Thái phu nhân cười điềm đạm: “Vu phu nhân, từ sau khi con gái phu nhân gả vào Hầu phủ, Cận gia chúng tôi xưa nay chưa từng bạc đãi nàng ta, đồ ăn đồ mặc dù không phải loại tốt nhất nhưng cũng quyết không thua kém gì so với đồ dùng của chính thất.
Nhưng con gái bà thực sự đức hạnh khiếm khuyết, Cận gia chúng tôi không thể giữ nàng ta ở lại phủ nữa, không muốn Vu gia bất ngờ nên phải mời Vu phu nhân tới làm chứng chuyện này.”
Vu phu nhân không ngờ Thái phu nhân lại mở lời thẳng thắn như thế, sắc mặt lập tức trắng bệch, kinh ngạc kêu lên: “Thái phu nhân nói vậy là có ý gì? Ai mà không biết con gái chúng tôi hiểu biết đoan trang hiền thục, sao câu ‘đức hạnh khiếm khuyết’ lại dùng để nói về con gái chúng tôi được? Thái phu nhân có phải nhầm lẫn rồi không?”
Sau đó quay đầu sang nhìn Cận Thiệu Khang, vẻ mặt như rất đau lòng: “Hầu gia, trước kia Thu Nguyệt vì tình cảm dành cho Hầu gia quá sâu đậm, không tiếc thân đích nữ mà chịu ấm ức làm thiếp, nay Hầu gia sao có thể đối xử với Thu Nguyệt như vây? Ngài sao xứng với tấm chân tình mà Thu Nguyệt dành cho ngài đây?”
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu lên nhìn Vu phu nhân một cái, nhưng vì nể mặt bà ta thân phận trưởng bối, nên không nói gì.
Có điều Thái phu nhân ngồi ở ghế chủ thì lại nghe không lọt tai những lời Vu phu nhân trách mắng con trai mình.
“Vu phu nhân, có lẽ bà còn chưa biết, con gái bà dùng mê hương để sai khiến a hoàn dụ dỗ Hầu gia đâu nhỉ? Tình cảm sâu sắc tới mức ấy thật khiến chúng tôi cảm động vô cùng, nói đến việc ấm ức về Hầu phủ làm thiếp…” Thái phu nhân cười nhạt: “Ban đầu đúng là Cận gia có ý tuyển con gái bà làm chính thất, nhưng sau có biến, con gái bà tự ý chạy tới tìm Hầu gia khóc lóc đòi về làm thiếp.
Nay hãy nghĩ lại xem, hành động đó sao có thể gọi là hiểu biết đoan trang hiền thục, xem ra không phải lời đồn đại nào cũng đáng tin.”
Tưởng Nhược Nam đứng bên cạnh, im lặng lắng nghe, suýt nữa không nén được mà phì cười thành tiếng, thì ra Thái phu nhân cũng có thể cay nghiệt như vậy.
Sắc mặt Vu phu nhân hết trắng lại đỏ, một lúc sau mới thốt lên: “Không biết Thu Nguyệt nhà tôi đã làm sai chuyện gì mà khiến Thái phu nhân tức giận như vậy, tôi thấy chắc do hiểu lầm thôi…”
Thái phu nhân cười nhạt, “Có phải hiểu lầm hay không, hãy hỏi con gái bảo bối của bà thì sẽ biết.” Nói xong sai Liễu Nguyệt đưa Vu Thu Nguyệt vào.
Một lúc sau, hai a hoàn đỡ Vu Thu Nguyệt đi vào, niệm tình cô ta đang mang thai, không tiện quỳ lạy, nên sai a hoàn mang một chiếc ghế dài vào cho cô ta ngồi.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Nhược Nam gặp lại cô ta sau lần từ cung về, chỉ thấy sắc mặt cô ta nhợt nhạt, ánh mắt trống rỗng, đầu tóc rối bời, quần áo trên người phối rất ngẫu nhiên hỗn loạn, hoàn toàn chẳng còn bộ dạng xinh đẹp tinh tế thường ngày.
Vu phu nhân lao tới, ôm chặt Vu Thu Nguyệt, khóc gọi: “Con của mẹ, sao con lại thành ra thế này?” Nói xong quay đầu nhìn Thái phu nhân: “Thái phu nhân, trong bụng Thu Nguyệt là cốt nhục của Cận gia, cho dù xảy ra chuyện gì, người cũng không nên để nó phải buồn phải khổ vào lúc này.
Có chuyện gì đợi đứa trẻ sinh ra rồi hãy nói không được sao?” Rồi lại khóc xoa xoa bụng Vu Thu Nguyệt: “Con của mẹ, bụng to thế này rồi còn không được nhà chồng thương yêu.
Trời ơi, sao chân con sưng to thế… Đứa con đáng thương của mẹ…” Vu phu nhân khóc rống lên.
Vu Thu Nguyệt nãy giờ vẫn đờ đẫn bỗng dưng tỉnh lại, ôm lấy Vu phu nhân mà gào khóc: “Mẹ, mẹ, mẹ đến rồi, mẹ, Hầu gia muốn đuổi mẹ con con đi! Mẹ, mẹ phải giúp con làm chủ.”
Tưởng Nhược Nam nhìn cái bụng to của cô ta, rồi lại nhìn bàn chân sưng to như cục gạch của cô ta dưới gấu váy, bất giác thở dài, trong lòng bỗng cảm thấy cô ta thật đáng thương.
Lúc này, Cận Thiệu Khang ngồi bên mới khẽ nói: “Đừng mềm lòng, cô ta không đáng để nàng thương xót.”
Thái phu nhân chẳng bận tâm tới mẹ con họ, ra hiệu cho Liễu Nguyệt.
Không lâu sau, Liễu Nguyệt cầm một tay nải màu đỏ vào ném xuống trước mặt Vu phu nhân, tay nải vừa tiếp đất thì bung ra, bên trong là bức tà tượng với khuôn mặt ghê rợn và mấy chục lá bùa.
Vu phu nhân ngừng bặt tiếng khóc, sắc mặt trắng nhợt.
Thái phu nhân lạnh lùng lên tiếng: “Vu phu nhân, đã nhìn rõ chưa? Đây là những thứ chúng tôi tìm thấy trong phòng con gái bà.
Bà nói xem, nếu là bà liệu bà có chấp nhận để nàng dâu dùng tà thuật ở lại trong nhà mình không? Nếu không phải vì cô ta đang mang trong mình cốt nhục của Cận gia, ta nhất định sẽ đưa cô ta tới quan phủ.
Đến khi ấy cô ta có kết cục thế nào, Vu gia nhà các người ra sao, bà chắc chắn hiểu hơn ai hết.
Giờ ta không trả người về nhà họ Vu coi như đã rất nể mặt Vu gia rồi.
Với bên ngoài ta sẽ nói Vu Thu Nguyệt bị bệnh, cần phải tĩnh dưỡng, cũng coi như đẹp mặt tất cả.”
Vu phu nhân biết chuyện này rất nghiêm trọng, không thể dễ dàng thừa nhận, vội vàng nói: “Thái phu nhân, những thứ này mặc dù phát hiện trong phòng Thu Nguyệt, nhưng không chắc đã là của Thu Nguyệt.
Không chừng có người muốn hại nó.
Xin hỏi Thái phu nhân có tận mắt nhìn thấy không? Nếu không phải, thì do ai phát hiện?” Nói xong, lại hỏi Vu Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt, con nói đi, là ai muốn hại con?”
Vu Thu Nguyệt bỗng tỉnh táo, vội quỳ xuống, cũng may hai hôm nay cô ta chưa thừa nhận những thứ đó là của mình.
“Thái phu nhân, hôm đó người đang giận nên khẳng định những thứ này là của con, cũng không có thời gian hỏi con.
Những thứ này đúng là không phải của Thu Nguyệt, là có người muốn hại Thu Nguyệt.
Thật oan uổng quá!” Nói xong lại bắt đầu khóc.
Lúc này, Liễu Hồng đứng bên Thanh Đại bỗng lên tiếng: “Không ai hại di nương cả, là nô tỳ phát hiện ra.
Nô tỳ và di nương của nô tỳ, còn cả a hoàn Nguyệt Linh của di nương tận mắt nhìn thấy những thứ này rơi ra từ trong rương quần áo của di nương.
Bao nhiêu cặp mắt như thế, còn giấu được không?” Liễu Hồng từng là a hoàn trong viện tử của Thái phu nhân, vì vậy mới dám lên tiếng trước mặt Thái phu nhân.
Nghe Liễu Hồng nhắc đến Thanh Đại, lửa giận của Vu Thu Nguyệt lại bốc lên, cô ta đứng dậy, bước lên phía trước hai bước, lao về phía Thanh Đại, cô ta chỉ vào Thanh Đại, vẻ mặt căm hận, nghiến răng nghiến lợi: “Là ngươi, chính là tiện nhân ngươi, đều là ngươi hại ta.” Vu Thu Nguyệt hét lên với Thái phu nhân: “Thái phu nhân, người đừng tin cô ta, cô ta không phải người tốt đâu! Cô ta rất nham hiểm, là cô ta hại con, Lệ Châu cũng do cô ta hại chết.”
Đợi bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng đợi được đến màn mà Tưởng Nhược Nam mong chờ nhất.
Thanh Đại có vấn đề hay không nàng không biết, nhưng hôm nay nàng nhất định phải khiến mọi người không còn tin tưởng vào Thanh Đại như trước nữa.
Thanh Đại giống như bị Vu Thu Nguyệt làm cho sợ hãi, giật lùi về phía sau hai bước, tay ôm ngực, sắc mặt trắng nhợt.
Liễu Hồng thấy vậy bèn đứng chắn ra trước mặt Thanh Đại, lớn tiếng hét: “Vu di nương, di nương đừng ngậm máu phun người.
Mọi người đều biết Thanh di nương vào phủ với hai bàn tay trắng, thời gian này ngoài chuyến đi tới Vân Khai tự cùng mọi người ra, Thanh di nương chẳng đi đâu.
Thanh di nương lấy ở đâu ra những thứ này để ám hại Vu di nương chứ? Di nương nói Thanh di nương hại chết Lệ Châu thì lại càng đáng buồn cười hơn.
Lệ Châu nhìn còn to khỏe hơn Thanh di nương rất nhiều, khi cô ta chết, Thanh di nương còn đang bị thương nặng, sao có thể hại Lệ Châu được? Nô tỳ cũng không biết tại sao di nương lại cứ nhằm vào Thanh di nương như thế, nhưng di nương đã nhiều lần bắt nạt Thanh di nương, Thanh di nương vì niệm người đang mang thai, không cho nô tỳ lên tiếng.
Nay di nương lại nói những lời như thế này, vừa hay có dịp để Thái phu nhân và Hầu gia đứng ra giải thích cho phu nhân hiểu.”
Thanh Đại co rúm người phía sau Liễu Hồng, nước mắt tuôn rơi.
Vu Thu Nguyệt tức tới mức toàn thân run lên bần bật, chỉ vào Liễu Hồng mà mắng: “Hay cho nha đầu mồm nanh miệng nọc nhà ngươi, ta thấy không chừng là chủ tớ các ngươi liên kết với nhau để ám hại ta cũng nên.” Nói rồi lại quay sang Thái phu nhân: “Thái phu nhân, người đừng tin họ.
Việt nữ này rất biết cách làm bộ làm tịch, nha đầu thân cận của cô ta cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”
Sắc mặt Thái phu nhân lập tức tối lại, Cận Thiệu Khang cũng không thể kiên nhẫn thêm được nữa.
Tưởng Nhược Nam thầm thở dài, lần này Vu Thu Nguyêt quá đáng rồi Lẽ nào cô ta đã quên, Liễu Hồng vốn là người hầu của Thái phu nhân ư?
Thấy Thái phu nhân không thể nhẫn nhịn được định lên tiếng, Tưởng Nhược Nam vội vàng lên tiếng trước: “Vu di nương, đừng vội vàng như thế, có phải mọi người không cho ngươi cơ hội để nói đâu.
Ngươi cứ bình tĩnh lại, ngồi xuống, từ từ mà nói.
Ngươi là phụ nữ mang thai, không nên vì tức giận mà làm kinh động tới thai nhi trong bụng.” Nói xong nàng bảo Ánh Tuyết tới đỡ cô ta ngồi xuống, còn rót trà nóng cho cô ta uống.
Thái phu nhân đã bắt đầu thấy sốt ruột.
Cho dù thế nào cũng phải để Vu Thu Nguyệt nói hết những gì cô ta muốn nói ra.
Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang đều không phải người ngu xuẩn.
Chỉ có điều Thanh Đại hành sự quá kín kẽ, biết đâu những lời của Vu Thu Nguyệt sẽ khiến họ nảy sinh nghỉ ngờ với Thanh Đại.
Chỉ cần Thái phu nhân không còn tin tưởng Thanh Đại như trước nữa thì nhiều chuyện sau này cũng sẽ dễ dàng hơn.
Vu Thu Nguyệt nghe thấy lời khuyên của Tưởng Nhược Nam, nhất là câu cuối cùng, khiến cô ta lập tức bình tĩnh trở lại.
Kể ra thì, gần đây đứa con trong bụng cô ta cũng chẳng được dễ chịu thoải mái, có lẽ vì cô ta thường xuyên cáu giận mà ra.
Cô ta phải bình tĩnh hơn, nếu động thai thật, sẽ chẳng còn gì để mất nữa.
Cô ta nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, giống như có chút bất ngờ khi thấy nàng đứng lên nói giúp mình, nhưng giờ Vu Thu Nguyệt cũng chẳng còn quản được nhiều như thế nữa.
Thái phu nhân nghe Tưởng Nhược Nam nói vậy, nghĩ: Có mặt Vu phu nhân ở đây không thể không cho Vu Thu Nguyệt cơ hội biện giải.
Lập tức, bà nuốt những lời định nói xuống.
Vu Thu Nguyệt uống xong trà, hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại sự kích động của tâm trạng, rồi mới nói: “Thái phu nhân, trước kia có rất nhiều việc vì con không có chứng cứ, lại sợ mọi người trách mắng con ăn nói hàm hồ nên con mới không nói ra.
Nhưng chuyện đã đến nước này, con cũng chẳng quan tâm tới việc bị mọi người trách mắng nữa.” Cô ta ngẩng cao đầu, chỉ vào Thanh Đại: “Người phụ nữ này đúng là một tiểu nhân bỉ ổi, từ lâu con đã phát hiện ra sự bất thường của cô ta nên mới sai Lệ Châu theo dõi cô ta.
Nhưng Lệ Châu lại chết một cách hết sức kỳ lạ, con nghĩ nhất định Lệ Châu đã phát hiện ra điều gì đó rồi mới bị cô ta sát hại.
Hôm xảy ra sự việc, cô ta tới phòng con thỉnh an, con muốn ngồi riêng với cô ta để hỏi về việc của Lệ Châu nên mới đuổi bọn người dưới ra ngoài.
Nhưng không ngờ, chưa nói được hai câu, cô ta đã tự tát vào mặt mình, sau đó ngã lăn ra đất khiến a hoàn của cô ta tranh cãi với con.
Sau đó hai a hoàn lao vào nhau, rồi va vào rương quần áo của con, những tà vật ấy mới rơi ra.”
Tưởng Nhược Nam hỏi: “Ngươi nói cái tát ấy là do Thanh di nương tự đánh? Như vậy nghe không đúng lắm.”
Liễu Hồng lập tức lên tiếng: “Đúng vậy, rõ ràng là do Vu di nương đánh.”
Tưởng Nhược Nam hỏi Liễu Hồng: “Ngươi có nhìn thấy Vu di nương đánh Thanh di nương không?”
Liễu Hồng ngẩn ra: “Không tận mắt nhìn thấy… nhưng Thanh di nương sao có thể tự tát vào mặt mình chứ?”
Tưởng Nhược Nam gật gật đầu: “Ngươi nói cũng phải.
Đúng rồi, ta còn có một thắc mắc…” Nàng nhìn Vu Thu Nguyệt, “Bình thường chiếc rương lớn đó của ngươi không khóa ư? Sao vừa đụng vào đã bung ra như thế?”
Trong mắt Thanh Đại bỗng thoáng hiện ra những tia nhìn sắc lạnh.
Nàng ta chăm chăm nhìn Tưởng Nhược Nam, không ngờ cuối cùng lại để Tưởng Nhược Nam nắm được sơ hở.
Vốn cứ tưởng chẳng ai để ý điểm này…
Vu Thu Nguyệt cười nhạt: “Phu nhân nói thật nực cười, trong rương lớn chỉ để mấy bộ quần áo, hàng ngày a hoàn đều dọn dẹp trong đó, nếu ta khóa…” Nói đến đây, Vu Thu Nguyệt chợt nhận ra, cô ta đứng phắt dậy, nhìn Thái phu nhân, vẻ mặt rất kích động, “Thái phu nhân, người nghĩ mà xem, nếu con thật sự dùng những tà vật ấy thì sao có thể để ở trong cái rương mà bọn a hoàn ngày nào cũng mở ra được chứ, mà con sẽ tìm cách giấu đi, giấu thật kỹ.
Chắc chắn Thanh Đại đã bỏ những thứ ấy vào trong rương của con, sau đó tìm cách để con và a hoàn của cô ta tranh cãi, rồi a hoàn của cô ta mới phát hiện ra những vật đó.”
Nhắc đến mới thấy lạ, bình thường cô ta đều cất những thứ đó vào trong một cái rương và khóa lại.
Cái rương bị khóa ấy cũng để rất nhiều đồ quý giá, người ngoài không thể mở được, sao đột nhiên những thứ ấy lại xuất hiện trong rương quần áo? Trước đó cô ta vẫn cứ nghĩ rằng do thời gian này mang thai nên trí nhớ giảm sút, tinh thần lơ là mới cất nhầm chỗ.
Giờ mới nghĩ ra nhất định là Thanh Đại đã giở trò.
Nhưng có ai biết việc cô ta thờ tà thần ấy đâu? Ngay cả Lệ Châu thân cận như thế mà còn không biết, sao Thanh Đại lại biết chuyện này?
Vu Thu Nguyệt nghĩ mãi vẫn không hiểu, nhưng giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa rồi.
Quan trọng là đã túm được điểm sơ hở để hất lại chậu nước bẩn lên người Thanh Đại.
Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang xem màn hỏi đáp giữa Tưởng Nhược Nam và Vu Thu Nguyệt xong, vô thức nhìn về phía Thanh Đại, trong lòng cũng đã nảy sinh nghi ngờ.
Cận Thiệu Khang nhớ đến việc Tưởng Nhược Nam từng hoài nghi việc Thanh Đại biết võ công.
Nếu Thanh Đại biết võ thật thì chuyện trong rừng cây, chuyện Thanh Đại liều chết cứu hắn cùng với chuyện lần này, đều rất dễ giải thích.
Người biết võ nếu muốn làm mấy việc gắp lửa bỏ tay người quỷ không hay thần không biết, dễ như trở bàn tay.
Lúc này Vu phu nhân thấy Thái phu nhân cũng để lộ vẻ nghi ngờ, trong lòng vui mừng, bất luận thế nào, cũng không thể để bọn họ đưa Vu Thu Nguyệt đi.
Nếu không, sinh đứa trẻ này ra chẳng phải cũng vô ích hay sao?
Vu phu nhân nghiến chặt răng, “bộp” một tiếng quỳ xuống trước mặt Thái phu nhân: “Thái phu nhân, mong người minh xét, không thể để Thu Nguyệt nhà chúng tôi bị người ta ám hại, không thể để kẻ gian đắc chí.”
Thái phu nhân nhìn Thanh Đại, ánh mắt tối hẳn đi, “Thanh Đại, con có gì để giải thích không?”
Tưởng Nhược Nam nhìn Thanh Đại, không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào trên mặt cô ta.
Cùng lúc đó, Cận Thiệu Khang cũng đang ngầm quan sát Thanh Đại, để ý nhất cử nhất động của cô ta, xem trong lúc hành động cô ta có thể hiện nào giống của một người biết võ hay không…
Thanh Đại ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thái phu nhân, ánh mắt kiên định bất khuất.
Cô ta quỳ thụp xuống, hướng về phía Thái phu nhân mà dập đầu: “Thái phu nhân, Thanh Đại không biết phải giải thích thế nào, nhưng Thanh Đại không làm bất cứ việc gì khuất tất cả.
Nếu Thái phu nhân không tin, chi bằng hãy đưa Thanh Đại tới quan phủ, để quan phủ điều tra việc này.”
Những thứ đó vốn là của Vu Thu Nguyệt, nàng ta sợ gì chứ? Chỉ cần có thể chứng minh những thứ ấy là của Vu Thu Nguyệt, chuyện khác sẽ tự lộ ra thôi.
Vu Thu Nguyệt và Vu phu nhân cùng giật thót mình, Vu Thu Nguyệt chỉ thẳng vào Thanh Đại mà hét: “Chuyện này liên quan tới thể diện của Hầu phủ, sao có thể bị đồn đại ra ngoài? Ngươi làm vậy là có ý gì?” Giọng có phần run rẩy.
Nhìn cảnh ấy, Tưởng Nhược Nam biết, những thứ đó đúng là của Vu Thu Nguyệt thật rồi.
Có lẽ Thái phu nhân sẽ không nghi ngờ Thanh Đại nữa, nhưng Thiệu Khang thì sao? Tưởng Nhược Nam quay lại nhìn Cận Thiệu Khang, thấy hắn đang nhìn Thanh Đại, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Tưởng Nhược Nam thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì cô ta cũng khiến Thiệu Khang nghi ngờ… Sau này mỗi khi gặp mặt Thanh Đại, chắc chắn hắn sẽ nảy sinh tâm lý đề phòng.
Thanh Đại ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn Vu Thu Nguyệt: “Sao thế? Tỷ tỷ sợ ư? Tỷ tỷ có tật giật mình, vì vậy mới sợ.
Thanh Đại cây ngay không sợ chết đứng, nên chẳng sợ gì cả.”
Nói xong, Thanh Đại quay đầu, nhìn Cận Thiệu Khang, mắt ầng ậng nước, trong ánh mắt tràn ngập sự tổn thương: “Hầu gia, ngài cũng nghi ngờ Thanh Đại ư?”
Cận Thiệu Khang nhìn cô ta, không đáp lời.
Thanh Đại thấy Cận Thiệu Khang im lặng, cô ta cúi đầu, bộ dạng đau lòng tuyệt vọng.
Thái phu nhân thấy phản ứng của Vu Thu Nguyệt, trong lòng cũng đã hiểu ra chân tướng, lập tức cười nói: “Để làm rõ chuyện này và cũng là để trả lại sự trong sạch cho Thu Nguyệt, Cận gia chúng ta không sợ mất mặt.
Chỉ là một khi đưa tới quan phủ thì hậu quả không dễ lường.” Nói rồi, Thái phu nhân liếc Vu phu nhân một cái.
Cận Thiệu Khang cũng lên tiếng: “Chuyện này một khi đưa ra quan phủ, ta tin không tới hai ngày sẽ điều tra rõ ngọn ngành.
Chỉ cần tra được nguồn gốc của tà tượng đó thì đương nhiên cũng sẽ biết ai là người đem chúng về đây.”
Mẹ con Vu Thu Nguyệt nghe Cận Thiệu Khang nói như thế, sắc mặt đều tái xanh cả lại, đặc biệt là Vu phu nhân.
Bức tượng thần ấy là bà ta đích thân mang về.
Nếu như quan phủ điều tra ra, không những bản thân bà ta bị liên lụy, mà còn liên lụy tới con trai và phu quân nhà mình.
Nghĩ đến đây, bà ta run sợ, đành hạ quyết tâm, bà ta quay về phía Thái phu nhân dập mạnh đầu, khẩn cầu: “Thái phu nhân, đừng đưa Thu Nguyệt tới quan phủ, chúng tôi nhận, chúng tôi nhận.
Thái phu nhân, thứ đó chẳng phải là tà thuật gì, chỉ là tượng thần bình thường, chỉ cần ngày nào cũng quỳ lạy là có thể sinh con trai.
Thật sự không phải thứ có thể hại người.
Thu Nguyệt nhà chúng tôi chỉ vì muốn sinh con trai cho Hầu phủ, chứ không hề có ý ám hại ai hết.”
Vu Thu Nguyệt kêu lên thất thanh: “Mẹ…”
“Thu Nguyệt, thôi, nhận đi con, nếu để chuyện này lên quan phủ thì hậu quả khôn lường.”
Thái phu nhân lại hỏi: “Vậy mấy bùa chú đó là thế nào?”
Vu Thu Nguyệt cúi đầu đáp: “Chỉ cần mỗi ngày uống một bát nước tro của bùa chú đó thì có thể sinh con trai.
Thái phu nhân không tin hãy cho người đi điều tra.” Nói xong mới kể lại xuất xứ của tượng thần ấy.
Thái phu nhân tức tới mức ném vỡ chiếc chén trong tay, “Lại dám dùng thứ tà vật ấy để vấy bẩn lên cốt nhục của Cận gia? Các ngươi thật to gan!”
Vu Thu Nguyệt run rẩy ngã lăn ra đất.
Lúc này Thanh Đại lại ôm mặt bật khóc nức nở.
Thái phu nhân biết nàng ta tủi thân, bèn vội vàng an ủi: “Con ngoan, thật tủi thân cho con quá, giờ đã không còn ai nghi ngờ con nữa rồi.”
Vu Thu Nguyệt thấy vậy bèn điên cuồng gào lên: “Tiện nhân, là ngươi hại ta, ngươi đừng giả vờ nữa, ngươi là kẻ xấu xa…”
Thái phu nhân không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, đột nhiên hét lớn: “Người đâu, kéo cô ta ra ngoài, ngày mai đưa về biệt trang.” Nói xong lại liếc nhìn Tưởng Nhược Nam: “Chuyện vốn hết sức đơn giản mà lại làm ra phức tạp thế này.”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu, không nói không rằng, một tờ bùa chú bay đến bên chân nàng.
Tưởng Nhược Nam nhặt lên, nhìn kĩ, thấy bùa chú được viết bằng hai màu thủy ngân và chu sa, là kim loại nặng…
Nàng bất giác lên tiếng hỏi: “Cô uống nước bùa chú này bao lâu rồi?”
Vu Thu Nguyệt không lên tiếng, Vu phu nhân hạ giọng đáp: “Bắt đầu từ khi thai nhi được ba tháng đã uống rồi.”
Thế chẳng phải là đã uống gần bốn tháng trời ư? Tưởng Nhược Nam nhìn sắc mặt trắng bợt của Vu Thu Nguyệt, trong lòng bỗng có dự cảm xấu.
Người hầu vào định đưa Vu Thu Nguyệt ra, lúc này, Cận Thiệu Khang lại đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã, chuyện còn chưa xong.”.
Nhưng con gái bà thực sự đức hạnh khiếm khuyết, Cận gia chúng tôi không thể giữ nàng ta ở lại phủ nữa, không muốn Vu gia bất ngờ nên phải mời Vu phu nhân tới làm chứng chuyện này.”
Vu phu nhân không ngờ Thái phu nhân lại mở lời thẳng thắn như thế, sắc mặt lập tức trắng bệch, kinh ngạc kêu lên: “Thái phu nhân nói vậy là có ý gì? Ai mà không biết con gái chúng tôi hiểu biết đoan trang hiền thục, sao câu ‘đức hạnh khiếm khuyết’ lại dùng để nói về con gái chúng tôi được? Thái phu nhân có phải nhầm lẫn rồi không?”
Sau đó quay đầu sang nhìn Cận Thiệu Khang, vẻ mặt như rất đau lòng: “Hầu gia, trước kia Thu Nguyệt vì tình cảm dành cho Hầu gia quá sâu đậm, không tiếc thân đích nữ mà chịu ấm ức làm thiếp, nay Hầu gia sao có thể đối xử với Thu Nguyệt như vây? Ngài sao xứng với tấm chân tình mà Thu Nguyệt dành cho ngài đây?”
Cận Thiệu Khang ngẩng đầu lên nhìn Vu phu nhân một cái, nhưng vì nể mặt bà ta thân phận trưởng bối, nên không nói gì.
Có điều Thái phu nhân ngồi ở ghế chủ thì lại nghe không lọt tai những lời Vu phu nhân trách mắng con trai mình.
“Vu phu nhân, có lẽ bà còn chưa biết, con gái bà dùng mê hương để sai khiến a hoàn dụ dỗ Hầu gia đâu nhỉ? Tình cảm sâu sắc tới mức ấy thật khiến chúng tôi cảm động vô cùng, nói đến việc ấm ức về Hầu phủ làm thiếp…” Thái phu nhân cười nhạt: “Ban đầu đúng là Cận gia có ý tuyển con gái bà làm chính thất, nhưng sau có biến, con gái bà tự ý chạy tới tìm Hầu gia khóc lóc đòi về làm thiếp.
Nay hãy nghĩ lại xem, hành động đó sao có thể gọi là hiểu biết đoan trang hiền thục, xem ra không phải lời đồn đại nào cũng đáng tin.”
Tưởng Nhược Nam đứng bên cạnh, im lặng lắng nghe, suýt nữa không nén được mà phì cười thành tiếng, thì ra Thái phu nhân cũng có thể cay nghiệt như vậy.
Sắc mặt Vu phu nhân hết trắng lại đỏ, một lúc sau mới thốt lên: “Không biết Thu Nguyệt nhà tôi đã làm sai chuyện gì mà khiến Thái phu nhân tức giận như vậy, tôi thấy chắc do hiểu lầm thôi…”
Thái phu nhân cười nhạt, “Có phải hiểu lầm hay không, hãy hỏi con gái bảo bối của bà thì sẽ biết.” Nói xong sai Liễu Nguyệt đưa Vu Thu Nguyệt vào.
Một lúc sau, hai a hoàn đỡ Vu Thu Nguyệt đi vào, niệm tình cô ta đang mang thai, không tiện quỳ lạy, nên sai a hoàn mang một chiếc ghế dài vào cho cô ta ngồi.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Nhược Nam gặp lại cô ta sau lần từ cung về, chỉ thấy sắc mặt cô ta nhợt nhạt, ánh mắt trống rỗng, đầu tóc rối bời, quần áo trên người phối rất ngẫu nhiên hỗn loạn, hoàn toàn chẳng còn bộ dạng xinh đẹp tinh tế thường ngày.
Vu phu nhân lao tới, ôm chặt Vu Thu Nguyệt, khóc gọi: “Con của mẹ, sao con lại thành ra thế này?” Nói xong quay đầu nhìn Thái phu nhân: “Thái phu nhân, trong bụng Thu Nguyệt là cốt nhục của Cận gia, cho dù xảy ra chuyện gì, người cũng không nên để nó phải buồn phải khổ vào lúc này.
Có chuyện gì đợi đứa trẻ sinh ra rồi hãy nói không được sao?” Rồi lại khóc xoa xoa bụng Vu Thu Nguyệt: “Con của mẹ, bụng to thế này rồi còn không được nhà chồng thương yêu.
Trời ơi, sao chân con sưng to thế… Đứa con đáng thương của mẹ…” Vu phu nhân khóc rống lên.
Vu Thu Nguyệt nãy giờ vẫn đờ đẫn bỗng dưng tỉnh lại, ôm lấy Vu phu nhân mà gào khóc: “Mẹ, mẹ, mẹ đến rồi, mẹ, Hầu gia muốn đuổi mẹ con con đi! Mẹ, mẹ phải giúp con làm chủ.”
Tưởng Nhược Nam nhìn cái bụng to của cô ta, rồi lại nhìn bàn chân sưng to như cục gạch của cô ta dưới gấu váy, bất giác thở dài, trong lòng bỗng cảm thấy cô ta thật đáng thương.
Lúc này, Cận Thiệu Khang ngồi bên mới khẽ nói: “Đừng mềm lòng, cô ta không đáng để nàng thương xót.”
Thái phu nhân chẳng bận tâm tới mẹ con họ, ra hiệu cho Liễu Nguyệt.
Không lâu sau, Liễu Nguyệt cầm một tay nải màu đỏ vào ném xuống trước mặt Vu phu nhân, tay nải vừa tiếp đất thì bung ra, bên trong là bức tà tượng với khuôn mặt ghê rợn và mấy chục lá bùa.
Vu phu nhân ngừng bặt tiếng khóc, sắc mặt trắng nhợt.
Thái phu nhân lạnh lùng lên tiếng: “Vu phu nhân, đã nhìn rõ chưa? Đây là những thứ chúng tôi tìm thấy trong phòng con gái bà.
Bà nói xem, nếu là bà liệu bà có chấp nhận để nàng dâu dùng tà thuật ở lại trong nhà mình không? Nếu không phải vì cô ta đang mang trong mình cốt nhục của Cận gia, ta nhất định sẽ đưa cô ta tới quan phủ.
Đến khi ấy cô ta có kết cục thế nào, Vu gia nhà các người ra sao, bà chắc chắn hiểu hơn ai hết.
Giờ ta không trả người về nhà họ Vu coi như đã rất nể mặt Vu gia rồi.
Với bên ngoài ta sẽ nói Vu Thu Nguyệt bị bệnh, cần phải tĩnh dưỡng, cũng coi như đẹp mặt tất cả.”
Vu phu nhân biết chuyện này rất nghiêm trọng, không thể dễ dàng thừa nhận, vội vàng nói: “Thái phu nhân, những thứ này mặc dù phát hiện trong phòng Thu Nguyệt, nhưng không chắc đã là của Thu Nguyệt.
Không chừng có người muốn hại nó.
Xin hỏi Thái phu nhân có tận mắt nhìn thấy không? Nếu không phải, thì do ai phát hiện?” Nói xong, lại hỏi Vu Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt, con nói đi, là ai muốn hại con?”
Vu Thu Nguyệt bỗng tỉnh táo, vội quỳ xuống, cũng may hai hôm nay cô ta chưa thừa nhận những thứ đó là của mình.
“Thái phu nhân, hôm đó người đang giận nên khẳng định những thứ này là của con, cũng không có thời gian hỏi con.
Những thứ này đúng là không phải của Thu Nguyệt, là có người muốn hại Thu Nguyệt.
Thật oan uổng quá!” Nói xong lại bắt đầu khóc.
Lúc này, Liễu Hồng đứng bên Thanh Đại bỗng lên tiếng: “Không ai hại di nương cả, là nô tỳ phát hiện ra.
Nô tỳ và di nương của nô tỳ, còn cả a hoàn Nguyệt Linh của di nương tận mắt nhìn thấy những thứ này rơi ra từ trong rương quần áo của di nương.
Bao nhiêu cặp mắt như thế, còn giấu được không?” Liễu Hồng từng là a hoàn trong viện tử của Thái phu nhân, vì vậy mới dám lên tiếng trước mặt Thái phu nhân.
Nghe Liễu Hồng nhắc đến Thanh Đại, lửa giận của Vu Thu Nguyệt lại bốc lên, cô ta đứng dậy, bước lên phía trước hai bước, lao về phía Thanh Đại, cô ta chỉ vào Thanh Đại, vẻ mặt căm hận, nghiến răng nghiến lợi: “Là ngươi, chính là tiện nhân ngươi, đều là ngươi hại ta.” Vu Thu Nguyệt hét lên với Thái phu nhân: “Thái phu nhân, người đừng tin cô ta, cô ta không phải người tốt đâu! Cô ta rất nham hiểm, là cô ta hại con, Lệ Châu cũng do cô ta hại chết.”
Đợi bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng đợi được đến màn mà Tưởng Nhược Nam mong chờ nhất.
Thanh Đại có vấn đề hay không nàng không biết, nhưng hôm nay nàng nhất định phải khiến mọi người không còn tin tưởng vào Thanh Đại như trước nữa.
Thanh Đại giống như bị Vu Thu Nguyệt làm cho sợ hãi, giật lùi về phía sau hai bước, tay ôm ngực, sắc mặt trắng nhợt.
Liễu Hồng thấy vậy bèn đứng chắn ra trước mặt Thanh Đại, lớn tiếng hét: “Vu di nương, di nương đừng ngậm máu phun người.
Mọi người đều biết Thanh di nương vào phủ với hai bàn tay trắng, thời gian này ngoài chuyến đi tới Vân Khai tự cùng mọi người ra, Thanh di nương chẳng đi đâu.
Thanh di nương lấy ở đâu ra những thứ này để ám hại Vu di nương chứ? Di nương nói Thanh di nương hại chết Lệ Châu thì lại càng đáng buồn cười hơn.
Lệ Châu nhìn còn to khỏe hơn Thanh di nương rất nhiều, khi cô ta chết, Thanh di nương còn đang bị thương nặng, sao có thể hại Lệ Châu được? Nô tỳ cũng không biết tại sao di nương lại cứ nhằm vào Thanh di nương như thế, nhưng di nương đã nhiều lần bắt nạt Thanh di nương, Thanh di nương vì niệm người đang mang thai, không cho nô tỳ lên tiếng.
Nay di nương lại nói những lời như thế này, vừa hay có dịp để Thái phu nhân và Hầu gia đứng ra giải thích cho phu nhân hiểu.”
Thanh Đại co rúm người phía sau Liễu Hồng, nước mắt tuôn rơi.
Vu Thu Nguyệt tức tới mức toàn thân run lên bần bật, chỉ vào Liễu Hồng mà mắng: “Hay cho nha đầu mồm nanh miệng nọc nhà ngươi, ta thấy không chừng là chủ tớ các ngươi liên kết với nhau để ám hại ta cũng nên.” Nói rồi lại quay sang Thái phu nhân: “Thái phu nhân, người đừng tin họ.
Việt nữ này rất biết cách làm bộ làm tịch, nha đầu thân cận của cô ta cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”
Sắc mặt Thái phu nhân lập tức tối lại, Cận Thiệu Khang cũng không thể kiên nhẫn thêm được nữa.
Tưởng Nhược Nam thầm thở dài, lần này Vu Thu Nguyêt quá đáng rồi Lẽ nào cô ta đã quên, Liễu Hồng vốn là người hầu của Thái phu nhân ư?
Thấy Thái phu nhân không thể nhẫn nhịn được định lên tiếng, Tưởng Nhược Nam vội vàng lên tiếng trước: “Vu di nương, đừng vội vàng như thế, có phải mọi người không cho ngươi cơ hội để nói đâu.
Ngươi cứ bình tĩnh lại, ngồi xuống, từ từ mà nói.
Ngươi là phụ nữ mang thai, không nên vì tức giận mà làm kinh động tới thai nhi trong bụng.” Nói xong nàng bảo Ánh Tuyết tới đỡ cô ta ngồi xuống, còn rót trà nóng cho cô ta uống.
Thái phu nhân đã bắt đầu thấy sốt ruột.
Cho dù thế nào cũng phải để Vu Thu Nguyệt nói hết những gì cô ta muốn nói ra.
Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang đều không phải người ngu xuẩn.
Chỉ có điều Thanh Đại hành sự quá kín kẽ, biết đâu những lời của Vu Thu Nguyệt sẽ khiến họ nảy sinh nghỉ ngờ với Thanh Đại.
Chỉ cần Thái phu nhân không còn tin tưởng Thanh Đại như trước nữa thì nhiều chuyện sau này cũng sẽ dễ dàng hơn.
Vu Thu Nguyệt nghe thấy lời khuyên của Tưởng Nhược Nam, nhất là câu cuối cùng, khiến cô ta lập tức bình tĩnh trở lại.
Kể ra thì, gần đây đứa con trong bụng cô ta cũng chẳng được dễ chịu thoải mái, có lẽ vì cô ta thường xuyên cáu giận mà ra.
Cô ta phải bình tĩnh hơn, nếu động thai thật, sẽ chẳng còn gì để mất nữa.
Cô ta nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, giống như có chút bất ngờ khi thấy nàng đứng lên nói giúp mình, nhưng giờ Vu Thu Nguyệt cũng chẳng còn quản được nhiều như thế nữa.
Thái phu nhân nghe Tưởng Nhược Nam nói vậy, nghĩ: Có mặt Vu phu nhân ở đây không thể không cho Vu Thu Nguyệt cơ hội biện giải.
Lập tức, bà nuốt những lời định nói xuống.
Vu Thu Nguyệt uống xong trà, hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại sự kích động của tâm trạng, rồi mới nói: “Thái phu nhân, trước kia có rất nhiều việc vì con không có chứng cứ, lại sợ mọi người trách mắng con ăn nói hàm hồ nên con mới không nói ra.
Nhưng chuyện đã đến nước này, con cũng chẳng quan tâm tới việc bị mọi người trách mắng nữa.” Cô ta ngẩng cao đầu, chỉ vào Thanh Đại: “Người phụ nữ này đúng là một tiểu nhân bỉ ổi, từ lâu con đã phát hiện ra sự bất thường của cô ta nên mới sai Lệ Châu theo dõi cô ta.
Nhưng Lệ Châu lại chết một cách hết sức kỳ lạ, con nghĩ nhất định Lệ Châu đã phát hiện ra điều gì đó rồi mới bị cô ta sát hại.
Hôm xảy ra sự việc, cô ta tới phòng con thỉnh an, con muốn ngồi riêng với cô ta để hỏi về việc của Lệ Châu nên mới đuổi bọn người dưới ra ngoài.
Nhưng không ngờ, chưa nói được hai câu, cô ta đã tự tát vào mặt mình, sau đó ngã lăn ra đất khiến a hoàn của cô ta tranh cãi với con.
Sau đó hai a hoàn lao vào nhau, rồi va vào rương quần áo của con, những tà vật ấy mới rơi ra.”
Tưởng Nhược Nam hỏi: “Ngươi nói cái tát ấy là do Thanh di nương tự đánh? Như vậy nghe không đúng lắm.”
Liễu Hồng lập tức lên tiếng: “Đúng vậy, rõ ràng là do Vu di nương đánh.”
Tưởng Nhược Nam hỏi Liễu Hồng: “Ngươi có nhìn thấy Vu di nương đánh Thanh di nương không?”
Liễu Hồng ngẩn ra: “Không tận mắt nhìn thấy… nhưng Thanh di nương sao có thể tự tát vào mặt mình chứ?”
Tưởng Nhược Nam gật gật đầu: “Ngươi nói cũng phải.
Đúng rồi, ta còn có một thắc mắc…” Nàng nhìn Vu Thu Nguyệt, “Bình thường chiếc rương lớn đó của ngươi không khóa ư? Sao vừa đụng vào đã bung ra như thế?”
Trong mắt Thanh Đại bỗng thoáng hiện ra những tia nhìn sắc lạnh.
Nàng ta chăm chăm nhìn Tưởng Nhược Nam, không ngờ cuối cùng lại để Tưởng Nhược Nam nắm được sơ hở.
Vốn cứ tưởng chẳng ai để ý điểm này…
Vu Thu Nguyệt cười nhạt: “Phu nhân nói thật nực cười, trong rương lớn chỉ để mấy bộ quần áo, hàng ngày a hoàn đều dọn dẹp trong đó, nếu ta khóa…” Nói đến đây, Vu Thu Nguyệt chợt nhận ra, cô ta đứng phắt dậy, nhìn Thái phu nhân, vẻ mặt rất kích động, “Thái phu nhân, người nghĩ mà xem, nếu con thật sự dùng những tà vật ấy thì sao có thể để ở trong cái rương mà bọn a hoàn ngày nào cũng mở ra được chứ, mà con sẽ tìm cách giấu đi, giấu thật kỹ.
Chắc chắn Thanh Đại đã bỏ những thứ ấy vào trong rương của con, sau đó tìm cách để con và a hoàn của cô ta tranh cãi, rồi a hoàn của cô ta mới phát hiện ra những vật đó.”
Nhắc đến mới thấy lạ, bình thường cô ta đều cất những thứ đó vào trong một cái rương và khóa lại.
Cái rương bị khóa ấy cũng để rất nhiều đồ quý giá, người ngoài không thể mở được, sao đột nhiên những thứ ấy lại xuất hiện trong rương quần áo? Trước đó cô ta vẫn cứ nghĩ rằng do thời gian này mang thai nên trí nhớ giảm sút, tinh thần lơ là mới cất nhầm chỗ.
Giờ mới nghĩ ra nhất định là Thanh Đại đã giở trò.
Nhưng có ai biết việc cô ta thờ tà thần ấy đâu? Ngay cả Lệ Châu thân cận như thế mà còn không biết, sao Thanh Đại lại biết chuyện này?
Vu Thu Nguyệt nghĩ mãi vẫn không hiểu, nhưng giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa rồi.
Quan trọng là đã túm được điểm sơ hở để hất lại chậu nước bẩn lên người Thanh Đại.
Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang xem màn hỏi đáp giữa Tưởng Nhược Nam và Vu Thu Nguyệt xong, vô thức nhìn về phía Thanh Đại, trong lòng cũng đã nảy sinh nghi ngờ.
Cận Thiệu Khang nhớ đến việc Tưởng Nhược Nam từng hoài nghi việc Thanh Đại biết võ công.
Nếu Thanh Đại biết võ thật thì chuyện trong rừng cây, chuyện Thanh Đại liều chết cứu hắn cùng với chuyện lần này, đều rất dễ giải thích.
Người biết võ nếu muốn làm mấy việc gắp lửa bỏ tay người quỷ không hay thần không biết, dễ như trở bàn tay.
Lúc này Vu phu nhân thấy Thái phu nhân cũng để lộ vẻ nghi ngờ, trong lòng vui mừng, bất luận thế nào, cũng không thể để bọn họ đưa Vu Thu Nguyệt đi.
Nếu không, sinh đứa trẻ này ra chẳng phải cũng vô ích hay sao?
Vu phu nhân nghiến chặt răng, “bộp” một tiếng quỳ xuống trước mặt Thái phu nhân: “Thái phu nhân, mong người minh xét, không thể để Thu Nguyệt nhà chúng tôi bị người ta ám hại, không thể để kẻ gian đắc chí.”
Thái phu nhân nhìn Thanh Đại, ánh mắt tối hẳn đi, “Thanh Đại, con có gì để giải thích không?”
Tưởng Nhược Nam nhìn Thanh Đại, không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào trên mặt cô ta.
Cùng lúc đó, Cận Thiệu Khang cũng đang ngầm quan sát Thanh Đại, để ý nhất cử nhất động của cô ta, xem trong lúc hành động cô ta có thể hiện nào giống của một người biết võ hay không…
Thanh Đại ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thái phu nhân, ánh mắt kiên định bất khuất.
Cô ta quỳ thụp xuống, hướng về phía Thái phu nhân mà dập đầu: “Thái phu nhân, Thanh Đại không biết phải giải thích thế nào, nhưng Thanh Đại không làm bất cứ việc gì khuất tất cả.
Nếu Thái phu nhân không tin, chi bằng hãy đưa Thanh Đại tới quan phủ, để quan phủ điều tra việc này.”
Những thứ đó vốn là của Vu Thu Nguyệt, nàng ta sợ gì chứ? Chỉ cần có thể chứng minh những thứ ấy là của Vu Thu Nguyệt, chuyện khác sẽ tự lộ ra thôi.
Vu Thu Nguyệt và Vu phu nhân cùng giật thót mình, Vu Thu Nguyệt chỉ thẳng vào Thanh Đại mà hét: “Chuyện này liên quan tới thể diện của Hầu phủ, sao có thể bị đồn đại ra ngoài? Ngươi làm vậy là có ý gì?” Giọng có phần run rẩy.
Nhìn cảnh ấy, Tưởng Nhược Nam biết, những thứ đó đúng là của Vu Thu Nguyệt thật rồi.
Có lẽ Thái phu nhân sẽ không nghi ngờ Thanh Đại nữa, nhưng Thiệu Khang thì sao? Tưởng Nhược Nam quay lại nhìn Cận Thiệu Khang, thấy hắn đang nhìn Thanh Đại, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Tưởng Nhược Nam thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì cô ta cũng khiến Thiệu Khang nghi ngờ… Sau này mỗi khi gặp mặt Thanh Đại, chắc chắn hắn sẽ nảy sinh tâm lý đề phòng.
Thanh Đại ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn Vu Thu Nguyệt: “Sao thế? Tỷ tỷ sợ ư? Tỷ tỷ có tật giật mình, vì vậy mới sợ.
Thanh Đại cây ngay không sợ chết đứng, nên chẳng sợ gì cả.”
Nói xong, Thanh Đại quay đầu, nhìn Cận Thiệu Khang, mắt ầng ậng nước, trong ánh mắt tràn ngập sự tổn thương: “Hầu gia, ngài cũng nghi ngờ Thanh Đại ư?”
Cận Thiệu Khang nhìn cô ta, không đáp lời.
Thanh Đại thấy Cận Thiệu Khang im lặng, cô ta cúi đầu, bộ dạng đau lòng tuyệt vọng.
Thái phu nhân thấy phản ứng của Vu Thu Nguyệt, trong lòng cũng đã hiểu ra chân tướng, lập tức cười nói: “Để làm rõ chuyện này và cũng là để trả lại sự trong sạch cho Thu Nguyệt, Cận gia chúng ta không sợ mất mặt.
Chỉ là một khi đưa tới quan phủ thì hậu quả không dễ lường.” Nói rồi, Thái phu nhân liếc Vu phu nhân một cái.
Cận Thiệu Khang cũng lên tiếng: “Chuyện này một khi đưa ra quan phủ, ta tin không tới hai ngày sẽ điều tra rõ ngọn ngành.
Chỉ cần tra được nguồn gốc của tà tượng đó thì đương nhiên cũng sẽ biết ai là người đem chúng về đây.”
Mẹ con Vu Thu Nguyệt nghe Cận Thiệu Khang nói như thế, sắc mặt đều tái xanh cả lại, đặc biệt là Vu phu nhân.
Bức tượng thần ấy là bà ta đích thân mang về.
Nếu như quan phủ điều tra ra, không những bản thân bà ta bị liên lụy, mà còn liên lụy tới con trai và phu quân nhà mình.
Nghĩ đến đây, bà ta run sợ, đành hạ quyết tâm, bà ta quay về phía Thái phu nhân dập mạnh đầu, khẩn cầu: “Thái phu nhân, đừng đưa Thu Nguyệt tới quan phủ, chúng tôi nhận, chúng tôi nhận.
Thái phu nhân, thứ đó chẳng phải là tà thuật gì, chỉ là tượng thần bình thường, chỉ cần ngày nào cũng quỳ lạy là có thể sinh con trai.
Thật sự không phải thứ có thể hại người.
Thu Nguyệt nhà chúng tôi chỉ vì muốn sinh con trai cho Hầu phủ, chứ không hề có ý ám hại ai hết.”
Vu Thu Nguyệt kêu lên thất thanh: “Mẹ…”
“Thu Nguyệt, thôi, nhận đi con, nếu để chuyện này lên quan phủ thì hậu quả khôn lường.”
Thái phu nhân lại hỏi: “Vậy mấy bùa chú đó là thế nào?”
Vu Thu Nguyệt cúi đầu đáp: “Chỉ cần mỗi ngày uống một bát nước tro của bùa chú đó thì có thể sinh con trai.
Thái phu nhân không tin hãy cho người đi điều tra.” Nói xong mới kể lại xuất xứ của tượng thần ấy.
Thái phu nhân tức tới mức ném vỡ chiếc chén trong tay, “Lại dám dùng thứ tà vật ấy để vấy bẩn lên cốt nhục của Cận gia? Các ngươi thật to gan!”
Vu Thu Nguyệt run rẩy ngã lăn ra đất.
Lúc này Thanh Đại lại ôm mặt bật khóc nức nở.
Thái phu nhân biết nàng ta tủi thân, bèn vội vàng an ủi: “Con ngoan, thật tủi thân cho con quá, giờ đã không còn ai nghi ngờ con nữa rồi.”
Vu Thu Nguyệt thấy vậy bèn điên cuồng gào lên: “Tiện nhân, là ngươi hại ta, ngươi đừng giả vờ nữa, ngươi là kẻ xấu xa…”
Thái phu nhân không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, đột nhiên hét lớn: “Người đâu, kéo cô ta ra ngoài, ngày mai đưa về biệt trang.” Nói xong lại liếc nhìn Tưởng Nhược Nam: “Chuyện vốn hết sức đơn giản mà lại làm ra phức tạp thế này.”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu, không nói không rằng, một tờ bùa chú bay đến bên chân nàng.
Tưởng Nhược Nam nhặt lên, nhìn kĩ, thấy bùa chú được viết bằng hai màu thủy ngân và chu sa, là kim loại nặng…
Nàng bất giác lên tiếng hỏi: “Cô uống nước bùa chú này bao lâu rồi?”
Vu Thu Nguyệt không lên tiếng, Vu phu nhân hạ giọng đáp: “Bắt đầu từ khi thai nhi được ba tháng đã uống rồi.”
Thế chẳng phải là đã uống gần bốn tháng trời ư? Tưởng Nhược Nam nhìn sắc mặt trắng bợt của Vu Thu Nguyệt, trong lòng bỗng có dự cảm xấu.
Người hầu vào định đưa Vu Thu Nguyệt ra, lúc này, Cận Thiệu Khang lại đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã, chuyện còn chưa xong.”.
Danh sách chương