Thành Thực lại bất vi sở động, vẫn dịu dàng nhìn Ngôn Dụ trước mặt. Cho dù cuộc sống có lúc không như ý đi chăng nữa, anh dường như cũng chưa từng thất vọng. Nhưng lần này, dịu dàng trong mắt anh, lung lay sắp sụp đổ.

Đèn chùm thủy tinh trong đại sảnh, ánh sáng rực rỡ, rõ ràng xung quanh đều sáng rực, nhưng trái tim Ngôn Dụ giống như chìm vào trong vực sâu tối tăm vô tận.

May mắn của cô, không thể tìm đâu được nữa.

Lúc Tưởng Tĩnh Thành đi đến, thì thấy Ngôn Dụ hơi rũ mặt, khóe miệng mím chặt, giống như gặp phải vấn đề khó khăn gì đó.

"Ngôn Ngôn," Thành Thực nhìn cô, lại gọi khẽ.

Ngôn Dụ cuối cùng ngẩng đầu, cô nhìn Thành Thực, áy náy. Đối với anh trai Thành Thực, cô có nhiều lời xin lỗi nên nói, nhưng đến cuối cùng, lại không làm được gì cả.

Giống như lần này, cô đã từng nói muốn giúp anh tìm về Thành Quả chân chính.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn không làm được.

"Thành Thực," Tưởng Tĩnh Thành thấy vẻ mặt kia của Ngôn Dụ, thì đau lòng lên tiếng, rốt cuộc, anh vẫn luyến tiếc Ngôn Dụ. Anh hơi cầu xin nhìn Thành Thực.

Đột nhiên, Ngôn Dụ ngẩng đầu lên. Trước đây anh tiểu Thành từng nói với cô, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, cô phải nói cho Thành Thực biết chân tướng.

Có lẽ anh sẽ khó chịu, sẽ hận mình, nhưng anh có quyền được biết chân tướng.

"Được, em nói hết mọi chuyện cho anh nghe."

"Chuyện bị ôm nhầm năm đó, không phải là ngoài ý muốn."

Câu nói này, lúc Ngôn Dụ nói xong, cho dù ổn trọng như Thành Thực, cũng không nhịn được mà cơ thể lung lay. Ánh đèn trước mắt sáng là thế, nhưng trước mắt anh lại hoa lên, hơi không đứng vững.

Tưởng Tĩnh Thành đưa tay đỡ anh, Thành Thực thấp giọng nói tiếng cảm ơn.

Sau đó lại tự giễu: "Vậy mà hoa mắt rồi."

Giọng anh không lớn, nhưng Ngôn Dụ nghe thấy thì chóp mũi chua xót, rơi nước mắt.

Cô đưa tay lau nước mắt, cố nhịn nghẹn ngào, nói cho anh biết tất cả mọi chuyện xảy ra năm đó. Người khởi xướng là Vu Lệ Khanh, nhưng trong đó vô tội nhất chính là Thành gia. Thành gia là bị ép buộc kéo vào đoạn ân oán này.

"Cho nên, nó không phải được người ta đưa đi?" Thành Thực thấp giọng hỏi.

Anh không nói tên, nhưng Ngôn Dụ và Tưởng Tĩnh Thành đều biết, người anh hỏi là con gái Thành gia chân chính. Đứa bé đó vốn nên tên Thành Quả, nên sống trong một gia đình tuy nghèo nhưng luôn kiên cường lạc quan.

Anh nói xong, thì xoay lưng lại, nhìn cây thông noel cao lớn đang được hàng rào gỗ vây quanh.

Trong truyện cổ tích, ông già noel sẽ đem đến cho đứa bé món quà mong đợi đã lâu. Nhưng cô tích trước sau vẫn là cổ tích, trong hiện thực chân tướng luôn tàn nhẫn gấp trăm lần.

"Anh ơi," Ngôn Dụ cầu xin.

Nhưng Thành Thực xoay lưng với họ, đột nhiên đưa tay che mặt, người đàn ông tuổi gần ba mươi này, giờ đây giống như một đứa trẻ, đưa tay che đậy đau đớn và khổ sở của chính mình.

Rõ ràng lúc mất đi một chân, anh cũng có thể mỉm cười an ủi mẹ Thành.

Không phải chỉ là một cái chân thôi sao, cho dù không có cái chân này, thì anh cũng vẫn là Thành Thực.

Nhưng thời khắc này, người đàn ông dịu dàng lại kiên định này, cũng không có cách nào chấp nhận nổi.

Ngôn Dụ đứng phía sau anh, rõ ràng anh trai đứng gần cô đến vậy, chỉ cần cô đưa tay ra, thì đã có thể bắt được vạt áo ấm của anh rồi, nhưng cô lại không dám.

Anh Thành Thực ơi, em xin lỗi.

Cô thậm chí dũng khí gọi anh, cũng không có.

Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát đột ngột vang lên, người đang đi đến cửa chuẩn bị rời khỏi khách sạn, nhìn động tĩnh bên ngoài, thì rất ngạc nhiên.

Lúc Thành Thực ngẩng đầu lên, cũng không nhìn hai người đằng sau, mà thấp giọng nói: "Anh đi trước đây."

Không nói bất cứ lời nào, thậm chí cả một câu trách móc, cũng không có.

Ngay cả Tưởng Tĩnh Thành cũng không nhịn được nói: "Tôi tiễn cậu nhé." Anh biết thời điểm này Thành Thực làm ra bất cứ thái độ nào, đối với anh mà nói, cũng là tàn nhẫn.

Ngôn Dụ không dám nói chuyện, chỉ im lặng nhìn bóng lưng anh.

Từ vừa rồi cho đến bây giờ, anh trước sau đều xoay lưng với họ. Thành Thực khẽ lắc đầu, giọng nói kiên định; "Không cần."

Lần này, giọng điệu của anh kiên quyết như thế.

Anh nói xong, cúi người nhặt cây gậy vừa rồi rơi dưới đất lên, xoay người đi đến cửa khách sạn. Dưới ngọn đèn chùm thủy tinh ánh sáng rực rỡ, bóng lưng cao lớn của anh, lại cô liêu đến thế.

Lúc bóng dáng anh càng đi càng xa, Ngôn Dụ cuối cùng không nhịn được bật khóc.

Lần này, hình như cô đã thật sự mất đi anh trai Thành Thực rồi.

Hoàn toàn, vĩnh viễn.

Ngôn Dụ mấy lần muốn hất tay Tưởng Tĩnh Thành ra, nhưng lại bị anh túm chặt, "Ngôn Ngôn, thời điểm này, đừng bức ép Thành Thực."

Cô lắc đầu, không phải cô muốn bức ép anh Thành Thực, cô là sợ anh Thành Thực lần này thất vọng thật sự.

"Anh Thành Thực," Ngôn Dụ cuối cùng vẫn chạy ra ngoài.

Tưởng Tĩnh Thành thấy thế, chỉ có thể chạy theo cô ra ngoài. Không ngờ, lúc ra ngoài, bên ngoài lại rơi hoa tuyết, trong màn đêm tăm tối, hoa tuyết như lông ngỗng, rơi xuống tới tấp.

Tuyết rơi rồi.

Không ít người đều đứng ở cửa khách sạn, nhìn xe cảnh sát ở nơi không xa.

Lúc Ngôn Dụ chạy ra ngoài, nhìn thấy Thành Thực đang chậm chạp đi từng bước ra ngoài, chân anh vốn không tiện, lúc này cố tình lại gặp phải tuyết rơi, anh đi càng thêm cẩn thận.

Cẩn thận là thế, còn bị một người vội vàng chạy qua, đụng lên vai, ngã xuống đất.

Mạnh Thanh Bắc vốn muốn đi tìm Vu Lệ Khanh, bởi vì xe của bà ta lúc này đã bị cảnh sát chặn lại. Nhưng không ngờ, lại đụng phải người đi đường. Cô ta không nghĩ một người đàn ông cao lớn là vậy, vừa đụng vào lại có thể dễ ngã như vậy.

Trong lòng cô ta giờ đây đang sốt ruột, nên cũng không để ý.

Nhưng cô ta vừa đi được hai bước, đã bị người kéo lại, vừa xoay người, lại là Tưởng Tĩnh Thành.

Ngôn Dụ đã đỡ Thành Thực dậy, vừa rồi có lẽ là ngã mạnh, nên mi tâm Thành Thực nhíu chặt, thoạt nhìn rất đau.

Tưởng Tĩnh Thành không vui nói: "Đụng phải người ta cũng không biết dừng lại à?"

Hiện tại, ở đối diện vài cảnh sát đang vây quanh xe Vu Lệ Khanh, tài xế vẫn chưa mở cửa.

Mạnh Thanh Bắc nghiến răng, "Là anh báo cảnh sát đến?" Giờ phút này, cô ta nhìn Ngôn Dụ phía sau, cô vẻ mặt căng thẳng đỡ người đàn ông kia, Mạnh Thanh Bắc lúc này mới phát hiện, người này vậy mà lại là Thành Thực.

Cô ta không ngờ Thành Thực đến thật.

Hiển nhiên Tưởng Tĩnh Thành cũng chú ý đến chiếc xe bên kia, đây cũng chính là lý do vì sao vừa rồi anh không ngăn Vu Lệ Khanh rời đi. Đương nhiên là có cảnh sát đến đưa bà ta về điều tra.

Mạnh Thanh Bắc thấy anh nhìn giễu cợt, cuối cùng không chịu được hét: "Anh tiểu Thành, anh nhất định phải đuổi cùng giết tận như vậy sao?"

Tưởng Tĩnh Thành buông tay đang kéo cô ta ra, phủi phủi bàn tay, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Mạnh Thanh Bắc.

"Cô đến bây giờ vẫn cho rằng tôi là vì tư lợi cá nhân?"

Vẻ mặt Mạnh Thanh Bắc là kiểu lẽ nào không phải, đã hoàn toàn chọc giận Tưởng Tĩnh Thành. Vốn anh đã không muốn nói nhiều với cô ta, dù sao chuyện Vu Lệ Khanh làm năm đó, cho dù cô ta là người được lợi cuối cùng, nhưng lại thật sjw không liên quan đến cô ta.

"Cô cho rằng loại người như bà ta, những năm này sẽ chỉ từng hại một đứa bé thôi ư?"

Tưởng Tĩnh Thành giễu cợt hỏi ngược.

Ánh đèn sáng rực quanh khách sạn, chiếu sáng nửa bầu trời tăm tối, hoa tuyết trắng như tơ liễu, rơi lất phất xuống.

Họ quả thực không tìm được chứng cứ năm đó, nhưng loại người tư lợi vì mình, không hề có ranh giới đạo đức này, không thể chỉ phạm tội một lần.

Mà những tội ác đó cuối cùng cũng sẽ để lại dấu vết.

Bà ta không thể vĩnh viễn thoát khỏi trừng phạt của tội ác.

"Bà ta ở Hồng Kông đã làm gì, chuyện từng làm ở Mỹ, không phải đều có thể thoát được. Mạnh Thanh Bắc, tội lỗi mà một người phạm phải, sẽ luôn để lại dấu vết," Tưởng Tĩnh Thành nhàn nhạt nhìn cô ta.

Mạnh Thanh Bắc nhìn chiếc xe ở nơi không xa.

Cô ta biết Vu Lệ Khanh không phải người tốt, nhưng lại có quan hệ gì, trên thế gian này người có thể đối tốt với cô ta, lại có mấy người đâu.

Thành Thực vốn đang yên lặng đứng đó, nhưng nghe xong lời của họ, đột nhiên nhìn sang chiếc xe đang bị cảnh sát bao vây. Anh nhẹ nhàng đẩy bàn tay Ngôn Dụ ra, sải bước đi qua.

Mấy cảnh sát đang đứng ở một chỗ bàn bạc biện pháp đối phó.

Người trong xe không mở cửa, họ cũng không thể ép nạy cửa, dù sao bây giờ vẫn chỉ là đưa người về hỗ trợ điều tra. Khách sạn này đêm nay còn có Bộ Thương Mại đang tổ chức tiệc rượu, chiêu đãi các nhân vật nổi tiếng.

Cảnh sát đột ngột đến như vậy, đã gây ra chấn động không nhỏ, nếu cứ giằng co ở chỗ này, thì e là phóng viên cũng sẽ chạy đến.

Không ngờ lúc họ đang nói chuyện, đột nhiên có một người đàn ông đi đến. Cảnh sát cũng không kịp ngăn lại, đã thấy anh cầm cây gậy trong tây, gõ mạnh lên kính xe chiếc Mercedes màu đen.

Vu Lệ Khanh đang gọi điện thoại, nhưng gọi liên tiếp mấy cuộc, lúc đối phương nghe nói mình bị cảnh sát chặn lại, thì đều cúp máy.

Lúc bà ta đang định điện thoại cho luật sư, hỏi anh ta khi nào đến được, thì không ngờ cửa xe vang lên tiếng kính vỡ.

Bà ta nghiêng đầu nhìn qua, thì thấy một người đàn ông cao lớn, đứng trước cửa xe.

Trong tay anh cầm một cây gậy, mặt trầm như nước nhìn xe mình.

Cho đến khi anh giơ gậy lên, đập mạnh lên xe lần nữa, Vu Lệ Khanh nhìn ánh mắt của anh, di động cầm trong tay, suýt đánh rơi. Tài xế lúc này cũng bị dọa không nhẹ, ông ta sớm muốn mở cửa rồi, nhưng Vu Lệ Khanh vẫn luôn ngăn cản ông ta.

"Tôi muốn xuống xe, cảnh sát cũng đã bao vây rồi, bà chủ, bà có chuyện gì thì nói rõ với cảnh sát đi."

Vu Lệ Khanh tức giận nói: "Tôi đã nói cho anh mười vạn rồi, anh chỉ không mở cửa xe mà thôi, cảnh sát sẽ không làm gì được anh đâu." Lúc này, bà ta đã không còn bình tĩnh như vừa rồi nữa, tức giận quở trách.

Nhưng tài xe thấy giọng điệu bà ta cũng không còn thản nhiên như trước, thì cũng sợ theo.

Ông ta chỉ làm công ăn lương, cho dù thật sự có mười vạn, nhưng nếu bị bắt ngồi tù, thì còn có tác dụng gì chứ.

Cảnh sát vừa muốn kéo Thành Thực qua, Ngôn Dụ và Tưởng Tĩnh Thành đều chạy đến. Tưởng Tĩnh Thành lấy giấy tờ chứng nhận của mình ra, bảo vệ trước mặt Thành Thực, nói: "Xin lỗi, là hiểu nhầm."

Cảnh sát thấy giấy tờ của anh, mặc dù không phải một hệ thống, nhưng vẫn dịu lại.

"Chúng tôi bây giờ đang thụ lý án, các người nhanh đưa anh ta đi đi," người cảnh sát đứng đầu lạnh mặt nói.

Hiển nhiên họ không muốn truy cứu Thành Thực.

Nhưng không ngờ, người đàn ông luôn dịu dàng, lúc này lại nhìn chằm chằm chiếc xe, giống như chỉ cần người bên trong không bước ra, thì anh sẽ không rời đi.

"Thành Thực," Tưởng Tĩnh Thành giữ vai anh, dường như muốn khuyên anh.

Nhưng Thành Thực lại không nhìn anh, đôi mắt đó vẫn gắt gao nhìn chiếc xe.

Cho đến khi cây gậy trong ta anh, bị người khác cướp đi. Ngôn Dụ cầm gậy, đập mạnh lên bên cửa xe, tiếng vang cực lớn khiến người trong xe ngoài xe, đều hoảng sợ.

"Ngôn Ngôn," Tưởng Tĩnh Thành không nghĩ Ngôn Dụ cũng sẽ mất lý trí như vậy.

Ngôn Dụ hai tay nắm chặt cây gậy, đập mạnh liên tiếp hai cái, mới bị cảnh sát ngăn lại.

Nhưng kính xe hiện tại đã nứt hết, mắt thấy cũng sắp vỡ vụn. Ngôn Dụ còn muốn đập tiếp, nhưng hai cảnh sát một trái một phải đang ngăn cô, một người còn giật cây gậy trong tay cô ra.

Tưởng Tĩnh Thành sợ cảnh sát lỡ tay làm cô bị thương, đành phải buông Thành Thực ra, đi bảo vệ cô.

Thế là, hiện trường rối loạn.

Nào biết vào thời điểm này, ghế lái chiếc xe đột nhiên mở ra, tài xế vừa xuống xe, liền giơ tay lên, hô: "Đồng chí cảnh sát, tôi đầu hàng, đầu hàng."

Cảnh sát nhanh chóng đi lên khống chế tài xế.

Sau đó có người mở cửa ghế sau ra, Vu Lệ Khanh ngồi trong xe.

"Xuống đi," một cảnh sát trẻ thấy bà ta vẫn ngồi ngay ngắn, tức giận nói.

Vu Lệ Khanh quấn áo ấm, chậm rãi từ trong xe đi xuống. Bà ta ngẩng đầu nhìn chàng trai mặc áo ba-đờ-xuy màu xám, rõ ràng bà ta là một người đàn bà vô tâm vô phế, nhưng ánh mắt chàng trai này, lại khiến bà ta đột nhiên có loại cảm giác nói không nên lời.

Ánh mắt quá mức đau khổ, luôn sẽ xúc động lòng người.

"Ngày 17 tháng 8 năm 1990, là ngày em gái tôi sinh ra."

Mắt Vu Lệ Khanh mở to, cuối cùng bà ta cũng biết chàng trai này là ai.

Giờ phút này, bầu trời tuyết rơi càng lúc càng nhanh, trên đầu, trên vai mỗi người, đều phủ một lớp tuyết mỏng.

......

"Anh ơi," giọng Ngôn Dụ đâm thủng trời đêm.

"Thành Thực," Tưởng Tĩnh Thành gầm nhẹ.

Trong trời đêm, chỉ có hoa tuyết vẫn lặng lẽ rơi, nếu, nếu tất cả chuyện này đều không xảy ra, thì tốt biết bao......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện