“Tình hình bên trong thị trấn thế nào?” đang ăn Tiết Đồng bỗng quay lại nhìn Kỷ Lạc mở miệng hỏi. Tất cả mọi người nghe vậy đều ngoảnh đầu lại nhìn hắn. Lại nói kể cả Phan Mặc Tuệ và Mộ Dung Vân. Họ vẫn ở bên ngoài tìm đầu nguồn suốt mấy ngày nay cho nên việc không biết gì về tình hình trong thị trấn cũng không phải là lạ.

“Rất không tốt” Kỷ Lạc nuốt miếng bánh còn dư trong miệng, nói 3 chữ rồi lại đưa bánh lên miệng tiếp tục ăn. Lần đầu tiên trong đời Tiết Đồng bị sặc nước bọt, nàng ho sặc sụa đến đỏ mặt tím tai mà không thể ngừng. Điều này khiến Kỷ Lạc không thể tiếp tục thờ ơ ăn bánh nữa mà phải quay sang xoa lưng cho nàng. Nhưng cũng phải đến 1 khắc sau Tiết Đồng mới có thể ngừng ho. Lần đầu tiên, Tiết Đồng cảm thấy chán ghét cái tính kiệm lời của kẻ trước mặt này. Trước đây đều nghĩ như vậy rất tốt, sẽ không phiền phức, nhưng tình cảnh này mà hắn vẫn còn kiệm lời như vậy có phải quá đáng rồi không??? “Kỷ Lạc, nói thêm một chữ ngươi sợ sẽ cắn phải lưỡi mà chết sao???” Tiết Đồng hậm hực chu cái đôi môi nhỏ xinh ra, mắt trợn trừng lên nhìn Kỷ Lạc. Khuôn mặt đỏ hồng sau khi ho kết hợp với điệu bộ chu môi phồng má khiến Tiết Đồng trở nên đáng yêu vô cùng, không hẹn mà cả 3 nam nhân trước mặt nàng đều cúi đầu đỏ mặt. Đáp trả lại sự giận dữ của Tiết Đồng là 1 khoảng không im ắng…Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh và vô cùng khó hiểu khi thấy chỉ duy nhất nhóc con Phan Mặc Tề là ngơ ngác như nàng còn 3 người kia đều im lặng cúi đầu như kẻ phạm tội. Không phải chứ? Nàng chỉ trách 1 mình tên kiệm lời Kỷ Lạc thôi mà…(ừm…nói sao nhỉ??? Mèo muốn xây dựng một nữ chính hơi ngốc về khoản tình cảm, cho nên nhiều khi ngây ngô 1 chút thì mọi người đừng trách nha, vì hầu hết các thể loại thiên tài trong truyện đều thông thái về tất cả mọi thứ, chứ k hề ngốc như Tiết Đồng)

“ Kỷ Lạc, Lý Đức Dương, Vân huynh, mọi người sao vậy???” Tiết Đồng lần nữa ngơ ngác lên tiếng, lần này nàng thành công lôi hồn họ về hiện thực. Cả 3 chàng giật mình thoát mộng khụ khụ vài tiếng rồi lại tiếp tục công việc đang dang dở. Thấy Kỷ Lạc còn muốn ăn, Tiết Đồng trừng mắt

“Kỷ Lạc đừng nói với ta ngươi không hiểu tiếng người”

“Khụ…không phải” Kỷ Lạc hắng giọng đáp. Khuôn mặt hắn nóng ran như kiểu có thể luộc chín 1 quả trứng, hắn thật sự không hiểu, tại sao mấy hôm nay Tiểu Tiết Nhi này làm chuyện gì hắn cũng cảm thấy đáng yêu như vậy.

“Vậy mau nói a, ta không cần 3 chữ ‘rất không tốt’ của ngươi. Cái đó dù ngươi không nói ta cũng biết nữa” Không thèm để ý đến trạng thái biểu cảm khuôn mặt của Ky Lạc. Tiết Đồng tiếp tục ăn và hỏi. Nàng thề, hắn mà dám phun ra mấy câu ngắn gọn không cần thiết như khi nãy nữa nàng sẽ thiến chết hắn.

“Ừm…ta thật không biết tả sao…nhưng…thây chất đầy đường, kền kền đông hơn kiến, đường phố hiu hắt vô cùng vắng vẻ, không khí vô cùng ảm đạm, tiêu điều, tịch mịch đến 1 con vật còn sống cũng không thấy chứ đừng nói là người”Kỷ Lạc buông miếng bánh, nghĩ đến những gì thấy khiến hắn không còn cảm giác muốn ăn chút nào, hắn trầm ngâm kể lại một cách sơ lược nhất những gì mắt thấy tai nghe trong thị trấn. Tất cả mọi người đều im lặng. Ai mà tưởng tượng nổi một thị trấn nhìn bên ngoài yên bình, xinh đẹp là vậy, bên trong lại đã trở thành một cái bộ dáng đáng sợ như thế chứ. Có lẽ nếu ai đi ngang nơi này đều sẽ nghĩ rằng người dân nơi đây vô cùng sung túc, ấm no, vui vẻ, đủ đầy (mà có lẽ trước kia đúng là như thế thật) nhưng khi tưởng tượng đến thực trạng Kỷ Lạc vừa kể có lẽ ai nấy cũng đều rùng mình nổi gai ốc.

“Haizzz” Mộ Dung Vân âm thầm buông tiếng thở dài khe khẽ. Tiết Đồng nghe Kỷ Lạc kể chuyện đã chẳng còn cảm giác muốn ăn, nàng đưa tay lau ‘tạm’ vào áo của Lý Đức Dương khiến hắn dù đang mặc niệm cũng phải thức tỉnh để mà giận đỏ viền mắt, song cũng không thể làm gì nàng đành lặng yên nắm chặt quyền, nhìn nàng trừng trừng như đang trút niềm uất hận. Phải biết rằng, Lý Đức Dương hắn là người mắc bệnh thích sạch sẽ, ngày đôi khi phải tắm đến 5,7 lần. Và dù hắn có nể nàng dù nhỏ nhưng tài năng suất chúng nàng cũng không thể đối xử với hắn như thế…Thật muốn tức chết hắn mà.

Ngược lại với cảm xúc của Lý Đức Dương, lau tay xong Tiết Đồng thản nhiên đứng dậy đến bên cạnh Mộ Dung Vân rồi lại thản nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn khiến Phan Mặc Tuệ buộc phải nhích sang một bên. Lại lần nữa nàng thản nhiên để tay lên vai Mộ Dung Vân thân mật như người bạn hữu lâu năm (mà có lẽ với nàng là lâu năm thiệt) mỉm cười, nàng hỏi:

“Vân huynh, có tâm sự gì, có thể chia sẻ cùng ta được hay không?”

“Không giấu gì Tiết Nhi muội, ta là người của thị trấn này, nó đã từng mang tên Bình trấn với chữ Bình trong yên bình. Nơi đây là nơi ba đời nhà ta sinh sống, đối với ta có 1 phần rất lớn trong tim. Đến khi ba mẹ mất, ta phiêu lưu giang hồ vì muốn chữa bệnh cứu người. Đã lâu không trở lại nơi đây, khi quay lại là một mảnh đau thương, tang tóc, biết mình đã về muộn thật thấy hối hận khôn nguôi” Hắn nói xong còn im lặng cúi đầu như đang tưởng niệm cũng như đang xúc động.

“Vân huynh, xin huynh chớ đau lòng ảnh hưởng đến sức khỏe. Ta tin chỉ cần chúng ta hợp sức nhất định giải quyết được khó khăn. Bình trấn xinh đẹp như vậy, nếu nguồn độc được trị, chắc chắn những người dân nơi đây sẽ quay về quê hương sinh sống thôi, rồi Bình trấn sẽ trở về với vóc dáng xưa kia” Tiết Đồng vỗ vai Mộ Dung Vân an ủi, nàng thấy hắn như vậy cũng cảm thấy chạnh lòng. 2 người lớn lên bên nhau từ nhỏ. Mộ Dung Vân trước nay dẫu có bị nàng bắt nạt cả trăm, nghìn lần cũng sẽ không bao giờ tỏ ra không vui, trước mặt nàng hắn luôn tươi cười, đến nỗi nhìu khi nàng chỉ muốn khiến hắn phát cáu mà không được. Nàng phải công nhận, hắn có một nụ cười rất đẹp, giống như thiên thần vậy, nó trong veo như nụ cười của một đứa trẻ không nhiễm bụi trần, không vướng bận những âu lo của người lớn, nụ cười của hắn dẫu trải qua hàng chục năm cũng chưa bao giờ thay đổi, từ khi nàng biết ý thức cho đến khi nàng đã trưởng thành, nó khiến lòng nàng cảm thấy bình yên, quên đi mọi lo âu của công ty, của cuộc sống, nó khiến nàng cũng phải mỉm cười theo bên cạnh hắn, nàng có thể vứt bỏ mọi ánh hào quang của một tiểu thư khuê các, có thể sống là chính mình có thể chơi đùa như trẻ nhỏ, hắn là người anh em, là tri kỷ tốt nhất nàng từng có. Nàng cũng biết làm người đâu có ai mãi mãi vui tươi, chẳng qua hắn không bao giờ thể hiện mình buồn trước mặt nàng thôi. Nay thấy hắn buồn như vậy, lòng Tiết Đồng cũng trùng xuống vài lần. Tiết Đồng một lần nữa vỗ vai Mộ Dung Vân như bạn hữu lâu năm (hic, lâu thiệt mà). Nghe vậy, trong lòng Mộ Dung Vân không khỏi cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua. Như vô thức hắn nở một nụ cười dịu dàng. Nụ cười ấy làm cho Tiết Đồng chững lại, nàng ngẩn ngơ nhìn, một suy nghĩ chợt lóe lên khiến nàng cũng bất giác mỉm cười “nụ cười của hắn vẫn không hề thay đổi” nụ cười của nàng vô thức đã khiến một vài ánh mắt hình viên đạn bắn lên người Mộ Dung Vân mà nàng không hề hay biết. Mộ Dung Vân dù rất vui vì thấy nụ cười của nàng nhưng đồng thời cũng cảm thấy bất an đến lạ. Hắn nổi da gà và mồ hôi lạnh tuôn đầy sau gáy mà hắn không hiểu do đâu và vì sao (mèo biết đấy ^ ^). Nhưng dù vậy Mộ Dung Vân vẫn phải nói và câu đáp lễ:

“ Tiết Nhi muội đã nói vậy quả thực không còn gì bằng, xem ra người dân Bình trấn được cứu rồi” Mặc dù hắn không biết khả năng của nàng, nhưng trực giác nói cho hắn biết hắn có thể tin tưởng vào nàng, và hắn đã tin là như vậy.

Tiết Đồng mỉm cười đứng dậy. Lần này Tiết Đồng buộc phải đi về chỗ của mình và ngồi xuống. Không phải vì nàng muốn thế mà bởi vì nàng không thể tiếp tục ngồi yên bên cạnh Mộ Dung Vân trước những cái lườm nguýt từ phía Phan Mặc Tuệ được nữa. Tiểu bảo bối của nàng, bây giờ không những không còn bám đuôi nàng như trước mà thậm chí còn ghét nàng ra mặt khiến nàng thật sự đau khổ vô cùng, rất muốn ngửa đầu lên trời hét lớn “BẤT CÔNG AAAA”Phan Tiết Ân tại sao em có thể đối xử như thế với chị????

Ăn uống xong xuôi Tiết Đồng gạ mọi người nghỉ ngơi lấy sức. Dẫu biết chuyện tìm kiếm nguồn nước là bức bách nhưng mặt trời cũng đã lên đến đỉnh đầu, thời gian này không phải quá tốt để có thể đi tìm nguồn nước, như vậy chắc chắn mọi người sẽ kiệt sức trước khi kịp tìm ra. Tất cả đều nghe theo ý nàng, học mắc võng vào giữa những cây cổ thụ và nằm nghỉ ở đó. Tuy nhiên, duy chỉ có mình Phan Mặc Tuệ đã thấm mệt có thể ngủ ngon, cả 4 người còn lại đều không thể chợp mắt. Tiết Đồng gác tay lên trán suy nghĩ hồi lâu. Rốt cuộc thì đầu nguồn ở đâu??? Câu hỏi đó cứ xoáy sâu vào trong lòng nàng. Thế rồi, giữa trưa nắng nóng của ngày hè, 1 bông tuyết trắng muốt lạnh buốt rơi vào trán Tiết Đồng. Hồi ức như một cuốn phim quay chậm tua lại rõ nét đến từng khoảnh khắc trong trí óc nàng. Đó là một mùa đông có lẽ đã từ lâu lắm…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện