Tưởng Nhược Nam bắt gặp ánh mắt của Cảnh Tuyên Đế, thoáng rùng mình. Sau đó, nàng quay đầu, nhìn Cận Thiệu Khang cười: “Không ngờ Hầu gia cũng ở đây, nghe nói ngày vui của Hầu gia sắp đến rồi, thật đáng chúc mừng. Bổn công chúa xin được chúc mừng Hầu gia tại đây.” Nàng cười rất tươi nhìn Cận Thiệu Khang, giọng điệu bình thản nhẹ nhàng, những lời chúc mừng cũng thốt ra vô cùng tự nhiên.
Nhìn tình cảnh hiện tại, có lẽ Cận Thiệu Khang đang kháng chỉ, Cảnh Tuyên Đế là người thế nào, nàng hiểu rất rõ. Lần này hắn chỉ hôn chắc chắn chẳng có ý gì tốt đẹp, nếu Cận Thiệu Khang kiên quyết kháng chỉ, chỉ e sẽ mang họa vào thân.
Cảnh Tuyên Đế không bao giờ chịu thương lượng, hắn là một kẻ điên, còn là một kẻ điên nắm đại quyền trong tay, Cận Thiệu Khang sao có thể đấu lại hắn? Cách giải quyết duy nhất, đó là Cận Thiệu Khang ngoan ngoãn nhận chỉ hoàn hôn. Không thể để Cận Thiệu Khang cố chấp từ chối nữa, nếu không sẽ hại tới tính mạng của hắn.
Cảnh Tuyên Đế vốn tưởng Tưởng Nhược Nam vào xin cho Cận Thiệu Khang, không ngờ nàng lại nói câu đó, nên lòng hắn bỗng nhẹ nhõm hẳn đi.
Nàng có thể nói như thế nghĩa là nàng đã không còn quan tâm tới Cận Thiệu Khang nữa. Cũng đúng, Cận Thiệu Khang từng làm chuyện mà nàng căm hận nhất, nàng sao có thể chấp nhận hắn đây?
Cảnh Tuyên Đế mỉm cười, nhìn Cận Thiệu Khang đang quỳ dưới đất, “Hầu gia, ngay cả Công chúa cũng đã chúc mừng ngươi rồi, ngươi không cảm thấy sự kiên trì của mình thật nực cười ư? Tiểu thư họ Lâm rất được, ngươi gặp rồi sẽ thích, trẫm không ngược đãi ngươi đâu.”
Cận Thiệu Khang từ từ ưỡn thẳng lưng, rồi lại chầm chậm quay sang nhìn Tưởng Nhược Nam, đôi nắt màu nâu thấp thoáng thứ ánh sáng đáng sợ, hắn lặng lẽ nhìn nàng, như có thể nhìn thấu tâm can nàng.
Tưởng Nhược Nam bị hắn nhìn tới chột dạ, vô thức cúi đầu xuống.
“Thánh chỉ ban hôn chỉ vừa đến Hầu phủ, sao Công chúa lại biết chuyện này?” Trước đó hắn chẳng nghe phong phanh được gì, có thể thấy Hoàng thượng không làm rình rang, sao nàng lại biết?
Đương nhiên là do người của Hầu phủ cho nàng biết, mẫu thân lo lắng cho hắn nên mới cho người tới báo, còn nàng nghe tin đã lập tức vào đây ngay.
Còn gì để nói nữa, lời nào của nàng cũng đều rất vô tình, nhưng hành động của nàng lại hoàn toàn ngược lại.
Tưởng Nhược Nam chẳng biết phải đáp lại hắn thế nào, thoáng ửng hồng: “Ta… ta… ta nghe…”
Cận Thiệu Khang lắc đầu, dịu dàng ngắt lời nàng: “Nhược Lan, nàng không cần nói gì nữa, ta tin vào những gì ta nhìn thấy. Ta cũng tin vào cảm giác của mình.” Hắn nhìn nàng, mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như nước hồ mùa xuân, “Cho dù nàng không bao giờ tha thứ cho ta, không bao giờ đón nhận ta nữa, nhưng ta biết, nàng vẫn quan tâm đến ta, vẫn để ý ta, ta rất vui.”
Những lời này, nếu là bình thường, Cận Thiệu Khang tuyệt đối sẽ không nói trước mặt người thứ ba. Nhưng bây giờ, hắn hi vọng Hoàng thượng có thể hiểu được tâm ý của hắn, vì vậy hắn đã không hề do dự mà nói trước mặt Cảnh Tuyên Đế.
Môi Tưởng Nhược Nam mấp máy, nàng biết, nàng nên đáp lại là: “Ta vốn chẳng quan tâm gì tới ngài, chẳng lo lắng gì cho ngài.” Những lời đại loại như thế… Nàng biết lúc này nàng phải khiến hắn từ bỏ, khiến hắn nhận thánh chỉ ban hôn mới là việc đúng đắn, nhưng nhìn vào đôi mắt hắn, nàng lại chẳng thốt ra được lời nào.
Tưởng Nhược Nam lòng đầy chua xót, nhưng nàng biết, trước mặt Hoàng thượng, nàng quan tâm tới Cận Thiệu Khang thì càng đẩy Cận Thiệu Khang vào nguy hiểm.
“Hầu gia…” Nàng nhìn Cận Thiệu Khang khẽ nói: “Không sai, đúng là Thái phu nhân cho người gọi ta vào cung để thăm dò tình hình của ngài, nhưng cũng không phải vì nguyên nhân gì khác. Dù sao ngài cũng là cha của các con ta, dù thế nào, ta cũng không thể ngồi nhìn ngài làm sai được.”
Hai mắt Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng chằm chằm, không chớp.
“Hầu gia, không chỉ riêng ngài không quên được những năm tháng trước kia, mà ngay cả ta cũng không quên được. Mỗi lần nằm mơ, ta đều nhớ lại từng cảnh tượng ngọt ngào dịu dàng.” Tưởng Nhược Nam nhìn Cận Thiệu Khang, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẻ mặt nàng cho hắn thấy, những gì nàng nói lúc này đều xuất phát từ nội tâm, hoàn toàn không có chút nào giả tạo.
“Nhưng chúng ta không thể quay lại như trước kia nữa…” Giọng nàng lộ rõ vẻ thê lương.
“Quá khứ có đẹp đến đâu thì cũng đã qua rồi, chúng ta chỉ có quá khứ, không có hiện tại càng không thể có tương lai. Hầu gia, đừng cố chấp nữa, đừng vì những thứ đã qua mà từ bỏ tương lai của mình. Tiểu thư họ Lâm kia sẽ thích hợp với ngài hơn, sống với nàng ta ngài sẽ vui vẻ hơn. Hầu gia, đừng kháng chỉ, đừng để Thái phu nhân và bọn trẻ phải lo lắng cho ngài.”
Cận Thiệu Khang khẽ cười, cúi đầu, một lúc sau, mới nhẹ nhàng đáp: “Đúng thế, có lẽ người con gái khác sẽ phù hợp với ta hơn nàng, ai biết được chứ? Nhưng đấy là chuyện tương lai, ta không nghĩ được nhiều như tế, ta chỉ biết bây giờ…” Hắn nhìn nàng, “Ta bây giờ không thể lấy bất kỳ người con gái nào khác, cho dù người con gái ấy ngàn tốt vạn tốt, nhưng ta chẳng có cách nào đón nhận. Nhược Lan, ta đã nói rồi, nàng cứ mặc kệ ta, tất cả những việc ta làm không phải để níu kéo nàng quay lại. Ta biết nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho ta, nhưng ta chỉ muốn giữ lại chút hi vọng cuối cùng, chỉ cần ta không lấy người con gái khác thì chúng ta vẫn còn cơ hội. Ta không muốn ngay cả hi vọng này cũng không có. Nàng có thể cả đời không nhìn tới ta, không sao, ta sẽ ở bên nàng nhìn nàng, ta không muốn ngay cả tư cách này cũng mất…”
“Từ nhỏ, phụ hầu đã dạy ta phải trung quân ái quốc, phải hiếu thuận với cha mẹ, ta biết ta không nên kháng chỉ, không nên để Thái phu nhân và bọn trẻ phải lo lắng. Ta đã lớn bằng từng này rồi, và luôn làm theo những lời dạy của phụ hầu, giữ lễ nghi phép tắc, không bao giờ sai một ly. Nhưng lần này, ta không muốn nghĩ nhiều như thế, ta chỉ muốn làm theo những gì ta muốn thôi.”
Tưởng Nhược Nam quay đầu đi, nàng cố gắng kiềm chế mình, nhưng vẫn đỏ hoe mắt, nàng len lén lau nước mắt, vì quay lưng lại với Cận Thiệu Khang nên Cận Thiệu Khang không nhìn thấy nước mắt của nàng, có điều cảnh tượng ấy lại không qua được mắt của Hoàng thượng.
Cảnh Tuyên Đế nổi giận, hoàn toàn mất bình tĩnh, hắn “xoạt” một tiếng đứng phắt dậy, chỉ vào Cận Thiệu Khang đang quỳ bên dưới, cười nhạt: “Cận Thiệu Khang, ngươi nói nghe hay lắm, ngươi thích Nhược Lan như thế, tại sao vẫn còn phản bội nàng ta? Ngươi tưởng Nhược Lan sẽ tin ngươi sao? Trẫm cảnh cáo ngươi, ngươi hay ngoan ngoãn quay về nhận chỉ, nếu không đừng trách trẫm trị ngươi tội đại bất kính.”
Tưởng Nhược Nam lo lắng nhìn Cận Thiệu Khang: “Hầu gia, hậu quả của việc kháng chỉ rất nghiêm trọng, đừng làm việc ngốc nghếch như thế.”
Cận Thiệu Khang không nhìn nàng, chỉ dập đầu trước Cảnh Tuyên Đế, “Xin Hoàng thượng hãy hiểu cho tấm lòng của vi thần, thu lại thánh chỉ.”
Cảnh Tuyên Đế nhìn họ, tức run cả người, hắn hét lên: “Người đâu, mau lôi An Viễn Hầu giam vào thiên lao.”
Cận Thiệu Khang mặt không biến sắc, nhưng sắc mặt Tưởng Nhược Nam thì trắng bệch, nàng quỳ sụp xuống trước mặt Cảnh Tuyên Đế, buột miệng: “Hoàng thượng bớt giận, người không thể làm như thế.”
Nghe thấy Tưởng Nhược Nam cầu xin cho Cận Thiệu Khang, lửa giận trong lòng hắn càng bốc cao ngùn ngụt, hắn trừng mắt nhìn Tưởng Nhược Nam, hai mắt đỏ ngầu, chẳng màng gì nữa mà hét lên: “Tại sao ta lại không thể làm thế, Nhược Lan, đến bây giờ nàng còn giúp hắn, đến giờ nàng còn quan tâm tới hắn ư? Hắn từng làm chuyện gì, lẽ nào nàng quên rồi sao?”
“Người từng làm chuyện gì, lẽ nào người cũng đã quên. Tất cả do người thao túng, đến giờ người còn không chịu tha cho chàng sao?” Thấy Cận Thiệu Khang gặp nguy hiểm, Tưởng Nhược Nam cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nàng hét lên với Cảnh Tuyên Đế.
Cảnh Tuyên Đế căm hận đập bàn, hắn đi vòng qua ngự án, lao về phía Tưởng Nhược Nam, đứng cách nàng chừng một mét, giơ tay chỉ vào nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng còn nói thêm một từ nữa, ta sẽ hạ lệnh chặt đầu hắn.”
Tưởng Nhược Nam tức giận nhìn hắn, nước mắt chảy vòng quanh, rồi lăn xuống.
“Người… người rốt cuộc còn định ép ta tới khi nào?”
Thấy nàng khóc, tay Cảnh Tuyên Đế buông xuôi, nắm chặt thành nắm đấm.
Cận Thiệu Khang kinh ngạc nhìn họ, nhất thời không tin vào những gì mình nhìn thấy, những gì mình nghe thấy.
Lúc này, cấm vệ quân bước vào, giải Cận Thiệu Khang ra ngoài, Tưởng Nhược Nam nhìn theo hắn, sự lo lắng thể hiện rõ ràng trong ánh mắt nàng, nàng quay đầu lại túm lấy long bào của Cảnh Tuyên Đế, khẩn cầu: “Hoàng thượng, Hoàng thượng…”
Cảnh Tuyên Đế giật lùi hai bước, giật lại trường bào, lạnh lùng: “Ta không phải không cho hắn cơ hội, đây là do hắn tự chọn. Không thể trách ta.” Nói xong, cất bước ra khỏi Dưỡng Tâm điện.
Tưởng Nhược Nam vốn định tìm Thái hậu, muốn nhờ Thái hậu nói giúp, nhưng khi nàng bình tĩnh trở lại, nàng gạt bỏ ngay suy nghĩ ấy. Vì đúng là Cận Thiệu Khang kháng chỉ, Thái hậu cũng không tiện can thiệp. Hơn nữa, để Thái hậu tới nói với Hoàng thượng chỉ khiến mâu thuẫn giữa họ thêm sâu hơn, Tưởng Nhược Nam không muốn làm khó Thái hậu nữa.
Cũng may, Cảnh Tuyên Đế chỉ giam Cận Thiệu Khang trong thiên lao, không có ý định dùng hình với hắn. Tưởng Nhược Nam nghĩ, Cận Thiệu Khang đã lập không ít công lao cho triều đình, nàng tin quần thần trong triều sẽ cầu xin cho hắn.
Tưởng Nhược Nam hoang mang quay về phủ Công chúa. Ánh Tuyết được Thái phu nhân dặn dò nên vẫn ở đó đợi tin nàng, Tưởng Nhược Nam gặp Ánh Tuyết, bèn kể lại chuyện Cận Thiệu Khang kháng chỉ bị Hoàng thượng bắt giam. Nàng nghĩ, hiện nay Cận Yên Nhiên đang đắc sủng, chắc chắn Ninh Vương sẽ tới gặp Hoàng thượng, biết đâu lại có tác dụng.
Ánh Tuyết hay tin, hoảng hốt quay về, không lâu sau, Thái phu nhân được vài a hoàn dìu tới phủ Công chúa.
Thái phu nhân sắc mặt trắng nhợt, bộ dạng kinh hoàng, vừa nhìn thấy Tưởng Nhược Nam, đã lao vào nàng, giơ tay định cho nàng một cái bạt tai, cũng may a hoàn xung quanh kịp thời xông tới ngăn bà lại, “Hỗn xược, dám vô lễ với Công chúa.”
Thái phu nhân bị bọn a hoàn giữ chặt, chỉ vào Tưởng Nhược Nam mắng mỉa: “Đều do ngươi đã hại Hầu gia tới bước này, ngươi là người phụ nữ độc ác. Giờ ngươi vui rồi chứ, ngươi hài lòng rồi chứ, con trai ta tốt với ngươi như thế, vậy mà ngươi nỡ hại nó tới nước này. Nó đợi ngươi năm năm, vì ngươi mà không lấy vợ không nạp thiếp, nhưng ngươi vẫn không chịu quay về. Giờ nó lại vì ngươi, đến việc đại nghịch bất đạo như kháng chỉ nó còn dám làm, Tưởng Nhược Lan, chắc trong lòng ngươi đắc chí lắm phải không?”
Tưởng Nhược Nam cũng trắng nhợt cả mặt, không nói được lời nào.
Thái phu nhân vừa giận vừa lo, nói liền một hơi, rồi hai mặt trợn ngược, ngất xỉu.
Khi tỉnh lại, Thái phu nhân thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ, còn Tưởng Nhược Nam đang châm cứu cho bà.
Thấy Thái phu nhân đã tỉnh lại, Tưởng Nhược Nam thở phào, “Thái phu nhân, người tỉnh lại rồi, người đã hôn mê hai canh giờ.”
Bên cạnh có người nói: “Làm tỷ tỷ của ta sợ phát hoảng.” Thái phu nhân quay đầu nhìn, nhận ra người vừa nói là nghĩa muội của Tưởng Nhược Nam, Tử San.
Thái phu nhân khẽ hừ một tiếng, “Ta chết rồi, ngươi chẳng phải càng vui hơn sao.”
Tưởng Nhược Nam thu lại cây kim bạc trong tay, sau đó đi tới trước giường Thái phu nhân, quỳ xuống, Thái phu nhân kinh hãi ngồi dậy, bà biết tính cách nàng quật cường, tuyệt đối không dễ dàng chịu khuất phục trước mặt bà.
“Ngươi làm gì thế này?”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu, khẽ nói: “Tất cả đều là lỗi của Nhược Lan, là Nhược Lan ích kỷ, ngay từ đầu Nhược Lan khong nên đón nhận Hầu gia, vì muốn lòng mình thanh thản, mà Nhược Lan đã phớt lờ sự bất đồng quan điểm giữa hai người, ở bên Hầu gia. Sau này xảy ra chuyện, Nhược Lan chỉ nghĩ đến sự tổn thương mình phải chịu đựng, mà bỏ Hầu gia đi, tất cả đều là lỗi của Nhược Lan. Thái phu nhân, người mắng đúng lắm, Nhược Lan là một người phụ nữ độc ác…” Nước mắt Tưởng Nhược Nam lăn dài.
Nhìn nàng, bỗng Thái phu nhân thấy rất đau lòng, bà ôm mặt, bật khóc hu hu như đứa trẻ.
“Không, không phải tại ngươi, mà là tại ta, tại ta. Ta biết rõ con trai mình yêu ngươi nhiều như thế, ta biết rõ trong lòng nó ngươi rất quan trọng, nhưng ta sợ địa vị của ngươi trong lòng con trai sẽ cao hơn ta, nên ta mới ép nó đón nhận Thanh Đại. Ta biết ngươi không thể chấp nhận được việc ấy, nếu không phải vì ta thì ngươi đã sống vui vẻ, ngươi và bọn trẻ cũng không phải lưu lạc mấy năm nay bên ngoài, con trai ta cũng không phải gặp kiếp nạn hôm nay. Đều là ta sai, tại ta…”
Thái phu nhân khóc nấc, nước mắt tuôn qua kẽ ngón tay chảy xuống.
A hoàn đứng hầu bên cạnh cũng lặng lẽ lau nước mắt, Tử San thấy cảnh ấy bèn gọi họ ra ngoài, để Thái phu nhân và Tưởng Nhược Nam ở lại.
Tưởng Nhược Nam bước tới ôm lấy Thái phu nhân, khóc nói: “Thái phu nhân yên tâm, con nhất định sẽ không để Thiệu Khang xảy ra chuyện, con nhất định sẽ giúp chàng bình yên quay về.”
Thái phu nhân giơ tay vuốt tóc nàng, nghẹn ngào: “Trong lòng nó, con luôn quan trọng hơn cả tính mạng của nó, mặc dù con là Công chúa, nhưng dù sao cũng không phải máu mủ của hoàng gia, con đừng vì chuyện này mà chọc giận Hoàng thượng. Nếu con vì nó mà xảy ra chuyện gì thì con bảo Hầu gia phải sống thế nào đây? Con yên tâm, ta đã cho người đi tìm Yên Nhiên rồi, Yên Nhiên nhất định sẽ nhờ Ninh Vương ra mặt, Ninh Vương xưa nay vẫn có giao tình thân thiết với Hoàng thượng, ngài ấy thỉnh cầu, Hoàng thượng nhất định sẽ nể mặt.”
Tưởng Nhược Nam gật gật đầu, nàng cầm tay Thái phu nhân, Thái phu nhân ngẩn người, rồi cũng nắm lấy tay nàng. Lúc này, vì lo lắng cho Cận Thiệu Khang, cả hai hoàn toàn quên đi ân oán trước kia, nương tựa vào nhau chờ đợi.
“Nhược Lan, nếu Hầu gia qua được kiếp nạn này, con hãy quay về đi. Sau này ta sẽ không quản chuyện của hai con nữa, các con thích thế nào thì thế ấy. Trước kia, mặc dù ngoài mặt ta rất giận con, nhưng trong lòng ta biết con là một người con dâu tốt. Coi như con vì bọn trẻ, quay về đi, nhé?”
Tưởng Nhược Nam khóc mãi không ngừng, khi nàng biết hắn thà kháng chỉ chứ nhất quyết không lấy người con gái khác, nàng đã mềm lòng rồi. Quan niệm giữa họ khác biệt, nhưng nàng tin, qua lần này, họ nhất định sẽ càng nỗ lực hơn, càng tin tưởng ở đối phương hơn.
Nàng không nên vì một chuyện chưa xảy ra trong tương lai mà phủ nhận hiện tại, nàng nên tin tưởng, chỉ cần hai người cùng cố gắng, thì tương lai sẽ nằm trong tay họ.
Nhưng… nàng đã hiểu ra quá muộn. Bây giờ, cho dù nàng muốn quay về bên hắn cũng không còn cơ hội nữa. Chuyện lần này chính là minh chứng rõ ràng nhất, Hoàng thượng sẽ không để nàng được như ý, muốn hắn bình an thì phải tránh hắn càng xa càng tốt.
Ngày hôm sau, Tưởng Nhược Nam vào thỉnh an Thái hậu, vừa vào Từ Ninh cung, Diệp cô cô đã kéo nàng sang một bên, hạ giọng nói: “Công chúa, sáng sớm nay Thái hậu đã nổi giận với Hoàng thượng.”
Tưởng Nhược Nam vừa nghe đã hiểu ngay, “Vì chuyện của An Viễn Hầu ư?”
“Đúng thế, Thái hậu yêu cầu Hoàng thượng phải giơ cao đánh khẽ, thả An Viễn Hàu, nhưng Hoàng thượng không thuận lời, còn tức giận bỏ đi.”
Tưởng Nhược Nam thấy hổ thẹn trong lòng, cuối cùng vẫn liên lụy tới Thái hậu.
Tưởng Nhược Nam bước vào, thấy Thái hậu đang bực tức ngồi trên giường nhìn nàng, Thái hậu nói: “Bây giờ đến lời của ai gia Hoàng thượng cũng không nghe nữa.”
Tưởng Nhược Nam quỳ xuống trước mặt Thái hậu, “Thái hậu, đừng vì Nhược Lan mà nổi giận với Hoàng thượng nữa. Chuyện này Nhược Lan sẽ tự mình giải quyết. Thái hậu đã làm cho Nhược Lan rất nhiều rồi, Nhược Lan vô cùng cảm kích, không muốn Thái hậu phải khó xử vì Nhược Lan.”
Thái hậu bước đến, kéo nàng đứng dậy, “Ta biết con là một đứa trẻ hiếu thuận hiểu biết, nhưng nếu ta không can thiệp vào chuyện này, An Viễn Hầu chỉ có hai lựa chọn, hoặc lấy tiểu thư họ Lâm, hoặc bị trị tội kháng chỉ. Mà cả hai con đường ấy đều không phải là điều con muốn, đúng không?”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu: “Chỉ cần chàng bình an là được…”
Thái hậu nói tiếp: “Hoàng thượng mặc dù hơi tùy tiện nhưng không phải hôn quân, An Viễn Hầu lập đại công, Hoàng thượng sẽ không thể quá đáng với hắn, con yên tâm.”
Tưởng Nhược Nam gật đầu, lòng bỗng thấy bình yên hơn.
Sau khi ra khỏi Từ Ninh cung, nàng đến Nữ Y viện. Nhưng lại gặp Tá Bá Xương trước cổng Nữ Y viện.
Tưởng Nhược Nam bước đến, Tả Bá Xương hành lễ với nàng.
Tâm trạng Tưởng Nhược Nam rất không vui, nàng miễn cưỡng nở nụ cười: “Ta đã nghe nói Tả đô đốc được thánh chỉ ban hôn, chúc mừng Đô Đốc.”
Tả Bá Xương cười khổ: “Không phải ai cũng được như An Viễn Hầu, khi nhận thánh chỉ, ta chỉ do dự một lát, nhưng cuối cùng thì vẫn quỳ xuống tạ ân.”
Tưởng Nhược Nam cười: “Ngài làm đúng lắm.” Mắt nàng đỏ hoe, “Không phải ai cũng ngốc như chàng.”
Tả Bá Xương nghiêm túc nói: “Nhưng không phải ai cũng dũng cảm như An Viễn Hầu, ít ra là ta không được như thế. Giờ ta mới hiểu vì sao Công chúa không thích ta, sống cùng với người như An Viễn Hầu, Công chúa đâu còn có thê để mắt tới đám phàm phu tục tử như bọn ta được nữa.”
Tưởng Nhược Nam đáp: “Đô đốc không phải phàm phu tục tử, chỉ là người mà số mệnh sắp đặt cho Tả đô đốc không phải là ta, vì vậy chúng ta mới không thể ở bên nhau.”
“Số mệnh sắp đặt?” Tả đô đốc cười cười, vết sẹo nơi khóe mắt bỗng như dịu hẳn xuống, “Nàng nói vậy khiến ta thấy vỡ lẽ không ít.” Y dừng lại, rồi nói tiếp: “Hội miếu ở Bạch Mã tự ngày hôm ấy, ta đi cầu duyên, khi đó ta rút được một quẻ, ta tưởng ta nhất định sẽ lấy được Công chúa, thì ra ông tơ bà nguyệt lại có sự sắp đặt khác.” Giọng hắn lộ vẻ thất vọng.
“Cách sắp đặt ấy nhất định thích hợp nhất với ngài.”
Tả Bá Xương nhìn nàng một cái, sau đó ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, cười sảng khoái, “Nghe nói tân nương của ta cũng là một tiểu thư rất kiên cường, ta nghĩ có lẽ cũng chẳng kém mà biết đâu còn tốt hơn nàng. Ít nhất thì nàng ấy cũng đồng ý lấy một người lỗ mãng như ta.”
Nhìn tình cảnh hiện tại, có lẽ Cận Thiệu Khang đang kháng chỉ, Cảnh Tuyên Đế là người thế nào, nàng hiểu rất rõ. Lần này hắn chỉ hôn chắc chắn chẳng có ý gì tốt đẹp, nếu Cận Thiệu Khang kiên quyết kháng chỉ, chỉ e sẽ mang họa vào thân.
Cảnh Tuyên Đế không bao giờ chịu thương lượng, hắn là một kẻ điên, còn là một kẻ điên nắm đại quyền trong tay, Cận Thiệu Khang sao có thể đấu lại hắn? Cách giải quyết duy nhất, đó là Cận Thiệu Khang ngoan ngoãn nhận chỉ hoàn hôn. Không thể để Cận Thiệu Khang cố chấp từ chối nữa, nếu không sẽ hại tới tính mạng của hắn.
Cảnh Tuyên Đế vốn tưởng Tưởng Nhược Nam vào xin cho Cận Thiệu Khang, không ngờ nàng lại nói câu đó, nên lòng hắn bỗng nhẹ nhõm hẳn đi.
Nàng có thể nói như thế nghĩa là nàng đã không còn quan tâm tới Cận Thiệu Khang nữa. Cũng đúng, Cận Thiệu Khang từng làm chuyện mà nàng căm hận nhất, nàng sao có thể chấp nhận hắn đây?
Cảnh Tuyên Đế mỉm cười, nhìn Cận Thiệu Khang đang quỳ dưới đất, “Hầu gia, ngay cả Công chúa cũng đã chúc mừng ngươi rồi, ngươi không cảm thấy sự kiên trì của mình thật nực cười ư? Tiểu thư họ Lâm rất được, ngươi gặp rồi sẽ thích, trẫm không ngược đãi ngươi đâu.”
Cận Thiệu Khang từ từ ưỡn thẳng lưng, rồi lại chầm chậm quay sang nhìn Tưởng Nhược Nam, đôi nắt màu nâu thấp thoáng thứ ánh sáng đáng sợ, hắn lặng lẽ nhìn nàng, như có thể nhìn thấu tâm can nàng.
Tưởng Nhược Nam bị hắn nhìn tới chột dạ, vô thức cúi đầu xuống.
“Thánh chỉ ban hôn chỉ vừa đến Hầu phủ, sao Công chúa lại biết chuyện này?” Trước đó hắn chẳng nghe phong phanh được gì, có thể thấy Hoàng thượng không làm rình rang, sao nàng lại biết?
Đương nhiên là do người của Hầu phủ cho nàng biết, mẫu thân lo lắng cho hắn nên mới cho người tới báo, còn nàng nghe tin đã lập tức vào đây ngay.
Còn gì để nói nữa, lời nào của nàng cũng đều rất vô tình, nhưng hành động của nàng lại hoàn toàn ngược lại.
Tưởng Nhược Nam chẳng biết phải đáp lại hắn thế nào, thoáng ửng hồng: “Ta… ta… ta nghe…”
Cận Thiệu Khang lắc đầu, dịu dàng ngắt lời nàng: “Nhược Lan, nàng không cần nói gì nữa, ta tin vào những gì ta nhìn thấy. Ta cũng tin vào cảm giác của mình.” Hắn nhìn nàng, mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như nước hồ mùa xuân, “Cho dù nàng không bao giờ tha thứ cho ta, không bao giờ đón nhận ta nữa, nhưng ta biết, nàng vẫn quan tâm đến ta, vẫn để ý ta, ta rất vui.”
Những lời này, nếu là bình thường, Cận Thiệu Khang tuyệt đối sẽ không nói trước mặt người thứ ba. Nhưng bây giờ, hắn hi vọng Hoàng thượng có thể hiểu được tâm ý của hắn, vì vậy hắn đã không hề do dự mà nói trước mặt Cảnh Tuyên Đế.
Môi Tưởng Nhược Nam mấp máy, nàng biết, nàng nên đáp lại là: “Ta vốn chẳng quan tâm gì tới ngài, chẳng lo lắng gì cho ngài.” Những lời đại loại như thế… Nàng biết lúc này nàng phải khiến hắn từ bỏ, khiến hắn nhận thánh chỉ ban hôn mới là việc đúng đắn, nhưng nhìn vào đôi mắt hắn, nàng lại chẳng thốt ra được lời nào.
Tưởng Nhược Nam lòng đầy chua xót, nhưng nàng biết, trước mặt Hoàng thượng, nàng quan tâm tới Cận Thiệu Khang thì càng đẩy Cận Thiệu Khang vào nguy hiểm.
“Hầu gia…” Nàng nhìn Cận Thiệu Khang khẽ nói: “Không sai, đúng là Thái phu nhân cho người gọi ta vào cung để thăm dò tình hình của ngài, nhưng cũng không phải vì nguyên nhân gì khác. Dù sao ngài cũng là cha của các con ta, dù thế nào, ta cũng không thể ngồi nhìn ngài làm sai được.”
Hai mắt Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng chằm chằm, không chớp.
“Hầu gia, không chỉ riêng ngài không quên được những năm tháng trước kia, mà ngay cả ta cũng không quên được. Mỗi lần nằm mơ, ta đều nhớ lại từng cảnh tượng ngọt ngào dịu dàng.” Tưởng Nhược Nam nhìn Cận Thiệu Khang, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẻ mặt nàng cho hắn thấy, những gì nàng nói lúc này đều xuất phát từ nội tâm, hoàn toàn không có chút nào giả tạo.
“Nhưng chúng ta không thể quay lại như trước kia nữa…” Giọng nàng lộ rõ vẻ thê lương.
“Quá khứ có đẹp đến đâu thì cũng đã qua rồi, chúng ta chỉ có quá khứ, không có hiện tại càng không thể có tương lai. Hầu gia, đừng cố chấp nữa, đừng vì những thứ đã qua mà từ bỏ tương lai của mình. Tiểu thư họ Lâm kia sẽ thích hợp với ngài hơn, sống với nàng ta ngài sẽ vui vẻ hơn. Hầu gia, đừng kháng chỉ, đừng để Thái phu nhân và bọn trẻ phải lo lắng cho ngài.”
Cận Thiệu Khang khẽ cười, cúi đầu, một lúc sau, mới nhẹ nhàng đáp: “Đúng thế, có lẽ người con gái khác sẽ phù hợp với ta hơn nàng, ai biết được chứ? Nhưng đấy là chuyện tương lai, ta không nghĩ được nhiều như tế, ta chỉ biết bây giờ…” Hắn nhìn nàng, “Ta bây giờ không thể lấy bất kỳ người con gái nào khác, cho dù người con gái ấy ngàn tốt vạn tốt, nhưng ta chẳng có cách nào đón nhận. Nhược Lan, ta đã nói rồi, nàng cứ mặc kệ ta, tất cả những việc ta làm không phải để níu kéo nàng quay lại. Ta biết nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho ta, nhưng ta chỉ muốn giữ lại chút hi vọng cuối cùng, chỉ cần ta không lấy người con gái khác thì chúng ta vẫn còn cơ hội. Ta không muốn ngay cả hi vọng này cũng không có. Nàng có thể cả đời không nhìn tới ta, không sao, ta sẽ ở bên nàng nhìn nàng, ta không muốn ngay cả tư cách này cũng mất…”
“Từ nhỏ, phụ hầu đã dạy ta phải trung quân ái quốc, phải hiếu thuận với cha mẹ, ta biết ta không nên kháng chỉ, không nên để Thái phu nhân và bọn trẻ phải lo lắng. Ta đã lớn bằng từng này rồi, và luôn làm theo những lời dạy của phụ hầu, giữ lễ nghi phép tắc, không bao giờ sai một ly. Nhưng lần này, ta không muốn nghĩ nhiều như thế, ta chỉ muốn làm theo những gì ta muốn thôi.”
Tưởng Nhược Nam quay đầu đi, nàng cố gắng kiềm chế mình, nhưng vẫn đỏ hoe mắt, nàng len lén lau nước mắt, vì quay lưng lại với Cận Thiệu Khang nên Cận Thiệu Khang không nhìn thấy nước mắt của nàng, có điều cảnh tượng ấy lại không qua được mắt của Hoàng thượng.
Cảnh Tuyên Đế nổi giận, hoàn toàn mất bình tĩnh, hắn “xoạt” một tiếng đứng phắt dậy, chỉ vào Cận Thiệu Khang đang quỳ bên dưới, cười nhạt: “Cận Thiệu Khang, ngươi nói nghe hay lắm, ngươi thích Nhược Lan như thế, tại sao vẫn còn phản bội nàng ta? Ngươi tưởng Nhược Lan sẽ tin ngươi sao? Trẫm cảnh cáo ngươi, ngươi hay ngoan ngoãn quay về nhận chỉ, nếu không đừng trách trẫm trị ngươi tội đại bất kính.”
Tưởng Nhược Nam lo lắng nhìn Cận Thiệu Khang: “Hầu gia, hậu quả của việc kháng chỉ rất nghiêm trọng, đừng làm việc ngốc nghếch như thế.”
Cận Thiệu Khang không nhìn nàng, chỉ dập đầu trước Cảnh Tuyên Đế, “Xin Hoàng thượng hãy hiểu cho tấm lòng của vi thần, thu lại thánh chỉ.”
Cảnh Tuyên Đế nhìn họ, tức run cả người, hắn hét lên: “Người đâu, mau lôi An Viễn Hầu giam vào thiên lao.”
Cận Thiệu Khang mặt không biến sắc, nhưng sắc mặt Tưởng Nhược Nam thì trắng bệch, nàng quỳ sụp xuống trước mặt Cảnh Tuyên Đế, buột miệng: “Hoàng thượng bớt giận, người không thể làm như thế.”
Nghe thấy Tưởng Nhược Nam cầu xin cho Cận Thiệu Khang, lửa giận trong lòng hắn càng bốc cao ngùn ngụt, hắn trừng mắt nhìn Tưởng Nhược Nam, hai mắt đỏ ngầu, chẳng màng gì nữa mà hét lên: “Tại sao ta lại không thể làm thế, Nhược Lan, đến bây giờ nàng còn giúp hắn, đến giờ nàng còn quan tâm tới hắn ư? Hắn từng làm chuyện gì, lẽ nào nàng quên rồi sao?”
“Người từng làm chuyện gì, lẽ nào người cũng đã quên. Tất cả do người thao túng, đến giờ người còn không chịu tha cho chàng sao?” Thấy Cận Thiệu Khang gặp nguy hiểm, Tưởng Nhược Nam cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nàng hét lên với Cảnh Tuyên Đế.
Cảnh Tuyên Đế căm hận đập bàn, hắn đi vòng qua ngự án, lao về phía Tưởng Nhược Nam, đứng cách nàng chừng một mét, giơ tay chỉ vào nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng còn nói thêm một từ nữa, ta sẽ hạ lệnh chặt đầu hắn.”
Tưởng Nhược Nam tức giận nhìn hắn, nước mắt chảy vòng quanh, rồi lăn xuống.
“Người… người rốt cuộc còn định ép ta tới khi nào?”
Thấy nàng khóc, tay Cảnh Tuyên Đế buông xuôi, nắm chặt thành nắm đấm.
Cận Thiệu Khang kinh ngạc nhìn họ, nhất thời không tin vào những gì mình nhìn thấy, những gì mình nghe thấy.
Lúc này, cấm vệ quân bước vào, giải Cận Thiệu Khang ra ngoài, Tưởng Nhược Nam nhìn theo hắn, sự lo lắng thể hiện rõ ràng trong ánh mắt nàng, nàng quay đầu lại túm lấy long bào của Cảnh Tuyên Đế, khẩn cầu: “Hoàng thượng, Hoàng thượng…”
Cảnh Tuyên Đế giật lùi hai bước, giật lại trường bào, lạnh lùng: “Ta không phải không cho hắn cơ hội, đây là do hắn tự chọn. Không thể trách ta.” Nói xong, cất bước ra khỏi Dưỡng Tâm điện.
Tưởng Nhược Nam vốn định tìm Thái hậu, muốn nhờ Thái hậu nói giúp, nhưng khi nàng bình tĩnh trở lại, nàng gạt bỏ ngay suy nghĩ ấy. Vì đúng là Cận Thiệu Khang kháng chỉ, Thái hậu cũng không tiện can thiệp. Hơn nữa, để Thái hậu tới nói với Hoàng thượng chỉ khiến mâu thuẫn giữa họ thêm sâu hơn, Tưởng Nhược Nam không muốn làm khó Thái hậu nữa.
Cũng may, Cảnh Tuyên Đế chỉ giam Cận Thiệu Khang trong thiên lao, không có ý định dùng hình với hắn. Tưởng Nhược Nam nghĩ, Cận Thiệu Khang đã lập không ít công lao cho triều đình, nàng tin quần thần trong triều sẽ cầu xin cho hắn.
Tưởng Nhược Nam hoang mang quay về phủ Công chúa. Ánh Tuyết được Thái phu nhân dặn dò nên vẫn ở đó đợi tin nàng, Tưởng Nhược Nam gặp Ánh Tuyết, bèn kể lại chuyện Cận Thiệu Khang kháng chỉ bị Hoàng thượng bắt giam. Nàng nghĩ, hiện nay Cận Yên Nhiên đang đắc sủng, chắc chắn Ninh Vương sẽ tới gặp Hoàng thượng, biết đâu lại có tác dụng.
Ánh Tuyết hay tin, hoảng hốt quay về, không lâu sau, Thái phu nhân được vài a hoàn dìu tới phủ Công chúa.
Thái phu nhân sắc mặt trắng nhợt, bộ dạng kinh hoàng, vừa nhìn thấy Tưởng Nhược Nam, đã lao vào nàng, giơ tay định cho nàng một cái bạt tai, cũng may a hoàn xung quanh kịp thời xông tới ngăn bà lại, “Hỗn xược, dám vô lễ với Công chúa.”
Thái phu nhân bị bọn a hoàn giữ chặt, chỉ vào Tưởng Nhược Nam mắng mỉa: “Đều do ngươi đã hại Hầu gia tới bước này, ngươi là người phụ nữ độc ác. Giờ ngươi vui rồi chứ, ngươi hài lòng rồi chứ, con trai ta tốt với ngươi như thế, vậy mà ngươi nỡ hại nó tới nước này. Nó đợi ngươi năm năm, vì ngươi mà không lấy vợ không nạp thiếp, nhưng ngươi vẫn không chịu quay về. Giờ nó lại vì ngươi, đến việc đại nghịch bất đạo như kháng chỉ nó còn dám làm, Tưởng Nhược Lan, chắc trong lòng ngươi đắc chí lắm phải không?”
Tưởng Nhược Nam cũng trắng nhợt cả mặt, không nói được lời nào.
Thái phu nhân vừa giận vừa lo, nói liền một hơi, rồi hai mặt trợn ngược, ngất xỉu.
Khi tỉnh lại, Thái phu nhân thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ, còn Tưởng Nhược Nam đang châm cứu cho bà.
Thấy Thái phu nhân đã tỉnh lại, Tưởng Nhược Nam thở phào, “Thái phu nhân, người tỉnh lại rồi, người đã hôn mê hai canh giờ.”
Bên cạnh có người nói: “Làm tỷ tỷ của ta sợ phát hoảng.” Thái phu nhân quay đầu nhìn, nhận ra người vừa nói là nghĩa muội của Tưởng Nhược Nam, Tử San.
Thái phu nhân khẽ hừ một tiếng, “Ta chết rồi, ngươi chẳng phải càng vui hơn sao.”
Tưởng Nhược Nam thu lại cây kim bạc trong tay, sau đó đi tới trước giường Thái phu nhân, quỳ xuống, Thái phu nhân kinh hãi ngồi dậy, bà biết tính cách nàng quật cường, tuyệt đối không dễ dàng chịu khuất phục trước mặt bà.
“Ngươi làm gì thế này?”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu, khẽ nói: “Tất cả đều là lỗi của Nhược Lan, là Nhược Lan ích kỷ, ngay từ đầu Nhược Lan khong nên đón nhận Hầu gia, vì muốn lòng mình thanh thản, mà Nhược Lan đã phớt lờ sự bất đồng quan điểm giữa hai người, ở bên Hầu gia. Sau này xảy ra chuyện, Nhược Lan chỉ nghĩ đến sự tổn thương mình phải chịu đựng, mà bỏ Hầu gia đi, tất cả đều là lỗi của Nhược Lan. Thái phu nhân, người mắng đúng lắm, Nhược Lan là một người phụ nữ độc ác…” Nước mắt Tưởng Nhược Nam lăn dài.
Nhìn nàng, bỗng Thái phu nhân thấy rất đau lòng, bà ôm mặt, bật khóc hu hu như đứa trẻ.
“Không, không phải tại ngươi, mà là tại ta, tại ta. Ta biết rõ con trai mình yêu ngươi nhiều như thế, ta biết rõ trong lòng nó ngươi rất quan trọng, nhưng ta sợ địa vị của ngươi trong lòng con trai sẽ cao hơn ta, nên ta mới ép nó đón nhận Thanh Đại. Ta biết ngươi không thể chấp nhận được việc ấy, nếu không phải vì ta thì ngươi đã sống vui vẻ, ngươi và bọn trẻ cũng không phải lưu lạc mấy năm nay bên ngoài, con trai ta cũng không phải gặp kiếp nạn hôm nay. Đều là ta sai, tại ta…”
Thái phu nhân khóc nấc, nước mắt tuôn qua kẽ ngón tay chảy xuống.
A hoàn đứng hầu bên cạnh cũng lặng lẽ lau nước mắt, Tử San thấy cảnh ấy bèn gọi họ ra ngoài, để Thái phu nhân và Tưởng Nhược Nam ở lại.
Tưởng Nhược Nam bước tới ôm lấy Thái phu nhân, khóc nói: “Thái phu nhân yên tâm, con nhất định sẽ không để Thiệu Khang xảy ra chuyện, con nhất định sẽ giúp chàng bình yên quay về.”
Thái phu nhân giơ tay vuốt tóc nàng, nghẹn ngào: “Trong lòng nó, con luôn quan trọng hơn cả tính mạng của nó, mặc dù con là Công chúa, nhưng dù sao cũng không phải máu mủ của hoàng gia, con đừng vì chuyện này mà chọc giận Hoàng thượng. Nếu con vì nó mà xảy ra chuyện gì thì con bảo Hầu gia phải sống thế nào đây? Con yên tâm, ta đã cho người đi tìm Yên Nhiên rồi, Yên Nhiên nhất định sẽ nhờ Ninh Vương ra mặt, Ninh Vương xưa nay vẫn có giao tình thân thiết với Hoàng thượng, ngài ấy thỉnh cầu, Hoàng thượng nhất định sẽ nể mặt.”
Tưởng Nhược Nam gật gật đầu, nàng cầm tay Thái phu nhân, Thái phu nhân ngẩn người, rồi cũng nắm lấy tay nàng. Lúc này, vì lo lắng cho Cận Thiệu Khang, cả hai hoàn toàn quên đi ân oán trước kia, nương tựa vào nhau chờ đợi.
“Nhược Lan, nếu Hầu gia qua được kiếp nạn này, con hãy quay về đi. Sau này ta sẽ không quản chuyện của hai con nữa, các con thích thế nào thì thế ấy. Trước kia, mặc dù ngoài mặt ta rất giận con, nhưng trong lòng ta biết con là một người con dâu tốt. Coi như con vì bọn trẻ, quay về đi, nhé?”
Tưởng Nhược Nam khóc mãi không ngừng, khi nàng biết hắn thà kháng chỉ chứ nhất quyết không lấy người con gái khác, nàng đã mềm lòng rồi. Quan niệm giữa họ khác biệt, nhưng nàng tin, qua lần này, họ nhất định sẽ càng nỗ lực hơn, càng tin tưởng ở đối phương hơn.
Nàng không nên vì một chuyện chưa xảy ra trong tương lai mà phủ nhận hiện tại, nàng nên tin tưởng, chỉ cần hai người cùng cố gắng, thì tương lai sẽ nằm trong tay họ.
Nhưng… nàng đã hiểu ra quá muộn. Bây giờ, cho dù nàng muốn quay về bên hắn cũng không còn cơ hội nữa. Chuyện lần này chính là minh chứng rõ ràng nhất, Hoàng thượng sẽ không để nàng được như ý, muốn hắn bình an thì phải tránh hắn càng xa càng tốt.
Ngày hôm sau, Tưởng Nhược Nam vào thỉnh an Thái hậu, vừa vào Từ Ninh cung, Diệp cô cô đã kéo nàng sang một bên, hạ giọng nói: “Công chúa, sáng sớm nay Thái hậu đã nổi giận với Hoàng thượng.”
Tưởng Nhược Nam vừa nghe đã hiểu ngay, “Vì chuyện của An Viễn Hầu ư?”
“Đúng thế, Thái hậu yêu cầu Hoàng thượng phải giơ cao đánh khẽ, thả An Viễn Hàu, nhưng Hoàng thượng không thuận lời, còn tức giận bỏ đi.”
Tưởng Nhược Nam thấy hổ thẹn trong lòng, cuối cùng vẫn liên lụy tới Thái hậu.
Tưởng Nhược Nam bước vào, thấy Thái hậu đang bực tức ngồi trên giường nhìn nàng, Thái hậu nói: “Bây giờ đến lời của ai gia Hoàng thượng cũng không nghe nữa.”
Tưởng Nhược Nam quỳ xuống trước mặt Thái hậu, “Thái hậu, đừng vì Nhược Lan mà nổi giận với Hoàng thượng nữa. Chuyện này Nhược Lan sẽ tự mình giải quyết. Thái hậu đã làm cho Nhược Lan rất nhiều rồi, Nhược Lan vô cùng cảm kích, không muốn Thái hậu phải khó xử vì Nhược Lan.”
Thái hậu bước đến, kéo nàng đứng dậy, “Ta biết con là một đứa trẻ hiếu thuận hiểu biết, nhưng nếu ta không can thiệp vào chuyện này, An Viễn Hầu chỉ có hai lựa chọn, hoặc lấy tiểu thư họ Lâm, hoặc bị trị tội kháng chỉ. Mà cả hai con đường ấy đều không phải là điều con muốn, đúng không?”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu: “Chỉ cần chàng bình an là được…”
Thái hậu nói tiếp: “Hoàng thượng mặc dù hơi tùy tiện nhưng không phải hôn quân, An Viễn Hầu lập đại công, Hoàng thượng sẽ không thể quá đáng với hắn, con yên tâm.”
Tưởng Nhược Nam gật đầu, lòng bỗng thấy bình yên hơn.
Sau khi ra khỏi Từ Ninh cung, nàng đến Nữ Y viện. Nhưng lại gặp Tá Bá Xương trước cổng Nữ Y viện.
Tưởng Nhược Nam bước đến, Tả Bá Xương hành lễ với nàng.
Tâm trạng Tưởng Nhược Nam rất không vui, nàng miễn cưỡng nở nụ cười: “Ta đã nghe nói Tả đô đốc được thánh chỉ ban hôn, chúc mừng Đô Đốc.”
Tả Bá Xương cười khổ: “Không phải ai cũng được như An Viễn Hầu, khi nhận thánh chỉ, ta chỉ do dự một lát, nhưng cuối cùng thì vẫn quỳ xuống tạ ân.”
Tưởng Nhược Nam cười: “Ngài làm đúng lắm.” Mắt nàng đỏ hoe, “Không phải ai cũng ngốc như chàng.”
Tả Bá Xương nghiêm túc nói: “Nhưng không phải ai cũng dũng cảm như An Viễn Hầu, ít ra là ta không được như thế. Giờ ta mới hiểu vì sao Công chúa không thích ta, sống cùng với người như An Viễn Hầu, Công chúa đâu còn có thê để mắt tới đám phàm phu tục tử như bọn ta được nữa.”
Tưởng Nhược Nam đáp: “Đô đốc không phải phàm phu tục tử, chỉ là người mà số mệnh sắp đặt cho Tả đô đốc không phải là ta, vì vậy chúng ta mới không thể ở bên nhau.”
“Số mệnh sắp đặt?” Tả đô đốc cười cười, vết sẹo nơi khóe mắt bỗng như dịu hẳn xuống, “Nàng nói vậy khiến ta thấy vỡ lẽ không ít.” Y dừng lại, rồi nói tiếp: “Hội miếu ở Bạch Mã tự ngày hôm ấy, ta đi cầu duyên, khi đó ta rút được một quẻ, ta tưởng ta nhất định sẽ lấy được Công chúa, thì ra ông tơ bà nguyệt lại có sự sắp đặt khác.” Giọng hắn lộ vẻ thất vọng.
“Cách sắp đặt ấy nhất định thích hợp nhất với ngài.”
Tả Bá Xương nhìn nàng một cái, sau đó ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, cười sảng khoái, “Nghe nói tân nương của ta cũng là một tiểu thư rất kiên cường, ta nghĩ có lẽ cũng chẳng kém mà biết đâu còn tốt hơn nàng. Ít nhất thì nàng ấy cũng đồng ý lấy một người lỗ mãng như ta.”
Danh sách chương