3.4

Lúc này, mặt trời đã bắt đầu lặn dần về phía Tây, ráng chiều giống như chất màu bị đổ trên giấy Tuyên Thành, loang lổ một mảng trời lớn, sắc đỏ rực rỡ nhuộm cả đình viện thành một màu cam nhạt.

Còn Tưởng Nhược Nam giống như đang tắm trong sắc cam ấy, ánh tịch dương như phác họa những đường nét bằng ánh sáng trên người nàng. Đôi lông mày ngông nghênh, mí mắt thoáng cụp xuống, đôi môi hơi nhếch lên, chiếc cằm nhọn, bộ dạng mà trước kia hễ nhìn thấy là y lại chán ghét, lúc này trước tạo hình của một lớp ánh sáng lại khiến y cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp.

Lưu Tử Căng ngẩn ngơ nhìn Tưởng Nhược Nam đi lướt qua mình, ánh mắt nhìn mãi theo bóng lưng nàng cho đến khi mất hút, rất lâu sau vẫn không cất bước rời đi.

***

Tin tức Tưởng Nhược Nam xoa bóp cho Thái phu nhân rất nhanh truyền đến Cẩm Tú viện.

Khi Ngọc Liên kể lại tin này với Vu Thu Nguyệt, Vu Thu Nguyệt đang thêu một chiếc khăn tay. Nghe Ngọc Liên nói Thái phu nhân đã ngủ một giấc rất ngon sau khi được Tưởng Nhược Nam xoa bóp, tay cô ta run rẩy, chiếc kim thêu đâm thẳng vào đầu ngón tay, một giọt máu đỏ tươi nhanh chóng rỉ ra, nổi bật trên làn da trắng xanh như ngọc.

“Trời ơi, tiểu thư, tiểu thư chảy máu rồi!” Ngọc Liên vội vàng lấy khăn tay của mình ra để quấn cho cô ta.

Vu Thu Nguyệt để mặc Ngọc Liên giúp mình, nghi hoặc hỏi: “Thái phu nhân mắc bệnh này đã lâu, hễ đến những ngày thời tiết âm u hoặc có mưa to gió lớn là toàn thân lại đau nhức, không thể ngủ được, đến thái y cũng phải bó tay. Tưởng Nhược Lan có bản lĩnh gì mà lại giải quyết được vấn đề đến thái y cũng phải chịu thua này?”

Ngọc Liên vừa quấn tay cho nàng vừa đáp: “Khi ấy Lưu thái y có nói, Tưởng Nhược Lan kết hợp xoa bóp và bấm huyệt. Lưu thái y còn khen đây là một cách rất hay!”

“Đến Lưu thái y cũng không kìm được mà phải buột miệng khen, xem ra Tưởng Nhược Lan có bản lĩnh ấy thật, trước đây ta đã coi thường cô ta, nếu cô ta dựa vào việc này mà lấy lòng được Thái phu nhân, đối với ta không phải chuyện tốt.” Vu Thu Nguyệt bất giác túm chặt lấy bàn tay của Ngọc Liên, những móng tay dài đâm vào da thịt của a hoàn đó.

Ngọc Liên đau nhưng không dám kêu, cắn chặt môi dưới chịu đựng.

Vu Thu Nguyệt trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên buông tay Ngọc Liên ra, đứng dậy, đến bên bàn viết một lá thư. Sau đó bỏ thư vào bao gọi Ngọc Liên tới.

“Ngọc Liên, bây giờ ngươi hãy xuất phủ về Vu trạch một chuyến, giao lá thư này cho ca ca ta. Nhớ rõ, phải giao tận tay đại thiếu gia!”

Ngọc Liên giơ tay trái ra đón lấy lá thư, cụp mắt cúi đầu, đáp một tiếng “vâng”. Nói xong, quay người len lén lau vết máu trên mu bàn tay phải.

Vu Thu Nguyệt còn dặn với theo sau: “Không được ở lại quá lâu! Đừng có gặp mẹ ngươi rồi lại nói hết chuyện này tới chuyện khác. Ta còn đợi ngươi về bẩm báo đấy!”

Thần sắc Ngọc Liên ảm đạm, quay đầu lại, “vâng” một tiếng, rồi mới đi ra.

Sau khi Ngọc Liên đi rồi, Vu Thu Nguyệt gọi một a hoàn khác vào, nói với cô ta: “Đi nói với Hầu gia, nói rằng ta đích thân xuống bếp nấu vài món, mời chàng tối nay sang nếm thử!”

A hoàn gật đầu vâng dạ rồi lui ra ngoài. Vu Thu Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu tô vẽ hết sức tỉ mỉ.

Năm ngày một lần? Ta không tin chàng không vì ta mà phá lệ!

Vu Thu Nguyệt nhìn bóng mình trong gương đồng, khẽ cất tiếng cười.

***

Buổi tối, Liên Kiều xuống bếp lấy cơm, mang về phòng hầu Tưởng Nhược Nam dùng bữa, có lẽ do đã massage cho Thái phu nhân hơi quá sức, nên nàng cảm thấy đồ ăn tối vô cùng ngon miệng. Chắc chắn đầu bếp đã rất dụng tâm.

Tưởng Nhược Nam vừa ăn vừa nghĩ, xem ra nước cờ nhằm vào Thái phu nhân này nàng đã đi đúng rồi. Về sau nhất định phải cố gắng hơn nữa để Thái phu nhân chấp nhận mình. Như thế cuộc sống của nàng ở Hầu phủ mới có thể thoải mái được.

Lúc này, Hồng Hạnh nhăn nhó đi vào, thấy bộ dạng ăn uống vui vẻ của Tưởng Nhược Nam, không kìm được nói: “Tiểu thư, vừa rồi Hầu gia đã đển Cẩm Tú viện rồi!”

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu “ờ” một tiếng, đến đấy thì đến, có gì ghê gớm đấu.

Hồng Hạnh thấy bộ dạng hờ hững của nàng, giọng bỗng sốt sắng: “Tiểu thư, người được gả về Hầu phủ tới hôm nay là ngày thứ tư rồi Hầu gia còn chưa đến Thu Đường viện một lần!” Cô ta đi đến trước mặt Tưởng Nhược Nam, giơ bốn ngón tay ra: “Nhưng đã tới Cẩm Tú viện bốn lần rồi! Tối nay xem ra cũng sẽ nghỉ ở đó, tiểu thư, sao người chẳng lo lắng gì hết thế?”

Tại sao nàng phải lo? Hắn tới tìm nàng, nàng mới thấy lo ấy!

Nhưng nhớ đến sự si tình của Tưởng Nhược Lan đối với Hầu gia, nàng không thể thể hiện quá nhạt nhẽo được. Nghĩ tới đây, nàng buông đũa xuống, vờ sầu muộn thở dài, “Sao ta lại không lo chứ? Nhưng chàng không đến, ta phải làm thế nào? Lẽ nào ta có thể kéo chàng đến đây ư?”

Hồng Hạnh vội vàng “quân sư” cho nàng: “Tiểu thư, người phải thường xuyên đi đi lại lại ở những nơi mà Hầu gia xuất hiện, nhìn thấy Hầu gia thì đến thỉnh an, sau đó có thể nghiễm nhiên mời ngài vào viện tử dùng cơm rồi!”

Tạo cơ hội gặp gỡ bất ngờ, cao tay đấy! Tưởng Nhược Nam chống cằm, như cười như không nhìn Hồng Hạnh. Trước ánh mắt của nàng, Hồng Hạnh bất giác đỏ bừng mặt.

Lúc này, Ánh Tuyết vẫn im lặng đứng hầu bên cạnh nàng bỗng lên tiếng: “Tiểu thư, Hồng Hạnh tỷ nói rất đúng, cứ liên tục thế này, nếu Vu di nương sinh được thứ tử…”

Hồng Hạnh lập tức phản bác: “Tiểu thư và Hầu gia thành thân còn chưa được nửa năm, Vu di nương sao có cơ hội sinh con chứ?”

Quy tắc của Đại Lương, trong vòng nửa năm đầu khi chính thất được đón vào cửa, thiếp thất phải dùng thuốc tránh thai để tránh việc sinh con trai lấn át chính thất. Nhưng sau nửa năm, nếu chính thất vẫn chưa có thai thì thiếp thất có quyền có thai.

Ánh Tuyết nhìn Hồng Hạnh một cái, sau đó quay sang Tưởng Nhược Nam nói: “Vu di nương là quý thiếp do Thánh thượng ban tặng, không phải là thiếp thất bình thường, hơn nữa năm nay Hầu gia đã hai mươi ba tuổi rồi, Thái phu nhân mong được bế cháu từ lâu, a hoàn trong Cẩm Tú viện đã xì xào với nhau rằng, Thái phu nhân không bắt Vu Thu Nguyệt phải uống thuốc tránh thai!”

Hồng Hạnh kinh ngạc: “Ngươi không được nói bừa!”

Ánh Tuyết nhìn Tưởng Nhược Nam: “Tiểu thư, Ánh Tuyết tuyệt đối không nói bừa? Cứ tiếp tục thế này không chừng Vu di nương sẽ sinh con trai trước tiểu thư mất!”

Hồng Hạnh kinh hãi thất sắc, không tự chủ được đưa hai tay lên ôm mặt: “Thế thì phải làm thế nào?”

Có gì phải lo lắng đâu? Tưởng Nhược Nam mỉm cười, họ yêu nhau thì sinh con là điều hết sức tự nhiên, nàng chỉ cần lấy lòng Thái phu nhân, sau khi Thái phu nhân trăm tuổi, tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng, cùng lắm thì đợi sau khi Vu Thu Nguyệt sinh được con trai nối dõi tông đường rồi, nàng sẽ chuyển về trang trại của mình sống nốt phần đời còn lại.

“Hai ngươi yên tâm, chuyện này ta tự có quyết định của riêng mình!” Tưởng Nhược Nam bình tĩnh đáp.

Đúng lúc này, Hoa Anh bước vào đi như chạy, vừa thở không ra hơi vừa vui mừng nói: “Tiểu thư, đi rồi, đi rồi!”

“Cái gì đi rồi, nói năng lộn xộn không đầu không cuối!” Hồng Hạnh tỏ ý không vui.

Hoa Anh chỉ chỉ ra ngoài, cao hứng tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, “Hầu gia đi rồi, sau khi dùng bữa cùng Vu di nương xong bèn rời đi rồi, không ở đó qua đêm!”

“Thật không?” Hai mắt Hồng Hạnh lập tức sáng lên, ngay sau đó ôm chặt ngực, “Tạ ơn trời đất, Bồ Tát phù hộ.” Ngay cả Ánh Tuyết ngày thường vẫn điềm đạm cũng phải mỉm cười.

Tưởng Nhược Nam nhìn vẻ mặt vui sướng của đám a hoàn trong phòng, bất lực lắc lắc đầu.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Tưởng Nhược Nam đến thỉnh an Thái phu nhân đúng giờ, nhận ra sắc mặt Thái phu nhân đã khá hơn rất nhiều, rõ ràng tối qua bà được ngủ ngon giấc.

Tưởng Nhược Nam định hỏi thăm một câu, tiện thể nhắc tới công lao của mình nhưng lại cảm thấy làm vậy thì thật quá lộ liễu, nên quyết định sẽ không nói gì cả, dù nàng không nói trong lòng Thái phu nhân cũng sẽ hiểu. Lúc này, nàng chỉ hành lễ với Thái phu nhân theo đúng phép tắc, sau đó ngồi vào vị trí của mình.

Cận Yên Nhiên bên cạnh, hôm nay không biết có phải do nghe chuyện Tưởng Nhược Nam xoa bóp cho Thái phu nhân rồi hay không, không còn khiêu khích nàng như mọi ngày nữa, chỉ ngồi trò chuyện với Vu Thu Nguyệt, nàng nghe được nội dung câu chuyện mà họ đang nói.

“Nghe nói Thu Nguyệt tẩu tẩu biết nấu nhiều món ăn ngon, đặc biệt là vịt nướng, tổ yến và canh tràng dê, những món ấy rất đặc sắc.” Nói đến đây, Cận Yên Nhiên che miệng cười: “Hơn nữa còn toàn là những món mà ca ca thích ăn, Thu Nguyệt tẩu tẩu thật có lòng.”

Thu Nguyệt thoáng đỏ mặt, ngại ngùng cúi đầu xuống. “Trước kia khi ta chưa được gả vào Hầu phủ, nghe nói Hầu gia thích ăn những món ấy, ta vốn cũng thích xuống bếp nên đặc biệt học cách nấu mấy món mà chàng thích, lòng thầm nghĩ, nếu như Hầu gia chịu nếm những món ăn mà ta đích thân nấu thì tốt biết bao…”

Cận Yên Nhiên nói xen vào: “Thì ra từ khi ấy tẩu tẩu đã muốn được gả cho ca ca rồi!”

Sắc mặt Vu Thu Nguyệt càng đỏ hơn, “Ta biết Yên Nhiên nhất định sẽ cười ta mà! Sớm biết thế này ta đã chẳng nói!” Lúc này Ngọc Liên đang hầu bên cạnh cũng lên tiếng: “Di nương nhà nô tỳ khi ấy vì muốn học những món ăn đó tay còn bị bỏng rất nhiều chỗ, đến giờ vẫn còn để lại sẹo rất rõ!” Nói rồi cầm tay Thu Nguyệt lên cho Cận Yên Nhiên nhìn, Vu Thu Nguyệt bối rối trách mắng Ngọc Liên: “Nói những chuyện này làm gì, lắm mồm!” Nói xong vội rụt tay về, nhưng vẫn lắc lắc trước mặt Cận Yên Nhiên một lúc.

Cận Yên Nhiên túm lấy tay cô ta ngắm nghía thật kỹ, sau đó cảm động nói: “Ca ca lấy được một người con gái hết lòng vì huynh ấy như tẩu thật là có phúc!” Đoạn quay lại nhìn Thái phu nhân: “Có phải thế không, mẹ?”

Thái phu nhân cười điềm đạm, đáp: “Mọi người đều biết con gái nhà Vu gia hiền thục, quả nhiên không sai.”

Nghe được câu này, Cận Yên Nhiên đầu tiên là quay đầu lại nhìn Vu Thu Nguyệt cười, sau đó như nghĩ ra điều gì đột nhiên lại quay qua trừng mắt lườm Tưởng Nhược Nam một cái. Tưởng Nhược Nam đương nhiên hiểu ý của cô ta.

Mối nhân duyên tốt đẹp như thế lại bị nàng phá hỏng!

Haiz… nàng cũng oan uổng, được chưa hả? Hiện giờ nàng chẳng làm gì cả, để mặc Vu Thu Nguyệt bá chiếm Hầu gia, còn muốn nàng phải thế nào nữa? Đang nói chuyện, Triệu di thái thái và Vương thị bước vào, lại hành lễ và xôn xao chào hỏi, suốt quá trình ấy, không biết có phải mọi người cố tình né tránh hay không mà đều không nhắc đến việc Tưởng Nhược Nam xoa bóp cho Thái phu nhân.

Ngồi uống trà một lúc, Thái phu nhân nói với Tưởng Nhược Nam: “Con hãy về trước đi, lát nữa ta cho hai ma ma sang đó dạy con phép tắc.”

Tưởng Nhược Nam đứng dậy cảm tạ, sau đó làm theo lời bà quay về Thu Đường viện.

Tưởng Nhược Nam đi rồi, Thái phu nhân liền sai hai ma ma qua đó, trước khi họ đi, Thái phu nhân có nói với hai ma ma: “Trước kia hai người đã từng huấn luyện cung nữ trong cung, đến Hầu phủ nhiều năm như vậy, tất cả các tiểu thư trong Hầu phủ đều do hai người bồi dưỡng dạy dỗ, chưa ai khiến Hầu phủ ta phải mất mặt. Giờ ta giao Hầu phu nhân của chúng ta cho các ngươi, hy vọng các ngươi có thể giao lại cho ta một Hầu phu nhân hoàn chỉnh, không khiến Hầu phủ phải xấu hổ nữa.” Bà dừng lại, giọng nói trở nên nghiêm khắc. “Nếu phu nhân không nghe lời, hoặc dám động tay với các ngươi thì các ngươi cứ báo lại với ta, ta tuyệt sẽ không dung túng phu nhân!”

Hai ma ma nhận lệnh, lòng tự có cân nhắc, đáp một tiếng “vâng”, rồi lui ra ngoài.

Sau đó Thái phu nhân bảo Triệu di thái thái và những người còn lại lui ra. Cận Yên Nhiên ở lại, cùng bà vào phòng trong, hai mẹ con trò chuyện tâm sự. Sau đó nữa Cận Thiệu Khang tan triều, cũng vào thỉnh an Thái phu nhân.

Sau khi Cận Thiệu Khang thỉnh an xong, quan tâm hỏi Thái phu nhân: “Mẹ, hôm nay người cảm thấy thế nào rồi?”

Cận Yên Nhiên nhìn nhìn sắc mặt của Thái phu nhân, khẽ nói: “Sắc mặt mẹ đúng là nhìn tốt hơn nhiều, không ngờ cô ta lại có bản lĩnh ấy!”

Thái phu nhân cũng đáp: “Hôm nay cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, còn có thể tự dậy được, tứ chi cũng không còn đau nữa!” Nói rồi lại cười, “Hôm nay ta cố ý không nhắc tới việc đó dù chỉ một câu, con bé cũng kìm nén, tuyệt đối không lên tiếng nhắc nhở, thật chẳng giống nó chút nào!”

Nghe ý Thái phu nhân như đang khen ngợi Tưởng Nhược Nam, Cận Yên Nhiên có chút cuống, khoác tay Thái phu nhân nói: “Mẹ, mẹ đừng bị cô ta lừa gạt, cô ta làm thế nhất định là muốn lấy lòng ca ca, con người ta đâu thể thay đổi trong một sớm một chiều, chúng ta nhất định phải để ý, cẩn thận kẻo sau này cô ta lại gây ra chuyện gì khiến Hầu phủ phải mất mặt!” Nói rồi quay đầu nhìn Cận Thiệu Khang: “Ca ca, Thu Nguyệt tẩu tẩu là một người con gái rất tốt, tẩu ấy một lòng một dạ với huynh, hy sinh rất nhiều, tẩu ấy còn tình nguyện làm thiếp để được sống cùng huynh, huynh nhất định phải đối tốt với tẩu tẩu nhé.” Xong lại kể chuyện Vu Thu Nguyệt vì học nấu ăn mà còn bị bỏng tay cho Cận Thiệu Khang nghe.

Cận Thiệu Khang nghe xong, cười cười, quay đầu nói với Thái phu nhân: “Mẹ, mẹ xem tiểu nha đầu này có phải cũng đến lúc xuất giá rồi không, giờ cũng biết lo lắng cơ đấy!”

Cận Yên Nhiên đỏ mặt, đứng phắt dậy, giậm giậm chân, nũng nịu nói: “Ca ca ức hiếp muội, không nói chuyện với huynh nữa!” Nói xong ôm mặt chạy ra ngoài.

Sau khi Cận Yên Nhiên đi rồi, Cận Thiệu Khang và Thái phu nhân vẫn còn cười. Một lúc sau, Thái phu nhân kéo tay con trai nói: “Trước kia ta nghe nói con gái nhà họ Vu thấu tình đạt lý, hiền thục đoan trang, diện mạo cô ta cũng xinh đẹp, cảm thấy cô ta có thể trở thành vợ hiền của con được, nên mới đồng ý hỏi cô ta cho con. Khi ấy gia thế nhà cô ta có thấp kém một chút, giờ mặc dù chỉ được là thiếp thất, nhưng như thế đối với cô ta cũng không quá thiệt thòi, con không cần phải giữ mãi chuyện ấy trong lòng!”

Cận Thiệu Khang cười, đáp: “Mẫu thân, mẫu thân không cần phải lo lắng chuyện này nữa. Lấy vợ về vốn là để quản lý gia đình, sinh con nối dõi, mặc dù bây giờ nàng ấy là thiếp thất, nhưng chỉ cần nàng ấy làm tốt bổn phận của mình, đương nhiên con sẽ không để nàng ấy phải chịu thiệt thòi!”

***

“Quỳ bái, hai tay khum lại, dập đầu xuống đất dừng lại trong giây lát… Phu nhân làm không đúng! Làm lại lần nữa!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện