Rạng sáng ngày thứ hai đã có thợ thủ công qua đây, chỉ làm hơn nửa ngày đã sửa chữa tốt nhà bếp nhỏ. Nhà bếp nhỏ rực rỡ hẳn lên, sau này muốn làm cơm nấu nước gì đều rất tiện lợi.
Đặng ma ma thật cao hứng, Lan Khê viện cách phòng bếp xa như vậy, bà đang lo lắng trời sắp vào đông rồi, mùa đông lạnh lẽo, lấy cơm nước từ trong phòng bếp lớn đưa về tới Lan Khê viện thì cơm và thức ăn đều lạnh. Cho dù có muốn uống ngụm nước ấm cũng không có mà uống. Không nghĩ tới lão phu nhân đều nghĩ hết cả rồi, trực tiếp sửa chữa nhà bếp nhỏ trong Lan Khê viện ra, về sau cũng thuận tiện.
Xảo Lan nhìn Đặng ma ma thoải mái như vậy cũng nở nụ cười, tuổi tác lão phu nhân đã cao nào có sức mà suy nghĩ chu toàn như vậy, tất nhiên là do cô nương yêu cầu. Mấy tháng này cô nương đã có sự thay đổi thật sự rất lớn, biết bày mưu tính kế cho chính bản thân mình rồi, này đều là chuyện tốt. Trước đây Xảo Lan vẫn còn lo lắng, bây giờ nhìn lại là nàng lo lắng thái quá mà thôi.
Mọi người tới Tĩnh Tư Viên, sắc mặt Nguyệt Hoàn khi nhìn về phía Nguyệt Dao rất phức tạp. Suy nghĩ suốt một buổi tối nội tâm của nàng vẫn cứ loạn xạ lên, nàng không biết vì sao mình lại rơi xuống tình trạng trình độ như vậy. Thế nhưng nếu không thỏa hiệp thì nàng và di nương còn có đệ đệ Đình Luân đều có thể bị Mạc thị quản chế, dựa theo lời giải thích của di nương thì tiền đồ và tính mệnh của họ đều nằm trong tay phu nhân, nàng không có cách nào để phản kháng. Nàng rất mâu thuẫn, ở thời đại này nàng cảm giác mình sao lại nhỏ bé vô lực như vậy.
Nguyệt Dao cảm nhận được ánh mắt phức tạp của Nguyệt Hoàn, đáp lại Nguyệt Hoàn cũng chỉ là nụ cười nhàn nhạt. Mà nụ cười của Nguyệt Dao lại càng kích thích Nguyệt Hoàn hơn.
Sáng sớm khi học quy củ, Nguyệt Hoàn lại lập lại tình trạng phát sinh vào ngày đầu tiên đi học quy củ, trong suốt quá trình này phạm lại không ít sai lầm. Đương nhiên Uông ma ma nhìn ra là do Nguyệt Hoàn có tâm sự, thế nhưng chỉ vì một vài chuyện nhỏ bên ngoài mà làm cho tâm thần bất định, có thể thấy được tố chất tâm lý vô cùng kém. Tứ cô nương có tiềm chất điều này không sai, thế nhưng tố chất tâm lý quá yếu đuối thì cũng chẳng làm nên được chuyện gì.
Một buổi sáng Nguyệt Hoàn lại bị Uông ma ma dạy dỗ đến vô cùng chật vật.
Sau khi tan lớp học mỗi người đều tự mình về viện, Nguyệt Hoàn lấy hết dũng khí nói với Nguyệt Dao: "Tam tỷ, muội có lời muốn nói riêng với tỷ." Đấu tranh suốt một buổi sáng, Nguyệt Hoàn vẫn không nhịn được muốn đem nghi vấn trong lòng hỏi ra.
Nguyệt Dao cười nói: "Được." Nàng muốn nghe xem liệu Nguyệt Hoàn có vấn đề gì mà muốn hỏi nàng, chẳng qua nhìn sơ thì chắc chắn đấy không phải là chuyện tốt lành gì.
Nguyệt Hoàn không có quanh co lòng vòng, mà nói ngay vào điểm chính: "Tam tỷ, tỷ cũng biết đại phu nhân thu mua vú nuôi của tỷ để tìm hiểu căn cơ nhà tỷ, cho nên tỷ mới trục xuất vú nuôi của tỷ đi. Không những như vậy, tỷ còn cho gọi ma ma tâm phúc của nương tỷ về bên người, dùng trăm phương nghìn kế tìm kiếm sự giúp đỡ bên nhà cậu. Tỷ là tất cả những thứ này đều là vì phòng bị phu nhân, muội nói có đúng không?"
Nguyệt Dao thật bất ngờ: "Vì cái gì mà lại đột nhiên nói những thứ này?" Nguyệt Dao tin tưởng chắc hẳn tổ mẫu cũng đoán được nàng làm nhiều chuyện như vậy, thật ra cũng vì muốn phòng bị Mạc thị. Đối với chuyện lần này Nguyệt Dao không lo lắng, coi như tổ mẫu có biết mình đề phòng Mạc thị thì bà cũng không nói gì, chỉ cần không để cho tổ mẫu biết chuyện ngay cả Đại bá phụ nàng cũng phòng là được.
Nguyệt Hoàn thấy Nguyệt Dao tránh nặng tìm nhẹ, trực tiếp nói: "Cái ta muốn biết chính là, có phải ngươi đang có ý muốn lợi dụng ta không?"
Nguyệt Dao nghe xong cảm thấy buồn cười, nhìn Nguyệt Hoàn giống như đang nhìn một người ngốc. Chẳng qua Nguyệt Dao ngược lại cũng thấy thoải mái, người thông minh cũng có lúc có rơi vào ngõ cụt: "Ngươi có cái gì tốt để cho ta lợi dụng? Không phải là ngươi đang nghi ngờ ta lợi dụng ngươi để đối phó Đại bá mẫu đấy chứ? Chỉ bằng một mình ngươi một thứ nữ nho nhỏ mà có thể đối phó được đương gia chủ mẫu. Tứ muội muội, có phải là ngươi bị ngã tới hỏng đầu thật rồi không, ngay cả phải trái cũng đều không hiểu được nữa?"
Nguyệt Hoàn bị Nguyệt Dao nói tới nỗi muốn tìm một cái động mà độn thổ xuống đó, người cổ đại đều lợi hại như vậy sao? Khiến cho Nguyệt Hoàn có cảm giác rất vô lực chỉ trong nháy mắt, chẳng qua nghĩ tới Nguyệt Dao là người trùng sinh, tình huống hẳn sẽ không giống nhau. Nguyệt Hoàn quay đầu nhìn chằm chằm Nguyệt Dao nói: "Có lợi dụng muội hay không, trong lòng tỷ rất rõ ràng."
Lúc này Nguyệt Dao bật cười: "Tứ muội muội nếu không còn chuyện gì nữa, vậy ta phải đi về rồi." Nói xong xoay người chuẩn bị rời đi.
Nguyệt Hoàn đè thấp giọng nói, thế nhưng cũng đủ để Nguyệt Dao nghe được: "Di nương muội nói sở dĩ tính tình tỷ có chuyển biến lớn như vậy là do nương tỷ báo mộng cho tỷ, thế nhưng muội không tin. Tam tỷ tỷ, tính tình tỷ đột nhiên thay đổi nguyên nhân chân chính là gì chỉ có mình tỷ rõ ràng nhất." Nguyệt Hoàn muốn thăm dò để Nguyệt Dao tự lộ ra, suy đoán Nguyệt Dao là người trùng sinh, thế nhưng nàng lại không có chứng cứ thực chất gì.
Toàn thân Nguyệt Dao cứng đờ, sắc mặt ngược lại biến đổi rất nhiều. Sắc mặt Nguyệt Dao thay đổi là do câu nói trước đó của Nguyệt Hoàn, câu nói bảo nương nàng báo mộng kia: "Nương ta báo mộng chuyện này ta chỉ nói cho ba người. Làm sao mà ngươi biết được?" Nàng chỉ nói qua với Đặng ma ma và Hoa Lôi, nàng tin tưởng Đặng ma ma và Hoa Lôi sẽ không bán đứng nàng. Nhưng nếu không phải các nàng vậy sẽ là ai làm lộ tin tức? Tổ mẫu, vậy càng không thể nào.
Nguyệt Dao mở to hai mắt nhìn, không đúng, không phải ba người mà là bốn người. Lúc đó còn có Trịnh ma ma ở bên người tổ mẫu, nói như vậy Trịnh ma ma cũng bị Mạc thị mua chuộc rồi. Đáy mắt Nguyệt Dao xẹt qua một chút sát khí. Thủ đoạn của Mạc thị thật đủ cao, tới cả tâm phúc bên người tổ mẫu đều có thể mua chuộc được.
Nguyệt Dao đứng ở nơi đó lẳng lặng suy nghĩ chuyện này. Gió thổi qua, vén tà váy của nàng lên, tà váy bay loạn khắp nơi. Hoa Lôi ở xa xa muốn đi tới ngăn lại chiếc váy đang bay loạn của nàng.
Nguyệt Hoàn không nghĩ tới Nguyệt Dao lại có thể giữ được bình tĩnh như vậy, đấu tranh nội tâm rất lâu, sau cùng suy nghĩ không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vẫn nói: "Ngươi đừng che giấu, ta biết chắc chắn là sau khi chết ngươi không cam lòng mà trùng sinh trở về báo thù." Nàng thả ra quả bom này là muốn xem phản ứng của Nguyệt Dao, nàng không tin nghe được tin tức có sức bùng nổ như vậy Nguyệt Dao còn có thể bình tĩnh được.
Trong lòng Nguyệt Dao run lên thật mạnh, trên mặt lại không hiện ra. Chỉ là kỳ lạ hỏi: "Tứ muội muội, ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu?"
Nguyệt Hoàn nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh của Nguyệt Dao, thoáng chốc có chút cảm giác dao động về suy nghĩ ban đầu của mình. Nếu Nguyệt Dao thực sự là người mang trên lưng oan khuất cực lớn ở kiếp trước mà trùng sinh trở về thì không thể nào bình tĩnh như vậy được. Bình tĩnh như một hồ nước cổ xưa, không thể thấy được đến tột cùng bên trong nó có những thứ gì. Thế nhưng một người lại thay đổi toàn bộ chỉ trong một đêm, bình thường mà nói đó là không có cánh nào giải thích: "Ngươi giấu giếm được người khác nhưng không thể gạt được ta. Ta biết ắt hẳn là sau khi chết ngươi không cam lòng trùng sinh trở về tìm người đã hãm hại ngươi mà báo thù."
Bây giờ Nguyệt Dao cũng xác định Nguyệt Hoàn không phải người trở về từ thời điểm đó, bằng không đã không nói ra những lời buồn cười này: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, đầu óc ngươi bị ngã hỏng ta không so đo với ngươi. Chẳng qua mới vừa rồi ngươi nói ta lợi dụng ngươi, ta chỉ muốn nói, ngươi đã đề cao bản thân quá rồi." Cũng không biết là người ở chốn nào chạy tới nhập vào người Nguyệt Hoàn. Trước đây nhìn thật thông minh bây giờ mới biết được cũng là kẻ ngốc, bằng không sao lại không chịu dùng đầu óc trước khi nói chuyên như thế này được.
Nguyệt Dao nhìn Nguyệt Hoàn, cảm thấy cái cô nương này và chính mình ở kiếp trước thật giống nhau, bề ngoài trông thông minh, nhưng bên trong lại ngây ngốc. Cũng may bên người Nguyệt Hoàn còn có một Tô di nương tinh minh lợi hại.
Nguyệt Hoàn cắn răng nói: "Ngươi không gạt được ta." Nàng chắc chắn Nguyệt Dao đã trùng sinh trở về. Bởi vì dưới tình huống bình thường thì ít nhất ai cũng sẽ cảm thấy khiếp sợ, không thì cũng vô cùng kinh ngạc. Thế nhưng hết lần này tới lần khác người trước mặt phản ứng gì cũng không có. Càng phản ứng bình tĩnh khác người, càng chứng tỏ họ đang che dấu. Nguyệt Hoàn thật không nghĩ tới tố chất tâm lý của Nguyệt Dao lại tốt như vậy.
Nguyệt Dao cười nhạt nói: "Báo thù gì gì đó ta không biết. Bất quá ta đã từng xem qua một quyển sách, có một câu chuyện giảng thuật là Tá Thi Hoàn Hồn, ta tin tưởng chắc chắn Tứ cô nương cũng tự cảm nhận như đã trải qua." Nguyệt Dao không sợ lời nói của Nguyệt Hoàn. Nói chuyện sống lại nào có ai chịu tin tưởng, so với nó thì việc mượn xác hoàn hồn càng dễ khiến người ta tin tưởng hơn. Dẫu sao cũng chỉ là nàng có thêm kí ức của hai mươi năm. Mà Nguyệt Hoàn người từ bên ngoài tới. Nếu thực sự bàn lên thì người không thể trụ lại được không phải là nàng, mà là Nguyệt Hoàn.
Mắt Nguyệt Hoàn trừng lớn, tay có chút run: "Ngươi đang nói cái gì?" Làm sao Tam cô nương biết nàng là người mượn xác hoàn hồn, nhất định là Tam cô nương là trùng sinh, phát hiện nàng không giống với Nguyệt Hoàn trước kia. Đúng, chính mồm Tam cô nương tự thừa nhận mình là người trùng sinh rồi.
Nguyệt Dao cười nhạt nói: "Ta chỉ nói với Tứ muội muội rằng đã từng nhìn qua một câu chuyên, Tứ muội muội kích động như vậy làm gì? Được rồi, ta nghĩ những thứ mà Tứ muội muội muốn học còn nhiều lắm chắc chắn không có thời gian xem sách. Tứ muội muội, buổi chiều ngươi đem sách trả lại cho ta. Chuyện lần này cứ như vậy đi. Nếu còn có lần sau, ta sẽ thuật lại những gì ngươi nói với tổ mẫu." Nói xong xoay người rời đi, lần này là đi thật.
Nguyệt Hoàn cứ thế nhìn Nguyệt Dao, mãi cho đến Nguyệt Dao đi rồi mới run rẩy một chút. Nữ nhân này biết nàng không phải bản nhân nhưng vẫn ung dung thản nhiên cứ thế mà quan sát nàng. Quá bình tĩnh rồi, so với tưởng tượng của nàng nữ nhân này còn giữ được bình tĩnh hơn nhiều.
Khi Nguyệt Dao trở lại Lan Khê viện, nhìn nhà bếp nhỏ đã được chuẩn bị thỏa đáng nhẹ nhàng cười. Nghe Đặng ma ma nói sau này làm cơm nấu nước đều thuận tiện, chỉ gật đầu không nói gì. Mục đích của nàng không nằm ở chỗ nấu nước làm cơm trong mùa đông, mục đích của nàng khi muốn có nhà bếp nhỏ này, chờ sau này khi tổ mẫu qua đời nếu Mạc thị dám làm khó dễ, dù sao trên tay nàng cũng có tiền bạc đến lúc đó tự mình bố trí sổ sách, công việc quan trọng đều nhờ tới tiền tài. Trong tay có tiền, trong lòng cũng chẳng phải lo, xem về sau còn ai có thể nói nàng được phòng lớn nuôi lớn.
Trở lại chính phòng Nguyệt Dao giữ Đặng ma ma lại nói chuyện: "Ma ma, ta nghi ngờ Trịnh ma ma đã bị Mạc thị mua chuộc." Ngoại trừ Trịnh ma ma, Nguyệt Dao không nghĩ tới người thứ hai nào có thể tiết lộ tin tức này cho Mạc thị.
Đặng ma ma sợ tới nhảy dựng lên, đây cũng không phải là việc nhỏ: "Làm sao mà cô nương biết được?" Trịnh ma ma chính là ma ma tâm phúc của lão phu nhân, nếu Trịnh ma ma cũng hòa vào làm một với Mạc thị vậy quả là cực kỳ bất lợi với cô nương nhà mình. Chỉ là tin tức bí ẩn như vậy làm sao cô nương biết được, có phải có người cố ý dẫn dắt cô nương làm cho cô nương phạm sai lầm hay không.
Sau khi suy nghĩ Nguyệt Dao không cho là Tứ cô nương đang dẫn dụ nàng, rất có thể là Tô di nương không cẩn thận để lộ chuyện này ra, sau đó bị Tứ cô nương vô tình biết được. Trước đây Nguyệt Dao vẫn cho rằng Nguyệt Hoàn của hiện nay là một người thông minh, thế nhưng thông minh đúng là có thông minh chỉ là cái thông minh này lại để lộ ra ngoài. Người như vậy rất dễ bị người khác sử dụng như vũ khí, hoặc là ngây ngốc bị người bán đi. Cũng không biết Tô di nương có thể bán nàng hay không: "Làm sao ta biết được đó không phải chuyện quan trọng, quan trọng là . . . Có một người như thế ở bên người tổ mẫu ta rất lo lắng."
Đặng ma ma thấy Nguyệt Dao không nói, cũng không hỏi tới nữa rồi. Suy nghĩ một chút sau đó nói: "Có nên nói cho lão phu nhân biết hay không?"
Nguyệt Dao lắc đầu, thân thể tổ mẫu đã không được tốt, Đường đại phu nói tổ mẫu không thể chịu nổi mệt nhọc, không thể nổi giận, nếu biết Trịnh ma ma đã bị Mạc thị mua chuộc rồi nhất định bà sẽ nổi giận, cho nên chuyện này không thể nói cho tổ mẫu: "Ma ma cũng chớ gấp, nếu đã biết Trịnh bà tử bị Mạc thị thu mua rồi, chúng ta cứ phòng bị là được, một bà tử không ảnh hưởng được gì đâu. Còn Tô di nương, có lẽ đang nuôi ý niệm muốn trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi trong đầu."
Đặng ma ma hừ lạnh một tiếng: "Thế mà nàng ta cũng dám nghĩ." Một tỳ nữ ti tiện cũng muốn ngồi thu ngư ông đắc lợi, đúng là thật dám suy nghĩ.
Nếu Tô di nương biết chắc chắn sẽ kêu oan to rồi, nàng làm sao biết được Nguyệt Hoàn lại đi rao chuyện này cho Nguyệt Dao biết, nếu biết chắc chắn nàng sẽ không nói với Nguyệt Hoàn chuyện này.
Đối với việc Nguyệt Dao mở nhà bếp nhỏ Mạc thị mười vạn lần không nguyện ý. Thế nhưng ý tứ của bà bà nàng cũng không cãi lời được. Bây giờ Lan Khê viện có nhà bếp nhỏ này cũng coi như là một nhà riêng biệt rồi, sau này muốn lôi nha đầu kia ra khỏi Lan Khê viện cũng không dễ dàng nữa.
Mạc thị phái Hoa bà tử ra ngoài: "Đi thăm dò một chút ngọn nguồn căn nguyên thế nào." Bây giờ nàng ta đang đếm từng ngày trên đầu ngón tay, trông ngóng lão phu nhân chết sớm một chút, lão phu nhân chết rồi nàng mới có thể xoay người làm chủ nhân chân chính được.
Đặng ma ma thật cao hứng, Lan Khê viện cách phòng bếp xa như vậy, bà đang lo lắng trời sắp vào đông rồi, mùa đông lạnh lẽo, lấy cơm nước từ trong phòng bếp lớn đưa về tới Lan Khê viện thì cơm và thức ăn đều lạnh. Cho dù có muốn uống ngụm nước ấm cũng không có mà uống. Không nghĩ tới lão phu nhân đều nghĩ hết cả rồi, trực tiếp sửa chữa nhà bếp nhỏ trong Lan Khê viện ra, về sau cũng thuận tiện.
Xảo Lan nhìn Đặng ma ma thoải mái như vậy cũng nở nụ cười, tuổi tác lão phu nhân đã cao nào có sức mà suy nghĩ chu toàn như vậy, tất nhiên là do cô nương yêu cầu. Mấy tháng này cô nương đã có sự thay đổi thật sự rất lớn, biết bày mưu tính kế cho chính bản thân mình rồi, này đều là chuyện tốt. Trước đây Xảo Lan vẫn còn lo lắng, bây giờ nhìn lại là nàng lo lắng thái quá mà thôi.
Mọi người tới Tĩnh Tư Viên, sắc mặt Nguyệt Hoàn khi nhìn về phía Nguyệt Dao rất phức tạp. Suy nghĩ suốt một buổi tối nội tâm của nàng vẫn cứ loạn xạ lên, nàng không biết vì sao mình lại rơi xuống tình trạng trình độ như vậy. Thế nhưng nếu không thỏa hiệp thì nàng và di nương còn có đệ đệ Đình Luân đều có thể bị Mạc thị quản chế, dựa theo lời giải thích của di nương thì tiền đồ và tính mệnh của họ đều nằm trong tay phu nhân, nàng không có cách nào để phản kháng. Nàng rất mâu thuẫn, ở thời đại này nàng cảm giác mình sao lại nhỏ bé vô lực như vậy.
Nguyệt Dao cảm nhận được ánh mắt phức tạp của Nguyệt Hoàn, đáp lại Nguyệt Hoàn cũng chỉ là nụ cười nhàn nhạt. Mà nụ cười của Nguyệt Dao lại càng kích thích Nguyệt Hoàn hơn.
Sáng sớm khi học quy củ, Nguyệt Hoàn lại lập lại tình trạng phát sinh vào ngày đầu tiên đi học quy củ, trong suốt quá trình này phạm lại không ít sai lầm. Đương nhiên Uông ma ma nhìn ra là do Nguyệt Hoàn có tâm sự, thế nhưng chỉ vì một vài chuyện nhỏ bên ngoài mà làm cho tâm thần bất định, có thể thấy được tố chất tâm lý vô cùng kém. Tứ cô nương có tiềm chất điều này không sai, thế nhưng tố chất tâm lý quá yếu đuối thì cũng chẳng làm nên được chuyện gì.
Một buổi sáng Nguyệt Hoàn lại bị Uông ma ma dạy dỗ đến vô cùng chật vật.
Sau khi tan lớp học mỗi người đều tự mình về viện, Nguyệt Hoàn lấy hết dũng khí nói với Nguyệt Dao: "Tam tỷ, muội có lời muốn nói riêng với tỷ." Đấu tranh suốt một buổi sáng, Nguyệt Hoàn vẫn không nhịn được muốn đem nghi vấn trong lòng hỏi ra.
Nguyệt Dao cười nói: "Được." Nàng muốn nghe xem liệu Nguyệt Hoàn có vấn đề gì mà muốn hỏi nàng, chẳng qua nhìn sơ thì chắc chắn đấy không phải là chuyện tốt lành gì.
Nguyệt Hoàn không có quanh co lòng vòng, mà nói ngay vào điểm chính: "Tam tỷ, tỷ cũng biết đại phu nhân thu mua vú nuôi của tỷ để tìm hiểu căn cơ nhà tỷ, cho nên tỷ mới trục xuất vú nuôi của tỷ đi. Không những như vậy, tỷ còn cho gọi ma ma tâm phúc của nương tỷ về bên người, dùng trăm phương nghìn kế tìm kiếm sự giúp đỡ bên nhà cậu. Tỷ là tất cả những thứ này đều là vì phòng bị phu nhân, muội nói có đúng không?"
Nguyệt Dao thật bất ngờ: "Vì cái gì mà lại đột nhiên nói những thứ này?" Nguyệt Dao tin tưởng chắc hẳn tổ mẫu cũng đoán được nàng làm nhiều chuyện như vậy, thật ra cũng vì muốn phòng bị Mạc thị. Đối với chuyện lần này Nguyệt Dao không lo lắng, coi như tổ mẫu có biết mình đề phòng Mạc thị thì bà cũng không nói gì, chỉ cần không để cho tổ mẫu biết chuyện ngay cả Đại bá phụ nàng cũng phòng là được.
Nguyệt Hoàn thấy Nguyệt Dao tránh nặng tìm nhẹ, trực tiếp nói: "Cái ta muốn biết chính là, có phải ngươi đang có ý muốn lợi dụng ta không?"
Nguyệt Dao nghe xong cảm thấy buồn cười, nhìn Nguyệt Hoàn giống như đang nhìn một người ngốc. Chẳng qua Nguyệt Dao ngược lại cũng thấy thoải mái, người thông minh cũng có lúc có rơi vào ngõ cụt: "Ngươi có cái gì tốt để cho ta lợi dụng? Không phải là ngươi đang nghi ngờ ta lợi dụng ngươi để đối phó Đại bá mẫu đấy chứ? Chỉ bằng một mình ngươi một thứ nữ nho nhỏ mà có thể đối phó được đương gia chủ mẫu. Tứ muội muội, có phải là ngươi bị ngã tới hỏng đầu thật rồi không, ngay cả phải trái cũng đều không hiểu được nữa?"
Nguyệt Hoàn bị Nguyệt Dao nói tới nỗi muốn tìm một cái động mà độn thổ xuống đó, người cổ đại đều lợi hại như vậy sao? Khiến cho Nguyệt Hoàn có cảm giác rất vô lực chỉ trong nháy mắt, chẳng qua nghĩ tới Nguyệt Dao là người trùng sinh, tình huống hẳn sẽ không giống nhau. Nguyệt Hoàn quay đầu nhìn chằm chằm Nguyệt Dao nói: "Có lợi dụng muội hay không, trong lòng tỷ rất rõ ràng."
Lúc này Nguyệt Dao bật cười: "Tứ muội muội nếu không còn chuyện gì nữa, vậy ta phải đi về rồi." Nói xong xoay người chuẩn bị rời đi.
Nguyệt Hoàn đè thấp giọng nói, thế nhưng cũng đủ để Nguyệt Dao nghe được: "Di nương muội nói sở dĩ tính tình tỷ có chuyển biến lớn như vậy là do nương tỷ báo mộng cho tỷ, thế nhưng muội không tin. Tam tỷ tỷ, tính tình tỷ đột nhiên thay đổi nguyên nhân chân chính là gì chỉ có mình tỷ rõ ràng nhất." Nguyệt Hoàn muốn thăm dò để Nguyệt Dao tự lộ ra, suy đoán Nguyệt Dao là người trùng sinh, thế nhưng nàng lại không có chứng cứ thực chất gì.
Toàn thân Nguyệt Dao cứng đờ, sắc mặt ngược lại biến đổi rất nhiều. Sắc mặt Nguyệt Dao thay đổi là do câu nói trước đó của Nguyệt Hoàn, câu nói bảo nương nàng báo mộng kia: "Nương ta báo mộng chuyện này ta chỉ nói cho ba người. Làm sao mà ngươi biết được?" Nàng chỉ nói qua với Đặng ma ma và Hoa Lôi, nàng tin tưởng Đặng ma ma và Hoa Lôi sẽ không bán đứng nàng. Nhưng nếu không phải các nàng vậy sẽ là ai làm lộ tin tức? Tổ mẫu, vậy càng không thể nào.
Nguyệt Dao mở to hai mắt nhìn, không đúng, không phải ba người mà là bốn người. Lúc đó còn có Trịnh ma ma ở bên người tổ mẫu, nói như vậy Trịnh ma ma cũng bị Mạc thị mua chuộc rồi. Đáy mắt Nguyệt Dao xẹt qua một chút sát khí. Thủ đoạn của Mạc thị thật đủ cao, tới cả tâm phúc bên người tổ mẫu đều có thể mua chuộc được.
Nguyệt Dao đứng ở nơi đó lẳng lặng suy nghĩ chuyện này. Gió thổi qua, vén tà váy của nàng lên, tà váy bay loạn khắp nơi. Hoa Lôi ở xa xa muốn đi tới ngăn lại chiếc váy đang bay loạn của nàng.
Nguyệt Hoàn không nghĩ tới Nguyệt Dao lại có thể giữ được bình tĩnh như vậy, đấu tranh nội tâm rất lâu, sau cùng suy nghĩ không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vẫn nói: "Ngươi đừng che giấu, ta biết chắc chắn là sau khi chết ngươi không cam lòng mà trùng sinh trở về báo thù." Nàng thả ra quả bom này là muốn xem phản ứng của Nguyệt Dao, nàng không tin nghe được tin tức có sức bùng nổ như vậy Nguyệt Dao còn có thể bình tĩnh được.
Trong lòng Nguyệt Dao run lên thật mạnh, trên mặt lại không hiện ra. Chỉ là kỳ lạ hỏi: "Tứ muội muội, ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu?"
Nguyệt Hoàn nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh của Nguyệt Dao, thoáng chốc có chút cảm giác dao động về suy nghĩ ban đầu của mình. Nếu Nguyệt Dao thực sự là người mang trên lưng oan khuất cực lớn ở kiếp trước mà trùng sinh trở về thì không thể nào bình tĩnh như vậy được. Bình tĩnh như một hồ nước cổ xưa, không thể thấy được đến tột cùng bên trong nó có những thứ gì. Thế nhưng một người lại thay đổi toàn bộ chỉ trong một đêm, bình thường mà nói đó là không có cánh nào giải thích: "Ngươi giấu giếm được người khác nhưng không thể gạt được ta. Ta biết ắt hẳn là sau khi chết ngươi không cam lòng trùng sinh trở về tìm người đã hãm hại ngươi mà báo thù."
Bây giờ Nguyệt Dao cũng xác định Nguyệt Hoàn không phải người trở về từ thời điểm đó, bằng không đã không nói ra những lời buồn cười này: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, đầu óc ngươi bị ngã hỏng ta không so đo với ngươi. Chẳng qua mới vừa rồi ngươi nói ta lợi dụng ngươi, ta chỉ muốn nói, ngươi đã đề cao bản thân quá rồi." Cũng không biết là người ở chốn nào chạy tới nhập vào người Nguyệt Hoàn. Trước đây nhìn thật thông minh bây giờ mới biết được cũng là kẻ ngốc, bằng không sao lại không chịu dùng đầu óc trước khi nói chuyên như thế này được.
Nguyệt Dao nhìn Nguyệt Hoàn, cảm thấy cái cô nương này và chính mình ở kiếp trước thật giống nhau, bề ngoài trông thông minh, nhưng bên trong lại ngây ngốc. Cũng may bên người Nguyệt Hoàn còn có một Tô di nương tinh minh lợi hại.
Nguyệt Hoàn cắn răng nói: "Ngươi không gạt được ta." Nàng chắc chắn Nguyệt Dao đã trùng sinh trở về. Bởi vì dưới tình huống bình thường thì ít nhất ai cũng sẽ cảm thấy khiếp sợ, không thì cũng vô cùng kinh ngạc. Thế nhưng hết lần này tới lần khác người trước mặt phản ứng gì cũng không có. Càng phản ứng bình tĩnh khác người, càng chứng tỏ họ đang che dấu. Nguyệt Hoàn thật không nghĩ tới tố chất tâm lý của Nguyệt Dao lại tốt như vậy.
Nguyệt Dao cười nhạt nói: "Báo thù gì gì đó ta không biết. Bất quá ta đã từng xem qua một quyển sách, có một câu chuyện giảng thuật là Tá Thi Hoàn Hồn, ta tin tưởng chắc chắn Tứ cô nương cũng tự cảm nhận như đã trải qua." Nguyệt Dao không sợ lời nói của Nguyệt Hoàn. Nói chuyện sống lại nào có ai chịu tin tưởng, so với nó thì việc mượn xác hoàn hồn càng dễ khiến người ta tin tưởng hơn. Dẫu sao cũng chỉ là nàng có thêm kí ức của hai mươi năm. Mà Nguyệt Hoàn người từ bên ngoài tới. Nếu thực sự bàn lên thì người không thể trụ lại được không phải là nàng, mà là Nguyệt Hoàn.
Mắt Nguyệt Hoàn trừng lớn, tay có chút run: "Ngươi đang nói cái gì?" Làm sao Tam cô nương biết nàng là người mượn xác hoàn hồn, nhất định là Tam cô nương là trùng sinh, phát hiện nàng không giống với Nguyệt Hoàn trước kia. Đúng, chính mồm Tam cô nương tự thừa nhận mình là người trùng sinh rồi.
Nguyệt Dao cười nhạt nói: "Ta chỉ nói với Tứ muội muội rằng đã từng nhìn qua một câu chuyên, Tứ muội muội kích động như vậy làm gì? Được rồi, ta nghĩ những thứ mà Tứ muội muội muốn học còn nhiều lắm chắc chắn không có thời gian xem sách. Tứ muội muội, buổi chiều ngươi đem sách trả lại cho ta. Chuyện lần này cứ như vậy đi. Nếu còn có lần sau, ta sẽ thuật lại những gì ngươi nói với tổ mẫu." Nói xong xoay người rời đi, lần này là đi thật.
Nguyệt Hoàn cứ thế nhìn Nguyệt Dao, mãi cho đến Nguyệt Dao đi rồi mới run rẩy một chút. Nữ nhân này biết nàng không phải bản nhân nhưng vẫn ung dung thản nhiên cứ thế mà quan sát nàng. Quá bình tĩnh rồi, so với tưởng tượng của nàng nữ nhân này còn giữ được bình tĩnh hơn nhiều.
Khi Nguyệt Dao trở lại Lan Khê viện, nhìn nhà bếp nhỏ đã được chuẩn bị thỏa đáng nhẹ nhàng cười. Nghe Đặng ma ma nói sau này làm cơm nấu nước đều thuận tiện, chỉ gật đầu không nói gì. Mục đích của nàng không nằm ở chỗ nấu nước làm cơm trong mùa đông, mục đích của nàng khi muốn có nhà bếp nhỏ này, chờ sau này khi tổ mẫu qua đời nếu Mạc thị dám làm khó dễ, dù sao trên tay nàng cũng có tiền bạc đến lúc đó tự mình bố trí sổ sách, công việc quan trọng đều nhờ tới tiền tài. Trong tay có tiền, trong lòng cũng chẳng phải lo, xem về sau còn ai có thể nói nàng được phòng lớn nuôi lớn.
Trở lại chính phòng Nguyệt Dao giữ Đặng ma ma lại nói chuyện: "Ma ma, ta nghi ngờ Trịnh ma ma đã bị Mạc thị mua chuộc." Ngoại trừ Trịnh ma ma, Nguyệt Dao không nghĩ tới người thứ hai nào có thể tiết lộ tin tức này cho Mạc thị.
Đặng ma ma sợ tới nhảy dựng lên, đây cũng không phải là việc nhỏ: "Làm sao mà cô nương biết được?" Trịnh ma ma chính là ma ma tâm phúc của lão phu nhân, nếu Trịnh ma ma cũng hòa vào làm một với Mạc thị vậy quả là cực kỳ bất lợi với cô nương nhà mình. Chỉ là tin tức bí ẩn như vậy làm sao cô nương biết được, có phải có người cố ý dẫn dắt cô nương làm cho cô nương phạm sai lầm hay không.
Sau khi suy nghĩ Nguyệt Dao không cho là Tứ cô nương đang dẫn dụ nàng, rất có thể là Tô di nương không cẩn thận để lộ chuyện này ra, sau đó bị Tứ cô nương vô tình biết được. Trước đây Nguyệt Dao vẫn cho rằng Nguyệt Hoàn của hiện nay là một người thông minh, thế nhưng thông minh đúng là có thông minh chỉ là cái thông minh này lại để lộ ra ngoài. Người như vậy rất dễ bị người khác sử dụng như vũ khí, hoặc là ngây ngốc bị người bán đi. Cũng không biết Tô di nương có thể bán nàng hay không: "Làm sao ta biết được đó không phải chuyện quan trọng, quan trọng là . . . Có một người như thế ở bên người tổ mẫu ta rất lo lắng."
Đặng ma ma thấy Nguyệt Dao không nói, cũng không hỏi tới nữa rồi. Suy nghĩ một chút sau đó nói: "Có nên nói cho lão phu nhân biết hay không?"
Nguyệt Dao lắc đầu, thân thể tổ mẫu đã không được tốt, Đường đại phu nói tổ mẫu không thể chịu nổi mệt nhọc, không thể nổi giận, nếu biết Trịnh ma ma đã bị Mạc thị mua chuộc rồi nhất định bà sẽ nổi giận, cho nên chuyện này không thể nói cho tổ mẫu: "Ma ma cũng chớ gấp, nếu đã biết Trịnh bà tử bị Mạc thị thu mua rồi, chúng ta cứ phòng bị là được, một bà tử không ảnh hưởng được gì đâu. Còn Tô di nương, có lẽ đang nuôi ý niệm muốn trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi trong đầu."
Đặng ma ma hừ lạnh một tiếng: "Thế mà nàng ta cũng dám nghĩ." Một tỳ nữ ti tiện cũng muốn ngồi thu ngư ông đắc lợi, đúng là thật dám suy nghĩ.
Nếu Tô di nương biết chắc chắn sẽ kêu oan to rồi, nàng làm sao biết được Nguyệt Hoàn lại đi rao chuyện này cho Nguyệt Dao biết, nếu biết chắc chắn nàng sẽ không nói với Nguyệt Hoàn chuyện này.
Đối với việc Nguyệt Dao mở nhà bếp nhỏ Mạc thị mười vạn lần không nguyện ý. Thế nhưng ý tứ của bà bà nàng cũng không cãi lời được. Bây giờ Lan Khê viện có nhà bếp nhỏ này cũng coi như là một nhà riêng biệt rồi, sau này muốn lôi nha đầu kia ra khỏi Lan Khê viện cũng không dễ dàng nữa.
Mạc thị phái Hoa bà tử ra ngoài: "Đi thăm dò một chút ngọn nguồn căn nguyên thế nào." Bây giờ nàng ta đang đếm từng ngày trên đầu ngón tay, trông ngóng lão phu nhân chết sớm một chút, lão phu nhân chết rồi nàng mới có thể xoay người làm chủ nhân chân chính được.
Danh sách chương