Cận Thiệu Khang ngẫm nghĩ: “Có điều với tình hình khi ấy, nàng ta nghe thấy những lời như vậy, tâm trạng cũng có thể bị kích động. Nàng ta là mỹ nữ do Việt quốc tiến cống, sao có thể là người biết võ công. Trừ phi là gián điệp. Nhưng Việt quốc là một tiểu quốc, không có thế lực, lại phải thận trọng trong quan hệ với Đại Lương ta và Đại Tề, sao dám dùng thủ đoạn ấy? Hơn nữa, nếu Hoàng thượng đã giữ nàng ta lại, còn ngự ban cho ta, đương nhiên đã cho người điều tra và kết luận nàng ta không có vấn đề gì. Hoàng thượng không thể ban cho ta một người đáng nghi được, ta là Binh bộ Thị lang.”

Chính vì Hoàng thượng ban nên nàng mới không yên tâm, nhưng những lời này nàng không thể nói với hắn.

Cận Thiệu Khang cười cười: “Nàng đừng nghĩ nhiều nữa. Nếu nàng thật sự không yên tâm thì hôm nào đó ta sẽ thử nàng ta. Người học võ, phản ứng nhanh nhẹn, trong lúc nguy cấp sẽ vô thức để lộ bản thân, đây là một kiểu thói quen, không thể giấu được.” Mặc dù nói thế nhưng hắn vẫn cho rằng Tưởng Nhược Nam đa nghi.

Nếu thật sự Thanh Đại là gián điệp, có lẽ đã phải tìm mọi cách để quấn lấy hắn mới phải, sao có thể lâu như vậy vẫn án binh bất động? Hơn nữa, nếu Thanh Đại có ý đồ gì thì làm sao qua mắt nổi hắn? Tưởng Nhược Nam vội nói: “Cho dù là thế cũng không cần chàng hao tâm tổn trí cho việc này.” Để hắn thử, chẳng phải lại tạo cơ hội cho họ gặp nhau sao? Nàng tin Cận Thiệu Khang, nhưng không tin Thanh Đại. Nhìn bộ dạng xuân sắc ngời ngời của nàng ta, có lẽ sau này sẽ không ngoan ngoãn như trước đó thể hiện nữa. Cứ để họ gặp nhau lần này rồi lần khác, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Lại nhớ đến tên gây họa Cảnh Tuyên Đế, Tưởng Nhược Nam hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, Cận Thiệu Khang lại khôi phục cuộc sống đi sớm về muộn trước kia. Tan triều về cũng chỉ đi một tuyến đường: hoặc là tới Tùng Hương viện hoặc là tới Thu Đường viện, hoặc cùng Tưởng Nhược Nam đi dạo ngoài Hậu hoa viên. Ngoài những lúc gặp Thanh Đại ở Tùng Hương viện khi tới thỉnh an Thái phu nhân ra, thời gian còn lại đúng là hắn không gặp Thanh Đại nữa.

Còn Thanh Đại cũng lại giống trước kia, có điều bây giờ khi thỉnh an Cận Thiệu Khang, nàng ta không còn rụt rè run sợ nữa, nhưng cũng không quá thoải mái, chỉ là thỉnh thoảng đỏ mặt liếc Cận Thiệu Khang một cái, vẫn bộ dạng cam chịu chân chất ấy.

Hàng ngày nàng ta vẫn tới thỉnh an Tưởng Nhược Nam, trò chuyện với nàng, thấy túi hương đem tặng cho nàng trước đó mùi đã nhạt, lại tặng cái mới.

Tưởng Nhược Nam thắc mắc: “Túi hương này của ta mùi đã nhạt, sao cái của muội mùi vẫn nồng như thế?”

Thanh Đại cười đáp: “Muội mang hạt giống từ quê hương sang đây, đã trồng được rồi, thời gian này hoa nở rất nhiều.”

Nhưng Tưởng Nhược Nam vẫn băn khoăn về việc liệu nàng ta có phải là người biết võ công hay không, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định thử nàng ta một lần. Hôm nay, Thanh Đại như thường ngày lại tới Thu Đường viện, Tưởng Nhược Nam gọi Ánh Tuyết dâng trà.

Ánh Tuyết làm theo lời Tưởng Nhược Nam dặn, khi đưa trà cho Thanh Đại, giống như bất cẩn, làm đổ ly trà, cả ly trà nóng bốc khói nghi ngút đổ lên người Thanh Đại.

Theo những gì Cận Thiệu Khang phân tích, người luyện võ sẽ vô tình để lộ phản ứng nhanh nhẹn của mình trong những tình huống đột ngột bất ngờ, trước đó Tưởng Nhược Nam đã thử rồi, Cận Thiệu Khang phản ứng nhanh như chớp giơ tay bắt gọn ly trà.

Nếu Thanh Đại thật sự là người biết võ công, thì cho dù không thể bắt được ly trà như Cận Thiệu Khang, thì việc né tránh đối với nàng ta không phải việc khó.

Nhưng Thanh Đại lại hoảng hốt thất thanh kêu lên một tiếng, căn bản chẳng phản ứng kịp, thấy nước trà nóng đổ lên đùi mình cũng chẳng biết đường mà né tránh.

Toàn bộ ly trà đổ lên đùi nàng ta rồi, nàng ta mới đột ngột nhảy dựng lên, vừa nhảy vừa kêu: “Nóng quá, nóng quá!” Hoàn toàn giống như phản ứng của người bình thường.

Thấy nàng ta đau tới chảy cả nước mắt, Tưởng Nhược Nam vừa có cảm giác tội lỗi lại vừa thoáng thất vọng, vội vàng sai Ánh Tuyết đưa nàng ta đi thay y phục. Sau đó Ánh Tuyết quay về nói với nàng: “Trên đùi Thanh di nương bị bỏng một mảng lớn.”

Bản năng con người không thể che dấu, lần này Tưởng Nhược Nam chẳng còn gì để nghi ngờ nữa. Xem ra, chuyện trong rừng cây hôm đó đúng là do tâm trạng kích động nên mới lớn tiếng như vậy.

***

Khi vào cung thỉnh an Thái hậu, Thái hậu hỏi thăm tình hình gần đây của nàng.

Tưởng Nhược Nam đáp: “Hầu gia chẳng quan tâm tới nàng ta, nhưng con vẫn có cảm giác không yên tâm.”

Thái hậu gật đầu: “Cũng đúng, có một người con gái dịu dàng ngoan ngoãn như vậy ở bên cạnh, khó trách con không yên tâm.” Thái hậu đã được nghe Tưởng Nhược Nam kể về Thanh Đại.

Cho dù Tưởng Nhược Nam không thích nàng ta, đề phòng nàng ta, nhưng bảo nàng kể tội Thanh Đại thì quả thật nàng không biết phải kể thế nào. Có thể thấy Thanh Đại đã cư xử hành động rất hợp tình hợp lý khi ở Hầu phủ.

“Nói cho cùng cũng đều tại Hoàng thượng…” Thái hậu kéo tay nàng, dịu giọng nói: “Nhưng con cũng đừng trách Hoàng thượng, từ nhỏ vạn sự thuận lợi quen rồi, chưa từng gặp trắc trở như thế bao giờ, lần đầu tiên phải nếm cảm giác muốn mà không có được nên mới không thể từ bỏ như vậy. Đợi thêm một thời gian nữa Hoàng thượng sẽ hiểu thôi.”

Tưởng Nhược Nam nhìn Thái hậu, lòng vô cùng cảm kích. Từ sau khi Thái hậu biết Cảnh Tuyên Đế thích nàng, chưa bao giờ người trách nàng một câu, cũng chưa từng nghi ngờ nàng. Việc này đối với một người luôn cao cao tại thượng như Thái hậu mà nói, thật hiếm thấy.

“Thái hậu…” Tưởng Nhược Nam dựa đầu vào vai người, “Cũng may còn có Thái hậu để tâm sự, giờ người trong Hầu phủ đều khen ngợi Thanh Đại không ngớt lời, con chẳng thể nói gì. Đành phải vào cung nói với Thái hậu.”

Thái hậu khẽ nói: “Con à, con cũng thật quá cố chấp, vì vậy nên mới luôn phiền não.”

“Thật vậy sao?” Tưởng Nhược Nam cười nhẹ, “Nhưng chẳng có cách nào, con không thể nghĩ khác đi được.”

“Con thật là.” Thái hậu cười, “Có điều giờ đã tháng Chín, thời gian nửa năm sẽ chẳng mấy chốc mà qua thôi.”

***

Đến giữa tháng Chín, tiết trời bỗng chuyển lạnh, gió Bắc tràn về, người già trẻ con đều mặc áo ấm, hai tiểu thư kia cũng rời đi.

Trước khi đi, Cận Yên Hồng cầm tay Tưởng Nhược Nam hết lòng cảm tạ. Cảm tạ nàng thời gian nàng ta ở đây đã quan tâm chăm sóc, trong thời gian ấy hai đứa trẻ có bị ốm một trận, khám đại phu rồi nhưng không chịu uống thuốc, cũng may nhờ có phương pháp thực liệu của Tưởng Nhược Nam mà bệnh tình của chúng thuyên giảm.

Tưởng Nhược Nam viết vài phương pháp trị liệu dành cho trẻ con mỗi khi chúng sốt, ho hoặc cảm mạo, đưa cho Yên Hồng.

Cận Yên Vân cũng cầm tay nàng nhiệt tình mời nàng sau này có thời gian thì tới nhà nàng ta chơi, đồng thời cũng mời cả Thanh Đại, khiến Thanh Đại rất cảm kích.

Thái phu nhân cũng gửi rất nhiều lễ vật để họ mang về biếu thông gia, Hầu phủ xưa nay vốn chu đáo rộng rãi, hai vị tiểu thư họ Cận coi như cũng được mát mặt khi quay về nhà chồng.

Hai vị cô cô đi rồi, Hầu phủ yên tĩnh được mấy ngày, lại có chuyện.

Mà người gây chuyện vẫn là Vu Thu Nguyệt đang bị cấm túc.

Vu Thu Nguyệt vì sợ uy nghiêm của Cận Thiệu Khang nên ngoan ngoãn ở trong viện tử một thời gian, nhưng bảo cô ta phải ở lỳ trong Cẩm Tú viện mãi, cô ta sao cam tâm? Nghe bọn a hoàn về nói, Thanh Đại đắc sủng thế nào, được Thái phu nhân và phu nhân yêu quý thế nào, cô ta hận tới mức suýt nữa thì nghiến vỡ cả răng.

Sau đó, cô ta bắt đầu giả vờ ốm, rồi bọn a hoàn thông báo cho Thái phu nhân, báo rằng Vu Thu Nguyệt tâm trạng buồn phiền, không ăn không uống, đêm ngủ cũng không yên giấc.

A hoàn Lệ Châu khóc ròng, nói: “Thái phu nhân, từ sau khi Vu di nương nhà nô tỳ bị cấm túc, tâm trạng ủ rũ, ăn uống không được như trước nữa, mấy hôm nay rồi chẳng chịu ăn gì, còn luôn kêu đau bụng. Nô tỳ sợ xảy ra chuyện nên mới bẩm báo với Thái phu nhân, mong Thái phu nhân nể tình di nương đang mang thai, hãy đến thăm di nương một lần.”

Đầu tiên, Thái phu nhân nghe Lệ Châu khóc lóc kể khổ đã biết Vu Thu Nguyệt lại gây chuyện, trong lòng rất không vui. Nhưng khi nghe a hoàn nhắc đến đứa con trong bụng Vu Thu Nguyệt, bà vội vàng gọi Trương ma ma: “Mau đi mời Lưu thái y.” Rồi đem theo bọn a hoàn tới Cẩm Tú viện xem tình hình thế nào.

Khi đến Cẩm Tú viện, thấy bên trong tối om, không khí đặc quánh, còn Vu Thu Nguyệt đang nằm trên giường, sắc mặt trắng nhợt, hai mắt vô hồn. Thấy Thái phu nhân, cô ta bèn được a hoàn đỡ ngồi dậy, quỳ xuống trước mặt Thái phu nhân, khóc nói: “Thái phu nhân, hàng ngày con bị nhốt trong này, con biết mọi người đều đang chê cười con, đến buổi tối con ngủ cũng gặp ác mộng. Thái phu nhân, cho dù người không quan tâm tới con, nhưng xin người hãy nghĩ đến đứa bé. Nó là cốt nhục của Cận gia, con không vui thì nó làm sao mà vui được? Thái phu nhân, sau này con nhất định sẽ ngoan ngoãn thủ lễ, xin Thái phu nhân hãy nói với Hầu gia, đừng cấm túc con nữa.”

Nói xong bắt đầu khóc nấc lên, khóc tới không thể thở được. Thái phu nhân thấy bộ dạng nàng ta như vậy, lòng rất lo lắng.

Lúc này, Tưởng Nhược Nam biết tin thì vội tới. Không lâu sau, Lưu Tử Căng cũng đến, y giúp Vu Thu Nguyệt bắt mạch, rồi nói với Thái phu nhân: “Thai phụ tâm trạng u uất, không tốt cho đứa bé trong bụng.”

Vì câu nói này mà ngay tối đó Thái phu nhân thông báo cho Cận Thiệu Khang, rồi tha bổng Vu Thu Nguyệt.

Việc đầu tiên Vu Thu Nguyệt làm sau khi biết tin là sai a hoàn Lệ Châu thân cận bên mình: “Sau này ngươi hãy giúp ta theo dõi Nghênh Hương viện, thấy tiểu xướng phụ đó có gì bất thường thì về báo lại cho ta biết.” Muốn vờ vịt hả? Xem lão nương sẽ lột mặt nạ của ngươi thế nào.

Cứ như thế, Vu Thu Nguyệt lại bắt đầu xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng bề ngoài có vẻ tỏ ra thận trọng sợ sệt, đối với Tưởng Nhược Nam cũng rất cung kính, có điều mỗi khi gặp Thanh Đại, ánh mắt đều tối lại.

Sáng nay, mọi người tới Tùng Hương viện thỉnh an Thái phu nhân, vừa ngồi xuống trò chuyện mấy câu, không lâu sau, Vu Thu Nguyệt được a hoàn dìu, lệt bệt đi vào.

Vu Thu Nguyệt giờ đã mang thai năm tháng, đi lại không tiện nữa.

Mọi người thấy cô ta không hẹn mà cùng im bặt, Cận Yên Nhiên quay đầu đi, không thèm để ý tới cô ta nữa. Vương thị cũng không dám thân thiết với cô ta như trước.

Nhưng cô ta lại làm như không nhìn thấy tất cả những cảnh ấy, lễ phép tới hành lễ với Thái phu nhân và Tưởng Nhược Nam, sau đó ngồi vào chiếc ghế phía trên Thanh Đại. Thanh Đại vội vàng đứng dậy hành lễ với cô ta.

Vu Thu Nguyệt ngước mắt nhìn Thanh Đại một cái, sau đó cười: “Muội muội lễ nghi chu đáo, chẳng trách được mọi người thương.”

“Lễ nghi chu đáo vốn là bổn phận của Thanh Đại.”

Vu Thu Nguyệt cười khẽ, vẻ mặt khinh miệt.

Tưởng Nhược Nam tay cầm ly trà ngồi yên lặng một bên không nói, ánh mắt nhìn về phía hai người bọn họ, hai vị này xem ra sắp “cắn” nhau rồi.

A dì đà phật, Phật tổ phù hộ, xin hãy tha thứ nàng vì tâm trạng háo hức muốn xem kịch vui lúc này.

Sự hiếu chiến của Vu Thu Nguyệt nàng rất hiểu, loại người miệng nam mô bụng bồ dao găm này, nếu bản thân nàng không chiếm ưu thế về mặt thân phận thì cũng khó đối phó. Chỉ không biết khả năng chiến đấu của Thanh Đại thế nào, vừa hay nhân cơ hội này phải quan sát xem sao.

Vu Thu Nguyệt liếc Thanh Đại một cái, rồi lại nhìn Thái phu nhân, nói: “Phu nhân, hôm nay Thu Nguyệt đến là để thỉnh an Thái phu nhân, ngoài ra cũng muốn nhận lỗi với phu nhân vì những lời hỗn hào trong rừng ngày hôm đó.”

Thái phu nhân gật đầu, vẻ mặt dịu xuống: “Ngươi hãy xin lỗi phu nhân, phu nhân từ xưa tới nay đối xử với ngươi không bạc, những lời như thế đúng là không nên.”

Vu Thu Nguyệt vẻ mặt rất hối hận, “Khi ấy Thu Nguyệt mất trí nên mới nói ra những lời vô lương tâm như vậy. Thời gian vừa rồi, Thu Nguyệt vẫn luôn hối hận, càng nghĩ, càng hổ thẹn. Hôm nay không thể không dập đầu trước tỷ tỷ nhận lỗi.” Nói rồi đứng dậy, định quỳ xuống trước mặt Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam đặt ly trà bằng sứ trắng với hoa văn ngũ sắc xuống, kéo cô ta lại, nhìn Vu Thu Nguyệt điềm đạm đáp: “Vu di nương giờ cơ thể nặng nề rồi, không cần phải giữ lễ nữa. Nếu đã biết sai, sau này đừng tái phạm, con người ta không thể tha thứ cho người khác hết lần này tới lần khác được. Nếu còn có lần sau, cho dù di nương có dập đầu cũng vô ích.”

Vu Thu Nguyệt trong lòng rất hận, nhưng cô ta biết, địa vị của Tưởng Nhược Nam vững chắc, lại được Hầu gia sủng ái, nhất thời không thể lật đổ nàng. Bây giờ quan trọng nhất là phải tìm cách giúp mình hả giận. Cô ta không đối phó được với Tưởng Nhược Nam, nhưng không có lý gì đến một vũ nữ nhỏ bé cũng không đối phó nổi.

Vu Thu Nguyệt nén giận, cố nặn ra một nụ cười: “Phu nhân dạy phải.” Nói xong lại ngồi xuống, rồi lại bắt đầu nói chuyện như không có việc gì xảy ra.

Cô ta quay đầu hỏi Tưởng Nhược Nam: “Phu nhân, mấy hôm nay có phải Hầu gia về hơi muộn không?”

Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta một cái, đáp: “Đúng thế, hai hôm nay Hầu gia bận việc công, nên về hơi muộn.” Sau đó lại hỏi: “Vu di nương tự dưng lại hỏi vậy là có ý gì?”

Vu Thu Nguyệt liếc về phía Thanh Đại, điềm đạm cười: “Thực ra muội hỏi thay Thanh di nương thôi. Muội thấy Thanh di nương không biết chính xác thời gian hồi phủ của Hầu gia, lần nào cũng đứng trên con đường Hầu gia sẽ đi qua từ rất sớm mà hóng gió bắc, thực quá đáng thương nên mới có lòng hỏi hộ. Muội sợ muội ấy hóng gió lâu nhiễm lạnh, lại ốm thì nguy.”

A hoàn Lệ Châu nhận được lệnh của cô ta, ngày nào cũng theo dõi Thanh Đại. Mặc dù nhiều lúc đi theo mãi bỗng dưng không thấy người đâu nữa, nhưng có lần vô tình bắt gặp Thanh Đại đang đứng trên con đường vào Thu Đường viện, nơi mà Hầu gia sẽ đi qua khi từ phủ nha về. Sau đó bèn vờ vịt như vô tình gặp Hầu gia.

Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Thanh Đại, bình thường gặp Hầu gia đến nói cũng không dám nói, thế mà lại giở trò đó?

Có điều cũng phải thôi, làm gì có thiếp thất nào không muốn tranh sủng, chỉ là bình thường đâu cần phải vờ vịt thanh cao như nước thế?

Ánh mắt Thái phu nhân khẽ động, bưng ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm.

Tưởng Nhược Nam nhìn Thanh Đại, thầm nghĩ, cuối cùng cũng không kìm được mà phải ra tay rồi đấy? Kế sách rất hay, đầu tiên là thể hiện mình bình thản chẳng màng tranh giành, che mắt mọi người, lại có được thiện cảm của Cận Thiệu Khang. Nếu vừa vào phủ đã có ý định quyến rũ Cận Thiệu Khang, không khiến hắn chán ghét mới lạ. Giờ lại len lén tìm cách tiếp cận, đương nhiên sẽ không khiến Cận Thiệu Khang phản cảm. Đáng tiếc, bị Vu Thu Nguyệt phát hiện.

Cổ nhân có câu rất đúng: Thà đắc tội với người quân tử, chứ đừng đắc tội với kẻ tiểu nhân.

Bị Vu Thu Nguyệt theo dõi thì không dễ chịu chút nào cả.

Tưởng Nhược Nam cảm thấy rất không phải trước tâm trạng sung sướng khi thấy người khác gặp nạn của mình.

Vu Thu Nguyệt nhìn Thanh Đại, khóe miệng nhếch lên cười nhạt, vốn tưởng sẽ thấy bộ dạng hoảng hốt thất kinh của nàng ta.

Nhưng không ngờ, Thanh Đại mặc dù mặt thoáng biến sắc nhưng không hề kinh sợ, nàng ta mím chặt môi, nhìn thẳng vào Vu Thu Nguyệt, nói: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ đang chê cười muội ư? Tại sao? Thanh Đại đã làm gì sai chứ?”

Vu Thu Nguyệt cười nhạt một tiếng, “Ngươi còn không biết ngượng mà hỏi ta ngươi đã làm gì sai? Hôm đó ai đã hùng hồn đầy chính nghĩa mà nói với ta rằng: Chỉ cần được sống bình yên trong Hầu phủ, cho dù Hầu gia không thích ngươi, ngươi cũng không mong mỏi gì hơn? Nhưng, mới qua vài hôm ngươi đã làm cái trò lén lút vô sỉ ấy, nếu người không mong mỏi thì hà tất phải lén gặp Hầu gia? Thật giả tạo.” Cô ta nhấn mạnh vào hai từ giả tạo, giống như trút mọi bực dọc vào đó.

Thanh Đại nghe xong những lời chất vấn của Vu Thu Nguyệt, khuôn mặt lập tức trắng bệch, làm nền cho mái tóc đen nhánh của nàng ta, nhìn vô cùng đáng thương. Nàng ta không nhìn bất kỳ ai, khẽ quay đầu sang bên cạnh, ánh mắt nhìn xa xăm, nước mắt chạy quanh, bộ dạng vô cùng thê lương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện