Cái đuôi lập tức cong lên, vẫy rất mạnh.
Tưởng Nhược Nam càng nhìn càng thấy thú vị.

Cuối cùng nàng đã hiểu ra, tại sao bao người đều muốn bắt nó, bởi vì nó thật sự rất đáng yêu.

Nhưng càng là những động vật có linh tính thì càng khó chấp nhận sự trói buộc.

Cáo tuyết phải sống ở những nơi rộng lớn bao la, không nên bị nhốt trong hoàng cung gò bó, mua vui cho con người.
Không lâu sau, cáo tuyết ăn sạch con gà, bụng nó tròn ung ủng, nó dùng đuôi để lau miệng, rồi lại dùng lưỡi liếm sạch đuôi.

Sau khi “lau” sạch người, nó bèn ra khỏi lều.

Trước khi ra khỏi cửa, nó quay đầu lại nhìn Tưởng Nhược Nam, mắt nheo lại, đuôi vẫy vẫy, giống như cảm ơn nàng.
Tưởng Nhược Nam nhìn nó cười, vẫy tay, dặn: “Đi ra nhớ cẩn thận, đừng để họ bắt được.

Sang năm nếu ta lại đến bãi săn, nhất định sẽ nướng gà cho ngươi ăn.”
Cáo tuyết lúc lắc cái đầu nhỏ, quay đầu đi, lách ra ngoài còn nhanh hơn điện xẹt.
Tưởng Nhược Nam lập tức bước ra ngoài lều nhưng không còn nhìn thấy thân hình trắng muốt của tiểu tử đó đâu nữa.

Nàng cười cười, trong lòng thoáng chút đắc ý.

Người khác hao tâm tổn trí mà không được nhìn thấy cáo tuyết, thế mà nó lại tới tìm nàng, hơn nữa còn ở bên nàng rất lâu.
Không lẽ đây cũng là ưu thế của người xuyên không tới đây?
***
Ngày hôm sau, đoàn người nhổ trại, quay về kinh thành.

Mười ngày sau, thuận lợi về đến hoàng thành.

Trong mười ngày đi đường ấy, không biết Cảnh Tuyên Đế đã nghĩ thông hay là đang bị thương mà không còn bá chiếm Cận Thiệu Khang nữa.

Do vậy, mỗi tối khi hạ trại, Cận Thiệu Khang liền đưa nàng đi dạo xung quanh, hai người thường xuyên bên nhau, tình cảm ngày càng nồng nhiệt, suýt nữa mấy lần thì động phòng sớm.

Cũng may, Cận Thiệu Khang luôn ghi nhớ lời nàng từng nói: “Đời người con gái chỉ có một lần động phòng.” Hắn hạ quyết tâm sẽ bù đắp cho nàng một đêm động phòng hoa chúc, vì vậy phải cố gắng kiềm chế.
Quay về Hầu phủ, Thái phu nhân làm cơm, cả gia đình cùng ăn một bữa đoàn tụ, cũng coi như tẩy trần cho họ.
Vu Thu Nguyệt vẫn đang chờ đợi tin tốt lành từ cậu mình, không ngờ lại thấy Tưởng Nhược Nam vẫn sống trở về.

Chẳng những thế, tình cảm với Hầu gia còn nồng thắm hơn.

Điều đó khiến cô ta hận tới mức suýt thì không giữ được nụ cười trên môi.
Nhưng một khi ác ý đã nảy sinh thì giống như thủy triều, không thể rút về được nữa.


Lần này chưa thành công, Vu Thu Nguyệt không vì thế mà định từ bỏ.

Cô ta chờ đợi cơ hội lần sau, chờ cơ hội để hành động.
Trên bàn ăn, Thái phu nhân và Cận Yên Nhiên luôn tươi cười, Vu Thu Nguyệt cũng cố gắng giữ vẻ mặt vui vẻ nhẹ nhõm, nhưng điều khiến Tưởng Nhược Nam thấy lạ chính là bộ dạng của Vương thị, cứ như đang giận dỗi ai, hoàn toàn khác hẳn bộ dạng thận trọng hàng ngày.

Có điều, Cận gia vẫn giữ thói quen không trò chuyện trong bữa ăn, nên Tưởng Nhược Nam cũng chẳng tiện hỏi.
Sau bữa cơm, mọi người ngồi lại Tùng Hương viện, Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam kể những chuyện thú vị xảy ra ở bãi săn.

Cận Yên Nhiên nghe mà thích thú vô cùng, đồng thời khiến Vu Thu Nguyệt nảy lòng ghen tị.

Thân là thiếp thất, những cơ hội như thế không bao giờ tới lượt cô ta.

Sau đó, Tưởng Nhược Nam có kể sơ qua việc nàng bị gấu đen tấn công và giao chiến với nó, câu chuyện của nàng không chỉ khiến Thái phu nhân và những người còn lại kinh hãi mà ngay bọn a hoàn đứng hầu xung quanh cũng phải nể phục nàng.

Chỉ có Vương thị, từ đầu chí cuối, sắc mặt vẫn có chút không tự nhiên.
Chuyện phiếm một lúc, Thái phu nhân đi vào việc chính, bà nhìn Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang cười nói: “Ngày đã chọn xong rồi, chính là Mười hai tháng này.”
“Mười hai?” Cận Thiệu Khang ngẩn người, như thế hắn sẽ phải đợi thêm sáu ngày nữa ư?
Triệu di thái thái ngồi đối diện, cười: “Xem ra Hầu gia đợi lâu sốt ruột rồi?”
Cận Yên Nhiên che miệng cười, bọn a hoàn đứng bên cạnh cũng cười khúc khích, Tưởng Nhược Nam nhìn bọn họ mà ngượng ngùng, bất giác quay đầu lại, oán trách nhìn Cận Thiệu Khang một cái.

Cận Thiệu Khang cũng quay đầu nhìn nàng cười, ánh mắt vô cùng chiều chuộng.
Thái phu nhân nhìn cảnh đó, thấy con trai và con dâu ân ái yêu thương, trong lòng cũng thấy vui lây, bà nhìn con trai cười, “Không đợi được cũng phải đợi, là đêm động phòng hoa chúc thì đương nhiên phải chọn ngày lành, không thể qua quýt cho xong được!”
Cận Thiệu Khang quay đầu lại nhìn mẫu thân: “Mẫu thân nói phải! Tất cả xin nghe theo sự sắp xếp của mẫu thân!”
Sau đó, hắn quay sang hỏi Vu Thu Nguyệt: “Thời gian này có khỏe không?”
Vu Thu Nguyệt nghe Cận Thiệu Khang hỏi, cố ý ngồi thẳng lưng, để lộ cái bụng hơi nhô lên, dịu dàng đáp: “Hầu gia, Thu Nguyệt vẫn khỏe, chỉ có điều thời gian này, bụng đã bắt đầu to, nên hơi đau lưng thôi.”
Nói xong, cô ta xoa xoa bụng, vô tình hữu ý liếc Tưởng Nhược Nam một cái, sau đó lại nhìn Cận Thiệu Khang cười: “Hai hôm trước, mẫu thân đã cho mời Lưu thái y tới bắt mạch cho Thu Nguyệt, Lưu thái y nói theo như mạch tượng, thì chắc đến tám phần đứa trẻ là con trai rồi.”
Thái phu nhân nghe nhắc tới chuyện này, trong lòng càng vui hơn, “Chẳng bao lâu nữa, Hầu phủ sẽ có thêm đinh, chúc mừng Hầu gia.”
Cận Thiệu Khang cười cười, sau đó dặn dò cô ta phải chú ý giữ gìn sức khỏe, nhưng vẻ mặt hắn không thể hiện sự vui mừng như Vu Thu Nguyệt nghĩ, mà Tưởng Nhược Nam cũng chẳng tỏ vẻ ghen tuông đố kị như cô ta mong muốn.

Vu Thu Nguyệt càng thêm ai oán, cô ta cúi đầu, liếc mắt nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, thầm nghĩ, chỉ cần Tưởng Nhược Nam còn sống, thì cô ta mãi mãi không bao giờ có được sự coi trọng của Hầu gia! Haiz, cậu đúng là vô dụng!
Thực ra, Tưởng Nhược Nam cũng không phải hoàn toàn không quan tâm.

Người phụ nữ khác sinh con cho chồng nàng, nàng làm sao thấy thoải mái cho được, nhưng khi nàng quyết định sẽ ở lại bên hắn, nàng cũng biết bản thân phải đối mặt với đứa trẻ này! Chỉ cần hắn thật lòng thật dạ với nàng, thì hà tất nàng phải bực bội với quá khứ?
Hơn nữa, đây là thời cổ đại chứ không phải hiện đại, hôn nhân thời hiện đại có thể rất lằng nhằng khi đã có con.

Nhưng ở đây, chính thất còn phải quản lý gia đình, trợ giúp phu quân; nhiệm vụ của thiếp thất chính là sinh con.

Hơn nữa, thứ tử dù luận về địa vị hay tình cảm cũng không thể bì được với đích tử, nên đứa trẻ này không thể trở thành rào cản trong tình cảm của họ.

Đợi nó lớn lên, cho nó chút tài sản, giúp nó thành gia lập thất, cũng coi như tận trách nhiệm của người làm cha.

Do đó, Tưởng Nhược Nam vẫn giữ được vẻ bình tĩnh như không.
Trò chuyện một lúc, sắc mặt Thái phu nhân có phần mệt mỏi, mọi người lần lượt cáo lui, trước khi đi, Thái phu nhân nói với Cận Thiệu Khang: “Hầu gia, thời gian này theo quy tắc, Hầu gia không được nghỉ lại Thu Đường viện nữa.”
Cận Thiệu Khang mặc dù không muốn, nhưng vẫn phải nhận lời.

Thái phu nhân giữ Tưởng Nhược Nam lại, nói là có việc muốn hỏi nàng, Cận Thiệu Khang bèn về Sở Thiên các trước.

Vu Thu Nguyệt vội theo gót hắn.
Tưởng Nhược Nam nhìn thấy xong cũng chẳng để ý, nếu đến việc này mà nàng còn không tin hắn, cứ đề phòng canh chừng hắn từ tối đến sáng, thì sau này chẳng phải nàng sẽ mệt chết ư?
Thái phu nhân kéo nàng vào phòng trong.

Tưởng Nhược Nam biết chắc chắn bà có chuyện quan trọng muốn nói với mình.
Tưởng Nhược Nam ngồi xuống chiếc ghế mà Liễu Nguyệt chuẩn bị cho nàng, hỏi Thái phu nhân: “Thời gian này mẫu thân còn đau người nữa không?”
Thái phu nhân cười đáp: “Từ sau lần con giúp ta giác hơi, đã rất lâu rồi không đau lại.

Thỉnh thoảng cũng bị nhiễm lạnh nhưng không đau lắm, Liễu Nguyệt xoa bóp cho ta một lúc là đỡ.” Bà nhìn Tưởng Nhược Nam đón lấy ly trà từ tay Liễu Nguyệt, lại nói tiếp: “Thực ra, ta giữ con lại là vì muốn nói với con chuyện đứa bé trong bụng Thu Nguyệt.”
Tưởng Nhược Nam nhìn bà: “Mẫu thân muốn nói với con điều gì?”
Thái phu nhân cười cười, điềm đạm đáp: “Ta muốn biết ý kiến của con trong việc này?”
Tưởng Nhược Nam lập tức hiểu ngay, Thái phu nhân lo lắng nàng không chấp nhận đứa con trong bụng Thu Nguyệt.

Đương nhiên, bà không sợ nàng, mà sợ Thái hậu đứng sau nàng.

Trước kia nàng không chịu động phòng, Cận gia lấy lý do lo không có người nối dõi tông đường nên Thái hậu chẳng thể nói gì.

Nhưng giờ tình hình không như trước kia nữa, dù thế nào, việc thiếp thất có thai trước chính thất là không thể chấp nhận được.

Thái phu nhân sợ nàng mượn tay Thái hậu để giải quyết đứa con trong bụng Vu Thu Nguyệt.
Thực ra, sao nàng lại làm thế được cơ chứ? Dù thế nào đi nữa, nàng cũng không thể vì lợi ích của bản thân mà ra tay sát hại con người khác.

Hơn nữa, đứa con Vu Thu Nguyệt sinh ra chỉ là thứ tử, Cận Thiệu Khang sẽ không dành tình cảm quá nhiều cho nó.

Nhưng nếu nó chết vì nàng thì đứa trẻ sẽ chiếm một vị trí vô cùng đặc biệt trong lòng hắn, cả đời này hắn không bao giờ quên được chuyện này, cả đời này hắn không bao giờ quên được đứa con ấy.

Cuối cùng, sẽ khiến quan hệ của họ bị ảnh hưởng.
Vì vậy, dù là xét về mặt lương tâm hay hiện thực, nàng cũng không bao giờ có ý định gì với đứa bé.
Đối với Thái phu nhân mà nói, cho dù đứa trẻ do chính thất hay thiếp thất sinh ra, thì cũng đều là cốt nhục của con trai bà.

Dù thế nào bà cũng không thể từ bỏ.

Huống hồ, giờ đứa trẻ mà Vu Thu Nguyệt đang mang trong bụng lại là một đứa cháu trai.

“Nhược Lan, ta biết con lo lắng những gì, nhưng con yên tâm, thứ trưởng tử thì vẫn là thứ tử.

Ở Cận gia chưa từng có việc thứ tử vượt mặt đích tử, sau này chỉ cần con sinh được đích tử, thì tương lai con trai con chính là chủ nhân đời kế tiếp của Cận gia.

Ngộ nhỡ, ta nói là ngộ nhỡ, con không sinh được con trai, thì đứa trẻ này cũng sẽ được đặt dưới danh nghĩa của con, trở thành con của con.

‘Con trai’ con vẫn cứ là chủ nhân của Cận gia.” Nói rồi, Thái phu nhân nhìn Tưởng Nhược Nam cười cười: “Nhược Lan, ta nói những điều ấy, con có hiểu ý của ta không?”
Dù sao nàng cũng đã xác định rõ ràng, Tưởng Nhược Nam định nói rõ để Thái phu nhân khỏi phiền lòng bởi việc này, rồi vì thế mà xa cách nàng.

Trước kia, Tưởng Nhược Nam lấy lòng bà là vì muốn có được một cuộc sống tốt hơn ở Hầu phủ.

Còn bây giờ, bà là mẫu thân của người nàng yêu, nàng hy vọng có thể duy trì được mối quan hệ tốt đẹp với bà.

Mà muốn duy trì được mối quan hệ tốt đẹp ấy, thì điều quan trọng nhất là phải thẳng thắn, thành thật.

Dốc hết những tâm tư trong lòng ra để đối phương hiểu mình, không còn hiểu lầm nữa.
“Mẫu thân, con hoàn toàn không có ý định gì với đứa con của Vu Thu Nguyệt cả.

Con không thích nó nhưng cũng không ghét nó, sau này cho dù đứa trẻ được sinh ra, con cũng vẫn giữ thái độ ấy.

Về phần Thái hậu, con sẽ nói với người, vì vậy mẫu thân hãy yên tâm.”
Thái phu nhân không ngờ Tưởng Nhược Nam lại thẳng thắn nói hết ra như thế, câu “con không thích nó nhưng cũng không ghét nó” nghe thì có vẻ không thuận tai, nhưng lại khiến người ta thấy rất thật.

Cũng đúng, làm gì có ai thích đứa con của người phụ nữ khác với chồng mình đâu? Ít ra thì, cả đời bà chưa bao giờ thích Cận Thiệu Đường.
Thái phu nhân thấy yên tâm, bà vươn người tới, nắm tay nàng, chân thành nói: “Nhược Lan, không ngờ con lại hiểu chuyện như vậy.

Mẫu thân là người từng trải, không phải không hiểu tâm tư của con, nhưng Hầu gia hiếm muộn, bụng Thu Nguyệt lại to như thế rồi, mẫu thân thật sự không nỡ.”
Tưởng Nhược Nam cũng nắm tay bà, cười cười: “Con hiểu, thưa mẫu thân.”
Mẹ chồng nàng dâu trò chuyện một lúc, Tưởng Nhược Nam thấy bà đã mệt nên xin cáo lui.

Trước khi đi, Thái phu nhân bỗng gọi giật nàng lại.
“Đúng rồi, có chuyện này quên nói với con.

Trong viện tử của con có một nha đầu tên là Hồng Hạnh, giờ đã thành người của Thiệu Đường rồi.” Thái phu nhân báo đơn giản.
Tưởng Nhược Nam nhất thời vẫn chưa phản ứng lại được.

Hồng Hạnh? Sao giờ lại liên quan tới Cận Thiệu Đường?
Thái phu nhân nói tiếp: “Nếu là a hoàn của người khác, để xảy ra việc thế này thì ta nhất định đã đuổi đi rồi.

Có điều, cô ta là a hoàn bồi giá của con, ta mở cho cô ta một con đường sống, để cô ta làm a hoàn thông phòng của Thiệu Đường.

Con có ý kiến gì không?”
Giờ Hồng Hạnh đã thành người của Cận Thiệu Đường rồi, nàng còn có thể có ý kiến gì nữa?
“Tất cả tùy mẫu thân quyết định.”
Về đến Thu Đường viện, Tưởng Nhược Nam cho gọi Phương ma ma tới, nàng muốn hỏi thăm bà về chuyện này.
Phương ma ma quỳ thụp xuống trước mặt Tưởng Nhược Nam, tròng mắt đỏ hoe: “Tiểu thư, lão nô không còn mặt mũi nào nhìn tiểu thư nữa.


Hồng Hạnh gây ra chuyện đó, không chỉ nó mất mặt mà còn khiến tiểu thư cũng mất mặt! Do lão nô quản giáo không nghiêm nên nó mới gây ra chuyện vô sỉ như thế! Tiểu thư, tiểu thư hãy trừng phạt lão nô đi!” Nói rồi, khóc lóc dập đầu mấy cái trước Tưởng Nhược Nam.
Tưởng Nhược Nam đỡ Phương ma ma dậy: “Ma ma, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, con còn chưa hiểu.

Ma ma có thể kể cho con nghe không?” Đoạn, nàng đỡ Phương ma ma ra ngồi xuống ghế.
Lúc này, Phương ma ma mới lau nước mắt nước mũi kể lại mọi chuyện.
Thì ra, sau khi Tưởng Nhược Nam theo Cận Thiệu Khang đi không lâu, chẳng biết Hồng Hạnh đã dùng cách gì mà có thể thu hút được sự chú ý của Cận Thiệu Đường.

Một đêm, hai người họ đã làm cái việc xấu xa kia ngay trong thư phòng.

Không ngờ, đúng lúc lại bị Vương thị và Vu Thu Nguyệt bắt gặp.

Chuyện vỡ lở, Vương thị khóc lóc tố cáo lên Thái phu nhân, muốn Thái phu nhân trừng phạt tiện tì vô sỉ Hồng Hạnh.

Hồng Hạnh quỳ xuống trước mặt Thái phu nhân, khóc lóc cầu xin, hễ mở miệng ra là nhắc tới phu nhân, kéo Tưởng Nhược Nam vào cuộc.

Thái phu nhân nể mặt nàng nên đã ban Hồng Hạnh cho Cận Thiệu Đường làm thông phòng.

Giờ, Hồng Hạnh đã là người của Triệu di thái thái.
Phương ma ma vừa khóc vừa nói: “Nha đầu chết dẫm Hồng Hạnh, lúc nào cũng thích trèo cao mà không nghĩ xem thân phận của mình thế nào, trèo cao thì ngã đau thôi.

Trước kia tiểu thư muốn gả nó cho Trương quản sự, một mối hôn sự tốt như thế thì nó không chịu, giờ lại chen chân về với Cận Thiệu Đường.

Mà nhị thiếu gia Cận Thiệu Đường riêng thiếp thất cũng đã có tới bốn người rồi, Hồng Hạnh chẳng qua chỉ là một a hoàn, nhị thiếu gia nhất thời ham của lạ chứ sao có thể thật lòng đối tốt với nó đây? Nha đầu này, sao chẳng chịu nghe lời mẹ?”
Tưởng Nhược Nam thở dài, mỗi người đều có sự lựa chọn riêng.

Hồng Hạnh muốn trèo cao, suy nghĩ ấy không sai, chỉ mong cô ta có thể gánh được hậu quả việc mình đã làm.
Lại nhớ đến vẻ mặt tức giận của Vương thị, không lâu trước đó Cận Thiệu Đường đã làm cho một a hoàn mang thai, nay lại lằng nhằng tới a hoàn của phòng khác, bảo cô ta làm sao vui vẻ ôn hòa cho nổi.

Bộ dạng đó của cô ta… Không phải cũng trách sang nàng rồi đấy chứ?
“Tiểu thư.” Phương ma ma lại quỳ xuống, “Tiểu thư, nhị phu nhân giờ rất hận Hồng Hạnh, sau này nhất định sẽ chẳng đối xử tử tế với nó đâu, xin hãy nể tình Hồng Hạnh đã cùng lớn lên với tiểu thư mà chăm sóc để mắt đến nó giúp ma ma.

Ma ma không cầu nó được vinh hoa phú quý, ma ma chỉ muốn nó sống bình an!”
Tưởng Nhược Nam ngồi xuống trước mặt bà, cúi đầu, khẽ nói: “Ma ma, ma ma mau đứng dậy đi.

Giờ Hồng Hạnh đã là người của nhị phòng, chuyện của Hồng Hạnh con cũng không tiện can thiệp quá nhiều.

Nhưng ma ma yên tâm, Cận gia là gia đình danh giá, chỉ cần Hồng Hạnh giữ đúng bổn phận, an phận thủ thường, nhị phòng sẽ không đối xử tệ với Hồng Hạnh đâu.”
Cô ta dám dụ dỗ Cận Thiệu Đường, Vương thị nhất định sẽ không để cô ta yên, điều này là chắc chắn.

Ban đầu khi Hồng Hạnh làm như thế, ắt phải nghĩ tới hậu quả.

Cô ta dựa vào cái gì mà cho rằng nàng sẽ giúp cô ta đè đầu cưỡi cổ chính thất Vương thị? Việc ai làm người nấy phải chịu trách nhiệm.
Tưởng Nhược Nam nói vậy, về tình về lý đều rất thỏa đáng, Phương ma ma không tiện thêm lời, thút tha thút thít đứng dậy, quay người lui ra ngoài.
Tưởng Nhược Nam đến bên cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng trên trời, hồi tưởng lại quãng thời gian vui vẻ được ở bên nhau của hai vợ chồng khi ở bãi săn.

Giờ quay lại Hầu phủ, họ có muốn cũng không thể sống đơn giản thoải mái như vậy nữa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện