7.3
Đám mỹ nhân lại tiến lên hỏi thăm Thái hậu, nhưng đôi mắt cứ quấn quýt lấy người Hoàng đế.

Ánh mắt Hoàng đế nhìn khắp đám mỹ nhân một lượt, cuối cùng dừng lại ở người phụ nữ xinh đẹp nhất.

Người phụ nữ ấy lập tức đánh mắt, quăng câu, Hoàng đế nhướn nhướn mày, đôi mắt đào hoa tràn ngập ý xuân, bộ dạng như rất hưởng thụ vậy.

Một người phụ nữ bên cạnh rõ ràng là bắt đầu ghen, bĩu môi nhìn về phía Hoàng đế, tỏ rõ vẻ đáng thương.

Hoàng đế lại nhìn cô ta cười cười, đôi mắt đào hoa lấp lánh kiều diễm, người phụ nữ đó khẽ cúi đầu xuống, vẻ mặt ngượng ngùng.
Tất cả những tiểu tiết ấy đều không lọt khỏi tầm mắt của Tưởng Nhược Nam, suýt nữa thì nàng cười tới méo cả mặt.
Thú vị hơn cả xem phim nữa!
Đang nhìn đầy hào hứng, đột nhiên ánh mắt Hoàng đế như lưỡi dao lia về phía nàng, Tưởng Nhược Nam giật mình vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn thêm lần nào nữa.
Không lâu sau, Thái hậu thấy mệt, Hoàng đế và đám mỹ nhân của mình bèn lui ra ngoài.

Bên ngoài điện vọng vào tiếng lao xao của bọn họ, giống như đang nài nỉ Hoàng đế cùng đi dạo Ngự hoa viên, nhưng Hoàng đế trả lời họ rằng hắn còn việc phải làm.

Sau đó lại vọng tới những tiếng xuýt xoa tiếc nuối của đám mỹ nhân.
Tưởng Nhược Nam nghe mà không nhịn được cười, trong Hoàng cung này, chỗ nào cũng gặp những người phụ nữ không bao giờ biết thỏa mãn, chẳng biết là ai “chăn” ai nữa…
“Nhược Lan, con đang cười gì thế?” Thái hậu đột nhiên hỏi nàng.
Tưởng Nhược Nam vội định thần lại, đáp lời bà: “Thái hậu bình an vô sự, Nhược Lan thấy rất vui.”
Thái hậu kéo tay nàng ngồi xuống bên giường, cười nói: “Sao đột nhiên ta lại có cảm giác như Nhược Lan đã trưởng thành rồi nhỉ? Khiến người khác thương yêu.”
“Nhược Lan giờ đã xuất giá rồi, còn không hiểu chuyện sao được? Trước nay vẫn khiến Thái hậu phải lo lắng cho Nhược Lan, Nhược Lan tự thấy hổ thẹn trong lòng!”
Thái hậu nhìn A Diệp cười cười: “Nghe xem, đây là những lời Nhược Lan nói cơ đấy!” Trong giọng nói của bà không giấu nổi niềm hân hoan.
A Diệp cũng cười, đáp: “Tiểu thư Nhược Lan đúng là đã thay đổi rất nhiều!”
Thái hậu nhìn Tưởng Nhược Nam, ánh mắt vô cùng hiền từ đầy yêu thương, bà khẽ nói: “Nhược Lan, con chắc là thích An Viễn Hầu lắm nhỉ?” Nói xong lại lắc lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng: “Thôi thôi, chỉ cần con vui, chỉ cần con sống tốt, ta cũng thấy yên tâm rồi…”
Lúc này, Lưu viện sử cũng đã kê xong đơn thuốc, kê thêm một ít thuốc dạ dày, sau đó cáo lui.

Tưởng Nhược Nam thấy sắc mặt Thái hậu mệt mỏi nên cũng xin lui về, trước khi đi còn ngậm ngùi nói: “Thái hậu, sau này con có thể thường xuyên vào thăm người không?”
Thái hậu ngó bộ dạng nàng như vậy, trong lòng bỗng thấy thương xót, nhớ lại sự lạnh nhạt của mình trước đó, chắc đã khiến nàng sợ hãi nên lập tức nắm lấy tay nàng, đáp: “Hoàng cung cũng là nhà của con, con thích vào lúc nào thì vào!”

Mắt Tưởng Nhược Nam sáng lên, lòng vui như hoa nở.

Như thế này không chỉ nâng cao thân phận của nàng, mà quan trọng hơn cả là, nàng có cơ hội để chăm sóc sức khỏe cho Thái hậu
Tưởng Nhược Nam lưu luyến rời Hoàng cung.
***
Tin tức Tưởng Nhược Nam được Thái hậu triệu vào cung đã nhanh chóng lan tới từng ngóc ngách của Hầu phủ.

Vu Thu Nguyệt tức tới mức ném hết mọi thứ ở trên giường xuống đất.

Còn Vương thị thì bị Triệu di thái thái mắng cho một trận.

“Bảo con đừng có tham gia vào chuyện ở phòng trên, con lại không nghe.

Giờ Tưởng Nhược Lan lại được Thái hậu sủng ái, sau này chủ nhân của Hầu phủ chắc chắn sẽ là cô ta, đến khi ấy xem con có giày cỏ mà đi không!” Vương thị khóc lóc thê thảm, đáp: “Con đâu có biết chứ? Rõ ràng là cô ta cãi lời Thái hậu, Thái hậu đã bỏ mặc cô ta rồi, ai ngờ cô ta lại lật ngược được tình thế nhanh như vậy?”
Còn trong Thu Đường viện, kẻ nào kẻ ấy mặt mày hớn hở, đi đến đâu cũng ngẩng cao đầu ưỡn thẳng ngực, những kẻ bình thường mặt nặng mày nhẹ với bọn họ, nay lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ chạy tới bợ đỡ hòng lôi kéo quan hệ.
Tưởng Nhược Nam là người cảm nhận được sự thay đổi này một cách sâu sắc nhất.

Bây giờ, bất luận là a hoàn của phòng nào, gặp nàng đều dừng bước cung kính hành lễ, tôn trọng gọi nàng là Hầu phu nhân, cho dù đang đi ở đường khác, nhìn thấy Tưởng Nhược Nam từ xa, cũng cố ý vòng tới trước mặt nàng để thể hiện sự tồn tại của mình.
Đây chính là lợi ích của việc có một chỗ dựa vững như núi, coi như Tưởng Nhược Nam đã được mở rộng tầm mắt rồi.
Người duy nhất không có thay đổi gì chính là Cận Thiệu Khang, vẫn không hỏi không nghe tới Thu Đường viện.

Ánh Tuyết lặng lẽ đi nghe ngóng, được biết mấy ngày nay hắn đều nghỉ ở Sở Thiên các và chỉ gọi Hoa Thanh vào “hầu” một lần.

Ánh Tuyết thở dài, không dám nói với tiểu thư.
Nhưng Thái phu nhân thấy con trai vẫn lạnh nhạt với Tưởng Nhược Lan như thế thì lại có chút nhấp nhổm không yên.

Phải biết bây giờ không còn giống như trước kia nữa, Tưởng Nhược Lan đã lại được Thái hậu sủng ái, nếu nàng nói một câu trước mặt Thái hậu, không biết Thái hậu sẽ nghĩ thế nào.
Tối nay, Thái phu nhân nhân lúc cả Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang tới hỏi thăm mình, bà bèn nhắc tới chuyện này với hai người.
Thái phu nhân nói: “Hầu gia, theo lý thì chuyện này ta không dám quản, nhưng cha con mất sớm, ta là mẫu thân của con, là con dâu của Cận gia, không thể không lo lắng cho việc hương hỏa của tổ tiên được.

Nhược Lan là chính thất do Cận gia ta mang kiệu tám người khiêng đến rước về, là người có đủ tư cách sinh cho Hầu phủ một người nối dõi nhất.


Để bảo vệ thể diện của Hầu phủ, duy trì trật tự trong nhà, bắt đầu từ tháng này, mỗi ngày Rằm, mùng Một Hầu gia nhất định phải nghỉ ở Thu Đường viện.

Sớm sinh trưởng tử nối dõi tông đường, cũng là để cha con ở suối vàng được yên tâm an nghỉ.”
Những lời này đối với Tưởng Nhược Nam mà nói thì đúng là sấm giữa trời quang, nàng sững sờ tại trận, không thốt lên được dù chỉ là nửa câu.
Viên phòng[2].

Đây là vấn đề mà Tưởng Nhược Nam rất sợ, nhưng nàng cũng biết, sớm muộn gì mình cũng phải đối mặt với nó.

Danh phận Hầu phu nhân của nàng trong Hầu phủ, không phải chỉ để ngắm nhìn, mà nàng còn có trách nhiệm sinh người nối dõi tông đường cho Cận gia.

Trước kia nàng thất sủng chỗ Thái hậu, Thái phu nhân có lẽ còn để mặc sự lựa chọn của Cận Thiệu Khang, nhưng giờ nàng lại đắc sủng, đương nhiên Thái phu nhân sẽ không để nàng bị lạnh nhạt thêm nữa.
[2] Viên phòng: Chỉ việc bắt đầu cuộc sống vợ chồng.
Thật là chuyện gì cũng có mặt lợi và mặt hại, nàng chỉ luôn muốn có sự “chống lưng” của Thái hậu, nhưng lại không nghĩ đến chuyện này…
Còn giờ phải làm thế nào đây? Từ chối ư? Lấy lý do gì để từ chối? Không thể chê hắn “bẩn”, Thái hậu mà nghe được chắc sẽ đánh nàng mất!
Tất cả các quý phu nhân ở thời đại này, có ai không chia sẻ người đàn ông của mình với người phụ nữ khác đâu, chỉ mình nàng là thanh cao, mình nàng là cao quý chắc? Nàng mà nói điều ấy ra, không chừng sẽ bị chết đuối trong nước bọt của những quý phu nhân khắp Hoàng thành này.
Nhưng, nàng cũng không thể ngồi chờ chết.
“Mẫu thân, xin mẫu thân đừng ép Hầu gia.

Hầu gia ra ngoài làm việc đã rất mệt rồi, cứ để chàng được tự do lựa chọn cuộc sống của mình ở nhà đi ạ!” Tưởng Nhược Nam rất thành khẩn nói với Thái phu nhân.
“Con khỉ” ấy không thích nàng, đó là điều chắc chắn, nàng tin hắn sẽ không đồng ý với quyết định của Thái phu nhân.
“Nhược Lan, ta biết con hiểu chuyện, nhưng việc này liên quan tới vấn đề hương hỏa của Cận gia, không thể để mặc Hầu gia được!” Thái phu nhân dịu dàng nói với Tưởng Nhược Nam, sau đó quay sang nhìn Cận Thiệu Khang, lúc này đang trầm ngâm, thấp giọng nói tiếp: “Hầu gia, nếu con vẫn còn coi ta là mẫu thân thì hãy nghe ta lần này, nếu con cố chấp không chịu, sau này con không cần đến gặp ta nữa, ta coi như không có đứa con trai là con!”
Tưởng Nhược Nam toát mồ hôi lạnh, Thái phu nhân nói thế, hiếu tử Cận Thiệu Khang sao dám phản đối?
Quả nhiên, Cận Thiệu Khang lập tức quỳ xuống trước mặt Thái phu nhân, đáp: “Mẫu thân, mẫu thân nói vậy thật khiến con chẳng còn biết chịu vào đâu nữa, mẫu thân đừng giận, con sẽ nghe lời người.”
Thái phu nhân thỏa tâm nguyên, lập tức nở nụ cười, bà đỡ Cận Thiệu Khang dậy, nói: “Ta cũng không muốn ép con, chỉ là ta nghĩ cho Cận gia thôi, mong Hầu gia sẽ hiểu!”
“Con hiểu.”
Tưởng Nhược Nam nhìn cảnh mẹ hiền từ con hiếu thảo trước mặt, cảm thấy đầu đau nhức nhối.
Lại nhìn bộ dạng bi ai không thể không nhận lời mẫu thân của Cận Thiệu Khang, trong lòng càng bực tức muốn chửi bậy.


Hắn cứ làm như sắp phải ra pháp trường không bằng, có bản lĩnh thì đừng bao giờ động vào ta!
Thái phu nhân lại nói: “Hôm nay chính là mười lăm.

Lát nữa ta sẽ cho người đi chuẩn bị!” Nói rồi cầm tay Tưởng Nhược Nam: “Hy vọng không lâu nữa sẽ nghe thấy tin vui từ Nhược Lan!”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu, thầm lẩm bẩm rủa, lão nương không phải con lợn nái, cần một cái máy đẻ thì trong phủ có ba cái đấy, sao cứ phải làm khó lão nương!
Nghĩ rồi không kìm được ngước đầu nhìn Cận Thiệu Khang một cái, vẫn thấy khuôn mặt nghiêm nghị như “quân bài”, không nhận ra bất cứ tâm tư gì.
Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của Tưởng Nhược Nam, Cận Thiệu Khang quay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt màu nâu lấp lánh, sau đó lại quay đi.
Một lát sau, Trương ma ma vào bảo đã chuẩn bị xong xuôi, Thái phu nhân rất vui, bảo Cận Thiệu Khang về Thu Đường viện trước, giữ Tưởng Nhược Nam lại có chuyện cần dặn dò.
Sau khi Cận Thiệu Khang đi rồi, Thái phu nhân cầm tay nàng, cười nói: “Ta hiểu tâm ý của con dành cho Hầu gia, những gì có thể làm ta đã làm cả rồi, phần còn lại trông cậy vào con, con hãy ngoan ngoãn hầu hạ Hầu gia, sẽ có kết quả thôi.

Hầu gia nhất định sẽ xứng đáng với tấm lòng của con.”
Tưởng Nhược Nam biết lúc này nàng nên cười nói những lời cảm tạ gì gì đấy, nàng trước nay vẫn là người da mặt dày, nói dối không chớp mắt là chuyện bình thường, nhưng giờ cổ họng như tắc nghẹn, hai chữ cảm tạ đó không sao thốt lên lời.
Lão phu nhân giảo hoạt này, rõ ràng thấy nàng đắc sủng, thế mà nói nghe cứ như là đang nghĩ cho nàng vậy…
Tưởng Nhược Nam thầm cười nhạt mấy tiếng.
Thái phu nhân thấy nàng cúi đầu im lặng, tưởng nàng xấu hổ nên cười cười, không để ý, sau đó dặn dò thêm vài câu, bèn để Tưởng Nhược Nam đi.
Tưởng Nhược Nam về Thu Đường viện, thấy vẻ mặt bọn a hoàn trong viện cười tươi roi rói, liền biết ngay Hầu gia đã đến.
Phương ma ma thấy Tưởng Nhược Nam vội chạy ra đón, tay lau nước mắt cảm thán: “Phu nhân, cuối cùng người cũng coi như là khổ tận cam lai rồi!”
Tưởng Nhược Nam cũng muốn khóc, khổ tận cam lai? Có mà khổ hạnh mới bắt đầu thì có, được chưa hả?
Nàng bước vào trong, Ánh Tuyết đứng bên cạnh mỉm cười vén rèm lên cho nàng.
Tấm rèm trúc sơn son thiếp vàng vừa được vén lên, một mùi thơm thanh nhẹ ùa ngay vào mũi, khiến người ta vô cùng dễ chịu.
Tưởng Nhược Nam bước vào, thấy Cận Thiệu Khang đang ngồi trên chiếc ghế lớn bằng gỗ đỏ chạm trổ tinh tế lần trước, tay cầm một quyển sách, giơ ra trước ngọn nến hồng rực đọc chăm chú, dường như không biết đến sự xuất hiện của nàng.
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn một cái, bước vào góc phòng cách xa hắn nhất, bước đến đó rồi lại không biết phải làm gì, vô cùng bối rối.
Bên kia Cận Thiệu Khang tay cầm sách, nhưng rốt cuộc trên sách viết những gì, hắn chẳng đọc được dù chỉ một chữ.

Từ sau khi Tưởng Nhược Nam bước vào, đầu óc hắn hỗn loạn, toàn thân cứng ngắc, đến thở cũng khó khăn hơn.

Thấy Tưởng Nhược Nam đi về phía góc phòng, hắn bỗng khó hiểu.
Nàng chạy đến đó làm gì?
Nếu như ở Cẩm Tú viện, lúc này Vu Thu Nguyệt đã sán tới trước mặt hắn, áp sát vào người hắn, dịu dàng ngọt ngào nói ra những điều mà hắn thích.

Ba người phụ nữ kia ai mà không làm vậy, chỉ là Vu Thu Nguyệt đọc sách nhiều hơn, nên những lời cô ta nói ra hợp tâm ý hắn hơn mà thôi.
Thân là nam tử, hắn chưa bao giờ cần hao phí tâm tư để suy đoán xem phụ nữ rốt cuộc nghĩ gì, chỉ yên tâm hưởng thụ sự phục vụ dịu dàng của họ là được.

Nhưng mỗi lần ở cùng Tưởng Nhược Nam, đầu óc hắn luôn trong trạng thái hỗn loạn, cảm giác không thể nắm bắt, không thể biết trước điều gì sắp xảy ra, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Hai người đều mang tâm tư riêng trong lòng, mỗi người chiếm cứ một lãnh địa, không ai can thiệp vào của ai, cũng không nói chuyện với nhau, căn phòng rơi vào sự yên tĩnh kỳ dị nhưng cũng không kém phần ám muội.

Đang gượng gạo, Ánh Tuyết cùng Hoa Anh, Liên Kiều và Đỗ Quyên mang nước vào.

Đi vòng ra phía sau tấm bình phong, đổ nước cho họ tắm rửa.
Qua tấm bình phong thêu hoa thêu chim, thấp thoáng nghe thấy động tác bọn Ánh Tuyết đổ nước.
Tưởng Nhược Nam nhìn mãi nhìn mãi, mặt bỗng dưng đỏ bừng, lẽ nào lát nữa nàng phải tắm sau tấm bình phong trước mặt hắn ư? Nàng vô thức nhìn về phía Cận Thiệu Khang, thấy hắn cũng đang nhìn mình, ánh nến mờ ảo lặng lẽ hắt lên khuôn mặt hắn, càng khiến đường nét cứng cỏi anh tuấn trên đó toát ra sự dịu dàng và mê muội, trong đôi mắt hắn phản chiếu ánh nến nhảy nhót bập bùng, tăng thêm vẻ đẹp yêu dị trong đôi mắt, có chút không thật.
Tưởng Nhược Nam quay đầu đi.

Tim đập thình thịch, hắn nhìn nàng như vậy là muốn làm gì? Không phải hắn muốn… Không phải chứ, hắn rất ghét nàng cơ mà?
Mặt nàng bất giác nóng bừng.
Cận Thiệu Khang nhìn khuôn mặt đỏ hồng, đầu cúi gằm, ngượng nghịu bất an của nàng, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, thầm nghĩ, không ngờ cũng có lúc nàng lại đáng yêu như thế này.
Trái tim nơi ngực hắn lại nóng rực lên, khiến cả cơ thể hắn cũng bắt đầu tỏa nhiệt.
Hương thơm trong phòng càng lúc càng nồng, hơi nước đằng sau tấm bình phong lượn lờ, dần dần loan tỏa ra khắp căn phòng, lan đến cả chỗ đứng của Tưởng Nhược Nam.

Nửa người nàng chìm vào trong đám hơi nước ấy, trong bóng tối, mờ mờ ảo ảo, giống như tiên nữ xuất hiện trong sương.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng đăm đăm nhưng chỉ cần Tưởng Nhược Nam nhìn lại, hắn lại vội vàng cầm sách lên che mặt.

Hắn cũng rất bất lực trước hành động ấu trĩ của mình, nhưng không thể giải thích được là vì sao?
Lúc này, đám a hoàn đi tới nói là đã chuẩn bị xong nước, rồi bèn lui cả ra ngoài.
Sau khi đám a hoàn lui ra, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Một lúc sau, Tưởng Nhược Nam thực sự không thể chịu được không khí kỳ quặc này nữa, nàng nhìn Cận Thiệu Khang vẫn đang cầm sách chăm chú đọc, nói: “Hầu gia, chàng tắm trước đi.”
Thứ giọng trầm và lạnh của hắn vang ra phía sau cuốn sách: “Trước đó ta đã tắm rồi, cô tắm đi.”
Nàng tắm…
Tưởng Nhược Nam nhìn tấm bình phong mờ ảo, rồi lại nhìn Cận Thiệu Khang đang ngồi rất ngay ngắn bên bàn.
“Hầu gia…”
“Ừm?”
“Chàng ra ngoài một lát có được không? Thiếp không quen tắm trước mặt người khác.”
Cận Thiệu Khang đặt sách xuống ngẩng đầu nhìn nàng, thấy mặt nàng đỏ ửng, hai mắt nhìn xuống đất, đôi lông mi dài khẽ rung rung, bộ dạng ngượng nghịu, trong lòng bỗng trào dâng một niềm vui ấm áp.
“Ta cứ ngồi ở đây! Đây là phòng của ta!” Hắn mới là chủ nhân nơi này, hắn không cần phải ra ngoài cũng… không muốn ra.
Tưởng Nhược Nam nhất thời chẳng biết nói gì.

Thu Đường viện mặc dù là viện tử của nàng, nhưng hắn mới là chủ nhân thật sự.
Nàng nhìn quanh, thấy vị trí mà Cận Thiệu Khang ngồi không thể nhìn thẳng về phía tấm bình phong nên cũng yên tâm hơn.
Ngay sau đó nàng nghĩ mình có phải đang lo hão không? Thứ nhất, hắn nhất định sẽ không có hứng thú với nàng, thứ hai, nếu hắn thật sự nổi dã tâm với nàng, thì nàng có thể chạy thoát sao?
Nàng chính là vợ hắn!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện