Dần vào cuối xuân, ngày tháng thời tiết đẹp luôn lộ ra vẻ biếng nhác ấm áp thoải mái. Mặc dù tự hạn chế như Bùi Dĩ Hằng, bởi vì buổi sáng thức dậy hơi muộn, anh dứt khoát ở nhà, không đến viện cờ vây.

Sau khi ăn xong bữa trưa, Bùi Dĩ Hằng tiếp tục đánh cờ.

Nhan Hàm dứt khoát cầm một quyển sách nép bên người anh, lúc Bùi Dĩ Hằng đánh cờ anh luôn chuyên tâm, thế nên qua thật lâu sau, anh ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, cô thế mà tựa lên gối ngủ thiếp đi.

Toàn thân cô gái khẽ khàng cuộn tròn.

Rõ ràng là một cô gái cao gầy, thoạt nhìn co lại một vòng nhỏ.

Giống như một bé mèo con.

Lúc này người đang ngủ mơ hình như cảm thấy không thoải mái, cô nhích sang bên cạnh, đúng lúc kề sát một bên eo của anh. Hôm nay Bùi Dĩ Hằng mặc chiếc áo khoác rộng, chất vải mềm mại thoải mái, má cô khẽ khàng cọ lên áo khoác anh.

Bùi Dĩ Hằng hơi ngơ ngác, anh tiếp tục im lặng nhìn cô.

Bởi vì cô nhắm mắt lại, con ngươi đen láy trong veo trước kia bị che khuất, ngược lại có thể thấy rõ lông mi dài dày đặc.

Một lớp chặt chẽ, trông như sợi tơ.

Bùi Dĩ Hằng cười dịu dàng, anh nhẹ nhàng đứng dậy, đi vào phòng ngủ lấy ra một tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người cô.

Đợi khi anh cầm lên quân cờ đen đặt trên bàn cờ lần nữa, ánh mắt nhìn thoáng qua bên cạnh.

Anh đang đánh cờ, cô đang bình yên đi vào giấc ngủ ở bên cạnh anh.

Cảnh tượng này, Bùi Dĩ Hằng chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng khi nó thật sự xuất hiện, trái tim anh chưa bao giờ yên bình như lúc này.

Không biết qua bao lâu, Nhan Hàm rốt cuộc tỉnh dậy. Cô chớp mắt, vẫn còn buồn ngủ. Có lẽ chưa thích ứng với ánh đèn sáng tỏ, cô giơ tay lên đặt trên mắt mình.

Cho đến khi bàn tay cô dời đi, hoàn toàn mở to mắt, nhìn thấy người bên cạnh.

Anh vẫn còn nghiêm túc nhìn chằm chằm bàn cờ, theo góc độ cô nằm chỉ có thể nhìn thấy đường nét hàm dưới của anh.

Cô chớp mắt nhìn một lúc lâu, Bùi Dĩ Hằng ở bên cạnh vừa quay đầu đã thấy cô mở mắt.

Bùi Dĩ Hằng cụp mắt, khẽ cười hỏi: “Em dậy rồi à? Ngủ ngon không?”

Nhan Hàm ngồi dậy, gật đầu. Cô nhìn bàn cờ của Bùi Dĩ Hằng: “Anh còn phải đánh bao lâu nữa?”

“Anh chỉ là đang phục bàn.” Bùi Dĩ Hằng nhẹ giọng nói, đây là việc kỳ thủ phải làm sau khi thua trận, tiến hành phục bàn tìm nguyên nhân mình thua cuộc.

Rất tàn nhẫn, nhưng không thể không làm.

Người bình thường thất bại có đôi khi chỉ cần trốn tránh là được rồi, nhưng kỳ thủ thì không được, thua cuộc thì phải xem hết lần này tới lần khác, tìm kiếm nguyên nhân thất bại của mình.

Nhan Hàm chớp mắt, biết anh khẳng định đang phục bàn trận đấu mình đã thua kia.

Thực ra tối qua khi nhìn thấy anh hút thuốc, Nhan Hàm vẫn rất kinh ngạc. Cô biết anh biết hút thuốc, cơ mà không thường hút, thỉnh thoảng khi tâm trạng không tốt thì sẽ hút một hai điếu.

Lúc trước cô từng thấy anh hút thuốc, chính là khi Bùi Tri Lễ trở về.

Lúc ấy anh và anh trai mình ở trong tình thế hiểu lầm, tâm trạng xuống dốc. Mà tối qua, là bởi vì thua trận đấu.

Có thể nghĩ rằng, cho dù thua cuộc là chuyện bình thường, nhưng đối với anh, tâm trạng vẫn sẽ sa sút.

Nhan Hàm lập tức nói: “Nếu không hôm nay chúng ta ra ngoài chơi đi?”

Cô nghĩ ngợi, nghiêng đầu nói tiếp: “Hai chúng ta hình như còn chưa hẹn hò đúng nghĩa nhỉ?”

Cái gì gọi là hẹn hò đúng nghĩa? Bùi Dĩ Hằng bị từ hình dung này của cô chọc cười, có điều nghĩ lại, mặc dù anh chưa từng yêu đương, nhưng cũng hiểu được yêu đương đại khái sẽ làm những gì.

Ăn cơm, xem phim, ra ngoài chơi hoặc là du lịch.

Nghĩ vậy, anh quả thực chưa hẹn hò đúng nghĩa với cô.

Thế là Bùi Dĩ Hằng vươn tay sờ má cô, thấp giọng nói: “Anh xin lỗi.”

Nhan Hàm sửng sốt, đột ngột sáp qua, nghiêm túc nhìn anh: “Sao anh lại nói vậy?”

Câu xin lỗi thình lình này của anh quả thật khiến cô hơi lờ mờ.

“Chưa từng hẹn hò tử tế với em.” Tuy rằng Bùi Dĩ Hằng giờ mới nhận ra, nhưng anh biết tự kiểm điểm, “Hôm nay chúng ta hẹn hò đúng nghĩa một lần, đều nghe theo em.”

“Được đó.” Nhan Hàm vui vẻ.

Thế là hai người thay quần áo, ra ngoài hẹn hò đúng nghĩa.

Nhan Hàm đeo chiếc ba lô nhỏ màu sắc cầu vồng, cô cảm thấy chỉ có chiếc ba lô như vậy mới phù hợp với tâm trạng hôm nay của cô.

Bên ngoài đang vào lúc chạng vạng, cả phía chân trời được rặng mây đỏ rọi thành màu vỏ quýt đậm. Lúc hai người tới dưới lầu, Nhan Hàm ngửa đầu hít sâu một hơi.

Hôm nay sao có thể hoàn mỹ như thế chứ.

Không khí mấy ngày liền đều khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Hai người đặc biệt tới trung tâm thương mại thành phố chọn một nhà hàng tráng lệ nhất. Hai người đứng ở lầu một trung tâm thương mại dừng lại một chút.

Trung tâm thương mại này có tổng cộng bảy tầng, lầu một lầu hai đều là loại cửa hàng sang trọng.

Tầng bảy cao nhất đều là nhà hàng, còn có phòng chơi game và rạp chiếu phim.

Nếu người yêu đi hẹn hò, dạo chơi, ăn cơm, xem phim, trung tâm thương mại này thật đúng là có thể thỏa mãn mọi thứ.

Thế là hai người quyết định đi ăn cơm trước, chẳng qua khi bọn họ tới trên lầu, phát hiện rất nhiều nhà hàng đều ngồi đầy người, đúng, chính là loại đã xếp hàng tại cửa.

Nhan Hàm ngẩn người, lúc này mới nhận ra hôm nay là cuối tuần, không chỉ bọn họ ra ngoài hẹn hò, các cặp người yêu khác cũng ra ngoài hẹn hò.

Cô nhìn trái phải, lẩm bẩm: “Đông người quá.”

Chắc là Bùi Dĩ Hằng không nghe rõ, anh cúi đầu, ghé sát cô: “Em nói gì thế?”

Nhan Hàm nghiêm túc nói: “Ở đây nhiều người quá, phải xếp hàng rất lâu, lãng phí thời gian.”

Tuy rằng nói đi hẹn hò, thế nhưng so với người khác bằng lòng dùng hai tiếng đồng hồ chỉ vì chờ ăn một bữa cơm, Nhan Hàm rất không nỡ. Thế là cô nhìn xung quanh, định tìm một chỗ hàng người không dài.

Cũng may lầu bảy có một nhà hàng Nhật, giá cả không tính là rẻ, người xếp hàng tự nhiên không nhiều.

Hai người bèn đi vào, Nhan Hàm liếc mắt một cái, thế mà còn có phòng riêng trải chiếu tatami. Kết quả nhân viên phục vụ nói với cô, phòng riêng đã được đặt trước, bọn họ chỉ có thể dùng bữa tại đại sảnh.

Nhan Hàm chỉ đành gật đầu, có điều cô còn muốn chọn một vị trí khá vắng vẻ.

Sau khi ngồi xuống, Bùi Dĩ Hằng thấy cô nhìn xung quanh, anh khẽ cười nói: “Em sao vậy?”

“Em sợ anh bị người khác nhận ra.” Nhan Hàm hạ giọng nói.

Bùi Dĩ Hằng hơi ngớ ra, ngay sau đó khôi phục biểu cảm điềm tĩnh: “Chỉ là thua cuộc thôi mà, còn chưa tới mức độ này.”

Nhan Hàm ngơ ngác, quả thật cảm thấy kinh ngạc, sau một lúc lâu cô hừ nhẹ: “Anh thực sự không hiểu sao?”

Bùi Dĩ Hằng ngẩng đầu thản nhiên nhìn cô, hiển nhiên ban nãy anh thật sự cho rằng Nhan Hàm mang ý này. Ai ngờ khi anh nhìn qua cô, Nhan Hàm lầu bầu, nhỏ giọng nói: “Là bởi vì anh đẹp trai, dễ bị nhận ra đó.”

Nhan Hàm mang cảm giác thật sự bị anh đánh bại.

Vừa rồi đi trên đường tìm nhà hàng, Nhan Hàm đã chú ý có mấy cô gái xinh đẹp ăn mặc thời trang lén nhìn về phía anh.

Dáng người Bùi Dĩ Hằng rất cao, lúc trước cô còn đặc biệt đo cho anh, chân không một mét tám lăm.

Trên đường đi, mặc dù người khác không biết anh là Bùi Dĩ Hằng, cũng sẽ bị anh thu hút.

Bùi Dĩ Hằng bởi một câu thình lình khen ngợi này của cô mà hơi mất tự nhiên dời chuyển tầm mắt sang bên kia.

Nhan Hàm luôn được voi đòi tiên đối với anh, thấy anh quay đầu, trên mặt cô lộ ra chút đắc ý, khóe môi mím lại, cuối cùng vươn chân đá mũi chân anh.

“Ngượng rồi hả?”

Anh vẫn còn nhìn bên ngoài, không phản ứng với cô.

Nhan Hàm lại đá một cái nữa: “Phải không?”

Đợi khi chân cô còn muốn quấy phá, đột nhiên bàn chân anh kẹp lấy mắt cá chân cô, sức mạnh của người đàn ông khiến cô không thể giãy khỏi sự ràng buộc. Cô không rút chân về được.

Bùi Dĩ Hằng rốt cuộc quay đầu trở về, ánh mắt hơi lướt qua cô: “Ngoan một chút.”

Anh nói vậy, Nhan Hàm không dám động đậy.

Thế là Nhan Hàm rất ngoan ngoãn ăn bữa cơm này.

Khi hai người ăn xong còn chưa đến bảy giờ, thế là quyết định đi xem một bộ phim. Cơ mà tới rạp chiếu phim bên kia, Nhan Hàm nhìn một chút, phát hiện bộ phim điện ảnh nổi tiếng gần đây, vé tám giờ đã bán hết rồi, đợt kế tiếp phải đợi đến chín giờ rưỡi.

“Chúng tôi muốn mua hai vé, cám ơn.” Đang lúc cô rối rắm, Bùi Dĩ Hằng cười nói với nhân viên.

Nhan Hàm thấp giọng nói: “Phải chờ tới chín rưỡi đó.”

Bùi Dĩ Hằng quay đầu nhìn cô: “Em rất gấp à?”

“Cũng không phải, chỉ cảm thấy lãng phí thời gian của anh thôi.” Nhan Hàm nghĩ rằng thời gian của anh nếu lãng phí trong chuyện xếp hàng chờ chỗ, hay là chờ xem phim, quả thật rất lãng phí.

Bùi Dĩ Hằng hơi cúi đầu nhìn cô chằm chằm, sắc mặt chuyên chú, hồi lâu sau anh rốt cuộc thong thả cất tiếng: “Nếu là ở cùng em, vĩnh viễn cũng không lãng phí.”

Cô gái bán vé bên kia đã chuẩn bị xong vé phim, giương mắt nhìn bọn họ.

Từ khi Bùi Dĩ Hằng tới, cô ta đã thấy rõ khuôn mặt của anh, có điều đương nhiên là không biết anh, chỉ cho là ngẫu nhiên gặp được khách hàng đẹp trai.

Lúc này đáy lòng lại cảm khái, thời buổi này thế mà thực sự tồn tại loại đàn ông vừa đẹp trai vừa ngọt ngào này.

Đáng tiếc không phải của cô ta.

Bùi Dĩ Hằng nhận vé phim, thanh toán tiền. Anh cất vé phim vào trong túi, vươn tay kéo Nhan Hàm ra bên ngoài. Bởi vì thang máy cũng nhiều người, hai người dứt khoát dùng thang cuốn, đi xuống từng tầng.

Cho đến khi tới lầu một, Bùi Dĩ Hằng kéo cô đi thẳng vào một cửa hàng đồng hồ.

Lúc Nhan Hàm đi vào, cô tưởng rằng anh muốn mua đồng hồ, bèn thấp giọng hỏi: “Anh muốn mua đồng hồ à? Tự mình đeo hay là tặng người khác?”

“Tặng người khác.” Giọng Bùi Dĩ Hằng rất rõ ràng.

Lúc này trong cửa hàng không có ai, hai người đi thẳng tới quầy bên cạnh. Nhân viên nhìn thấy hai người, ánh mắt hơi lướt qua, cuối cùng lướt qua chiếc ba lô của Nhan Hàm, trên khuôn mặt đã nở nụ cười chuyên nghiệp.

Hai người xem một lúc, Nhan Hàm tưởng rằng anh muốn tự chọn, cô im lặng ngồi bên cạnh.

Ai ngờ Bùi Dĩ Hằng chỉ vào một chiếc đồng hồ màu trắng, thấp giọng nói: “Phiền cô cho tôi xem chiếc này.”

Nhân viên cửa hàng đeo bao tay, rất cẩn thận lấy đồng hồ ra, sau đó hỏi: “Anh muốn đeo thử không?”

Bùi Dĩ Hằng gật đầu, anh quay đầu nhìn Nhan Hàm, khóe miệng hơi cong lên nói: “Đeo cho cô ấy đi.”

Nhan Hàm cũng không để ý, nghĩ rằng anh mua quà tặng cho người khác, bảo cô đeo xem thử, dù sao đồng hồ nhãn hiệu này cũng không rẻ, dù gì cũng phải đeo thử xem trước đã. Thế là cô thoải mái vươn tay ra, nhân viên nhẹ nhàng đeo đồng hồ trên cổ tay cô.

Bởi vì trên mặt đồng hồ đính kim cương, dưới ánh đèn sáng tỏ, chiết xạ ra ánh sáng lóng lánh.

Kim cương, là vật lấp lánh khiến người ta yêu thích.

Sau khi Nhan Hàm đeo vào, cô còn dựng thẳng cổ tay cho Bùi Dĩ Hằng xem, cười hỏi: “Đẹp không?”

Nói xong, cô còn vươn tay tới trước mặt anh, khẽ xoay qua xoay lại cho anh xem hiệu quả, làm như sợ anh không thấy rõ.

Bùi Dĩ Hằng khẽ cười, đầu ngón tay khẽ véo nhẹ cổ tay trắng ngần của cô, anh bỗng dưng bật cười, nói: “Nếu em thích thì mua chiếc này đi.”

Nhan Hàm gật đầu, nhân viên cửa hàng bên cạnh sửng sốt.

Khách hàng ra tay hào phóng đương nhiên không phải chưa từng thấy, nhưng mà quyết định mua nhanh như thế, quả thật hiếm thấy. Thế là cô ta vui vẻ chuẩn bị viết hóa đơn, dù sao tối rồi còn có một vụ buôn bán lớn vậy, quả thực là chuyện vui bất ngờ.

Nhan Hàm vốn đang không nghĩ nhiều, cho đến khi cô dường như ngẩn ngơ hỏi: “Khoan đã, vì sao là em thích?”

Bùi Dĩ Hằng bật cười: “Mua tặng em, đương nhiên là em phải thích mới được.”

Mua, tặng, cô.

Nhan Hàm giống như nghe không hiểu, cô chớp mắt: “Cái này mua cho em hả?”

Lúc này nhân viên bên cạnh sắp viết hóa đơn, cô lập tức hô lên: “Khoan, khoan đã.”

Cô lập tức đứng dậy, tới bên cạnh anh gần như dán sát lỗ tai anh, nói: “Anh mua đồ đắt tiền thế này cho em làm gì?”

Thật đó, cô thề ban nãy cô thực sự cho rằng anh muốn mua quà tặng người khác, thế nên mới nhiệt tình như vậy.

Bây giờ nghĩ lại cô còn giơ tay tới trước mặt anh để anh thấy rõ, trông như là cô rất muốn nó. Nhan Hàm thật cảm thấy mình ngốc quá rồi.

Cô lập tức vươn tay tháo đồng hồ ra, ai ngờ cô còn chưa đưa qua, Bùi Dĩ Hằng vươn tay nắm lòng bàn tay cô, nhẹ giọng nói: “Anh còn chưa tặng quà cho em mà, bạn trai không phải nên tặng quà cho bạn gái sao?”

Nhan Hàm ngớ ra, đúng, bạn trai sẽ tặng quà cho bạn gái.

Nhưng bạn trai bình thường đều bắt đầu mua nào là vòng tay, dây chuyền, đồ vật khoảng chừng một ngàn đồng, đây chẳng lẽ không phải theo trình tự bình thường à?

Nhan Hàm lén nhìn thoáng qua quầy hàng, chiếc đồng hồ cô đeo trên cổ tay đính nhiều kim cương.

Giá cả đồng hồ là một dãy số không rất bắt mắt.

Nhan Hàm hít sâu một hơi, đặc biệt chân thành nói: “Đắt quá, em thật sự không nhận được đâu.”

Bùi Dĩ Hằng nhìn cô chằm chằm, không nói gì.

Nhan Hàm suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nói: “Anh xem, chúng ta đều còn là sinh viên, đâu cần đeo đồng hồ quý giá như vậy. Phải không, có vẻ huênh hoang lắm.”

Cô thật sự vắt hết óc mới nghĩ ra một lý do, đúng rồi, sinh viên mà, không phải nên mỗi ngày ăn ma lạt năng mười tám đồng à, thỉnh thoảng ăn một bữa tôm càng cay cũng đã xa xỉ rồi.

Nếu bảo cô đeo đồng hồ đắt tiền thế này, ma lạt năng mười tám đồng sẽ bị tự ti đó.

Bùi Dĩ Hằng khẽ cười, dịu dàng nói: “Em có thể đeo lúc không đi học.”

Nhan Hàm: “…” Lý do này cô thật sự không có lời đáp lại.

Sau đó Bùi Dĩ Hằng nhìn thoáng qua bên cạnh, cũng ghé sát vào cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Hơn nữa nhân viên người ta đang nhìn đó, bây giờ nếu không mua, anh không phải rất mất thể diện à?”

Thể diện mấy chục vạn…

Nhan Hàm đang nghiêm túc suy nghĩ, rốt cuộc thể diện của Bùi Dĩ Hằng cửu đẳng quan trọng hơn, hay là số tiền này quan trọng hơn.

Chàng trai ngồi trên ghế bên cạnh, cánh tay hơi chống trên quầy kính, kẹp một tấm thẻ màu đen giữa ngón tay, đưa qua cho nhân viên.

Nhan Hàm nhìn thấy động tác của anh, chợt nhớ tới khi Trần Thần từng ở phòng ký túc xem phim Hàn, cô bạn điên cuồng gào thét, dáng dấp nam chính quẹt thẻ mua đồ cho nữ chính đẹp trai biết bao.

Hồi trước cô từng cảm thấy buồn cười.

Nhưng lúc này, trái tim cô đột nhiên đập mạnh.

Quả thật, mẹ nó đẹp trai quá đi.



Lời tác giả:

Nhan Hàm: ô ô ô ô ô ô ô đẹp trai quá, ngầu quá.

Nhưng hồi trước thái tử quẹt thẻ mua đồ cho con đáng yêu biết bao! Mau phủ nhận với mẹ đi, con không phải loại thấy tiền quên nghĩa.

Nếu bạn cảm thấy tư thế một người đàn ông quẹt thẻ không đủ đẹp trai, vậy thì nhất định tiền anh ta lấy ra không đủ rồi ha ha ha ha ha ha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện