Cuối cùng, Lạc Anh mới miễn cưỡng nói:
- Được rồi, ta sẽ nói với thất ca.
Nàng ta cũng không thật sự là người được cưng chiều mà tùy hứng, không hiểu gì, trong lòng biết Khúc Liễm nói đúng, huynh trưởng của mình thích Khúc Liễm, thường tìm cớ đến tìm Khúc Liễm, hoặc tặng này tặng nọ lấy lòng nàng, nhưng rất ít lần thành công, Khúc Liễm luôn có cách từ chối. Trước kia tuổi mọi người còn nhỏ thì không sao, giờ đã lớn, cũng không thể như thế mãi.
Đương nhiên, Lạc Anh giúp Lạc Thừa Phong như vậy, ngoài việc bọn họ là long phượng thai thân thiết hơn một chút so với huynh muội bình thường, còn vì biết Lạc Thừa Phong thực sự thích Khúc Liễm, nàng ta và Khúc Liễm cùng nhau lớn lên, biết Khúc Liễm là loại người nào, không khỏi phải giúp huynh trưởng một phen.
Nhưng dường như Khúc Liễm không thích, từ bé đến lớn ra vẻ rụt rè yếu đuối, ngay cả nhận quà người khác tặng cũng không dám, một bộ dáng nhu nhược đáng thương, rốt cuộc khiến người khác mềm lòng, không thể ép uổng nàng được.
- A Liễm, ngươi không thích thất ca ta, phải không? Sắc mặt Lạc Anh ảm đạm hỏi.
Khúc Liễm cố duy trì vẻ mặt nghiêm trang, kỳ thật trong lòng rất bất đắc dĩ, Lạc Anh là đại tiểu thư bốc đồng, một khi không vừa ý, thì sẽ nổi giận, vô cùng kiêu căng đối với người không bằng mình, nếu không có tình cảm cùng nhau lớn lên từ bé, e là Lạc Anh không thèm liếc mắt nhìn mình một cái nữa. Nếu nàng nói không thích Lạc Thừa Phong, e là Lạc Anh sẽ rất không vui.
- Thất biểu ca rất tốt, xưa nay ta đều kính trọng huynh ấy.
Sắc mặt Lạc Anh đỡ hơn một chút.
- Thế nhưng ta càng thích A Anh hơn, ta biết A Anh tốt với ta nhất mà.
Sắc mặt Lạc Anh rất tốt.
Từ bé Khúc Liễm đã sống chung với tỷ muội Lạc gia, biết cách dỗ dành cô bé, mới nói mấy câu đã dỗ Lạc Anh xong, không khiến nàng ta nổi giận nữa. Đến khi đi, Lạc Anh sai Thúy Bình mang hộp gỗ đàn kia đi, không có ý ép đưa cho Khúc Liễm nữa.
- Được rồi, một khi đã vậy, ta mang trả lại cho thất ca, không làm khó ngươi nữa.
Khúc Liễm tươi cười gật đầu, đứng dậy tiễn Lạc Anh ra cửa, đứng trên bậc cửa, đón nắng chiều, ánh nắng ráng chiều chiếu rọi trên gương mặt thanh tú tinh xảo của nàng, thoạt trông vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, khiến cô nương ngạo kiều như Lạc Anh không thể không thừa nhận, nàng vốn không làm sao nổi giận với Khúc Liễm được, cảm thấy nổi giận với nàng, như là bắt nạt nàng vậy.
Giờ khắc này, Khúc Liễm cảm thấy bản thân thật là một kẻ tâm cơ, dỗ tiểu cô nương đến không biết gì nữa.
Thế nhưng, có thể giải quyết phiền toái để mình thoải mái hơn, thủ đoạn gì cũng được, sao còn kiêng kỵ tốt hay xấu, đây là điều nàng học được từ Lạc phủ trong kiếp này.
Ngày thứ hai đến ở Lạc phủ, Khúc Liễm đã đồng ý với Lạc Anh, bèn theo nàng đi học ở Trúc Tuyên trai, Khúc Thấm thì đi Gia Thiện đường trò chuyện với Lạc lão phu nhân.
Tổng cộng có sáu tiểu thư Lạc gia đi học ở Trúc Tuyên trai, từ bảy đến mười bốn tuổi, cô nương đã cập kê như Khúc Thấm và Lạc Cận thì không cần đến đây đọc sách.
Thế nên lớn nhất trong Trúc Tuyên trai là Lạc Diểu mười bốn tuổi, là thứ nữ đích tôn, người trông có vẻ thật thà, Lạc Anh cũng rất không thích nàng ta - chắc trên đời này không có đích nữ nào yêu thích tỷ muội thứ xuất cùng phụ thân với mình đâu. Tuổi nhỏ nhất là Lạc Liễu của ngũ phòng, năm nay mới bảy tuổi, người mũm mĩm ngoan ngoãn, mới đến tuổi vỡ lòng của tiểu thư, thì bị đưa đến Trúc Tuyên trai đọc sách với các tỷ tỷ.
Dạy họ là một nữ tử chừng ba mươi tuổi, mọi người gọi bà là Trần nương tử, là một nữ tiên sinh giảng dạy trong tộc học Lạc gia, được Lạc phủ mời đến dạy dỗ cho các tiểu thư trong nhà.
Mùa xuân hằng năm Khúc Liễm và tỷ tỷ đều vào kinh ở nửa năm tại Lạc phủ, từ bảy tuổi đã bắt đầu theo các tiểu thư Lạc phủ đến đây học tập, vẫn là Trần nương tử dạy họ, Trần nương tử cũng có ấn tượng với vị biểu tiểu thư Lạc phủ này, thấy Khúc Liễm đi học lại, thì bắt đầu hỏi bài nàng.
Khúc Liễm buồn bực trong lòng, mùa thu năm trước khi nàng và tỷ tỷ rời kinh về phủ Thường châu, Trần nương tử có cho bài tập, không ngờ đã hơn nửa năm trôi qua, bà vẫn còn nhớ rõ đã cho bài tập gì, đây không phải là ép nàng phải tiến bộ sao? Đọc nhiều "Nữ tắc" "Nữ giới" gì đó như vậy, họ phải đọc thuộc làu làu, nhưng vẫn nghĩ đây đều là cái rắm thôi!
Đến khi Trần nương tử hỏi bài Khúc Liễm xong, trên mặt ra vẻ hài lòng, nói:
- Không tệ, ngươi thật dụng công, xem ra là không có lười biếng.
Rồi lại đi hỏi thử các tiểu thư khác.
Khúc Liễm thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Trần nương tử đi hỏi bài mấy tỷ muội khác, Lạc Anh liền sang đây, lén đưa thứ gì đó cho Khúc Liễm:
- A Liễm, tặng ngươi cái này.
Khúc Liễm thấy là một khối gì đó được bao bằng vải dệt, thoạt trông như một quyển vở, hơi nghi hoặc mở ra, không khỏi sửng sốt. Là một quyển bản dập, trên bề mặt hơi ố vàng, nhưng được bảo quản rất tốt, có thể thấy được dấu vết của thời gian, lại mở ra bên trong, vừa thấy liền kinh hãi.
Là một bản dập tiền triều.
Nhớ lại chuyện hôm qua, Khúc Liễm liền nhét lại cho nàng ta, còn bị Lạc Anh trừng mắt.
- Cái này tên là Gia Pháp thiếp, thất ca tặng cho ta, giờ là của ta, ta tặng lại cho ngươi thì sao nào?
Khúc Liễm:
-...
Rốt cuộc Khúc Liễm đành phải nhận lấy, cẩn thận vuốt ve bề mặt ố vàng, rồi cất kĩ.
Một buổi sáng, Trần nương tử giảng chút Tứ thư gì đó, trong khoảng một canh giờ, thời gian còn lại thì để mọi người viết chữ to. Trong lúc Khúc Liễm viết chữ to lại được Trần nương tử khen ngợi, khiến ánh mắt mấy vị tiểu thư Lạc gia nhìn Khúc Liễm đều hơi hâm mộ, thế nhưng nhìn Lạc Anh ngồi cạnh nàng, rốt cuộc không nói gì thêm.
Đến trưa tan học, khi mọi người kết bạn mà đi, Lạc Anh nhân dịp nói:
- Sao ngươi thích luyện chữ vậy chứ? Chẳng trách chữ của ngươi là đẹp nhất trong mấy tỷ muội, Trần nương tử còn khen ngươi rất có tài hoa, nếu có thời gian, đương nhiên sẽ hình thành phong cách của riêng mình, không chừng tương lai còn có thể thành nhà thư pháp, lưu danh muôn đời.
Khúc Liễm cười nói:
- Đâu có dễ vậy? Ngươi nói đơn giản thế.
Vả lại không phải nàng thích luyện chữ, mà là ông nội kiếp trước từng nói với nàng, chữ thể hiện phẩm hạnh khí phách của con người, trước khi thành nhân, phải tập viết chữ cho đẹp, rồi hai kiếp đều kiên trì làm theo.
Thật ra sự kiên trì này, cũng là một cách hạn chế nhớ nhung kiếp trước, và còn ghi khắc.
Vừa nói chuyện, đã đến Gia Thiện đường, thấy trong phòng ngoài Lạc lão phu nhân và Khúc Thấm, Lạc Cận, còn có Lạc Thừa Phong.
Mí mắt Khúc Liễm nhảy lên, đến khi cùng Lạc Anh hành lễ với lão phu nhân xong, thì liền đến bên cạnh tỷ tỷ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, xem nhẹ tầm mắt quan tâm bên cạnh.
- Đều mới tan học, các cháu mau đến đây, ăn một chút lót dạ đi, còn chưa đến lúc dùng bữa đâu, chớ để đói bụng.
Lạc lão phu nhân thấy một đám cháu trai cháu gái đến, ai cũng lớn lên như hoa như ngọc, tươi trẻ đầy sức sống, chỉ nhìn cũng khiến tâm trạng người ta vui vẻ, tươi cười sai bọn nhan hoàn bưng mấy thứ điểm tâm ngọt lên.
Lạc Anh tươi cười ngồi dưới Lạc lão phu nhân, vui vẻ nói:
- Biết chỗ tổ mẫu có đồ ăn ngon, nên vừa tan học, chúng cháu mới vội đến đây. Quả là tổ mẫu tốt nhất, chẳng trách ngày nào cháu đến đây cũng vui vẻ, tứ thẩm cũng thích đến đây như vậy.
Bề ngoài nàng ta ngọt ngào động lòng người, miệng cũng ngọt, nói liên tục khiến lão phu nhân cười tươi, càng tỏ ra yêu thương nàng ta hơn. Các tiểu thư khác tuy không biết ăn nói như Lạc Anh, nhưng vào thời điểm này đương nhiên phải ra vẻ chút, cũng nũng nịu mềm mại hùa theo, trong lúc nhất thời rất hòa hợp.
Chỉ có Lạc Thừa Phong nóng lòng, tìm cớ này cớ khác không chịu đi.
Hắn ta đã tính toán thời gian bọn tỷ muội tan học mới đến thỉnh an tổ mẫu, xem thử có thể nhận được thêm một ánh nhìn của Khúc Liễm hay không, cũng không ngờ cô bé nhẫn tâm thế nhưng không thèm nhìn hắn ta, làm cho trong lòng hắn ta hết sức tủi thân. Nghĩ mình tìm bản dập danh gia tiền triều nàng thích nhất vì nàng, sao nàng còn không chịu nhận, thậm chí vẫn lạnh nhạt với hắn như thế? Dù trước kia mình từng bắt nạt nàng, nhưng cũng là khi hắn ta còn chưa hiểu chuyện, sau này lớn hơn một chút, không khi dễ nàng nữa, ngược lại còn hết sức bảo vệ nàng.
- Được rồi, nếu Thừa Phong không còn việc gì nữa thì về đi.
Lạc lão phu nhân nói, cũng không muốn giữ cháu trai ở lại dùng bữa, trong phòng đầy bọn tỷ muội, sao mà giữ nó lại được?
Lạc Thừa Phong đành phải đứng dậy mà đi, trước khi đi trước tiên liếc nhanh Khúc Liễm một cái, lại phát hiện đã bị Thấm biểu tỷ chặn lại, đành phải bất đắc dĩ đánh mắt ra hiệu với muội muội, thấy muội muội dùng ánh mắt đáp lại, mới vui vẻ đứng dậy, định đi tìm Khúc Loan, tìm hiểu chuyện của Liễm biểu muội từ chỗ hắn.
Đương nhiên Khúc Thấm đem màn mắt đi mày lại của hai huynh muội kia đặt vào mắt, suy đi tính lại, vẫn không quyết định được có nên tách muội muội ra khỏi Lạc Anh không.
Quả thật là kiếp trước Lạc Thừa Phong suýt phá hoại danh dự của muội muội, chỉ là Lạc Anh cũng không làm gì, thậm chí trước khi lấy chồng, còn đối xử với muội muội không tệ, đặc biệt ở Lạc gia, nếu không có Lạc Anh từ xưa đến nay vẫn chơi thân với muội, e là muội muội đã sớm bị mấy tỷ muội Lạc gia khác lén lút bắt nạt.
Lạc Anh coi như là tấm bia cho muội muội.
Thôi vậy, cứ để xem đã.
Một bọn cô nương dỗ Lạc lão phu nhân vui vẻ dùng xong bữa trưa, rồi đều tự trở về phòng nghỉ trưa, qua buổi trưa các cô nương không cần đi học nữa, có thể tự sắp xếp thời gian của mình, hoặc đi theo tú nương Lạc phủ mời đến học nữ hồng linh tinh.
Lạc Anh đương nhiên là đến tìm Khúc Liễm chơi, Khúc Liễm làm gì, nàng ta cũng đi làm theo.
Một phen Khúc Thấm trọng sinh, đối với trí nhớ kiếp trước đã mơ hồ, giờ trở lại kinh thành, đương nhiên như cách một đời. Giờ cô lại vào Lạc phủ, tâm trạng đã khác xưa, trong lòng lo lắng tính tình kia của Lạc Anh sẽ khi dễ muội muội nhu nhược, lo lắng quá nên trộm đến xem qua.
Đến khi nhìn xong, Khúc Thấm hơi đăm chiêu.
Dường như... Không như lời mấy vị cữu mẫu nói, cảm thấy muội muội chính là bạn chơi của Lạc Anh ở Lạc gia, như cùng học với thái tử vậy. Bây giờ xem ra, so lại Lạc Anh là bạn chơi của muội muội mới phải, đối tượng cùng chơi vô thức lại trái ngược, phần lớn thời gian Lạc Anh đều theo muội muội làm gì thì làm đó, cũng khiến lần đầu tiên Khúc Thấm phát hiện, thì ra muội muội mười hai tuổi ở Lạc phủ như thế sao? Vậy mà có thể âm thầm đem Lạc Anh đích nữ tôn quý nhất Lạc phủ xoay vòng trong tay mà còn không biết.
Khúc Thấm nghĩ ấn tượng của mình dành cho muội muội phải thay đổi lại lần nữa.
Khúc Liễm không biết một mặt tâm cơ của bản thân bị tỷ tỷ trọng sinh phát giác, tươi cười chia chỉ thêu với Lạc Anh, hai người vừa nói vừa cười, không khí thân mật, đến khi Khúc Liễm bỏ châm tuyến xuống, đề nghị chơi nhảy trăm cái, Lạc Anh lại vui vẻ đi theo.
Cuối cùng Khúc Thấm cũng an tâm.
Chạng vạng, Lạc Anh đem hà bao hôm nay mình làm về đại phòng, vốn nàng ta còn muốn sờ trộm cái Khúc Liễm làm một cái, nhưng Khúc Liễm quá khôn, đã cất kĩ từ trước, đành phải thôi.
Mới về đại phòng, Lạc Anh liền bị Lạc Thừa Phong đã chờ sẵn cản lại.
- Sao rồi? Hôm nay Liễm biểu muội có nhắc đến ta không?
Vẻ mặt Lạc Thừa Phong chờ mong hỏi.
- Đừng có mơ! Người quy củ nhát gan như A Liễm, chẳng dám làm chuyện xấu gì đâu!
Lạc Anh mặt nhăn mũi nhó.
- Thất ca, hay là thôi đi, lá gan A Liễm quá nhỏ, không hợp với nhà chúng ta, nương cũng không thích người nhát gan nữa.
- Không được, ta chính là thích muội ấy đấy.
Lạc Thừa Phong cố chấp nói, hơn nữa cũng rất mực tự tin.
- Ta tin rằng chỉ cần ta tiếp tục cố gắng, sớm muộn sẽ có một ngày Liễm biểu muội hiểu được quyết tâm của ta, bị ta cảm động thôi.
Nhưng nếu nàng vẫn không cảm động thì sao?
Lạc Anh đang muốn đả kích hắn ta một chút, thì nghe được một giọng nói từ phía sau truyền đến:
- Hai huynh muội các con đang nói gì đấy?
Hai huynh muội cả kinh, xoay người thấy mẫu thân đang đứng ngoài hành lang, trên mặt vội nở nụ cười, Lạc Anh cười đến là ngọt ngào, Lạc Thừa Phong cố hết sức để bản thân trông tự nhiên hơn một chút, không để mẫu thân nhìn ra sự khác thường.
- Có nói gì đâu! Nương, sao người ở đây? Phụ thân đã về rồi sao?
Lạc Anh cười nói.
- Cha ngươi có nói, hôm nay sẽ về trễ một chút.
Lạc đại phu nhân nói xong, ra khỏi hành lang, ánh mắt nhìn kỹ trên người đứa con trai nhỏ, nghi hoặc hỏi:
- Vừa rồi các con đang nói gì? Lại làm chuyện xấu phải không?
- Không có, con chỉ nói chút chuyện với muội muội thôi.
Trong lòng Lạc đại phu nhân trầm xuống, ánh mắt vô thức trở nên nghiêm khắc hơn:
- Chuyện gì?
Trên mặt Lạc Thừa Phong hơi cứng lại, đang hoảng loạn muốn tìm cớ, thì Lạc Anh đã kêu ôi loạn lên, liền kéo Lạc đại phu nhân đi, trông ngốc hẳn đi, nhanh chóng dời đi lực chú ý của bà.
Lạc Thừa Phong cho muội muội đi trước một ánh mắt cảm kích, trong lòng biết mẫu thân không quá thích Khúc Liễm... Không, phải nói mẫu thân cũng không có ghét bỏ gì Khúc Liễm, nhưng nếu hắn ta thích Khúc Liễm, mẫu thân sẽ không vui, vì mẫu thân nghĩ xuất thân của Khúc Liễm rất kém, lại là cô nương không cha, trong nhà không có con cháu có tiền đồ gì, tương lai mai sau, không có trợ giúp thực chất gì cho trượng phu, nên chưa bao giờ nghĩ đến việc cho phép hắn ta cưới Khúc Liễm.
Thế nên, hắn không dám biểu hiện ra trước mặt mẫu thân là mình thích Khúc Liễm, tránh mẫu thân mà biết lại lạnh nhạt Khúc Liễm, thậm chí nhằm vào Khúc Liễm.
Nếu hắn ta muốn cưới Khúc Liễm, trước hết phải làm mẫu thân thích mới được, tránh để sau này Khúc Liễm gả đến đây chịu khổ. Thế nhưng hắn ta cũng không quá lo lắng, vì còn có tổ mẫu, chỉ cần tổ mẫu đồng ý, đương nhiên phụ thân không phản đối, đến khi ấy mẫu thân cũng không thể không tán thành.
******************************************
Ngày thứ năm tỷ muội Khúc Liễm đến Lạc phủ, Lạc lão phu nhân dẫn Khúc Thấm và Lạc Cận đi chùa Khô Đàm dâng hương cầu nguyện.
Về việc nguyện cái gì, thấy lão phu nhân mang Khúc Thấm và Lạc Cận theo là biết.
Lạc Anh nghe xong vô cùng hâm mộ, vì đây là cơ hội ra ngoài hiếm có, lại vì tuổi họ còn nhỏ, phải đi học, mà bị giữ lại ở nhà, khiến cả người Lạc Anh đều khó chịu.
Không chỉ riêng nàng ta, mấy tủ muội Lạc gia khác trong Trúc Tuyên trai cũng uể oải, chỉ có Khúc Liễm rất bình tĩnh.
Chẳng trách sao nàng thờ ơ, vì khi nàng còn ở phủ Thường châu, thường xuyên cùng mẫu thân đi chùa dâng hương, cảm thấy mấy chuyện thế này không có gì đáng hâm mộ. So với quý nữ thế gia trong kinh thành ít khi ra khỏi cửa, Khúc Liễm nghĩ mình thường xuyên được ra ngoài, trước đi dâng hương, rồi mới vừa đi núi, thật ra là hạnh phúc hơn nhiều.
Mãi đến giữa giờ Thân mấy người Lạc lão phu nhân mới về.
Khi ấy Khúc Liễm ngồi trong phòng luyện chữ, thấy tỷ tỷ về,như thường lệ đến bàn rót chung trà cho tỷ ấy, đã thấy tỷ ấy ngồi ngẩn ngơ đằng kia.
- Tỷ, tỷ sao vậy?
Khúc Thấm hoàn hồn, khi thấy muội muội, vội kéo tay nàng nói nhanh:
- A Liễm, muội có biết hôm nay tỷ gặp ai ở chùa Khô Đàm không? Vậy mà là đại sư Minh Phương đấy, người đến dạo kinh thành, giờ đang bí mật tu ở chùa Khô Đàm, nếu không phải hôm nay tỷ và Cận biểu muội cùng ra dạo phía sau chùa Khô Đàm, còn không biết người đến đây đâu, khách hành hương trong kinh hẳn cũng không mấy ai biết người đến kinh thành.
Đại sư Minh Phương có thể xem là cao tăng đắc đạo đương triều, không biết có bao nhiêu thiện nam tín nữ vì người mà đến, vì được một quẻ của người mà không tiếc ngàn vàng, đáng tiếc đại sư Minh Phương có tính là Phật pháp tự do, dù dâng ngàn vàng lên trước mặt ngài, chỉ cần không lọt mắt người, không hợp mắt vô duyên với người, đều sẽ mặc kệ, thong dong đi mất.
Khúc Liễm thấy trong sự kích động của tỷ tỷ có hưng phấn, trong lòng hơi kinh ngạc, trực giác không đúng.
Có phải tỷ tỷ quá để ý đại sư Minh Phương không? Chẳng lẽ đại sư Minh Phương đảm nhận một vai trò rất quan trọng trong kiếp trước của tỷ tỷ ư? Hay là hôm nay gặp được đại sư Minh Phương, được người giảng giải Phật pháp mà thông suốt, muốn học theo mẫu thân của họ thành kính lễ Phật, mỗi ngày thắp hương niệm kinh ư?
- Vậy sao, người đến kinh thành, vậy thì tốt quá, chắc nương sẽ vui lắm.
Khúc Liễm nói hùa theo.
Khúc Thấm gật đầu, xiết hai tay lại với nhau, để làm bản thân bình tĩnh lại, chỉ là tim vẫn đập mạnh.
Cô không biết kiếp trước đại sư Minh Phương vào kinh ở thời điểm nào, nhưng cô có một sự thận trọng không thể nói rõ dành cho đại sư Minh Phương, hơn nữa hôm nay cô vô tình thấy được hành động của đại sư Minh Phương, càng cho cô thêm phần kinh hãi.
Một đại sư có đức có lòng từ bi thương xót, hóa ra cũng sẽ giết người ư? Kiếp trước người ở kinh thành rồi bão táp phát sinh, sẽ giữ vai trò gì đây?
- Tỷ, tỷ sao rồi?
Khúc Thấm lấy lại tinh thần, gượng cười với nàng, nói:
- Ta không sao.
Rồi chớp mắt, lại nói:
- Còn nửa tháng nữa là sinh nhật ngoại tổ mẫu, A Liễm muội đã chuẩn bị xong thọ lễ cho ngoại tổ mẫu chưa?
- Đang chuẩn bị này, muội định làm một chiếc ngạch khăn * cho ngoại tổ mẫu.
Khúc Liễm cười nói.
Khúc Thấm gật đầu.
- Châm tuyến của muội xưa nay vẫn giỏi, ngay cả An nương tử của Tú An phường cũng nói muội có năng khiếu, đến khi ngoại tổ mẫu nhận được ngạch khăn của muội ắt sẽ vui lắm.
Tiểu cô nương không có tiền riêng gì, người Lạc gia đều biết hoàn cảnh của biểu tiểu thư Khúc Liễm này, bản thân tự làm hiếu kính lão nhân gia, vừa không thất lễ lại thể hiện tâm ý, vô cùng thích hợp.
Khúc Liễm gật đầu, dù sao ai cũng biết nàng nghèo, hơn nữa cũng chẳng ai để ý một vị biểu tiểu thư không có quan hệ huyết thống tặng cái gì, nên rất nhẹ nhõm.
Chỉ là, thấy tỷ tỷ lại ngẩn ngơ, Khúc Liễm bắt đầu cảm thấy không đúng, chẳng lẽ có quan hệ với đại sư Minh Phương sao?
- Được rồi, ta sẽ nói với thất ca.
Nàng ta cũng không thật sự là người được cưng chiều mà tùy hứng, không hiểu gì, trong lòng biết Khúc Liễm nói đúng, huynh trưởng của mình thích Khúc Liễm, thường tìm cớ đến tìm Khúc Liễm, hoặc tặng này tặng nọ lấy lòng nàng, nhưng rất ít lần thành công, Khúc Liễm luôn có cách từ chối. Trước kia tuổi mọi người còn nhỏ thì không sao, giờ đã lớn, cũng không thể như thế mãi.
Đương nhiên, Lạc Anh giúp Lạc Thừa Phong như vậy, ngoài việc bọn họ là long phượng thai thân thiết hơn một chút so với huynh muội bình thường, còn vì biết Lạc Thừa Phong thực sự thích Khúc Liễm, nàng ta và Khúc Liễm cùng nhau lớn lên, biết Khúc Liễm là loại người nào, không khỏi phải giúp huynh trưởng một phen.
Nhưng dường như Khúc Liễm không thích, từ bé đến lớn ra vẻ rụt rè yếu đuối, ngay cả nhận quà người khác tặng cũng không dám, một bộ dáng nhu nhược đáng thương, rốt cuộc khiến người khác mềm lòng, không thể ép uổng nàng được.
- A Liễm, ngươi không thích thất ca ta, phải không? Sắc mặt Lạc Anh ảm đạm hỏi.
Khúc Liễm cố duy trì vẻ mặt nghiêm trang, kỳ thật trong lòng rất bất đắc dĩ, Lạc Anh là đại tiểu thư bốc đồng, một khi không vừa ý, thì sẽ nổi giận, vô cùng kiêu căng đối với người không bằng mình, nếu không có tình cảm cùng nhau lớn lên từ bé, e là Lạc Anh không thèm liếc mắt nhìn mình một cái nữa. Nếu nàng nói không thích Lạc Thừa Phong, e là Lạc Anh sẽ rất không vui.
- Thất biểu ca rất tốt, xưa nay ta đều kính trọng huynh ấy.
Sắc mặt Lạc Anh đỡ hơn một chút.
- Thế nhưng ta càng thích A Anh hơn, ta biết A Anh tốt với ta nhất mà.
Sắc mặt Lạc Anh rất tốt.
Từ bé Khúc Liễm đã sống chung với tỷ muội Lạc gia, biết cách dỗ dành cô bé, mới nói mấy câu đã dỗ Lạc Anh xong, không khiến nàng ta nổi giận nữa. Đến khi đi, Lạc Anh sai Thúy Bình mang hộp gỗ đàn kia đi, không có ý ép đưa cho Khúc Liễm nữa.
- Được rồi, một khi đã vậy, ta mang trả lại cho thất ca, không làm khó ngươi nữa.
Khúc Liễm tươi cười gật đầu, đứng dậy tiễn Lạc Anh ra cửa, đứng trên bậc cửa, đón nắng chiều, ánh nắng ráng chiều chiếu rọi trên gương mặt thanh tú tinh xảo của nàng, thoạt trông vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, khiến cô nương ngạo kiều như Lạc Anh không thể không thừa nhận, nàng vốn không làm sao nổi giận với Khúc Liễm được, cảm thấy nổi giận với nàng, như là bắt nạt nàng vậy.
Giờ khắc này, Khúc Liễm cảm thấy bản thân thật là một kẻ tâm cơ, dỗ tiểu cô nương đến không biết gì nữa.
Thế nhưng, có thể giải quyết phiền toái để mình thoải mái hơn, thủ đoạn gì cũng được, sao còn kiêng kỵ tốt hay xấu, đây là điều nàng học được từ Lạc phủ trong kiếp này.
Ngày thứ hai đến ở Lạc phủ, Khúc Liễm đã đồng ý với Lạc Anh, bèn theo nàng đi học ở Trúc Tuyên trai, Khúc Thấm thì đi Gia Thiện đường trò chuyện với Lạc lão phu nhân.
Tổng cộng có sáu tiểu thư Lạc gia đi học ở Trúc Tuyên trai, từ bảy đến mười bốn tuổi, cô nương đã cập kê như Khúc Thấm và Lạc Cận thì không cần đến đây đọc sách.
Thế nên lớn nhất trong Trúc Tuyên trai là Lạc Diểu mười bốn tuổi, là thứ nữ đích tôn, người trông có vẻ thật thà, Lạc Anh cũng rất không thích nàng ta - chắc trên đời này không có đích nữ nào yêu thích tỷ muội thứ xuất cùng phụ thân với mình đâu. Tuổi nhỏ nhất là Lạc Liễu của ngũ phòng, năm nay mới bảy tuổi, người mũm mĩm ngoan ngoãn, mới đến tuổi vỡ lòng của tiểu thư, thì bị đưa đến Trúc Tuyên trai đọc sách với các tỷ tỷ.
Dạy họ là một nữ tử chừng ba mươi tuổi, mọi người gọi bà là Trần nương tử, là một nữ tiên sinh giảng dạy trong tộc học Lạc gia, được Lạc phủ mời đến dạy dỗ cho các tiểu thư trong nhà.
Mùa xuân hằng năm Khúc Liễm và tỷ tỷ đều vào kinh ở nửa năm tại Lạc phủ, từ bảy tuổi đã bắt đầu theo các tiểu thư Lạc phủ đến đây học tập, vẫn là Trần nương tử dạy họ, Trần nương tử cũng có ấn tượng với vị biểu tiểu thư Lạc phủ này, thấy Khúc Liễm đi học lại, thì bắt đầu hỏi bài nàng.
Khúc Liễm buồn bực trong lòng, mùa thu năm trước khi nàng và tỷ tỷ rời kinh về phủ Thường châu, Trần nương tử có cho bài tập, không ngờ đã hơn nửa năm trôi qua, bà vẫn còn nhớ rõ đã cho bài tập gì, đây không phải là ép nàng phải tiến bộ sao? Đọc nhiều "Nữ tắc" "Nữ giới" gì đó như vậy, họ phải đọc thuộc làu làu, nhưng vẫn nghĩ đây đều là cái rắm thôi!
Đến khi Trần nương tử hỏi bài Khúc Liễm xong, trên mặt ra vẻ hài lòng, nói:
- Không tệ, ngươi thật dụng công, xem ra là không có lười biếng.
Rồi lại đi hỏi thử các tiểu thư khác.
Khúc Liễm thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Trần nương tử đi hỏi bài mấy tỷ muội khác, Lạc Anh liền sang đây, lén đưa thứ gì đó cho Khúc Liễm:
- A Liễm, tặng ngươi cái này.
Khúc Liễm thấy là một khối gì đó được bao bằng vải dệt, thoạt trông như một quyển vở, hơi nghi hoặc mở ra, không khỏi sửng sốt. Là một quyển bản dập, trên bề mặt hơi ố vàng, nhưng được bảo quản rất tốt, có thể thấy được dấu vết của thời gian, lại mở ra bên trong, vừa thấy liền kinh hãi.
Là một bản dập tiền triều.
Nhớ lại chuyện hôm qua, Khúc Liễm liền nhét lại cho nàng ta, còn bị Lạc Anh trừng mắt.
- Cái này tên là Gia Pháp thiếp, thất ca tặng cho ta, giờ là của ta, ta tặng lại cho ngươi thì sao nào?
Khúc Liễm:
-...
Rốt cuộc Khúc Liễm đành phải nhận lấy, cẩn thận vuốt ve bề mặt ố vàng, rồi cất kĩ.
Một buổi sáng, Trần nương tử giảng chút Tứ thư gì đó, trong khoảng một canh giờ, thời gian còn lại thì để mọi người viết chữ to. Trong lúc Khúc Liễm viết chữ to lại được Trần nương tử khen ngợi, khiến ánh mắt mấy vị tiểu thư Lạc gia nhìn Khúc Liễm đều hơi hâm mộ, thế nhưng nhìn Lạc Anh ngồi cạnh nàng, rốt cuộc không nói gì thêm.
Đến trưa tan học, khi mọi người kết bạn mà đi, Lạc Anh nhân dịp nói:
- Sao ngươi thích luyện chữ vậy chứ? Chẳng trách chữ của ngươi là đẹp nhất trong mấy tỷ muội, Trần nương tử còn khen ngươi rất có tài hoa, nếu có thời gian, đương nhiên sẽ hình thành phong cách của riêng mình, không chừng tương lai còn có thể thành nhà thư pháp, lưu danh muôn đời.
Khúc Liễm cười nói:
- Đâu có dễ vậy? Ngươi nói đơn giản thế.
Vả lại không phải nàng thích luyện chữ, mà là ông nội kiếp trước từng nói với nàng, chữ thể hiện phẩm hạnh khí phách của con người, trước khi thành nhân, phải tập viết chữ cho đẹp, rồi hai kiếp đều kiên trì làm theo.
Thật ra sự kiên trì này, cũng là một cách hạn chế nhớ nhung kiếp trước, và còn ghi khắc.
Vừa nói chuyện, đã đến Gia Thiện đường, thấy trong phòng ngoài Lạc lão phu nhân và Khúc Thấm, Lạc Cận, còn có Lạc Thừa Phong.
Mí mắt Khúc Liễm nhảy lên, đến khi cùng Lạc Anh hành lễ với lão phu nhân xong, thì liền đến bên cạnh tỷ tỷ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, xem nhẹ tầm mắt quan tâm bên cạnh.
- Đều mới tan học, các cháu mau đến đây, ăn một chút lót dạ đi, còn chưa đến lúc dùng bữa đâu, chớ để đói bụng.
Lạc lão phu nhân thấy một đám cháu trai cháu gái đến, ai cũng lớn lên như hoa như ngọc, tươi trẻ đầy sức sống, chỉ nhìn cũng khiến tâm trạng người ta vui vẻ, tươi cười sai bọn nhan hoàn bưng mấy thứ điểm tâm ngọt lên.
Lạc Anh tươi cười ngồi dưới Lạc lão phu nhân, vui vẻ nói:
- Biết chỗ tổ mẫu có đồ ăn ngon, nên vừa tan học, chúng cháu mới vội đến đây. Quả là tổ mẫu tốt nhất, chẳng trách ngày nào cháu đến đây cũng vui vẻ, tứ thẩm cũng thích đến đây như vậy.
Bề ngoài nàng ta ngọt ngào động lòng người, miệng cũng ngọt, nói liên tục khiến lão phu nhân cười tươi, càng tỏ ra yêu thương nàng ta hơn. Các tiểu thư khác tuy không biết ăn nói như Lạc Anh, nhưng vào thời điểm này đương nhiên phải ra vẻ chút, cũng nũng nịu mềm mại hùa theo, trong lúc nhất thời rất hòa hợp.
Chỉ có Lạc Thừa Phong nóng lòng, tìm cớ này cớ khác không chịu đi.
Hắn ta đã tính toán thời gian bọn tỷ muội tan học mới đến thỉnh an tổ mẫu, xem thử có thể nhận được thêm một ánh nhìn của Khúc Liễm hay không, cũng không ngờ cô bé nhẫn tâm thế nhưng không thèm nhìn hắn ta, làm cho trong lòng hắn ta hết sức tủi thân. Nghĩ mình tìm bản dập danh gia tiền triều nàng thích nhất vì nàng, sao nàng còn không chịu nhận, thậm chí vẫn lạnh nhạt với hắn như thế? Dù trước kia mình từng bắt nạt nàng, nhưng cũng là khi hắn ta còn chưa hiểu chuyện, sau này lớn hơn một chút, không khi dễ nàng nữa, ngược lại còn hết sức bảo vệ nàng.
- Được rồi, nếu Thừa Phong không còn việc gì nữa thì về đi.
Lạc lão phu nhân nói, cũng không muốn giữ cháu trai ở lại dùng bữa, trong phòng đầy bọn tỷ muội, sao mà giữ nó lại được?
Lạc Thừa Phong đành phải đứng dậy mà đi, trước khi đi trước tiên liếc nhanh Khúc Liễm một cái, lại phát hiện đã bị Thấm biểu tỷ chặn lại, đành phải bất đắc dĩ đánh mắt ra hiệu với muội muội, thấy muội muội dùng ánh mắt đáp lại, mới vui vẻ đứng dậy, định đi tìm Khúc Loan, tìm hiểu chuyện của Liễm biểu muội từ chỗ hắn.
Đương nhiên Khúc Thấm đem màn mắt đi mày lại của hai huynh muội kia đặt vào mắt, suy đi tính lại, vẫn không quyết định được có nên tách muội muội ra khỏi Lạc Anh không.
Quả thật là kiếp trước Lạc Thừa Phong suýt phá hoại danh dự của muội muội, chỉ là Lạc Anh cũng không làm gì, thậm chí trước khi lấy chồng, còn đối xử với muội muội không tệ, đặc biệt ở Lạc gia, nếu không có Lạc Anh từ xưa đến nay vẫn chơi thân với muội, e là muội muội đã sớm bị mấy tỷ muội Lạc gia khác lén lút bắt nạt.
Lạc Anh coi như là tấm bia cho muội muội.
Thôi vậy, cứ để xem đã.
Một bọn cô nương dỗ Lạc lão phu nhân vui vẻ dùng xong bữa trưa, rồi đều tự trở về phòng nghỉ trưa, qua buổi trưa các cô nương không cần đi học nữa, có thể tự sắp xếp thời gian của mình, hoặc đi theo tú nương Lạc phủ mời đến học nữ hồng linh tinh.
Lạc Anh đương nhiên là đến tìm Khúc Liễm chơi, Khúc Liễm làm gì, nàng ta cũng đi làm theo.
Một phen Khúc Thấm trọng sinh, đối với trí nhớ kiếp trước đã mơ hồ, giờ trở lại kinh thành, đương nhiên như cách một đời. Giờ cô lại vào Lạc phủ, tâm trạng đã khác xưa, trong lòng lo lắng tính tình kia của Lạc Anh sẽ khi dễ muội muội nhu nhược, lo lắng quá nên trộm đến xem qua.
Đến khi nhìn xong, Khúc Thấm hơi đăm chiêu.
Dường như... Không như lời mấy vị cữu mẫu nói, cảm thấy muội muội chính là bạn chơi của Lạc Anh ở Lạc gia, như cùng học với thái tử vậy. Bây giờ xem ra, so lại Lạc Anh là bạn chơi của muội muội mới phải, đối tượng cùng chơi vô thức lại trái ngược, phần lớn thời gian Lạc Anh đều theo muội muội làm gì thì làm đó, cũng khiến lần đầu tiên Khúc Thấm phát hiện, thì ra muội muội mười hai tuổi ở Lạc phủ như thế sao? Vậy mà có thể âm thầm đem Lạc Anh đích nữ tôn quý nhất Lạc phủ xoay vòng trong tay mà còn không biết.
Khúc Thấm nghĩ ấn tượng của mình dành cho muội muội phải thay đổi lại lần nữa.
Khúc Liễm không biết một mặt tâm cơ của bản thân bị tỷ tỷ trọng sinh phát giác, tươi cười chia chỉ thêu với Lạc Anh, hai người vừa nói vừa cười, không khí thân mật, đến khi Khúc Liễm bỏ châm tuyến xuống, đề nghị chơi nhảy trăm cái, Lạc Anh lại vui vẻ đi theo.
Cuối cùng Khúc Thấm cũng an tâm.
Chạng vạng, Lạc Anh đem hà bao hôm nay mình làm về đại phòng, vốn nàng ta còn muốn sờ trộm cái Khúc Liễm làm một cái, nhưng Khúc Liễm quá khôn, đã cất kĩ từ trước, đành phải thôi.
Mới về đại phòng, Lạc Anh liền bị Lạc Thừa Phong đã chờ sẵn cản lại.
- Sao rồi? Hôm nay Liễm biểu muội có nhắc đến ta không?
Vẻ mặt Lạc Thừa Phong chờ mong hỏi.
- Đừng có mơ! Người quy củ nhát gan như A Liễm, chẳng dám làm chuyện xấu gì đâu!
Lạc Anh mặt nhăn mũi nhó.
- Thất ca, hay là thôi đi, lá gan A Liễm quá nhỏ, không hợp với nhà chúng ta, nương cũng không thích người nhát gan nữa.
- Không được, ta chính là thích muội ấy đấy.
Lạc Thừa Phong cố chấp nói, hơn nữa cũng rất mực tự tin.
- Ta tin rằng chỉ cần ta tiếp tục cố gắng, sớm muộn sẽ có một ngày Liễm biểu muội hiểu được quyết tâm của ta, bị ta cảm động thôi.
Nhưng nếu nàng vẫn không cảm động thì sao?
Lạc Anh đang muốn đả kích hắn ta một chút, thì nghe được một giọng nói từ phía sau truyền đến:
- Hai huynh muội các con đang nói gì đấy?
Hai huynh muội cả kinh, xoay người thấy mẫu thân đang đứng ngoài hành lang, trên mặt vội nở nụ cười, Lạc Anh cười đến là ngọt ngào, Lạc Thừa Phong cố hết sức để bản thân trông tự nhiên hơn một chút, không để mẫu thân nhìn ra sự khác thường.
- Có nói gì đâu! Nương, sao người ở đây? Phụ thân đã về rồi sao?
Lạc Anh cười nói.
- Cha ngươi có nói, hôm nay sẽ về trễ một chút.
Lạc đại phu nhân nói xong, ra khỏi hành lang, ánh mắt nhìn kỹ trên người đứa con trai nhỏ, nghi hoặc hỏi:
- Vừa rồi các con đang nói gì? Lại làm chuyện xấu phải không?
- Không có, con chỉ nói chút chuyện với muội muội thôi.
Trong lòng Lạc đại phu nhân trầm xuống, ánh mắt vô thức trở nên nghiêm khắc hơn:
- Chuyện gì?
Trên mặt Lạc Thừa Phong hơi cứng lại, đang hoảng loạn muốn tìm cớ, thì Lạc Anh đã kêu ôi loạn lên, liền kéo Lạc đại phu nhân đi, trông ngốc hẳn đi, nhanh chóng dời đi lực chú ý của bà.
Lạc Thừa Phong cho muội muội đi trước một ánh mắt cảm kích, trong lòng biết mẫu thân không quá thích Khúc Liễm... Không, phải nói mẫu thân cũng không có ghét bỏ gì Khúc Liễm, nhưng nếu hắn ta thích Khúc Liễm, mẫu thân sẽ không vui, vì mẫu thân nghĩ xuất thân của Khúc Liễm rất kém, lại là cô nương không cha, trong nhà không có con cháu có tiền đồ gì, tương lai mai sau, không có trợ giúp thực chất gì cho trượng phu, nên chưa bao giờ nghĩ đến việc cho phép hắn ta cưới Khúc Liễm.
Thế nên, hắn không dám biểu hiện ra trước mặt mẫu thân là mình thích Khúc Liễm, tránh mẫu thân mà biết lại lạnh nhạt Khúc Liễm, thậm chí nhằm vào Khúc Liễm.
Nếu hắn ta muốn cưới Khúc Liễm, trước hết phải làm mẫu thân thích mới được, tránh để sau này Khúc Liễm gả đến đây chịu khổ. Thế nhưng hắn ta cũng không quá lo lắng, vì còn có tổ mẫu, chỉ cần tổ mẫu đồng ý, đương nhiên phụ thân không phản đối, đến khi ấy mẫu thân cũng không thể không tán thành.
******************************************
Ngày thứ năm tỷ muội Khúc Liễm đến Lạc phủ, Lạc lão phu nhân dẫn Khúc Thấm và Lạc Cận đi chùa Khô Đàm dâng hương cầu nguyện.
Về việc nguyện cái gì, thấy lão phu nhân mang Khúc Thấm và Lạc Cận theo là biết.
Lạc Anh nghe xong vô cùng hâm mộ, vì đây là cơ hội ra ngoài hiếm có, lại vì tuổi họ còn nhỏ, phải đi học, mà bị giữ lại ở nhà, khiến cả người Lạc Anh đều khó chịu.
Không chỉ riêng nàng ta, mấy tủ muội Lạc gia khác trong Trúc Tuyên trai cũng uể oải, chỉ có Khúc Liễm rất bình tĩnh.
Chẳng trách sao nàng thờ ơ, vì khi nàng còn ở phủ Thường châu, thường xuyên cùng mẫu thân đi chùa dâng hương, cảm thấy mấy chuyện thế này không có gì đáng hâm mộ. So với quý nữ thế gia trong kinh thành ít khi ra khỏi cửa, Khúc Liễm nghĩ mình thường xuyên được ra ngoài, trước đi dâng hương, rồi mới vừa đi núi, thật ra là hạnh phúc hơn nhiều.
Mãi đến giữa giờ Thân mấy người Lạc lão phu nhân mới về.
Khi ấy Khúc Liễm ngồi trong phòng luyện chữ, thấy tỷ tỷ về,như thường lệ đến bàn rót chung trà cho tỷ ấy, đã thấy tỷ ấy ngồi ngẩn ngơ đằng kia.
- Tỷ, tỷ sao vậy?
Khúc Thấm hoàn hồn, khi thấy muội muội, vội kéo tay nàng nói nhanh:
- A Liễm, muội có biết hôm nay tỷ gặp ai ở chùa Khô Đàm không? Vậy mà là đại sư Minh Phương đấy, người đến dạo kinh thành, giờ đang bí mật tu ở chùa Khô Đàm, nếu không phải hôm nay tỷ và Cận biểu muội cùng ra dạo phía sau chùa Khô Đàm, còn không biết người đến đây đâu, khách hành hương trong kinh hẳn cũng không mấy ai biết người đến kinh thành.
Đại sư Minh Phương có thể xem là cao tăng đắc đạo đương triều, không biết có bao nhiêu thiện nam tín nữ vì người mà đến, vì được một quẻ của người mà không tiếc ngàn vàng, đáng tiếc đại sư Minh Phương có tính là Phật pháp tự do, dù dâng ngàn vàng lên trước mặt ngài, chỉ cần không lọt mắt người, không hợp mắt vô duyên với người, đều sẽ mặc kệ, thong dong đi mất.
Khúc Liễm thấy trong sự kích động của tỷ tỷ có hưng phấn, trong lòng hơi kinh ngạc, trực giác không đúng.
Có phải tỷ tỷ quá để ý đại sư Minh Phương không? Chẳng lẽ đại sư Minh Phương đảm nhận một vai trò rất quan trọng trong kiếp trước của tỷ tỷ ư? Hay là hôm nay gặp được đại sư Minh Phương, được người giảng giải Phật pháp mà thông suốt, muốn học theo mẫu thân của họ thành kính lễ Phật, mỗi ngày thắp hương niệm kinh ư?
- Vậy sao, người đến kinh thành, vậy thì tốt quá, chắc nương sẽ vui lắm.
Khúc Liễm nói hùa theo.
Khúc Thấm gật đầu, xiết hai tay lại với nhau, để làm bản thân bình tĩnh lại, chỉ là tim vẫn đập mạnh.
Cô không biết kiếp trước đại sư Minh Phương vào kinh ở thời điểm nào, nhưng cô có một sự thận trọng không thể nói rõ dành cho đại sư Minh Phương, hơn nữa hôm nay cô vô tình thấy được hành động của đại sư Minh Phương, càng cho cô thêm phần kinh hãi.
Một đại sư có đức có lòng từ bi thương xót, hóa ra cũng sẽ giết người ư? Kiếp trước người ở kinh thành rồi bão táp phát sinh, sẽ giữ vai trò gì đây?
- Tỷ, tỷ sao rồi?
Khúc Thấm lấy lại tinh thần, gượng cười với nàng, nói:
- Ta không sao.
Rồi chớp mắt, lại nói:
- Còn nửa tháng nữa là sinh nhật ngoại tổ mẫu, A Liễm muội đã chuẩn bị xong thọ lễ cho ngoại tổ mẫu chưa?
- Đang chuẩn bị này, muội định làm một chiếc ngạch khăn * cho ngoại tổ mẫu.
Khúc Liễm cười nói.
Khúc Thấm gật đầu.
- Châm tuyến của muội xưa nay vẫn giỏi, ngay cả An nương tử của Tú An phường cũng nói muội có năng khiếu, đến khi ngoại tổ mẫu nhận được ngạch khăn của muội ắt sẽ vui lắm.
Tiểu cô nương không có tiền riêng gì, người Lạc gia đều biết hoàn cảnh của biểu tiểu thư Khúc Liễm này, bản thân tự làm hiếu kính lão nhân gia, vừa không thất lễ lại thể hiện tâm ý, vô cùng thích hợp.
Khúc Liễm gật đầu, dù sao ai cũng biết nàng nghèo, hơn nữa cũng chẳng ai để ý một vị biểu tiểu thư không có quan hệ huyết thống tặng cái gì, nên rất nhẹ nhõm.
Chỉ là, thấy tỷ tỷ lại ngẩn ngơ, Khúc Liễm bắt đầu cảm thấy không đúng, chẳng lẽ có quan hệ với đại sư Minh Phương sao?
Danh sách chương