(Tác giả xin giải thích một chút trước khi vào chương mới, tránh độc giả hiểu lầm:

Thứ nhất, lão già dầu hết đèn tắt tên Lưu Bị đánh với Phi Dương ở không gian một đòn khi đó là rơi vào 6000-7000 đế lực.

Thứ hai, một đòn cuối nộ long cước tầng 21 của Thiên Lăng thái tử trước khi bị đánh nổ là rơi vào khoảng 8000-8500 đế lực.

Thứ ba, một đòn toàn lực của Võ Đế thật sự là 20.000 đế lực. Trong trường hợp ở đây là đầy đủ đế khí và phải ở trạng thái tốt nhất, nhưng Võ Đế thật, cũng không dùng đến 20.000 làm gì, 4 đòn, đế lực liền cạn sạch. Xét đến vị thái tử kia, không phải chân chính Võ Đế thiếu hụt đế khí cung cấp nên đòn đánh không đủ mạnh.

Thứ tư, sở dĩ một đòn toàn lực của Phi Dương là 40.000 là vì căn cơ của hắn quá sâu mà thôi. 40.000 này ngang với toàn lực của Võ Đế trung kì, tương đương gần 600.000 tấn lực lượng.

Nói đến đây thôi, số chữ này không dùng để câu chữ trong chương nhé).

Sâu trong hoàng cung, Thiên Tằm hoàng đế bước đi từ từ, chậm chạp xuất hiện tại một đại môn to lớn khổng lồ phía trước.

Cánh cửa đá mục rữa rách nát, bào mòn tróc vẩy theo thời gian năm tháng. Rêu phong bao phủ từ trên xuống dưới, đậm sâu vẻ đẹp thời cổ đại.

Chính giữa cánh cửa đá khổng lồ, để ý thêu thùa đấy, áng đồ văn thần rồng vài ngàn mét chiều cao, uy vũ quyền lực, tối sầm một mảnh đen kịt hắc ám.

Thiên Tằm hoàng đế nhìn đại môn lâu la do dự, suy nghĩ lên xuống, hắn ngại ngùng. Vài trăm năm rồi, hắn không còn gặp những lão quái đó, sinh ra đắn đo, không dám thái độ đối mặt.

Dẫu sao đại họa trước mắt, ép hắn không thể không làm việc này. Tay hắn rốt cục vươn ra, đẩy về cánh cổng.

"Két - két".

Rầm! ......

Đại môn mở ra, tia sáng bên trong bắn đi ra ngoài. Từ đại môn mở ra ấy, ánh sáng chiếu rọi, hiển hiện rõ ràng mọi thứ bên trong mật thất.

Sáng chói ánh sáng che đậy tầm mắt, hoàng Đế Thiên Tằm ngỡ ngàng thân thể, thong thả đi vào,...

Hiển hiện trong tòa cung điện khổng lồ bước chân, Thiên Tằm hoàng đế ngẩng đầu lên cao. Nhìn lên trên cái đầu mình tĩnh tọa thành vòng gần 15 thân ảnh. Tụ tập thẳng tắp trên một tòa tháp cổ.

Mỗi người ở đây, khí tức long văn phiêu phù ẩn dật. Năng lượng từng tia từ người họ phát ra, chiếu sáng nơi này. Mỗi một khí tức trên cơ thể mỗi người phát ra, hạ áp đến Thiên Tằm hoàng đế phía dưới áp bách cực cao.

Thiên Tằm hoàng đế là tu vi gì, Võ Tôn đỉnh phong cường giả, bị áp bách ý nghĩ thế nào, hẳn ai cũng ra. Toàn bộ người ở đây, đều là Võ Đế cao thủ.

Những lão tổ tông vạn thọ chưa chết các đời của Thiên Xu quốc, những người đã chán nản với thế gian hiện tại. Lý trí đến cuối đời, họ áp lại dục vọng bản thân, đóng cửa đi tới nơi đây, luận đạo, mưu cầu đột phá cảnh giới phương pháp.

.....

Hơn chục tôn Võ Đế khí thế, hoàng đế  Thiên Tằm mồ hôi chảy ròng rã, đầu gối quỳ khuôn xuống sàn nhà. Khom lưng đập đầu cầu xin:

"Các lão tổ tông, Thiên Xu hoàng quốc, sắp sửa xong. Tiểu bối vô năng ở đây, kính xin các vị lão tổ nhanh chóng xuất thủ, giải quyết tặc nhân.".

Oanh! Oanh! Oanh!

Sau một hơi,...

Cả cung điện vàng khí thế rung lắc dữ dội, cuồn cuộn long ngâm bốc hơi trong thiên địa. gần 15 thân ảnh khí thế lần lượt nổ vang, ánh mắt mở ra, kim quang lượng tử đại phóng.

Từ dưới lên trên thứ tự tĩnh tọa, khí tức ngày một tiêu thăng. Chỉ nói tầng một người ngồi cho Thiên Tằm áp bách còn nhỏ. Còn tầng 2, tầng 3, tầng 4 đâu, khí tức ngày càng cuồng nộ.

Rầm! Rầm! Rầm!

Chỉ mấy cái khí thế từ tầng 1 đến tầng 3, Thiên Tằm thân thể bị đập ngay xuống một hố vài trăm mét, máu cuồng phún. Đến tầng 4 thì,....

Rầm!

Phóc!

Thiên Tằm triệt để nôn ra máu rười rợi, cả cơ thể yếu đối đập càng sâu xuống 10 tấc đất.

Trông ngong đấy đỉnh tháp tầng số 4 trên cao, ngồi đấy duy chỉ một thân ảnh, cổ lão già gầy nhom nhem, sức mạnh toàn thân khủng bố, nguy hiểm vô tận. Năng lượng từ cơ thể hắn phát ra, quá lớn, quá lớn, lớn đến tình trạng không thể thắng.

"Vô tri tiểu bối, có một cái quốc gia cũng không quản lý nổi. Hoàng thất chúng ta, tồn tại ngươi chính là cái thất bại của lịch sử.".

Cổ lão này âm thanh ầm ầm thét lớn, đùng đoàng sét đánh bay qua trời quang. Chấn đến Thiên Tằm thất khiếu chảy máu, co quắp trên mặt đất.

Tất nhiên, Thiên Tằm co quắp phía dưới cũng không dám phản kháng. Cố gắng nói từng câu, thái độ thành khẩn. Đây là hắn đang cần bọn họ chứ không phải bọn họ cần hắn.

"Các lão tổ tổ tông, tiểu bối vô tri, xin các ngài, các ngài hãy cứu lấy Thiên Xu. Tài nguyên hàng năm, mọi thứ trân quý của Thiên Xu cung cấp cho các ngài không thiếu, xin, xin,...".

"Hừ, vô dụng vô dụng một kẻ yếu, có mỗi cái quốc gia không lo nổi. Ngươi chỉ muốn bọn ta xuất thủ, giúp ngươi chùi mép, ngươi nghĩ dễ vậy sao.". Thiên Thạch cổ lão cuồn cuộn câu nói, nhìn Thiên Tằm tức càng thêm tức.

"Thạch huynh, bớt giận, theo ta nghĩ, chuyện này cần giải quyết ngay. Dẫu sao, theo ta, kẻ địch cũng chỉ là một Võ Đế nhỏ nhoi, chúng lão tổ chúng ta đây, chẳng nhẽ sẽ sợ.".

"Đúng đấy, Thạch huynh, chúng ta đám này lão nhân đều sắp già thành tinh rồi. Không có tài nguyên của Thiên Xu duy trì, tu vi sợ rằng không xong.".

Phía dưới Thiên Thạch, xếp đấy hai tên lão tổ Võ Đế khác, xếp bằng mở miệng. Nói là nói vậy, tài nguyên hằng năm bọn họ cần sử dụng cũng không thể mất. Một phần vì duy trì tuổi thọ, một phần cũng là tu vi này, bởi bọn họ không muốn chết sớm.

Hiển nhiên, Thiên Thạch nổi giận bề ngoài, vẫn chẳng thể làm sao. Chuyện này, hắn đành im lặng không nói gì. Mà im lặng chính là đồng ý.

.....

Bên trên, Phi Dương thân ảnh hì hục bay vào hoàng cung, tìm tòi khắp nơi. Hoàng cung này quá lớn, mịt mù lối đi, hắn lục lọi khắp nơi chẳng tìm tới nổi vị hoàng đế kia. Tức giận, hắn càng điên cuồng tàn sát khắp bốn phía.

"A",.

"Hắn đến.".

"Chạy mau".

Ầm! Ầm! Ầm!

"A", "A", "A", "A",....

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Hoàng hậu kỳ, kinh nghiệm thu được 350,000 điểm."

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết phân thân Võ Hoàng sơ kỳ, kinh nghiệm thu được 210,000 điểm."

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết phân thân Võ Hoàng trung kỳ, kinh nghiệm thu được 280,000 điểm."

.....

Cứ một chưởng giã xuống, hắn đánh giết người càng nhiều, vạch số kinh nghiệm ngày một chồng chất. Tới từng gian cung điện một, ngàn người phơi xác tản mát.

15 phút, toàn thể hoàng cung đồ sộ bị hắn dọn dẹp 70% diện tích. Người chết phủ xương, đủ để xây tháp 7 tầng.

.....

Gian phòng một chỗ xa...

"Hai vị công chúa, mau trốn, hắn đang tìm đến đây rồi. Đi lên, chui vào mật thất.". Trước mặt hai thiếu nữ xinh đẹp mê người, trắng trẻo da thịt như sữa, thị nữ âm thanh hô lớn, cố gắng đẩy căn mật thất ra. Nói đến đây, một cánh tay khổng lồ chọc vào căn phòng, búm cái.

Bùm!

"A", "A",...

Thị nữ này, cái đầu tại chỗ, nổ tung như trứng gà. Óc não rơi đi ra, phủ đầy người hai nữ nhân trẻ đẹp. Khiếp đảm, cả hai thân thể phủ đầy máu tươi, trong trẻo kinh hét.

Răng rắc! Ầm!

Vẫn là bàn tay to ấy, Phi Dương nhấc bay tòa phủ đệ, to lớn ánh mắt nhìn vào hai nữ nhân này mê ly. Mê ly ở đây không phải là thương hương tiếc ngọc mà là phá ngọc thời khắc.

Thân hình titan của hắn nhe răng, liếm lưỡi mấy vòng: "Thật sinh đẹp vưu vật trời sinh a, mỹ lệ biết bao thân thể này. Nếu các ngươi tán ta, có lẽ ta sẽ đổ. Buồn thay, tim ta đây, nam nữ rất bình đẳng, chết không toàn thây giống lũ kia vẫn là.".

"A, Không".

"Ngươi đừng qua đây.".

(Chương sau bắt đầu chiến nhé các độc giả).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện