Tỷ muội Khúc Thấm và Khúc Liễm cùng ở một viện, tên là Thu Uyển cư.

Ngay khi đến Thu Uyển cư, có thể nhìn thấy cả một sân hoa bích đào ánh kim (1) đang thì rực rỡ, nhị trắng lấp ló trong cánh hoa đỏ thắm, chóp cánh lại có màu vàng, tất cả tập trung một nơi tạo nên vẻ đẹp không thể bỏ qua.

Nhưng lúc này, lại chẳng ai có tâm trạng mà thưởng thức cảnh đẹp hiếm gặp ấy, tất cả mọi người đều vội vã đến sương phòng của Khúc Thấm ở giữa Thu Uyển cư.

Vừa bước vào khuê phòng Khúc Thấm, liền thấy Kiều ma ma hầu hạ Khúc Thấm bưng một cái khay sơn khắc (2) đỏ ra, trên khay có một chén thuốc đen ngòm, trông thấy ba người họ, Kiều ma ma liền vội tiến lên hành lễ.

Khúc đại phu nhân cắt ngang hành lể của bà, vội hỏi:

- Tam tiểu thư sao rồi? Quý thị hơi sốt ruột, đã kéo con gái nhỏ vào phòng rồi.

Khúc đại phu nhân chỉ có thể vừa đuổi theo vừa nghe Kiều ma ma bẩm báo, rằng Khúc Thấm tỉnh lại không còn mê man nói sảng nữa, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Vài ngày trước, Khúc Thấm bệnh đến hồ đồ, hai hàm răng cắn chặt, chẳng cách nào đút cháo vào miệng nàng, xem ra không xong, vẫn là do Khúc Liễm nghĩ ra cách, cho người đút nàng chút nước cơm, bằng không người không chết vì bệnh đã chết vì đói rồi.

Nay Khúc Thấm khỏe lại, rốt cuộc Quý thị không cần cả ngày thắp hương bái Phật, làm cả tam phòng như hiện trường hỏa hoạn nữa, Khúc Liễm cũng có thể nghỉ ngơi một chút, không cần phải cực nhọc chăm sóc tỷ tỷ cả ngày lẫn đêm, Khúc Loan cũng có thể an tâm đi học với tiên sinh. Quan trọng nhất là, Quý thị sẽ không còn cả ngày lo sợ bất an, cho rằng Khúc Thấm bị vật bẩn thỉu gì đó ám, nên mới nói mê sảng như vậy, dù là trong lúc ngủ mê man, vẫn cứ vô cùng đau đớn, kêu loạn tên muội muội và tổ tiên Lạc gia.

Vừa bước vào trong phòng, liền trông thấy một cô gái mười bốn mười lăm tuổi xinh xắn ngồi đầu giường gỗ sơn, vì đang bệnh, nên sắc mặt tái nhợt, chỉ là đôi mắt nàng vừa to lại vừa đen nhánh, nhìn nàng lúc này, không biết vì sao làm cho người khác cảm thấy có phần khó coi.

Hai chị em Khúc Thấm và Khúc Liễm của tam phòng, có thể là vì không cùng mẹ, nên bề ngoài cũng không giống nhau lắm, nếu ví Khúc Liễm là đóa ngọc lan xinh đẹp mỏng manh trên cành, thì Khúc Thấm chính là đóa mẫu đơn nở rộ, cả người khí phái, diễm lệ rực rỡ. Hai tỷ muội, một nhu một cương, một người yểu điệu động lòng người, một người lại thông minh chững chạc.

- Thấm nhi, con thấy sao rồi? Có khỏe hơn chút nào chưa?

Quý thị thấy Khúc Thấm không chỉ tỉnh lại, mà còn có thể ngồi dậy, không còn nói nhảm nữa, nước mắt lại dâng, nhưng bây giờ là do quá vui mừng.

Khúc Liễm cũng gọi cô gái trên giường một tiếng tỷ tỷ, lại bảo nha hoàn bưng nước đến cho nàng, săn sóc nói:

- Uống chút nước nhuận họng trước đã.

Khúc Thấm không hề nhúc nhích, chỉ nhìn mấy người đứng trước giường, mãi mới thấp giọng gọi:

- A Liễm… Mẫu thân, đại bá mẫu…

Tiếng “mẫu thân” này hơi phức tạp, dường như chứa đựng nhiều hàm ý, thiên ngôn vạn ngữ, không thể nào nói rõ được.

Khúc Liễm không khỏi khó hiểu nhìn nàng một cái.

Từ sau khi Khúc Thấm sinh bệnh, mẫu thân nàng vội vàng thắp hương bái Phật, đều là nàng cùng nha hoàn chăm sóc tỷ tỷ, Khúc Thấm nói sảng nàng cũng nghe, chỉ là lời nói mớ, hàm hàm hồ hồ nghe không rõ lắm, chỉ khi nào nàng lớn tiếng gọi muội muội, Khúc Liễm mới đến nắm lấy tay nàng vỗ về, nàng mới yên giấc lại.

Nàng biết so với mẫu thân, Khúc Thấm sẵn lòng tiếp nhận muội muội cùng huyết mạch là nàng hơn, chỉ là không ngờ địa vị của mình trong lòng Khúc Thấm lại quan trọng đến thế.

Quý thị lại vô cùng xúc động, vỗ mạnh vào tay Khúc Thấm, nghẹn ngào nói:

- Thấm nhi tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi…

Khúc Thấm lại không giống như trước, không thích vẻ nức nở của Quý thị, sẽ nhíu mày lạnh lùng trách móc, mà ngồi yên không nói, cho đến Quý thị càng khóc càng dữ, mới lên tiếng:

- Con đã khỏe lại rồi ạ, mẫu thân đừng khóc nữa!

Khúc Liễm thấy mà âm thầm lắc đầu.

Khúc đại phu nhân cũng cười nói:

- Cảm tạ trời đất, Thấm nha đầu cuối cùng cũng tỉnh lại, mẫu thân con nói đúng đó, tỉnh lại là tốt rồi. Sau này chăm sóc cơ thể thật tốt, chớ có bất cẩn như thế nữa. Có gì muốn ăn, con cứ việc nói ra, trông con gầy cả đi rồi, phải tẩm bổ nhiều vào mới được…

Khúc Thấm nhìn Khúc đại phu nhân, ánh mắt chợt lóe, chờ sau khi bà nói xong, liền muốn đứng dậy cảm tạ, lại bị Khúc đại phu nhân vội vàng ngăn lại, Khúc Liễm cũng nhanh chóng đến đỡ nàng, cũng không ngờ Khúc Thấm đột nhiên lại bắt lấy tay nàng, sức lực rất mạnh, làm nàng không khỏi kinh ngạc nhìn nàng ấy.

Nhìn chung cảm thấy tỷ tỷ từ khi tỉnh lại, có chút không giống lúc trước.

Khúc Thấm nhìn chằm chằm muội muội còn trẻ với khuôn mặt non nớt, bờ môi run run, nói không nên lời.

Mọi người đều biết tình cảm tỷ muội các nàng tốt, nên thấy thần sắc của Khúc Thấm cũng không để bụng, Khúc đại phu nhân lại nói:

- Con vừa tỉnh, cơ thể còn yếu, đừng nên nói những lời vô nghĩa này nữa, cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt, đừng khiến mẫu thân cùng đệ đệ muội muội con lo lắng nữa mới phải.

Khúc đại phu nhân đợi một lát, thấy Khúc Thấm đã thật sự tỉnh táo, không còn nói sảng nữa, dặn dò vài câu, liền cáo từ vì muốn đi báo với lão phu nhân một tiếng, đỡ phải làm lão nhân gia bà lo lắng.

Quý thị cùng con gái ở lại.

Quý thị thấy Kiều ma ma mang đến chén thuốc đã sắp nguội, liền tiện tay nhận lấy, chẳng qua nhận thuốc xong, lại nhớ đến thái độ bình thường của kế nữ, không tránh khỏi hơi lúng túng, ngượng ngập đem chén thuốc để xuống bên cạnh con gái nhỏ.

Khúc Liễm nhận lấy rất tự nhiên, nói với Khúc Thấm:

- Tỷ tỷ, uống thuốc trước đi, uống thuốc rồi thì mới khỏe lên được!

Khúc Thấm chuyển tầm mắt từ đôi mắt sưng đỏ của Quý thị sang muội muội, thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn của muội muội tràn đầy thân thiết, mũi bỗng thấy chua xót, không nhịn được mà giang tay ôm thân hình mảnh khảnh của muội muội vào lòng, khóc ô ô.

Chén thuốc trong tay Khúc Liễm nhất thời rơi xuống trước giường, chén sứ thanh hoa vỡ ra, nước thuốc bắn tung tóe khắp nơi, không chỉ vậy, còn làm bẩn cả váy của Quý thị và Khúc Liễm. Nhưng bấy giờ cả hai đều không để ý, mà đều bị hành động bất ngờ của Khúc Thấm làm cho kinh hãi.

Có lẽ vì Quý thị là mẹ kế, Khúc Thấm từ nhỏ đã là người có chủ kiến, cũng không thân thiết với Quý thị, thậm chí xa lánh, mà tính tình của nàng lại luôn chững chạc, nhất cử nhất động luôn nghiêm ngặt tuân giữ quy củ lễ nghi, chưa bao giờ khóc trước mặt người khác, ngay cả việc nàng khóc, cũng là chuyện không có khả năng xảy ra.

Bây giờ, Khúc Thấm bỗng gào khóc như đứa bé, làm hai người vô cùng khiếp sợ.

Khúc Liễm hơi ngạc nhiên.

Quý thị cũng ngơ ngác, đến khi phản ứng lại, nước mắt liền chảy, cũng khóc ô ô theo.

Khúc Liễm bị việc mẫu thân và tỷ tỷ cùng khóc làm ngẩn người, nhưng nhìn tỷ tỷ nhào vào trong lòng nàng khóc như đứa trẻ, lại xem tính nết chẳng thể cứu vãn nổi của mẫu thân, đành ra hiệu cho nha hoàn dọn dẹp đống bừa bãi trên mặt đất, vừa dỗ dành tỷ tỷ hiếm khi yếu đuối của nàng.

- Tỷ tỷ đừng khóc nữa, có gì tủi thân chúng ta nói với đại bá mẫu nhé, bà nhất định sẽ làm chủ cho tỷ.

Từ khi phụ thân của họ qua đời, tam phòng dựa vào chi trưởng mà sống, Khúc đại phu nhân đối nhân xử thế không tệ, nếu tam phòng có gì khó khăn, bà cũng sẽ giúp một tay, vì thế, cuộc sống của tam phòng mới không quá khó khăn, Khúc Thấm và Khúc Liễm cũng không khác gì tiểu thư khuê các bình thường.

Quý thị nghe xong, lập tức lau nước mắt, nói theo:

- Đúng vậy, đúng vậy, Thấm nhi đừng khóc nữa, có gì oan ức, con cứ nói với nương, nương dù có liều cái mạng này cũng sẽ chủ trì công đạo cho con.

Khúc Thấm không hề để ý đến, chỉ ôm muội muội mà khóc, khóc cho đến khi trước mắt biến thành màu đen, cho đến khi không khóc được nữa.

Đây là lần đầu tiên trong đời nàng được khóc một trận thỏa thích đến vậy.

Sao có thể không khóc chứ?

Kiếp trước đã từng đau khổ đến vậy, là do nàng sai lầm tin phải người không nên tin, cuối cùng phát hiện ra, là muội muội khác mẹ nàng vẫn luôn cho là yếu đuối bất tài, cùng Quý Thị ít khi mạnh mẽ -người thay thế địa vị mẹ ruột của nàng, vì nàng bôn ba tìm đường sống, lại can đảm đến thế.

Nhưng rốt cuộc nàng vẫn phụ lòng kỳ vọng của họ, chống đỡ chưa được mấy năm đã mất.

******************************************************************************************​

Chú thích:

(1) Hoa đào kim bích:

Đào có 3 loại là đào phai, đào bạch và đào bích. Đào phai có hoa màu phớt hồng, hoa đơn, to, mau tàn. Đào bạch rất hiếm, ít người có, loại này phát nhiều tán và cành sum xuê. Còn đào bích hoa đơn hoặc hoa kép, hoa nhỏ, hoa nở không kết thành quả, hoa nhiều tràng trùng lặp, cánh dày, màu rất đẹp, lâu tàn. Bích đào có nhiều loại như bích đào hoa hồng, bích đào hoa đỏ, bích đào hoa trắng, bích đào ánh kim, bích đào lá tím, bích đào cành rủ. Đào bích là loại đào đẹp nổi tiếng, được nhiều người ưa thích nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện