Trên khu khán giả, Phi Tuyết ngạc nhiên: "Khảo hạch lần này muội cảm thấy không ổn rồi".
Phi Dương gật đầu: "Chính xác là như vậy, kẻ này quá phách lối, cần phải chết". Phi Dương có động chút sát tâm. Hắn bình thường giết người đều có lý do a. Dương Tiêu, gắt đấy, ta ghét nhất là kẻ như ngươi.
...
Chỗ đài chấp sự, Mang Sơn thét lớn: "Khốn kiếp, ngươi dám động thủ, có muốn mất tư cách dự thi không hả".
Nhạc Chiến vội giữ tay Mang Sơn: "Bình tĩnh đi Mang Sơn, hắn có trưởng lão đứng phía sau chống, ta không làm gì".
Mang Sơn gầm thét đứng dậy: "Không làm gì được a, tại sao, hắn đang thách thức uy nghiêm của ta. Trước mặt ta chém giết thí sinh khác".
Mấy tên chấp sự vội vàng giữ hắn lại: "Mang huynh bình tĩnh, bình tĩnh đi. Chúng ta cũng không muốn vướng vào rắc rối, cho qua đi mà".
Yên tĩnh được chút, Bắc Thập tiến lên: "Dương Tiêu, có thể lần này bọn ta xem ngươi là lỡ làm ngộ thương đừng có lần sau".
Dương Tiêu lạnh lùng nhìn mấy tên chấp sự: "Làm sao, ngộ thương mà trận sau cũng chỉ ngộ thương như thế này mà thôi".
"Ngươi..." Bắc Thập nghẹn họng ngồi xuống không nói gì. Các chấp sự khác cũng đều yên tĩnh.
...
Bốn phía lôi đài nghe thấy đối thoại, rất nhiều người chửi bới.
"Không thể nào, tên này giết người mà vẫn được thông qua".
"Đúng là chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, thật không coi quy củ ra gì.
Đoàn người liên tục chửi bới. Nhưng không ai rời đi cả, dù sao họ đều là những thành phần có quyền thế. Đã được mời đến thì không được tự ý bỏ về.
...
Liên tục mấy trận đánh đi qua. Mọi người gặp Dương Tiêu hầu như đều chắp tay đầu hàng, kể cả Phi Tuyết nữa. Hiển nhiên họ không dám đắc tội tên ôn thần này. Đã có danh ngạch việc gì phải liều mình.
Nhưng khác chỗ, Phi Dương càng nhìn càng ngứa mắt thằng chó này. Do dự một hồi cuối cùng hắn quả quyết: "Dương Tiêu ư, ta lúc nào phải khiêng kỵ một con giun dế".
Cuối cùng cũng tới bán kết, lúc này, trọng tài tiến lên: "Trận đấu bán kết tiếp theo, số 13 Phi Dương đấu với số 5 La Mị, mời hai đối thủ lên đài".
Khán đài bốn phía nghe tới La Mị lúc, rất nhiều công tử, thanh niên tài tuấn đều có vẻ mặt mê ly, hiển nhiên là cô gái này vô cùng xinh đẹp.
"La Mị tiểu thư của La gia bắt đầu đánh rồi, ha ha thiệt là hâm mộ tên kia quá".
"Ta vừa nhìn thấy nàng lúc cũng liền đã yêu rồi".
La Mị thoắt cái lướt lên đài, trong tiếng hoan hô cổ vũ nhiệt liệt. nàng nhìn thẳng về Phi Dương thân ảnh: "Công tử, xin hãy nhẹ tay".
Phi Dương thì khác, hắn sắc mặt bất động, tựa như không có gì làm lung lay được hắn. Nói hắn không thích con gái thì không phải, chỉ đơn giản là hắn không phải thánh mẫu.
Nếu đã đánh với hắn ý, nam nữ bình đẳng hết. La Mị chỉ là Võ Tướng Sơ Kỳ lấy gì địch hắn đây.Hết trận này có khi còn phải đánh với Dương Tiêu nữa.
La Mị thấy Phi Dương mặt không thay đổi, nàng thấy hơi lạ. Nam nhân này tinh thần thật vững, không bị cái gì sao động. Nhưng nàng sẽ không nương tay.
Nàng rút ra đoản kiếm bên hông, pháp tướng dần dần lắp ráp lên thành một tiên tử mang kiếm tao nhã, thanh khiết.
Vút! Giẫm mạnh chân xuống, nàng lao thẳng về phía Phi Dương đoản kiếm chém mà ra.
Sắp tới chỗ Phi Dương lúc, nàng đột nhiên biến sắc. Vì Phi Dương đã ngay lập tức từ Võ Vương đỉnh phong bay lên Võ Tướng sơ kỳ. Không chỉ có vậy, làm nàng ngạc nhiên hơn hết là Phi Dương khí tức không có dừng lại mà lập tức đạp phá lên Võ Tướng Trung kỳ. Đứng tại chỗ, pháp tướng hiển hiện, Phi Dương đánh ra một quyền.
"Không thể nào" Mang Sơn chấp sự vội vàng kêu lên. Hắn chưa thấy võ giả này cứ gồng là lại lên một cảnh giới như vật, đây là là như thế nào.
Phanh!
"Aaaaa" La Mị hét thảm một tiếng, pháp tướng vỡ vụn, máu tươi cuồng phún đâm thẳng vào đống đất đá. Đục luôn một lỗ ở đấy.
...
Mấy tên công tử ca trên đài hét lớn.
"Khốn khiếp, ta muốn sống chết với hắn".
"Thằng chó, dám đánh La tiểu thư, nhất định ta phải thay trời hành đạo".
"Các ngươi cấm được bạo động, giết không tha". Mấy tên chấp pháp đại hoàng ra đứng ra ngăn chặn bọn hỗn loạn này.
Phi Tuyết cũng ở trong đám đông, thấy Phi Dương một quyền đánh bay một mỹ nhân, không chút thương hương tiếc ngọc, nàng khẽ run rẩy cả người.
Tưởng tượng lúc trước mình hay đứng trước mặt ca ăn nói lung tung, nếu mà ăn một quyền thì. Không dám nghĩ tiếp suy nghĩ này trong đầu, nàng thầm nhủ: "Không, ca là người tốt mà".
...
Phi Dương dưới đài ngạc nhiên nhìn tay mình. Tuy hắn không có sát tâm giết người ta, nhưng là hắn đánh không mạnh tý nào. Vậy mà La Mị bay như diều đứt dây được.
Lắc lắc cái đầu một cái, Phi Dương cảm khái, ta không cố ý a La tiểu thư. Bất quá, đấm nữ nhân đúng là mềm thật, như đấm bông, chắc sau này cần rèn luyện thêm. Chắp tay ra đằng sau, hắn liền huy xái đi xuống võ đài.
Tên trọng tài bây giờ liền tiến lên tuyên bố: "Kính xin mọi người đi nghỉ ngơi, trận trung kết sẽ bắt đầu sau ba canh giờ nữa".
...
Trên đài chấp sự.
Mang Sơn lắc đầu: "Kẻ này sức mạnh lẫn thiên tư đều xuất xắc, ẩn tàng rất sâu, ta nhìn không ra cảnh giới. Nhưng ngược lại sát tâm không hề nhẹ".
Nhạc chiến một bên nói: "Đúng đấy, ta sợ tý nữa hắn gặp Dương Tiêu sẽ xảy ra chuyện".
Côn Thác gầm gừ: "Ngươi lo làm gì, lũ tiểu bối với nhau, sống chết thế nào là việc của bọn chúng, không liên quan đến chúng ta".
Bắc Thập một bên tán thành: "Đúng, đúng đấy, Dương Tiêu xảy ra chuyện thì cũng không liên quan chúng ta".
Mấy tên chấp sự đồng loạt thở dài, biểu hiện không thèm quan tâm nữa.
P/s: Chúc đạo hữu đọc truyện vui vẻ.
Phi Dương gật đầu: "Chính xác là như vậy, kẻ này quá phách lối, cần phải chết". Phi Dương có động chút sát tâm. Hắn bình thường giết người đều có lý do a. Dương Tiêu, gắt đấy, ta ghét nhất là kẻ như ngươi.
...
Chỗ đài chấp sự, Mang Sơn thét lớn: "Khốn kiếp, ngươi dám động thủ, có muốn mất tư cách dự thi không hả".
Nhạc Chiến vội giữ tay Mang Sơn: "Bình tĩnh đi Mang Sơn, hắn có trưởng lão đứng phía sau chống, ta không làm gì".
Mang Sơn gầm thét đứng dậy: "Không làm gì được a, tại sao, hắn đang thách thức uy nghiêm của ta. Trước mặt ta chém giết thí sinh khác".
Mấy tên chấp sự vội vàng giữ hắn lại: "Mang huynh bình tĩnh, bình tĩnh đi. Chúng ta cũng không muốn vướng vào rắc rối, cho qua đi mà".
Yên tĩnh được chút, Bắc Thập tiến lên: "Dương Tiêu, có thể lần này bọn ta xem ngươi là lỡ làm ngộ thương đừng có lần sau".
Dương Tiêu lạnh lùng nhìn mấy tên chấp sự: "Làm sao, ngộ thương mà trận sau cũng chỉ ngộ thương như thế này mà thôi".
"Ngươi..." Bắc Thập nghẹn họng ngồi xuống không nói gì. Các chấp sự khác cũng đều yên tĩnh.
...
Bốn phía lôi đài nghe thấy đối thoại, rất nhiều người chửi bới.
"Không thể nào, tên này giết người mà vẫn được thông qua".
"Đúng là chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, thật không coi quy củ ra gì.
Đoàn người liên tục chửi bới. Nhưng không ai rời đi cả, dù sao họ đều là những thành phần có quyền thế. Đã được mời đến thì không được tự ý bỏ về.
...
Liên tục mấy trận đánh đi qua. Mọi người gặp Dương Tiêu hầu như đều chắp tay đầu hàng, kể cả Phi Tuyết nữa. Hiển nhiên họ không dám đắc tội tên ôn thần này. Đã có danh ngạch việc gì phải liều mình.
Nhưng khác chỗ, Phi Dương càng nhìn càng ngứa mắt thằng chó này. Do dự một hồi cuối cùng hắn quả quyết: "Dương Tiêu ư, ta lúc nào phải khiêng kỵ một con giun dế".
Cuối cùng cũng tới bán kết, lúc này, trọng tài tiến lên: "Trận đấu bán kết tiếp theo, số 13 Phi Dương đấu với số 5 La Mị, mời hai đối thủ lên đài".
Khán đài bốn phía nghe tới La Mị lúc, rất nhiều công tử, thanh niên tài tuấn đều có vẻ mặt mê ly, hiển nhiên là cô gái này vô cùng xinh đẹp.
"La Mị tiểu thư của La gia bắt đầu đánh rồi, ha ha thiệt là hâm mộ tên kia quá".
"Ta vừa nhìn thấy nàng lúc cũng liền đã yêu rồi".
La Mị thoắt cái lướt lên đài, trong tiếng hoan hô cổ vũ nhiệt liệt. nàng nhìn thẳng về Phi Dương thân ảnh: "Công tử, xin hãy nhẹ tay".
Phi Dương thì khác, hắn sắc mặt bất động, tựa như không có gì làm lung lay được hắn. Nói hắn không thích con gái thì không phải, chỉ đơn giản là hắn không phải thánh mẫu.
Nếu đã đánh với hắn ý, nam nữ bình đẳng hết. La Mị chỉ là Võ Tướng Sơ Kỳ lấy gì địch hắn đây.Hết trận này có khi còn phải đánh với Dương Tiêu nữa.
La Mị thấy Phi Dương mặt không thay đổi, nàng thấy hơi lạ. Nam nhân này tinh thần thật vững, không bị cái gì sao động. Nhưng nàng sẽ không nương tay.
Nàng rút ra đoản kiếm bên hông, pháp tướng dần dần lắp ráp lên thành một tiên tử mang kiếm tao nhã, thanh khiết.
Vút! Giẫm mạnh chân xuống, nàng lao thẳng về phía Phi Dương đoản kiếm chém mà ra.
Sắp tới chỗ Phi Dương lúc, nàng đột nhiên biến sắc. Vì Phi Dương đã ngay lập tức từ Võ Vương đỉnh phong bay lên Võ Tướng sơ kỳ. Không chỉ có vậy, làm nàng ngạc nhiên hơn hết là Phi Dương khí tức không có dừng lại mà lập tức đạp phá lên Võ Tướng Trung kỳ. Đứng tại chỗ, pháp tướng hiển hiện, Phi Dương đánh ra một quyền.
"Không thể nào" Mang Sơn chấp sự vội vàng kêu lên. Hắn chưa thấy võ giả này cứ gồng là lại lên một cảnh giới như vật, đây là là như thế nào.
Phanh!
"Aaaaa" La Mị hét thảm một tiếng, pháp tướng vỡ vụn, máu tươi cuồng phún đâm thẳng vào đống đất đá. Đục luôn một lỗ ở đấy.
...
Mấy tên công tử ca trên đài hét lớn.
"Khốn khiếp, ta muốn sống chết với hắn".
"Thằng chó, dám đánh La tiểu thư, nhất định ta phải thay trời hành đạo".
"Các ngươi cấm được bạo động, giết không tha". Mấy tên chấp pháp đại hoàng ra đứng ra ngăn chặn bọn hỗn loạn này.
Phi Tuyết cũng ở trong đám đông, thấy Phi Dương một quyền đánh bay một mỹ nhân, không chút thương hương tiếc ngọc, nàng khẽ run rẩy cả người.
Tưởng tượng lúc trước mình hay đứng trước mặt ca ăn nói lung tung, nếu mà ăn một quyền thì. Không dám nghĩ tiếp suy nghĩ này trong đầu, nàng thầm nhủ: "Không, ca là người tốt mà".
...
Phi Dương dưới đài ngạc nhiên nhìn tay mình. Tuy hắn không có sát tâm giết người ta, nhưng là hắn đánh không mạnh tý nào. Vậy mà La Mị bay như diều đứt dây được.
Lắc lắc cái đầu một cái, Phi Dương cảm khái, ta không cố ý a La tiểu thư. Bất quá, đấm nữ nhân đúng là mềm thật, như đấm bông, chắc sau này cần rèn luyện thêm. Chắp tay ra đằng sau, hắn liền huy xái đi xuống võ đài.
Tên trọng tài bây giờ liền tiến lên tuyên bố: "Kính xin mọi người đi nghỉ ngơi, trận trung kết sẽ bắt đầu sau ba canh giờ nữa".
...
Trên đài chấp sự.
Mang Sơn lắc đầu: "Kẻ này sức mạnh lẫn thiên tư đều xuất xắc, ẩn tàng rất sâu, ta nhìn không ra cảnh giới. Nhưng ngược lại sát tâm không hề nhẹ".
Nhạc chiến một bên nói: "Đúng đấy, ta sợ tý nữa hắn gặp Dương Tiêu sẽ xảy ra chuyện".
Côn Thác gầm gừ: "Ngươi lo làm gì, lũ tiểu bối với nhau, sống chết thế nào là việc của bọn chúng, không liên quan đến chúng ta".
Bắc Thập một bên tán thành: "Đúng, đúng đấy, Dương Tiêu xảy ra chuyện thì cũng không liên quan chúng ta".
Mấy tên chấp sự đồng loạt thở dài, biểu hiện không thèm quan tâm nữa.
P/s: Chúc đạo hữu đọc truyện vui vẻ.
Danh sách chương