Đỗ Quyên đáp: “Vâng ạ, nô tỳ nghe thấy rất rõ, nô tỳ cảm thấy nếu là bệnh bình thường sẽ không phải làm phiền tới Lưu thái y, vì vậy mới đặc biệt tới bẩm báo lại cho người.”
Thái phu nhân khẽ chau mày, nghi hoặc hỏi Trương ma ma đứng bên: “Ngươi thấy thế nào?”
Trương ma ma ngẫm nghĩ rồi đột nhiên mặt mày hớn hở: “Thái phu nhân, gần đây Hầu gia vẫn luôn nghỉ lại Thu Đường viện, không lẽ...”
Mắt Thái phu nhân cũng sáng lên: “Ý ngươi là, Nhược Lan có tin vui rồi?”
“Lão nô chỉ là suy đoán vậy thôi!”
Thái phu nhân lập tức đứng dậy đi ra ngoài: “Tới Thu Đường viện xem sao.”
Trong Cẩm Tú viện, Vu Thu Nguyệt cũng nhận được tin tức tương tự. Có điều, vẻ mặt của cô ta không phải mừng mà là lo, nghiến răng nói: “Phu nhân khó ở trong người, luận về lý ta phải tới thăm! Đi, tới Thu Đường viện!”
Thái phu nhân, Vu Thu Nguyệt, lại thêm cả Vương thị và Cận Yên Nhiên nghe tin cũng tìm tới, khi ba nhóm người đó cùng lúc vào Thu Đường viện thì Lưu Tử Căng cũng vừa đến nơi.
Tưởng Nhược Nam thấy đột nhiên bao nhiêu người cùng tới, có chút sợ hãi, nàng lại lẳng lặng giữ chặt chăn.
Cũng may, mọi người không biết Tưởng Nhược Nam mắc bệnh gì, sợ bị lây nên không dám đứng gần quá, đặc biệt là Vu Thu Nguyệt, gần như đứng sát tận ngoài cửa.
Lưu Tử Căng chẩn mạch cho nàng xong, một lát sau có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Tưởng Nhược Nam biết hắn nhìn ra “vấn đề”, vội vàng nói: “Lưu thái y, ta đau đầu, đau người, tức ngực, có phải bị phong hàn rồi không?” Lúc nói, nàng nhìn Lưu Tử Căng chằm chằm không chớp mắt, trong lòng chỉ mong hắn có thể hiểu được ý mình.
Đương nhiên, Lưu Tử Căng hiểu ngay, hắn gật đầu đồng tình: “Không sai, là bị phong hàn, nghỉ ngơi vài ngày uống vài thang thuốc là sẽ khỏi thôi.” Nói rồi đứng lên đi kê đơn.
Cận Thiệu Khang nghe vậy thì thở phào, Thái phu nhân lại có chút thất vọng, bà không cam tâm còn hỏi Lưu thái y thêm một câu: “Chỉ là nhiễm phong hàn, không có dấu hiệu gì khác ư?”
Lưu thái y dừng bút, cười đáp: “Đúng là chỉ nhiễm phong hàn thôi.”
Vu Thu Nguyệt đứng bên cạnh khẽ cười, sự căng thẳng lập tức trùng xuống.
Thái phu nhân vô cùng thất vọng, bất giác quay đầu lạnh giọng nói với Cận Thiệu Khang: “Chỉ là một chút bệnh vặt thế mà lại làm phiền tới cả Lưu thái y!”
Lưu thái y vội đỡ lời: “Dù là bệnh vặt hay bệnh nặng, đối với người thầy thuốc mà nói đều phải hết lòng.”
Vì có mặt Lưu thái y, Thái phu nhân cũng không tiện nói thêm gì nữa, đang định rời đi thì đột nhiên nghe Tưởng Nhược Nam nói:
“Bệnh phong hàn này có phải rất dễ lây, thời gian này ta có cần chú ý, cách ly với người khác không?”
Lưu thái y vốn là muốn giúp đỡ nàng, lúc này nghe nàng nói thế, đương nhiên hiểu dụng ý, bèn chiều theo ý nàng mà đáp: “Không sai, thời gian này phải chú ý một chút!”
Thái phu nhân vội vàng quay người, đầu tiên là nói với Vu Thu Nguyệt đứng bên: “Con đang mang thai, đến đây làm gì, chẳng phải ta đã nói miễn lễ cho con rồi sao? Mau về viện tử của con đi.” Rồi bảo Cận Yên Nhiên mau mau đứng xa một chút.
Vu Thu Nguyệt dịu dàng đáp: “Nghe tỷ tỷ không khỏe trong người, con thấy bất an nên muốn tới thăm.”
Thái phu nhân gật gật đầu, sắc mặt dịu xuống: “Ta tin Hầu gia và phu nhân đã hiểu được tấm lòng của con rồi, con hãy về viện tử trước đi!”
Vu Thu Nguyệt cúi mặt “vâng” một tiếng, chân vừa bước, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Cận Thiệu Khang, bộ dạng đăm đắm.
Thái phu nhân thấy thế, quay đầu nói với Cận Thiệu Khang: “Hầu gia, thời gian này con cũng không nên ở lại đây nữa, Hầu gia thân mang chức trách, không thể để bị ốm, đợi Nhược Lan bình phục rồi hẵng hay.”
Cận Thiệu Khang vội đáp: “Chính vì Nhược Lan không khỏe, nên con mới muốn ở bên chăm sóc cho nàng.”
Thái phu nhân đột nhiên cao giọng: “Hầu gia đừng quên, Thu Nguyệt mới là người Hầu gia nên chăm sóc lo lắng, Thu Nguyệt đang mang cốt nhục của Cận gia chúng ta! Hầu gia đã bao giờ tự hỏi, từ sau khi Thu Nguyệt mang thai, Hầu gia có nghỉ lại Cẩm Tú viện đêm nào chưa, đã từng thật lòng quan tâm tới Thu Nguyệt chưa? Hầu gia làm thế có công bằng với Thu Nguyệt không?”
Vu Thu Nguyệt tủi thân, quay đầu đi, nước mắt lã chã.
Cận Yên Nhiên và Vương thị thấy Thái phu nhân nổi giận, chỉ đứng im không nói, nhưng ánh mắt nhìn Vu Thu Nguyệt đầy vẻ đồng cảm.
Những lời này của Thái phu nhân khiến Cận Thiệu Khang cứng lưỡi, bất giác hắn nhìn sang Vu Thu Nguyệt. Cô ta cảm nhận được ánh mắt ấy, vội vàng quay đầu nhìn lại hắn, nước mắt ầng ậc chỉ chậc rơi.
“Hầu gia...” Giọng cô ta nghẹn ngào, giống như không thể nói tiếp được nữa.
Cận Thiệu Khang nhìn cô ta, trong lòng bỗng thấy có chút hổ thẹn.
Tưởng Nhược Nam nhìn vẻ mặt hắn, ánh mắt nàng sẫm lại.
“Thái phu nhân, xin lượng thứ cho bi chức vì nói thẳng.” Lưu Tử Căng đứng bên đột nhiên lên tiếng, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn, “Giờ Cận phu nhân mới là người bị ốm, mong mọi người đừng tranh cãi ở đây, tránh làm phiền tới sự nghỉ ngơi của người bệnh!”
Thái phu nhân hít một hơi thật sâu, hạ giọng nói: “Được, Lưu thái y nói đúng, chúng ta đi thôi!” Rồi bà cùng mọi người đi ra, Cận Thiệu Khang vẫn đứng ngẩn ở đó, vội giơ tay kéo hắn: “Còn đứng đấy làm gì, không nghe thấy Lưu thái y nói sao? Không được làm phiền Nhược Lan nghỉ ngơi, đi với ta!” Nói xong kéo hắn ra ngoài.
Cận Thiệu Khang không thắng được mẫu thân, đành theo bà ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn quay lại nhìn Tưởng Nhược Nam một cái. Tưởng Nhược Nam mỉm cười với hắn, vẫy vẫy tay.
Rồi nàng nhìn theo bóng hắn, lặng lẽ thở dài.
Đây không phải lỗi của hắn, bởi vì đây là hiện thực, hiện thực không thể thay đổi, không thể tiêu tan.
Nếu nàng không thích ứng nổi thì nàng chỉ có thể nghĩ cách mà bỏ đi.
Nhưng vừa nghĩ tới hai từ “hủy hôn”, trong đầu bất giác hiện lên khuôn mặt quỷ quyệt chế giễu của tên cẩu Hoàng đế và những lời sỉ nhục của hắn.
“... Sau khi hủy hôn rồi, ta sẽ đưa nàng vào cung... đến khi ấy chúng ta từ từ vui đùa tiếp...”
Tưởng Nhược Nam bất giác rùng mình, lập tức ném ngay hai từ “hủy hôn” lên tít chín tầng mây.
Nếu nói Hầu phủ là miệng sói, thì Hoàng cung chính là hang hùm, không thể vừa ra khỏi miệng sói lại lao vào hang hùm được.
Hiện tại Hầu phủ đối với nàng mà nói là một nơi tránh nạn.
Hiện thực thật tàn khốc.
Vẫn nên nói với Thái hậu thì hơn, không thể cứ bị động thế này để tên cẩu Hoàng đế khống chế được.
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Nhược Nam cho người vào cung nói rõ tình trạng của mình, giờ nàng đã bị bệnh, đương nhiên không thể vào cung tiếp cận Quý phi, là trường hợp đặc biệt, nên không bị tính là kháng chỉ. Nàng cũng ghi lại thực đơn cho Từ quý phi trong vòng mấy ngày rồi cho người đưa vào cung.
Ít nhất cũng phải đợi đến khi những vết thương trên người nàng khỏi hẳn mới có thể tuyên bố bệnh đã lui, rồi lại vào cung. Nếu có thể, nàng chỉ mong cả đời này không cần phải vào cung, như vậy cũng tránh phải chịu sự giày vò của tên cẩu Hoàng đế kia. Nhưng rồi ngay lập tức nàng lại cảm thấy suy nghĩ của mình thật ấu trĩ, Hoàng đế nếu muốn đối phó nàng, vào hay không vào cung đâu có khác biệt gì nhau? Nàng bèn gạt bỏ mọi thứ, không nghĩ gì nữa, thả lỏng bản thân nghỉ ngơi, đợi ngày đó đến sẽ nghĩ sau.
Tưởng Nhược Nam ban ngày ở lì trong phòng không ra ngoài, đối với a hoàn, trừ những việc cần thiết còn không nàng cũng không cho vào. Nàng ở trong phòng nghi chép lại những phương pháp thực liệu bình thường để sau này có dịp đưa cho Lưu thái y. Rồi nàng bổ sung thêm rất nhiều phương pháp và kiến thức về việc dưỡng sinh để trường thọ.
Nàng cứ thế bận rộn cả ngày trời.
Khi trời sắp tối, Cận Thiệu Khang đến Thu Đường viện. Tưởng Nhược Nam ngồi trong phòng nghe thấy tiếng hắn vội vàng trèo lên giường nằm. Mái tóc dài của nàng vốn vẫn để xõa, giờ lại thành thứ để che chắn rất tốt.
Không lâu sau, Cận Thiệu Khang đẩy cửa bước vào, Ninh An đằng sau hắn cũng đi theo, trên tay cầm một chiếc hộp đựng đồ màu đen.
Tưởng Nhược Nam lẳng lặng ngẩng đầu lên: “Hầu gia sao lại đến đây? Thời gian này, Hầu gia nên tránh đi thì hơn!”
Cận Thiệu Khang mình vận quan phục, bộ dạng phong trần, rõ ràng hắn vừa từ trong cung về đã tới thẳng đây.
“Ta đã nói, ta không kiêng kị mấy chuyện này!” Hắn cười cười, đi đến bên giường, nhìn sắc mặt nàng rồi lại sờ trán nàng, hỏi: “Nhược Lan, hôm nay khá hơn chưa?”
Tưởng Nhược Nam đáp: “Vẫn còn hơi khó chịu, nhưng khá hơn hôm qua một chút rồi.” Lại nói: “Hầu gia vừa về ư?”
Cận Thiệu Khang gật gật đầu, rồi quay lại ra hiệu cho Ninh An. Ninh An bước tới, đặt chiếc hộp màu đen lên bàn, thận trọng mở lắp, hơi nóng bốc ra, mùi thơm của thức ăn lập tức lấp đầy căn phòng.
Từ góc này của Tưởng Nhược Nam có thể nhìn thấy trong hộp có hai bát bằng sứ trắng, có điều nhìn không rõ thứ trong bát là gì.
“Hầu gia, đây là cái gì?” Tưởng Nhược Nam hỏi.
Ninh An lấy một bát sứ màu trắng trong hộp bưng ra, đặt xuống bàn.
Cận Thiệu Khang cười đáp: “Đây là cháo ở Túy Nguyệt lầu, nổi tiếng nhất kinh thành. Ngay cả Tiên đế cũng từng khen ngợi không ngớt, hôm qua chẳng phải nàng nói ăn không thấy ngon miệng ư, ta nghĩ, loại cháo này nàng nhất định sẽ rất thích ăn, vì vậy hôm nay khi về ta đã mua một phần cho nàng.” Nói xong quay người đi đến bên bàn bưng bát cháo lên, rồi lại nhìn bát còn lại trong hộp, dặn dò Ninh An: “Mang đến Cẩm Tú viện.”
Ninh An đáp lại một tiếng rồi cầm hộp ra khỏi phòng.
Ninh An đi rồi, Cận Thiệu Khang bưng bát cháo ngồi xuống bên giường, dùng thìa đảo đảo, thổi cho bớt nóng, “Nhân lúc còn nóng ngồi dậy ăn đi.”
Tưởng Nhược Nam đâu dám ngồi dậy, ngồi dậy thế này, dấu hôn trên cổ sẽ lộ ra ngay: “Giờ thiếp không muốn ăn, Hầu gia hẵng cứ để đấy đã, lát nữa thiếp sẽ ăn sau.”
Cận Thiệu Khang cười cười, bưng bát cháo tới trước mặt nàng, dịu dàng nói: “Nghe lời, ăn một ít thôi, cứ không ăn gì mãi thế sao được, nha đầu nói trưa nay nàng cũng chẳng chịu ăn. Nào, thử một miếng đi, mùi vị đúng là rất ngon đấy.”
Tưởng Nhược Nam sầm mặt, dỗ trẻ con hay sao? Lại còn “nghe lời”...
Nhưng lòng nàng cảm thấy rất ấm áp, nhớ lại kiếp trước khi mình bị ốm, làm gì có ai quan tâm tới việc mình có ăn hay không ăn chứ? Đừng nói có ai đó giống như hắn lúc này ra sức nghĩ cách để dỗ cho nàng ăn một miếng.
Không phải không cảm động, nhưng nàng không cách nào nhận tấm chân tình này của hắn.
“Hầu gia, thật sự là ăn không nổi.” Tưởng Nhược Nam khẽ nói.
Cận Thiệu Khang cúi đầu, đặt chiếc bát trong tay xuống chiếc ghế dài bên cạnh, khẽ nói: “Nhược Lan, nàng giận ta vì khi mua cháo cho nàng còn nhớ đến Thu Nguyệt phải không?”
Vốn không muốn để nàng biết, nhưng lại cảm thấy giấu nàng không hay lắm, vì vậy mới bảo Ninh An mang cháo tới Cẩm Tú viện ngay trước mặt nàng.
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, nhất thời có chút ngẩn ra, ngay sau đó lại nhớ tới những lời hắn nói với Ninh An, lúc này nàng mới nhận ra hắn cùng lúc mua cháo cho cả nàng và Thu Nguyệt.
“Mẫu thân nói, thời gian này Thu Nguyệt bị nghén, không ăn được gì...” Cận Thiệu Khang khẽ khàng.
“Hầu gia, chàng không cần phải giải thích với thiếp chuyện đó, chàng muốn thế nào hãy làm thế ấy.” Đây là những lời thật lòng của Tưởng Nhược Nam, nàng mãi không chịu động phòng với hắn thì có tư cách gì mà quản lý việc giữa hắn với thiếp thất chứ? Huống hồ, thiếp thất này lại còn đang có thai con hắn. Nhưng những lời nàng nói, Cận Thiệu Khang lại nghe thành ý khác.
Hắn nhìn nàng, “Nhược Lan, nàng giận phải không? Hay nàng thật sự không để ý?”
Tưởng Nhược Nam nhẹ nhàng mỉm cười, “Hầu gia, chàng hiểu thiếp mà, nếu thiếp để ý, hễ nghĩ tới chuyện có người phụ nữ khác đang mang thai con của phu quân mình, thiếp sẽ rất đau lòng. Để tránh bản thân bị tổn thương, thiếp chỉ còn cách không quan tâm, hơn nữa, nếu thiếp để ý thật thì liệu có thay đổi được tất cả không?”
Cận Thiệu Khang mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong sáng của nàng, những lời lên tới môi lại lập tức biến mất, bởi vì hắn biết, nàng không phải người con gái dễ thay đổi, một khi nàng đã hạ quyết tâm thì nói gì cũng vô ích.
Lòng hắn nặng nề, cảm thấy hơi khó chịu, hắn muốn nổi giận, muốn giải tỏa, nhưng cứ nghĩ đến việc sau khi nổi giận với nàng lòng hắn lại đau khổ thế nào, hắn đành phải nén cơn giận trong lòng mình xuống.
Thái phu nhân khẽ chau mày, nghi hoặc hỏi Trương ma ma đứng bên: “Ngươi thấy thế nào?”
Trương ma ma ngẫm nghĩ rồi đột nhiên mặt mày hớn hở: “Thái phu nhân, gần đây Hầu gia vẫn luôn nghỉ lại Thu Đường viện, không lẽ...”
Mắt Thái phu nhân cũng sáng lên: “Ý ngươi là, Nhược Lan có tin vui rồi?”
“Lão nô chỉ là suy đoán vậy thôi!”
Thái phu nhân lập tức đứng dậy đi ra ngoài: “Tới Thu Đường viện xem sao.”
Trong Cẩm Tú viện, Vu Thu Nguyệt cũng nhận được tin tức tương tự. Có điều, vẻ mặt của cô ta không phải mừng mà là lo, nghiến răng nói: “Phu nhân khó ở trong người, luận về lý ta phải tới thăm! Đi, tới Thu Đường viện!”
Thái phu nhân, Vu Thu Nguyệt, lại thêm cả Vương thị và Cận Yên Nhiên nghe tin cũng tìm tới, khi ba nhóm người đó cùng lúc vào Thu Đường viện thì Lưu Tử Căng cũng vừa đến nơi.
Tưởng Nhược Nam thấy đột nhiên bao nhiêu người cùng tới, có chút sợ hãi, nàng lại lẳng lặng giữ chặt chăn.
Cũng may, mọi người không biết Tưởng Nhược Nam mắc bệnh gì, sợ bị lây nên không dám đứng gần quá, đặc biệt là Vu Thu Nguyệt, gần như đứng sát tận ngoài cửa.
Lưu Tử Căng chẩn mạch cho nàng xong, một lát sau có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Tưởng Nhược Nam biết hắn nhìn ra “vấn đề”, vội vàng nói: “Lưu thái y, ta đau đầu, đau người, tức ngực, có phải bị phong hàn rồi không?” Lúc nói, nàng nhìn Lưu Tử Căng chằm chằm không chớp mắt, trong lòng chỉ mong hắn có thể hiểu được ý mình.
Đương nhiên, Lưu Tử Căng hiểu ngay, hắn gật đầu đồng tình: “Không sai, là bị phong hàn, nghỉ ngơi vài ngày uống vài thang thuốc là sẽ khỏi thôi.” Nói rồi đứng lên đi kê đơn.
Cận Thiệu Khang nghe vậy thì thở phào, Thái phu nhân lại có chút thất vọng, bà không cam tâm còn hỏi Lưu thái y thêm một câu: “Chỉ là nhiễm phong hàn, không có dấu hiệu gì khác ư?”
Lưu thái y dừng bút, cười đáp: “Đúng là chỉ nhiễm phong hàn thôi.”
Vu Thu Nguyệt đứng bên cạnh khẽ cười, sự căng thẳng lập tức trùng xuống.
Thái phu nhân vô cùng thất vọng, bất giác quay đầu lạnh giọng nói với Cận Thiệu Khang: “Chỉ là một chút bệnh vặt thế mà lại làm phiền tới cả Lưu thái y!”
Lưu thái y vội đỡ lời: “Dù là bệnh vặt hay bệnh nặng, đối với người thầy thuốc mà nói đều phải hết lòng.”
Vì có mặt Lưu thái y, Thái phu nhân cũng không tiện nói thêm gì nữa, đang định rời đi thì đột nhiên nghe Tưởng Nhược Nam nói:
“Bệnh phong hàn này có phải rất dễ lây, thời gian này ta có cần chú ý, cách ly với người khác không?”
Lưu thái y vốn là muốn giúp đỡ nàng, lúc này nghe nàng nói thế, đương nhiên hiểu dụng ý, bèn chiều theo ý nàng mà đáp: “Không sai, thời gian này phải chú ý một chút!”
Thái phu nhân vội vàng quay người, đầu tiên là nói với Vu Thu Nguyệt đứng bên: “Con đang mang thai, đến đây làm gì, chẳng phải ta đã nói miễn lễ cho con rồi sao? Mau về viện tử của con đi.” Rồi bảo Cận Yên Nhiên mau mau đứng xa một chút.
Vu Thu Nguyệt dịu dàng đáp: “Nghe tỷ tỷ không khỏe trong người, con thấy bất an nên muốn tới thăm.”
Thái phu nhân gật gật đầu, sắc mặt dịu xuống: “Ta tin Hầu gia và phu nhân đã hiểu được tấm lòng của con rồi, con hãy về viện tử trước đi!”
Vu Thu Nguyệt cúi mặt “vâng” một tiếng, chân vừa bước, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Cận Thiệu Khang, bộ dạng đăm đắm.
Thái phu nhân thấy thế, quay đầu nói với Cận Thiệu Khang: “Hầu gia, thời gian này con cũng không nên ở lại đây nữa, Hầu gia thân mang chức trách, không thể để bị ốm, đợi Nhược Lan bình phục rồi hẵng hay.”
Cận Thiệu Khang vội đáp: “Chính vì Nhược Lan không khỏe, nên con mới muốn ở bên chăm sóc cho nàng.”
Thái phu nhân đột nhiên cao giọng: “Hầu gia đừng quên, Thu Nguyệt mới là người Hầu gia nên chăm sóc lo lắng, Thu Nguyệt đang mang cốt nhục của Cận gia chúng ta! Hầu gia đã bao giờ tự hỏi, từ sau khi Thu Nguyệt mang thai, Hầu gia có nghỉ lại Cẩm Tú viện đêm nào chưa, đã từng thật lòng quan tâm tới Thu Nguyệt chưa? Hầu gia làm thế có công bằng với Thu Nguyệt không?”
Vu Thu Nguyệt tủi thân, quay đầu đi, nước mắt lã chã.
Cận Yên Nhiên và Vương thị thấy Thái phu nhân nổi giận, chỉ đứng im không nói, nhưng ánh mắt nhìn Vu Thu Nguyệt đầy vẻ đồng cảm.
Những lời này của Thái phu nhân khiến Cận Thiệu Khang cứng lưỡi, bất giác hắn nhìn sang Vu Thu Nguyệt. Cô ta cảm nhận được ánh mắt ấy, vội vàng quay đầu nhìn lại hắn, nước mắt ầng ậc chỉ chậc rơi.
“Hầu gia...” Giọng cô ta nghẹn ngào, giống như không thể nói tiếp được nữa.
Cận Thiệu Khang nhìn cô ta, trong lòng bỗng thấy có chút hổ thẹn.
Tưởng Nhược Nam nhìn vẻ mặt hắn, ánh mắt nàng sẫm lại.
“Thái phu nhân, xin lượng thứ cho bi chức vì nói thẳng.” Lưu Tử Căng đứng bên đột nhiên lên tiếng, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn, “Giờ Cận phu nhân mới là người bị ốm, mong mọi người đừng tranh cãi ở đây, tránh làm phiền tới sự nghỉ ngơi của người bệnh!”
Thái phu nhân hít một hơi thật sâu, hạ giọng nói: “Được, Lưu thái y nói đúng, chúng ta đi thôi!” Rồi bà cùng mọi người đi ra, Cận Thiệu Khang vẫn đứng ngẩn ở đó, vội giơ tay kéo hắn: “Còn đứng đấy làm gì, không nghe thấy Lưu thái y nói sao? Không được làm phiền Nhược Lan nghỉ ngơi, đi với ta!” Nói xong kéo hắn ra ngoài.
Cận Thiệu Khang không thắng được mẫu thân, đành theo bà ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn quay lại nhìn Tưởng Nhược Nam một cái. Tưởng Nhược Nam mỉm cười với hắn, vẫy vẫy tay.
Rồi nàng nhìn theo bóng hắn, lặng lẽ thở dài.
Đây không phải lỗi của hắn, bởi vì đây là hiện thực, hiện thực không thể thay đổi, không thể tiêu tan.
Nếu nàng không thích ứng nổi thì nàng chỉ có thể nghĩ cách mà bỏ đi.
Nhưng vừa nghĩ tới hai từ “hủy hôn”, trong đầu bất giác hiện lên khuôn mặt quỷ quyệt chế giễu của tên cẩu Hoàng đế và những lời sỉ nhục của hắn.
“... Sau khi hủy hôn rồi, ta sẽ đưa nàng vào cung... đến khi ấy chúng ta từ từ vui đùa tiếp...”
Tưởng Nhược Nam bất giác rùng mình, lập tức ném ngay hai từ “hủy hôn” lên tít chín tầng mây.
Nếu nói Hầu phủ là miệng sói, thì Hoàng cung chính là hang hùm, không thể vừa ra khỏi miệng sói lại lao vào hang hùm được.
Hiện tại Hầu phủ đối với nàng mà nói là một nơi tránh nạn.
Hiện thực thật tàn khốc.
Vẫn nên nói với Thái hậu thì hơn, không thể cứ bị động thế này để tên cẩu Hoàng đế khống chế được.
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Nhược Nam cho người vào cung nói rõ tình trạng của mình, giờ nàng đã bị bệnh, đương nhiên không thể vào cung tiếp cận Quý phi, là trường hợp đặc biệt, nên không bị tính là kháng chỉ. Nàng cũng ghi lại thực đơn cho Từ quý phi trong vòng mấy ngày rồi cho người đưa vào cung.
Ít nhất cũng phải đợi đến khi những vết thương trên người nàng khỏi hẳn mới có thể tuyên bố bệnh đã lui, rồi lại vào cung. Nếu có thể, nàng chỉ mong cả đời này không cần phải vào cung, như vậy cũng tránh phải chịu sự giày vò của tên cẩu Hoàng đế kia. Nhưng rồi ngay lập tức nàng lại cảm thấy suy nghĩ của mình thật ấu trĩ, Hoàng đế nếu muốn đối phó nàng, vào hay không vào cung đâu có khác biệt gì nhau? Nàng bèn gạt bỏ mọi thứ, không nghĩ gì nữa, thả lỏng bản thân nghỉ ngơi, đợi ngày đó đến sẽ nghĩ sau.
Tưởng Nhược Nam ban ngày ở lì trong phòng không ra ngoài, đối với a hoàn, trừ những việc cần thiết còn không nàng cũng không cho vào. Nàng ở trong phòng nghi chép lại những phương pháp thực liệu bình thường để sau này có dịp đưa cho Lưu thái y. Rồi nàng bổ sung thêm rất nhiều phương pháp và kiến thức về việc dưỡng sinh để trường thọ.
Nàng cứ thế bận rộn cả ngày trời.
Khi trời sắp tối, Cận Thiệu Khang đến Thu Đường viện. Tưởng Nhược Nam ngồi trong phòng nghe thấy tiếng hắn vội vàng trèo lên giường nằm. Mái tóc dài của nàng vốn vẫn để xõa, giờ lại thành thứ để che chắn rất tốt.
Không lâu sau, Cận Thiệu Khang đẩy cửa bước vào, Ninh An đằng sau hắn cũng đi theo, trên tay cầm một chiếc hộp đựng đồ màu đen.
Tưởng Nhược Nam lẳng lặng ngẩng đầu lên: “Hầu gia sao lại đến đây? Thời gian này, Hầu gia nên tránh đi thì hơn!”
Cận Thiệu Khang mình vận quan phục, bộ dạng phong trần, rõ ràng hắn vừa từ trong cung về đã tới thẳng đây.
“Ta đã nói, ta không kiêng kị mấy chuyện này!” Hắn cười cười, đi đến bên giường, nhìn sắc mặt nàng rồi lại sờ trán nàng, hỏi: “Nhược Lan, hôm nay khá hơn chưa?”
Tưởng Nhược Nam đáp: “Vẫn còn hơi khó chịu, nhưng khá hơn hôm qua một chút rồi.” Lại nói: “Hầu gia vừa về ư?”
Cận Thiệu Khang gật gật đầu, rồi quay lại ra hiệu cho Ninh An. Ninh An bước tới, đặt chiếc hộp màu đen lên bàn, thận trọng mở lắp, hơi nóng bốc ra, mùi thơm của thức ăn lập tức lấp đầy căn phòng.
Từ góc này của Tưởng Nhược Nam có thể nhìn thấy trong hộp có hai bát bằng sứ trắng, có điều nhìn không rõ thứ trong bát là gì.
“Hầu gia, đây là cái gì?” Tưởng Nhược Nam hỏi.
Ninh An lấy một bát sứ màu trắng trong hộp bưng ra, đặt xuống bàn.
Cận Thiệu Khang cười đáp: “Đây là cháo ở Túy Nguyệt lầu, nổi tiếng nhất kinh thành. Ngay cả Tiên đế cũng từng khen ngợi không ngớt, hôm qua chẳng phải nàng nói ăn không thấy ngon miệng ư, ta nghĩ, loại cháo này nàng nhất định sẽ rất thích ăn, vì vậy hôm nay khi về ta đã mua một phần cho nàng.” Nói xong quay người đi đến bên bàn bưng bát cháo lên, rồi lại nhìn bát còn lại trong hộp, dặn dò Ninh An: “Mang đến Cẩm Tú viện.”
Ninh An đáp lại một tiếng rồi cầm hộp ra khỏi phòng.
Ninh An đi rồi, Cận Thiệu Khang bưng bát cháo ngồi xuống bên giường, dùng thìa đảo đảo, thổi cho bớt nóng, “Nhân lúc còn nóng ngồi dậy ăn đi.”
Tưởng Nhược Nam đâu dám ngồi dậy, ngồi dậy thế này, dấu hôn trên cổ sẽ lộ ra ngay: “Giờ thiếp không muốn ăn, Hầu gia hẵng cứ để đấy đã, lát nữa thiếp sẽ ăn sau.”
Cận Thiệu Khang cười cười, bưng bát cháo tới trước mặt nàng, dịu dàng nói: “Nghe lời, ăn một ít thôi, cứ không ăn gì mãi thế sao được, nha đầu nói trưa nay nàng cũng chẳng chịu ăn. Nào, thử một miếng đi, mùi vị đúng là rất ngon đấy.”
Tưởng Nhược Nam sầm mặt, dỗ trẻ con hay sao? Lại còn “nghe lời”...
Nhưng lòng nàng cảm thấy rất ấm áp, nhớ lại kiếp trước khi mình bị ốm, làm gì có ai quan tâm tới việc mình có ăn hay không ăn chứ? Đừng nói có ai đó giống như hắn lúc này ra sức nghĩ cách để dỗ cho nàng ăn một miếng.
Không phải không cảm động, nhưng nàng không cách nào nhận tấm chân tình này của hắn.
“Hầu gia, thật sự là ăn không nổi.” Tưởng Nhược Nam khẽ nói.
Cận Thiệu Khang cúi đầu, đặt chiếc bát trong tay xuống chiếc ghế dài bên cạnh, khẽ nói: “Nhược Lan, nàng giận ta vì khi mua cháo cho nàng còn nhớ đến Thu Nguyệt phải không?”
Vốn không muốn để nàng biết, nhưng lại cảm thấy giấu nàng không hay lắm, vì vậy mới bảo Ninh An mang cháo tới Cẩm Tú viện ngay trước mặt nàng.
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, nhất thời có chút ngẩn ra, ngay sau đó lại nhớ tới những lời hắn nói với Ninh An, lúc này nàng mới nhận ra hắn cùng lúc mua cháo cho cả nàng và Thu Nguyệt.
“Mẫu thân nói, thời gian này Thu Nguyệt bị nghén, không ăn được gì...” Cận Thiệu Khang khẽ khàng.
“Hầu gia, chàng không cần phải giải thích với thiếp chuyện đó, chàng muốn thế nào hãy làm thế ấy.” Đây là những lời thật lòng của Tưởng Nhược Nam, nàng mãi không chịu động phòng với hắn thì có tư cách gì mà quản lý việc giữa hắn với thiếp thất chứ? Huống hồ, thiếp thất này lại còn đang có thai con hắn. Nhưng những lời nàng nói, Cận Thiệu Khang lại nghe thành ý khác.
Hắn nhìn nàng, “Nhược Lan, nàng giận phải không? Hay nàng thật sự không để ý?”
Tưởng Nhược Nam nhẹ nhàng mỉm cười, “Hầu gia, chàng hiểu thiếp mà, nếu thiếp để ý, hễ nghĩ tới chuyện có người phụ nữ khác đang mang thai con của phu quân mình, thiếp sẽ rất đau lòng. Để tránh bản thân bị tổn thương, thiếp chỉ còn cách không quan tâm, hơn nữa, nếu thiếp để ý thật thì liệu có thay đổi được tất cả không?”
Cận Thiệu Khang mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong sáng của nàng, những lời lên tới môi lại lập tức biến mất, bởi vì hắn biết, nàng không phải người con gái dễ thay đổi, một khi nàng đã hạ quyết tâm thì nói gì cũng vô ích.
Lòng hắn nặng nề, cảm thấy hơi khó chịu, hắn muốn nổi giận, muốn giải tỏa, nhưng cứ nghĩ đến việc sau khi nổi giận với nàng lòng hắn lại đau khổ thế nào, hắn đành phải nén cơn giận trong lòng mình xuống.
Danh sách chương