Năm năm sau. Tại Khải Châu, một thành phố nhỏ ở phía Nam Lương Triều.
Tháng ba cảnh sắc tươi đẹp, mùa này phương Nam đang là mùa hoa nở rực rỡ chim bay ríu rít.
Dòng Tương Hà trong vắt chảy dọc Khải Châu, hai bên Tương Hà là vô số đền đài lầu các, sơn son thiếp vàng, cũng là nơi tập trung nhiều gia đình danh môn vọng tộc.
Hôm nay, trên con đường lát đá xanh bên sông, một chiếc xe ngựa phú quý sang trọng đang chạy. Xe ngựa trang trí rất hoa lệ, ngay cả cách ăn mặc của phu xe cũng vô cùng bắt mắt, tuấn mã lao nhanh trên đường, thu hút rất nhiều những ánh mắt ngưỡng mộ của người dân.
Trên xe có một chữ “Vương” bắt mắt, mọi người vừa nhìn đã biết đây là một phú thương của Khải Châu, xe ngựa của Vương lão gia.
Lại nói đến Vương lão gia này, nghe nói tài sản trong nhà có mấy đời ăn cũng không hết, bên cạnh có vô số thê thiếp xinh đẹp, phủ đệ trang hoàng sang trọng rực rỡ như hoàng cung, cuộc sống xa xỉ. Theo lý mà nói, họ phải có những tháng ngày tiêu dao như thần tiên mới phải, đáng tiếc trời không chiều lòng người, ba năm trước sau khi Vương lão gia bị ốm một trận, sức khoẻ không còn được như xưa, trong suốt ba năm này hầu như ngày nào cũng uống thuốc thay nước, đồ ngon ăn chẳng vừa miệng, mỹ nữ cũng chẳng còn hơi sức đâu mà dùng, mỹ cảnh cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà ngắm, cuộc sống khổ sở không sao kể xiết.
Nhưng Vương lão gia không biết mời được ở đâu về một nữ thần y, nữ thần y này chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi đã giúp cho bệnh tình của Vương lão gia có chuyển biến rất đáng mừng, Vương lão gia coi trọng nữ thần y đó chẳng khác gì bồ tát sống, không những bố trí cho nữ thần y ở quán trọ tốt nhất Khải Châu, mà còn điều xe ngựa tốt nhất trong quý phủ cho nàng ta, cho kẻ hầu người hạ đưa nàng ta đi khắp nơi ngao du.
Xe ngựa lọc cọc rẽ vào một con đường lớn, dừng lại trước cánh cửa lớn sơn đỏ, hai bên cửa có hai con sư tử đá ngồi canh.
Cánh cửa nặng nề mở ra, mấy a hoàn vận y phục của người hầu chạy lại, cầm ghế con đặt dưới xe ngựa, cung kính nói: “Kiều phu nhân, mời xuống xe”.
Lúc này, rèm ở cửa xe được vén lên, một tiểu cô nương tầm mười bốn mười lăm tuổi tết tóc hai bên thò đầu ra, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to chớp chớp, rồi tươi cười để lộ chiếc răng khểnh.
Nàng ta nhảy xuống xe, quay đầu cười, nói với người ngồi trong xe: “Hai vị thiếu gia, còn không mau xuống đi?”
Trong xe vang lên giọng trẻ con trong trẻo: “Tử San bế con xuống.”
Ngay sau đó một giọng nói khác vang lên, “Thật vô dụng, lần nào cũng để đàn bà con gái bế xuống xe thì còn ra thể thống gì nữa.”
Rõ ràng giọng rất trẻ con nhưng lại cố tỏ vẻ nghiêm túc chín chắn, khiến người ta nghe mà không nhịn được cười.
“Mẹ, ca ca mắng con.”
“Ta đâu có mắng đệ, chỉ là ta bảo đệ phải ra dáng một tí, đừng có õng ẹo giống con gái thế.”
“Đệ không phải con gái, đệ là con trai.”
Tử San ngước mắt lên nhìn trời, lại bắt đầu cãi nhau rồi.
Ngay sau đó giọng một người phụ nữ thanh và trong vang lên: “Được rồi, đừng có cãi nhau nữa, huynh đệ các con lần nào cũng cãi nhau vì những chuyện linh tinh, không biết mẹ các con còn phải đi khám bệnh cho người ta sao? Còn không xuống, mẹ sẽ giận đấy.”
Lúc này hai huynh đệ trong xe mới ngừng cãi cọ, sau đó rèm xe vén lên, đầu tiên là một bé trai tầm bốn năm tuổi thò đầu ra, mày rậm mắt to, khuôn mặt tròn xoe, đôi môi màu hồng phấn khẽ mím, rồi thả người xuống, ngã đập mông xuống đất, đám a hoàn đứng bên cạnh đưa tay lên bịt miệng cười. Một a hoàn định đi lên đỡ, nhưng cô ta còn chưa kịp lại gần, thì thằng bé đã bò dậy, vờ như không có chuyện gì, phủi phủi tay, đi tới cạnh Tử San, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như thế, có điều khuôn mặt đỏ bừng, đã để lộ rằng nó rất xấu hổ.
Tử San không nhịn được cười, giơ tay xoa mặt nó: “Bác Nhi, sao con lại đáng yêu như thế?”
Bác Nhi chau mày, gạt tay nàng ta ra, “Phụ nữ sao có thể tuỳ tiện sờ mặt đàn ông?”
A hoàn đứng bên cạnh lại không nhịn được, vội đưa tay lên bịt miệng cười.
Sắc mặt Bác Nhi tím tái như màu gan heo.
“Ca ca, họ đang cười huynh đấy.” Lại là một bé trai nữa thò đầu ra khỏi xe, cùng độ tuổi với Bác Nhi, đôi mắt và cặp lông mày giống hệt ca ca mình, cách ăn mặc cũng giống nhau, điều không giống là thằng bé này mặt mày tươi rói, bên má trái lấp ló một lúm đồng tiền nhỏ. Vừa nhìn đã biết hai thằng bé này là anh em sinh đôi.
Đứa trẻ trên xe đưa tay ra cho Tử San, Tử San lộ vẻ thương yêu, cười cười rồi bế nó xuống.
Bác Nhi nghe thấy lời đệ đệ, chỉ khẽ nói một tiếng, “Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi thôi.”
Lời vừa dứt, một người phụ nữ thò đầu ra từ xe ngựa, giơ cánh tay dài cốc lên đầu thằng bé một cái, “Ai da, mới đọc sách được vài ngày mà đã dám dùng văn để dẫn chứng. Mẫu thân không phải là phụ nữ sao? Dì Tử San của con không phải là phụ nữ sao? Lại dám nói những lời như thế, ta đánh chết con.”
Bác Nhi bị đánh cũng không khóc, chỉ bĩu bĩu môi, một lúc lâu sau mới nói: “Con sai rồi.”
Đứa bé trai kia lại vỗ tay cười vui vẻ: “Ca ca bị đánh đòn rồi.”
Vừa dứt lời, cũng bị cốc cho một cái, “Ca ca bị đánh thì con vui thế sao? Huynh đệ phải tương thân tương ái, lời ta nói con không nhớ gì hết phải không?”
Thằng bé ôm đầu, lè lè lưỡi, rồi quay lại toét miệng cười với người phụ nữ vừa mắng mình, “Con nhớ, con nhớ, những lời mẹ nói, Khánh nhi đều nhớ hết.”
Người phụ nữ cười, lúc này mới xuống xe.
Người phụ nữ đó chừng hai mươi hai hai mươi ba tuổi, mặc một chiếc áo gấm màu sáng, khoác áo dài thêu hoa bên ngoài, váy màu bạc, chải kiểu tóc búi tròn bình thường, cài một chiếc trâm bạch ngọc khảm phỉ thuý.
Dung mạo mặc dù không được gọi là xuất sắc xinh đẹp, nhưng đôi mắt đen láy, trong sáng, điều đáng chú ý hơn là, người phụ nữ này cử chỉ ung dung tự tại, toàn thân toát ra khí độ nho nhã duyên dáng khó nói thành lời, khiến người ta có cảm giác trong lành mắt mẻ như gió mùa xuân, khiến người khác gặp một lần khó quên, vô thức nảy sinh cảm giác muốn tiếp cận, làm quen.
Hai bé trai đi tới bên nàng, mỗi đứa cầm một tay,dựa sát vào người nàng, dáng vẻ thân thiết, người phụ nữ cười ôm chúng vào lòng, ánh mắt tràn ngập sự thoả mãn và thương yêu.
“Biết sai để sửa mới là con ngoan của mẹ.”
“Mẹ…” Hai đứa trẻ gọi một tiếng, giọng ngọt ngào khiến người khác nghe mà mềm lòng.
Một a hoàn khác đi tới bên nàng, “Kiều phu nhân, mời theo nô tỳ, lão gia nhà nô tỳ đợi người đã lâu rồi.”
Người phụ nữ gật gật đầu, đưa hai đứa nhỏ cùng Tử San theo sau a hoàn đi vào trong, vừa đi được hai bước, người phụ nữ nhớ ra điều gì đó, quay đầu hướng về phía xe ngựa gọi: “Tiểu Bạch, còn không xuống đi.” Sau đó quay lại cằn nhằn với Tử San: “Chắc lại ngủ rồi.”
Tử San che miệng cười, đáp: “Chưa từng thấy con hồ ly nào lười như nó.”
Cả đoàn người cùng một con hồ ly đi vào trong nhà Vương gia.
Vương lão gia chừng bốn mươi lăm tuổi, đang lo lắng ngồi giữa phòng khách, thấy Tưởng Nhược Nam thì lập tức đứng dậy đón: “Kiều phu nhân, đa tạ bàn tay như có phép tiên của phu nhân, Vương mỗ tối qua đã ngủ được một giấc ngon, suốt đêm không dậy lần nào, đây là lần đầu tiên trong ba năm nay.”
Vương lão gia mặc một chiếc áo gấm màu xanh thêu chữ phúc, dáng người trung bình, ngũ quan đoan chính, mặt mang ý cười nhưng lại cho người ta cảm giác rất giảo hoạt.
Kiều phu nhân mời ông ta ngồi xuống, sau đó bắt mạch cho ông ta. Tử San dắt hai đứa trẻ tới ghế ngồi, hai đứa đều rất ngoan, không gây ồn ào. Giống như đã quen với công việc này của mẫu thân.
Trong thời gian nàng bắt mạch,Vương lão gia nhìn chăm chăm vào mặt nàng, thấy nàng cúi đầu cụp mắt, vẻ mặt điềm tĩnh như nước, khí chất ung dung mà nghiêm túc, khiến hắn có cảm giác cho dù có bày cả đống vàng trước mặt nàng, nàng cũng không thèm chớp mắt. So với nàng, đám nữ tử ở hậu viện của ông ta rõ ràng là vô cùng dung tục.
Đang suy nghĩ miên man thì Kiều phu nhân bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt phóng về phía hắn như mũi tên, Vương lão gia giật mình, vội vàng cụp mắt xuống.
Kiều phu nhân nhìn hắn, thầm hừ lạnh một tiếng, sau đó mới chầm chậm nói: “Vương lão gia, bệnh của ngài đa phần thì đã khỏi rồi, sau này ta sẽ không đến nữa. Vương lão gia chỉ cần làm theo lời dặn của ta, điều dưỡng thân thể là được.”
Nói xong đứng dậy, Vương lão gia vội vàng gọi người mang bạc. Một a hoàn bưng một chiếc khay sơn màu đen vào, trên khay là hai đĩnh bạc một trăm lượng và một cái hộp nhỏ bằng gỗ lê khảm vàng.
Kiều phu nhân cầm bạc, nhưng chẳng buồn nhìn cái hộp nhỏ kia. Vương lão gia cầm chiếc hộp mở ra trước mặt nàng: “Phu nhân, chiếc vòng nạm đá này là ta mua được về từ mấy năm trước khi còn ra ngoài làm ăn, vô cùng quý giá. Vương mỗ cảm thấy chỉ có phu nhân mới xứng với nó, mong phu nhân đừng cười chê.”
Chiếc vòng đó dẫu không phải thật sự hiếm có, thì cũng đủ để mua được cả một con phố. Đám thê thiếp trong hậu viện của hắn không biết vì cái vòng này mà bỏ ra bao nhiêu công sức nhưng hắn vẫn không nỡ tặng. Nay lại cảm thấy, nếu để mình được như ý nguyện thì đồ quý giá tới mấy hắn cũng tình nguyện dâng hết cho nàng.
Vốn tưởng Kiều phu nhân vui sướng còn không kịp, nhưng không ngờ nàng cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn, quay người bỏ đi, khiến hắn ngẩn ra đứng đó, lâm vào tình thế khó xử.
Thấy Kiều phu nhân sắp bước ra khỏi phòng khách, Vương lão gia vội đuổi theo, đứng chặn trước mặt nàng.
Hắn khoát tay ý bảo đám người hầu lui xuống, rồi nói với nàng: “Vương mỗ có lời muốn nói, mong phu nhân…” Hắn nhìn Tử San và hai đứa trẻ một cái.
Kiều phu nhân cười cười, điềm đạm đáp: “Vương lão gia, ta biết ngài muốn nói gì. Ngài không cần phải nói gì cả, mặc dù ta là một quả phụ, nhưng không cần phải dựa dẫm vào bất kỳ ai, vì vậy ta không tuỳ tiện để mắt tới đàn ông.”
Mặt Vương lão gia bỗng tái như màu gan lợn,Tử San và hai đứa trẻ đứng bên cạnh dùng ánh mắt cảm thông nhìn hắn.
Kiều phu nhân đi qua hắn, chẳng thèm ngoảnh đầu lại.
Vương lão gia nhìn theo bóng nàng, thở dài thườn thượt.
Ra khỏi Vương phủ, Tử San nhìn Kiều phu nhân một cái, “Phu nhân, đôi lúc Tử San cũng thật tò mò, cha của hai đứa trẻ phải là người thế nào mới có thể lọt được vào mắt người.”
Kiều phu nhân quay đầu lại nhìn nàng ta cười, “Người đã không còn nữa, có gì mà tò mò.”
Khánh Nhi ngồi bên giật giật gấu áo Kiều phu nhân, “Mẹ, chúng ta có phải sắp đi khỏi đây không?”
Kiều phu nhân ngồi xổm xuống trước mặt Khánh Nhi: “Đúng, ở đây chỗ nào cần đi thì cũng đi rồi, cần chơi cũng thì cũng chơi rồi, chúng ta tới nơi khác.” Nói xong kéo tay Bác Nhi, “Đi thôi, chúng ta tới quán trọ thu dọn đồ đạc.”
Cùng các con về tới quán trọ, vừa xuống xe, tiểu nhị của quán trọ đã ra đón, “Kiều phu nhân, người đã về, có người đợi phu nhân từ rất lâu rồi.”
Tử San vừa cười vừa đáp: “Có phải lại có người tới mời chữa bệnh?”
Từ sau khi việc Kiều phu nhân chữa được bệnh nan y cho Vương lão gia được truyền đi, ngày nào cũng có người tới quán trọ mời phu nhân tới chữa bệnh. Còn Kiều phu nhân, bất luận người đến là ai, có thân phận, không có thân phận, có tiền hay không có tiền, thường sẽ không từ chối. Đương nhiên, nếu chỉ là bệnh vặt bình thường mà đối phương không phải người nghèo tới mức không có cắc bạc giắt lưng, thì Kiều phu nhân cũng khéo léo từ chối để người ta đi tìm đại phu khác. Nếu không, chẳng phải sẽ bận tối mắt từ sáng đến đêm ư? Khánh Nhi vừa nghe đã bĩu môi, lầm bầm, “Mẹ lại phải đi khám bệnh cho người ta, bọn con không thể tới chỗ khác chơi rồi.”
Kiều phu nhân nghe thấy, cúi đầu trầm giọng nói: “Không thể nói như thế, sau này chúng ta có nhiều thời gian, nhưng chữa bệnh thì không thể chậm trễ. Khánh Nhi, chơi quan trọng hơn hay mạng người quan trọng hơn?”
Khánh Nhi cúi đầu, “Mẹ, con biết rồi.”
Bác Nhi thấy đệ đệ không vui, bèn cầm tay an ủi: “Đệ đừng buồn, ta sẽ mang con ngựa gỗ mà lần trước được tặng ra cho đệ chơi.”
Khánh Nhi mắt sáng lên, “Thật không?” Ca ca giữ con ngựa gỗ ấy như bảo bối, chỉ cần đệ đệ động vào là đã không vui rồi.
Bác Nhi rất có phong độ của người làm anh, gật đầu thật mạnh, “Ta là ca ca, ta sẽ không gạt đệ.”
Khánh Nhi lại cười hi hi.
Kiều phu nhân nhìn hai đứa trẻ, trong lòng bỗng thấy mềm lại, nàng ngồi xuống, nhìn chúng khẽ nói: “Như thế này nhé, nếu bệnh nhân bị bệnh không quá nghiêm trọng, thì mẹ sẽ không nhận, mẹ chơi cùng các con, được không? Nhưng nếu người bệnh bị ốm nặng…”
Khánh Nhi cười tiếp lời nàng, “Thì mẹ sẽ đi chữa bệnh, Khánh Nhi không buồn.”
Kiều phu nhân cười, thơm vào má khánh Nhi một cái, “Ngoan quá!”
Quay đầu thấy Bác Nhi rõ ràng là rất muốn được mẹ thơm, nhưng lại vờ như bất cần, Kiều phu nhân cười cười, thơm một cái thật kêu lên má Bác Nhi, Bác Nhi cúi đầu, rõ ràng rất vui. Nhưng lại đưa tay lên quệt chỗ vừa bị mẹ thơm, “Con đã lớn rồi…”
Kiều phu nhân cười cốc vào trán con trai, “Là tiểu người lớn.”
Cứ cứng nhắc như thế, rốt cuộc là giống ai?
Tiểu nhị đứng bên nhìn nãy giờ lúc này mới nói: “Kiều phu nhân, không phải mời tới chữa bệnh, mà có hai vị quan gia tìm người.”
Tử San tò mò: “Quan gia?”
Kiều phu nhân cũng thấy lạ bèn đứng dậy.
“Đúng thế, một người là huyện thái gia, người còn lại hình như là một vị quan còn to hơn huyện thái gia. Khi huyện thái gia nói chuyện với người ấy rất cung kính. Giờ đang ngồi trong phòng bao ở lầu hai chờ phu nhân.”
Kiều phu nhân chau mày, là ai tìm nàng, lẽ nào?
Không thể, nàng đã mai danh ẩn tích, ba năm nay, nàng chưa ở bất kì nơi nào quá ba tháng, chắc không thể là hắn…
Kiều phu nhân quay người nói với Tử San, “Muội hãy đưa bọn trẻ về phòng trước, ta đi xem sao.”
Tháng ba cảnh sắc tươi đẹp, mùa này phương Nam đang là mùa hoa nở rực rỡ chim bay ríu rít.
Dòng Tương Hà trong vắt chảy dọc Khải Châu, hai bên Tương Hà là vô số đền đài lầu các, sơn son thiếp vàng, cũng là nơi tập trung nhiều gia đình danh môn vọng tộc.
Hôm nay, trên con đường lát đá xanh bên sông, một chiếc xe ngựa phú quý sang trọng đang chạy. Xe ngựa trang trí rất hoa lệ, ngay cả cách ăn mặc của phu xe cũng vô cùng bắt mắt, tuấn mã lao nhanh trên đường, thu hút rất nhiều những ánh mắt ngưỡng mộ của người dân.
Trên xe có một chữ “Vương” bắt mắt, mọi người vừa nhìn đã biết đây là một phú thương của Khải Châu, xe ngựa của Vương lão gia.
Lại nói đến Vương lão gia này, nghe nói tài sản trong nhà có mấy đời ăn cũng không hết, bên cạnh có vô số thê thiếp xinh đẹp, phủ đệ trang hoàng sang trọng rực rỡ như hoàng cung, cuộc sống xa xỉ. Theo lý mà nói, họ phải có những tháng ngày tiêu dao như thần tiên mới phải, đáng tiếc trời không chiều lòng người, ba năm trước sau khi Vương lão gia bị ốm một trận, sức khoẻ không còn được như xưa, trong suốt ba năm này hầu như ngày nào cũng uống thuốc thay nước, đồ ngon ăn chẳng vừa miệng, mỹ nữ cũng chẳng còn hơi sức đâu mà dùng, mỹ cảnh cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà ngắm, cuộc sống khổ sở không sao kể xiết.
Nhưng Vương lão gia không biết mời được ở đâu về một nữ thần y, nữ thần y này chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi đã giúp cho bệnh tình của Vương lão gia có chuyển biến rất đáng mừng, Vương lão gia coi trọng nữ thần y đó chẳng khác gì bồ tát sống, không những bố trí cho nữ thần y ở quán trọ tốt nhất Khải Châu, mà còn điều xe ngựa tốt nhất trong quý phủ cho nàng ta, cho kẻ hầu người hạ đưa nàng ta đi khắp nơi ngao du.
Xe ngựa lọc cọc rẽ vào một con đường lớn, dừng lại trước cánh cửa lớn sơn đỏ, hai bên cửa có hai con sư tử đá ngồi canh.
Cánh cửa nặng nề mở ra, mấy a hoàn vận y phục của người hầu chạy lại, cầm ghế con đặt dưới xe ngựa, cung kính nói: “Kiều phu nhân, mời xuống xe”.
Lúc này, rèm ở cửa xe được vén lên, một tiểu cô nương tầm mười bốn mười lăm tuổi tết tóc hai bên thò đầu ra, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to chớp chớp, rồi tươi cười để lộ chiếc răng khểnh.
Nàng ta nhảy xuống xe, quay đầu cười, nói với người ngồi trong xe: “Hai vị thiếu gia, còn không mau xuống đi?”
Trong xe vang lên giọng trẻ con trong trẻo: “Tử San bế con xuống.”
Ngay sau đó một giọng nói khác vang lên, “Thật vô dụng, lần nào cũng để đàn bà con gái bế xuống xe thì còn ra thể thống gì nữa.”
Rõ ràng giọng rất trẻ con nhưng lại cố tỏ vẻ nghiêm túc chín chắn, khiến người ta nghe mà không nhịn được cười.
“Mẹ, ca ca mắng con.”
“Ta đâu có mắng đệ, chỉ là ta bảo đệ phải ra dáng một tí, đừng có õng ẹo giống con gái thế.”
“Đệ không phải con gái, đệ là con trai.”
Tử San ngước mắt lên nhìn trời, lại bắt đầu cãi nhau rồi.
Ngay sau đó giọng một người phụ nữ thanh và trong vang lên: “Được rồi, đừng có cãi nhau nữa, huynh đệ các con lần nào cũng cãi nhau vì những chuyện linh tinh, không biết mẹ các con còn phải đi khám bệnh cho người ta sao? Còn không xuống, mẹ sẽ giận đấy.”
Lúc này hai huynh đệ trong xe mới ngừng cãi cọ, sau đó rèm xe vén lên, đầu tiên là một bé trai tầm bốn năm tuổi thò đầu ra, mày rậm mắt to, khuôn mặt tròn xoe, đôi môi màu hồng phấn khẽ mím, rồi thả người xuống, ngã đập mông xuống đất, đám a hoàn đứng bên cạnh đưa tay lên bịt miệng cười. Một a hoàn định đi lên đỡ, nhưng cô ta còn chưa kịp lại gần, thì thằng bé đã bò dậy, vờ như không có chuyện gì, phủi phủi tay, đi tới cạnh Tử San, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như thế, có điều khuôn mặt đỏ bừng, đã để lộ rằng nó rất xấu hổ.
Tử San không nhịn được cười, giơ tay xoa mặt nó: “Bác Nhi, sao con lại đáng yêu như thế?”
Bác Nhi chau mày, gạt tay nàng ta ra, “Phụ nữ sao có thể tuỳ tiện sờ mặt đàn ông?”
A hoàn đứng bên cạnh lại không nhịn được, vội đưa tay lên bịt miệng cười.
Sắc mặt Bác Nhi tím tái như màu gan heo.
“Ca ca, họ đang cười huynh đấy.” Lại là một bé trai nữa thò đầu ra khỏi xe, cùng độ tuổi với Bác Nhi, đôi mắt và cặp lông mày giống hệt ca ca mình, cách ăn mặc cũng giống nhau, điều không giống là thằng bé này mặt mày tươi rói, bên má trái lấp ló một lúm đồng tiền nhỏ. Vừa nhìn đã biết hai thằng bé này là anh em sinh đôi.
Đứa trẻ trên xe đưa tay ra cho Tử San, Tử San lộ vẻ thương yêu, cười cười rồi bế nó xuống.
Bác Nhi nghe thấy lời đệ đệ, chỉ khẽ nói một tiếng, “Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi thôi.”
Lời vừa dứt, một người phụ nữ thò đầu ra từ xe ngựa, giơ cánh tay dài cốc lên đầu thằng bé một cái, “Ai da, mới đọc sách được vài ngày mà đã dám dùng văn để dẫn chứng. Mẫu thân không phải là phụ nữ sao? Dì Tử San của con không phải là phụ nữ sao? Lại dám nói những lời như thế, ta đánh chết con.”
Bác Nhi bị đánh cũng không khóc, chỉ bĩu bĩu môi, một lúc lâu sau mới nói: “Con sai rồi.”
Đứa bé trai kia lại vỗ tay cười vui vẻ: “Ca ca bị đánh đòn rồi.”
Vừa dứt lời, cũng bị cốc cho một cái, “Ca ca bị đánh thì con vui thế sao? Huynh đệ phải tương thân tương ái, lời ta nói con không nhớ gì hết phải không?”
Thằng bé ôm đầu, lè lè lưỡi, rồi quay lại toét miệng cười với người phụ nữ vừa mắng mình, “Con nhớ, con nhớ, những lời mẹ nói, Khánh nhi đều nhớ hết.”
Người phụ nữ cười, lúc này mới xuống xe.
Người phụ nữ đó chừng hai mươi hai hai mươi ba tuổi, mặc một chiếc áo gấm màu sáng, khoác áo dài thêu hoa bên ngoài, váy màu bạc, chải kiểu tóc búi tròn bình thường, cài một chiếc trâm bạch ngọc khảm phỉ thuý.
Dung mạo mặc dù không được gọi là xuất sắc xinh đẹp, nhưng đôi mắt đen láy, trong sáng, điều đáng chú ý hơn là, người phụ nữ này cử chỉ ung dung tự tại, toàn thân toát ra khí độ nho nhã duyên dáng khó nói thành lời, khiến người ta có cảm giác trong lành mắt mẻ như gió mùa xuân, khiến người khác gặp một lần khó quên, vô thức nảy sinh cảm giác muốn tiếp cận, làm quen.
Hai bé trai đi tới bên nàng, mỗi đứa cầm một tay,dựa sát vào người nàng, dáng vẻ thân thiết, người phụ nữ cười ôm chúng vào lòng, ánh mắt tràn ngập sự thoả mãn và thương yêu.
“Biết sai để sửa mới là con ngoan của mẹ.”
“Mẹ…” Hai đứa trẻ gọi một tiếng, giọng ngọt ngào khiến người khác nghe mà mềm lòng.
Một a hoàn khác đi tới bên nàng, “Kiều phu nhân, mời theo nô tỳ, lão gia nhà nô tỳ đợi người đã lâu rồi.”
Người phụ nữ gật gật đầu, đưa hai đứa nhỏ cùng Tử San theo sau a hoàn đi vào trong, vừa đi được hai bước, người phụ nữ nhớ ra điều gì đó, quay đầu hướng về phía xe ngựa gọi: “Tiểu Bạch, còn không xuống đi.” Sau đó quay lại cằn nhằn với Tử San: “Chắc lại ngủ rồi.”
Tử San che miệng cười, đáp: “Chưa từng thấy con hồ ly nào lười như nó.”
Cả đoàn người cùng một con hồ ly đi vào trong nhà Vương gia.
Vương lão gia chừng bốn mươi lăm tuổi, đang lo lắng ngồi giữa phòng khách, thấy Tưởng Nhược Nam thì lập tức đứng dậy đón: “Kiều phu nhân, đa tạ bàn tay như có phép tiên của phu nhân, Vương mỗ tối qua đã ngủ được một giấc ngon, suốt đêm không dậy lần nào, đây là lần đầu tiên trong ba năm nay.”
Vương lão gia mặc một chiếc áo gấm màu xanh thêu chữ phúc, dáng người trung bình, ngũ quan đoan chính, mặt mang ý cười nhưng lại cho người ta cảm giác rất giảo hoạt.
Kiều phu nhân mời ông ta ngồi xuống, sau đó bắt mạch cho ông ta. Tử San dắt hai đứa trẻ tới ghế ngồi, hai đứa đều rất ngoan, không gây ồn ào. Giống như đã quen với công việc này của mẫu thân.
Trong thời gian nàng bắt mạch,Vương lão gia nhìn chăm chăm vào mặt nàng, thấy nàng cúi đầu cụp mắt, vẻ mặt điềm tĩnh như nước, khí chất ung dung mà nghiêm túc, khiến hắn có cảm giác cho dù có bày cả đống vàng trước mặt nàng, nàng cũng không thèm chớp mắt. So với nàng, đám nữ tử ở hậu viện của ông ta rõ ràng là vô cùng dung tục.
Đang suy nghĩ miên man thì Kiều phu nhân bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt phóng về phía hắn như mũi tên, Vương lão gia giật mình, vội vàng cụp mắt xuống.
Kiều phu nhân nhìn hắn, thầm hừ lạnh một tiếng, sau đó mới chầm chậm nói: “Vương lão gia, bệnh của ngài đa phần thì đã khỏi rồi, sau này ta sẽ không đến nữa. Vương lão gia chỉ cần làm theo lời dặn của ta, điều dưỡng thân thể là được.”
Nói xong đứng dậy, Vương lão gia vội vàng gọi người mang bạc. Một a hoàn bưng một chiếc khay sơn màu đen vào, trên khay là hai đĩnh bạc một trăm lượng và một cái hộp nhỏ bằng gỗ lê khảm vàng.
Kiều phu nhân cầm bạc, nhưng chẳng buồn nhìn cái hộp nhỏ kia. Vương lão gia cầm chiếc hộp mở ra trước mặt nàng: “Phu nhân, chiếc vòng nạm đá này là ta mua được về từ mấy năm trước khi còn ra ngoài làm ăn, vô cùng quý giá. Vương mỗ cảm thấy chỉ có phu nhân mới xứng với nó, mong phu nhân đừng cười chê.”
Chiếc vòng đó dẫu không phải thật sự hiếm có, thì cũng đủ để mua được cả một con phố. Đám thê thiếp trong hậu viện của hắn không biết vì cái vòng này mà bỏ ra bao nhiêu công sức nhưng hắn vẫn không nỡ tặng. Nay lại cảm thấy, nếu để mình được như ý nguyện thì đồ quý giá tới mấy hắn cũng tình nguyện dâng hết cho nàng.
Vốn tưởng Kiều phu nhân vui sướng còn không kịp, nhưng không ngờ nàng cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn, quay người bỏ đi, khiến hắn ngẩn ra đứng đó, lâm vào tình thế khó xử.
Thấy Kiều phu nhân sắp bước ra khỏi phòng khách, Vương lão gia vội đuổi theo, đứng chặn trước mặt nàng.
Hắn khoát tay ý bảo đám người hầu lui xuống, rồi nói với nàng: “Vương mỗ có lời muốn nói, mong phu nhân…” Hắn nhìn Tử San và hai đứa trẻ một cái.
Kiều phu nhân cười cười, điềm đạm đáp: “Vương lão gia, ta biết ngài muốn nói gì. Ngài không cần phải nói gì cả, mặc dù ta là một quả phụ, nhưng không cần phải dựa dẫm vào bất kỳ ai, vì vậy ta không tuỳ tiện để mắt tới đàn ông.”
Mặt Vương lão gia bỗng tái như màu gan lợn,Tử San và hai đứa trẻ đứng bên cạnh dùng ánh mắt cảm thông nhìn hắn.
Kiều phu nhân đi qua hắn, chẳng thèm ngoảnh đầu lại.
Vương lão gia nhìn theo bóng nàng, thở dài thườn thượt.
Ra khỏi Vương phủ, Tử San nhìn Kiều phu nhân một cái, “Phu nhân, đôi lúc Tử San cũng thật tò mò, cha của hai đứa trẻ phải là người thế nào mới có thể lọt được vào mắt người.”
Kiều phu nhân quay đầu lại nhìn nàng ta cười, “Người đã không còn nữa, có gì mà tò mò.”
Khánh Nhi ngồi bên giật giật gấu áo Kiều phu nhân, “Mẹ, chúng ta có phải sắp đi khỏi đây không?”
Kiều phu nhân ngồi xổm xuống trước mặt Khánh Nhi: “Đúng, ở đây chỗ nào cần đi thì cũng đi rồi, cần chơi cũng thì cũng chơi rồi, chúng ta tới nơi khác.” Nói xong kéo tay Bác Nhi, “Đi thôi, chúng ta tới quán trọ thu dọn đồ đạc.”
Cùng các con về tới quán trọ, vừa xuống xe, tiểu nhị của quán trọ đã ra đón, “Kiều phu nhân, người đã về, có người đợi phu nhân từ rất lâu rồi.”
Tử San vừa cười vừa đáp: “Có phải lại có người tới mời chữa bệnh?”
Từ sau khi việc Kiều phu nhân chữa được bệnh nan y cho Vương lão gia được truyền đi, ngày nào cũng có người tới quán trọ mời phu nhân tới chữa bệnh. Còn Kiều phu nhân, bất luận người đến là ai, có thân phận, không có thân phận, có tiền hay không có tiền, thường sẽ không từ chối. Đương nhiên, nếu chỉ là bệnh vặt bình thường mà đối phương không phải người nghèo tới mức không có cắc bạc giắt lưng, thì Kiều phu nhân cũng khéo léo từ chối để người ta đi tìm đại phu khác. Nếu không, chẳng phải sẽ bận tối mắt từ sáng đến đêm ư? Khánh Nhi vừa nghe đã bĩu môi, lầm bầm, “Mẹ lại phải đi khám bệnh cho người ta, bọn con không thể tới chỗ khác chơi rồi.”
Kiều phu nhân nghe thấy, cúi đầu trầm giọng nói: “Không thể nói như thế, sau này chúng ta có nhiều thời gian, nhưng chữa bệnh thì không thể chậm trễ. Khánh Nhi, chơi quan trọng hơn hay mạng người quan trọng hơn?”
Khánh Nhi cúi đầu, “Mẹ, con biết rồi.”
Bác Nhi thấy đệ đệ không vui, bèn cầm tay an ủi: “Đệ đừng buồn, ta sẽ mang con ngựa gỗ mà lần trước được tặng ra cho đệ chơi.”
Khánh Nhi mắt sáng lên, “Thật không?” Ca ca giữ con ngựa gỗ ấy như bảo bối, chỉ cần đệ đệ động vào là đã không vui rồi.
Bác Nhi rất có phong độ của người làm anh, gật đầu thật mạnh, “Ta là ca ca, ta sẽ không gạt đệ.”
Khánh Nhi lại cười hi hi.
Kiều phu nhân nhìn hai đứa trẻ, trong lòng bỗng thấy mềm lại, nàng ngồi xuống, nhìn chúng khẽ nói: “Như thế này nhé, nếu bệnh nhân bị bệnh không quá nghiêm trọng, thì mẹ sẽ không nhận, mẹ chơi cùng các con, được không? Nhưng nếu người bệnh bị ốm nặng…”
Khánh Nhi cười tiếp lời nàng, “Thì mẹ sẽ đi chữa bệnh, Khánh Nhi không buồn.”
Kiều phu nhân cười, thơm vào má khánh Nhi một cái, “Ngoan quá!”
Quay đầu thấy Bác Nhi rõ ràng là rất muốn được mẹ thơm, nhưng lại vờ như bất cần, Kiều phu nhân cười cười, thơm một cái thật kêu lên má Bác Nhi, Bác Nhi cúi đầu, rõ ràng rất vui. Nhưng lại đưa tay lên quệt chỗ vừa bị mẹ thơm, “Con đã lớn rồi…”
Kiều phu nhân cười cốc vào trán con trai, “Là tiểu người lớn.”
Cứ cứng nhắc như thế, rốt cuộc là giống ai?
Tiểu nhị đứng bên nhìn nãy giờ lúc này mới nói: “Kiều phu nhân, không phải mời tới chữa bệnh, mà có hai vị quan gia tìm người.”
Tử San tò mò: “Quan gia?”
Kiều phu nhân cũng thấy lạ bèn đứng dậy.
“Đúng thế, một người là huyện thái gia, người còn lại hình như là một vị quan còn to hơn huyện thái gia. Khi huyện thái gia nói chuyện với người ấy rất cung kính. Giờ đang ngồi trong phòng bao ở lầu hai chờ phu nhân.”
Kiều phu nhân chau mày, là ai tìm nàng, lẽ nào?
Không thể, nàng đã mai danh ẩn tích, ba năm nay, nàng chưa ở bất kì nơi nào quá ba tháng, chắc không thể là hắn…
Kiều phu nhân quay người nói với Tử San, “Muội hãy đưa bọn trẻ về phòng trước, ta đi xem sao.”
Danh sách chương