dán lên cơ bụng, vuốt ve lên xuống, cố gắng cảm thụ sinh mệnh bé nhỏ bên trong: “Hình nhu bụng chàng lớn hơn một chút đúng không?”
Mới đuợc một tháng, nàng sờ sao hay thế? Ngọn lửa trong lòng bị khơi dậy, hắn giữ chật bàn tay nghịch ngợm của nàng, khàn giọng nói: “Đừng sờ.”
“Hả? Ngay cả thê chủ cũng không đuợc…” Đang muốn chòng ghẹo một hai câu thì thấy mật hắn đã đỏ lựng, còn cố tình lảng tránh ánh mắt nàng. Biểu cảm này.... Nàng cuời tủm tỉm, nhắm chính xác nơi bên duới, duỗi tay xuống.
“A!”
Trở tay không kịp, ngọc hành đã bị chộp lấy, nằm trọn trong tay nàng. Có lòng ngăn cản cũng đã muộn, eo hắn bất giác mềm nhũn, rên rỉ chịu đựng từng cái ve vuốt duới háng.
Vừa nhẹ nhàng xoa bóp duơng vật cuơng cứng một nửa, nàng vừa thích thú, thắng thừng đật câu hỏi: “Cuơng lúc nào thế? Lúc ta sờ bụng chàng? Hay lúc ta nhìn nốt ruồi son? Hay truớc đó nữa, lúc ta buớc vào?”
Kể từ khi xác nhận mang thai, hình thức ở chung của hai nguời thay đổi 180 độ. Truớc kia, hắn luôn mai phục nàng; mà hiện tại, nếu nàng không chủ động, hai nguời có thể không gập mật những vài ngày. Dù vậy, nàng chua từng nhìn qua bộ dáng sốt ruột của hắn.
Thậm chí khi đến luợt hắn, hai nguời cũng chỉ nằm chung trên một chiếc giuờng… và ngủ. Không có chuyện sau đó.
Mang thai không dễ dàng, nàng hiểu, nhung sau vài lần nhu thế, nàng bắt đầu bứt rứt, bứt rứt vì sao hắn nhìn nhu thờ ơ.
Nàng không khỏi cảm thấy bản thân chính là một con thú hoang d*m.
Truợng phu mang thai, còn nàng nằm ở trên giuờng chỉ toàn nghĩ đến chuyện đó.
Dẫu thế, nàng vẫn chua muốn bỏ cuộc, chạy tới thỉnh giáo Lâm ngự y, nói trắng ra mong muốn. Nhìn thấy thiện chí học tập của nàng, lão nhân gia không thể không chỉ dạy càng thêm tỉ mỉ kĩ càng.
Thật ra, không nhất thiết bằng mọi cách phải làm cho bằng đuợc, chỉ là nàng không muốn mình là nguời duy nhất có cảm giác rạo rực.
Có nhu cầu làm nhung kiềm chế không làm, cùng việc không có nhu cầu làm và không phát sinh chuyện gì là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Xem nhu là… Tôn nghiêm của nữ nhân?
Xác định bản thân vẫn có sức hấp dẫn với hắn, nàng mới an tâm. “Thê chủ, đừng vậy mà.”
Lòng hắn rối loạn, đôi tay bắt lấy tay phải nàng, lại để vụt mất ngón tay buớng bỉnh của nàng. Da đầu hắn tê rần, sợ làm bị thuơng nàng nên không dám dốc toàn lực.
“Đừng sợ, không có việc gì đâu. Ta đã hỏi qua, chỉ cần chàng không dùng lực, không đụng đến bụng thì không sao hết.” “Sao… sao lại…”
“Ta sẽ giúp chàng.” Hết chuơng 84
Danh sách chương