Nguyệt Dao lấy ra Bách Gia Tính, chỉ vào người thứ nhất cùng với Chính ca nhi nói: "Tới, Chính ca nhi, cái chữ này đọc Triệu. Ân, tới, đọc Triệu..."
Nguyệt Dao dạy Chính ca nhi học sau lập tức nàng liền hiểu được, vì sao tất cả mọi người đều nói Chính ca nhi tư chất không tốt. Tư chất hắn như vậy quả thật là kém đến nổi không thể nào kém hơn được nữa. Nàng học một lần là có thể nhớ vài thứ, Chính ca nhi học đến mười lần đều không nhớ xuống được vài chữ.
Nguyệt Dao khinh khinh khẽ thở dài một hơi.
Chính ca nhi thực mẫn cảm, thấy bộ dạng Nguyệt Dao cau mày thở dài. Lắp bắp hỏi: "Tỷ tỷ, là đệ không tốt, có phải đệ thực sự rất ngốc nghếch hay không?"
Nguyệt Dao suy nghĩ một chút mới trả lời hắn. So với việc nói ra bất kỳ lời an ủi nào, cũng đều không bằng đem sự thực nói cho hắn biết, như vậy cũng tốt dễ dàng thúc giục Chính ca nhi cố gắng nhiều hơn. Một mực phủ nhận trái lại càng tỏ ra không chân thật: "Chính ca nhi, tư chất đệ so với người bình thường chính là thiếu chút, nhưng những cái này không chứng tỏ rằng kỳ thực đệ là người ngốc nghếch. Chính ca nhi, một người có thể thành công hay không then chốt không nằm ở tư chất, mà là ở tâm tính cùng nghị lực của người đó. Tư chất của đệ so với người bình thường kém hơn, thế thì sau này đệ càng phải cố gắng nhiều hơn người khác để bù đắp lại phần thua kém đó. Chính ca nhi, chỉ cần đệ có thể nỗ lực hơn người khác gấp mười lần thậm chí hai mươi lần để sẽ làm được tốt hơn họ. Cái cần quan tâm ở đây đó là, Chính ca nhi, đệ có thể chịu đựng được ở khổ sở như thế hay không."
Chính ca nhi lắc lắc tiểu đầu nói: "Đệ không sợ chịu khổ, đệ nhất định sẽ nghe lời của tỷ tỷ. Nỗ lực học tập thật nhiều thật tốt." Chịu khổ chịu tội hắn đều không sợ, có sợ chính là sợ tỷ tỷ ghét bỏ hắn ngu ngốc, không cần hắn nữa.
Nguyệt Dao vui mừng nói: "Ừ, chỉ cần Chính ca nhi có quyết tâm này, tương lai sẽ không kém hơn ai khác." Học tập dựa vào sự dẻo dai quyết chí cùng bền lòng. Có không ít người có tư chất tốt lại bởi vì lười biếng sau cùng đều trở nên hoang phế, thành đồ bỏ đi. Chỉ cần có nghị lực, kiên nhẫn tâm tư. Nguyệt Dao tin tưởng cho dù sau này không thể thành rồng thành phụng, Chính ca nhi tuyệt đối sẽ không thành trùng.
Chính ca nhi gật đầu thật mạnh: "Đệ nghe lời tỷ tỷ."
Gió nhẹ thổi tới bên song cửa, cửa sổ bị thổi trúng vù vù đạp vào mà vang lên tiếng dộng lớn. Gió dường như không nhìn được hai cái người trong phòng kia mải mê đầu nhập muốn thức tỉnh bọn họ. Nhưng là, dẫu có gây thêm tiếng vang lớn hơn nữa cũng không thể làm cho hai người kia chú ý đến.
Nguyệt Dao chỉ bảo Chính ca nhi nhận chữ liên tục một buổi chiều mãi đến giờ Dậu hai khắc (sáu giờ chiều). Một buổi chiều Chính ca nhi lại nhận thức mười cái chữ: Triệu, tiễn, tôn, lý chu, ngô, trịnh, vương, phùng, trần.
Nguyệt Dao không tự chủ được mà thở dài một hơi. Năm đó cha nàng chỉ một ngày đêm đã đem Bách Gia tính đều học hết rồi, nàng khi nhỏ học vỡ lòng cũng chỉ dùng nửa ngày liền đem Bách Gia tính nhận thức toàn bộ rồi, hơn thế nữa nàng còn có thể đọc làu làu. Nhưng bây giờ nhìn tốc độ nhận thức chữ của Chính ca nhi, nếu muốn biết hết toàn bộ Bách Gia tính đoán chừng phải học một tháng mới có thể hoàn thành. Trước nàng phải bảo đảm được rằng Chính ca nhi học qua có thể nhớ kỹ, sẽ không là ngày mai tỉnh lại liền đem mọi thứ quên sạch đi, bằng không...
Nguyệt Dao thật sâu đến một hơi thở phía sau, ở trong lòng tự an ủi bản thân rằng nàng không đặt kỳ vọng cao vào hắn, kỳ vọng không cao. Cái đệ đệ này là nàng may mắn được trở về, nàng không trông cậy vào hắn đỗ Tiến sĩ, Cử nhân, cũng không cầu hắn môn quan minh diệu ( đại khái có thể hiểu là làm rạng rỡ tổ tông), mà chỉ cần hắn bình an lớn lên, không đứt mất huyết mạch chi thứ hai, nàng về sau có người nhà có chỗ để dựa vào, sẽ không còn là một người bơ vơ, cô khổ.
Nguyệt Dao cứ như vậy tự an ủi bản thân nửa ngày, thế này mới đem suy nghĩ, tâm tình bình tĩnh xuống tới.
Tỉnh táo lại sau Nguyệt Dao không thể không vui mừng ở am ni cô ngây người mười năm, sớm đem tính tình của nàng mài bớt rồi. Bằng không liền hướng về phía Chính ca nhi như gỗ mục vậy tư chất, lấy đời trước bản tính cao ngạo thanh cao của nàng mà nói, sợ là sớm không còn chút nào kiên nhẫn mà dạy tiếp mà nhanh chóng sai người đem Chính ca nhi ném ra ngoài rồi.
Nguyệt Dao vừa nhìn, thấy canh giờ cũng kém không nhiều lắm, nên nghỉ ngơi rồi. Nắm tay của Chính ca nhi đi ra ngoài, nghỉ ngơi thêm một chút, đồ ăn liền đưa tới rồi.
Nguyệt Dao thấy trên bàn món ăn phong phú, đưa mắt nhìn sang phía Mộ Thu. Mộ Thu chưởng quản ẩm thực của nàng, để nàng nói vẫn rõ ràng hơn.
Mộ Thu vừa cười vừa nói: "Đây là phân lệ của tiểu thư cùng thiếu gia hai người." Mộ Thu ý tứ, Đình Chính cũng dựa theo quy cách của thiếu gia trong phủ mà phân đến. Cho nên nói bữa ăn này so với ngày xưa lại thêm phần phong phú.
Nguyệt Dao gật đầu một cái, đây là những mà các nàng nên được, cũng không có gì phải ngượng ngùng.
Hai người rửa tay ngồi vào bàn ăn. Bây giờ Chính ca nhi cũng sẽ không giống buổi trưa ngại ngùng, dùng xong một chén liền chủ động đưa sang để cho Hoa Lôi thêm cơm cho hắn.
Nguyệt Dao nhìn Chính ca nhi cười cười, tỏ ý cổ vũ. Chính ca nhi nhìn thấy mặt mày liền rạng rỡ hơn. Nguyệt Dao trong tâm cảm thán, hài tử này nhũng thứ hắn đòi hỏi thật thấp.
Dùng xong bữa tối, Nguyệt Dao mang Chính ca nhi đi dạo trong viện. Tịch dương tây hạ, đem hai cái bóng của hai người, một dài một ngắn kéo dài thật dài.
Nguyệt Dao nhìn hai cái bóng đột nhiên nói: "Chính ca nhi, đệ đọc lại những chữ đã học ngày hôm nay một lần cho tỷ tỷ nghe xem." Mặc dù chỉ có mười chữ, nhưng Nguyệt Dao vẫn mong muốn Chính ca nhi có thể đem những gì học được nhớ thật kỹ.
Chính ca nhi cao giọng đọc, Nguyệt Dao ở bên cạnh yên lặng lắng nghe. Có thể đọc thuộc lòng đi ra là bình thường, nếu mà đến cả đọc thuộc lòng cũng không được nàng thực sẽ khóc mất! Buổi tối, Nguyệt Dao không tiếp tục dạy Chính ca nhi nhận chữ, mà là cho Chính ca nhi bắt đầu luyện tự. Nguyệt Dao viết chữ triệu sau liền nói: "Từ hôm nay trở đi, ban ngày đệ sẽ học chữ, buổi tối luyện tự."
Thể chữ Liễu xưa nay vốn có thanh danh 'Thư quý sấu* ngạnh** phương thông thần'. Liễu công Khải thư, so với thể chữ Nhan, nét chữ lại có thêm phần cứng rắn lại mảnh dẻ , có câu danh xưng "Nhan cân liễu cốt". Bởi vậy Liên Đống Bác thực thích, vẫn luôn luyện thể chữ Liễu. Nàng cũng kế thừa cái thói quen này từ phụ thân. Luyện nên một tay chữ Liễu thực tốt. Nguyệt Dao một tay Liễu tự cũng nhận được một hồi tán thưởng của rất nhiều người. Dùng chữ của nàng để cho Chính ca nhi vỡ lòng cũng đủ dùng.
*Sấu : gầy, mảnh dẻ.
** Ngạnh: cứng rắn.
Chính ca nhi thành thật nghe Nguyệt Dao giải thích thể chữ Liễu, nghe xong mới ngước nhìn Nguyệt Dao nói: "Tỷ tỷ, cái gì là thể chữ Liễu a?" Buổi chiều dạy hắn, Nguyệt Dao đã khuyến khích hắn cái gì không biết liền hỏi. Không được sợ bị mất thể diện, sợ là cái gì cũng không biết lại còn tỏ vẻ hiểu mà không chịu hỏi. Không hiểu không biết vậy nên hỏi, có như vậy mới tiến bộ hơn.
Chính ca nhi là một hảo hài tử, không biết liền hỏi.
Nguyệt Dao gặp Chính ca nhi mở miệng hỏi, tâm thực vui mừng. Nàng từ tốn giải thích cho hắn biết cái gì là thể chữ Liễu, cái gì là thể chữ Nhan.
Nguyệt Dao viết chữ xong liền để cho Chính ca nhi luyện, ngay sau đó nàng cảm thấy bản thân không có chuyện gì làm nữa rồi. Nhìn Chính ca nhi luyện chữ, Nguyệt Dao nghĩ Liễu tự mình cũng đã luyện đến đỉnh điểm rồi, có luyện thêm nữa cũng không khả năng tiến bộ, vẫn nên tập thêm một loại thể tự khác mà thôi. Nguyệt Dao ở trên giá sách tìm tòi thật lâu, cũng không tìm ra được một bảng chữ mẫu hợp tâm vừa ý nàng. Sau cùng đành lấy một quyển tuỳ bút của phụ thân xem.
Chính ca nhi toàn bộ buổi tối luyện tự nửa canh giờ, tiếp đó luyện tập mười nhân tự ban ngày học được. Nguyệt Dao thở dài một hơi, hoàn hảo, cả đêm luyện mười chữ cũng không có khó chịu, không nhịn được.
Nguyệt Dao rốt cục phát hiện ưu điểm đầu tiên của Chính ca nhi, đủ kiên trì, nhẫn nại.
Xem sắc trời cũng đã tối, Nguyệt Dao để cho Chính ca nhi đi nghỉ ngơi. Quy định hắn ngày mai vào giờ Thìn hai khắcphải dậy học thuộc lòng những gì đã học hôm nay (mặc dù chỉ là mười cái nhân tự, nhưng là cũng phải đọc thuộc lòng. Phải dưỡng thành thói quen tốt).
Nguyệt Dao ở trong bão hạ***, Chính ca nhi an bài ở tại đông sương phòng. Nguyệt Dao cho Tế Quyên cùng Tế Vũ hầu hạ Chính ca nhi. Hai tỷ đệ ở hai phòng cách nhau thật gần, như vậy cũng thuận tiện chiếu cố hơn.
*** cái phòng này gọi là bão hạ hay mái hiên, chái sau gì đều được nhưng ta k biết phải để sao đành để nguyên thế này vậy. Cái này đã có giải thích trong chương 8.
Nguyệt Dao đã quyết định quản sự ma ma bên cạnh Chính ca nhi sẽ là Đặng ma ma, thiếp thân nha hoàn lúc này nàng còn không có định, thế nhưng phải là nàng người tin cẩn. Tuỳ tùng gã sai vặt thiếp thân của hắn cũng phải tỉ mỉ mà chọn.
Nguyệt Dao rất rõ ràng, đối với dùng người, dùng mưu kế, nàng chỉ thuộc giai đoạn sơ cấp, những thứ cần học còn rất nhiều.
Nghĩ tới tình cảnh mà mình phải đối mặt, Nguyệt Dao bức thiết mong muốn Đặng ma ma có thể mau chóng một chút trở về. Có Đặng ma ma ở bên cạnh chỉ điểm nàng, nàng có thể bớt phải đi đường vòng hơn rất nhiều.
Nguyệt Dao ngồi ở trên bàn trang điểm, tự mình tháo xuống trâm cài trên đầu. Từ trong gương đồng nhìn Cổ ma ma đang đi tới. Hai ngày nay, Nguyệt Dao cũng không có đối Cổ ma ma bày sắc mặt. Dù không bãi sắc mặt nhưng cũng không hề thân cận như trước đây, hầu hạ mọi thứ đều để cho Hoa Lôi cùng Mộ Thu làm. Hoàn toàn không quan tâm đến bà ta.
Cổ ma ma nhận lấy lược từ tay Hoa Lôi đi tới, chuẩn bị chải tóc cho Nguyệt Dao. Hoa Lôi nhìn Nguyệt Dao, thấy chủ tử gật đầu, nàng lúc này mới lui sang một bên.
Nguyệt Dao lạnh nhạt nhìn Cổ ma ma mang thần tình lấy lòng, nịnh nọt mà chải tóc cho nàng, nhìn nhìn lòng mỗi lúc lại càng lãnh trào hơn (lạnh lùng, trào phúng). Đời trước nàng tại sao lại không nhận rõ bản chất người này kia chứ, nàng thực không biết một đôi mắt kia của nàng lúc ấy là dùng để làm cái gì.
Bất quá Nguyệt Dao cũng không có mở miệng tiếp tục răn dạy, chuyện lúc trước coi như bực bội mà vắng vẻ bà ta vài ngày, bây giờ nàng mà vô duyên vô cớ mở miệng răn dạy, sẽ gây trở ngại tới danh tiếng của nàng. Đã trải qua một kiếp, tự sát cũng đã nhiều lần, nàng kỳ thực đã không mấy quan tâm đến cái thứ gọi là danh tiếng kia nữa, thế nhưng vì một người như vậy mà làm bại hoại danh tiếng của mình, cái này không đáng giá. Nhịn thêm một chút, nhịn hai ngày nữa là xong mọi chuyện rồi.
Cổ ma ma đem tóc Nguyệt Dao chải thuận, tiểu tâm dực dực thưa: "Tiểu thư, người hôm nay còn chưa sao chép kinh thư đâu?"
Nguyệt Dao lạnh nhạt nói: “ Dạy dỗ Chính ca nhi nhận tự, nuôi nấng Chính ca nhi, bồi dưỡng cho hắn lớn lên thành người, đây mới là đối phụ mẫu lớn nhất hiếu thuận." Sao chép kinh thư kia chỉ là bị người khác mang nhập bẩy rập mà thôi, không đáng quan tâm. Đương nhiên, kinh thư nàng vẫn sẽ tiếp tục sao chép. Chỉ là đem thời gian nới dài ra mà thôi, cũng không giới hạn bản thân chỉ xoay quanh việc sao chép kinh thư nữa.
Tay Cổ ma ma dừng lại trong chốc lát, sau đó vội vã nói: "Tiểu thư, người làm sao có thể làm như vậy được chứ. Tiểu thư, Phổ An sư thái có nói..." Bà ta mấy mấy ngày nay sở dĩ chịu an tĩnh như vậy, chính là muốn âm thầm kiểm tra hạ nhân bên dưới, suy cho cùng có lẽ là do kẻ nào đó ở trước mặt tiểu thư huyên thuyên miệng lưỡi mà nói bậy thôi. Hơn nữa đêm hôm đó bà ta cũng không biết tiểu thư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Muốn hỏi Mộ Thu, Mộ Thu cũng lắc đầu, chỉ nói ngày ấy tiểu thư bị tia sấm chớp nổ vang nên bị kinh hãi, cái khác mọi chuyện hết thảy đều tốt, không có gì bất thường.
Lời này nếu do Hoa Lôi nói, bà ta khẳng định sẽ không tin một chữ. Thế nhưng người nói lại là Mộ Thu, Mộ Thu vốn nổi danh thành thật, không nói láo bao giờ, thế nên lời nàng ta nói khiến bà ta thực tin tưởng.
Nguyệt Dao có thể cùng Hoa Lôi nói chuyện mẫu thân báo mộng cho nàng, nhưng đối Mộ Thu là không nói nửa chữ. Chuyện này không phải là do Nguyệt Dao không tin Mộ Thu, mà là nàng quá rõ ràng tính tình của Mộ Thu, nàng ta quá mức thành thật, thành thật quá mà nói kỳ thực chính là ngu xuẩn. Nguyệt Dao không sợ Mộ Thu phản bội nàng, nhưng cũng không thể cam đoan Mộ Thu sẽ không bị người khác tính toán mà nói thật.
Nguyệt Dao nhìn phía Cổ ma ma, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt. Nàng trở về kinh thành không bao lâu liền đi Hoa Lâm tự dâng hương, Hoa Lâm tự Phổ An sư thái nói chỉ cần nàng thành tâm ngày ngày sao hiếu kinh sao hoàn một năm, đến lúc đó đem đốt cho phụ mẫu ở dưới cửu tuyền, sẽ làm phụ mẫu ở dưới cửu tuyền sống tốt hơn. Đối với hài tử đột nhiên mất song thân khi ấy mà nói, không thể nghi ngờ chính là cập thời vũ (cơn mưa đúng ngày hạn hán). Bởi vậy, kiếp trước nàng một mực kiên trì sao chép kinh thư, kiên trì một năm, mỗi ngày đều vùi đầu trong kinh thư. Vì thế mà bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
Cổ ma ma thấy Nguyệt Dao thần sắc nhất mạt tự tiếu phi tiếu, thâm tâm hoảng hốt. Thế nhưng nghĩ mình đã đồng ý với đại phu nhân, chỉ có thể nhắm mắt theo lao mà nói: "Tiểu thư, vạn vạn không thể bỏ dở nửa chừng a! Sư thái nói, nhất định phải chí thành chi tâm."
Nguyệt Dao đưa tay nhẹ nhàng đặt ngân sai trên bàn trang điểm: "Ma ma yên tâm, cái gì phải làm cái gì không nên làm, trong lòng ta đều biết. Ma ma, tuổi tác bà nay cũng cao, thức đêm đối với thân thể không tốt, ma ma sau nàynhất định phải hảo hảo dưỡng thân thể. Sự tình trong viện cứ giao lại cho Mộ thu cùng mấy người Hoa Lôi là được."
Cổ ma ma vốn muốn nói bản thân còn làm được, nhưng khi nhìn Nguyệt Dao nhìn cũng không nhìn bà ta, trực tiếp kêu Mộ Thu tiến vào, đành ngượng ngùng đi ra ngoài.
Nguyệt Dao chờ bà ta đi ra ngoài, trong mắt liền xẹt qua một tia châm biếm. Xem Mạc thị đây là sốt ruột lắm rồi, thế nên mới để cho Cổ ma ma tới đây thử dò xét nàng. Bất quá bây giờ còn có tổ mẫu tọa trấn, Mạc thị có muốn cũng không dám có động tác gì. Bằng không tổ mẫu chắc chắn không tha cho bà ta.
Nguyệt Dao nằm xuốnggiường sau, lật qua lật lại không thể nào ngủ được, ý nghĩ trong đầu đã loạn thất bát tao quán lại thành một đoàn. Nguyệt Dao ngủ không được, bèn dứt khoát đứng dậy đi đến tiểu phật đường. Nguyệt Dao nhìn đầy bàn kinh thư, cũng không có như thưòng lệ lui tới tiếp tục sao chép kinh thư, mà là trầm tư suy nghĩ sem con đường kế tiếp nàng nên đi thế nào.
Nguyệt Dao ngồi trên ghế, nhìn ánh trăng tròn trịa bên ngoài. Nàng đời này trở về, không phải là vì phòng bị, càng không phải là vì cùng Mạc thị tranh đấu. Chỉ cần nàng có lòng đề phòng đối với Mạc thị, nàng sẽ không bị bà ta lừa gạt lần nữa, lại tìm thêm ngoại nhân làm chỗ dựa, không như trước cô linh linh không ai giúp đỡ, Mạc thị sẽ có không lá gan nghĩ đến chuyện bán nàng đi.
Mọi chuyện như vậy xong, sau này nàng sẽ làm cái gì đây? Cũng không thể cả đời lại cứ như vậy, đần độn, mơ hồ mà sống tiếp.
Nguyệt Dao trong óc loạn một đoàn. Vô tình lại nhìn về phía bức tranh đang treo trên tường kia. Nguyệt Dao cứ như vậy ngơ ngác mà nhìn nó, từ từ mà nhớ lại những tháng ngày nàng sống trong am ni cô.
Trong am ni cô có rất nhiều nữ tử. Những nữ tử này nếu là có người trong nhà nhớ đến, từng tháng đều có bạc có lương thực tặng tới đây, vậy liền áo cơm không lo; ngoài ra còn có một đại bộ phận là do không có nhà để về liền dấn thân vào am ni cô. Đám người kia sẽ tự lực cánh sinh, bởi vì am ni cô không có khả năng nuôi không người nào cả. Để có thể sinh sống, những nữ nhân này sẽ làm việc kiếm tiền. Đại bộ phận đều chọn thêu thùa ngoài ra còn làm một ít chuyện khác, còn một nhóm nhỏ không làm được chỉ có thể đi làm một ít việc nặng, đều là nhũng công việc khổ cực.
Nàng đã ở am ni cô sau, mới phát hiện bản thân cái gì cũng không biết. Nấu ăn không biết, nữ hồng không biết, cái gì cũng đều không. Làm sư phụ quản sự am ni cô chỉ cần nhìn đến nàng liền cau mày. Thời gian dài, đừng nói quản sự sư phụ, những nữ tử khác cũng đều khinh bỉ nàng. Coi nàng chẳng khác gì một kẻ chỉ biết ăn bám.
Sau này sư thái trong am phát hiện chữ viết của nàng thực đẹp, mới để cho nàng đi sao chép kinh thư. Lại trong quá trình sao chép kinh thư mà phát hiện họa nghệ của nàng cũng thục tốt lắm. Vì vậy, nàng sau này dựa vào việc sao chép kinh thư và vẽ tranh Bồ Tát vì am ni cô kiếm tiền. Mang tới lượng bạc thu vào không ít, cuộc sống của nàng ở am ni cô mới tốt hơn.
Nguyệt Dao ngồi ở trên bàn, ngẩng đầu nhìn bức nhật lạc sơn cư đồ. Đời này tuy rằng không muốn tiếp tục mang cái danh tài nữ, thế nhưng tài nghệ bàng thân vạn vạn không thể ném. Không những không thể ném, còn phải tỉ mỉ học tập ích cầu tinh tế, cố gắng tiến bộ. Như vậy thật có chuyện gì vạn nhất, nàng cùng đệ đệ cũng có thể dựa vào chúng nó mà sống sót.
Nguyệt Dao suy nghĩ hội họa, nhịn không được nghĩ tới Văn tiên sinh ban đầu vẫn đối với nàng mà nói đáng tiếc, đáng tiếc cho thiên phú của nàng. Nếu là nàng là thân nam nhi tiên sinh nhất định thu làm đệ tử, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại sinh ra là thân nữ nhi.
Năm ấy văn thành bay liệng Văn tiên sinh là bởi vì trả bằng hữu một cái nhân tình mới đáp ứng Liên Đống Bác chỉ bảo Nguyệt Dao. SauVăn tiên sinh mới biết Nguyệt Daohọa nghệ thiên phú kinh người, thế nhưng bởi vì Nguyệt Dao là nữ nhi, Văn tiên sinh cũng không thu nàng vi đệ tử. Nguyên nhân rất đơn giản, nữ nhi gia đối với bọn hắn mà nói, nữ nhân đều phải xuất giá sinh hài tử chăm lo việc nhà. Học họa kỹ chỉ để bồi dưỡng thêm khí chất cùng đức hạnh mà thôi, các nàng đảm đương không nổi việc thực hiện một sự tình nghiêm chỉnh như vậy. Tuy rằng Văn tiên sinh ôm ý nghĩ như vậy, nhưng vẫn đối với nàng không khác gì đệ tử của mình thực nghiêm khắc, dùng hết mười phần tâm tư chỉ dạy nàng. Dạy cũng là dạy hết bốn năm, tạo cho nàng nền tảng chắc chắn. Đáng tiếc đúng lúc đó trong nhà gặp chuyện không may, còn không có học sâu hơn một tầng đã phải trở về kinh. Sau trở về kinh thành cũng không có thỉnh tiên sinh đến giáo dưỡng, mọi thứ đều do chính tự nàng tìm tòi mà ra tới.
Nguyệt Dao nắm chặt tay, thư pháp tựa như đã đến đỉnh sẽ không thể tiến thêm bước nữa. Thế nhưng với họa nghệ nàng vẫn chỉ là người mới nhập môn, nàng còn rất nhiều không gian để phát triển. Họa nghệ nếu muốn tiến thêm từng bước, chỉ có thể xin giúp đỡ tiên sinh. Nếu muốn cho tiên sinh thu nàng làm đệ tử truyền thụ là không thể nào. Thế nhưng nếu đụng tới nan đề hướng tiên sinh thỉnh giáo, tiên sinh nhất định sẽ chỉ điểm cho nàng. Tuy rằng kiếp trước học tập không có hệ thống, cũng không có đi sâu hơn từng bước nghiên cứu, thế nhưng cũng có hơn hai mươi năm kinh nghiệm cùng kỹ xảo hội hoạ. Lại thêm tiên sinh chỉ điểm, họa nghệ của nàng nhất định có thể tăng lên nhiều hơn vài cái nấc.
Nguyệt Dao tính toán nửa ngày, đối con đường để đi thời gian tới có một phương hướng cái rõ ràng hơn. Tâm đã định, khủng hoảng trong lòng cũng tiêu tán không ít. Nguyệt Dao trở về phòng nằm trên giường, lại nhịn không được mà hồi tưởng đến Chính ca nhi một buổi chiều cũng chỉ nhận thức mười chữ.
Nguyệt Dao đối với cái này thật buồn bực. Chính ca nhi vỡ lòng vốn dĩ đã chậm hơn những hài tử cùng tuổi, tốc độ học tập đem so với rùa đen bò đi còn chậm hơn. Dựa theo cái tốc độ này, đến lúc đó có thể sẽ rớt lại phía sau một đoạn lớn. Tiến sĩ, cử nhân … vân vân… , Nguyệt Dao cũng không suy nghĩ không trông mong gì nữa rồi. Dựa theo tiến độ này, Chính ca nhi có thể thi đỗ tú tài đã là lão Thiên thương xót ban ân cho rồi.
Nguyệt Dao cười khổ, nàng thực không biết vì sao tư chất đệ đệ lại kém như vậy. Đệ đệ cùng phụ thân làm sao lại cùng nàng sai khác nhiều như vậy. Nếu có thể, nàng tình nguyện để chính bình thường một chút, đổi lại cho đệ đệ thêm một phần thông tuệ!
Nguyệt Dao dạy Chính ca nhi học sau lập tức nàng liền hiểu được, vì sao tất cả mọi người đều nói Chính ca nhi tư chất không tốt. Tư chất hắn như vậy quả thật là kém đến nổi không thể nào kém hơn được nữa. Nàng học một lần là có thể nhớ vài thứ, Chính ca nhi học đến mười lần đều không nhớ xuống được vài chữ.
Nguyệt Dao khinh khinh khẽ thở dài một hơi.
Chính ca nhi thực mẫn cảm, thấy bộ dạng Nguyệt Dao cau mày thở dài. Lắp bắp hỏi: "Tỷ tỷ, là đệ không tốt, có phải đệ thực sự rất ngốc nghếch hay không?"
Nguyệt Dao suy nghĩ một chút mới trả lời hắn. So với việc nói ra bất kỳ lời an ủi nào, cũng đều không bằng đem sự thực nói cho hắn biết, như vậy cũng tốt dễ dàng thúc giục Chính ca nhi cố gắng nhiều hơn. Một mực phủ nhận trái lại càng tỏ ra không chân thật: "Chính ca nhi, tư chất đệ so với người bình thường chính là thiếu chút, nhưng những cái này không chứng tỏ rằng kỳ thực đệ là người ngốc nghếch. Chính ca nhi, một người có thể thành công hay không then chốt không nằm ở tư chất, mà là ở tâm tính cùng nghị lực của người đó. Tư chất của đệ so với người bình thường kém hơn, thế thì sau này đệ càng phải cố gắng nhiều hơn người khác để bù đắp lại phần thua kém đó. Chính ca nhi, chỉ cần đệ có thể nỗ lực hơn người khác gấp mười lần thậm chí hai mươi lần để sẽ làm được tốt hơn họ. Cái cần quan tâm ở đây đó là, Chính ca nhi, đệ có thể chịu đựng được ở khổ sở như thế hay không."
Chính ca nhi lắc lắc tiểu đầu nói: "Đệ không sợ chịu khổ, đệ nhất định sẽ nghe lời của tỷ tỷ. Nỗ lực học tập thật nhiều thật tốt." Chịu khổ chịu tội hắn đều không sợ, có sợ chính là sợ tỷ tỷ ghét bỏ hắn ngu ngốc, không cần hắn nữa.
Nguyệt Dao vui mừng nói: "Ừ, chỉ cần Chính ca nhi có quyết tâm này, tương lai sẽ không kém hơn ai khác." Học tập dựa vào sự dẻo dai quyết chí cùng bền lòng. Có không ít người có tư chất tốt lại bởi vì lười biếng sau cùng đều trở nên hoang phế, thành đồ bỏ đi. Chỉ cần có nghị lực, kiên nhẫn tâm tư. Nguyệt Dao tin tưởng cho dù sau này không thể thành rồng thành phụng, Chính ca nhi tuyệt đối sẽ không thành trùng.
Chính ca nhi gật đầu thật mạnh: "Đệ nghe lời tỷ tỷ."
Gió nhẹ thổi tới bên song cửa, cửa sổ bị thổi trúng vù vù đạp vào mà vang lên tiếng dộng lớn. Gió dường như không nhìn được hai cái người trong phòng kia mải mê đầu nhập muốn thức tỉnh bọn họ. Nhưng là, dẫu có gây thêm tiếng vang lớn hơn nữa cũng không thể làm cho hai người kia chú ý đến.
Nguyệt Dao chỉ bảo Chính ca nhi nhận chữ liên tục một buổi chiều mãi đến giờ Dậu hai khắc (sáu giờ chiều). Một buổi chiều Chính ca nhi lại nhận thức mười cái chữ: Triệu, tiễn, tôn, lý chu, ngô, trịnh, vương, phùng, trần.
Nguyệt Dao không tự chủ được mà thở dài một hơi. Năm đó cha nàng chỉ một ngày đêm đã đem Bách Gia tính đều học hết rồi, nàng khi nhỏ học vỡ lòng cũng chỉ dùng nửa ngày liền đem Bách Gia tính nhận thức toàn bộ rồi, hơn thế nữa nàng còn có thể đọc làu làu. Nhưng bây giờ nhìn tốc độ nhận thức chữ của Chính ca nhi, nếu muốn biết hết toàn bộ Bách Gia tính đoán chừng phải học một tháng mới có thể hoàn thành. Trước nàng phải bảo đảm được rằng Chính ca nhi học qua có thể nhớ kỹ, sẽ không là ngày mai tỉnh lại liền đem mọi thứ quên sạch đi, bằng không...
Nguyệt Dao thật sâu đến một hơi thở phía sau, ở trong lòng tự an ủi bản thân rằng nàng không đặt kỳ vọng cao vào hắn, kỳ vọng không cao. Cái đệ đệ này là nàng may mắn được trở về, nàng không trông cậy vào hắn đỗ Tiến sĩ, Cử nhân, cũng không cầu hắn môn quan minh diệu ( đại khái có thể hiểu là làm rạng rỡ tổ tông), mà chỉ cần hắn bình an lớn lên, không đứt mất huyết mạch chi thứ hai, nàng về sau có người nhà có chỗ để dựa vào, sẽ không còn là một người bơ vơ, cô khổ.
Nguyệt Dao cứ như vậy tự an ủi bản thân nửa ngày, thế này mới đem suy nghĩ, tâm tình bình tĩnh xuống tới.
Tỉnh táo lại sau Nguyệt Dao không thể không vui mừng ở am ni cô ngây người mười năm, sớm đem tính tình của nàng mài bớt rồi. Bằng không liền hướng về phía Chính ca nhi như gỗ mục vậy tư chất, lấy đời trước bản tính cao ngạo thanh cao của nàng mà nói, sợ là sớm không còn chút nào kiên nhẫn mà dạy tiếp mà nhanh chóng sai người đem Chính ca nhi ném ra ngoài rồi.
Nguyệt Dao vừa nhìn, thấy canh giờ cũng kém không nhiều lắm, nên nghỉ ngơi rồi. Nắm tay của Chính ca nhi đi ra ngoài, nghỉ ngơi thêm một chút, đồ ăn liền đưa tới rồi.
Nguyệt Dao thấy trên bàn món ăn phong phú, đưa mắt nhìn sang phía Mộ Thu. Mộ Thu chưởng quản ẩm thực của nàng, để nàng nói vẫn rõ ràng hơn.
Mộ Thu vừa cười vừa nói: "Đây là phân lệ của tiểu thư cùng thiếu gia hai người." Mộ Thu ý tứ, Đình Chính cũng dựa theo quy cách của thiếu gia trong phủ mà phân đến. Cho nên nói bữa ăn này so với ngày xưa lại thêm phần phong phú.
Nguyệt Dao gật đầu một cái, đây là những mà các nàng nên được, cũng không có gì phải ngượng ngùng.
Hai người rửa tay ngồi vào bàn ăn. Bây giờ Chính ca nhi cũng sẽ không giống buổi trưa ngại ngùng, dùng xong một chén liền chủ động đưa sang để cho Hoa Lôi thêm cơm cho hắn.
Nguyệt Dao nhìn Chính ca nhi cười cười, tỏ ý cổ vũ. Chính ca nhi nhìn thấy mặt mày liền rạng rỡ hơn. Nguyệt Dao trong tâm cảm thán, hài tử này nhũng thứ hắn đòi hỏi thật thấp.
Dùng xong bữa tối, Nguyệt Dao mang Chính ca nhi đi dạo trong viện. Tịch dương tây hạ, đem hai cái bóng của hai người, một dài một ngắn kéo dài thật dài.
Nguyệt Dao nhìn hai cái bóng đột nhiên nói: "Chính ca nhi, đệ đọc lại những chữ đã học ngày hôm nay một lần cho tỷ tỷ nghe xem." Mặc dù chỉ có mười chữ, nhưng Nguyệt Dao vẫn mong muốn Chính ca nhi có thể đem những gì học được nhớ thật kỹ.
Chính ca nhi cao giọng đọc, Nguyệt Dao ở bên cạnh yên lặng lắng nghe. Có thể đọc thuộc lòng đi ra là bình thường, nếu mà đến cả đọc thuộc lòng cũng không được nàng thực sẽ khóc mất! Buổi tối, Nguyệt Dao không tiếp tục dạy Chính ca nhi nhận chữ, mà là cho Chính ca nhi bắt đầu luyện tự. Nguyệt Dao viết chữ triệu sau liền nói: "Từ hôm nay trở đi, ban ngày đệ sẽ học chữ, buổi tối luyện tự."
Thể chữ Liễu xưa nay vốn có thanh danh 'Thư quý sấu* ngạnh** phương thông thần'. Liễu công Khải thư, so với thể chữ Nhan, nét chữ lại có thêm phần cứng rắn lại mảnh dẻ , có câu danh xưng "Nhan cân liễu cốt". Bởi vậy Liên Đống Bác thực thích, vẫn luôn luyện thể chữ Liễu. Nàng cũng kế thừa cái thói quen này từ phụ thân. Luyện nên một tay chữ Liễu thực tốt. Nguyệt Dao một tay Liễu tự cũng nhận được một hồi tán thưởng của rất nhiều người. Dùng chữ của nàng để cho Chính ca nhi vỡ lòng cũng đủ dùng.
*Sấu : gầy, mảnh dẻ.
** Ngạnh: cứng rắn.
Chính ca nhi thành thật nghe Nguyệt Dao giải thích thể chữ Liễu, nghe xong mới ngước nhìn Nguyệt Dao nói: "Tỷ tỷ, cái gì là thể chữ Liễu a?" Buổi chiều dạy hắn, Nguyệt Dao đã khuyến khích hắn cái gì không biết liền hỏi. Không được sợ bị mất thể diện, sợ là cái gì cũng không biết lại còn tỏ vẻ hiểu mà không chịu hỏi. Không hiểu không biết vậy nên hỏi, có như vậy mới tiến bộ hơn.
Chính ca nhi là một hảo hài tử, không biết liền hỏi.
Nguyệt Dao gặp Chính ca nhi mở miệng hỏi, tâm thực vui mừng. Nàng từ tốn giải thích cho hắn biết cái gì là thể chữ Liễu, cái gì là thể chữ Nhan.
Nguyệt Dao viết chữ xong liền để cho Chính ca nhi luyện, ngay sau đó nàng cảm thấy bản thân không có chuyện gì làm nữa rồi. Nhìn Chính ca nhi luyện chữ, Nguyệt Dao nghĩ Liễu tự mình cũng đã luyện đến đỉnh điểm rồi, có luyện thêm nữa cũng không khả năng tiến bộ, vẫn nên tập thêm một loại thể tự khác mà thôi. Nguyệt Dao ở trên giá sách tìm tòi thật lâu, cũng không tìm ra được một bảng chữ mẫu hợp tâm vừa ý nàng. Sau cùng đành lấy một quyển tuỳ bút của phụ thân xem.
Chính ca nhi toàn bộ buổi tối luyện tự nửa canh giờ, tiếp đó luyện tập mười nhân tự ban ngày học được. Nguyệt Dao thở dài một hơi, hoàn hảo, cả đêm luyện mười chữ cũng không có khó chịu, không nhịn được.
Nguyệt Dao rốt cục phát hiện ưu điểm đầu tiên của Chính ca nhi, đủ kiên trì, nhẫn nại.
Xem sắc trời cũng đã tối, Nguyệt Dao để cho Chính ca nhi đi nghỉ ngơi. Quy định hắn ngày mai vào giờ Thìn hai khắcphải dậy học thuộc lòng những gì đã học hôm nay (mặc dù chỉ là mười cái nhân tự, nhưng là cũng phải đọc thuộc lòng. Phải dưỡng thành thói quen tốt).
Nguyệt Dao ở trong bão hạ***, Chính ca nhi an bài ở tại đông sương phòng. Nguyệt Dao cho Tế Quyên cùng Tế Vũ hầu hạ Chính ca nhi. Hai tỷ đệ ở hai phòng cách nhau thật gần, như vậy cũng thuận tiện chiếu cố hơn.
*** cái phòng này gọi là bão hạ hay mái hiên, chái sau gì đều được nhưng ta k biết phải để sao đành để nguyên thế này vậy. Cái này đã có giải thích trong chương 8.
Nguyệt Dao đã quyết định quản sự ma ma bên cạnh Chính ca nhi sẽ là Đặng ma ma, thiếp thân nha hoàn lúc này nàng còn không có định, thế nhưng phải là nàng người tin cẩn. Tuỳ tùng gã sai vặt thiếp thân của hắn cũng phải tỉ mỉ mà chọn.
Nguyệt Dao rất rõ ràng, đối với dùng người, dùng mưu kế, nàng chỉ thuộc giai đoạn sơ cấp, những thứ cần học còn rất nhiều.
Nghĩ tới tình cảnh mà mình phải đối mặt, Nguyệt Dao bức thiết mong muốn Đặng ma ma có thể mau chóng một chút trở về. Có Đặng ma ma ở bên cạnh chỉ điểm nàng, nàng có thể bớt phải đi đường vòng hơn rất nhiều.
Nguyệt Dao ngồi ở trên bàn trang điểm, tự mình tháo xuống trâm cài trên đầu. Từ trong gương đồng nhìn Cổ ma ma đang đi tới. Hai ngày nay, Nguyệt Dao cũng không có đối Cổ ma ma bày sắc mặt. Dù không bãi sắc mặt nhưng cũng không hề thân cận như trước đây, hầu hạ mọi thứ đều để cho Hoa Lôi cùng Mộ Thu làm. Hoàn toàn không quan tâm đến bà ta.
Cổ ma ma nhận lấy lược từ tay Hoa Lôi đi tới, chuẩn bị chải tóc cho Nguyệt Dao. Hoa Lôi nhìn Nguyệt Dao, thấy chủ tử gật đầu, nàng lúc này mới lui sang một bên.
Nguyệt Dao lạnh nhạt nhìn Cổ ma ma mang thần tình lấy lòng, nịnh nọt mà chải tóc cho nàng, nhìn nhìn lòng mỗi lúc lại càng lãnh trào hơn (lạnh lùng, trào phúng). Đời trước nàng tại sao lại không nhận rõ bản chất người này kia chứ, nàng thực không biết một đôi mắt kia của nàng lúc ấy là dùng để làm cái gì.
Bất quá Nguyệt Dao cũng không có mở miệng tiếp tục răn dạy, chuyện lúc trước coi như bực bội mà vắng vẻ bà ta vài ngày, bây giờ nàng mà vô duyên vô cớ mở miệng răn dạy, sẽ gây trở ngại tới danh tiếng của nàng. Đã trải qua một kiếp, tự sát cũng đã nhiều lần, nàng kỳ thực đã không mấy quan tâm đến cái thứ gọi là danh tiếng kia nữa, thế nhưng vì một người như vậy mà làm bại hoại danh tiếng của mình, cái này không đáng giá. Nhịn thêm một chút, nhịn hai ngày nữa là xong mọi chuyện rồi.
Cổ ma ma đem tóc Nguyệt Dao chải thuận, tiểu tâm dực dực thưa: "Tiểu thư, người hôm nay còn chưa sao chép kinh thư đâu?"
Nguyệt Dao lạnh nhạt nói: “ Dạy dỗ Chính ca nhi nhận tự, nuôi nấng Chính ca nhi, bồi dưỡng cho hắn lớn lên thành người, đây mới là đối phụ mẫu lớn nhất hiếu thuận." Sao chép kinh thư kia chỉ là bị người khác mang nhập bẩy rập mà thôi, không đáng quan tâm. Đương nhiên, kinh thư nàng vẫn sẽ tiếp tục sao chép. Chỉ là đem thời gian nới dài ra mà thôi, cũng không giới hạn bản thân chỉ xoay quanh việc sao chép kinh thư nữa.
Tay Cổ ma ma dừng lại trong chốc lát, sau đó vội vã nói: "Tiểu thư, người làm sao có thể làm như vậy được chứ. Tiểu thư, Phổ An sư thái có nói..." Bà ta mấy mấy ngày nay sở dĩ chịu an tĩnh như vậy, chính là muốn âm thầm kiểm tra hạ nhân bên dưới, suy cho cùng có lẽ là do kẻ nào đó ở trước mặt tiểu thư huyên thuyên miệng lưỡi mà nói bậy thôi. Hơn nữa đêm hôm đó bà ta cũng không biết tiểu thư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Muốn hỏi Mộ Thu, Mộ Thu cũng lắc đầu, chỉ nói ngày ấy tiểu thư bị tia sấm chớp nổ vang nên bị kinh hãi, cái khác mọi chuyện hết thảy đều tốt, không có gì bất thường.
Lời này nếu do Hoa Lôi nói, bà ta khẳng định sẽ không tin một chữ. Thế nhưng người nói lại là Mộ Thu, Mộ Thu vốn nổi danh thành thật, không nói láo bao giờ, thế nên lời nàng ta nói khiến bà ta thực tin tưởng.
Nguyệt Dao có thể cùng Hoa Lôi nói chuyện mẫu thân báo mộng cho nàng, nhưng đối Mộ Thu là không nói nửa chữ. Chuyện này không phải là do Nguyệt Dao không tin Mộ Thu, mà là nàng quá rõ ràng tính tình của Mộ Thu, nàng ta quá mức thành thật, thành thật quá mà nói kỳ thực chính là ngu xuẩn. Nguyệt Dao không sợ Mộ Thu phản bội nàng, nhưng cũng không thể cam đoan Mộ Thu sẽ không bị người khác tính toán mà nói thật.
Nguyệt Dao nhìn phía Cổ ma ma, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt. Nàng trở về kinh thành không bao lâu liền đi Hoa Lâm tự dâng hương, Hoa Lâm tự Phổ An sư thái nói chỉ cần nàng thành tâm ngày ngày sao hiếu kinh sao hoàn một năm, đến lúc đó đem đốt cho phụ mẫu ở dưới cửu tuyền, sẽ làm phụ mẫu ở dưới cửu tuyền sống tốt hơn. Đối với hài tử đột nhiên mất song thân khi ấy mà nói, không thể nghi ngờ chính là cập thời vũ (cơn mưa đúng ngày hạn hán). Bởi vậy, kiếp trước nàng một mực kiên trì sao chép kinh thư, kiên trì một năm, mỗi ngày đều vùi đầu trong kinh thư. Vì thế mà bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
Cổ ma ma thấy Nguyệt Dao thần sắc nhất mạt tự tiếu phi tiếu, thâm tâm hoảng hốt. Thế nhưng nghĩ mình đã đồng ý với đại phu nhân, chỉ có thể nhắm mắt theo lao mà nói: "Tiểu thư, vạn vạn không thể bỏ dở nửa chừng a! Sư thái nói, nhất định phải chí thành chi tâm."
Nguyệt Dao đưa tay nhẹ nhàng đặt ngân sai trên bàn trang điểm: "Ma ma yên tâm, cái gì phải làm cái gì không nên làm, trong lòng ta đều biết. Ma ma, tuổi tác bà nay cũng cao, thức đêm đối với thân thể không tốt, ma ma sau nàynhất định phải hảo hảo dưỡng thân thể. Sự tình trong viện cứ giao lại cho Mộ thu cùng mấy người Hoa Lôi là được."
Cổ ma ma vốn muốn nói bản thân còn làm được, nhưng khi nhìn Nguyệt Dao nhìn cũng không nhìn bà ta, trực tiếp kêu Mộ Thu tiến vào, đành ngượng ngùng đi ra ngoài.
Nguyệt Dao chờ bà ta đi ra ngoài, trong mắt liền xẹt qua một tia châm biếm. Xem Mạc thị đây là sốt ruột lắm rồi, thế nên mới để cho Cổ ma ma tới đây thử dò xét nàng. Bất quá bây giờ còn có tổ mẫu tọa trấn, Mạc thị có muốn cũng không dám có động tác gì. Bằng không tổ mẫu chắc chắn không tha cho bà ta.
Nguyệt Dao nằm xuốnggiường sau, lật qua lật lại không thể nào ngủ được, ý nghĩ trong đầu đã loạn thất bát tao quán lại thành một đoàn. Nguyệt Dao ngủ không được, bèn dứt khoát đứng dậy đi đến tiểu phật đường. Nguyệt Dao nhìn đầy bàn kinh thư, cũng không có như thưòng lệ lui tới tiếp tục sao chép kinh thư, mà là trầm tư suy nghĩ sem con đường kế tiếp nàng nên đi thế nào.
Nguyệt Dao ngồi trên ghế, nhìn ánh trăng tròn trịa bên ngoài. Nàng đời này trở về, không phải là vì phòng bị, càng không phải là vì cùng Mạc thị tranh đấu. Chỉ cần nàng có lòng đề phòng đối với Mạc thị, nàng sẽ không bị bà ta lừa gạt lần nữa, lại tìm thêm ngoại nhân làm chỗ dựa, không như trước cô linh linh không ai giúp đỡ, Mạc thị sẽ có không lá gan nghĩ đến chuyện bán nàng đi.
Mọi chuyện như vậy xong, sau này nàng sẽ làm cái gì đây? Cũng không thể cả đời lại cứ như vậy, đần độn, mơ hồ mà sống tiếp.
Nguyệt Dao trong óc loạn một đoàn. Vô tình lại nhìn về phía bức tranh đang treo trên tường kia. Nguyệt Dao cứ như vậy ngơ ngác mà nhìn nó, từ từ mà nhớ lại những tháng ngày nàng sống trong am ni cô.
Trong am ni cô có rất nhiều nữ tử. Những nữ tử này nếu là có người trong nhà nhớ đến, từng tháng đều có bạc có lương thực tặng tới đây, vậy liền áo cơm không lo; ngoài ra còn có một đại bộ phận là do không có nhà để về liền dấn thân vào am ni cô. Đám người kia sẽ tự lực cánh sinh, bởi vì am ni cô không có khả năng nuôi không người nào cả. Để có thể sinh sống, những nữ nhân này sẽ làm việc kiếm tiền. Đại bộ phận đều chọn thêu thùa ngoài ra còn làm một ít chuyện khác, còn một nhóm nhỏ không làm được chỉ có thể đi làm một ít việc nặng, đều là nhũng công việc khổ cực.
Nàng đã ở am ni cô sau, mới phát hiện bản thân cái gì cũng không biết. Nấu ăn không biết, nữ hồng không biết, cái gì cũng đều không. Làm sư phụ quản sự am ni cô chỉ cần nhìn đến nàng liền cau mày. Thời gian dài, đừng nói quản sự sư phụ, những nữ tử khác cũng đều khinh bỉ nàng. Coi nàng chẳng khác gì một kẻ chỉ biết ăn bám.
Sau này sư thái trong am phát hiện chữ viết của nàng thực đẹp, mới để cho nàng đi sao chép kinh thư. Lại trong quá trình sao chép kinh thư mà phát hiện họa nghệ của nàng cũng thục tốt lắm. Vì vậy, nàng sau này dựa vào việc sao chép kinh thư và vẽ tranh Bồ Tát vì am ni cô kiếm tiền. Mang tới lượng bạc thu vào không ít, cuộc sống của nàng ở am ni cô mới tốt hơn.
Nguyệt Dao ngồi ở trên bàn, ngẩng đầu nhìn bức nhật lạc sơn cư đồ. Đời này tuy rằng không muốn tiếp tục mang cái danh tài nữ, thế nhưng tài nghệ bàng thân vạn vạn không thể ném. Không những không thể ném, còn phải tỉ mỉ học tập ích cầu tinh tế, cố gắng tiến bộ. Như vậy thật có chuyện gì vạn nhất, nàng cùng đệ đệ cũng có thể dựa vào chúng nó mà sống sót.
Nguyệt Dao suy nghĩ hội họa, nhịn không được nghĩ tới Văn tiên sinh ban đầu vẫn đối với nàng mà nói đáng tiếc, đáng tiếc cho thiên phú của nàng. Nếu là nàng là thân nam nhi tiên sinh nhất định thu làm đệ tử, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại sinh ra là thân nữ nhi.
Năm ấy văn thành bay liệng Văn tiên sinh là bởi vì trả bằng hữu một cái nhân tình mới đáp ứng Liên Đống Bác chỉ bảo Nguyệt Dao. SauVăn tiên sinh mới biết Nguyệt Daohọa nghệ thiên phú kinh người, thế nhưng bởi vì Nguyệt Dao là nữ nhi, Văn tiên sinh cũng không thu nàng vi đệ tử. Nguyên nhân rất đơn giản, nữ nhi gia đối với bọn hắn mà nói, nữ nhân đều phải xuất giá sinh hài tử chăm lo việc nhà. Học họa kỹ chỉ để bồi dưỡng thêm khí chất cùng đức hạnh mà thôi, các nàng đảm đương không nổi việc thực hiện một sự tình nghiêm chỉnh như vậy. Tuy rằng Văn tiên sinh ôm ý nghĩ như vậy, nhưng vẫn đối với nàng không khác gì đệ tử của mình thực nghiêm khắc, dùng hết mười phần tâm tư chỉ dạy nàng. Dạy cũng là dạy hết bốn năm, tạo cho nàng nền tảng chắc chắn. Đáng tiếc đúng lúc đó trong nhà gặp chuyện không may, còn không có học sâu hơn một tầng đã phải trở về kinh. Sau trở về kinh thành cũng không có thỉnh tiên sinh đến giáo dưỡng, mọi thứ đều do chính tự nàng tìm tòi mà ra tới.
Nguyệt Dao nắm chặt tay, thư pháp tựa như đã đến đỉnh sẽ không thể tiến thêm bước nữa. Thế nhưng với họa nghệ nàng vẫn chỉ là người mới nhập môn, nàng còn rất nhiều không gian để phát triển. Họa nghệ nếu muốn tiến thêm từng bước, chỉ có thể xin giúp đỡ tiên sinh. Nếu muốn cho tiên sinh thu nàng làm đệ tử truyền thụ là không thể nào. Thế nhưng nếu đụng tới nan đề hướng tiên sinh thỉnh giáo, tiên sinh nhất định sẽ chỉ điểm cho nàng. Tuy rằng kiếp trước học tập không có hệ thống, cũng không có đi sâu hơn từng bước nghiên cứu, thế nhưng cũng có hơn hai mươi năm kinh nghiệm cùng kỹ xảo hội hoạ. Lại thêm tiên sinh chỉ điểm, họa nghệ của nàng nhất định có thể tăng lên nhiều hơn vài cái nấc.
Nguyệt Dao tính toán nửa ngày, đối con đường để đi thời gian tới có một phương hướng cái rõ ràng hơn. Tâm đã định, khủng hoảng trong lòng cũng tiêu tán không ít. Nguyệt Dao trở về phòng nằm trên giường, lại nhịn không được mà hồi tưởng đến Chính ca nhi một buổi chiều cũng chỉ nhận thức mười chữ.
Nguyệt Dao đối với cái này thật buồn bực. Chính ca nhi vỡ lòng vốn dĩ đã chậm hơn những hài tử cùng tuổi, tốc độ học tập đem so với rùa đen bò đi còn chậm hơn. Dựa theo cái tốc độ này, đến lúc đó có thể sẽ rớt lại phía sau một đoạn lớn. Tiến sĩ, cử nhân … vân vân… , Nguyệt Dao cũng không suy nghĩ không trông mong gì nữa rồi. Dựa theo tiến độ này, Chính ca nhi có thể thi đỗ tú tài đã là lão Thiên thương xót ban ân cho rồi.
Nguyệt Dao cười khổ, nàng thực không biết vì sao tư chất đệ đệ lại kém như vậy. Đệ đệ cùng phụ thân làm sao lại cùng nàng sai khác nhiều như vậy. Nếu có thể, nàng tình nguyện để chính bình thường một chút, đổi lại cho đệ đệ thêm một phần thông tuệ!
Danh sách chương