Khu vực này vô cùng trống trải, không có một ngọn cỏ, nếu không thì cũng không có một con Hắc hổ khổng lồ sinh sống, Nhóc tỳ rón rén, từ một bên tiến về phía địa quật.
Sát khí càng ngày càng đậm đặc, sương mù màu đen từng đám lại từng đám từ trong hang hổ không ngừng bay ra, có thể thấy được con Thú Vương này đáng sợ đến cỡ nào, vừa mới tiếp xúc làm cho con người ta cảm thấy lạnh thấu xương, sát khí liền tấn công cơ thể.
"Không được, quá nguy hiểm, một khi làm kinh động đến nó thì ta khó mà sống sót." Nhóc tỳ dừng lại.
Hắc Sát Liên mặc dù tốt nhưng cũng không thể quan trọng hơn tính mạng được, nó không dám làm việc lỗ mãng, chăm chú quan sát, cẩn thận cảm ứng, hô hấp của chính mình cũng ngừng lại, ngay cả các lỗ chân lông cũng sớm đã khép kín lại, sợ quấy nhiễu đến Thú Vương.
Cuối cùng, Nhóc tỳ lùi bước, từng bước một hướng về phía sau, rất nhanh liền khuất trong rừng núi.
Mãi cho đến khi cách rất xa thì nó mới dám thở mạnh một hơi, ở nơi này làm cho tim đập nhanh bất thường, lại có một cảm giác nghẹt thở, dường như có một tòa núi lớn màu đen đang đè ép ở trong lòng, máu huyết gần như đóng băng lại.
"Ở bên cạnh Hắc Liên có những chữ viết ghi lại niên đại của nó, chẳng lẽ con Thú Vương này do Bổ Thiên các hàng phục rồi sao?" Nhóc tỳ lẩm bẩm, nó nhanh chóng nghĩ tới chuyện không lâu trước đây.
Con Cổ Ngạc nổi điên, đuổi giết nó trong dãy núi làm cho rất nhiều mãnh thú chấn kinh, chạy trốn tứ tung, kết quả làm kinh động đến Hắc Hổ, nó nhanh chóng đuổi tới nạt nộ bắt con hung Ngạn như nổi điên phải dừng lại, giống như đang duy trì trật tự ở bên trong dãy núi.
"Hy vọng suy đoán của ta là đúng." Nhóc tỳ ánh mắt lóe sáng, nhanh như chớp phóng tới dãy núi, xông ra khỏi khu vực này.
Một lát sau, nó đi tới gần một thác nước, đứng cách trăm trượng thì ngừng lại, nâng lên khối cự thạch mấy ngàn cân rồi dùng hết sức ném mạnh.
Phù văn lượn lờ, cự thạch sáng lên, vẽ nên một đường cong vòng cung rồi va chạm vào bên trong thác nước, làm cho vách núi rung động, những làn sóng bạc ngập trời đúng lúc này phát ra tiếng gầm gừ kinh thiên.
Một con giao thú vừa thô vừa to lao ra, toàn thân là màu xám đen, lân trảo thô to chừng vạc nước trông dữ tợn bay thẳng lên, tìm kiếm người đang khiêu khích.
"Rầm"
Đón tiếp nó chính là một khối cự thạch, thậm chí rất nặng tầm hơn vạn cân, bị phù văn bao phủ, nhanh chóng bay tới, đập thẳng lên đầu nó, khối cự thạch xuất hiện những tia lửa rồi nứt thành bốn mảnh, con giao thú này tức giận vô cùng.
Nó thấy Nhóc tỳ đang ở đằng xa thoáng nhảy lên, nhanh chóng lao tới. Hơn nữa, liền há miệng phun ra một luồng hào quang, rừng núi ở phía trước nó đều hóa thành tro tàn, làm cho một khe suối bốc hơi hết.
Nhóc tỳ nhanh chóng chạy trốn, hai chân sử dụng sức đạp một cái làm cho cả vùng đất nứt toác ra, cả người như một mũi tên phòng thẳng lên trời, trong nháy mắt đã phóng qua khỏi một ngọn núi nhỏ.
Sức bật của nó rất mạnh mẽ, tại Hư Thần Giới cũng đã biểu hiện một chút phá vỡ đi kỷ lục của Thạch Nghị, hiện tại toàn lực nhảy lên, kết quả thật là hơi dọa người.
Giao thú kinh sợ đuổi theo không dứt, lập tức nghiền nát ngọn núi nhỏ này thành bằng phẳng làm cho rất nhiều mãnh thú hoảng sợ, chạy trốn hỗn loạn.
Nhóc tỳ xuyên hành bên trong rừng rậm, nhanh chóng đến trước một đầm lầy, ôm lấy một tảng đá thật lớn ném thật mạnh vào đầm lầy.
Bịch một tiếng, đầu tiên là nước bùn văng tung tóe, sau đó là một con Cổ Ngạc kêu thảm, ngay lập tức nhảy vọt lên, tảng đá đánh trúng hốc mắt của nó, thiếu chút nữa thì làm tròng mắt của nó bị thương.
Nó mở cặp mắt đỏ như đèn lồng, vừa nhìn thấy nụ cười của Nhóc tỳ đang tiến tới thì càng nổi giận hơn, mới vừa rồi tên nhóc con này còn làm hắn bị thương, hiện tại còn giám khiêu khích hắn nữa.
Đến nước này thì nó cũng không màn đến chuyện gì nữa, từ trong vũng lầy lao ra, thân thể hơn trăm mét cứ thế xông tới tựu như một tòa núi thịt mà trên người lân giáp rậm rạp chi chít .
Mà tên đồng bạn của nó cũng không nhịn được nữa, từ một bên vọt tới, bao vây chặn đánh đứa nhóc đáng giận này.
Nhóc tỳ nhanh chóng chạy trốn, phóng tới phương xa, cuối cùng bay thẳng lên trời, phóng qua một dãy núi nhỏ, đến bên trong một lãnh địa khác.
Nơi này có một con Long điểu ba chân, là một con cầm thú thần bí, thống ngự vùng núi này, những dị thú khác không giám quấy nhiễu, chủng tộc này tuy có hai cánh nhưng lại không cách nào bay được, toàn bộ nhờ vào ba chân mà bôn hành, thân thể dài tới mấy chục mét.
Mặc dù không khổng lồ như Cổ ngạc nhưng nó lại rất hung tàn, thực lực lại không kém, bình thường khi phù văn lóe lên thì có thể đem một tòa núi nhỏ đánh cho rạn nứt, là bá chủ của cánh rừng này, không một ai có thể lay chuyển được.
Nhóc tỳ xâm nhập vào nơi này, chưa nói lời nào trực tiếp nhảy lên trên lưng của một con Long điểu con mà nện loạn xạ, đánh cho nó gào thét cả lên.
Con Long điểu con này dài phải tới vài mét, được bao phủ bởi đôi cánh với màu sắc rực rỡ, nhưng mà nó không thể bay được, ba cái điểu trảo cố sức vùng vẫy để đi chuyển, muốn đẩy ngã Nhóc tỳ xuống đất nhưng mà kết quả lại vô dụng.
Cách đó không xa, một con Long điểu khổng lồ quay người lại, lập tức nổi trận lôi đình, một con tiểu trùng nho nhỏ ở nơi nào mà lại giám tới nơi này? Rõ ràng dám ăn hiếp đứa con duy nhất của mình, lúc này thấy lông vũ có màu sắc rực rỡ sắp dựng đứng hết cả lên, nó nhanh chóng lao đến.
Nhóc tỳ nện xuống một quyền cuối cùng, con ấu điểu đau đớn kêu gào không thôi, sau đó nó nhảy xuống bỏ chạy nhanh như chớp.
Con Long điểu khổng lồ không ngừng đuổi theo ở phía sau, nó rất tức giận, chưa có một sinh vật nào giám khiêu khích nó như thế, một con "Trùng tử" con lại giám đến ăn hiếp con của nó, có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục!
Cứ như thế cả vùng núi đều lộn xộn cả lên, Giao thú, Cổ ngạc, Long điểu ba chân, tất cả cũng phải có sáu bảy con bá chủ đều bị Nhóc tỳ chọc giận thành công, ở trong dãy núi mà nổi giận, tiến hành truy sát.
Cuối cùng, cũng có vài con gặp nhau, cùng nhau giằng co thậm chí còn giao chiến nữa, va chạm kịch liệt xảy ra, khắp vùng núi là một mãnh hỗn loạn, tất cả mãnh thú ở khắp nới đều bị dọa bỏ chạy thục mạng.
Nguyên một đám thiên tài xông vào chiến trường thứ hai trong lòng đều khiếp sợ cả lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ở đây quả thật rất nguy hiểm, hung thú nổi loạn, độ khó của cuộc thí luyện quá lớn.
Mỗi người đều sợ hãi! Cuối cùng, bên trong vùng núi này lại xuất hiện thú triều, tàn sát bừa bãi ở mười phương, khắp nơi chạy trốn, bọn hắn chắc chắn không thể nào thoát khỏi sự trùng kích này được.
Những thiên tài này không biết, sự nguy hiểm này đều là do con người tạo ra, căn bản không phải là một trong những khảo nghiệm nào hết, mỗi người đều hoảng sợ, ra sức tránh né đợt thú triều này.
"Rống..."
Ở sâu nhất bên trong dãy núi, tiếng hổ gầm truyền đến, con Thú Vương kia cực kỳ tức giận, nó vừa mới trở lại sào huyệt để ngủ thì lại bị quấy nhiễu, nó cực kỳ nóng nảy.
Lúc này sâu bên trong dãy núi xuất hiện một luồng gió lốc màu đen, một bóng đen khổng lồ được bao phủ ở bên trong, nó vọt ra ngoài, ngửa mặt lên trời thét dài không ngớt.
"Đúng vậy, nó chính xác đã bị Bổ Thiên các hàng phục rồi, chịu trách nhiệm trấn thủ ở dãy núi này, duy trì trật tự." Nhóc tỳ hai mắt sáng lên rồi tiếp đến mặt mày hớn hở.
Nó trốn vào trong rừng núi này, ẩn núp thân hình, nhanh như chớp phóng tới hang hổ.
Đúng lúc này Hắc hổ đã rời khỏi hang, tự mình đi ra bên ngoài để bình định lại rối loạn nơi đây.
Cả hai xem kẽ đi qua nhau, Nhóc tỳ nắm lấy cơ hội này, vẻ mặt hớn hở chạy như điên, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng hồng, toàn thân phù văn rậm rạp, hóa thành một vệt ánh sáng, trong nháy mắt đi thật nhanh.
Nó dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phía trước địa quật, khói đen tràn ngập, nơi này cực kỳ yên lặng và trống trải, chỉ có một cây Hắc Sát Liên phát ra một ít ô quang (ánh sáng đen).
Chính xác là một cây hoa sen nhưng mà lại không sinh trưởng ở trong nước, nhờ vào hấp thu sát khí để sinh trưởng, toàn thân đen bóng, cao hơn một mét, có hương thơm tràn ngập.
Ngón tay của Nhóc tỳ chọc vào trong đất, cảm giác Hắc Sát tập kích vào cơ thể, bởi vì lớp đất này đều bị Hắc hổ sát nhuộm thành màu mực, thật là khủng bố.
"Bịch"
Đất đã văng tung tóe, nó đào lên Hắc Sát Liên sau đó xoay người bỏ chạy, một chút cũng không dừng lại.
Người nó tuy nhỏ nhưng sức bật cực kỳ khủng bố, chỉ nhảy lên vài cái liền vượt qua được mấy sơn lĩnh thấp bé, nhanh chóng rời đi.
Cách đó không xa về phía sau, Nhóc tỳ xuyên hành trong một khu rừng rậm, không có vênh váo mà nhanh chóng rời khỏi khu vực này, hướng về một khu rừng hoang vu mà chạy thục mạng, chạy xa được đến đâu thì chạy.
Hơn nữa lúc này nó cũng không bị chuyện gì cản trở, ngắt xuống một lá sen như mặc ngọc cho vào trong miệng, giống như bò nhai mẫu đơn, nhanh chóng nuốt xuống.
Không lâu sau, một cây bảo dược bị nó ăn sạch sẽ, toàn thân phát ra ô quang, thân thể gần như muốn bốc cháy lên.
"Ta tranh thủ thời gian luyện hóa linh dược, như vậy cho dù nó có tìm thấy, cuối cùng gì cũng sẽ không tìm được manh mối gì." Nhóc tỳ suy tư.
Nó xông qua trăm vạn dặm Đại Hoang, đối với con Thú Vương khủng bố này vô cùng hiểu rõ, không giám lưu lại thứ gì dù là một điểm nhỏ dấu vết, bằng không chắc chắn sẽ bị đuổi tận giết tuyệt, trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào.
Cuối cùng, còn sót lại một ít chất lỏng Nhóc tỳ bôi lên trên người hai con Thanh Lang to như hai tòa nhà, rồi sau đó nhanh chóng rời đi thật xa.
Nó một bên chạy trốn, một bên vận chuyển cốt văn, luyện hóa vô tận tinh hoa vào trong mỗi tất huyết nhục, trong phút chốc ánh sáng hừng hực, phù văn chói mắt, nó giống như là một thiên thần, rực rỡ chói mắt.
Sau đó không lâu, thú triều bị dẹp loạn, Hắc hổ trờ về lại sào huyệt nhưng mà vừa mới tới gần liền phát hiện có chuyện không ổn, ngửa mặt lên trời điên cường gào thét, vô tận núi lớn nổ vang, bắt đầu rung động.
Nó giận dữ, thân thể hiện lên rất nhiều vân lạc màu đen, hình thành một vòi rồng, những ngọn núi xung quanh đều bị xoắn vỡ ra, toàn bộ cổ mộc bị cuốn lên trời rồi sau đó bị vỡ tung tóe.
Cảnh tượng này rất khủng khiếp, Thú Vương nổi giận, lao ra khỏi dãy núi, truy tìm người trộm linh dược, đôi mắt hóa thành hai vầng Huyết nguyệt, chiếu thẳng lên bầu trời, khủng bố vô cùng.
Núi rừng vừa mới yên lặng trở lại thì lần nữa sôi sục, lần này Thú Vương chính mình cầm đầu cuộc bạo động, mỗi một móng vuốt đặt xuống thì trực tiếp đập nát một ngọn núi, đá vụn bay đầy trời.
"Trời ạ, sớm biết như thế, cho dù có đánh chết ta cũng không giám tiến vào chiến trường thứ hai này, thí luyện thế này chính là chuẩn bị cho chúng ta sao?"
Một đám thiên tài da đầu run lên, toàn bộ đều ẩn núp, nhịn không được mà run bần bật, nơi này giống như là địa ngục, không thể ở lại được.
Nhóc tỳ sớm đã chạy rất xa, sau đó nhảy vào bên trong một con sông lớn, chìm xuống đáy sông, ngăn cách khí tức cùng ngoại giới, để mặc cho dòng nước cuốn mình xuống dưới hạ lưu.
Nó khép hai mắt ngồi xếp bằng, lâm vào việc tu hành tầng sâu nhất, chuẩn bị dẫn động tinh khí ở thể nội, đột phá đến một cảnh ngộ mới.
Trên thực tế, nó sớm có thể đột phá rồi, nhưng mà vì tích lũy linh tinh, để có một trụ cột thật vững chắc. Mà gốc Liên dược này chính là thứ mà nó đang cần, dược tính rất mạnh, mười phần bá đạo, ở bên trong thể nội của nó liền hóa thành một đoàn hỏa diễm màu đen, hừng hực thiêu đốt lấy gân cốt, rèn luyện huyết nhục của nó.
Cuối cùng, Nhóc tỳ liền mở mắt, hai con ngươi phóng ra hai tia ô quang, xa đến vài chục mét, cả người ở trong nước đứng thẳng lên. Một ngọn "núi lửa" xuất hiện ở dưới hai chân nó, miệng núi rất đẹp mắt, nham tương nóng chảy "phun ra" bên ngoài, xuyên vào bên trong lòng bàn chân của nó.
Đến lúc này, nó mở ra khẩu thứ sáu Động Thiên, thực lực lại lần nữa tăng lên một đoạn.
Lúc này, tinh khí toàn thân của hắn bành trướng, miệng núi lửa mới xuất hiện không ngừng phun ra "nham tương", chui vào trong thể nội của nó, làm cường tráng thân thể nó, phù văn đan vào, sấm sét vang dội, giống như là khai thiên tích địa vậy.
Suốt một đêm, Nhóc tỳ vẫn không hề nhúc nhích, cảm ngộ áo nghĩa của phù văn, cảm ngộ lực lượng hoàn toàn mới của thân thể. Thẳng đến sáng sớm, nó mới mở to hai mắt, "Xoẹt" một tiếng, hào quang lóe lên, miệng núi lửa khép lại, biến mất không thấy đâu nữa.
"Oanh"
Bọt nước văng tung tóe, Nhóc tỳ từ trong dòng nước nhảy vọt lên, nó phát hiện mình đang ở trong một cái hồ lớn.
Mặt trời vừa lên, ánh mặt trời thật là ấm áp, Nhóc tỳ tinh thần sảng khoái, sau khi đột phá đến đệ lục Động Thiên, cảm giác toàn thân đặc biệt cường đại, tựu như dùng không hết khí lực.
Từ Thạch thôn trải qua trăm vạn dặm, tốn gần một năm thời gian nó mới đến được Bổ Thiên các, hiện tại nó mới chín tuổi rưỡi mà đã đạt đến cảnh giới này rồi, quả thực rất kinh người.
Dọc theo bờ sông đi ngược trở lại đường xá không xa lắm, bởi vì lúc hắn nhảy vào trong hồ nước cũng không có bị sóng cuốn đi.
"A... Khu rừng này vừa xảy ra một cuộc bạo loạn khủng khiếp lắm sao?"
Cảnh hoang toàn đập vào trong mắt, cành lá héo úa đâu đâu cũng có, hiển nhiên đã xảy ra một cuộc thú triều, thậm chí còn có một vài ngọn núi bị sụp đổ.
Cũng may, sự việc nghiêm trọng cũng không giống như trong tưởng tượng, mặc dù con Hắc hổ nổi giận nhưng cũng không mất đi lý trí tàn sát bừa bãi mà chỉ rút lui, vẻn vẹn chỉ có vùng núi này bị tổn hại mà thôi.
"Thời gian không còn sớm nữa, ta cũng nên đi đoạt mấy khối Bổ Thiên thạch cho rồi." Nhóc tỳ lầm bẩm, trở lại vùng đất này.
Nó ẩn tàng thân hình, sau đó không lâu liền gặp được vài thi thể, hiển nhiên bị người khác giết chết, Bổ Thiên thạch cũng bị mất luôn. Báo hiệu chiến trường thứ hai vô cùng tàn khốc đáng sợ.
Sau đó không lâu nó lại gặp được một vài thiếu niên bị đoạt đi Bổ Thiên thạch vẻ mặt đầy uể oải, hồn bay phách lạc, hiện tại hai tay trống không.
"Đáng ghét, tên Tiêu Thiên kia quá cường đại, không biết từ đâu đến, mấy người chúng ta liên thủ tập kích hắn mà vẫn thất bại."
"Được rồi, có thể giữ được một mạng thì cũng tốt lắm rồi, nắm lấy thời gian mà đi tìm người đoạt vài khối Bổ Thiên thạch nếu không ngay cả yêu cầu thấp nhất chúng ta cũng không đạt được, không cách nào vượt qua được đợt kiểm tra này."
Nhóc tỳ gặp được mấy người này chính là một liên minh nhỏ, tu vi đều rất mạnh, nhưng mà lúc này áo quần đều tả tơi, có một vài vết máu, đã trải qua một trận thất bại thảm hại.
"Xem ra thật sự là cường giả nha, những người này tu vi đều không kém, liên thủ lại mà cũng không phải là đối thủ của người kia." Nhóc tỳ lẩm bẩm, rồi sau đó biến mất ngay tại chổ.
Trong rừng núi, một thanh niên mặt áo bào màu bạc đang bí mật di chuyển, hắn tên là Tiêu Thiên, tu vi hết sức kinh người, trải qua một đêm chinh chiến hắn đã thu được 16 khối Bổ Thiên thạch.
Hắn cau mày lầm bẩm: "Tên kia sao lại không có động tĩnh gì hết, ta từ sau lưng đánh hắn một chưởng, hắn lại trực tiếp mượn lực phóng qua một tòa núi thấp, thật là kinh người, theo lý thuyết có lẽ hắn phải đoạt được rất nhiều Bổ Thiên thạch mới đúng, nhưng tại sao lại không có một ai nhắc đến hắn?"
Thời gian trôi qua, lại hai canh giờ qua đi, bên trong mảnh núi rừng này sát cơ rậm rạp, thỉnh thoảng có những cuộc đại chiến chợt bộc phát.
"Thiếu niên Mộc tộc quả thật rất mạnh, tiến đến đã muộn như thế mà còn chiến thắng liên tiếp bảy trận."
Lại có mấy người uể oải, với tư cách là kẻ thất bại, tính mạng không bị vứt bỏ cũng coi là may mắn, nhưng cũng vô cùng thất lạc, thấp giọng trò chuyện với nhau.
Sau đó không lâu, tại một vùng núi phát ra hào quang sáng chói, trên đỉnh ngọn núi sụp đổ, cự mộc nát bấy, lá cây toán loạn, khí tức khủng bố.
Một lát sau, nơi đó yên tĩnh trở lại, một thiếu niên toàn thân là máu, thảm bại mà bỏ chạy, bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Rồi sau đó, một thiếu niên mặc áo bào màu bạc đi ra, hơi chút điều tức, hắn nuốt vào một viên bảo đan lạp tức tàn thân sáng lên, khôi phục đến trạng thái cường thịnh.
"Thiếu niên Mộc tộc thất bại, Tiêu Thiên lại thắng, thật là khủng khiếp nha, lần này tuyệt đối là người đứng thứ nhất, trong hơn chín vạn người trổ hết tài năng, đúng là thần thư ngút trời mà!"
Xa xa, có vài tên thất bại khiếp sợ, rồi sau đó thở dài một hơi, bọn hắn bị thương cực kỳ nghiêm trọng, đã mất đi năng lực để chiến một trận.
Thiếu niên áo trắng một mình độc hành, qua lại trong rừng rậm, linh thức nhạy cảm đảo qua từng tấc đất, hắn từ đầu đến cuối cảm thấy có chút bất an, tên kia sao lại còn chưa xuất hiện cơ chứ?
Đối với những tên thiên tài này, hắn tuyệt đối có thể nhìn người bằng nữa con ngươi, nhưng mà chỉ duy nhất chỉ có một người mà đã bị hắn đánh lén một chưởng, nhưng lại làm cho hắn kiêng kỵ không thôi.
Chuyện này có chút khác thường, với thực lực của đứa nhỏ kia, không thể nào lại không có một động tĩnh nào, tối thiểu nhất cũng phải cướp đoạt được hai mươi khối Bổ Thiên thạch. Thế nhưng trước sau chưa từng phát hiện ra tung tích của hắn.
Thiếu niên Tiêu Thiên nhíu mày, thoáng cảm giác có điều gì đó không đúng lắm.
Đột nhiên, trên đỉnh đầu của hắn truyền đến một tiếng nổ kì dị, thiếu niên áo trắng liền cảnh giác, một chưởng hướng lên trời đánh ra, bầu trời lập tức bị phù văn bao phủ chằng chịt, sau đó có rất nhiều tán cây cực to nổ tung.
Chỉ có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng rớt xuống, cũng không có địch thủ nào.
Nhưng mà, giờ khắc này da đầu của Tiêu Thiên đột nhiên run lên, lông tóc dựng đứng, hắn cảm thấy không ổn, muốn ứng biến nhưng mà đã chậm rồi.
Không một tiếng động nào, cây gỗ khô ở phía sau hắn nứt ra, Nhóc tỳ mang theo một cây Bạch cốt đại bổng, dùng giống như búa, "Đùng" đập thẳng vào sau gáy của hắn.
Thiếu niên áo bào màu bạc kêu to một tiếng, choáng váng mặt mày, lập tức phù văn đầy trời, dốc sức liều mạng để phản kháng, không muốn để cho chính mình bất tĩnh, với lại cũng muốn quay người lại nhìn xem đến tột cùng là người phương nào.
Nhưng khi hắn xoay đầu lại cũng không có thấy người đó như thế nào, giống như một mảnh tuyết trắng đè xuống, một cây Bạch cốt đại bổng lần nữa đập xuống, giáng thẳng trên gáy của hắn.
"Đùng"
Tiêu Thiên tròng mắt trợn tròn, bị một búa quật ngã.