Giọng hắn nói buông xuôi như con trai đã tìm về một người con dâu không hợp ý mình vậy.
Văn Tử Hằng nhìn Tưởng Nhược Nam đang ngủ rất say, khẽ cười nói, “Người phụ nữ này thật tốt số, một quả phụ mang theo hai đứa con trai, lại chẳng phải quốc sắc thiên hương gì, thế mà lại lọt vào mắt xanh của Đô đốc.”
Có điều, người phụ nữ này trong tay có Phượng lệnh, thân phận chắc không tới mức quá thấp kém, nên trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Tưởng Nhược Nam ngủ một mạch hai ngày một đêm, khi tỉnh lại trời đang là ban ngày, nàng ngồi dậy, hoang mang nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh.
Sao nàng lại ở đây? Rồi nàng từ từ nhớ lại, mình đã hôn mê khi đang đứng trong trạm chỉ huy của Tả đô đốc, giật thót mình, vội vàng kiểm tra thân thể, thấy vẫn mặc quần áo chỉnh tề, trên người không có dấu hiệu gì đặc biệt, lúc này nàng mới thấy yên tâm.
Một cô nương chừng mười tuổi bước vào, thấy Tưởng Nhược Nam đã tỉnh dậy, vội vàng chạy đến bên giường, cười nói: “Phu nhân tỉnh rồi? Có đói không? Có muốn ăn chút gì không?”
Tưởng Nhược Nam hỏi nàng ta: “Ngươi là ai, đây là đâu?”
“Đây là trấn Bạch Hà, ta là cư dân ở đây, phu nhân mệt quá, ngủ liền hai ngày rồi.
Đô đốc bảo ta tới chăm sóc phu nhân.”
Tưởng Nhược Nam nói: “Đa tạ.”
“Phu nhân đừng nói đa tạ, người chính là ân nhân cứu mạng tất cả dân chúng ở đây, đừng nói chỉ chút chuyện vặt này, cho dù phải làm trâu làm ngựa cho người, dân chúng cũng cam tâm tình nguyện.” Lại nói tiếp, “Phu nhân đợi một lát, để ta mang cháo cho người.”
Đoạn mỉm cười chạy ra ngoài, sau đó nghe nàng ta vui vẻ reo lên: “Phu nhân tỉnh rồi.”
“Mẹ tỉnh rồi.”
Mắt Tưởng Nhược Nam sáng lên, bọn trẻ cũng ở đây ư?
Ngay sau đó, Tử San đưa hai đứa trẻ vào.
Khánh Nhi giống như con chim nhỏ lao vào lòng Tưởng Nhược Nam, Bác Nhi thì có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhăn đỏ bừng kia đã tố cáo sự vui mừng trong lòng thằng bé.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh dậy rồi.
Con và ca ca đang bàn xem có nên gọi mẹ dậy không?” Cái đầu nhỏ của Khánh Nhi cọ cọ vào lòng mẹ.
“Mẹ, mẹ không bị ốm đấy chứ?” Đôi mắt to của Bác Nhi ngập tràn vẻ lo lắng.
Tưởng Nhược Nam xoa đầu hai thằng bé, cười đáp: “Mẹ không sao, mẹ chỉ ngủ thôi mà.” Rồi nhìn Tử San: “Mọi người tới từ bao giờ?”
“Đến từ hôm kia rồi.
Hai đứa trẻ biết tỷ ngủ đều rất ngoan, không gây ồn.” Tử San cúi người xuống, hạ thấp giọng thì thầm vào tai Tưởng Nhược Nam, “Tỷ tỷ, hai hôm nay có một người đàn ông giống hung thần ác sát tới thăm tỷ hai lần, đó là ai?”
Ánh mắt nàng ta lấp lánh tràn ngập vẻ tò mò.
Người đàn ông hung thần ác sát? Tưởng Nhược Nam chau mày suy nghĩ một lát, lẽ nào là vị Đô đốc kia? Hắn tới thăm nàng?
“Đô đốc đó còn nói chuyện với Khánh Nhi và Bác Nhi một lúc, hình như rất thích hai đứa.” Khi Tử San nói, đôi mắt nhìn Tưởng Nhược Nam chằm chằm không chớp, dường như muốn tìm kiếm manh mối nào đó trên mặt Tưởng Nhược Nam.
Đáng tiếc, Tưởng Nhược Nam không thể thoả mãn nàng ta, nàng điềm đạm đáp: “Có lẽ là Tả đô đốc, hắn là người phụ trách của đợt dịch bệnh lần này, ta vì chữa bệnh mà mệt tới hôn mê, hắn tới thăm ta là chuyện thường thôi..”
“Ồ, thì ra là thế..” Vẻ mặt Tử San tràn ngập ý thất vọng.
Lúc này, tiểu cô nương vừa rồi bưng một bát cháo nóng nghi ngút vào, Tưởng Nhược Nam đang đói, nên chẳng mấy chốc đã ăn xong bát cháo.
Thời gian sau đó, phòng Tưởng Nhược Nam lúc nào cũng náo nhiệt tấp nập, bách tính mang quà tới thăm nàng, người thì mang tặng trứng gà, người thì mang thịt, người lại mang chút điểm tâm bổ dưỡng, đủ mọi thứ chất đầy trong phòng.
Nhìn bộ dạng những người này, giống như chỉ hận không thể dập đầu trước nàng vài cái mới yên tâm.
Ồn ào bận rộn suốt cả buổi chiều, khi dân chúng ra về hết, trời đã gần tối, Tả đô đốc dẫn theo một nam tử ăn vận như văn nhân, sắc mặt lạnh lùng bước vào.
Điều khiến Tưởng Nhược Nam ngạc nhiên hơn cả là hai đứa trẻ hình như không hề sợ sắc mặt đen như đít nồi đó của hắn, mà còn vui vẻ nhào tới, ngọt ngào gọi y là bá bá.
Còn Tả đô đốc cũng mỉm cười với bọn trẻ, Tưởng Nhược Nam nhìn thấy hắn cười, đột nhiên cảm thấy y vẫn nên lạnh lùng thì hơn.
Tử San rót trà cho mọi người xong, bèn đứng sang một bên, đôi mắt to đảo liên tục, lúc thì nhìn Tưởng Nhược Nam, lúc lại nhìn Tả đô đốc.
Nam tử ăn vận giống văn nhân kia bước tới bên cạnh Tử San thì thầm nói gì đó, Tử San do dự một lúc, lắc lắc đầu.
Văn nhân kia lại nói thêm một câu nữa, mắt Tử San sáng lên, sau đó đem theo hai đứa trẻ đang ríu rít trò chuyện với Đô đốc ra ngoài.
Tưởng Nhược Nam ngồi xuống chiếc ghế đối diện của Tả đô đốc, tất cả những chuyện vừa xảy ra nàng đều nhìn thấy cả, nàng im lặng, bởi vì nàng rất muốn biết, Tả đô đốc này rốt cuộc định làm gì.
Nàng cầm ly trà lên, dùng nắp gạt gạt lá trà trên mặt nước, nhìn những lá trà không ngừng quay mòng mòng, khẽ hỏi: “Tả đô đốc tới tìm dân phụ là có chuyện gì?” Nàng ngẩng đầu nhìn y, lạnh lùng nói tiếp: “Cho dù Tả đô đốc bất mãn với dân phụ thế nào, nhưng dân phụ tin, Tả đô đốc tuyệt đối không phải loại tiểu nhân bỉ ổi làm hại cả trẻ con.”
Tả đô đốc ngẩng đầu nhìn nàng, không lên tiếng.
Có điều sắc mặt cũng không đến nỗi khó coi lắm.
Tưởng Nhược Nam không thể đoán biết được lúc này y đang nghĩ gì, cúi đầu, uống một hớp trà để che giấu sự bất an trong tâm trạng mình.
Lúc này, Tả đô đốc ngồi đối diện với nàng mới lên tiếng: “Bổn đô đốc sau này sẽ coi chúng như con đẻ của mình, vì vậy nàng không cần lo lắng bổn đô đốc sẽ làm tổn thương chúng.”
Câu nói này giống như một tiếng sấm, khiến Tưởng Nhược Nam kinh hồn bạt vía, hớp trà trong miệng bắn ra ngoài.
Sau khi ho khan vài tiếng để lấp liếm cho cách cư xử bất nhã của mình, ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt mở rất to, nhìn vẻ mặt nàng như vừa gặp ma.
“Đô đốc, ngài vừa nói gì?”
Tả đô đốc vẫn giữ vẻ mặt như quỷ dạ xoa, bộ dạng trầm mặc lạnh lùng, “Phu nhân, nàng không phải nghe mà không hiểu chứ? Bổn đô đốc đang cầu hôn nàng, chỉ cần phu nhân đồng ý, ngay ngày mai bổn đô đốc sẽ mời người làm mối tới, đưa sính lễ, hai ngày sau sẽ thành thân” Giọng điệu đó, giống như đang nói “ta muốn lấy mạng nàng” vậy, cứng đanh đanh, lạnh như băng.
Tưởng Nhược Nam buông tay, ly trà rơi xuống đất, “choang” một tiếng, vỡ thành trăm mảnh.
Nàng sững sờ nhìn y, người như hoá đá, dù bất kỳ người đàn ông nào bên ngoài kia chạy vào cầu hôn nàng, nàng cũng không thấy lạ.
Nhưng một người mới chỉ gặp mặt nàng hai lần như y, trong hai lần đó thì một lần nàng sỉ nhục mắng chửi y trước mặt đông đảo quần chúng, một lần là y uy hiếp nói muốn trả thù nàng…
Người như thế mà lại cầu hôn nàng?
Thật quá kỳ dị.
Tưởng Nhược Nam đột nhiên nghĩ ra một khả năng, nàng đứng dậy, tức giận nhìn y, “Đô đốc, đây là thủ đoạn ngài dùng để trả thù ta phải không? Thân là đàn ông, ngài dùng thủ đoạn này không phải quá mức bỉ ổi hay sao?” Lấy nàng về, rồi từ từ giày vò hành hạ nàng? Nàng cảm thấy, y là loại người có thể làm ra những việc như thế.
Tả đô đốc đứng dậy, nhìn thẳng vào nàng, lông mày thoáng chau lại, trầm giọng đáp: “Trả thù cái gì? Rốt cuộc nàng đang nói về việc gì chứ.
Bổn đô đốc thành tâm thành ý cầu hôn nàng, muốn lấy nàng làm thê tử.
Bổn đô đốc cũng biết thân phận nàng không bình thường, nhưng dù sao nàng cũng là một quả phụ, lại còn có hai đứa con nhỏ.
Bổn đô đốc là Tam phẩm Đô đốc, ta nghĩ lấy ta cũng không quá thiệt thòi cho nàng.”
Mặc dù nói thế, nhưng vẻ mặt của y, ánh mắt của y đã thể hiện một thông điệp quá rõ ràng, dù nàng có tôn quý tới đâu, cũng chỉ là một quả phụ, có thể gả cho một Đô đốc Tam phẩm như ta đã là phải cảm tạ tổ tông nàng tích đức mấy đời rồi.
Y nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, “Kiều phu nhân, nàng sẽ không từ chối chứ?”
Tưởng Nhược Nam ngẩn ra một lúc, sau đó phá lên cười, Tả đô đốc cứ nhìn nàng đăm đăm, lông mày giật giật rất khẽ, sắc mặt mỗi lúc một tối đi, mỗi lúc sầm xuống theo tiếng cười của nàng.
Tiếng cười của Tưởng Nhược Nam bỗng dưng ngưng bặt, vẻ mặt nàng cũng trầm hẳn xuống.
Trước đó, Văn Tử Hằng đã phân tích cho Tả Bá Xương như thế này:
“Kiều phu nhân mặc dù có Phượng lệnh trong tay, nhưng như Văn mỗ nhận thấy, thân phận nàng ta cũng chẳng cao quý lắm.
Thứ nhất, theo như ta điều tra và được biết, ở đây Kiều phu nhân không hề có người thân bạn bè, nhưng vẫn lưu lại một thời gian rất dài, một người phụ nữ tự do như thế, chính là vì không có nơi nương tựa.
Cho dù tướng công đã chết thì nhà chồng nàng ta cũng không có lí do gì mà để nàng ta đưa hai đứa trẻ đi, trừ phi nhà chồng nàng ta sa sút, hoặc căn bản chẳng cần tới mẹ con họ.
Nếu nhà mẹ đẻ có chút thế lực, cũng không thể để con gái mình, hơn nữa còn là một quả phụ, xuất đầu lộ diện, đi lang thang khắp nơi, mà sẽ phải sắp xếp tương lai cho nàng ta.
Theo Văn mỗ suy đoán, Kiều phu nhân này, nhà đẻ nhà chồng đều chẳng còn ai, có lẽ nàng ta là họ hàng của Thái hậu, vì có chút y thuật nên được Thái hậu coi trọng.
Theo ta biết thì Thái hậu mắc bệnh tiêu khát đã lâu nên trong tay nàng ta mới có Phượng lệnh.
Thực ra Phượng lệnh nhìn cao quý nhưng cũng chẳng có nhiều tác dụng, đây có lẽ cũng là nguyên nhân nàng ta có nó.
Vì vậy, Đô đốc, nếu ngài thật sự định lấy người phụ nữ này về, hoàn toàn không cần phải vì Phượng lệnh mà e sợ thân phận của nàng ta.
Anh hùng không hỏi xuất thân, nay đô đốc là quan tam phẩm, được Hoàng thượng trọng thị, đây mới là điều quan trọng nhất.
Người phụ nữ ấy chẳng có lý do gì để từ chối Đô đốc, nói thật lòng thì, với tình hình hiện tại của nàng ta, được gả cho Đô đốc, cũng là phúc đức được tích từ kiếp trước.
Chỉ có điều, Kiều phu nhân này tính cách mạnh mẽ quật cường, sẽ không nhận lời Đô đốc ngay đâu, chắc cũng phải cành cao làm bộ làm tịch.
Phụ nữ mà, sẽ luôn tìm đủ mọi cách để nâng tầm bản thân lên, Đô đốc nếu muốn lấy một người phụ nữ mạnh mẽ như thế, phải kiên nhẫn một chút.”
Tả Bá Xương vô cùng tin tưởng vào phân tích của Văn Tử Hằng, vì vậy phản ứng của Tưởng Nhược Nam y không bất ngờ.
Mặc dù hai từ “lỗ mãng” hơi khó nghe một chút, nhưng nghĩ kĩ lại, bản thân y là người học võ, nên nàng nói vậy cũng không sai.
Tả Bá Xương hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói: “Chỉ cần lấy ta, nàng sẽ trở thành tam phẩm cáo mệnh rồi, sẽ rất nhiều người tôn trọng nàng.”
Tưởng Nhược Nam nghe giọng nói có phần trào phúng của y, đã khẳng định y tới đây cầu hôn là muốn sỉ nhục nàng, nên nàng chẳng buồn khách khí, mặc dù đối phương là người rất đáng sợ, nhưng nàng đâu phải người dễ bắt nạt.
Nàng nhìn y cười nhạt đáp: “Tự bản thân ta đã nhận được sự tôn trọng của mọi người rồi, nếu đã như thế, thì ta cần gì phải làm một hành động thừa là gả cho ngài chứ? Thứ mà ngài có thể cho ta, ta đều có thể tự đạt được hết.
Dù là tiền tài, địa vị…”
Nàng nhìn y, đột nhiên để ý hình như chiếc áo bào màu đen hôm nay y mặc là áo mới, nàng cúi đầu nhìn xuống, đôi giày đen trên chân y cũng là giày mới.
Nàng ngẩn người, lần trước khi gặp nàng và Lưu Tử Căng, y đều mặc y phục cũ, hơn nữa y còn cho người khác cảm giác, y không phải là người chú trọng tới vẻ bề ngoài, tới việc ăn mặc.
Hôm nay, y mặc toàn đồ mới tới cầu hôn nàng, rõ ràng là có thành ý.
Tưởng Nhược Nam kinh ngạc, lẽ nào không phải là y muốn sỉ nhục nàng, mà thật sự muốn lấy nàng?
Tại sao chứ?
Chẳng qua hai người mới chỉ gặp nhau được hai lần, hơn nữa nàng cũng biết bản thân mình tuyệt đối không phải kiểu phụ nữ khiến người khác gặp một lần là yêu ngay.
Nàng nhìn hắn một lúc, y đứng đó, sắc mặt lạnh lùng, để mặc cho nàng quan sát đánh giá.
Tưởng Nhược Nam không kìm được, buột miệng hỏi: “Tả đô đốc, tại sao ngài lại muốn lấy ta?”
“Đương nhiên không phải vì nàng đẹp, cũng không phải vì Phượng lệnh của nàng.
Tả mỗ mặc dù xuất thân hàn vi, nhưng cũng không phải loại vô liêm sỉ bám gấu váy đàn bà.”
Tưởng Nhược Nam nghiến răng: “Thế thì là vì sao?” Mặc dù biết rằng mình không đẹp, nhưng bị người đến cầu hôn nói thẳng ra như thế, cảm giác cũng rất…
Tả Bá Xương trầm ngâm mất một lúc, sau đó nói rõ ràng gãy gọn: “Đầu tiên, tính cách nàng kiên cường, cơ thể khoẻ mạnh, sau này nhất định có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, quản lý tốt gia đình, không cần ta phải vì nàng mà lo lắng.
Ta thường xuyên xuất chinh bên ngoài, không có tâm trí đâu mà lo việc nhà, chăm sóc phụ nữ.
Thứ hai, hai đứa con nàng rất khoẻ mạnh, lại được dạy dỗ tốt, ta nghĩ sau này con của chúng ta cũng như thế.
Thê tử trước của ta sức khoẻ hơi yếu, vì vậy con cái sinh ra cũng yếu đuối, đã mất sau khi bị bệnh, ta không muốn có những đứa con yếu ớt như thế.
Nàng rất tốt lại can đảm, con cái của chúng ta nhất định sẽ can đảm quật cường, thứ mà ta cần là những đứa con trai có thể đầu đội trời chân đạp đất như vậy!”
Tưởng Nhược Nam nghe y nói ra những lý do của mình, tư duy nàng bắt đầu rối rắm.
Bên tai bỗng vang lên một giọng nói hết sức quen thuộc.
“Nhược Lan, nàng hỏi ta như vậy, mhất thời ta không trả lời được.
Có lẽ vì nàng xinh đẹp, lương thiện, hiếu thuận, nỗ lực, dũng cảm, thông minh, lanh lợi… Hình như không chỉ như thế, những đức tính ấy vẫn chưa đủ, để ta nghĩ thêm xem…”
“Vớ vẩn, thiếp đâu có tốt như chàng nói? Thiếp đâu có xinh đẹp.”
“Ai bảo vậy, trong mắt ta, nàng đẹp nhất…”
Tưởng Nhược Nam khẽ cười, trong ánh nến, nụ cười đó mơ hồ, trong suốt, giống như một làn sương mỏng manh, nhưng lại rực rỡ khác thường, vẻ rực rỡ đó khiến nàng trông đẹp tới mức người khác phải hồn xiêu phách lạc.
Tả đô đốc đang liệt kê từng lý do cho nàng nghe, nhìn thấy nụ cười đó của nàng thì thoáng ngẩn ra, nhất thời quên mất là nên nói gì.
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên, nhìn y, chầm chậm đáp: “Tả đô đốc, người mà ngài cần tìm không phải là thê tử, người mà ngài cần tìm là một quản gia, là một cái máy sinh con cho ngài.
Ngài cho rằng ta rất phù hợp với yêu cầu của ngài, nhưng ta lại không cần một người chồng có cũng được không có cũng được như ngài.
Ta lấy ngài rồi ta sẽ được gì? Một người chồng sẽ không quan tâm tới ta? Ta không cần.
Vinh hoa phú quý? Ta có thể tự làm ra.
Con cái? Ta đã có hai bảo bối rất ngoan rất tốt rồi.
Ngài nói xem, tại sao ta phải lấy ngài?”
Hiểu được thành ý của hắn, mặc dù quan niệm về hôn nhân của y hơi lệch lạc, không phù hợp với quan niệm về hôn nhân của nàng, nhưng thành ý này của y nàng vẫn rất tôn trọng.
“Ta có thể bảo vệ nàng.” Tả Bá Xương kiên nhẫn nói, “Cũng có thể bảo vệ các con của nàng.”
Tưởng Nhược Nam cười cười, “Ta có thể tự bảo vệ bản thân mình và các con, việc này tới nay ta vẫn luôn làm rất tốt.”
Hơn nữa, vị trí ở bên cạnh y mới là chỗ nguy hiểm nhất.
Thái độ của Tưởng Nhược Nam giống như trong nhu có cương, khiến Tả Bá Xương dần dần mất kiên nhẫn, “Kiều phu nhân, không phải quả phụ nào cũng có được cơ hội như thế.
Nếu ta là nàng, thì ta sẽ không hề do dự mà gật đầu.
Phụ nữ, hừ, chỉ khi nào tìm đúng người đàn ông cho đời mình mới có được hạnh phúc.”
Trong lời nói của y chứa đựng sự ngạo mạn và khinh miệt, khiến Tưởng Nhược Nam cũng chẳng buồn khách khí nữa, “Ngài nói không sai, nhưng rõ ràng là ngài không phải người đàn ông ấy.”
Tả Bá Xương đột nhiên sầm mặt xuống, ánh mắt nhìn nàng tối lại.
Tưởng Nhược Nam cũng không muốn dây dưa lằng nhằng với kiểu người như y, nàng lập tức nói luôn: “Tả đô đốc, ta rất cảm tạ sự đoái hoài của ngài, nhưng tạm thời ta không có ý định cải giá, Đô đốc mặc dù ngồi ở địa vị cao, nhưng chắc không định dùng quyền thế để ép người.
Cũng khuya rồi, cô nam quả nữ ngồi lâu không tiện, mời Đô đốc hãy ra về, đi cẩn thận, không tiễn.”.
Văn Tử Hằng nhìn Tưởng Nhược Nam đang ngủ rất say, khẽ cười nói, “Người phụ nữ này thật tốt số, một quả phụ mang theo hai đứa con trai, lại chẳng phải quốc sắc thiên hương gì, thế mà lại lọt vào mắt xanh của Đô đốc.”
Có điều, người phụ nữ này trong tay có Phượng lệnh, thân phận chắc không tới mức quá thấp kém, nên trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Tưởng Nhược Nam ngủ một mạch hai ngày một đêm, khi tỉnh lại trời đang là ban ngày, nàng ngồi dậy, hoang mang nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh.
Sao nàng lại ở đây? Rồi nàng từ từ nhớ lại, mình đã hôn mê khi đang đứng trong trạm chỉ huy của Tả đô đốc, giật thót mình, vội vàng kiểm tra thân thể, thấy vẫn mặc quần áo chỉnh tề, trên người không có dấu hiệu gì đặc biệt, lúc này nàng mới thấy yên tâm.
Một cô nương chừng mười tuổi bước vào, thấy Tưởng Nhược Nam đã tỉnh dậy, vội vàng chạy đến bên giường, cười nói: “Phu nhân tỉnh rồi? Có đói không? Có muốn ăn chút gì không?”
Tưởng Nhược Nam hỏi nàng ta: “Ngươi là ai, đây là đâu?”
“Đây là trấn Bạch Hà, ta là cư dân ở đây, phu nhân mệt quá, ngủ liền hai ngày rồi.
Đô đốc bảo ta tới chăm sóc phu nhân.”
Tưởng Nhược Nam nói: “Đa tạ.”
“Phu nhân đừng nói đa tạ, người chính là ân nhân cứu mạng tất cả dân chúng ở đây, đừng nói chỉ chút chuyện vặt này, cho dù phải làm trâu làm ngựa cho người, dân chúng cũng cam tâm tình nguyện.” Lại nói tiếp, “Phu nhân đợi một lát, để ta mang cháo cho người.”
Đoạn mỉm cười chạy ra ngoài, sau đó nghe nàng ta vui vẻ reo lên: “Phu nhân tỉnh rồi.”
“Mẹ tỉnh rồi.”
Mắt Tưởng Nhược Nam sáng lên, bọn trẻ cũng ở đây ư?
Ngay sau đó, Tử San đưa hai đứa trẻ vào.
Khánh Nhi giống như con chim nhỏ lao vào lòng Tưởng Nhược Nam, Bác Nhi thì có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhăn đỏ bừng kia đã tố cáo sự vui mừng trong lòng thằng bé.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh dậy rồi.
Con và ca ca đang bàn xem có nên gọi mẹ dậy không?” Cái đầu nhỏ của Khánh Nhi cọ cọ vào lòng mẹ.
“Mẹ, mẹ không bị ốm đấy chứ?” Đôi mắt to của Bác Nhi ngập tràn vẻ lo lắng.
Tưởng Nhược Nam xoa đầu hai thằng bé, cười đáp: “Mẹ không sao, mẹ chỉ ngủ thôi mà.” Rồi nhìn Tử San: “Mọi người tới từ bao giờ?”
“Đến từ hôm kia rồi.
Hai đứa trẻ biết tỷ ngủ đều rất ngoan, không gây ồn.” Tử San cúi người xuống, hạ thấp giọng thì thầm vào tai Tưởng Nhược Nam, “Tỷ tỷ, hai hôm nay có một người đàn ông giống hung thần ác sát tới thăm tỷ hai lần, đó là ai?”
Ánh mắt nàng ta lấp lánh tràn ngập vẻ tò mò.
Người đàn ông hung thần ác sát? Tưởng Nhược Nam chau mày suy nghĩ một lát, lẽ nào là vị Đô đốc kia? Hắn tới thăm nàng?
“Đô đốc đó còn nói chuyện với Khánh Nhi và Bác Nhi một lúc, hình như rất thích hai đứa.” Khi Tử San nói, đôi mắt nhìn Tưởng Nhược Nam chằm chằm không chớp, dường như muốn tìm kiếm manh mối nào đó trên mặt Tưởng Nhược Nam.
Đáng tiếc, Tưởng Nhược Nam không thể thoả mãn nàng ta, nàng điềm đạm đáp: “Có lẽ là Tả đô đốc, hắn là người phụ trách của đợt dịch bệnh lần này, ta vì chữa bệnh mà mệt tới hôn mê, hắn tới thăm ta là chuyện thường thôi..”
“Ồ, thì ra là thế..” Vẻ mặt Tử San tràn ngập ý thất vọng.
Lúc này, tiểu cô nương vừa rồi bưng một bát cháo nóng nghi ngút vào, Tưởng Nhược Nam đang đói, nên chẳng mấy chốc đã ăn xong bát cháo.
Thời gian sau đó, phòng Tưởng Nhược Nam lúc nào cũng náo nhiệt tấp nập, bách tính mang quà tới thăm nàng, người thì mang tặng trứng gà, người thì mang thịt, người lại mang chút điểm tâm bổ dưỡng, đủ mọi thứ chất đầy trong phòng.
Nhìn bộ dạng những người này, giống như chỉ hận không thể dập đầu trước nàng vài cái mới yên tâm.
Ồn ào bận rộn suốt cả buổi chiều, khi dân chúng ra về hết, trời đã gần tối, Tả đô đốc dẫn theo một nam tử ăn vận như văn nhân, sắc mặt lạnh lùng bước vào.
Điều khiến Tưởng Nhược Nam ngạc nhiên hơn cả là hai đứa trẻ hình như không hề sợ sắc mặt đen như đít nồi đó của hắn, mà còn vui vẻ nhào tới, ngọt ngào gọi y là bá bá.
Còn Tả đô đốc cũng mỉm cười với bọn trẻ, Tưởng Nhược Nam nhìn thấy hắn cười, đột nhiên cảm thấy y vẫn nên lạnh lùng thì hơn.
Tử San rót trà cho mọi người xong, bèn đứng sang một bên, đôi mắt to đảo liên tục, lúc thì nhìn Tưởng Nhược Nam, lúc lại nhìn Tả đô đốc.
Nam tử ăn vận giống văn nhân kia bước tới bên cạnh Tử San thì thầm nói gì đó, Tử San do dự một lúc, lắc lắc đầu.
Văn nhân kia lại nói thêm một câu nữa, mắt Tử San sáng lên, sau đó đem theo hai đứa trẻ đang ríu rít trò chuyện với Đô đốc ra ngoài.
Tưởng Nhược Nam ngồi xuống chiếc ghế đối diện của Tả đô đốc, tất cả những chuyện vừa xảy ra nàng đều nhìn thấy cả, nàng im lặng, bởi vì nàng rất muốn biết, Tả đô đốc này rốt cuộc định làm gì.
Nàng cầm ly trà lên, dùng nắp gạt gạt lá trà trên mặt nước, nhìn những lá trà không ngừng quay mòng mòng, khẽ hỏi: “Tả đô đốc tới tìm dân phụ là có chuyện gì?” Nàng ngẩng đầu nhìn y, lạnh lùng nói tiếp: “Cho dù Tả đô đốc bất mãn với dân phụ thế nào, nhưng dân phụ tin, Tả đô đốc tuyệt đối không phải loại tiểu nhân bỉ ổi làm hại cả trẻ con.”
Tả đô đốc ngẩng đầu nhìn nàng, không lên tiếng.
Có điều sắc mặt cũng không đến nỗi khó coi lắm.
Tưởng Nhược Nam không thể đoán biết được lúc này y đang nghĩ gì, cúi đầu, uống một hớp trà để che giấu sự bất an trong tâm trạng mình.
Lúc này, Tả đô đốc ngồi đối diện với nàng mới lên tiếng: “Bổn đô đốc sau này sẽ coi chúng như con đẻ của mình, vì vậy nàng không cần lo lắng bổn đô đốc sẽ làm tổn thương chúng.”
Câu nói này giống như một tiếng sấm, khiến Tưởng Nhược Nam kinh hồn bạt vía, hớp trà trong miệng bắn ra ngoài.
Sau khi ho khan vài tiếng để lấp liếm cho cách cư xử bất nhã của mình, ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt mở rất to, nhìn vẻ mặt nàng như vừa gặp ma.
“Đô đốc, ngài vừa nói gì?”
Tả đô đốc vẫn giữ vẻ mặt như quỷ dạ xoa, bộ dạng trầm mặc lạnh lùng, “Phu nhân, nàng không phải nghe mà không hiểu chứ? Bổn đô đốc đang cầu hôn nàng, chỉ cần phu nhân đồng ý, ngay ngày mai bổn đô đốc sẽ mời người làm mối tới, đưa sính lễ, hai ngày sau sẽ thành thân” Giọng điệu đó, giống như đang nói “ta muốn lấy mạng nàng” vậy, cứng đanh đanh, lạnh như băng.
Tưởng Nhược Nam buông tay, ly trà rơi xuống đất, “choang” một tiếng, vỡ thành trăm mảnh.
Nàng sững sờ nhìn y, người như hoá đá, dù bất kỳ người đàn ông nào bên ngoài kia chạy vào cầu hôn nàng, nàng cũng không thấy lạ.
Nhưng một người mới chỉ gặp mặt nàng hai lần như y, trong hai lần đó thì một lần nàng sỉ nhục mắng chửi y trước mặt đông đảo quần chúng, một lần là y uy hiếp nói muốn trả thù nàng…
Người như thế mà lại cầu hôn nàng?
Thật quá kỳ dị.
Tưởng Nhược Nam đột nhiên nghĩ ra một khả năng, nàng đứng dậy, tức giận nhìn y, “Đô đốc, đây là thủ đoạn ngài dùng để trả thù ta phải không? Thân là đàn ông, ngài dùng thủ đoạn này không phải quá mức bỉ ổi hay sao?” Lấy nàng về, rồi từ từ giày vò hành hạ nàng? Nàng cảm thấy, y là loại người có thể làm ra những việc như thế.
Tả đô đốc đứng dậy, nhìn thẳng vào nàng, lông mày thoáng chau lại, trầm giọng đáp: “Trả thù cái gì? Rốt cuộc nàng đang nói về việc gì chứ.
Bổn đô đốc thành tâm thành ý cầu hôn nàng, muốn lấy nàng làm thê tử.
Bổn đô đốc cũng biết thân phận nàng không bình thường, nhưng dù sao nàng cũng là một quả phụ, lại còn có hai đứa con nhỏ.
Bổn đô đốc là Tam phẩm Đô đốc, ta nghĩ lấy ta cũng không quá thiệt thòi cho nàng.”
Mặc dù nói thế, nhưng vẻ mặt của y, ánh mắt của y đã thể hiện một thông điệp quá rõ ràng, dù nàng có tôn quý tới đâu, cũng chỉ là một quả phụ, có thể gả cho một Đô đốc Tam phẩm như ta đã là phải cảm tạ tổ tông nàng tích đức mấy đời rồi.
Y nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, “Kiều phu nhân, nàng sẽ không từ chối chứ?”
Tưởng Nhược Nam ngẩn ra một lúc, sau đó phá lên cười, Tả đô đốc cứ nhìn nàng đăm đăm, lông mày giật giật rất khẽ, sắc mặt mỗi lúc một tối đi, mỗi lúc sầm xuống theo tiếng cười của nàng.
Tiếng cười của Tưởng Nhược Nam bỗng dưng ngưng bặt, vẻ mặt nàng cũng trầm hẳn xuống.
Trước đó, Văn Tử Hằng đã phân tích cho Tả Bá Xương như thế này:
“Kiều phu nhân mặc dù có Phượng lệnh trong tay, nhưng như Văn mỗ nhận thấy, thân phận nàng ta cũng chẳng cao quý lắm.
Thứ nhất, theo như ta điều tra và được biết, ở đây Kiều phu nhân không hề có người thân bạn bè, nhưng vẫn lưu lại một thời gian rất dài, một người phụ nữ tự do như thế, chính là vì không có nơi nương tựa.
Cho dù tướng công đã chết thì nhà chồng nàng ta cũng không có lí do gì mà để nàng ta đưa hai đứa trẻ đi, trừ phi nhà chồng nàng ta sa sút, hoặc căn bản chẳng cần tới mẹ con họ.
Nếu nhà mẹ đẻ có chút thế lực, cũng không thể để con gái mình, hơn nữa còn là một quả phụ, xuất đầu lộ diện, đi lang thang khắp nơi, mà sẽ phải sắp xếp tương lai cho nàng ta.
Theo Văn mỗ suy đoán, Kiều phu nhân này, nhà đẻ nhà chồng đều chẳng còn ai, có lẽ nàng ta là họ hàng của Thái hậu, vì có chút y thuật nên được Thái hậu coi trọng.
Theo ta biết thì Thái hậu mắc bệnh tiêu khát đã lâu nên trong tay nàng ta mới có Phượng lệnh.
Thực ra Phượng lệnh nhìn cao quý nhưng cũng chẳng có nhiều tác dụng, đây có lẽ cũng là nguyên nhân nàng ta có nó.
Vì vậy, Đô đốc, nếu ngài thật sự định lấy người phụ nữ này về, hoàn toàn không cần phải vì Phượng lệnh mà e sợ thân phận của nàng ta.
Anh hùng không hỏi xuất thân, nay đô đốc là quan tam phẩm, được Hoàng thượng trọng thị, đây mới là điều quan trọng nhất.
Người phụ nữ ấy chẳng có lý do gì để từ chối Đô đốc, nói thật lòng thì, với tình hình hiện tại của nàng ta, được gả cho Đô đốc, cũng là phúc đức được tích từ kiếp trước.
Chỉ có điều, Kiều phu nhân này tính cách mạnh mẽ quật cường, sẽ không nhận lời Đô đốc ngay đâu, chắc cũng phải cành cao làm bộ làm tịch.
Phụ nữ mà, sẽ luôn tìm đủ mọi cách để nâng tầm bản thân lên, Đô đốc nếu muốn lấy một người phụ nữ mạnh mẽ như thế, phải kiên nhẫn một chút.”
Tả Bá Xương vô cùng tin tưởng vào phân tích của Văn Tử Hằng, vì vậy phản ứng của Tưởng Nhược Nam y không bất ngờ.
Mặc dù hai từ “lỗ mãng” hơi khó nghe một chút, nhưng nghĩ kĩ lại, bản thân y là người học võ, nên nàng nói vậy cũng không sai.
Tả Bá Xương hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng xuống, lạnh lùng nói: “Chỉ cần lấy ta, nàng sẽ trở thành tam phẩm cáo mệnh rồi, sẽ rất nhiều người tôn trọng nàng.”
Tưởng Nhược Nam nghe giọng nói có phần trào phúng của y, đã khẳng định y tới đây cầu hôn là muốn sỉ nhục nàng, nên nàng chẳng buồn khách khí, mặc dù đối phương là người rất đáng sợ, nhưng nàng đâu phải người dễ bắt nạt.
Nàng nhìn y cười nhạt đáp: “Tự bản thân ta đã nhận được sự tôn trọng của mọi người rồi, nếu đã như thế, thì ta cần gì phải làm một hành động thừa là gả cho ngài chứ? Thứ mà ngài có thể cho ta, ta đều có thể tự đạt được hết.
Dù là tiền tài, địa vị…”
Nàng nhìn y, đột nhiên để ý hình như chiếc áo bào màu đen hôm nay y mặc là áo mới, nàng cúi đầu nhìn xuống, đôi giày đen trên chân y cũng là giày mới.
Nàng ngẩn người, lần trước khi gặp nàng và Lưu Tử Căng, y đều mặc y phục cũ, hơn nữa y còn cho người khác cảm giác, y không phải là người chú trọng tới vẻ bề ngoài, tới việc ăn mặc.
Hôm nay, y mặc toàn đồ mới tới cầu hôn nàng, rõ ràng là có thành ý.
Tưởng Nhược Nam kinh ngạc, lẽ nào không phải là y muốn sỉ nhục nàng, mà thật sự muốn lấy nàng?
Tại sao chứ?
Chẳng qua hai người mới chỉ gặp nhau được hai lần, hơn nữa nàng cũng biết bản thân mình tuyệt đối không phải kiểu phụ nữ khiến người khác gặp một lần là yêu ngay.
Nàng nhìn hắn một lúc, y đứng đó, sắc mặt lạnh lùng, để mặc cho nàng quan sát đánh giá.
Tưởng Nhược Nam không kìm được, buột miệng hỏi: “Tả đô đốc, tại sao ngài lại muốn lấy ta?”
“Đương nhiên không phải vì nàng đẹp, cũng không phải vì Phượng lệnh của nàng.
Tả mỗ mặc dù xuất thân hàn vi, nhưng cũng không phải loại vô liêm sỉ bám gấu váy đàn bà.”
Tưởng Nhược Nam nghiến răng: “Thế thì là vì sao?” Mặc dù biết rằng mình không đẹp, nhưng bị người đến cầu hôn nói thẳng ra như thế, cảm giác cũng rất…
Tả Bá Xương trầm ngâm mất một lúc, sau đó nói rõ ràng gãy gọn: “Đầu tiên, tính cách nàng kiên cường, cơ thể khoẻ mạnh, sau này nhất định có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, quản lý tốt gia đình, không cần ta phải vì nàng mà lo lắng.
Ta thường xuyên xuất chinh bên ngoài, không có tâm trí đâu mà lo việc nhà, chăm sóc phụ nữ.
Thứ hai, hai đứa con nàng rất khoẻ mạnh, lại được dạy dỗ tốt, ta nghĩ sau này con của chúng ta cũng như thế.
Thê tử trước của ta sức khoẻ hơi yếu, vì vậy con cái sinh ra cũng yếu đuối, đã mất sau khi bị bệnh, ta không muốn có những đứa con yếu ớt như thế.
Nàng rất tốt lại can đảm, con cái của chúng ta nhất định sẽ can đảm quật cường, thứ mà ta cần là những đứa con trai có thể đầu đội trời chân đạp đất như vậy!”
Tưởng Nhược Nam nghe y nói ra những lý do của mình, tư duy nàng bắt đầu rối rắm.
Bên tai bỗng vang lên một giọng nói hết sức quen thuộc.
“Nhược Lan, nàng hỏi ta như vậy, mhất thời ta không trả lời được.
Có lẽ vì nàng xinh đẹp, lương thiện, hiếu thuận, nỗ lực, dũng cảm, thông minh, lanh lợi… Hình như không chỉ như thế, những đức tính ấy vẫn chưa đủ, để ta nghĩ thêm xem…”
“Vớ vẩn, thiếp đâu có tốt như chàng nói? Thiếp đâu có xinh đẹp.”
“Ai bảo vậy, trong mắt ta, nàng đẹp nhất…”
Tưởng Nhược Nam khẽ cười, trong ánh nến, nụ cười đó mơ hồ, trong suốt, giống như một làn sương mỏng manh, nhưng lại rực rỡ khác thường, vẻ rực rỡ đó khiến nàng trông đẹp tới mức người khác phải hồn xiêu phách lạc.
Tả đô đốc đang liệt kê từng lý do cho nàng nghe, nhìn thấy nụ cười đó của nàng thì thoáng ngẩn ra, nhất thời quên mất là nên nói gì.
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên, nhìn y, chầm chậm đáp: “Tả đô đốc, người mà ngài cần tìm không phải là thê tử, người mà ngài cần tìm là một quản gia, là một cái máy sinh con cho ngài.
Ngài cho rằng ta rất phù hợp với yêu cầu của ngài, nhưng ta lại không cần một người chồng có cũng được không có cũng được như ngài.
Ta lấy ngài rồi ta sẽ được gì? Một người chồng sẽ không quan tâm tới ta? Ta không cần.
Vinh hoa phú quý? Ta có thể tự làm ra.
Con cái? Ta đã có hai bảo bối rất ngoan rất tốt rồi.
Ngài nói xem, tại sao ta phải lấy ngài?”
Hiểu được thành ý của hắn, mặc dù quan niệm về hôn nhân của y hơi lệch lạc, không phù hợp với quan niệm về hôn nhân của nàng, nhưng thành ý này của y nàng vẫn rất tôn trọng.
“Ta có thể bảo vệ nàng.” Tả Bá Xương kiên nhẫn nói, “Cũng có thể bảo vệ các con của nàng.”
Tưởng Nhược Nam cười cười, “Ta có thể tự bảo vệ bản thân mình và các con, việc này tới nay ta vẫn luôn làm rất tốt.”
Hơn nữa, vị trí ở bên cạnh y mới là chỗ nguy hiểm nhất.
Thái độ của Tưởng Nhược Nam giống như trong nhu có cương, khiến Tả Bá Xương dần dần mất kiên nhẫn, “Kiều phu nhân, không phải quả phụ nào cũng có được cơ hội như thế.
Nếu ta là nàng, thì ta sẽ không hề do dự mà gật đầu.
Phụ nữ, hừ, chỉ khi nào tìm đúng người đàn ông cho đời mình mới có được hạnh phúc.”
Trong lời nói của y chứa đựng sự ngạo mạn và khinh miệt, khiến Tưởng Nhược Nam cũng chẳng buồn khách khí nữa, “Ngài nói không sai, nhưng rõ ràng là ngài không phải người đàn ông ấy.”
Tả Bá Xương đột nhiên sầm mặt xuống, ánh mắt nhìn nàng tối lại.
Tưởng Nhược Nam cũng không muốn dây dưa lằng nhằng với kiểu người như y, nàng lập tức nói luôn: “Tả đô đốc, ta rất cảm tạ sự đoái hoài của ngài, nhưng tạm thời ta không có ý định cải giá, Đô đốc mặc dù ngồi ở địa vị cao, nhưng chắc không định dùng quyền thế để ép người.
Cũng khuya rồi, cô nam quả nữ ngồi lâu không tiện, mời Đô đốc hãy ra về, đi cẩn thận, không tiễn.”.
Danh sách chương