"Con à, tiến vào Bổ Thiên các nhất định phải cố gắng, không nên phụ lòng kỳ vọng của tộc nhân đối với mình!"

"Thượng cổ Tịnh Thổ không giống bình thường, từng xuất hiện Thần thánh, ở chổ này đừng có cố chấp, nhất định phải nghe lời sư môn, chăm chỉ tu hành."

Một đám tộc lão của các bộ lạc dặn dò, dạy bảo những đứa nhỏ ở trong bộ lạc của mình, để cho bọn chúng cố gắng tu luyện được thần thông, tương lai mới có thể bảo vệ được bộ lạc.

Hơn ba ngàn đứa nhỏ con mắt đều đỏ ửng, từng người đứng bên cạnh tộc lão của mình, lắng nghe những lời dạy bảo, không ngừng lau nước mắt, thế là phải ly biệt rồi, muốn gặp lại nhau không biết phải chờ đến năm nào tháng nào nữa, có lẽ đến lúc đó sẽ có rất nhiều lão nhân sớm qua đời rồi.

"Tộc lão bảo trọng!"

Bọn họ chính là những đệ tử kiệt xuất được chọn lựa từ trong tộc, bởi vì thiên phú tốt, đại đa số cũng không phải là con cháu gì của tộc lão, nhưng lúc này lại lưu luyến không rời, chính là do tộc lão dẫn bọn họ đi hơn mười mấy vạn dặm trong Đại Hoang, chính vì thế cũng là cơ hội để bọn họ thay đổi cuộc đời của chính mình.

Nhóc tỳ đứng giữa đám đông, mặc dù cũng có gia đình nhưng ở đây lại không có người thân nào hết, chỉ có thể làm bộ lau nước mắt, hướng đến một cụ già xa lạ mà nghẹn ngào khóc nức nở.

Là con của ai đây? Cụ già nghi hoặc, trong ấn tượng của ông thì đây không phải là tộc nhân của mình, nhưng mà cũng không cần thiết biết nhiều làm gì, hiện tại đứa nhỏ này đang khóc, có lẽ vì vậy mà nhận lầm người cũng nên.

"Cháu trai đừng khóc, cố gắng tu hành cho thật tốt là được rồi." Cụ già an ủi.

"Cảm ơn người, con biết rồi." Nhóc tỳ ngừng khóc, trên mặt ngay cả một giọt nước mắt cũng không có, xoay người rời đi, làm cho cụ già ngẩn người một hồi.

Rốt cục, sơn môn yên tĩnh đi không ít, tất cả tộc lão đến từ các bộ lạc lớn đều rút lui. Dẫn về gần chín vạn thiếu niên không có thông qua được khảo nghiệm.

Hiện trường chỉ còn lưu lại có ba ngàn người, đông đúc cả một vùng, một lão nhân ngồi xếp bằng ở trên tảng đá màu xanh trước sơn môn nhức đầu không thôi, hàng năm chỉ có mấy trăm đệ tử mà lúc này lại có đến hơn ba ngàn người, quá nhiều người mà, sao mà sắp xếp cho được đây? Đúng là một câu hỏi hóc búa.

Các vị trưởng lão như Hùng Phi, Trác Vân ủ rủ ngồi xuống một bên, cúi đầu, nén lại cơn thịnh nổ ở trong lòng. Chuyện lần này quá mất mặt rồi, đối mặt với các lão tiền bối trong môn phái cảm giác vô cùng xấu hổ.

"Cứ như vậy đi, đều đã nhập môn hết rồi, mọi người chịu thiệt thu nhận thêm một vài môn đồ nữa." Lão nhân ngồi xếp bằng ở chỗ đó, trong con mắt phảng phất như có cảnh tượng khai thiên tích địa, thật là kinh người.

Sơn môn hùng vĩ, do hai tòa núi đá tạo thành, nguy nga đồ sộ. Có rất nhiều trưởng lão của Bổ Thiên các đều xuất hiện. Hướng dẫn những đứa trẻ này đi bái tượng Tổ Sư.

Đến nơi này thì mới được xem là gia nhập Bổ Thiên các, bên trong rộng lớn vô cùng. Tòa núi này đến tòa núi khác cao chót vót, bên trên cây cối tươi tốt. Còn xây dựng thêm đình đài, thác nước.

Giống như là nhân gian tiên cảnh, ngọn núi nào cũng tú lệ như thế, trời xanh mây tạnh, hơi nước dày đặc, tràn đầy khí tức an lành.

Đây chính là thượng cổ Tịnh Thổ, nội bộ linh khí lượn lờ, trên đỉnh cây cối xanh tốt um tùn, nhiều linh tuyền thác nước, lại còn có tường cầm thụy thú, giống như là một thế giới thần thoại vậy.

"Ở đây thật sự rất đặc biệt, hít mạnh một hơi, lỗ chân lông toàn thân đều từ từ mở ra, rất thích hợp cho việc tu hành!" Rất nhiều thiếu niên vui mừng.

"Uhm, đúng vậy, ta cảm thấy nếu ở chổ này tu hành cốt văn, tốc độ có thể tăng lên mấy lần." Một đám thiếu niên đều lộ ra vẻ kích động.

"Một bầy con mẹ nó thật mập, hình như là Hỏa Linh tước, chắc ăn ngon lắm đây." Nhóc tỳ lẩm bẩm, nước miếng chảy ròng ròng.

Ở phụ cận Thạch thôn có tiểu Loan điểu, cũng là linh cầm nhưng mà tộc trưởng lại không cho săn giết tùy tiện, hiện tại Nhóc tỳ nghĩ đến loại mỹ vị này mà thèm thuồng không thôi.

"Ở nơi này có nhiều Hỏa Linh tước như vậy, chắc ăn một hai con cũng không sao đâu?" Nhóc tỳ tự nói.

"Ngươi đang nói cái gì thế?" Một thiếu niên đứng ở bên cạnh lộ vẻ quái dị.

"Có nói cái gì đâu, đúng rồi, bạn xem cái đó là cái gì, hình như là Xích Giao đằng, chính là linh dược đó, có thể chặt xuống một khúc được hay không, nó phải dài hơn hai mét." Nhóc tỳ chuyển chủ đề, nhưng mà lại chuyển đến một linh dược khác làm cho thiếu niên kia co rụt cổ lại, vội vàng quay người, hắn cũng không muốn phạm phải một lỗi nghiêm trọng nào trong Tịnh Thổ này.

"Bóng Lông đi đâu rồi, sau này mang nó vào đây, rồi đi dạo quanh Linh sơn một vòng, nhất định sẽ phát hiện ra không ít linh dược." Nhóc tỳ vui vẻ nở nụ cười.

Trên mỗi một tòa núi tú lệ đều có cổ mộc, lão dược, Tê cư thì có linh cầm, còn Linh sơn thì thụy khí lượn lờ, Nhóc tỳ phán đoán nhất định có một ít linh dược sinh sống ở trong đó.

Bất tri bất giác, bọn hắn đi tới mọt gò đất thật lớn, lân cận Linh sơn có những tia sáng tràn qua, lượn lờ xung quanh, ở trung tâm có một tượng đá cao lớn vô cùng, được điêu khắc từ một ngọn núi đá lớn.

"Đây chính là Tổ sư của chúng ta, gia nhập Bổ Thiên các, điều đầu tiên chính là phải bái Tổ sư!"

Tượng đá thật lớn kia, tuy đã trãi qua vô số tuế nguyệt tẩy lễ, có một số chỗ hư hao, mơ hồ có thể thấy được một hình người nhưng mà là nam hay là nữ thì không sao phân biệt được.

"Bái Tổ sư!" Có trưởng lão hô to, dẫn đầu hơn ba ngàn đứa nhỏ hành đại lễ thăm viếng.

"Đây là lão đầu, hay là lão bà bà, hoặc cũng có thể là Tế Linh, bạn đã nghe qua chưa?" Nhóc tỳ hỏi một thiếu niên đứng bên cạnh.

"Ta không biết!" Thiếu niên kia rất hoảng sợ, thật không ngờ cái đứa nhỏ đứng bên cạnh mình lại to gan như thế, hắn rất nhanh trả lời một câu, tranh thủ thời gian cúi đầu lễ bái, không giám nói lung tung.

Nhóc tỳ lại kéo kéo chiếc váy của một tiểu cô nương ở phía trước, nói: "Bạn đã nghe qua sao, vị Tổ sư này có địa vị gì thế, trong thời thượng cổ thì có đại thần thông nào, đã làm những đại sự gì?"

"Đáng ghét!" Tiểu cô nương xinh đẹp kéo lại chiếc váy, vô cùng khẩn trương, tranh thủ thời gian tiếp tục làm lễ bái.

Ở bên cạnh có mấy đứa nhỏ muốn cười cũng không giám, cả đám đều cúi đầu, trong miệng lẩm bẩm, cầu xin Tổ sư, không giám nhìn lung tung nữa.

Nhóc tỳ vò đầu, đụng cái này, chạm cái kia, chủ yếu là muốn xây dựng tình cảm, kết quả lại làm cho mấy đứa nhỏ này sợ chết khiếp, không giám thất thần trước đại lễ này.

Rốt cục, nghi thức cầu kỳ cũng đã xong.

Nhóc tỳ lại kéo chiếc váy của một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi ở trước mặt, hỏi: "À, đúng rồi, không phải có một người là con gái của Nhân Hoàng, còn có những hâu duệ của thái cổ dị chủng, tại sao mình lại không thấy?"

"Không cho ngươi chạm vào ta!" Tiểu cô nương trừng mắt.

"Thế các bạn có biết không?" Nó không thấy xấu hổ gì hết, nhìn sang một đám thiếu niên mười mấy tuổi hỏi, ở đây nó thuộc loại nhỏ tuổi nhất nhưng mà lại gán lại lớn nhất.

"Họ sớm đã rời đi rồi, vị trí của bọn họ không giống với chúng ta, họ hành lễ ở xung quanh tượng đá. Sau khi bái xong Tổ sư thì họ rời đi rồi." Một thiếu niên đáp.

"Thật đáng tiếc, ta còn muốn nhìn xem tên Trùng Đồng giả kia đến tột cùng như thế nào, chẳng lẽ thực sự có đến bốn cái đồng tử?" Một đứa nhỏ đứng bên cạnh thất vọng.

"Trùng Đồng rất đẹp mắt, rất dọa người." Nhóc tỳ lắc đầu, nói: "Ta chủ yếu là muốn nhìn con gái của Nhân Hoàng xinh đẹp có đúng như trong truyền thuyết hay không thôi, còn muốn nhìn những hậu duệ của Thái cổ dị chủng nữa."

"Hừ, nhỏ giọng một chút, đây chính là con gái Nhân Hoàng, không thể nói lung tung." Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nhắc nhở nó.

"Có vấn đề sao, không phải chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi thôi sao, ở chổ này đều là môn đồ Bổ Thiên các, không có gì khác nhau cả." Nhóc tỳ chẳng hề để ý, nói: "Trong nhà nàng có nhiều ngọc bích tinh thuần như vậy, sau này gặp được, phải bắt nàng ta nôn ra một vài thứ, tốt nhất phải đưa ra một kiện bảo cụ mới được."

Nó mở miệng bắt đầu khoát lác, một đám thiếu niên đều nở nụ cười. Nhóc tỳ quá dễ thương mà, rất dễ làm người khác nảy sinh thiện cảm. Thời gian cũng không còn dài để cùng đám người này tán phét.

"Mấy người các ngươi, tranh thủ thời gian đi, ta dẫn các ngươi đi gặp sư phó. Nghiêm túc chút đi, không được cười." Đúng lúc này, một thanh âm thanh thúy truyền đến, một nữ tử xinh đẹp tầm mười tám mười chín tuổi đi tới, nhắc nhở bọn hắn.

"Mỹ nữ tỷ tỷ, hay là tỷ làm sư phó chúng ta đi." Nhóc tỳ cười hì hì, bởi vì đã thay đổi hình dạng, cho nên gương mặt của nó giống như một trái táo, mập ục ịch.

"Cái tên mập này, ngay cả sư tỷ mà cũng giám đùa giỡn hả?" Thiếu nữ áo trắng đi tới, lấy tay nhéo má nó.

"Ta không phải là mập, ta chỉ hơi đầy đặn mà thôi, cũng giống như thân thể thon dài của tỷ tỷ chúng ta đều là những hình ảnh đẹp đẽ." Nhóc tỳ khua môi múa mép, nắm lấy ngón tay nhỏ dài trắng muốt như ngọc, không cho nàng nhéo má nữa.

Thiếu nữ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một đứa nhỏ vui đùa như thế này,

"Tiểu mập mạp, ta cảnh cáo ngươi, không được phép nói xấu những người khác, đi nhanh lên." Thiếu nữ nhéo thêm lần nữa, sau đó mới chịu buông tay.

Bỗng nhiên, ở đằng xa bay tới một cọng lông vũ trắng noãn, dài đến mấy mét, bên trên có một nam một nữ đệ tử trẻ tuổi nhanh chóng bẩm báo một vài sự việc cho các trưởng lão biết.

"Cái gì?" Một đám trưởng lão đều giật mình, nói nhỏ với nhau, hiển nhiên đang bàn bạc chuyện gì đó.

Sau đó, Hùng Phi trưởng lão đứng lên nói: "Mang lên đi!"

Tất cả mọi người kinh ngạc, không biết đang xảy ra chuyện gì.

Thời gian không dài, một tấm da thú cổ lấp lánh phù văn, cách mặt đất hơn một mét nhanh chóng bay tới, bên trên có vài tên cường giả, ngoài ra bên trên còn có một tảng đá.

"Đó là cái gì, chẳng lẽ là một tảng đá kỳ lạ - Tế Linh?" Rất nhiều thiếu niên hiếu kỳ.

"Trước tiên không đi tuyển sư nữa, tất cả quay lại cho ta!" Hùng Phi trưởng lão nói.

Lập tức, những đứa nhỏ vốn chuẩn bị đi thì đều dừng lại, lần nữa trở về phía trước tượng đá Tổ Sư.

Trên mặt của những vị trưởng lão kia không có một chút biểu tình nào, nhất là Hùng Phi và Trác Vân trưởng lão trên mặt lại càng đen hơn, có thể thấy được tâm tình của bọn họ không được tốt cho lắm.

Nhóc tỳ sắc mặt cổ quái, không nói thêm gì nữa, đứng im một chỗ cùng với những thiếu niên kia.

"Để cho bọn chúng xem đi!" Trác Vân trưởng lão nói.

Tảng đá được đưa lên đài cao, quay về phía mọi người, hiện ra một hàng chữ: Anh Minh Thần Vũ, Quang Minh Chính Đại.

Các thiếu niên ở dưới đài lập tức bàn tán, ở trong tộc bọn hắn đều là người nổi bật, phần lớn là mười ba mười bốn tuổi, đều đã tiến vào trong Hư Thần giới cho nên biết rõ hai câu nói này.

"Nhóc siêu quậy!"

"Chính là do đứa nhỏ hiếm thấy kia lưu lại, chữ viết giống như đúc, chẳng lẽ nó đã tiến vào Bổ Thiên các rồi?"

"Không thể nào, tên nhóc siêu quậy kia không phải đã chạy thoát rồi sao, chẳng lẽ nó cũng muốn trở thành môn đồ?"

Hơn ba ngàn người sợ hãi kinh hô.

Trác Vân trưởng lão sai người mang tới, ở mặt sau tảng đá này còn xuất hiện một hàng chữ: Nắm Búa Nơi Tay, Ta Có Thiên Hạ.

Mọi người kinh ngạc, nhịn không được bật cười, nhao nhao nghị luận.

Chỉ có mỗi một mình thiếu niên áo bào màu bạc nắm chặc nấm đấm, rồi tranh thủ thời gian che lại cái trán, bởi vì xúc động cho nên những gân xanh ở xung quanh nổi lên, làm cho hắn đau nhức không thôi.

"Quả nhiên là nó!" Thiếu niên áo bào màu bạc nghiến răng nghiến lợi.

Hùng Phi trưởng lão ủ rủ nói: "Ta nghĩ các ngươi cũng biết nó là ai, tên nhóc siêu quậy này rất có khả năng đang ở ngay bên trong Bổ Thiên các chúng ta, hiện tại ta giao cho các ngươi một nhiệm vụ..."

Ai cũng không ngờ đến, Hùng Phi trưởng lão lại trực tiếp phát ra một lệnh truy nã, nếu ai phát hiện ra Nhóc siêu quậy, hoặc là nắm được manh mối nào đó, lập tức bẩm báo thì có thể sẽ trở thành đệ tử trọng yếu nhất.

"Oanh!"

Ở đây lập tức náo nhiệt hẵn lên, hơn ba ngàn thiếu niên nam nữ đều phấn khởi.

Nhóc tỳ nhếch miệng, chuyện này quá độc ác mà, nó vừa mới nhập môn mà liền trở thành tội phạm truy nã, chẳng lẽ mấy lão già này phát hiện ra điều gì rồi, biết rõ ta đang ở trong đám người này? Xem ra cần phải kiềm chế lại một chút, không thể khinh thường được!

"Bắt lấy tên gia hảo nhân thần cộng phẫn này!" Một đám đệ tử mới nhập môn hô hào, thanh âm vang dội vô cùng.

Nhóc tỳ chán nản trốn vào sâu bên trong đám người này, cùng hô lớn: "Bắt lấy tên nhóc này!"

"Tốt rồi, đi chọn sư đi." Các trưởng lão khoát tay.

Nhóc tỳ cùng với đám người tương đối quen thuộc tiến vào cùng một chỗ, đi theo thiếu nữ áo trắng để chọn sư tôn, kết quả vòng tới vòng lui, các nơi đều chật ních người, chủ yếu là do năm nay số lượng người quá nhiều.

"Được rồi, đám nhỏ này do ta cùng Trác Vân mang đi." Hùng Phi trưởng lão đi tới.

"Hả?" Nhóc tỳ há hốc mồm, hai người này đều bị hắn chọc đến hộc máu, hiện tại lại bị bọn họ chọn trúng, sau này còn có chỗ tốt nào đây?

Thiếu nữ áo trắng lén nhéo thêm một phát lên gương mặt mủm mỉm của nó, quở trách nói: "Không được nói nhiều, có thể được hai vị trưởng lão dạy bảo đó chính là phúc khí của các ngươi, phải biết rằng hai vị này đều là tiền bối cao nhân, nói nhiều như thế thì không xem vai vế vào đâu cả."

Một đám thiếu niên nam nữ hai mắt đều sáng lên, Nhóc tỳ cũng như thế, cố gắng mở to mắt làm thành bộ dạng vô cùng kinh ngạc và vui mừng, thật ra trong nội tâm ưu sầu không thôi.

Trên thực tế, Hùng Phi cùng Trác Vân cũng bất đắc dĩ, hai người cộng lại thu nhận một trăm môn đồ, thế này là thế đ** nào? Có thể bắt tay vào việc dạy dỗ một đám này sao? Nhưng mà không có cách nào khác, lần này bọn họ phạm lỗi nặng như thế, chỉ có thể chủ động nhận công việc nặng nhọc mà làm thôi.

"Đi, ta dẫn các ngươi đến chổ ở." Thiếu nữ áo trắng dẫn trăm tên tân đệ tử đi đến một cùng núi, trong quá trình này không ngừng giảng giải một ít quy củ, càng nghiêm khắc khuyên bảo, ngàn van lần đừng đi tới những địa phương Tế Linh chốn Tê Cư của Bổ Thiên các, ngàn vạn không được quấy nhiễu.

Đây chính là một khu núi đá, ba ngàn tân đệ tử đều ở chổ này, phòng ốc rất nhiều, rừng trúc rậm rạp, hoàn cảnh ngược lại cũng không tệ chút nào.

Lại làm cho Nhóc tỳ cảm thấy may mắn đó là, liên tiếp vài ngày hai vị trưởng lão gặp mặt cũng chỉ một lần mà thôi, hơn nữa giảng giải văn tự Hoàn Cốt rồi vội vã rời đi, cũng không ở lại lâu.

"Cuộc sống hạnh phúc đã bắt đầu, Bóng Lông không biết sao mà giờ vẫn không thấy đâu?" Nhcos tỳ nháy nháy đôi mắt.

Qua đi mấy ngày, nó vẫn không có thấy Bóng Lông đâu hết, nhưng mà trong lúc vô tình có thấy qua Thanh Phong một lần, nó lúc này khẽ nhíu mày, bởi vì tiểu Thanh Phong trên người bị thương, có máu ứ đọng lại.

Nhóc tỳ không có đến hỏi thăm, nhưng mà âm thầm nắm chặc nắm đấm.

"Là do ai làm, chỉ mới có vài ngày mà lại giám khi dễ Thanh Phong, chẳng lẽ do tu vi của hắn quá thấp?" Nhóc tỳ nhíu mày, cũng không có làm ra hành động thiếu suy nghĩ.

Dù sao vẫn đang ở bên trong Bổ Thiên các, không thể so được với Đại Hoang, vạn nhất lỡ làm càng làm bậy thì sẽ rướt đến những phiền toái, cần phải cẩn thận.

Nhưng mà nó tuyệt đối không mặc kệ, Thanh Phong cùng với nó giống như là hai anh em ruột, vừa mới vào Bổ Thiên các mà đã có người khi dễ như vậy, trên người có một mãng lớn máu ứ đọng, nói thế nào đi nữa thì cũng phải hỏi cho ra lẽ mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện