Ngôn Dụ thế nào cũng không ngờ, món quà tân hôn đầu tiên Tưởng Tĩnh Thành tặng cho cô, lại là cái này.

Cô hơi trố mắt, còn đang nghĩ, trong đơn vị anh làm thế nào, còn có công việc của cô nữa. Nào biết Tưởng Tĩnh Thành giống như đọc hiểu biểu cảm của cô, chỉ cốp sau nói: "Laptop của em anh đã đem theo cho em rồi, còn có quần áo. Em có thể xin phép công ty, thật sự có chuyện gấp gì, cũng có thể dùng laptop xử lý."

"Còn bên phía đơn vị anh, vừa hay có mấy ngày nghỉ kết hôn."

Tưởng Tĩnh Thành hoặc là không làm, hoặc là làm thì nhất định phải sắp xếp thỏa đáng tất cả.

Ngôn Dụ chợt nghĩ đến, hôm nay lúc họ ra khỏi nhà, Tống Uyển còn nói với cô: "Ở cùng tiểu Thành, phải vui vẻ."

Cô vốn cho rằng đấy chỉ là một câu dặn dò mà thôi.

Bây giờ xem ra, chuyện này e rằng cũng chỉ có mỗi mình cô là không biết.

"Cho nên bố mẹ đều biết?" Ngôn Dụ nhìn chằm chằm anh hỏi.

Tưởng Tĩnh Thành đưa tay, véo tai cô, khẽ nói: "Đừng lo lắng, bây giờ em chỉ cần đi làm những chuyện em luôn muốn làm thôi. Bọn anh đều sẽ ủng hộ em."

Ngôn Dụ lúc này mới biết, hóa ra Mạnh Trọng Khâm và Tống Uyển cũng đã sớm biết.

Chiếc xe lái thẳng đến sân bay, lúc Tưởng Tĩnh Thành mở cốp sau, Ngôn Dụ mới phát hiện anh đã sớm chuẩn bị một vali to. Anh đưa tay nhấc vali xuống, Ngôn Dụ ôm anh, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh, anh tiểu Thành."

Cô dường như luôn nói câu này với anh.

Bởi vì anh từ đầu đến cuối đều bảo vệ cô, sắp xếp tốt mọi thứ cho cô.

Trước khi lên máy bay, Ngôn Dụ điện thoại cho Mạnh Trọng Khâm. Bên kia giống như cũng đang đợi cô, vừa bắt máy đã hỏi: "Đã đến sân bay rồi hả con?"

"Sắp phải lên máy bay rồi ạ," Ngôn Dụ nhìn người phía sau cô, anh giờ phút này đang đọc sách trong phòng chờ, ánh nắng trong ngày đông từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh chiếu vào, vừa ngẩng đầu, có thể nhìn thấy máy bay cực lớn đang bay lượn bên ngoài.

Sắp bắt đầu hành trình cùng với người đàn ông yên tĩnh lại trầm mặc bên cạnh.

Ngôn Dụ mở miệng: "Bố, cảm ơn mọi người có thể hiểu con."

Có lẽ mọi người đều cảm thấy cô đi thế này, chỉ là uổng công. Nhưng mặc kệ thế nào, cô cũng vẫn muốn đi một chuyến. Giống như Tưởng Tĩnh Thành nói, là số phận cũng được, là vận may cũng tốt.

Cô đều nhận.

"Ngôn Ngôn, cho dù xảy ra chuyện gì, bố và mẹ nhất định đều sẽ ủng hộ con, hiểu con, yêu con."

Lúc ông nói ra hai chữ yêu con này, Ngôn Dụ thật muốn cười, nhưng vừa cong khóe miệng, trước mắt đã mờ sương. Mạnh Trọng Khâm là quân nhân, cho dù tính cách có ôn hòa, cũng chắc chắn không phải kiểu người tùy tiện treo lời yêu bên miêng. Có thể nói ra hai chữ này với Ngôn Dụ, đã là lời cưng chiều nhất của một người bố có thể nói ra.

Lần này, Ngôn Dụ không khóc.

Cô cười nhìn ra ngoài, máy bay bỗng cất cánh, để lại một vệt trắng giữa không trung.

*

Thực ra về đứa bé Thành gia kia, năm Ngôn Dụ mười bốn tuổi, lúc vừa xảy ra chuyện, Mạnh gia đã đi tìm. Dù sao chuyện lúc đó cũng rất kỳ lạ, khi đó cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy chắc là do ba nhà ôm nhầm.

Chỉ có điều lúc đó bệnh viện còn không hoàn thiện hệ thống như bây giờ.

Huống hồ ngày đó lại hỗn loạn như thế, có những sản phụ còn chưa đến ngày dự sinh cũng vì lở đất mà bị hoảng sợ, đột nhiên ùa vào bệnh viện. Cho nên Mạnh gia gần như đã lần tìm đứa trẻ sinh ra đêm đó.

Thậm chí ngay cả bé trai cũng không bỏ qua.

Nhưng không có bé gái của Thành gia, ngay cả giám định mẹ con họ cũng làm rất nhiều phần.

Giờ đây sau khi biết chuyện Vu Lệ Khanh, Ngôn Dụ và Tưởng Tĩnh Thành vừa đến nơi, đầu tiên là đi tìm viện phúc lợi nơi này.

Bởi vì đứa bé kia rất có thể bị xem là trẻ bị bỏ rơi.

Xuống sân bay, Ngôn Dụ không ngờ lại có người đến đón họ. Là một người đàn ông đầu húi cua, vóc người cũng không cao lớn, nhưng cả người thoạt nhìn cũng có một luồng khí sắc bén.

"Lão Ngô," Tưởng Tĩnh Thành nhìn thấy người đến, chìa tay đấm vào ngực anh ta.

Người đàn ông được gọi lão Ngô kia, mắt cười híp thành một đường.

Hai người đàn ông vỗ vai đấm ngực xong, Tưởng Tĩnh Thành mới kéo Ngôn Dụ đến bên cạnh, nói: "Đây, vợ em."

Lão Ngô quan sát Ngôn Dụ, nói thật đôi mắt rất sáng.

Xinh đẹp, thật sự xinh đẹp, trước đây anh cũng là lính, một người trong doanh trại trời Nam biển Bắc nơi nào cũng có. Anh nhớ Bắc Kinh hình dung cô gái xinh đẹp, chính là khuôn mặt xinh đẹp mà dáng người cũng đẹp.

Khuôn mặt cô gái này, thì khỏi nói, còn không to bằng nắm tay anh ta ấy chứ.

Nhưng đôi mắt hạnh nhân đen tuyền kia, sáng lấp lánh, mũi cao thẳng thanh tú.

Anh là đồng đội của Tưởng Tĩnh Thành khi anh còn ở đại đội Liệp Ưng, năm đầu tiên Tưởng Tĩnh Thành đến, lão Ngô đã là tiểu đội trưởng ở đó. Nói thực, mỗi năm đại đội tuyển không ít sĩ quan từ các quân khu, nhưng có thể trụ lại được cũng rất ít.

Quá cực khổ, quá mệt mỏi, cho dù là binh lính quen chịu khổ, có đôi khi cũng nói, nơi này thật sự không phải để người ở.

Cho nên lão Ngô là người lúc đầu, nhìn Tưởng Tĩnh Thành từng bước từng bước đi lên.

Không ngờ bây giờ thằng nhóc này cũng đã kết hôn.

"Ngô Sơn, đồng đội của tiểu Thành," lão Ngô chìa tay, Ngôn Dụ không hề do dự bắt tay, tay đầy vết chai, dày như gì.

Đây là lần đầu tiên Ngôn Dụ gặp được đồng đội ở nơi đó của Tưởng Tĩnh Thành.

Cái nơi vinh quang và khát vọng, mà anh đã trải qua kiếp sống quân nhân trong sáu năm.

Lúc Ngôn Dụ nói đến tên của mình, thì vẻ mặt Ngô Sơn ngẩn ra, hỏi ngược: "Em chính là Ngôn Dụ?"

Nói xong, Ngô Sơn nhìn Tưởng Tĩnh Thành, lại lắc đầu, cười nói: "Tôi đã biết thằng nhóc cậu là người cố chấp, sao có thể đột ngột biết thay đổi. Cùng vợ quay về chứ."

Tưởng Tĩnh Thành giống như đột nhiên nghĩ đến gì đó, lập tức nói: "Anh để lại cho em chút mặt mũi đi."

"Vậy không được, thật không dễ gì gặp được em dâu, tôi phải nói chuyện với em ấy chứ," Ngô Sơn cũng không nhàn rỗi, vừa dẫn họ đi đến xe mình, vừa nói: "Nhớ lúc đó bọn anh huấn luyện hạng mục kiên nhẫn, tất cả mọi người đều không nhịn được, chỉ có cậu ta cắn răng tiếp tục chịu được. Sau đó ngay cả sĩ quan huấn luyện cũng không nhịn được, hỏi cậu ta, lúc chịu đựng đó, trong lòng đang nghĩ gì."

Nghĩ gì ư, đang nhớ một người.

Anh nói xong, mọi người đều nhìn anh, một đám thanh niên huấn luyện, thực ra đều sàn sàn tuổi nhau, vừa nghe nói trong lòng anh đang nhớ người, thì tự động suy ra là, đang nhớ một cô gái.

Cho nên lúc sĩ quan huấn luyện hỏi anh, có thể nói cho bọn tôi biết, cậu đang nhớ ai không? "Báo cáo huấn luyện viên, có thể," anh đứng thẳng tắp ở chỗ đó, ngón tay dán chặt mép quần, cả người giống như một cây bạch dương đứng đón gió, cất cao giọng nói: "Tôi đang nhớ người tôi yêu nhất đời này."

"Cô ấy tên Ngôn Dụ."

Vì thế, cái tên Ngôn Dụ này, đã trở thành tò mò trong lòng biết bao người khi ấy.

Mọi người đều đang nghĩ, cuối cùng là cô gái thế nào, mà có thể để Tưởng Tĩnh Thành chịu đựng đau khổ thế kia.

Bây giờ anh đã gặp được rồi.

Tưởng Tĩnh Thành thấy Ngô Sơn muốn vạch trần mình, liền đưa tay siết cổ anh, nói: "Hôm nay em vừa lĩnh chứng, tốt xấu gì cũng để cho em chút mặt mũi chứ."

Ngô Sơn ngạc nhiên nói: "Cậu hôm nay lĩnh chứng kết hôn?"

"Vợ mới ra khỏi lò, anh là người đầu tiên gặp đấy," Tưởng Tĩnh Thành có chút đắc ý, trước đây cũng sẽ gọi vợ vợ, nhưng rốt cuộc vẫn là không giống.

Bây giờ đã lĩnh chứng rồi, quang minh chính đại mà gọi.

Sau khi Ngô Sơn lên xe, còn cảm khái: "Thật không ngờ cậu sẽ đến nơi nhỏ bé này của chúng ta, aizz, đúng rồi, lần này hai người đến là có chuyện gì?"

"Nơi nhỏ bé sao? Em cảm thấy rất được mà."

Tưởng Tĩnh Thành nói xong, liếc nhìn Ngôn Dụ. Thế nhưng cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nói đến đây lại là lần đầu tiên cô về nhà, sau mười ba năm rời đi.

Sân bay đó còn là sân bay khi xưa Mạnh Trọng Khâm đưa cô đi.

Cô nhỏ giọng nói: "Nhà em ở đây."

"Quê em ở đây?" Ngô Sơn rất kinh ngạc, bối cảnh của Tưởng Tĩnh Thành nói thực đám đồng đội bọn họ, cũng rất rõ ràng, đều biết anh là con em trong đại viện.

Ngô Sơn cho rằng con em đại viện như anh, tìm vợ cũng chắc chắn phải môn đăng hộ đối.

"Sau này chuyển đến Bắc Kinh, rất lâu không về rồi."

Ngôn Dụ nói xong, Ngô Sơn thở dài, anh đã nói mà.

Bởi vì họ là khách, cho nên buổi trưa, Ngô Sơn trực tiếp tìm một nơi mời họ ăn cơm. Chỉ có điều lúc ăn cơm, anh cũng rất xin lỗi nói: "Mẹ chị dâu cậu gần đây cơ thể rất không thoải mái, cô ấy về chăm sóc bà cụ rồi, nên hôm nay không có cách nào dẫn cậu về nhà ăn cơm được. Ngày mai cô ấy về nhà, tối mai vợ chồng cậu nhất định phải đến đấy."

Sở dĩ Tưởng Tĩnh Thành tìm Ngô Sơn, cũng chính là vì anh là người bản địa.

Huống hồ anh ấy bây giờ còn ở trong hệ thống cảnh sát, cho nên nếu thật sự muốn tìm người, thì anh ấy là người thích hợp nhất.

Lúc hỏi lại họ vì sao muốn đến đây, Tưởng Tĩnh Thành xoay đầu nhìn Ngôn Dụ, rồi nói: "Bọn em là đến tìm một người."

Đến khi Tưởng Tĩnh Thành nói cho Ngô Sơn biết, chuyện của Thành gia, Ngô Sơn cũng cực kì tức giận.

Mặc dù anh không nhắc đến hai đứa bé khác, nhưng Ngô Sơn cũng không phải ngốc, lúc nãy Ngôn Dụ cũng nói cô là sau này mới chuyển đến Bắc Kinh. Cho nên chỉ sợ cô chính là đứa bé bị ôm nhầm trong nhà quan kia.

Cho nên ăn cơm tối xong, Ngô Sơn liền dẫn họ đến viện phúc lợi.

Nếu đứa bé kia đêm đó thật sự được người ta nhặt được, rất có thể được đưa đến viện phúc lợi.

Bởi vì trước đây Mạnh gia luôn phỏng đoán là ba nhà ôm nhầm trẻ, cho nên họ đều truy xét trẻ sinh ra ở bệnh viện năm đó. Căn bản không tra trẻ trong viện phúc lợi.

"Việc này cũng trôi qua nhiều năm rồi, tư liệu sớm đã không còn nữa," một nhân viên khoảng bốn mươi tuổi của viện phúc lợi, khó xử nói.

Nói thực, nếu muốn tra ra, thì việc này cũng đã hai mươi bảy năm rồi.

Ngô Sơn ở bên cạnh nghe xong, vội nói: "Đồng chí, phiền ngài thử tra lại giúp, hai vị này từ Bắc Kinh xa xôi đến đây, ngài xem đứa bé trong nhà không có tin tức nhiều năm như vậy, trong lòng thật sự lo lắng, xin ngài hãy giúp cho."

Thấy Ngô Sơn nói vậy, nhân viên kia đành nói thật với họ: "Thực ra là thế này, trước đây không có máy tính, cho nên tư liệu đều là tài liệu ghi chép. Mấy năm trước, kho tài liệu của chúng ta ẩm ướt, không ít tài liệu đều không dùng được. Cho nên, thật sự không phải tôi không giúp mọi người."

"Vậy trước đây nhân viên làm việc ở đây, họ chắc nhớ đứa bé rời khỏi đây chứ."

Tưởng Tĩnh Thành hỏi.

Không ngờ người kia cũng thật sự gật đầu, cười nói: "Lời này ngược lại cậu hỏi đúng rồi, lão viện trưởng ở chỗ chúng tôi trước đây, thế nhưng là một người rất có trách nhiệm, cũng rất tốt với bọn trẻ. Chỉ cần là đứa trẻ từng ở trong tay ông ấy, ông ấy đều nhớ."

Hai mươi bảy năm trước, vừa vặn chính là thời điểm này.

Sau khi lấy được địa chỉ của lão viện trưởng, ba người liên tục nói cảm ơn.

Ra khỏi cửa, Tưởng Tĩnh Thành thấy Ngô Sơn đi theo họ chạy trước chạy sau, cũng rất ngại bèn nói: "Nếu không anh cho em mượn xe, bọn em tự đi đến đó."

"Nơi nhỏ này, cho dù đưa địa chỉ cho hai người, cũng chưa chắc tìm được đâu. Cho nên, vẫn là để tôi đưa hai người sang đó đi."

Ngô Sơn nói đúng, nhà lão viện trưởng kia thật sự khó tìm, bởi vì là nhà dân, xây dựng cũng không tính là kiểu mẫu.

Sau khi họ đứng trước cửa, gõ hồi lâu, vẫn là hàng xóm bên cạnh đi ra nói cho họ biết, người nhà này ra ngoài rồi, hình như phải qua hai ngày nữa mới về.

"Các người đến tìm ông ấy có chuyện gì không?" Thím hàng xóm rất nhiệt tình.

Ngô Sơn là người bản xứ, nghe hiểu lời của thím, liền trò chuyện với bà ấy. Thím ấy lại biết gì nói nấy, chỉ cánh cửa nói: "Lão viện trưởng này là người tốt, nhưng kể từ sau khi ông ấy nghỉ hưu, người đến thăm ông ấy cũng ít đi. Nhưng mấy ngày nay cũng có một thanh niên, ngày nào cũng đến."

Ngôn Dụ không ngờ, khi mặt trời lặn, họ đã đợi được lão viện trưởng.

Cũng đợi được một người không ngờ đến.

Lúc Thành Thực xuất hiện trong hẻm, một thân áo gió màu xám nhạt, thoạt nhìn ôn văn nhã nhặn, cây gậy đang cầm trên tay, trái lại làm cho khí chất trên người anh càng tăng thêm vài phần hút người.

"Anh," Ngôn Dụ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Vẻ mặt của Thành Thực cũng không tính là ngoài ý muốn, ngược lại cười ôn hòa nói: "Các em cũng đến rồi à, sao không về nhà trước."

Họ vì cái gì xuất hiện ở đây, ai cũng hiểu.

Đều là đến vì một người.

Một nhà lão viện trưởng cũng vừa từ bên ngoài trở về, không ngờ đã bị chặn lại. Ông thấy vẻ mặt mọi người đều căng thẳng, cười hỏi: "Các người ai muốn hỏi trước."

Người đến tìm ông, đơn giản chính là vì tìm đứa trẻ.

Ông từng gặp rất nhiều đứa trẻ bị bố mẹ vứt bỏ, không ai hỏi han, nhưng phàm có thể đến tìm, đều là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cho nên mặc kệ năm đó là vì cái gì, chỉ cần bây giờ có thể đến tìm, ông đều sẵn lòng giúp đỡ.

"Cháu muốn tìm em gái cháu," Thành Thực khẽ nói.

Sau khi nghe xong lời của anh, trong lòng lão viện trưởng cảm thán, so với những người chủ động vứt bỏ đứa trẻ của chính mình, thì kiểu này lại rất đau khổ, đau khổ cả gia đình.

Thành Thực mong đợi nhìn ông, khẩn cầu: "Cho nên, xin người suy nghĩ một chút, hai mươi bảy năm trước có bé gái sơ sinh nào được đưa đến viện phúc lợi không?"

Nào ngờ anh nói xong, lão viện trưởng lại nở nụ cười.

Ông nói: "Nếu là lúc khác, không chừng tôi thật sự phải suy nghĩ kĩ càng mới được. Nhưng điều cậu muốn hỏi, cô bé hai mươi bảy tuổi này, tôi thật sự có một người."

Lúc nói lời này, ông nhìn một cái túi chất ở góc tường, bên trong chất đầy cây nông nghiệp.

**

Kinh tế của huyện Doanh Thủy mấy năm nay mặc dù đã tốt lên không ít, nhưng vẫn không tính là rất tốt. Chính là đường này, so với nơi khác, còn kém hơn một chút. Lúc Tưởng Tĩnh Thành lái xe, sợ đụng phải người, nên cố ý lái chậm.

Nào biết Thành Thực luôn ổn trọng, lại mấy lần giục anh.

Hôm nay Thành Thực đặc biệt xin phép bệnh viện đến, lời của lão viện trưởng, làm cho anh gần như một ngày cũng không muốn đợi.

Cho dù chỉ là hy vọng mong manh, anh cũng muốn thử.

Ngôn Dụ ngồi bên cạnh, nhìn anh, trong lòng đều là lo lắng. Có khi hy vọng càng lớn, thì thất vọng cũng sẽ càng nhiều.

Cô sợ anh trai sẽ thất vọng.

Đến khi chiếc xe lái vào trong thôn, Tưởng Tĩnh Thành cũng không biết nên đi thế nào.

Xung quanh đây cũng không thấy ai, vừa vặn phía sau truyền đến tiếng xình xịch, là tiếng xe máy cày.

Tưởng Tĩnh Thành định đẩy cửa xuống xe, thế nhưng Ngôn Dụ đã đẩy cửa xuống trước.

Thế là Tưởng Tĩnh Thành kéo cửa sổ xe xuống.

Ngôn Dụ đứng bên đường, cũng không vẫy tay, xe máy cày chầm chậm dừng lại bên cạnh cô.

"Bác ơi, xin chào, xin hỏi nhà Tần Ưu Ninh đi thế nào ạ?"

Người ngồi trên xe máy cày đội nón rộng vành, dùng khăn lông che mặt, quần áo mặc trên người bẩn đến không thể tưởng tượng nổi, trên chân mang đôi dép nhựa, giống như vừa làm việc từ trong ruộng về.

Thành Thực lúc này cũng từ cửa sổ xe ghế sau, nhìn ra ngoài.

Đến tận khi người ngồi trên xe máy cày, kéo khăn lông che trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng.

"Tiểu thư, cô tìm tôi có chuyện gì sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện