Ván cờ của Bùi Dĩ Hằng và ông cụ Nhan rốt cuộc vẫn không đánh xong.

Bởi vì ông cụ nói anh tới nhà làm khách, ông muốn đích thân xuống bếp làm vài món cho Bùi Dĩ Hằng nếm thử.

“Sao cháu có thể làm phiền ông như vậy?” Bùi Dĩ Hằng lập tức nói.

Ông cụ nhìn anh, hỏi: “Cậu đã ăn món Nhan Nhan nấu chưa?”

Bùi Dĩ Hằng gật đầu: “Rất ngon ạ.”

Những lời này thật không phải bởi vì Nhan Hàm là bạn gái anh, mà là cô nấu ăn thật sự rất ngon, lúc trước nếu không phải bởi vì mùi nấu nướng của cô hấp dẫn, e rằng anh cũng sẽ không đi gõ cửa nhà cô.

Có lẽ đối với anh, Nhan Hàm chỉ là một đàn chị từng có duyên gặp vài lần thôi.

Ông cụ cười ha hả nói: “So với tôi thì tay nghề của con bé còn kém xa.”

Bùi Dĩ Hằng nhớ lại hồi trước Nhan Hàm từng nói ông nội biết nấu ăn, vì thế anh hỏi: “Nhan Nhan nói, cô ấy biết nấu ăn đều là học từ ông?”

“Vậy thì cũng không phải. Nếu con bé có thể có một nửa công lực nấu nướng của tôi, sau này không sợ bị đói chết.”

Lúc này ông cụ nói xong, hăng hái đứng dậy.

Sau khi bọn họ ra khỏi phòng sách, đúng lúc gặp được Nhan Chi Nhuận đi xuống lầu. Ông cụ chỉ Nhan Chi Nhuận nói: “Đây là anh trai của Nhan Nhan, hai đứa còn chưa gặp phải không.”

“Gặp rồi ạ.” Nhan Chi Nhuận ngược lại lên tiếng trước.

Ông cụ nhìn lên, trong nháy mắt sửng sốt, lập tức nói: “Con đã gặp thầy Bùi?”

Nhan Chi Nhuận rất thản nhiên nói: “Lần trước con tới nhà Nhan Nhan, đúng lúc gặp được.”

Ông cụ vừa nghe được lời này, quay đầu nhìn qua Bùi Dĩ Hằng.

Đầu óc Bùi Dĩ Hằng kêu ong ong, có vẻ tỉnh táo trong nháy mắt. Anh nhớ tới chuyện Nhan Hàm lo lắng trước đó, không ngờ ngược lại là anh bị hiểu lầm trước.

Anh nói: “Cháu sống tại khu nhà gần trường, không ngờ trùng hợp ở ngay đối diện Nhan Nhan.”

“Đây thật là duyên phận.” Ông cụ vừa nghe liền nở nụ cười.

Ông đương nhiên biết Nhan Hàm sống ngoài trường, nhưng không ngờ Bùi Dĩ Hằng lại ở gần cô như vậy.

Duyên phận này.

Thực ra ông cụ rất tin vào những điều này, hơn nữa sau chuyện bố mẹ Nhan Hàm, ông và người bạn già cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Hồi trước bọn họ cảm thấy Tề Nguyên là một cô nhi, hơn nữa tính tình quá bướng bỉnh, không phù hợp với con trai mình.

Nhưng nếu năm đó bọn họ có thể chấp nhận Tề Nguyên, sau khi Nhan Thư xảy ra tai nạn, có lẽ Tề Nguyên sẽ không tuyệt vọng như vậy.

Không đến mức đánh mất mọi hy vọng đi theo Nhan Thư.

Khiến Nhan Hàm cũng trở thành một đứa cô nhi mất cả bố lẫn mẹ.

Có lẽ con người sau khi già rồi, giảm bớt sự kiên cường, sẽ bắt đầu nhớ lại sai lầm năm đó.

Ông cụ là một người kiên cường như vậy, hồi trước sau khi mất đi đứa con và vợ, ông cũng gục dần như những ông lão bình thường, chỉ hy vọng cháu trai cháu giá của mình có thể sống vui vẻ hạnh phúc.

Ông cụ nhìn trái phải một vòng, hỏi: “Nhan Nhan đâu rồi?”

Nhan Chi Nhuận lắc đầu, chợt nghe ông cụ nói: “Con trò chuyện với Dĩ Hằng trước đi, ông đi làm vài món.”

“Ông, ông muốn nấu đồ ăn?” Nhan Chi Nhuận kinh ngạc nói.

Ông cụ gật đầu: “Đây là lần đầu Dĩ Hằng tới nhà, ông đích thân xuống bếp mới thể hiện đạo tiếp đãi của gia đình chúng ta.”

Nhan Chi Nhuận nhìn Bùi Dĩ Hằng, thán phục nói: “Ông tôi mọi khi chỉ nấu ăn vào dịp tết, hơn nữa chỉ nấu ít món thôi.”

Ông cụ mặc kệ những điều này, đã vui vẻ gọi hai dì giúp việc tới, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ông.

Nhan Chi Nhuận thấy dáng vẻ hừng hực của ông cụ, anh thấp giọng nói: “Không ngờ ông tôi rất thích cậu đấy.”

“Là vinh hạnh của em.” Bùi Dĩ Hằng ăn nói đúng mực.

Nhan Chi Nhuận mang sắc mặt rất phức tạp nhìn anh, đương nhiên một phần là vì anh là bạn trai Nhan Hàm, mặt khác còn là vì anh là sư đệ của Giản Cẩn Huyên.

Anh ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Cô ấy thế nào?”

Một câu không đầu không đuôi như vậy, Bùi Dĩ Hằng nghe được sửng sốt.

Cho đến khi anh nghĩ ngợi một chút, bình thản hỏi lại: “Anh hỏi về sư tỷ của em sao?”

Nhan Chi Nhuận hắng giọng.

Cũng may Bùi Dĩ Hằng đáp: “Chị ấy vẫn tốt lắm, gần đây diễn ra cúp Trung Lan chị ấy cũng tham gia, còn có giải cờ vây nữ thế giới vào tháng sau.”

Nhan Chi Nhuận: “…” Anh không biết Bùi Dĩ Hằng cố ý hay là thật sự không hiểu.

Cơ mà anh suy nghĩ, vẫn thôi đi, rồi gật đầu khen: “Rất tốt, quả thực là mục tiêu của cô ấy.”

Cờ vây, chính miệng cô đã từng nói, quan trọng hơn anh.

Nhan Chi Nhuận thoạt nhìn tâm trạng đặc biệt xấu, anh chỉ bên ngoài nói: “Nếu cậu muốn tìm Nhan Nhan, con bé ở vườn hoa.”

Lúc Bùi Dĩ Hằng đi qua, Nhan Hàm đang ra sức bồng Nhị cẩu đang giãy dụa, cô chỉ vào mũi của chú nhóc Corgi chân ngắn kia, thấp giọng trách mắng: “Không được nhúc nhích.”

Nhị cẩu hiển nhiên không quen gần với cô như vậy, nó lại vặn vẹo tiếp.

Nhan Hàm vỗ nhẹ mông nó một cái, rốt cuộc Nhị cẩu ngoan ngoãn lại.

Bùi Dĩ Hằng đứng cách đó không xa, im lặng nhìn cô dịu dàng vỗ lưng Nhị cẩu.

Vườn hoa vào ngày xuân cây cối xanh um, lộ ra sức sống dào dạt. Nhan Hàm ngồi trên xích đu màu trắng, hai chân khẽ khàng nhón trên mặt đất, đong đưa qua lại, dáng vẻ thoải mái thích ý.

Ánh mặt trời chiếu rọi mái tóc vừa dài vừa dày của cô, mái tóc dài của cô thuộc loại đen nhánh thuần khiết, thế nên dưới ánh mặt trời hơi nhuộm chút xanh đen.

Nhị cẩu ban đầu còn giãy dụa, nhưng Nhan Hàm vừa đong đưa xích đu vừa vuốt ve lưng nó, có lẽ rất thoải mái, vì thế nó ngoan ngoãn nằm trên đùi cô.

Chẳng biết qua bao lâu, Nhan Hàm ngẩng đầu, phát hiện Bùi Dĩ Hằng đứng ở đối diện.

Sắc mặt cô gái vốn lạnh nhạt dường như đắm chìm trong tâm sự. Nhưng chỉ chớp mắt, mặt mày cô tươi lên, ý cười nhuộm trên khuôn mặt cô trong chốc lát. Đôi mắt to tròn xoe của cô phát sáng, chớp chớp nhìn anh, lộ ra ý cười ngọt ngào.

Bùi Dĩ Hằng đi tới, Nhan Hàm ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Anh đánh cờ xong với ông nội em rồi hả?”

“Sao lại nhanh như vậy?” Nhan Hàm cảm thấy rất lạ.

Bùi Dĩ Hằng ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh, khóe miệng vừa nhếch lên, tiếng cười liền thốt ra: “Bởi vì ông nội nói rất thích anh, muốn đích thân xuống bếp nấu ăn cho anh.”

Nhan Hàm hé miệng kinh ngạc, vẫn không thể tin được nói: “Ông nội nói muốn đích thân xuống bếp ư?”

Bùi Dĩ Hằng đút tay vào trong túi, đôi chân dài duỗi trên mặt cỏ.

Nhan Hàm thật là phục rồi, hóa ra sức mạnh của thần tượng lại lớn như vậy. Nhưng lúc này cô nhìn gương mặt Bùi Dĩ Hằng, sực nhớ tới câu ban nãy anh nói trong phòng sách.

Lúc này nhìn thấy anh, ngược lại chẳng nói được gì.

Cho đến khi cô vươn tay, nhẹ giọng nói: “A Hằng, anh qua đây.”

Bùi Dĩ Hằng thấy dáng vẻ dịu dàng của cô, đáy lòng tựa như được tia nắng ấm áp chiếu rọi, toàn thân mềm nhũn. Anh chậm rãi đi qua, hai tay Nhan Hàm ôm lấy thắt lưng anh.

Cô ngồi trên xích đu, anh đứng trước mặt cô.

Nhan Hàm vươn tay ôm anh, thấp giọng nói: “Để em ôm một cái.”

Không biết qua bao lâu, Bùi Dĩ Hằng rốt cuộc buông ra, nửa ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với cô.

Giọng anh rất êm ái hỏi: “Sao vậy?”

Nhan Hàm cảm thấy mình rất ngượng ngùng, thế là muốn dời đề tài: “Anh thế mà muốn làm bố em.”

Bùi Dĩ Hằng: “…”

Là sao đây? Đừng nói anh sửng sốt, ngay cả bản thân Nhan Hàm cũng ngớ ra.

Không phải, cô không phải ý này. Chỉ là ban nãy cô nghe anh nói, ai cũng không thể thay thế bố cô chăm sóc cô, nhưng sau này anh sẽ chăm sóc cô.

Cô chỉ muốn nghịch ngợm một chút, kết quả đánh ngược lại mình…

Bùi Dĩ Hằng nhìn sắc mặt đờ ra của cô, thở dài: “Ý anh là không ai có thể thay thế bố em.”

Nhan Hàm nhìn anh với vẻ mong mỏi, kết quả hồi lâu vẫn không chờ được.

Cô cắn môi nhẹ giọng nói: “Không phải còn một câu nữa à.”

Sợ Bùi Dĩ Hằng nghe không hiểu, cô nhắc nhở: “Chính là câu anh nói với ông nội em ấy.”

Thế nhưng Bùi Dĩ Hằng nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Em nghe lén anh và ông nội nói chuyện?”

Lỗ tai Nhan Hàm ửng đỏ, tuy rằng cô không phải cố ý lắng nghe, nhưng quả thật cũng không vô ý nghe được đối thoại giữa anh và ông nội. Cô hơi sốt ruột, sợ anh chuyển đề tài.

Cô hơi nản lòng, bĩu môi, thôi rồi anh khẳng định ngại ngùng.

Dù sao cô cũng chính tai nghe qua, mặc dù anh không phải nói với cô, nhưng cũng vì cô mà nói.

Ai ngờ vào lúc cô an ủi chính mình, chàng trai đối diện cô cong khóe miệng nở nụ cười.

“Những năm tháng sau này, anh sẽ chăm sóc em.”

Rốt cuộc, anh nhìn đôi mắt cô, chậm rãi thốt ra những lời này.

*

Trận đấu vòng hai của cúp Trung Lan sắp sửa bắt đầu, bởi vì đây là lần đầu tiên Bùi Dĩ Hằng xuất chiến sau khi tạm nghỉ thi đấu, mặc kệ là giới truyền thông hay người mê cờ đều rất chú ý.

Quan trọng nhất là, vận may bắt thăm lần này của anh không được tốt lắm.

Thế mà lại rút trúng một tuyển thủ tứ đẳng Hàn Quốc, vị tuyển thủ này không tính là quá nổi tiếng, nhưng từ vòng loại tới vòng thi chính thức của cúp Trung Lan, biểu hiện của anh ta đặc biệt xuất sắc.

Sở dĩ nói Bùi Dĩ Hằng không may, bởi vì anh có một thói quen, thật ra cũng không thể nói là thói quen, mà là nhược điểm.

Chính là anh thường xuyên bị đánh bại bởi một số kỳ thủ hắc mã không hề xuất chúng.

Anh có thể đánh gục ba bốn kỳ thủ cửu đẳng chuyên nghiệp, nhưng cũng sẽ thua một vài kỳ thủ không nổi tiếng.

Thế nên khi vừa có kết quả rút thăm lần này, tất cả mọi người đều thấy anh không may rồi. Nếu lần này anh rút trúng Tiết Phỉ hoặc là kỳ thủ cửu đẳng khác, ngược lại tỷ lại thắng cuộc của anh sẽ cao hơn. Dù sao anh thường xuyên đấu cờ với những người này, thành tích chiến đấu có ưu thế cực lớn.

Sau khi có kết quả rút thăm lần này, Nhan Hàm xem một vài bình luận trên diễn đàn, cô thật sự tức giận.

Đặc biệt khi nhìn thấy có người phát ngôn bừa bãi, nói rằng nếu lần này Bùi Dĩ Hằng thắng trận, anh ta liền chặt đầu mình ngay.

“Cho dù có cho tớ làm banh đá, tớ cũng không thèm.” Nhan Hàm chán ghét nói.

Trần Thần bên cạnh đồng tình nhìn cô, vươn tay ôm bờ vai cô an ủi: “Quên đi, Nhan Nhan. Đừng xem nữa, loại anh hùng bàn phím này, một bàn phím trên tay, thiên hạ đều là của họ.”

Nhan Hàm thật sự nghĩ không ra, cô nói: “Tại sao những người này muốn nhìn anh ấy thua chứ?”

Trần Thần nghiêm túc tự hỏi: “Có lẽ là vì để hưởng thụ cảm giác vui sướng thấy thiên tài ngã xuống nhân gian.”

Nhan Hàm sửng sốt, mẹ nó loại người gì thế hả?

“Rất nhiều người đều rất bình thường, sau đó bọn họ từ chối thừa nhận sự bình thường của mình. Cảm thấy trên đời này không có thiên tài, mà người giống như thầy Bùi chính là cái gai trong mắt bọn họ, bởi vì cậu ấy không chỉ có thiên tài, còn có khuôn mặt điển trai đến vậy. Cậu nói xem cậu ấy có khiến dân chúng phẫn nộ không?”

“Theo lời cậu nói, tớ còn phải mừng cho A Hằng sao? Bởi vì anh ấy cũng đủ vĩ đại.” Nhan Hàm mặt không biểu cảm nói.

Trần Thần gật đầu: “Phải, chính là ý này.”

Ngải Nhã Nhã ở một bên rốt cuộc bỏ được di động mà ngẩng đầu lên, cô hỏi: “Nhan Nhan, cậu có đi xem trận đấu lần này không?”

Nhan Hàm đáp: “Không đi.”

Trần Thần và Ngải Nhã Nhã lập tức quay đầu nhìn cô, quả thực là không thể tin lời cô nói.

Trần Thần nói: “Đây là trận đấu đầu tiên của thầy Bùi chúng ta sau khi trở lại, cậu thật sự không đi xem hả?”

“Người ta thi đấu mà, tớ đi xem náo nhiệt làm gì.” Nhan Hàm cứng rắn nói.

Thực ra cô cũng muốn đi, nhưng cô sợ mình sẽ ảnh hưởng tới anh. Dù sao trận đấu này rất quan trọng, cô hy vọng anh toàn tâm toàn lực tập trung vào trận đấu.

Trần Thần chậc một tiếng: “Cậu không phải nghĩ rằng cậu qua đó, thầy Bùi sẽ lập tức phân tâm chứ?”

Nhan Hàm nhìn cô bạn, chẳng lẽ không đúng sao?

Trần Thần cười ha ha một tiếng, sờ đầu cô: “Cậu nằm mơ mộng đẹp hả, cậu quả thực coi mình là Đát Kỷ, có thể hại nước hại dân à.”

……

Thế nên khi Nhan Hàm ngồi xe tới địa điểm ghi hình, cô vẫn còn suy nghĩ vấn đề này.

Chủ đề hôm nay là bánh thanh đoàn, bởi vì tháng sau là tiết thanh minh. Vì để hợp với thời gian, chủ đề mỹ thực lần này của Nhan Hàm là tiết thanh minh. Nói tới cũng trùng hợp, hôm say sắc trời vốn âm u, không ngờ tới khi mọi người đến địa điểm, thế mà bên ngoài lại nổi lên cơn mưa nhỏ.

Nơi này là địa điểm Nhan Hàm thường ngày tới ghi hình, có cửa sổ sát đất, vừa chỉnh ống kính bên ngoài là cơn mưa nhỏ rơi xuống.

Bởi vì mọi người rất phối hợp, thế nên mau chóng quay xong đoạn ngắn đầu tiên.

Nhan Hàm trở về xem, đây là thói quen làm việc của cô. Chờ khi cô xem được hơn phân nửa, còn chưa xem xong thì di động trong túi cô chợt rung lên.

Lúc làm việc, cô quen đặt chế độ rung cho di động.

Khưu Qua trái lại rất tri kỷ, vẫy tay với cô: “Đi nghe máy đi, tôi giúp em xem tiếp.”

“Ngại quá.” Cô gật đầu với đạo diễn, đi sang một bên nhận điện thoại.

Nhan Hàm dịu dàng nói: “Anh luyện tập xong rồi à?”

Bên kia hình như còn có tiếng người khác, một lát sau, Bùi Dĩ Hằng mới cất tiếng: “Ừm, vừa chấm dứt.”

Ngày mốt chính là trận đấu.

Nhan Hàm thở dài một hơi, kết quả Bùi Dĩ Hằng ở đầu dây bên kia hỏi: “Em thở dài làm gì?”

Cô gái ngẩn ra, cô tưởng rằng mình thở dài trong đáy lòng.

Cô bấm ngón tay mình, nhẹ giọng nói: “Anh cố lên.”

“Em sẽ đến xem chứ?” Rốt cuộc Bùi Dĩ Hằng hỏi ra.

Thực ra anh vốn không nghĩ nhiều vậy, nhưng hôm nay lúc huấn luyện, có kỳ thủ trẻ tuổi trêu đùa hỏi anh, bạn gái cậu có đến xem cậu thi đấu không.

Bùi Dĩ Hằng chưa từng hỏi Nhan Hàm về chuyện này.

Đột nhiên khi anh nghe được tiếng cô thở dài, anh sực nhớ hỏi.

Nhan Hàm hỏi: “Lúc anh đánh cờ sẽ nghĩ tới em sao?”

Người vốn đứng yên tại cửa sổ cầm di động hơi giật mình. Tuy rằng anh chưa từng yêu đương, nhưng trước đó Trình Tân Nam từng nói với anh, lúc con gái yêu đương luôn sẽ hỏi một vài vấn đề kỳ quái.

Ví dụ như, cô ấy và mẹ cùng nhau rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai?

Hay hoặc là, vị trí ghế lái phụ có nên chỉ để bạn gái ngồi không.

Bùi Dĩ Hằng im lặng một lúc lâu, thế nên đây là một kiểu vấn đề mới ư?

Nhan Hàm thấy anh hồi lâu không trả lời, cô nhỏ nhẹ nói: “Em lo lúc anh thi đấu sẽ bởi vì em mà phân tâm, thế nên em không dám tới xem anh thi đấu.”

Bùi Dĩ Hằng còn tưởng rằng là chuyện gì, trái tim cuối cùng yên ổn.

Anh khẽ cười một tiếng, nói: “Không đâu, em tới đi.”

Nghe được câu trả lời rõ ràng lưu loát như vậy, Nhan Hàm lại sửng sốt.

Hóa ra, thật là cô suy nghĩ nhiều quá rồi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện