Tưởng Nhược Nam chăm chú nghe, “Những gì ngươi nói đều là sự thật?”

Nguyệt Linh vội đáp: “Nô tỳ không dám có nửa câu dối trá. Sau đó, Liễu Hồng cầm những thứ ấy tới mách Thái phu nhân. Không lâu sau, Thái phu nhân đưa rất nhiều người tới kiểm tra phòng của di nương, còn trói nô tỳ chất vấn chuyện của di nương, nhưng nô tỳ làm sao mà biết được? Nô tỳ thật sự không biết gì. Trước kia đều do Lệ Châu hầu hạ di nương.”

Nói xong lại liên tục dập đầu xin tha mạng, Tưởng Nhược Nam biết có hỏi nữa cũng không biết thêm được gì, bèn bảo Ánh Tuyết đưa cô ta ra, bôi thuốc cho cô ta.

Nguyệt Linh ra ngoài rồi, Tưởng Nhược Nam ngồi nguyên ở bàn đăm chiêu suy nghĩ.

Vậy cái tát đó rốt cuộc là Vu Thu Nguyệt đánh hay Thanh Đại tự đánh? Nếu là Thanh Đại tự đánh thì mục đích của nàng ta hình như là muốn cố ý khích Liễu Hồng và Vu Thu Nguyệt tranh chấp. Tại sao nàng ta lại phải làm như thế? Mắt Tưởng Nhược Nam bỗng sáng lên. Lẽ nào, nàng ta sớm đã biết trong rương của Vu Thu Nguyệt có những thứ đồ ấy? Nhưng nếu Vu Thu Nguyệt thật sự dùng tà thuật thì chắc chắn là giấu kín như bưng, ngay cả a hoàn thân cận của cô ta còn không biết, Thanh Đại làm sao lại biết? Nói thế thật không thuận tí nào, nàng thân là chủ mẫu của Cận gia, vậy mà lại chẳng hay biết gì.

Hay, tất cả chỉ là trùng hợp? Nếu là trùng hợp thì có lý hơn, nhưng nói gì thì nói vẫn thấy kỳ lạ.

***

Trong Nghênh Hương viện.

Liễu Hồng vào phòng nói với Thanh Đại đang nằm trên sập, sắc mặt trắng bợt: “Di nương, vừa rồi nô tỳ nghe nói, Ánh Tuyết đã đưa đại a hoàn Nguyệt Linh của Vu di nương tới Thu Đường viện rồi.”

Trong mắt Thanh Đại lóe lên một tia lạnh lùng, phu nhân đang nghi ngờ chuyện này? Vị Hầu phu nhân này hình như vẫn không yên tâm về “ta”.

Nhưng nàng ta lập tức nở một nụ cười dịu dàng: “Xảy ra chuyện lớn như thế, phu nhân đương nhiên phải tra hỏi.”

Liễu Hồng vừa vén chăn cho Thanh Đại, vừa nói: “Như thế cũng tốt, Vu di nương cứ đánh di nương hết lần này tới lần khác. Hôm kia người còn ngăn nô tỳ không cho nô tỳ nói, hôm nay phu nhân chắc chắn sẽ biết mọi chuyện qua Nguyệt Linh. Đến khi ấy tội càng thêm tội, Hầu gia nhất định sẽ tống Vu di nương tới biệt trang, sau này chẳng còn ai dám bắt nạt di nương nữa.”

Liễu Hồng từ sau khi theo hầu Thanh Đại, Thanh Đại chưa bao giờ đối xử hay coi cô ta như kẻ hầu người hạ, có đồ gì tốt cũng không quên phần cô ta, khiến cô ta rất cảm kích, vì vậy càng thêm tận tâm tận lực với Thanh Đại.

Thanh Đại thở dài: “Thực ra Vu di nương cũng rất đáng thương, vết thương của ta chắc không liên quan gì đến Vu di nương đâu.”

“Di nương quá tốt bụng rồi, vì vậy mới bị cô ta bắt nạt.”

Thanh Đại ngoài mặt thì dịu dàng cười cười, nhưng trong lòng thì thầm cười nhạt. Nếu như để Liễu Hồng biết vì muốn trừng trị Vu Thu Nguyệt, nàng ta đã phải theo dõi Vu Thu Nguyệt suốt hai ngày, đến tối còn không được ngủ mới tìm được tử huyệt của cô ta thì không hiểu Liễu Hồng sẽ nghĩ gì? Vốn muốn lấy mạng của Vu Thu Nguyệt cơ, nhưng dù sao cô ta cũng đang mang cốt nhục của Cận gia, Lệ Châu vừa chết, nếu cô ta lại chết nữa thì bản thân nàng ta khó tránh bị nghi ngờ. Lần này chỉ đuổi được cô ta tới biệt trang, coi như dễ dàng cho cô ta quá rồi.

Cô ta nên cảm thấy may mắn vì mình còn tốt số, động đến “Yêu Hồ” mà mẫu tử vẫn bình an.

***

Gần trưa, Cận Thiệu Khang mới đón phu thê Ninh Vương về Hầu phủ.

Đầu tiên là Thái phu nhân dẫn theo cả gia đình tới hành lễ với Ninh Vương và Ninh Vương phi; sau đó, Ninh Vương cùng Ninh Vương phi lại hành lễ vãn bối với Thái phu nhân.

Cận Yên Nhiên mặc một chiếc áo mới, bên ngoài khoác áo thêu những bông hoa lớn bằng chỉ vàng, phía dưới là váy màu trắng thêu hoa, tóc chải kiểu song phượng, trên đó cài ba chiếc trâm vàng nạm ngọc, đuôi tóc còn ghim một bông hoa bằng ngọc phỉ thúy màu xanh khảm vàng. Vinh hoa cao quý, từng hành động lời nói đều thể hiện khí chất của Vương phi.

Tưởng Nhược Nam lẳng lặng quan sát Ninh Vương, chỉ thấy hắn khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, thân hình cao ráo rắn chắc, da hơi trắng, tướng mạo anh tuấn, ngôn ngữ cử chỉ có sự kiêu ngạo của quý tộc nhưng cũng không khiến người ta phải ghét bỏ.

Hành lễ xong, Cận Thiệu Khang giới thiệu mọi người trong nhà với Ninh Vương. Sau một hồi chào hỏi vấn an, Cận Thiệu Khang cùng Ninh Vương ngồi uống trà trò chuyện, Cận Yên Nhiên theo Thái phu nhân và các nữ quyến khác về Tùng Hương viện.

Thái phu nhân cho Triệu di thái thái, Vương thị cùng Thanh Đại lui ra, chỉ giữ Tưởng Nhược Nam ở lại.

Cận Yên Nhiên nhân lúc không có ai, bèn quỳ xuống hành đại lễ với Thái phu nhân. Thái phu nhân thấy con gái với bộ dạng cao quý quỳ lạy dưới chân mình thì mắt ươn ướt nước, “Được rồi, mau đứng dậy đi, giờ con đã là Vương phi cao quý, là người của Hoàng gia, còn quỳ xuống hành lễ với ta là không thích hợp.”

Cận Yên Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn mẫu thân, nghẹn ngào đáp: “Cho dù giờ con gái có mang thân phận gì thì vẫn là con gái của mẹ, mẫu thân nhận quỳ lạy của con gái là việc hết sức bình thường trong trời đất này.”

Tưởng Nhược Nam bước tới, đỡ Cận Yên Nhiên đứng dậy, “Chẳng mấy khi về nhà, ở lại một lát đã phải đi rồi, không nhân cơ hội nói chuyện với mẫu thân còn khiến mẫu thân rơi lệ coi sao được?”

Cận Yên Nhiên lau nước mắt rồi mới đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Thái phu nhân.

Thái phu nhân nắm tay con gái, ngắm con thật kỹ, thấy gương mặt con hồng hào, tinh thần rạng rỡ, nhìn thì có vẻ không phải chịu ấm ức gì khi ở vương phủ, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn, “Yên Nhiên, ở vương phủ có ổn không? Vương gia đối với con có tốt không? Những người phụ nữ khác của Vương gia có dễ gần không? Tẩu tẩu con không phải người ngoài, nói không chừng còn có thể tham mưu giúp con đấy, đừng lo lắng, nói cho chúng ta nghe xem nào.”

Cận Yên Nhiên mặt ửng hồng, cúi đầu, khẽ nói: “Vương gia đối với con rất tốt, ba ngày nay đều ở phòng con. Ngày thứ hai đã gọi trắc phi Tĩnh Nhàn giao sổ sách và chìa khóa vào tay con. Trước khi con về vương phủ, mọi việc trong phủ đều do Tĩnh Nhàn quản lý. Ban đầu con còn tưởng Tĩnh Nhàn sẽ không chịu giao ra, không ngờ nàng ta không nói không rằng, đích thân đưa tới tận phòng con, còn nói, dù Vương gia không yêu cầu, nàng ta cũng sẽ giao lại cho con. Trước kia vì trong phủ chưa có nữ chủ nhân, giờ con đã vào phủ rồi, trở thành nữ chủ nhân của vương phủ, đương nhiên mọi việc trong phủ phải do nữ chủ nhân cai quản mới hợp quy tắc.”

Ninh Vương sớm đã chuyển khỏi cung về phủ riêng, sinh mẫu của hắn Khương thái phi đương nhiên vẫn ở trong cung. Trong phủ Ninh Vương không có trưởng bối, vì vậy Cận Yên Nhiên vừa về đã phải cai quản mọi việc.

Cận Yên Nhiên nói tới đây thì dừng lại, rồi tiếp tục, “Con thấy Tĩnh Nhàn trắc phi ăn nói hòa nhã, thấu tình đạt lý, hiểu biết. Hai trắc phi còn lại con cũng đã gặp rồi, đều rất giữ phép tắc lễ nghi, đối với con cung kính. Con nghĩ họ đều là những người không khó tiếp xúc. Còn về những thị thiếp khác, địa vị thấp kém, càng không có gì phiền phức.”

Thái phu nhân chau mày: “Biết người biết mặt khó biết lòng. Con cũng đừng qua loa quá, trắc phi Tĩnh Nhàn cai quản mọi việc trong vương phủ lâu như thế, không biết đã có được bao nhiêu lợi lộc từ việc ấy. Giờ bỗng dưng phải giao lại cho con, mà cô ta lại cam tâm tình nguyện như thế thì thật không bình thường. Con phải cảnh giác một chút, cẩn thận cô ta giở trò sau lưng. Quản sự trong phủ có lẽ đều là người của cô ta, chuyện trong vương phủ, cô ta quen thuộc hơn con, nếu muốn can thiệp thì cũng chẳng khó khăn gì.” Thái phu nhân mắt lóe sáng: “Từ từ thay hết người của cô ta đi, phải thật khéo léo, con cũng phải để ý tới việc của vương phủ để mau chóng nắm bắt mọi chuyện. Đừng để Vương gia thất vọng về con. Ngộ nhỡ con làm sai chuyện gì, khiến Vương gia cảm thấy con không thể quản nổi vương phủ, lại đem quyền lực trong tay con chuyển đi, thì khi con muốn đoạt lại sẽ rất khó đấy.”

Thái phu nhân dù sao cũng là chủ mẫu của Hầu phủ bao nhiêu năm như thế, nên ngay lập tức hiểu ra tình trạng của con gái.

“Mấy năm nay, ta cũng đã dạy con việc quản gia, nhưng Hầu phủ không bằng vương phủ, tình hình ở vương phủ phức tạp hơn nhiều, con không được để xảy ra sơ suất gì.”

Tưởng Nhược Nam rất đồng cảm, Hầu phủ tình hình thế nào chứ? Khi Cận Yên Nhiên học quản gia thì Hầu lão gia đã mất rồi, di nương trong Hầu phủ cũng chỉ còn lại Triệu di thái thái yên ổn mà sống qua ngày, huynh đệ tỷ muội hoặc đã xuất giá, hoặc ngoan ngoãn thật thà không dám gây chuyện, ca ca của Cận Yên Nhiên lại vô cùng thương yêu em gái. Người trong Hầu phủ ít nên mọi chuyện đương nhiên cũng đơn giản hơn. Cận Yên Nhiên chưa từng phải tiếp xúc với chuyện lá mặt lá trái bao giờ, mang một trái tim thuần khiết mà lớn lên, quản gia tính toán thì còn có thể làm được, nhưng bảo đối phó với âm mưu phức tạp của những người trong vương phủ, liệu nàng ta có làm được không?

Nếu nói những trắc phi, thị thiếp trong vương phủ người nào người nấy an phận thủ thường, Tưởng Nhược Nam nàng là người đầu tiên không tin. Bao nhiêu phụ nữ như vậy mà chỉ có một người đàn ông, không tranh giành sao được sủng ái? Không được sủng ái thì làm sao có con? Có con rồi càng phải tranh, nếu không sao có tiền đồ? Đều ngoan ngoãn thật thà, nhường mọi thứ tốt đẹp cho người khác ư? Tưởng Nhược Nam lớn bằng từng này, chưa từng thấy ai tốt bụng như vậy. Đến một Việt nữ làm nghề ca kỹ không nơi nương tựa như Thanh Đại mà còn biết đem tính mạng của mình ra đánh cược nữa là.

Cận Yên Nhiên giống như đứa trẻ mới học bơi, từ khu vực dành cho trẻ con bỗng dưng bị ném xuống phần bể dành cho người lớn, hoàn toàn không biết nước ở chỗ ấy sâu bao nhiêu, nguy hiểm ra sao, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm.

Cận Yên Nhiên rõ ràng là không nhận ra hoàn cảnh bây giờ của mình, nàng ta nói: “Con cảm thấy Tĩnh Nhàn trắc phi không giống loại người đó. Nàng ta sợ con không hiểu chuyện trong vương phủ, mấy ngày nay còn kể cho con nghe về vương phủ. Có chỗ nào con không hiểu, nàng ta còn nói rất chi tiết. Nếu nàng ta có tâm tư ấy thì hà tất phải giúp con, cứ ngồi mà đợi con phạm lỗi là xong mà.”

Tưởng Nhược Nam buồn bã thở dài trong lòng một tiếng, đứa trẻ ngốc nghếch. Cô ta làm vậy là đang thăm dò muội, có chỗ nào không hiểu muội đều đi hỏi cô ta, muội có yếu điểm gì cô ta đều nắm được hết.

Thái phu nhân nhìn con gái một cái, định nói gì lại kìm lại, chỉ bảo: “Sau này con có chỗ nào không hiểu thì cứ đi hỏi Dương ma ma. Bà ấy là người bồi giá ta đặc biệt chọn cho con, kinh nghiệm phong phú. Con chỉ được tin bà ấy, chuyện gì khó quyết định thì cứ bàn với bà ấy. Ngoài Dương ma ma ra, con không được tin ai hết.” Giọng nói có phần nghiêm khắc.

Cận Yên Nhiên cúi đầu: “Con biết rồi.”

Thái phu nhân quay sang hỏi Tưởng Nhược Nam: “Tĩnh Nhàn là con gái nhà ai?”

Tưởng Nhược Nam đáp: “Là đích nữ của Thẩm đại nhân trong Hộ bộ Lang trung, hai trắc phi kia, một người là con gái của Lưu đại nhân - chủ sự Công bộ, một người là con gái Trương Ti Nghiệp của Quốc Tử Giám, cả hai trắc phi này đều là thứ nữ. Thân phận những thị thiếp khác không đáng nhắc tới. Điều cần chú ý là, Tĩnh Nhàn trắc phi ở lần tuyển chọn tú nữ trước, Ninh Vương cũng đứng ra chọn rồi xin Hoàng thượng ban cho. Chỉ có điều chắc Hoàng thượng chê gia thế của trắc phi Tĩnh Nhàn không xứng với Hoàng gia nên mới chỉ hôn làm trắc phi. Nhưng ba năm nay đều rất đắc sủng, lại thêm nàng ta thiên tư thông minh, nhanh nhẹn giỏi giang, vì vậy mới được cai quản mọi việc trong vương phủ. Hiện đã có một trai một gái.”

Thái phu nhân thấy Tưởng Nhược Nam trả lời trôi chảy, rất hài lòng, “Không ngờ con lại quan tâm tới chuyện của Yên Nhiên như vậy.”

Tưởng Nhược Nam đáp: “Muội muội của nhà mình thì phải quan tâm hơn mới đúng.” Cũng may trước kia nàng hiểu được chút ít về tình hình của vương phủ, nếu không hôm nay Thái phu nhân hỏi, không trả lời được, lại chẳng bị trách không quan tâm tới cô em chồng này hay sao? Chỉ sợ trong lòng bà sẽ lại để ý việc này.

Làm con dâu người ta chẳng dễ chút nào…

Thái phu nhân trầm ngâm: “Hoàng gia phép tắc nghiêm ngặt, cho dù nàng ta có sinh được thứ trưởng tử cũng chẳng làm gì được. Chỉ cần Yên Nhiên sinh được đích tử thì danh chính ngôn thuận sẽ là thế tử. Có điều ngộ nhỡ nàng ta giành được việc chăm lo sổ sách cai quản vương phủ, nắm vương phủ trong tay thì chuyện sẽ rơi vào bế tắc. Vì vậy Yên Nhiên…” Bà nhìn Cận Yên Nhiên, nghiêm sắc mặt nói tiếp, “Con đừng bao giờ nhẹ đạ tin vào cô ta, không được để cô ta biết bất cứ chuyện gì của con, ngoài ra phải hết sức tìm cách lôi kéo hai trắc phi còn lại, mọi việc trong vương phủ phải giải quyết thỏa đáng, đừng để cô ta có bất kỳ cơ hội nào.”

Cận Yên Nhiên như bị những lời của mẫu thân làm cho khiếp sợ, mặt trắng bệch, “Con biết rồi, mẫu thân.”

Thái phu nhân gật đầu, nói với Tưởng Nhược Nam: “Con đưa nó ra ngoài đi dạo, ta có vài lời muốn nói với Dương ma ma.”

Dương ma ma là ma ma bồi giá của Cận Yên Nhiên, Tưởng Nhược Nam biết Thái phu nhân muốn tìm hiểu tình hình trong vương phủ qua Dương ma ma. Sợ Dương ma ma khó nói khi có mặt Yên Nhiên nên mới bảo nàng đưa Yên Nhiên đi dạo.

Tưởng Nhược Nam đưa Cận Yên Nhiên tới Thu Đường viện.

Tưởng Nhược Nam kéo nàng ta ngồi lên sập, rồi gọi Ánh Tuyết mang trà nóng vào.

Cận Yên Nhiên nhấp một ngụm trà, đặt tách trà bằng sứ màu trắng với màu hoa ngũ sắc lên trà kỷ, sau đó nói với Tưởng Nhược Nam: “Tẩu tẩu, lẽ nào đúng như những gì mẹ vừa nói, Tĩnh Nhàn trắc phi là người đáng sợ như thế sao? Hai người đều chưa gặp nàng ta, vì vậy không hiểu, từ trên xuống dưới khắp người nàng ta không tìm được điểm nào đáng để ghét…”

Tưởng Nhược Nam bình tĩnh ngắt lời Cận Yên Nhiên: “Yên Nhiên, trước kia muội có thấy Vu di nương đáng ghét không?”

Cận Yên Nhiên im bặt.

Tưởng Nhược Nam nắm tay nàng ta, khẽ nói: “Yên Nhiên, có những lời ta nói rồi muội sẽ cho rằng ta lắm chuyện, nhưng muội là muội muội mà Hầu gia thương yêu nhất, ta là tẩu tẩu của muội, cho dù muội không muốn nghe, ta cũng vẫn phải nói.”

“Trước kia muội ở nhà là đại tiểu thư, cho dù muội có nhìn nhầm ai, tin nhầm ai, cũng chẳng sao hết. Bởi vì họ và muội không có quan hệ lợi ích, nên chẳng ảnh hưởng gì nhiều tới muội. Nhưng những người phụ nữ trong vương phủ, nếu muội lơ là thì sẽ có lúc muội phải chịu khổ chịu tội, thà tin là nó xấu còn hơn tin là nó tốt. Cho dù họ có tốt thật hay không, muội cũng không được gần gũi họ quá mức. Bề ngoài muội có thể xưng tỷ gọi muội với họ, thân thân mật mật, nhưng trong lòng muội quyết không được tin bất kỳ ai trong số họ. Đối với ai cũng nên có tâm lý cảnh giác đề phòng. Muội làm sao biết được họ có phải là loại người như Vu di nương hay không?”

“Còn nữa, nhất định phải giữ thật chặt trái tim của Vương gia. Trong phủ có bao nhiêu phụ nữ như vậy, khó tránh Vương gia phân tâm, muội phải để Vương gia biết rằng, muội mới là người thực sự quan tâm tới Vương gia. Ngoài những việc trong cuộc sống hàng ngày muội phải tận tâm tận lực ra, muội cũng nên bớt chút thời gian quan tâm tới Khương thái phi, lễ tiết nhất định phải vào cung thăm thái phi. Bình thường nếu có cơ hội cũng hãy vào thăm bà ấy, giúp bà ấy giải khuây, tấm lòng này của muội sớm muộn gì Ninh Vương cũng biết, người sẽ ghi nhớ ưu điểm của muội. Sau này cho dù muội sai sót, Vương gia sẽ đứng về phía muội, rộng lượng hơn với muội.”

Muốn chiếm được một vị trí trong trái tim Ninh Vương khi ngài ấy có quá nhiều phụ nữ như thế, đành phải hy sinh nhiều hơn, nhẫn nhịn nhiều hơn. Nếu đứng trên góc độ một cô gái thời hiện đại mà nói thì việc này thật ấm ức hết sức. Nhưng ở xã hội nam quyền là tối thượng này, chỉ có cách ấy mới có thể mỉm cười tới phút chót.

Nhưng nàng rõ ràng là biết những việc này lại không làm được. Nàng từng được hưởng nền giáo dục của thời hiện đại nên không có tư tưởng tam tòng tứ đức. Tất cả mọi hy sinh và nhẫn nhịn của nàng đều có giới hạn. Nàng không cho rằng được cười như vậy tới phút cuối cùng thì nụ cười còn có ý nghĩa, nàng có dũng khí để gánh vác mọi hậu quả. Thế nhưng Cận Yên Nhiên không giống nàng, nàng ta là người của thời đại này, nàng ta có những tư tưởng thâm căn cố đế của thời đại, con đường này mới là con đường phù hợp với nàng ta nhất.

Những lời từ tận đáy lòng như thế khiến Cận Yên Nhiên cảm động vô cùng, nàng ta nắm tay Tưởng Nhược Nam, nghẹn ngào nói: “Cũng chỉ có những người thật sự quan tâm đến muội mới nói những lời ấy. Tẩu tẩu, trước kia muội thiên vị Vu di nương, đã hiểu lầm tẩu tẩu nhiều, năm lần bảy lượt đối đầu với tẩu tẩu, tẩu không trách muội chứ?”

Tưởng Nhược Nam cười cười, dịu dàng đáp: “Yên Nhiên, còn nhớ lúc chúng ta cùng đối phó với Từ Uyển Thanh chứ? Khi ấy muội ghét ta như vậy, nhưng lúc quan trọng nhất muội vẫn đứng ra giúp ta, bởi vì sao? Vì muội biết, chúng ta là người một nhà, người một nhà thì phải tương trợ lẫn nhau.” Sau đó nàng vờ như giận dỗi nói: “Muội từng mấy lần giúp Vu di nương đối đầu với ta, ta nói không giận thì là giả, nhưng ta cũng biết, muội là người tốt. Sau này, muội làm Vương phi rồi phải chịu khó chăm sóc quan tâm tới ta nhiều hơn, coi như bù đắp.”

Cận Yên Nhiên phì cười trong nước mắt, “Tẩu tẩu nói mãi nói mãi lại không nghiêm túc rồi.”

Buổi trưa, mọi người cùng ăn cơm. Trong bữa ăn, Ninh Vương gắp cho Yên Nhiên mấy món mà nàng thích, điều này khiến Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang yên lòng hơn, Ninh Vương đúng là vẫn rất thích Cận Yên Nhiên.

Sau bữa cơm, hai người ngồi thêm một lát rồi đứng dậy cáo từ. Cận Yên Nhiên nghĩ đến việc từ nay về sau không thể thường xuyên về nhà mẹ đẻ nữa, lúc đi cứ cầm tay Thái phu nhân mà khóc. Thái phu nhân cười, mắng yêu: “Con gái ngốc ngếch, khóc gì chứ, tới Tết chẳng phải sẽ lại về rồi sao?”

Ninh Vương đứng bên cạnh an ủi: “Đúng, khi ấy ta sẽ cùng nàng về nhà là được mà.”

Lúc đó, Cận Yên Nhiên mới đỏ mặt lau nước mắt. Hai người lên xe rồi, Cận Thiệu Khang tiễn họ về vương phủ.

Sau khi họ đi, Thái phu nhân bèn dặn Tưởng Nhược Nam: “Cho người đi mời người nhà Vu gia tới, hôm nay phải giải quyết chuyện của Vu Thu Nguyệt. Ngày nào cô ta còn chưa đi, ngày ấy ta vẫn không thể yên tâm. Ai biết được lúc nào cô ta sẽ lại nảy sinh tâm tư độc ác gì đó.”

Tưởng Nhược Nam khẽ thở dài, đích thân viết một lá thư, sai người đưa cho Vu phu nhân.

Giờ Tuất tối đó, xe ngựa của Vu phu nhân đỗ ở cửa mé của Hầu phủ. Vu phu nhân cùng mấy a hoàn được đưa đến Tùng Hương viện.

Trong thư, Tưởng Nhược Nam viết cũng rất nhẹ nhàng. Nàng mời Vu phu nhân giờ Tuất đến Hầu phủ một chuyến, có vài việc liên quan đến Vu di nương cần thương lượng với bà ta. Vu phu nhân sau khi nhận được thư của Tưởng Nhược Nam, tim đập thình thịch, không biết là chuyện gì. Những chuyện thế này lão gia không tiện ra mặt, đích nữ làm thiếp, vào đến Hầu phủ là phải cúi đầu trước người ta rồi. Muốn gọi đại ca nhà mẹ đẻ cùng đến chống lưng giúp, nhưng không biết vì sao, trước đó rất lâu, đại ca Vương Quang cứ thấy bà là tránh không gặp, đến nhà cũng chẳng tìm thấy người. Lần này cho người tới mời, Vương Quang cũng cáo bệnh không tiếp, khiến Vu phu nhân thấy lạ, trong lòng bỗng có dự cảm xấu.

Vào Tùng Hương viện, thấy Thái phu nhân ngồi ở chính giữa, Cận Thiệu Khang ngồi ở ghế đầu, bên cạnh là một người con gái dung mạo thanh tú, vẻ mặt điềm đạm. Nghĩ chắc đây là Tưởng Nhược Lan, người đã cướp hết mọi thứ của con gái mình, Vu phu nhân bất giác liếc nhìn nàng nhiều hơn, thầm lẩm bẩm trong lòng, rõ ràng không đẹp bằng con gái mình, mà sao con gái mình lại thua vào tay cô ta? Đứng sau Tưởng Nhược Nam còn có một nữ tử vô cùng xinh đẹp, bộ dạng dịu dàng hiền thục, Vu phu nhân thầm nghĩ, đây chắc là ca vũ do Hoàng đế ngự ban.

Vu phu nhân bước lên phía trước hành lễ với Thái phu nhân, Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam. Thái phu nhân lúc này nhìn Vu phu nhân đã không có cảm tình, nhưng vẫn phải giữ lễ nên cũng miễn cưỡng mỉm cười chào hỏi bà ta vài câu. Sau đó mời Vu phu nhân ngồi sang một bên, gọi a hoàn dâng trà.

Vu phu nhân vừa ngồi xuống bèn hỏi ngay: “Không biết Thái phu nhân cho gọi tôi tới là có việc gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện