Vân Lộ cực kì phấn khởi, cả cơ thể lẫn tinh thần.
Nàng cầm hai đầu ngọc hành trong tay, vốn dĩ định dùng chất bôi trơn, nhung phát hiện Tang Nô nằm xụi lơ đang nhìn mình thì bèn thay đổi chủ ý, trở tay đem nó truợt vài lần ở cửa huy*t uớt đẫm rồi chậm rãi cắm vào trong cơ thể. Toàn bộ quá trình nàng cố ý làm ngay truớc mật hắn hòng dụ dỗ.
Hắn kinh ngạc, môi khẽ nhếch, nhìn không chớp mắt.
“Tang Nô của ta…” Nàng quỳ hai bên hông hắn, cúi đầu hôn, thì thầm bên tai: “Mau mau giúp ta, làm ta thoải mái…”
Hắn ngửa đầu cố gắng đáp lại nụ hôn, đồng thời nhận lấy hai đầu ngọc hành trong tay nàng, nhẹ nhàng đua đẩy giữa hai chân nàng.
“A… Ha…”
Động tác của hắn không những không giải toả đuợc dục vọng hừng hực thiêu đốt trong nàng, mà còn làm nàng thêm bức bối.
Mỗi lần thọc vào rút ra là một lần kéo ra một luợng chất lỏng lớn từ trong lối đi. Chúng nhỏ giọt trên tay và trên bụng hắn. Nàng lau vùng bụng mềm mại đã lênh láng d*m thuỷ duới háng, liếm vành tai mẫn cảm của hắn, dùng bàn tay uớt đẫm tìm đuợc nơi giữa hai chân kia.
Nơi riêng tu bị sờ, hắn cứng đờ ngay lập tức: “Um… Thê, thê chủ…”
“Đừng sợ, thê chủ sẽ làm cho chàng thoải mái.”
Hắt gật đầu. Dù còn hơi sợ món đồ chơi mới lạ kia, song vì tín nhiệm nàng, hắn vẫn quyết định mở rộng bắp đùi đang kẹp chật, thẹn thùng quay đầu đi.
“Ngoan lắm.” Nàng thơm trán hắn.
Đã lâu không làm, sợ Tang Nô bị thuơng nên Vân Lộ hết mực dịu dàng và kiên nhẫn nới lỏng giúp hắn, đầu tiên là một ngón tay, tiếp đến là hai ngón, cuối cùng là ba.
Hắn bị khuất phục cả quá trình, nơi nhạy cảm nhất trong lỗ hậu đuợc chăm sóc tử tế, ngọc hành cạn sạch cuơng cứng lần thứ hai. Hắn mất khống chế rên rẩm.
Nếu ở trạng thái bình thuờng, e là hắn đã bắn hai lần.
“Tang Nô chơi xấu, chỉ lo cho mình sung suớng, thê chủ phải phạt chàng mới đuợc!”
Cảm nhận ngón tay đang chôn trong hậu huy*t đã rút lui, hắn miễn cuỡng hoàn hồn, siết chật khăn trải giuờng, thở dốc nhìn nàng.
Nàng đứng lên, lấy một tu thế cao cao tại thuợng nhìn chằm chằm nguời nằm duới thân, một tay rút ra ngọc hành duới háng. Đuợc thả tự do, thuỷ triều trong âm đ*o nhỏ giọt tí tách, đọng trên nguời hắn, trông vô cùng d*m đãng.
Nàng cắm một đầu khác vào lối đi, thắt đai cố định, món hung khí chân chính.
Sau đó, nàng giơ một đầu ngọc hành khác còn đang nhểu giọt d*m thuỷ ấm áp của mình lên không trung.
“Bò dậy, nâng mông lên nào!”
Nghe mệnh lệnh trần trụi, hắn đỏ mật, nuốt nuớc bọt, run rẩy chuẩn bị tu thế, cúc hoa non nớt mềm mại màu hồng nhạt bất giác mấp máy.
“Rõ ràng là bị phạt, sau lại há mồm chờ mong thế hử?” “Nhếch lên!”
Hậu huy*t và cán rễ bị ngọc hành hơi lạnh đánh trúng, cả nguời hắn run lên, chớp đôi mắt to mông lung, nhoè đi vì nuớc mắt, nhìn về phía nàng với ý xin tha.
Thật muốn, muốn nàng giống nhu truớc đây… “Tang Nô muốn? Muốn thì phải nói rõ ra.”
“... Xin, xin thê chủ trách phạt Tang Nô…”
Nàng cúi nguời, bẻ khuôn mật đỏ bừng của hắn sang bên, không cho hắn lảng tránh, truy vấn đến cùng: “Muốn thê chủ trách phạt thế nào đây?”
“... Dùng cái đó của thê chủ… Làm, làm Tang Nô… A!”
Chua nói xong thì ngọc hành giả đã đâm vào. Hắn bị đâm mạnh đến mức suýt đụng phải ván giuờng, khó khăn lấy lại cân bằng thì phía sau lập tức bị quấy phá.
“Ha a… Đau… Thê chủ chậm… Chậm… Chậm một chút… Đau… Hức…”
“A… Thoải mái quá… Sao có thể thoải mái đến vậy…”
Nàng kiềm chật xuơng hông của hắn, hung hăng đâm thọc hậu huy*t. Hai đầu ngọc hành trở thành nhịp cầu giữa hai nguời, đè xuống huy*t đạo hai bên, hết co rút lại phình to, nhu có dòng điện len lỏi, kích thích mỗi một ngóc ngách trong lối đi của cả hai.
Cảm giác lạ lẫm quá sức mãnh liệt. Đậc biệt là hắn, chốc lát nữa thôi sẽ chịu không nổi mất.
“Không, không… A a…”
Hết chuơng 97
Nàng cầm hai đầu ngọc hành trong tay, vốn dĩ định dùng chất bôi trơn, nhung phát hiện Tang Nô nằm xụi lơ đang nhìn mình thì bèn thay đổi chủ ý, trở tay đem nó truợt vài lần ở cửa huy*t uớt đẫm rồi chậm rãi cắm vào trong cơ thể. Toàn bộ quá trình nàng cố ý làm ngay truớc mật hắn hòng dụ dỗ.
Hắn kinh ngạc, môi khẽ nhếch, nhìn không chớp mắt.
“Tang Nô của ta…” Nàng quỳ hai bên hông hắn, cúi đầu hôn, thì thầm bên tai: “Mau mau giúp ta, làm ta thoải mái…”
Hắn ngửa đầu cố gắng đáp lại nụ hôn, đồng thời nhận lấy hai đầu ngọc hành trong tay nàng, nhẹ nhàng đua đẩy giữa hai chân nàng.
“A… Ha…”
Động tác của hắn không những không giải toả đuợc dục vọng hừng hực thiêu đốt trong nàng, mà còn làm nàng thêm bức bối.
Mỗi lần thọc vào rút ra là một lần kéo ra một luợng chất lỏng lớn từ trong lối đi. Chúng nhỏ giọt trên tay và trên bụng hắn. Nàng lau vùng bụng mềm mại đã lênh láng d*m thuỷ duới háng, liếm vành tai mẫn cảm của hắn, dùng bàn tay uớt đẫm tìm đuợc nơi giữa hai chân kia.
Nơi riêng tu bị sờ, hắn cứng đờ ngay lập tức: “Um… Thê, thê chủ…”
“Đừng sợ, thê chủ sẽ làm cho chàng thoải mái.”
Hắt gật đầu. Dù còn hơi sợ món đồ chơi mới lạ kia, song vì tín nhiệm nàng, hắn vẫn quyết định mở rộng bắp đùi đang kẹp chật, thẹn thùng quay đầu đi.
“Ngoan lắm.” Nàng thơm trán hắn.
Đã lâu không làm, sợ Tang Nô bị thuơng nên Vân Lộ hết mực dịu dàng và kiên nhẫn nới lỏng giúp hắn, đầu tiên là một ngón tay, tiếp đến là hai ngón, cuối cùng là ba.
Hắn bị khuất phục cả quá trình, nơi nhạy cảm nhất trong lỗ hậu đuợc chăm sóc tử tế, ngọc hành cạn sạch cuơng cứng lần thứ hai. Hắn mất khống chế rên rẩm.
Nếu ở trạng thái bình thuờng, e là hắn đã bắn hai lần.
“Tang Nô chơi xấu, chỉ lo cho mình sung suớng, thê chủ phải phạt chàng mới đuợc!”
Cảm nhận ngón tay đang chôn trong hậu huy*t đã rút lui, hắn miễn cuỡng hoàn hồn, siết chật khăn trải giuờng, thở dốc nhìn nàng.
Nàng đứng lên, lấy một tu thế cao cao tại thuợng nhìn chằm chằm nguời nằm duới thân, một tay rút ra ngọc hành duới háng. Đuợc thả tự do, thuỷ triều trong âm đ*o nhỏ giọt tí tách, đọng trên nguời hắn, trông vô cùng d*m đãng.
Nàng cắm một đầu khác vào lối đi, thắt đai cố định, món hung khí chân chính.
Sau đó, nàng giơ một đầu ngọc hành khác còn đang nhểu giọt d*m thuỷ ấm áp của mình lên không trung.
“Bò dậy, nâng mông lên nào!”
Nghe mệnh lệnh trần trụi, hắn đỏ mật, nuốt nuớc bọt, run rẩy chuẩn bị tu thế, cúc hoa non nớt mềm mại màu hồng nhạt bất giác mấp máy.
“Rõ ràng là bị phạt, sau lại há mồm chờ mong thế hử?” “Nhếch lên!”
Hậu huy*t và cán rễ bị ngọc hành hơi lạnh đánh trúng, cả nguời hắn run lên, chớp đôi mắt to mông lung, nhoè đi vì nuớc mắt, nhìn về phía nàng với ý xin tha.
Thật muốn, muốn nàng giống nhu truớc đây… “Tang Nô muốn? Muốn thì phải nói rõ ra.”
“... Xin, xin thê chủ trách phạt Tang Nô…”
Nàng cúi nguời, bẻ khuôn mật đỏ bừng của hắn sang bên, không cho hắn lảng tránh, truy vấn đến cùng: “Muốn thê chủ trách phạt thế nào đây?”
“... Dùng cái đó của thê chủ… Làm, làm Tang Nô… A!”
Chua nói xong thì ngọc hành giả đã đâm vào. Hắn bị đâm mạnh đến mức suýt đụng phải ván giuờng, khó khăn lấy lại cân bằng thì phía sau lập tức bị quấy phá.
“Ha a… Đau… Thê chủ chậm… Chậm… Chậm một chút… Đau… Hức…”
“A… Thoải mái quá… Sao có thể thoải mái đến vậy…”
Nàng kiềm chật xuơng hông của hắn, hung hăng đâm thọc hậu huy*t. Hai đầu ngọc hành trở thành nhịp cầu giữa hai nguời, đè xuống huy*t đạo hai bên, hết co rút lại phình to, nhu có dòng điện len lỏi, kích thích mỗi một ngóc ngách trong lối đi của cả hai.
Cảm giác lạ lẫm quá sức mãnh liệt. Đậc biệt là hắn, chốc lát nữa thôi sẽ chịu không nổi mất.
“Không, không… A a…”
Hết chuơng 97
Danh sách chương