Lúc này, ở đầu bên kia biển hoa, một bóng người bước tới, cao lớn, chững chạc, ống tay áo phấp phới, mái tóc dài bay bay.
Nhìn mãi nhìn mãi, khóe miệng nàng nhoẻn cười, vẫy tay với hắn, “Thiếp ở đây! Thiếp ở đây!”
Bóng người dừng lại, đi về phía nàng, càng lúc càng gần, khuôn mặt anh tuấn cũng dần rõ nét.
Vầng trán rộng, chiếc mũi cao, gương mặt cương nghị, đôi mắt sâu thăm thẳm; khi hắn cười, những đường nét đó mềm mại và dịu dàng hơn rất nhiều.
“Nhược Lan, nàng ở đây à, ta tìm nàng rất lâu rồi.”
Hắn cười rồi bước tới, ôm lấy nàng, cầu vồng bảy sắc in trong đôi mắt màu nâu hun hút, tạo ra một cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ.
Hắn nhìn nàng, cười hỏi: “Sao, lại si mê rồi à?”
Nàng cũng nhìn hắn cười, hắn ôm nàng chặt hơn, nói tiếp: “Nhược Lan, ta rất nhớ nàng, nàng có nhớ ta không?”
Nàng dựa vào lòng hắn, “Có, khi bình tâm lại, lúc nào thiếp cũng nhớ chàng.”
“Vậy tại sao nàng không đến tìm ta?”
“Bởi vì thiếp sợ, thiếp sợ khi thiếp tới tìm chàng, thiếp sẽ không bao giờ từ bỏ được nữa.”
“Vậy thì hãy ở cùng ta.”
“Những chuyện khiến thiếp lo sợ quá nhiều, thiếp không sao an tâm được.”
Đột nhiên hắn buông nàng ra, “Nhược Lan, nàng còn không chịu lựa chọn, ta sẽ rời bỏ nàng.” Dứt lời, hắn bỗng quay người, rồi nhanh chóng biến mất trong biển hoa.
Tưởng Nhược Nam thất kinh tỉnh dậy, trước mặt một màu u ám, nào có biển hoa… thì ra là nàng mơ.
Trái tim trong ngực vẫn đang đập rất nhanh.
Nàng dựa vào đầu giường, ôm chăn ngồi ngẩn ngơ.
Tận tới khi trời sáng.
***
Hôm sau, Kiều thị bỗng dưng tìm tới Thu Đường viện.
Bà ta tìm Tưởng Nhược Nam, thần sắc tiều tụy.
Tưởng Nhược Nam nhìn sắc mặt bà mà giật thót, lẽ nào Hoàng thượng đã giết Tưởng Sính Đình rồi ư?
Kiều thị kéo tay nàng, lo lắng muốn khóc, “Nhược Lan, hãy giúp bá mẫu một việc, giúp bá mẫu vào cung nghe ngóng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chuyện gì là chuyện gì?”
Kiều thị đáp: “Sính Đình không tham gia ngự tuyển, lẽ ra thẻ bài của nó phải bị gạt bỏ, nhưng tối hôm qua, trong cung có người tới nói, Sính Đình do sức khỏe không tốt, thái y bảo không được ra gió, vì vậy phải ở lại trong cung một thời gian.
Như thế cũng không sao, nhưng thẻ bài của Sính Đình vẫn bị người ta giữ lại.”
Tưởng Nhược Nam cũng thấy lạ: “Thẻ bài của Sính Đình bị giữ lại?”
“Nhược Lan, con cũng biết đấy, Sính Đình năm nay mười lăm tuổi rồi, nếu bị ghi tên như thế sẽ không thể bàn tới chuyện hôn nhân.
Ba năm sau Sính Đình mười tám, cũng qua tuổi tuyển tú nữ, không thể được tái tuyển, như vậy chẳng phải cố ý muốn Sính Đình cả đời này không được xuất giá ư?” Nói tới đây, Kiều thị lau khóe mắt, rồi lại nắm chặt tay Tưởng Nhược Nam: “Ta chỉ lo Sính Đình không hiểu phép tắc, đã đắc tội với quý nhân nào đó trong cung nên mới gặp phải cảnh này.
Nhược Lan, con hãy giúp bá mẫu vào cung nghe ngóng xem nào, để chúng ta còn biết đường lo liệu.”
Tưởng Nhược Nam vừa nghe đã biết ngay là hành động của Thái hậu.
Vốn nàng chỉ muốn Thái hậu gạt thẻ bài của Tưởng Sính Đình để cô ta hết mơ mộng chuyện vào cung, không ngờ Thái hậu lại tuyệt tình như thế, muốn cô ta cả đời không thể xuất giá!
Thật là… Người trong cung quả nhiên không ai đơn giản.
Nhưng, giờ điều nàng quan tâm nhất vẫn là sự an nguy của Tưởng Sính Đình.
Nàng nói với Kiều thị: “Bá mẫu đừng lo, để con vào cung xem sao.”
Đầu tiên nàng tới Từ Ninh cung, Thái hậu thấy nàng bèn cười: “Hôm nay sao đến sớm thế, có phải nghe thấy tin gì rồi không?”
Tưởng Nhược Nam ngồi xuống cạnh Thái hậu, vừa xoa bóp vai cho bà vừa đáp: “Thái hậu biết con muốn hỏi gì rồi ạ?”
Thái hậu cười đáp: “Đương nhiên là hỏi việc Tưởng Sính Đình bị giữ thẻ bài rồi.” Nói xong, bà không cười nữa, “Chuyện này là chủ ý của ta, con không phải quan tâm.
Ta làm như vậy đương nhiên là có lý do, ta chỉ muốn con gái họ cả đời này không thể xuất giá thôi!”
Tưởng Nhược Nam lén lè lưỡi sau lưng Thái hậu, rồi lại nghe bà tiếp tục: “Nếu họ tới cầu xin con, con không được mềm lòng, cứ nói không biết gì là được!”
Tưởng Nhược Nam gật đầu nhận lời.
Ra khỏi Từ Ninh cung, Tưởng Nhược Nam vốn định tới chỗ Hoàng hậu để nghe ngóng chuyện của Tưởng Sính Đình, nhưng vừa được hai bước nàng đã từ bỏ ý định đó.
Những gì phải nói nàng đã nói, những gì cần làm nàng đã làm, giờ nàng không thể quản được số mệnh của cô ta nữa, có đi nghe ngóng cũng được ích lợi gì? Hơn nữa, sau này vẫn nên ít tiếp xúc với Hoàng hậu thì hơn.
Đúng lúc Tưởng Nhược Nam quyết định từ bỏ việc này thì sự việc lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, vượt ngoài dự tính của tất cả mọi người.
Ba ngày sau, Tưởng Sính Đình không qua ngự tuyển, không qua thời kỳ thị sát, nhưng lại được Cảnh Tuyên Đế sắc phong là quý nhân! Phong hiệu “Lệ”, là tú nữ được sắc phong sớm nhất trong đợt tuyển tú lần này.
Tưởng Nhược Nam cảm thấy rất lạ, hôm ấy có thấy Hoàng thượng để ý tới cô ta đâu, lẽ nào chỉ trong hai ngày Hoàng thượng lại thấy cô ta thuận mắt? Nhớ lại diện mạo yểu điệu kiều diễm của Tưởng Sính Đình, Tưởng Nhược Nam cảm thấy cũng không thể không có khả năng ấy.
Cuối cùng cô ta vẫn được thỏa nguyện, nhưng việc cô ta vào cung đối với nàng cũng là một chuyện tốt.
Ở bên cạnh Hoàng thượng, cô ta tuyệt đối không dám ăn nói linh tinh.
Bản thân nàng cũng yên tâm mà sống.
Sau việc đó, Thái hậu có nhắc tới chuyện này với nàng, “Tưởng Sính Đình cũng thật may mắn, không ngự tuyển mà chỉ gặp Hoàng thượng bên ngoài Trữ Tú cung, Hoàng thượng đã nói với ai gia muốn sắc phong cho cô ta, ai gia tức tới mức không còn gì để nói.
Nhưng thái độ của Hoàng thượng rất kiên quyết, ai gia chẳng còn cách nào.” Nói xong bà còn hừ một tiếng, “Không ngờ Tưởng Sính Đình kia lại thủ đoạn đến thế, ai gia đã thật sự coi thường cô ta rồi! Cũng tốt, vào cung, cuộc đời còn dài.
Ai gia phải xem xem, cô ta có thể đi được đến đâu!”
***
Trong cung đều đồn đại rằng Lệ quý nhân mới sắc phong rất được sủng ái, không những được Hoàng thượng ban tặng cung điện riêng, mà đến thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng ta cũng do Hoàng công công đích thân điều chọn.
Ngay cả Thục quý phi từng được sủng ái nhất cũng chưa bao giờ được Hoàng thượng chăm sóc chu đáo tới như vậy.
Đám phi tần trong cung hễ nhắc tới Lệ quý nhân là vừa đố kị vừa ngưỡng mộ.
Nhưng, Lệ quý nhân Tưởng Sính Đình, thân mặc áo gấm, trang điểm diễm lệ rực rỡ, ở trong Trường Xuân cung được vạn người ngưỡng mộ, lúc này lại đang run lẩy bẩy quỳ dưới đất.
Cách đó không xa, bóng người cao lớn mặc triều phục màu vàng đang đứng xoay lưng lại với nàng ta, toàn thân người ấy toát ra một thứ không khí lạnh lẽo chết người, khiến nàng ta phải run sợ.
“Hoàng… Hoàng thượng…” Tưởng Sính Đình run lẩy bẩy dập đầu, từ sau ngày hôm ấy cho tới giờ, hễ nhìn thấy hắn, Tưởng Sính Đình lại không kìm được mà run lên như thế.
Cảnh Tuyên Đế quay người lại nhìn Tưởng Sính Đình đang quỳ dưới đất, sắc mặt hắn âm trầm, lạnh lùng cất tiếng: “Lệ quý nhân, nay trẫm tha mạng cho nàng, chỉ cần nàng biết giữ bổn phận thì nàng vĩnh viễn sẽ là phi tần của trẫm, những thứ thuộc về nàng, quyết không thiếu dù chỉ một phân!”
Trở thành cung phi của Hoàng thượng là việc mà Tưởng Sính Đình đến nằm mơ cũng muốn, nhưng khi mộng đẹp trở thành hiện thực, trong lòng nàng ta lại không thấy vui sướng gì, chỉ có sự sợ hãi vô hạn.
“Đa… đa tạ ân điển của Hoàng thượng, thần thiếp… thần thiếp biết nên làm thế nào.” Tưởng Sính Đình rất muốn ép mình phải bình tĩnh, nhưng ngay đến cả răng nàng ta cũng không khống chế được mà run lên lập cập.
“Nàng hiểu được thì tốt!” Cảnh Tuyên Đế cười nhạt, “Nhưng trẫm vẫn phải nhắc nhở nàng, đừng vọng tưởng giở bất kỳ trò gì, tốt hơn cả là nàng nên cầu trời khấn phật để chuyện đó không bị truyền ra ngoài.
Nếu có ngày đó thật, thì dù liên quan tới nàng hay không…” Hắn khẽ cúi đầu xuống, giọng sắc như lưỡi dao: “Người đầu tiên trẫm lấy mạng vẫn là nàng!”
Tưởng Sính Đình sợ tới mức toát mồ hôi hột, liên tục dập đầu thề thốt: “Sẽ không đâu, thần thiếp sẽ không hé môi dù chỉ một từ!”
“Cả đời này nàng nên cảnh giác, đừng uống say, cũng đừng nói mớ, bằng không trong lúc hồ đồ nàng sẽ khiến bản thân mất mạng!”
Tưởng Sính Đình lại dập đầu bồm bộp: “Thần thiếp hiểu, thần thiếp nhất định sẽ ngày đêm tự nhắc nhở mình!”
Cảnh Tuyên Đế “ừm” một tiếng, khoát tay áo, quay người rời khỏi Trường Xuân cung.
Cho đến tận khi bóng áo màu vàng biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, Tưởng Sính Đình mới thở phào nhẹ nhõm, khuỵu xuống mà nước mắt tuôn như suối.
Nàng ta cắn chặt môi dưới, đến khóc cũng không dám lớn tiếng, vì nàng ta biết xung quanh đều là người của Hoàng thượng.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn cung điện hoa lệ, nước mắt chảy càng nhiều hơn.
***
Lần tuyển tú nữ náo nhiệt này cuối cùng cũng đã kết thúc.
Chẳng mấy chốc lại tới mùng Một Tết, trời dần chuyển lạnh, sáng sớm và tối muộn còn có cảm giác thấu xương.
Bệnh của Thái phu nhân lại tái phát, những hôm thời tiết như thế này đặc biệt khó chịu.
Trước hôm thời tiết có biến đổi, Thái phu nhân bị nhiễm lạnh, cơ thể bắt đầu đau nhức.
Trước kia bà đều được Tưởng Nhược Nam xoa bóp, sau này nàng có dạy lại phương pháp đó cho Liễu Nguyệt, để Liễu Nguyệt thường xuyên giúp Thái phu nhân khai thông các huyệt đạo.
Nhưng lần này Thái phu nhân lại rất đau, Liễu Nguyệt xoa đi xoa lại vẫn không thấy có hiệu quả.
Thái phu nhân phải chịu đau cả buổi tối, uống xong thuốc do Lưu thái y kê cũng chẳng đỡ bao nhiêu.
Liễu Nguyệt thấy vậy, bèn đề nghị: “Thái phu nhân, hãy mời phu nhân đến đi, có lẽ phu nhân sẽ có cách giúp người.”
Thái phu nhân nằm trên giường, đau tới mức khẽ tiếng rên rỉ, nhưng vẫn nghiến răng đáp: “Không được gọi! Bao nhiêu năm nay ta đều chịu đựng được.
Ta không tin lần này mình lại bất lực, cứ gì nhất định phải cầu cứu nó!”
Quan hệ với con dâu giờ căng thẳng tới mức này, Thái phu nhân ưa thể diện, đương nhiên sẽ không chịu xuống nước.
Huynh muội Cận Thiệu Khang ngồi bên giường rất lo lắng, chỉ hận không thể chịu đựng thay mẫu thân.
Cận Yên Nhiên ngồi bên, lau nước mắt khuyên: “Mẹ, việc gì mẹ phải cố chấp như thế, khiến mình phải chịu khổ.
Tẩu tẩu là con dâu của mẹ, có nhờ tẩu ấy làm chút việc cũng là bình thường.
Để con cho người qua mời tẩu ấy!”
Nói rồi quay lại định bảo a hoàn của mình tới gọi Tưởng Nhược Nam, nhưng Thái phu nhân đã vội vã kéo nàng ta lại: “Thôi thôi, đừng gọi tẩu tẩu con, làm vậy chẳng phải càng khiến tẩu tẩu con tự mãn, cho rằng Cận gia ta không có nàng không được.
Con xem thái độ huênh hoang gần đây của nàng đã khiến đại ca con thành ra bộ dạng thế nào rồi…”
Cận Yên Nhiên quay đầu lại nhìn Cận Thiệu Khang một cái, chỉ thấy vẻ mặt hắn tiều tụy, mắt quầng thâm, người gầy rộc hẳn đi, lòng bỗng dưng khó chịu: “Sao mọi việc lại thành ra thế này, trước kia rõ ràng tẩu ấy đòi được gả vào Cận gia, giờ lại giày vò hành hạ ca ca.”
Cận Thiệu Khang không kìm được phải lên tiếng: “Yên Nhiên, đừng nói như thế, thời gian này ta bận công vụ…”
Còn chưa nói xong, Thái phu nhân đã tức tới mức cầm gối ném con trai: “Con nghe xem, con nghe xem! Hầu gia, con thật sự là con trai ta sao? Đến giờ còn nói đỡ cho người phụ nữ ấy? Cô ta có hậu thuẫn vững vàng, ta không thể làm gì cô ta.
Nhưng Hầu gia, con hãy tỉnh táo cho ta được không hả? Lần này hai đứa không ai được tới cầu cạnh cô ta, cho dù ta đau đến chết cũng sẽ không cúi đầu trước người phụ nữ ấy!”
Tính cách của Thái phu nhân mọi người đều biết, một khi bà đã tức giận thì không ai có thể khuyên nhủ được.
Đúng lúc mọi người còn đang bối rối không biết làm gì thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo:
“Mẫu thân, người có giận con tới thế nào cũng không nên để mình phải chịu ấm ức chứ!”
Cận Thiệu Khang nghe thấy giọng nói này, tim bỗng giật thót một cái, vội vàng quay đầu lại.
Ở cửa, Tưởng Nhược Nam khoác chiếc áo ngoài màu hoa tường vi, tay cầm hộp gỗ, đứng đó rất sống động.
Tính ra đã mười ngày rồi chưa gặp, nhìn nàng như gầy đi nhiều, bọn a hoàn hầu hạ nàng kiểu gì thế này? Cận Thiệu Khang khẽ chau mày.
Giống như cảm nhận được ánh mắt hắn, Tưởng Nhược Nam cũng nhìn lại, đôi mắt vẫn sáng ngời trong veo, ánh mắt nàng còn chứa đựng một tâm tư không thể nói rõ bằng lời, khiến trái tim hắn thắt lại.
Bên này, Thái phu nhân thấy Tưởng Nhược Nam bèn quay sang, lạnh lùng hỏi: “Con đến đây làm gì?”
Cận Yên Nhiên đứng lên, do dự một lát rồi cúi đầu chào: “Tẩu tẩu.”
Tưởng Nhược Nam đi đến hành lễ với Thái phu nhân, sau đó nói: “Nghe tin mẫu thân không khỏe, con đến để thăm người, xem có thể giúp được gì không.”
Thái phu nhân hừ khẽ một cái, vẫn lạnh giọng: “Không cần đâu, con về đi, ta không sao.”
Đổi lại là người khác, Tưởng Nhược Nam nhất định sẽ quay đầu bỏ đi, cần gì phải mặt dày tới tận đây lấy lòng người ta.
Nhưng nàng biết, Thái phu nhân vẫn đang giận mình.
Đứng trên lập trường của bà mà xét, thì bà hoàn toàn có lý do, hiện giờ bà đang đau đớn tới mức này, nàng sao có thể phủi áo bỏ đi?
Huống hồ, trước kia Thái phu nhân đối với nàng vẫn rất tốt, hơn nữa, bà còn là mẫu thân của hắn…
Tưởng Nhược Nam bước lên phía trước, đặt hộp gỗ trong tay lên giường, cũng chẳng màng tới sắc mặt của Thái phu nhân, quay sang sai Liễu Nguyệt: “Đốt thêm một lò sưởi trong phòng đi, đợi lát nữa ta sẽ cởi áo cho Thái phu nhân, chắc sẽ lạnh đấy.” Liễu Nguyệt biết bản lĩnh của nàng nên lập tức lĩnh mệnh làm ngay.
Thái phu nhân đáp: “Ta đã nói con không cần phải lo, con ra ngoài đi!”
Tưởng Nhược Nam coi như không nghe thấy, lại đi đến bên cạnh Hầu gia.
Thấy người mình ngày nhớ đêm mong ở ngay trước mắt, trái tim Cận Thiệu Khang đập nhanh tới mức không thể khống chế.
Những ngày này, hắn không phải không giận, không phải không oán trách.
Thậm chí hắn còn thề không bao giờ bước chân tới Thu Đường viện nữa, nhất quyết phải cho nàng vào quên lãng, không để nàng kiểm soát.
Nhưng giờ phút này đây, nhìn đôi mắt đen láy như hắc ngọc của nàng, tất cả mọi oán giận đều chạy biến đi đâu mất.
Có điều, những tâm tư ấy bị hắn vùi sâu trong lòng, ngoài mặt không để lộ bất kỳ biểu cảm gì.
Trái tim Tưởng Nhược Nam cũng chẳng bình tĩnh hơn hắn là bao.
Mười ngày không gặp, dường như hắn đã bỏ cuộc hoàn toàn, ánh mắt lạnh lẽo khôn cùng.
Giọng nàng có chút khô khốc: “Hầu gia, lát nữa khi thiếp trị liệu cho mẫu thân, cần phải thay áo rộng cho người, Hầu gia hãy tránh mặt một lát.”
Cận Thiệu Khang nhìn nàng, trong ngực như có thứ gì án ngữ, căng tức tới khó chịu.
Hắn gật gật đầu, quay người rời đi.
Bên này, Thái phu nhân do cơ thể đau nhức, tức tới mức muốn nổ tung cả lồng ngực, bà tiếp tục hét lên: “Liễu Nguyệt, ngươi là a hoàn của ta hay của phu nhân, tại sao lại nghe lời cô ta như thế? Ngươi có cần tận tụy vậy không?”
Liễu Nguyệt nước mắt tuôn rơi, nhưng vẫn làm theo lời của Tưởng Nhược Nam đốt thêm một lò sưởi nữa.
Nhiệt độ trong phòng dần tăng cao.
Tưởng Nhược Nam đứng rửa tay chuẩn bị, dù Thái phu nhân có nói gì nàng cũng mặc kệ, cũng không giận.
Rửa tay xong, Tưởng Nhược Nam đi đến bên giường, sai Liễu Nguyệt cùng mình giúp Thái phu nhân cởi áo.
Thái phu nhân ngang bướng như trẻ con hờn dỗi, nói thế nào cũng không chịu phối hợp.
“Ta đã nói không cần ngươi lo, không cần ngươi phải vờ vịt! Nếu ngươi thật sự coi trọng ta thì sao lại làm ra những việc như thế, khiến Hầu gia hết lần này tới lần khác trở thành trò cười cho thiên hạ!”
Sau đó vung tay cho Liễu Nguyệt một cái tát, chỉ vào nàng ta mà mắng: “Nô tài đáng chết, ngươi còn không nhìn rõ ai là chủ nhân của mình, ngay ngày mai ta sẽ đuổi ngươi đi!”
Cận Yên Nhiên chưa từng thấy mẫu thân nổi giận như vậy, vội quỳ xuống bên giường mà khóc.
Tưởng Nhược Nam không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, nàng dừng tay, nhìn Thái phu nhân lạnh lùng nói: “Mẫu thân, giờ người làm như vậy là vì sao chứ? Vì muốn bản thân phải khổ sở, khiến Yên Nhiên khổ sở, khiến Hầu gia khổ sở hay là muốn con phải khổ sở? Con cho người hay, dù con có khổ sở tới thế nào cũng không thể bằng Yên Nhiên, bằng Hầu gia.
Người nhìn Yên Nhiên đi, Thái phu nhân, vì muốn trút giận lên con mà người không còn quan tâm tới cảm nhận của các con mình sao? Nếu người thật sự không cần con nữa, con sẽ đi ngay! Đến khi đấy xem người lo lắng đau buồn là ai!”
Thái phu nhân chỉ vào nàng, tức tới ngón tay cũng run run: “Hỗn xược, ngươi dám nói với trưởng bối những lời như thế?”
Cận Yên Nhiên kéo Tưởng Nhược Nam, khóc: “Tẩu tẩu, tẩu tẩu bớt lời đi.” Rồi lại quỳ thụp xuống cạnh Thái phu nhân, khóc lóc: “Mẫu thân, Yên Nhiên còn ở nhà được bao lâu chứ? Yên Nhiên chỉ muốn thấy mẫu thân mạnh khỏe, mẫu thân, người hãy để tẩu tẩu trị liệu đi, để Yên Nhiên trước khi rời phủ được thấy mẫu thân khỏe mạnh, như thế Yên Nhiên mới yên tâm!”.
Nhìn mãi nhìn mãi, khóe miệng nàng nhoẻn cười, vẫy tay với hắn, “Thiếp ở đây! Thiếp ở đây!”
Bóng người dừng lại, đi về phía nàng, càng lúc càng gần, khuôn mặt anh tuấn cũng dần rõ nét.
Vầng trán rộng, chiếc mũi cao, gương mặt cương nghị, đôi mắt sâu thăm thẳm; khi hắn cười, những đường nét đó mềm mại và dịu dàng hơn rất nhiều.
“Nhược Lan, nàng ở đây à, ta tìm nàng rất lâu rồi.”
Hắn cười rồi bước tới, ôm lấy nàng, cầu vồng bảy sắc in trong đôi mắt màu nâu hun hút, tạo ra một cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ.
Hắn nhìn nàng, cười hỏi: “Sao, lại si mê rồi à?”
Nàng cũng nhìn hắn cười, hắn ôm nàng chặt hơn, nói tiếp: “Nhược Lan, ta rất nhớ nàng, nàng có nhớ ta không?”
Nàng dựa vào lòng hắn, “Có, khi bình tâm lại, lúc nào thiếp cũng nhớ chàng.”
“Vậy tại sao nàng không đến tìm ta?”
“Bởi vì thiếp sợ, thiếp sợ khi thiếp tới tìm chàng, thiếp sẽ không bao giờ từ bỏ được nữa.”
“Vậy thì hãy ở cùng ta.”
“Những chuyện khiến thiếp lo sợ quá nhiều, thiếp không sao an tâm được.”
Đột nhiên hắn buông nàng ra, “Nhược Lan, nàng còn không chịu lựa chọn, ta sẽ rời bỏ nàng.” Dứt lời, hắn bỗng quay người, rồi nhanh chóng biến mất trong biển hoa.
Tưởng Nhược Nam thất kinh tỉnh dậy, trước mặt một màu u ám, nào có biển hoa… thì ra là nàng mơ.
Trái tim trong ngực vẫn đang đập rất nhanh.
Nàng dựa vào đầu giường, ôm chăn ngồi ngẩn ngơ.
Tận tới khi trời sáng.
***
Hôm sau, Kiều thị bỗng dưng tìm tới Thu Đường viện.
Bà ta tìm Tưởng Nhược Nam, thần sắc tiều tụy.
Tưởng Nhược Nam nhìn sắc mặt bà mà giật thót, lẽ nào Hoàng thượng đã giết Tưởng Sính Đình rồi ư?
Kiều thị kéo tay nàng, lo lắng muốn khóc, “Nhược Lan, hãy giúp bá mẫu một việc, giúp bá mẫu vào cung nghe ngóng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chuyện gì là chuyện gì?”
Kiều thị đáp: “Sính Đình không tham gia ngự tuyển, lẽ ra thẻ bài của nó phải bị gạt bỏ, nhưng tối hôm qua, trong cung có người tới nói, Sính Đình do sức khỏe không tốt, thái y bảo không được ra gió, vì vậy phải ở lại trong cung một thời gian.
Như thế cũng không sao, nhưng thẻ bài của Sính Đình vẫn bị người ta giữ lại.”
Tưởng Nhược Nam cũng thấy lạ: “Thẻ bài của Sính Đình bị giữ lại?”
“Nhược Lan, con cũng biết đấy, Sính Đình năm nay mười lăm tuổi rồi, nếu bị ghi tên như thế sẽ không thể bàn tới chuyện hôn nhân.
Ba năm sau Sính Đình mười tám, cũng qua tuổi tuyển tú nữ, không thể được tái tuyển, như vậy chẳng phải cố ý muốn Sính Đình cả đời này không được xuất giá ư?” Nói tới đây, Kiều thị lau khóe mắt, rồi lại nắm chặt tay Tưởng Nhược Nam: “Ta chỉ lo Sính Đình không hiểu phép tắc, đã đắc tội với quý nhân nào đó trong cung nên mới gặp phải cảnh này.
Nhược Lan, con hãy giúp bá mẫu vào cung nghe ngóng xem nào, để chúng ta còn biết đường lo liệu.”
Tưởng Nhược Nam vừa nghe đã biết ngay là hành động của Thái hậu.
Vốn nàng chỉ muốn Thái hậu gạt thẻ bài của Tưởng Sính Đình để cô ta hết mơ mộng chuyện vào cung, không ngờ Thái hậu lại tuyệt tình như thế, muốn cô ta cả đời không thể xuất giá!
Thật là… Người trong cung quả nhiên không ai đơn giản.
Nhưng, giờ điều nàng quan tâm nhất vẫn là sự an nguy của Tưởng Sính Đình.
Nàng nói với Kiều thị: “Bá mẫu đừng lo, để con vào cung xem sao.”
Đầu tiên nàng tới Từ Ninh cung, Thái hậu thấy nàng bèn cười: “Hôm nay sao đến sớm thế, có phải nghe thấy tin gì rồi không?”
Tưởng Nhược Nam ngồi xuống cạnh Thái hậu, vừa xoa bóp vai cho bà vừa đáp: “Thái hậu biết con muốn hỏi gì rồi ạ?”
Thái hậu cười đáp: “Đương nhiên là hỏi việc Tưởng Sính Đình bị giữ thẻ bài rồi.” Nói xong, bà không cười nữa, “Chuyện này là chủ ý của ta, con không phải quan tâm.
Ta làm như vậy đương nhiên là có lý do, ta chỉ muốn con gái họ cả đời này không thể xuất giá thôi!”
Tưởng Nhược Nam lén lè lưỡi sau lưng Thái hậu, rồi lại nghe bà tiếp tục: “Nếu họ tới cầu xin con, con không được mềm lòng, cứ nói không biết gì là được!”
Tưởng Nhược Nam gật đầu nhận lời.
Ra khỏi Từ Ninh cung, Tưởng Nhược Nam vốn định tới chỗ Hoàng hậu để nghe ngóng chuyện của Tưởng Sính Đình, nhưng vừa được hai bước nàng đã từ bỏ ý định đó.
Những gì phải nói nàng đã nói, những gì cần làm nàng đã làm, giờ nàng không thể quản được số mệnh của cô ta nữa, có đi nghe ngóng cũng được ích lợi gì? Hơn nữa, sau này vẫn nên ít tiếp xúc với Hoàng hậu thì hơn.
Đúng lúc Tưởng Nhược Nam quyết định từ bỏ việc này thì sự việc lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, vượt ngoài dự tính của tất cả mọi người.
Ba ngày sau, Tưởng Sính Đình không qua ngự tuyển, không qua thời kỳ thị sát, nhưng lại được Cảnh Tuyên Đế sắc phong là quý nhân! Phong hiệu “Lệ”, là tú nữ được sắc phong sớm nhất trong đợt tuyển tú lần này.
Tưởng Nhược Nam cảm thấy rất lạ, hôm ấy có thấy Hoàng thượng để ý tới cô ta đâu, lẽ nào chỉ trong hai ngày Hoàng thượng lại thấy cô ta thuận mắt? Nhớ lại diện mạo yểu điệu kiều diễm của Tưởng Sính Đình, Tưởng Nhược Nam cảm thấy cũng không thể không có khả năng ấy.
Cuối cùng cô ta vẫn được thỏa nguyện, nhưng việc cô ta vào cung đối với nàng cũng là một chuyện tốt.
Ở bên cạnh Hoàng thượng, cô ta tuyệt đối không dám ăn nói linh tinh.
Bản thân nàng cũng yên tâm mà sống.
Sau việc đó, Thái hậu có nhắc tới chuyện này với nàng, “Tưởng Sính Đình cũng thật may mắn, không ngự tuyển mà chỉ gặp Hoàng thượng bên ngoài Trữ Tú cung, Hoàng thượng đã nói với ai gia muốn sắc phong cho cô ta, ai gia tức tới mức không còn gì để nói.
Nhưng thái độ của Hoàng thượng rất kiên quyết, ai gia chẳng còn cách nào.” Nói xong bà còn hừ một tiếng, “Không ngờ Tưởng Sính Đình kia lại thủ đoạn đến thế, ai gia đã thật sự coi thường cô ta rồi! Cũng tốt, vào cung, cuộc đời còn dài.
Ai gia phải xem xem, cô ta có thể đi được đến đâu!”
***
Trong cung đều đồn đại rằng Lệ quý nhân mới sắc phong rất được sủng ái, không những được Hoàng thượng ban tặng cung điện riêng, mà đến thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng ta cũng do Hoàng công công đích thân điều chọn.
Ngay cả Thục quý phi từng được sủng ái nhất cũng chưa bao giờ được Hoàng thượng chăm sóc chu đáo tới như vậy.
Đám phi tần trong cung hễ nhắc tới Lệ quý nhân là vừa đố kị vừa ngưỡng mộ.
Nhưng, Lệ quý nhân Tưởng Sính Đình, thân mặc áo gấm, trang điểm diễm lệ rực rỡ, ở trong Trường Xuân cung được vạn người ngưỡng mộ, lúc này lại đang run lẩy bẩy quỳ dưới đất.
Cách đó không xa, bóng người cao lớn mặc triều phục màu vàng đang đứng xoay lưng lại với nàng ta, toàn thân người ấy toát ra một thứ không khí lạnh lẽo chết người, khiến nàng ta phải run sợ.
“Hoàng… Hoàng thượng…” Tưởng Sính Đình run lẩy bẩy dập đầu, từ sau ngày hôm ấy cho tới giờ, hễ nhìn thấy hắn, Tưởng Sính Đình lại không kìm được mà run lên như thế.
Cảnh Tuyên Đế quay người lại nhìn Tưởng Sính Đình đang quỳ dưới đất, sắc mặt hắn âm trầm, lạnh lùng cất tiếng: “Lệ quý nhân, nay trẫm tha mạng cho nàng, chỉ cần nàng biết giữ bổn phận thì nàng vĩnh viễn sẽ là phi tần của trẫm, những thứ thuộc về nàng, quyết không thiếu dù chỉ một phân!”
Trở thành cung phi của Hoàng thượng là việc mà Tưởng Sính Đình đến nằm mơ cũng muốn, nhưng khi mộng đẹp trở thành hiện thực, trong lòng nàng ta lại không thấy vui sướng gì, chỉ có sự sợ hãi vô hạn.
“Đa… đa tạ ân điển của Hoàng thượng, thần thiếp… thần thiếp biết nên làm thế nào.” Tưởng Sính Đình rất muốn ép mình phải bình tĩnh, nhưng ngay đến cả răng nàng ta cũng không khống chế được mà run lên lập cập.
“Nàng hiểu được thì tốt!” Cảnh Tuyên Đế cười nhạt, “Nhưng trẫm vẫn phải nhắc nhở nàng, đừng vọng tưởng giở bất kỳ trò gì, tốt hơn cả là nàng nên cầu trời khấn phật để chuyện đó không bị truyền ra ngoài.
Nếu có ngày đó thật, thì dù liên quan tới nàng hay không…” Hắn khẽ cúi đầu xuống, giọng sắc như lưỡi dao: “Người đầu tiên trẫm lấy mạng vẫn là nàng!”
Tưởng Sính Đình sợ tới mức toát mồ hôi hột, liên tục dập đầu thề thốt: “Sẽ không đâu, thần thiếp sẽ không hé môi dù chỉ một từ!”
“Cả đời này nàng nên cảnh giác, đừng uống say, cũng đừng nói mớ, bằng không trong lúc hồ đồ nàng sẽ khiến bản thân mất mạng!”
Tưởng Sính Đình lại dập đầu bồm bộp: “Thần thiếp hiểu, thần thiếp nhất định sẽ ngày đêm tự nhắc nhở mình!”
Cảnh Tuyên Đế “ừm” một tiếng, khoát tay áo, quay người rời khỏi Trường Xuân cung.
Cho đến tận khi bóng áo màu vàng biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, Tưởng Sính Đình mới thở phào nhẹ nhõm, khuỵu xuống mà nước mắt tuôn như suối.
Nàng ta cắn chặt môi dưới, đến khóc cũng không dám lớn tiếng, vì nàng ta biết xung quanh đều là người của Hoàng thượng.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn cung điện hoa lệ, nước mắt chảy càng nhiều hơn.
***
Lần tuyển tú nữ náo nhiệt này cuối cùng cũng đã kết thúc.
Chẳng mấy chốc lại tới mùng Một Tết, trời dần chuyển lạnh, sáng sớm và tối muộn còn có cảm giác thấu xương.
Bệnh của Thái phu nhân lại tái phát, những hôm thời tiết như thế này đặc biệt khó chịu.
Trước hôm thời tiết có biến đổi, Thái phu nhân bị nhiễm lạnh, cơ thể bắt đầu đau nhức.
Trước kia bà đều được Tưởng Nhược Nam xoa bóp, sau này nàng có dạy lại phương pháp đó cho Liễu Nguyệt, để Liễu Nguyệt thường xuyên giúp Thái phu nhân khai thông các huyệt đạo.
Nhưng lần này Thái phu nhân lại rất đau, Liễu Nguyệt xoa đi xoa lại vẫn không thấy có hiệu quả.
Thái phu nhân phải chịu đau cả buổi tối, uống xong thuốc do Lưu thái y kê cũng chẳng đỡ bao nhiêu.
Liễu Nguyệt thấy vậy, bèn đề nghị: “Thái phu nhân, hãy mời phu nhân đến đi, có lẽ phu nhân sẽ có cách giúp người.”
Thái phu nhân nằm trên giường, đau tới mức khẽ tiếng rên rỉ, nhưng vẫn nghiến răng đáp: “Không được gọi! Bao nhiêu năm nay ta đều chịu đựng được.
Ta không tin lần này mình lại bất lực, cứ gì nhất định phải cầu cứu nó!”
Quan hệ với con dâu giờ căng thẳng tới mức này, Thái phu nhân ưa thể diện, đương nhiên sẽ không chịu xuống nước.
Huynh muội Cận Thiệu Khang ngồi bên giường rất lo lắng, chỉ hận không thể chịu đựng thay mẫu thân.
Cận Yên Nhiên ngồi bên, lau nước mắt khuyên: “Mẹ, việc gì mẹ phải cố chấp như thế, khiến mình phải chịu khổ.
Tẩu tẩu là con dâu của mẹ, có nhờ tẩu ấy làm chút việc cũng là bình thường.
Để con cho người qua mời tẩu ấy!”
Nói rồi quay lại định bảo a hoàn của mình tới gọi Tưởng Nhược Nam, nhưng Thái phu nhân đã vội vã kéo nàng ta lại: “Thôi thôi, đừng gọi tẩu tẩu con, làm vậy chẳng phải càng khiến tẩu tẩu con tự mãn, cho rằng Cận gia ta không có nàng không được.
Con xem thái độ huênh hoang gần đây của nàng đã khiến đại ca con thành ra bộ dạng thế nào rồi…”
Cận Yên Nhiên quay đầu lại nhìn Cận Thiệu Khang một cái, chỉ thấy vẻ mặt hắn tiều tụy, mắt quầng thâm, người gầy rộc hẳn đi, lòng bỗng dưng khó chịu: “Sao mọi việc lại thành ra thế này, trước kia rõ ràng tẩu ấy đòi được gả vào Cận gia, giờ lại giày vò hành hạ ca ca.”
Cận Thiệu Khang không kìm được phải lên tiếng: “Yên Nhiên, đừng nói như thế, thời gian này ta bận công vụ…”
Còn chưa nói xong, Thái phu nhân đã tức tới mức cầm gối ném con trai: “Con nghe xem, con nghe xem! Hầu gia, con thật sự là con trai ta sao? Đến giờ còn nói đỡ cho người phụ nữ ấy? Cô ta có hậu thuẫn vững vàng, ta không thể làm gì cô ta.
Nhưng Hầu gia, con hãy tỉnh táo cho ta được không hả? Lần này hai đứa không ai được tới cầu cạnh cô ta, cho dù ta đau đến chết cũng sẽ không cúi đầu trước người phụ nữ ấy!”
Tính cách của Thái phu nhân mọi người đều biết, một khi bà đã tức giận thì không ai có thể khuyên nhủ được.
Đúng lúc mọi người còn đang bối rối không biết làm gì thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo:
“Mẫu thân, người có giận con tới thế nào cũng không nên để mình phải chịu ấm ức chứ!”
Cận Thiệu Khang nghe thấy giọng nói này, tim bỗng giật thót một cái, vội vàng quay đầu lại.
Ở cửa, Tưởng Nhược Nam khoác chiếc áo ngoài màu hoa tường vi, tay cầm hộp gỗ, đứng đó rất sống động.
Tính ra đã mười ngày rồi chưa gặp, nhìn nàng như gầy đi nhiều, bọn a hoàn hầu hạ nàng kiểu gì thế này? Cận Thiệu Khang khẽ chau mày.
Giống như cảm nhận được ánh mắt hắn, Tưởng Nhược Nam cũng nhìn lại, đôi mắt vẫn sáng ngời trong veo, ánh mắt nàng còn chứa đựng một tâm tư không thể nói rõ bằng lời, khiến trái tim hắn thắt lại.
Bên này, Thái phu nhân thấy Tưởng Nhược Nam bèn quay sang, lạnh lùng hỏi: “Con đến đây làm gì?”
Cận Yên Nhiên đứng lên, do dự một lát rồi cúi đầu chào: “Tẩu tẩu.”
Tưởng Nhược Nam đi đến hành lễ với Thái phu nhân, sau đó nói: “Nghe tin mẫu thân không khỏe, con đến để thăm người, xem có thể giúp được gì không.”
Thái phu nhân hừ khẽ một cái, vẫn lạnh giọng: “Không cần đâu, con về đi, ta không sao.”
Đổi lại là người khác, Tưởng Nhược Nam nhất định sẽ quay đầu bỏ đi, cần gì phải mặt dày tới tận đây lấy lòng người ta.
Nhưng nàng biết, Thái phu nhân vẫn đang giận mình.
Đứng trên lập trường của bà mà xét, thì bà hoàn toàn có lý do, hiện giờ bà đang đau đớn tới mức này, nàng sao có thể phủi áo bỏ đi?
Huống hồ, trước kia Thái phu nhân đối với nàng vẫn rất tốt, hơn nữa, bà còn là mẫu thân của hắn…
Tưởng Nhược Nam bước lên phía trước, đặt hộp gỗ trong tay lên giường, cũng chẳng màng tới sắc mặt của Thái phu nhân, quay sang sai Liễu Nguyệt: “Đốt thêm một lò sưởi trong phòng đi, đợi lát nữa ta sẽ cởi áo cho Thái phu nhân, chắc sẽ lạnh đấy.” Liễu Nguyệt biết bản lĩnh của nàng nên lập tức lĩnh mệnh làm ngay.
Thái phu nhân đáp: “Ta đã nói con không cần phải lo, con ra ngoài đi!”
Tưởng Nhược Nam coi như không nghe thấy, lại đi đến bên cạnh Hầu gia.
Thấy người mình ngày nhớ đêm mong ở ngay trước mắt, trái tim Cận Thiệu Khang đập nhanh tới mức không thể khống chế.
Những ngày này, hắn không phải không giận, không phải không oán trách.
Thậm chí hắn còn thề không bao giờ bước chân tới Thu Đường viện nữa, nhất quyết phải cho nàng vào quên lãng, không để nàng kiểm soát.
Nhưng giờ phút này đây, nhìn đôi mắt đen láy như hắc ngọc của nàng, tất cả mọi oán giận đều chạy biến đi đâu mất.
Có điều, những tâm tư ấy bị hắn vùi sâu trong lòng, ngoài mặt không để lộ bất kỳ biểu cảm gì.
Trái tim Tưởng Nhược Nam cũng chẳng bình tĩnh hơn hắn là bao.
Mười ngày không gặp, dường như hắn đã bỏ cuộc hoàn toàn, ánh mắt lạnh lẽo khôn cùng.
Giọng nàng có chút khô khốc: “Hầu gia, lát nữa khi thiếp trị liệu cho mẫu thân, cần phải thay áo rộng cho người, Hầu gia hãy tránh mặt một lát.”
Cận Thiệu Khang nhìn nàng, trong ngực như có thứ gì án ngữ, căng tức tới khó chịu.
Hắn gật gật đầu, quay người rời đi.
Bên này, Thái phu nhân do cơ thể đau nhức, tức tới mức muốn nổ tung cả lồng ngực, bà tiếp tục hét lên: “Liễu Nguyệt, ngươi là a hoàn của ta hay của phu nhân, tại sao lại nghe lời cô ta như thế? Ngươi có cần tận tụy vậy không?”
Liễu Nguyệt nước mắt tuôn rơi, nhưng vẫn làm theo lời của Tưởng Nhược Nam đốt thêm một lò sưởi nữa.
Nhiệt độ trong phòng dần tăng cao.
Tưởng Nhược Nam đứng rửa tay chuẩn bị, dù Thái phu nhân có nói gì nàng cũng mặc kệ, cũng không giận.
Rửa tay xong, Tưởng Nhược Nam đi đến bên giường, sai Liễu Nguyệt cùng mình giúp Thái phu nhân cởi áo.
Thái phu nhân ngang bướng như trẻ con hờn dỗi, nói thế nào cũng không chịu phối hợp.
“Ta đã nói không cần ngươi lo, không cần ngươi phải vờ vịt! Nếu ngươi thật sự coi trọng ta thì sao lại làm ra những việc như thế, khiến Hầu gia hết lần này tới lần khác trở thành trò cười cho thiên hạ!”
Sau đó vung tay cho Liễu Nguyệt một cái tát, chỉ vào nàng ta mà mắng: “Nô tài đáng chết, ngươi còn không nhìn rõ ai là chủ nhân của mình, ngay ngày mai ta sẽ đuổi ngươi đi!”
Cận Yên Nhiên chưa từng thấy mẫu thân nổi giận như vậy, vội quỳ xuống bên giường mà khóc.
Tưởng Nhược Nam không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, nàng dừng tay, nhìn Thái phu nhân lạnh lùng nói: “Mẫu thân, giờ người làm như vậy là vì sao chứ? Vì muốn bản thân phải khổ sở, khiến Yên Nhiên khổ sở, khiến Hầu gia khổ sở hay là muốn con phải khổ sở? Con cho người hay, dù con có khổ sở tới thế nào cũng không thể bằng Yên Nhiên, bằng Hầu gia.
Người nhìn Yên Nhiên đi, Thái phu nhân, vì muốn trút giận lên con mà người không còn quan tâm tới cảm nhận của các con mình sao? Nếu người thật sự không cần con nữa, con sẽ đi ngay! Đến khi đấy xem người lo lắng đau buồn là ai!”
Thái phu nhân chỉ vào nàng, tức tới ngón tay cũng run run: “Hỗn xược, ngươi dám nói với trưởng bối những lời như thế?”
Cận Yên Nhiên kéo Tưởng Nhược Nam, khóc: “Tẩu tẩu, tẩu tẩu bớt lời đi.” Rồi lại quỳ thụp xuống cạnh Thái phu nhân, khóc lóc: “Mẫu thân, Yên Nhiên còn ở nhà được bao lâu chứ? Yên Nhiên chỉ muốn thấy mẫu thân mạnh khỏe, mẫu thân, người hãy để tẩu tẩu trị liệu đi, để Yên Nhiên trước khi rời phủ được thấy mẫu thân khỏe mạnh, như thế Yên Nhiên mới yên tâm!”.
Danh sách chương