Phi Dương vừa chém giết hoàn tất, hắn liền đã rõ ràng ba tên kia đã đến chỗ hắn. Nhưng hắn không có sợ, các skill đã phục hồi hoàn tất, Phi Dương không có cảm giác là hắn sẽ thua chút nào.
Trên không trung, ba người này vô cùng ngạc nhiên, bốn tên Võ Tôn Đỉnh Phong vậy mà lại chết bởi một người, một kẻ yếu hơn cả bọn họ. Nhìn có chút là không thực tế nhưng mấy người này cũng biết chấp nhận sự thật. Làm cường giả đôi khi tâm cảnh cũng phải thật viên mãn, nếu không cũng chẳng tu được.
Xương Thu nhỏ nhẹ mở miệng: "Các hạ có thể chém giết bọn họ, chứng tỏ các hạ rất mạnh. Tại sao phải tốn thời gian vào chuyện này, lý do là gì".
Phi Dương cười cợt nhìn Xương Thu, thản nhiên nói: "Ngươi còn nhớ cái tế đàn ấy chứ nhỉ. Các ngươi chính là đang làm phiền buổi tối của ta, ta rất là không vui lên được đây".
Xương Thu như nhớ ra điều gì đó, hốt hoảng cúi đầu: "Xin lỗi, bọn ta không cố ý, cần gì phải như...".
Nàng nói là thế nhưng nam tử bên cạnh lại hành động khác, thằng này chỉ thẳng đoản kiếm ném mạnh vào Phi Dương thét gào: "Đừng nhiều lời làm gì, ngươi nghĩ ngươi là thần thánh phương nào. Chỉ là một tên Võ Tôn Hậu Kỳ mà dám uy hiếp ta".
Phanh!
Đoản kiếm màu trắng bay như tên lửa xé gió thọc thẳng hướng Phi Dương đâm tới, tràn ngập sát cơ, nóng lạnh hỗn hợp, băng liệt không khí.
Phi Dương cười gằn, một rìu trên vai hạ xuống, theo bàn tay chạm ngang vào thanh kiếm, rung lên bần bật.
Coong! Chỉ là, khi thanh kiếm chạm đến cây rìu lúc, nó lại không chịu nổi phản lực lẫn độ cứng cái rìu này, vẻn vẹn kêu một cái thì bắn bay sang một bên cắm vào đất.
Không cho Phi Dương cơ hội phản ứng, chạy sau cây búa nam tử kia xuất hiện, thân pháp thật nhanh lại gần Phi Dương. Lấy ra đoản đao đeo bên cái hông, hắn cầm chắc trong tay cuồng hỉ.
"Tiểu tử, chết trong tay ta là phúc phận của ngươi, bản đại gia không tin ngươi có thể mạnh như vậy.".
"Bạch Nhật Loan Đao".
Hắn thực sự không có tin, cái hắn nghĩ, tên tiểu tử này chính là loại đi ăn hôi cướp mạng người khác. Kể cả khi giết chết bốn người, sức lực chắc chắn tiêu hao, đánh tiếp là không thể.
Bất quá, đen cho thằng này chút, Phi Dương tiêu hao chính là không nhiều. Một đòn Khai Mang cùng lắm 4000, hai đòn oanh sát, chưa đến 500. Vì vậy hắn còn tiếp cận 14.000 thiên lực cơ mà.
Miệng hắn hơi nhếch, một tay giơ lên cao. Ngọn hỏa diễm quen thuộc lần nữa ngưng tụ mà ra, sức mạnh khủng bố lan tràn, co lại không khí xung quanh.
Tên này nãy giờ tiêu hao, một đòn của hắn chắc chắn là 7000 thiên lực tiếp cận, đối với Phi Dương mà nói, dùng bạo kích, chỉ cần 3500 thiên lực là đủ.
"Song Đấu Cực Quyền" - Bạo kích x3 sát thương.
Nam tử sắp chạm vào Phi Dương giờ này, sắc mặt đã tái nhợt. Uy áp khổng lồ không khỏi khiến cả người hắn run rẩy như con cầy sấy, hàng nước mắt chảy ra vì hối hận nhưng đã quá muộn.
Phanh!
"Aaaaaaaa"...
Hét thảm ròn rã, nam tử bị đục thủng bụng, ruột gan lòi ra, chảy đầy tay Phi Dương. Nhưng Phi Dương cũng không đổi sắc, chỉ ghê tay chút đi rửa sạch là được thôi.
Ầm!
Nam tử từ bàn tay Phi Dương cả người bắn đi như phản lực, máu tươi trải dọc mặt đất, cơ thể hắn bắn nổ vào dãy phòng ốc không rõ tung tích.
"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tôn Đỉnh Phong, kinh nghiệm thu được 3,000,000 điểm."
Tên công công với Xương Thu há hốc mồm, bọn họ nhìn thấy cái gì, tên kia chỉ đấm một quyền, nam tử kia liền đã chết (họ cảm thấy khí tức tắt đi). Dễ dàng đơn giản giết chết một Võ Tôn, hắn rốt cuộc có bao nhiêu mạnh. Chẳng nhẽ là Võ Đế cường, nhưng là khí tức kẻ này đâu có giống như vậy.
Tên công công bay thẳng xuống đất quỳ, hô to: "Tiền bối bình tĩnh, có gì từ từ nói, lão nô không muốn chết. Ngài đại từ đại bi...".
Còn về Xương Thu thì nàng không nghĩ nhiều, xoay người nàng liền cấp tốc hết mình mà chạy. Tên này quá mạnh, mạnh đến trình độ nàng không có phần thắng. Nhất định phải trốn, không trốn không được.
Phi Dương nhìn về thân ảnh đang chạy thoát kia, hắn nhếch miệng cười. Cầm chặt cây rìu trong tay, Hư Không Ẩn Sát Thuật thôi động đến mức tận cùng, 2,7 tốc độ không phải dễ chơi.
Chỉ vài hơi thở, hắn đã bắt đầu xuất hiện phía đằng sau Xương Thu. Nàng này khuôn mặt mộng bức, xuất hiện chút can đảm thần sắc.
"Liều Mạng".
Hô to một tiếng, nàng quay người, hai tay ngưng tụ liên tiếp mấy thiết sắt rắn chắc bao bọc. Dồn hết sức lực đọ với cây rìu của Phi Dương. Đây 100% là liều mạng ý nghĩ.
Phi Dương cũng nghiêm túc, màn vừa rồi căn bản chỉ để dọa người mà thôi. Hắn lấy đâu ra cái một quyền end game vậy, nên là đòn rìu này chính là cực hạn của hắn 6000 thiên lực, tiêu tốn rất nhiều.
"Khai Địa" x1.8 sát thương. (10.800 thiên lực)
Về phía Xương Thu, đòn này toàn lực của nàng chính là 6500 mà thôi, đối chọi 10,800 là không thể nào. Chiến đấu hồi lâu, nàng đã chẳng còn bao nhiêu cái gì là Thiên Lực nhiều, đây gọi là phang nhiều thì yếu sinh lý đi.
Rầm!
"Aaaaa"....
Lại thêm một cái hét thảm vang vọng, Xương Thu bị đánh bay xuống đại địa, máu tươi từ mồm nàng phun ra. Mặt đất nổ tung một lỗ, diện tích 40km trải rộng, thân ảnh Xương Thu nhìn rõ ràng đã bị đóng cọc ở dưới.
(Vụ nổ chỉ có 40km ư, đơn giản chút là lý thuyết lực tiêu trừ nên không phải 100km, bạn nào giỏi vật lí mới hiểu, khi hai lực va vào nhau một cái 10 và cái kia 20 thì sẽ dư ra 10 kèm lực ma sát, cản các kiểu chỉ còn lại 8).
Phi Dương không nghĩ nhiều, thật nhanh hết mức có thể bay xuống để chấm dứt nàng này. Bởi vì, hắn lại sắp đột phá, cảnh giới đỉnh phong đã ở trước mắt rồi.
Xương Thu nằm thoi thóp dưới đất, cơ thể tàn tạ thê thảm, cử động cũng còn khó khăn không nổi. Mặt nàng hoảng sợ, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm thân ảnh kia đang tiếp cận.
P/s: Tác có thể nói, trận chiến về sau sẽ ngày một khó khăn, thậm chí main còn thua trận, còn phải tự đi tu luyện chứ chả chơi đùa gì.
Trên không trung, ba người này vô cùng ngạc nhiên, bốn tên Võ Tôn Đỉnh Phong vậy mà lại chết bởi một người, một kẻ yếu hơn cả bọn họ. Nhìn có chút là không thực tế nhưng mấy người này cũng biết chấp nhận sự thật. Làm cường giả đôi khi tâm cảnh cũng phải thật viên mãn, nếu không cũng chẳng tu được.
Xương Thu nhỏ nhẹ mở miệng: "Các hạ có thể chém giết bọn họ, chứng tỏ các hạ rất mạnh. Tại sao phải tốn thời gian vào chuyện này, lý do là gì".
Phi Dương cười cợt nhìn Xương Thu, thản nhiên nói: "Ngươi còn nhớ cái tế đàn ấy chứ nhỉ. Các ngươi chính là đang làm phiền buổi tối của ta, ta rất là không vui lên được đây".
Xương Thu như nhớ ra điều gì đó, hốt hoảng cúi đầu: "Xin lỗi, bọn ta không cố ý, cần gì phải như...".
Nàng nói là thế nhưng nam tử bên cạnh lại hành động khác, thằng này chỉ thẳng đoản kiếm ném mạnh vào Phi Dương thét gào: "Đừng nhiều lời làm gì, ngươi nghĩ ngươi là thần thánh phương nào. Chỉ là một tên Võ Tôn Hậu Kỳ mà dám uy hiếp ta".
Phanh!
Đoản kiếm màu trắng bay như tên lửa xé gió thọc thẳng hướng Phi Dương đâm tới, tràn ngập sát cơ, nóng lạnh hỗn hợp, băng liệt không khí.
Phi Dương cười gằn, một rìu trên vai hạ xuống, theo bàn tay chạm ngang vào thanh kiếm, rung lên bần bật.
Coong! Chỉ là, khi thanh kiếm chạm đến cây rìu lúc, nó lại không chịu nổi phản lực lẫn độ cứng cái rìu này, vẻn vẹn kêu một cái thì bắn bay sang một bên cắm vào đất.
Không cho Phi Dương cơ hội phản ứng, chạy sau cây búa nam tử kia xuất hiện, thân pháp thật nhanh lại gần Phi Dương. Lấy ra đoản đao đeo bên cái hông, hắn cầm chắc trong tay cuồng hỉ.
"Tiểu tử, chết trong tay ta là phúc phận của ngươi, bản đại gia không tin ngươi có thể mạnh như vậy.".
"Bạch Nhật Loan Đao".
Hắn thực sự không có tin, cái hắn nghĩ, tên tiểu tử này chính là loại đi ăn hôi cướp mạng người khác. Kể cả khi giết chết bốn người, sức lực chắc chắn tiêu hao, đánh tiếp là không thể.
Bất quá, đen cho thằng này chút, Phi Dương tiêu hao chính là không nhiều. Một đòn Khai Mang cùng lắm 4000, hai đòn oanh sát, chưa đến 500. Vì vậy hắn còn tiếp cận 14.000 thiên lực cơ mà.
Miệng hắn hơi nhếch, một tay giơ lên cao. Ngọn hỏa diễm quen thuộc lần nữa ngưng tụ mà ra, sức mạnh khủng bố lan tràn, co lại không khí xung quanh.
Tên này nãy giờ tiêu hao, một đòn của hắn chắc chắn là 7000 thiên lực tiếp cận, đối với Phi Dương mà nói, dùng bạo kích, chỉ cần 3500 thiên lực là đủ.
"Song Đấu Cực Quyền" - Bạo kích x3 sát thương.
Nam tử sắp chạm vào Phi Dương giờ này, sắc mặt đã tái nhợt. Uy áp khổng lồ không khỏi khiến cả người hắn run rẩy như con cầy sấy, hàng nước mắt chảy ra vì hối hận nhưng đã quá muộn.
Phanh!
"Aaaaaaaa"...
Hét thảm ròn rã, nam tử bị đục thủng bụng, ruột gan lòi ra, chảy đầy tay Phi Dương. Nhưng Phi Dương cũng không đổi sắc, chỉ ghê tay chút đi rửa sạch là được thôi.
Ầm!
Nam tử từ bàn tay Phi Dương cả người bắn đi như phản lực, máu tươi trải dọc mặt đất, cơ thể hắn bắn nổ vào dãy phòng ốc không rõ tung tích.
"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tôn Đỉnh Phong, kinh nghiệm thu được 3,000,000 điểm."
Tên công công với Xương Thu há hốc mồm, bọn họ nhìn thấy cái gì, tên kia chỉ đấm một quyền, nam tử kia liền đã chết (họ cảm thấy khí tức tắt đi). Dễ dàng đơn giản giết chết một Võ Tôn, hắn rốt cuộc có bao nhiêu mạnh. Chẳng nhẽ là Võ Đế cường, nhưng là khí tức kẻ này đâu có giống như vậy.
Tên công công bay thẳng xuống đất quỳ, hô to: "Tiền bối bình tĩnh, có gì từ từ nói, lão nô không muốn chết. Ngài đại từ đại bi...".
Còn về Xương Thu thì nàng không nghĩ nhiều, xoay người nàng liền cấp tốc hết mình mà chạy. Tên này quá mạnh, mạnh đến trình độ nàng không có phần thắng. Nhất định phải trốn, không trốn không được.
Phi Dương nhìn về thân ảnh đang chạy thoát kia, hắn nhếch miệng cười. Cầm chặt cây rìu trong tay, Hư Không Ẩn Sát Thuật thôi động đến mức tận cùng, 2,7 tốc độ không phải dễ chơi.
Chỉ vài hơi thở, hắn đã bắt đầu xuất hiện phía đằng sau Xương Thu. Nàng này khuôn mặt mộng bức, xuất hiện chút can đảm thần sắc.
"Liều Mạng".
Hô to một tiếng, nàng quay người, hai tay ngưng tụ liên tiếp mấy thiết sắt rắn chắc bao bọc. Dồn hết sức lực đọ với cây rìu của Phi Dương. Đây 100% là liều mạng ý nghĩ.
Phi Dương cũng nghiêm túc, màn vừa rồi căn bản chỉ để dọa người mà thôi. Hắn lấy đâu ra cái một quyền end game vậy, nên là đòn rìu này chính là cực hạn của hắn 6000 thiên lực, tiêu tốn rất nhiều.
"Khai Địa" x1.8 sát thương. (10.800 thiên lực)
Về phía Xương Thu, đòn này toàn lực của nàng chính là 6500 mà thôi, đối chọi 10,800 là không thể nào. Chiến đấu hồi lâu, nàng đã chẳng còn bao nhiêu cái gì là Thiên Lực nhiều, đây gọi là phang nhiều thì yếu sinh lý đi.
Rầm!
"Aaaaa"....
Lại thêm một cái hét thảm vang vọng, Xương Thu bị đánh bay xuống đại địa, máu tươi từ mồm nàng phun ra. Mặt đất nổ tung một lỗ, diện tích 40km trải rộng, thân ảnh Xương Thu nhìn rõ ràng đã bị đóng cọc ở dưới.
(Vụ nổ chỉ có 40km ư, đơn giản chút là lý thuyết lực tiêu trừ nên không phải 100km, bạn nào giỏi vật lí mới hiểu, khi hai lực va vào nhau một cái 10 và cái kia 20 thì sẽ dư ra 10 kèm lực ma sát, cản các kiểu chỉ còn lại 8).
Phi Dương không nghĩ nhiều, thật nhanh hết mức có thể bay xuống để chấm dứt nàng này. Bởi vì, hắn lại sắp đột phá, cảnh giới đỉnh phong đã ở trước mắt rồi.
Xương Thu nằm thoi thóp dưới đất, cơ thể tàn tạ thê thảm, cử động cũng còn khó khăn không nổi. Mặt nàng hoảng sợ, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm thân ảnh kia đang tiếp cận.
P/s: Tác có thể nói, trận chiến về sau sẽ ngày một khó khăn, thậm chí main còn thua trận, còn phải tự đi tu luyện chứ chả chơi đùa gì.
Danh sách chương