Ngôn Dụ xoay đầu đi, không dám nhìn bóng lưng của mẹ Thành nữa, nhưng nước mắt đã đảo quanh hốc mắt. Nhiều năm như vậy, những tự trách và hối hận trong lòng cô, dường như đã được câu nói này, nhẹ nhàng vỗ về.

Cô cúi đầu, nước vẫn đảo quanh trong hốc mắt. Thực ra cô cũng không phải người thích khóc, đặc biệt là những năm ở Mỹ, tự mình chịu đựng, từ ngày đầu tiên cô đến đó đã nói với chính mình, đừng liên lụy đến bất cứ ai nữa, phải kiên cường.

Đúng, kiên cường, kiên cường như vậy, đã khiến cho một Ngôn Dụ ngoan ngoãn còn có chút yếu đuối trước đây biến mất.

Cô giống như lên dây cót cho chính mình, ép mình phải đi thẳng về phía trước.

Ở Mỹ cô xin trường học mới, ngay cả chuyên ngành cũng thay đổi. Cô bắt đầu học tin tức, sau khi nhập học đại học Columbia, bên cạnh đều là bạn học đến từ khắp nơi trên thế giới, người Mỹ, Châu Âu, Ấn Độ, Trung Đông đều có, nhưng cô vĩnh viễn là ưu tú nhất.

Cô chưa bao giờ thích nghỉ ngơi, ngay cả khi được nghỉ cũng làm chuyện của mình.

Nếu nói giải trí duy nhất mấy năm đó của cô là gì, thì chính là cô học biết đua xe. Cô và Quý Khải Mộ hai người lái chiếc xe đua của cậu ta, dọc theo bờ biển Vàng một đường lái về trước, xem mặt trời mọc mặt trời lặn, giống như cảnh trong phim.

Con đường cuối cùng chạy như điên.

Rất nhiều người đều nói, cô có thể có được vị trí như bây giờ đều là vì có người ở sau lưng ủng hộ cô. Ngôn Dụ chưa bao giờ phủ nhận điểm này, nhưng cô đã cố gắng bỏ ra gấp đôi người khác. Nhà máy của tập đoàn Liên Hợp ở Campuchia, gây ra vụ bê bối nhà máy máu và mồ hôi, chuyện bóc lột là Ngôn Dụ dẫn đoàn đội bay đến Campuchia đầu tiên, cô thăm hỏi công nhân, hứa hẹn cho họ đãi ngộ hoàn toàn mới. Cô thu phục quan viên địa phương, hơn nữa còn tự mình soạn bài phát biểu trên tạp chí, thành công giải quyết nguy cơ giao tiếp lần đó.

Đã cứu vãn được danh tiếng của tập đoàn Liên Hợp.

Chính là bắt đầu từ lần đó, cô được trọng dụng nhiều hơn.

Những việc đã qua cô luôn ra sức đi về trước, giờ phút này, dường như đều được thực hiện.

"Quả Quả," Thành Thực gọi cô.

Ngôn Dụ xoay người thấp giọng đáp: "Vâng?"

Thành Thực hỏi cô: "Muốn tham quan trong nhà chút không?"

Ngôn Dụ nhỏ giọng nói được, đột nhiên Thành Thực cầm tay cô, khẽ nói: "Em đi lâu vậy, cuối cùng cũng về rồi. Thắp cho bố cây hương đi."

Ảnh bố Thành treo trên tường, người đàn ông trên bức ảnh trắng đen, vĩnh viễn đều trẻ tuổi thế kia.

Ngôn Dụ đứng trước bàn thờ, nhìn ông, trong lòng vừa ấm áp vừa khổ sở.

Lúc ông mất, tuổi cô còn nhỏ. Nhưng cô cũng nhớ lúc nhỏ, có một người đàn ông, yêu thương cô như vậy, ông sẽ để cô cưỡi trên vai, đưa cô đi đến tiệm nhỏ trong thôn mua kem.

Trong núi tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, đàn ông là lao động chính, con trai là niềm hy vọng của một nhà.

Nhưng cô lúc nhỏ lại được trong nhà nuông chiều nhất, nếu không bố Thành cũng sẽ không vì cô sinh bệnh muốn ăn táo, mà sáng sớm đã đi mua cho cô.

Hai tay cô cầm nến hương đốt, khẽ nói: "Bố ơi, con về rồi."

Lúc cúi người, nước mắt lại lần nữa rơi xuống.

Xin bố yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mẹ và anh Thành Thực.

Sau khi thắp hương xong, Thành Thực dẫn Ngôn Dụ đi tham quan trong nhà, căn phòng này chín mươi mét vuông, sau khi nhìn qua gian phòng của mẹ Thành và anh Thành Thực, Ngôn Dụ chỉ một cánh cửa khác.

"Em đẩy ra đi," Thành Thực cười nói với cô.

Ngôn Dụ đưa tay vặn cửa phòng ra, chỉ là gian phòng tối om, sau đó Thành Thực thò tay bật đèn trên tường lên, nguồn sáng nhẹ nhàng chợt bao phủ khắp phòng, trang trí trong phòng rơi vào trong mắt Ngôn Dụ.

Đây là phòng của con gái, rèm cửa màu hồng nhạt, ngay cả ra giường vỏ chăn cũng là màu hồng nhạt.

Giá sách và bàn trang điểm đều là màu trắng ngà, có điều phía trên không để thứ gì, nhưng lại rất sạch sẽ.

Ngôn Dụ xoay đầu, không thể tin nhìn anh: "Đây là phòng em ạ?"

Thành Thực thấy dáng vẻ cô vừa ngạc nhiên vừa kinh hỷ, thì đưa tay sờ đầu cô, khẽ hỏi: "Thích không?"

Cô gật đầu, chậm chạp đi vào. Thực ra căn phòng này vừa nhìn liền biết không có ai ở, trên bàn giá sách đều trống trơn, chăn nhung mềm mại sạch sẽ phủ trên giường, rèm cửa được kéo ra, bên ngoài mưa đã sớm tạnh.

"Cái chăn này là mẹ tự mình dệt, bây giờ muốn tìm chỗ đánh bông, thật không dễ dàng," nào chỉ là không dễ, cơ bản là không có. Mọi người đều dùng chăn mua, ai còn sẽ phí hết tâm tư tự mình đi làm chứ.

Ngôn Dụ quay đầu lại, "Em rất thích ạ."

Đến khi mẹ Thành nấu mì xong, Thành Thực và Ngôn Dụ đều ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn cơm. Đặc biệt là Ngôn Dụ, luận đến thì đây đã là bữa khuya thứ ba cô ăn đêm nay.

Nhưng cô vẫn yên lặng bắt đầu ăn mì.

Mẹ Thành ngồi ở đối diện, không nói chuyện, chỉ là thỉnh thoảng quan sát cô gái đối diện. Thật sự đã rất lâu không nhìn thấy cô rồi, lần trước nhìn thấy, cũng vẫn chưa kịp nhìn kỹ, thì đã đánh cô.

Muốn nói có hận không ư? Lúc vừa xảy ra chuyện, thật sự là hận, hận ông trời sao lại không công bằng, khiến cho bà mệnh khổ đến vậy.

Nhưng sau khi Thành Thực tỉnh dậy, nhìn chân mình, vẻ thất hồn lạc phách đó, lại vực dậy tinh thần của bà. Bà là mẹ, nếu bà cũng ngã xuống, thì con trai phải sống tiếp thế nào đây.

Bà dùng giọng điệu thờ ơ của người đi trước nói cho anh biết, không phải chỉ là chân thôi sao, cho dù không có nửa cái chân, về sau anh cũng sẽ trở thành bác sĩ.

May mắn thay Thành Thực cũng chưa bao giờ là người yếu đuối, anh dịu dàng nhưng không yếu ớt, vẫn luôn kiên định thế kia.

Sau đó anh tích cực phối hợp với trị liệu của bác sĩ, chuyện ra nước ngoài trao đổi không đi được nữa.

Anh khôi phục sức khỏe hơn nửa năm, cuối cùng quay lại trường học.

Mẹ Thành luôn đi cùng anh.

Lúc đó cũng vẫn oán hận, hai mẹ con ai cũng không nhắc đến Ngôn Dụ, cho dù họ biết đứa trẻ kia đã rời đi. Nhưng về sau Thành Thực đến Bắc Kinh, mẹ Thành cũng không ngăn cản anh.

Đều nói thời gian là vĩ đại nhất.

Bởi vì thời gian thật sự có thể khiến con người ta quên đi tất cả.

Thành Thực chưa từng khuyên mẹ Thành, anh biết trong lòng mẹ Thành là oán trách. Nhưng theo thời gian không ngừng đi về phía trước, oán hận trong lòng rốt cuộc cũng chậm rãi qua đi theo năm tháng, nhớ nhung lộ ra dáng vẻ vốn dịu dàng lại mạnh mẽ, đã chiến thắng tất cả.

Anh không nhớ cụ thể là ngày nào, cũng không nhớ là cơm trưa, hay cơm tối.

Dù sao cũng là trên cái bàn này, mẹ Thành đột nhiên chỉ dĩa thịt xào nhỏ trên bàn, khẽ nói: "Lúc nhỏ em gái con thích ăn cái này lắm, một mình có thể ăn một dĩa."

Lúc đó thịt là thứ hiếm hoi, họ làm bố mẹ đều nói không thích ăn thịt, chỉ nhìn con ăn.

Ngôn Dụ tuổi nhỏ, còn không hiểu cái cớ của bố mẹ, liền vui vẻ ăn hết.

Rõ ràng tiểu nha đầu xinh xắn thế kia, bụng nhỏ lại có thể ăn no căng. Nghĩ đến, đều là chuyện vui vẻ.

Nói xong, bà liền khóc.

Năm thứ ba Ngôn Dụ rời đi, mẹ Thành đã tha thứ cho cô.

**

Sau khi ăn xong, Thành Thực đứng dậy để chén đũa vào trong bồn rửa, xoay đầu nói với mẹ Thành: "Mẹ, mẹ tìm cho Ngôn Ngôn bộ đồ ngủ đi, hôm nay muộn quá rồi, để em ấy ở đây một đêm."

Ngôn Dụ không nói chuyện, yên lặng nắm chặt bàn tay.

Mẹ Thành không nói lời nào, chỉ im lặng đứng dậy, mấy phút sau, bà cầm bộ đồ cũ của mình, đưa cho cô: "Đây là đồ cũ, con mặc đỡ trước đi. Đi tắm rửa sớm chút, mai có phải đi làm không?"

Ngôn Dụ lập tức gật đầu: "Phải đi làm ạ."

Mẹ Thành nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi cô làm ở chỗ nào. Kết quả Ngôn Dụ nói ra tên công ty, bà nghe không hiểu. Cuối cùng bà hỏi: "Là ngồi văn phòng sao?"

Phòng làm việc của Ngôn Dụ rất rộng, cũng rất sáng, cô gật đầu, cười nói: "Là ngồi văn phòng ạ."

Dường như là nghe được đáp án mình hài lòng, trên mặt mẹ Thành cuối cùng cũng lộ ra ý cười, "Ngồi văn phòng thì tốt rồi, đi làm không mệt."

Bà không hiểu biết nhiều, chỉ biết làm việc trong văn phòng, thoải mái hơn làm việc trong nhà máy, mà lương cũng cao hơn.

Lúc Ngôn Dụ đi tắm, thì di động Thành Thực vang lên, anh cúi đầu liếc mắt nhìn điện thoại.

Sau khi bắt máy, anh liền nói: "Đêm nay Quả Quả ở nhà."

Người đối diện thật sự thở phào, Thành Thực gần như đoán được tâm tư của anh, mỉm cười: "Lo lắng vậy à?"

"Lo lắng chứ," Tưởng Tĩnh Thành trầm giọng nói, lo lắng mẹ Thành cho cô sắc mặt, lo lắng cô vẫn không qua đưa cửa ải trong lòng kia, lo lắng lại sẽ để cho cô đau lòng khổ sở.

Lần này Thành Thực thật sự bật cười, cười nhạo nói: "Cậu đối với mẹ tôi như thế, bà là nể mặt cậu, nên cũng sẽ không làm khó Quả Quả."

Tưởng Tĩnh Thành bật cười.

Lúc đó Ngôn Dụ vừa rời đi, Tưởng Tĩnh Thành giống như điên, nếu không phải Tưởng Tề Minh ngăn anh, thì có lẽ anh thật sự phải đi nước ngoài tìm cô. Nhưng quân nhân đang chấp hành nhiệm vụ làm sao có thể rời khỏi đất nước của mình.

Tưởng Tề Minh nhìn bộ dạng của anh, chỉ quân hàm trên người anh, tức giận nói: "Tưởng Tĩnh Thành con đừng để ông đây lại nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác này của con nữa, bây giờ con cúi đầu, xem bộ quân trang trên người con, rồi quay đầu nhìn ảnh ông nội con. Con nói cho bố biết, có phải con muốn cởi bộ đồ này không? Có phải con muốn cởi hay không?"

Không muốn cởi, hốc mắt anh đỏ bừng.

Anh ở trường quân đội bốn năm, tất cả các thành tích đều đứng đầu, anh theo bước chân của ông nội và bố, trở thành một quân nhân nước cộng hòa, anh hô khẩu hiệu bảo vệ quê hương đất nước mà lớn lên.

Nhưng anh đã mất đi người mình yêu nhất, mà ngay cả cái quyền đi tìm cô, cũng không có.

Khoảnh khắc này, tiểu thiếu gia Tưởng gia luôn phấn chấn tùy tiện, nước mắt tuôn như mưa.

Sau ngày đó, anh nói với Tưởng Tề Minh: "Bố, bố đưa con đến nơi khổ nhất mệt nhất đi ạ."

Bởi vì chỉ có đi đến nơi như thế, mệt đến không còn sức lực, vất vả đến không còn suy nghĩ. Thì sẽ không nhớ cô, sẽ không muốn đi tìm cô.

Lần đầu tiên Tưởng Tĩnh Thành gặp được Thành Thực, là ở buổi lễ tốt nghiệp tiến sĩ của Thành Thực.

Anh đã dùng phép thăm người thân một lần duy nhất trong rất nhiều năm, đi Thượng Hải. Đây là lần đầu tiên họ gặp mặt, cho dù quá khứ họ đã vô số lần nghe thấy tên nhau từ trong miệng Ngôn Dụ.

Anh ấy là anh trai Thành Thực của cô, người anh trai mà cô ỷ lại nhất.

Anh là anh tiểu Thành của cô, người thiếu niên cô thích và lưu luyến nhất.

Lúc hai người đàn ông nhìn thấy nhau, ánh mắt đầu tiên liền nhận ra đối phương. Thành Thực đứng ở đó, ôn hòa đứng đắn, giống như một viên ngọc ấm áp. Còn Tưởng Tĩnh Thành, cuộc đời quân đội nhiều năm, khiến anh vừa xuất hiện đã không giống với mọi người, sống lưng vĩnh viễn thẳng tắp, giống như cây bạch dương không chịu thua.

Tưởng Tĩnh Thành hỏi anh: "Cậu có thể suy nghĩ đến Bắc Kinh làm việc không."

Đây là sau khi họ gặp mặt, ngoại trừ tên của mình, thì là câu thứ hai anh nói. Thành Thực hơi ngạc nhiên nhìn anh, thấy trên mặt anh như cười khổ lại như có loại ý tứ không thể nói rõ.

Anh nói: "Tôi sợ sau khi Ngôn Ngôn trở về, sẽ không tìm được các người."

Trời Nam đất Bắc lớn như thế, anh phải thay cô trông chừng anh trai Thành Thực của cô. Tưởng Tĩnh Thành đề nghị có thể giới thiệu anh đến một bệnh viện ở Bắc Kinh, dù sao chút chuyện này, anh vẫn có thể làm được.

Nhưng Thành Thực lại khước từ ý tốt của anh.

Đối với Thành Thực mà nói, anh hiểu rõ sức khỏe mình e rằng không thể nào đảm nhận được công việc cường độ cao như thế, một ca phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ, chân anh sẽ không chịu nổi. Có lẽ anh có thể dựa vào quan hệ của Tưởng gia, vào bệnh viện, nhưng nếu như anh đi, thì anh không phải Thành Thực.

Cuối cùng anh đến bệnh viện cộng đồng, mặc dù nhỏ hơn một chút, bình thường cũng đều khám cho người già.

Nhưng chí ít, là trước sau anh đều dựa vào chính mình.

**

Ngôn Dụ cứ ngỡ đêm qua cô sẽ mất ngủ, nhưng không ngờ sau khi nằm lên giường, ngã đầu liền ngủ mất. Ngủ một giấc tỉnh dậy, đã bảy giờ. Bởi vì nơi này cách công ty rất xa, cho nên cô phải ra cửa sớm một chút.

Cô ngồi dậy xuống giường, đến khi đến bên ngoài thì nghe thấy trong phòng khách có động tĩnh.

Vốn cô tưởng là mẹ Thành và Thành Thực đã dậy, nào ngờ sau khi cô mở cửa, phòng Thành Thực ở đối diện cũng được mở ra, Thành Thực mặc quần dài áo sơ mi nhìn thấy cô, dịu dàng chào: "Quả Quả, chào buổi sáng."

Lúc này phòng khách lại truyền đến tiếng nói chuyện, Ngôn Dụ nghe thấy giọng của một người đàn ông trẻ tuổi.

Cô sững sờ, ngược lại Thành Thực cười nói: "Đi rửa mặt đi."

Khi cô đi đến phòng khách, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh bàn ăn, chỉ thấy trong tay anh cầm bánh bao bọc quẩy, trước mặt là cháo, lúc này đang cúi đầu ăn cháo. Anh ăn xong một hớp cháo, ngẩng đầu nhìn thấy Ngôn Dụ, thấy cô mặc bộ đồ của mẹ Thành, vậy mà còn có thể đẹp đến vậy, chợt nhướng mày nở nụ cười: "Dậy rồi à, heo nhỏ lười biếng."

Ngôn Dụ nhìn Tưởng Tĩnh Thành ngồi ở đó, nhàn nhã tự tại giống như đang ngồi trong nhà mình.

"Thêm trứng gà không? Ơ, cháo cũng ăn xong rồi à, bác múc cho cháu thêm chén nữa nhé," mẹ Thành từ trong bếp đi ra, thấy Thành Thực và Ngôn Dụ đều dậy rồi, vội chỉ huy họ: "Cuối cùng cũng dậy rồi, tiểu Thành đến rất lâu rồi đấy. Còn Quả Quả, tiểu Thành đem đồ đến cho con, đúng lúc cho con thay đấy."

Tưởng Tĩnh Thành ngoan ngoãn đưa chén cho mẹ Thành: "Cho cháu thêm một cái trứng vịt muối ạ."

Mẹ Thành thấy anh chủ động vậy thì mặt mày tươi tắn, nói: "Được được, bác lấy cho cháu. Trứng vịt muối nhà mình làm, không giống với bên ngoài đâu."

"Ngon hơn nhà ăn đơn vị bọn cháu luôn ấy," Tưởng Tĩnh Thành khen ngợi.

Bữa cơm này đúng là ăn thật, mẹ Thành nấu một nồi cháo, đều được họ ăn sạch. Họ phải đi làm, mẹ Thành cũng muốn đi chợ, vì thế mọi người cùng nhau xuống lầu.

Kết quả đến dưới lầu, vừa vặn gặp được một dì tập thể dục buổi sáng, có lẽ cũng quen với mẹ Thành.

Nhìn thấy hai người ngoài Thành Thực ra, ngạc nhiên nói: "Hai người này là họ hàng nhà chị à, tướng mạo khôi ngô thật."

Mẹ Thành mặt mày tươi tắn, liếc nhìn Ngôn Dụ, vẫn là nói: "Là con gái tôi."

Dì hàng xóm hiển nhiên sửng sốt, cô gái này thật sự xinh đẹp hiếm có nha, còn có chàng trai bên cạnh con bé, dì hàng xóm nhìn sáng hết cả mắt. Mẹ Thành rất quen với bà ấy, biết bà ấy thích làm mai cho người khác, nếu nhà nào có con trai con gái chưa kết hôn, bà ấy đều thích mai mối.

Bà nói ngay: "Còn đây là con rể."

Nói xong, Ngôn Dụ đỏ mặt, nào ngờ Tưởng Tĩnh Thành bên cạnh nhướng mày, vui vẻ nói: "Mẹ, chúng ta đi làm thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện