Từ trong cuộc vui Phi Dương liền mộng tỉnh lại. Hắn quay sang đám thuộc hạ hỏi: "Các ngươi biết, Kha gia là cái ngưu bức nào".

Một người Võ Hoàng thuộc hạ run rẩy tiến lên: "Đại ca a, huynh chọc phải cái ngưu bức gia tộc rồi".

"Ngưu ở chỗ nào mà ngưu, chỉ là một cái gia tộc thôi à". Phi Dương ngẫm nghĩ phất phất tay.

Mấy tên thuộc hạ nhìn nhau nói: "đại ca căn bản là không thèm suy nghĩ đắc tội luôn bọn họ. Cả cái gia tộc đó có đến mấy trăm Võ Hoàng, hơn chục Võ Tôn a".

Phi Dương mộng, mọi thứ lúc này tưởng chừng sẽ nguy hiểm cho hắn rất nhiều. Nếu một mình đấu cả cái gia tộc 100% sẽ thua. Nghĩ đi nghĩ lại, Phi Dương chợt cười, có cách rồi, chủ động đánh trước thôi.

Nhìn về đám thuộc hạ, Phi Dương thật không nghĩ được phải bỏ lũ này đi đâu, quá vướng chân vướng tay, hắn liền nói: "Tất cả muốn trốn đâu thì trốn đi, ta còn việc phải làm".

Để lại câu nói, thân ảnh hắn mất hút, lũ thuộc hạ ngơ ngác một hồi, cuối cùng liền mang theo Mộng Dao đi trốn.

...

Trên mây, lúc này Phi Dương đang đứng trên cao tập tụ 3000 thiên lực chơi. Hắn cũng cảm nhận được có 7 tên Võ Tôn đang truy tìm hắn ở trong thành nhưng hắn không quan tâm.

Hắn đeo một dải xích sắt dài buộc chặt vào, căn đủ cỡ: "Kha Gia a, đừng trách ta, ta không ra tay trước thì chẳng nhẽ để các ngươi bắt được".

Nhấc lên Tử Phủ, Phi Dương bắt đầu giẵm chân về phía sau tảng mây lấy đà, một phát, cây Tử Phủ liền từ tay hắn bay xuống.

"Khai Mang"

Vúttttt! ...

Kha Gia một dãy nhà ăn, lúc này đám Võ Hoàng hạ nhân đang ngồi tụ tập chém gió với nhau, ăn nói bộp chộp: "Ngươi biết cái gì chưa, Kha tiểu thư vừa bị người suýt giết chết".

"Hừ, con điếm đó tốt nhất là chết nhanh đi cho nó khỏe, đỡ rách việc".

"Đúng đấy, thiệt sự là từ khi bị Kha Gia gieo nô ấn lên đầu ta chỉ muốn được tự do. Đường đường là Võ Hoàng mà sống không bằng chó".

Đột nhiên, đám Võ Hoàng này liền rợn tóc gáy, thằng nào thằng đấy cũng mặt tái xanh cảm nhận tử vong buông xuống. Trên đỉnh đầu khu này, một cái rìu bay vút đập xuống.

Ầm!

"A!", "A!", "A!", "A!",.........

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Hoàng trung kỳ, kinh nghiệm thu được 200,000 điểm."

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Hoàng hậu kỳ, kinh nghiệm thu được 250,000 điểm."

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Hoàng trung kỳ, kinh nghiệm thu được 200,000 điểm."

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Hoàng hậu kỳ, kinh nghiệm thu được 250,000 điểm."

....

"Keng, chúc mừng ký chủ kinh nghiệm đã đầy, thăng một cấp Võ Tôn Trung Kỳ."

"Keng, thăng một cấp, cơ thể trở lại trạng thái đỉnh phong. Điểm kinh nghiệm tiếp theo x3 cấp đầu là 0/45,000,000."

Cái gì, 45 triệu hả, Phi Dương trên mây mặt mày càng nhăn nhó lên, chẳng nhẽ kinh nghiệm cứ thế mà đắp lên với cấp số nhân ư.

Vừa nghĩ đến đây, lúc này Phi Dương quyết định chém đi chấp niệm này, hắn không thể để thứ này gây mất tự tin được, tâm ma phản phệ có thể xuất hiện.

Không do dự, hắn bay thẳng từ thiên không xuống bên dưới. Nhằm thẳng chỗ một trưởng lão đang bế quan. Lăng không trên trời, hắn giật cái giây xích bên tay phải kéo mạnh cây rìu từ dưới đất lên tay.

...

Tên trưởng lão này đang ở trong mật thất, cảm nhận thấy có người từ trên đánh xuống, không nghĩ nhiều, thân ảnh hắn thoắt cái nhảy bổ sang một bên.

"Song Đấu Cực Quyền"

Ầm

Một lỗ đục từ trên tầng hầm đập xuống, đánh lõm mặt đất nhưng Phi Dương cũng không đánh trúng. Đánh trật, hắn liền cầm ra Tử Phủ tiếp cận lão giả đập tới.

Lão giả hốt hoảng, vội vàng lấy đoản kiếm bên hông ra chắn ngang. Hắn thật không nghĩ, đang bế quan trong nhà lại bị người đánh úp sọt.

"Khai Địa".

Ầm

Căn mật thất nổ tung ra, thân ảnh Phi Dương cùng lão giả bay lên trời cọ xát tới tấp.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Ầm ầm ầm ầm

Hai thân ảnh trên trời như thể tên lửa đâm nhau tại chỗ, liên tiếp mấy vụ bạo tạc to nhỏ tràn đầy suốt vài dặm rung chuyển.

....

Kèm theo tiếng nổ lớn phát ra, bây giờ Kha Gia liền rối loạn một mảnh, mấy hạ nhân lao mình đi trốn cả.

"Kẻ này thật là mạnh".Kha Hủ đang ngồi trong biệt viện thần sắc cũng căng cứng lên, vừa nghe thấy mấy tiếng nổ thì hắn đã biết kẻ tấn công không hề yếu, trong vòng mấy hơi thở oanh sát nhiều Võ Hoàng như vậy, đồng giao thủ với Võ Tôn mà không rơi hạ phong chút nào là không phải dễ chơi tốt.

Nhấc lên thạch truyền âm, Kha Hủ nói: "Hai trưởng lão, mời các vị hãy nhanh chóng xuất quan cùng ta đi giải quyết kẻ địch".

....

Ầm

Lão giả phun ra một ngụm máu, bắn như đạn pháo bay rớt xuống dưới đục thủng mấy dãy kiến trúc nhà cửa. Chỉ trên trăm chiêu hắn liền đã thua, kẻ này cảnh giới tuy bằng hắn nhưng sức mạnh rõ ràng chênh lệch.

Biết không thể thắng, tên này lão giả xoay người, vận tốc cực nhanh như tia sáng đi về chỗ Kha Hủ.

Thấy lão giả chạy, Phi Dương cười gằn, x2,7 tốc độ bạo phát đi ra để lại một thất thải hào quang chạm gần đến kẻ này.

Đang chạy, tên này lão giả liền cảm giác có nguy hiểm đằng sau ập đến, hắn không khỏi ngước nhìn lại, một cây tử phủ đã chạm đến.

Phanh

Một cánh tay bay rớt ra ngoài, tên lão giả bị đánh vùi vào đất, một bên vai với tay bị mất. Lão giả há hốc mồm trượn ngược: "Gia chủ, bọn họ sắp đến, ngươi chết chắc....".

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

"A!", "A!", "A!", "A!",......

Đến đập thứ năm, cuối cùng thì cha này cũng chết, Phi Dương lau mồ hôi một cái, cha này sống dai quá ha.

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tôn Trung Kỳ, kinh nghiệm thu được 2,000,000 điểm."

Cũng không cho Phi Dương nhiều thời gian thở, ba thân ảnh từ xa lúc này cũng liền đã đi sắp đến nơi.

Hưu hưu hưu

Chỉ bỗng chốc, ba thân ảnh liền đã được tập hợp vòng quanh Phi Dương, người nào nhìn qua thần sắc cũng nghiêm túc.

Đó là Kha Hủ gia chủ, Kha Thắng trưởng lão, Kha Vọng trưởng lão. Cơ hồ chỉ mỗi Kha Hủ Võ Tôn hậu kỳ, hai tên trưởng lão thì là Võ Tôn trung kỳ.

Kha Hủ tiến lên thần sắc băng lãnh nói: "Tiểu tử, ngươi định giết con gái ta, ngươi chém giết hạ nhân, trưởng lão của Kha Gia ta, ngươi sẽ phải gánh chịu hậu quả".

Phi Dương đứng tại chỗ mặt mày khó coi: "Các ngươi phách lỗi có vốn liếng ta không nói làm gì, nhưng phách lối trước mặt ta chính là chết. Bất kể kẻ nào muốn giết ta từ trước đến giờ chỉ có một kết cục là chết, không cần biết ngươi là thường dân hay quý tộc cả".

...

Trúc Nhật thành, gần trăm dặm thiên không.

Một đám võ giả khoác lên mình bộ quần áo đen nhánh, nối đuôi nhau đi tới Trúc Nhật Thành phương hướng. Cả đám đều được dẫn đầu bởi một nam và một nữ.

Nam dung mạo thường thường, phổ thông không có gì đặc biệt, nữ thì thanh mi tú lệ, dung mạo tuyệt trần, mái tóc xanh lam, đôi mắt nhấp nháy.

Nữ tử trầm giọng: "Ma đế đại nhân đã có lệnh, mau chóng giải quyết nhanh tế đàn ở Trác Nhật Thành, kế hoạnh của ta sắp sửa hoàn tất".

Nam tử bên cạnh cười nhẹ: "Muội không cần lo, lực lượng như vậy của ta cũng đã gần đủ giải quyết mấy cái thế gia rồi. Chỉ là ta tò mò, kế hoạch đấy là gì mà thôi".

Nữ tử cười cượt: "Hahahaa, muội sẽ tiết lộ chút. Đã lâu rồi, đại lục này không có thánh giả đâu, nếu kế hoạch thành công, thánh giả sẽ xuất hiện thì sao".

Nam tử ngạc nhiên: "Cái gì, Thánh, Thánh giả....". Hắn vô cùng ngạc nhiên, bởi trong truyền thuyết hắn thường nghe tới một câu nói "Dưới Thánh Giả, Vạn Chúng Vi Sô Cẩu"

Nghĩa là: Dưới thánh giả tất cả chỉ là chó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện