*Dừng cương trước bờ vực: ý quay đầu tỉnh táo sáng suốt kịp thời trước nguy hiểm.
Tư Chính Khanh chưa bao giờ gặp qua cục diện như vậy.
Những nữ tử mà hắn tiếp xúc nhiều nhất chỉ có mẫu thân và muội muội. Nếu như có kẻ khác thì có lẽ một nửa là thị nữ, một nửa kia là nữ nhân của cácquan viên âm thầm muốn nịnh bợ lật ngã hắn.
Nhưng cho dù mấy nữ nhân đó muốn đến quyến rũ hắn…… Thì đều không có ai dám trực tiếp ngồi lên người hắn.
Tống Vân không chỉ ngồi trên người hắn thôi, nàng còn ôm lấy cổ hắn kéo người hắn thấp xuống, thậm chí còn ra lệnh với hắn: “Nhìn ta!”
Đây đúng là được một tấc thì lại muốn tiến một thước mà. Càng đáng sợ hơn nữa đó chính là hắn không hề có một chút ý muốn kháng cự nàng, thậm chí còn có chút mong chờ nữa.
Tư Chính Khanh liếc mắt nhìn bức thư vừa được mình đặt xuống, hắn giơ tay làm ra vẻ đầu hàng: “Được, ta nhìn nàng.”
Đôi mắt hạnh của nàng giống như quả nho đen trừng hắn, Tư Chính Khanh cảm thấy nàng lúc này cực kỳ giống với bộ dáng đang tranh sủng của con Tiểu Bạch mà Lễ Lễ nuôi lúc trước.
Hắn thấy khó hiểu: “Sao đây, Tống cô nương lại muốn hôn nữa à?” “Không sai!”
Tư Chính Khanh nhướng mày, ánh mắt không hề che giấu nhìn xẹt qua đôi môi nàng, hầu kết lăn lộn lên xuống, giọng hắn mang theo tiếng khàn: “Được thôi.”
Nàng kinh ngạc: Hắn khoan dung với nàng quá vậy?
Vậy……
Tống Vân xông thẳng vào môi mỏng của hắn, nào ngờ cánh môi chỉ nhẹ nhàng cọ qua khóe môi hắn, còn nàng lại đem cái trán vùi vào hõm vai hắn.
“Tư Chính Khanh……”
Đây là người duy nhất biết nàng đã trải qua chuyện nguy hiểm đáng sợ đó.
Ban ngày nàng muốn nhào vào lòng mẫu thân để tìm kiếm sự an ủi, nhưng nàng chỉ có thể nhẫn nhịn, nàng phải cố nhẫn nhịn nó. Nhưng giờ phút này khi đối mặt với hắn, đối mặt với cái người không biết vì sao lại dung túng mình như vậy, Tống Vân rất muốn nghiêm túc khóc một trận.
Nghĩ đến đây, nước mắt đã không cầm lại được nữa. “Tư Chính Khanh.”
Lời nói của nàng còn mang theo tiếng khóc, Tống Vân gọi cả họ lẫn tên hắn, giống như là dẫm lên giới hạn của hắn mà tác oai tác quái.
Lòng Tư Chính Khanh đau như đang bị kim đâm vào, hắn chần chờ vươn tay ra đỡ eo nàng.
“Tư Chính Khanh……”
Tống Vân lại gọi tên hắn lần nữa, nước mắt nàng làm ướt nhẹp đầu vai hắn, nàng càng lúc càng khóc dữ dội, cuối cùng cũng bật khóc thật lớn.
Hắn đành phải ôm chặt nàng, nghe nàng nghẹn ngào nói ra những lời mơ hồ: “Thật ghê tởm…… Lúc ấy…… Thật sự thật rất ghê tởm……”
Tư Chính Khanh im lặng lắng nghe nàng nói, hắn dùng hết sức như muốn đem nàng xát nhập vào mình.
“Trên người ta vẫn lưu lại cảm giác khi bị người kia chạm vào……” Tống Vân khóc đến thở hổn hển, đem toàn bộ nước mắt đều dụi lên trên người hắn: “Đau quá…… Ta muốn nôn……”
“May mà hắn không hôn ta…… Bằng không ta sẽ cắn đứt lưỡi hắn……” “Đâm chết hắn thôi thì ta vẫn chưa thấy hết giận, ta nên thiến hắn……”
Tư Chính Khanh thấy dở khóc dở cười, chờ đến lúc cảm thấy nàng không còn khóc nữa hắn mới vỗ nhẹ đầu nàng: “Ngẩng đầu lên.”
Tống Vân bất động. “Ngẩng lên.”
Ngữ khí hắn tăng lên, giờ đây Tống Vân mới không tình nguyện mà nâng khuôn mặt tèm lem như con mèo.
“Thi thể hai tên đó ta đem đi cho chó ăn rồi, Kiêu đã cho chó cắn hạ thân bọn họ trước, như vậy cũng coi như là thiến rồi.” Tư Chính Khanh lấy khăn tay từ
trong ngực ra, run rẩy đem khăn tay mở ra, thật mắn vẫn còn nguyên vẹn: “Không bị nàng khóc cho ướt, cũng coi như là tránh được một kiếp nạn rồi.”
Tống Vân quay mặt sang chỗ khác, tự mình lau lau nước mắt. “Đừng nhúc nhích.”
Hắn xoay đầu nàng qua, đem nước mắt lau khô từng chút một, cuối cùng chiếc khăn tay dừng lại ngay mũi nàng.
Tống Vân khó hiểu chớp chớp mắt.
Tư Chính Khanh nhéo chóp mũi nàng: “Hỉ.”
Tống Vân lúc này mới kháng cự trốn ra phía sau. Nàng khóc thì khóc chứ làm gì có chuyện để người ta hỉ nước mũi cho mình, xem nàng là hài tử mấy tuổi tiểu sao! Bàn tay to ngăn đầu nàng lại, Tư Chính Khanh có chút không kiên nhẫn mà lặp lại lời nói: “Nhanh lên.”
Tống Vân thấy mình không tránh thoát được, nàng đành không tình nguyện hít vào một hơi, sau đó hung hăng hỉ một cái.
Dơ chết ngươi đi được!
Tư Chính Khanh trầm mặt đem chiếc khăn tay nhăn nhúm ném qua một bên, động tác ôm nàng thì rất ôn nhu.
“Tự nhiên cái khóc, nàng có bệnh à?”
“Ngươi mới có bệnh!” Tống Vân hít hít cái mũi, trừng mắt nhìn hắn một cái: “Tại sao từ sau ngày đó ngươi lại bắt đầu đối xử với ta như vậy……”
Tư Chính Khanh nhướng mày, đợi nàng nói xong.
Ai ngờ Tống Vân không định nói tiếp nữa, một tay chống ở đầu vai hắn, xoay người cầm lấy chén trà của hắn, “Ùng ục” uống sạch.
“Ta đối xử với nàng như thế nào?”
Tống Vân buông chén trà xuống, mạnh mẽ nhào vào trong lồng ngực hắn: “Ta không nói đâu!”
“Không nói cũng không sao.” Tư Chính Khanh nắm cổ áo nàng kéo nàng ra khỏi ngực mình, sau đó dùng ngón cái để ở cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu lên: “Còn nụ hôn nàng nợ ta thì sao?”
“Ta nợ ngươi khi nào!”
“Vừa nãy.” Tư Chính Khanh nhéo cằm nàng rồi ngó trái ngó phải, như đang có dự tính làm gì đó: “Nếu không trả nợ, thì nàng phải chịu khổ rồi.”
“Ta sẽ để lại cho nàng một bên tai……” Tống Vân vội vàng che lỗ tai lại.
Tầm mắt Tư Chính Khanh chuyển đi: “Hay là đôi mắt này……” Tống Vân lại nhắm mắt lại.
“Hay là……”
Khi có đôi môi mềm ấm dán lên nhau, hai người đều kinh ngạc.
Tư Chính Khanh nhanh chóng lui lại, nhìn vào con ngươi kinh ngạc của nàng, thấp giọng hỏi: “Thấy ghê tởm không?”
Nàng lắc đầu.
“Sẽ cắn đứt lưỡi ta sao?” Nàng do dự, rồi lại bị hắn hôn.
Tư Chính Khanh không ngừng dùng đầu lưỡi vẽ lại cánh môi nàng, sau đó ngậm môi nàng rồi mút nó, động tác vừa ngang ngược vừa thô lỗ, nhưng bàn tay ôm chặt eo nhỏ của nàng lại rất dịu dàng.
Tống Vân nhớ tới lần đầu tiên mình với A Vũ hôn nhau, A Vũ cũng chỉ biết vuốt ve môi nàng như thế.
Vì thế nàng hơi hé môi ra, liếm mút đầu lưỡi Tư Chính Khanh, hắn như bị cái gì đó chỉ điểm, đầu lưỡi tiến vào thần tốc liếm khắp nơi trong khoang miệng nàng.
Răng và chân răng hắn đều tham lam mà hấp thụ tất cả, nếm vị đắng của trà trên môi nàng, vị đắng này lướt qua yết hầu hắn, rồi chậm rãi biến thành vị ngọt ngào dưới đáy lòng.
Tư Chính Khanh lui về một lúc để nàng có thể thở, rồi hắn mau chóng hôn nàng tiếp.
Nụ hôn vừa gấp gáp vừa hung dữ, hắn câu lấy lưỡi nàng rồi mút rồi cắn, lần đầu tiên trong đời trải nghiệm chuyện hôn môi nên Tư Chính Khanh không khỏi thấy tò mò, hắn thay đổi góc độ hôn để thăm dò khắp nơi, nước bọt không kịp nuốt xuống nên lúc môi tách ra nó đã chảy xuống dưới.
Tống Vân bị hắn hôn đến thở hồng hộc, ánh mắt chuyển đi lại làm nơi nào đó ở dưới thân hắn phấn chấn lên. Hắn buông môi nàng ra, sau đó mút hết dấu vết trong suốt ở phía dưới, hắn nhìn bên gáy đang dán thuốc trị thương của nàng.
“Đi xuống.” Sắc mặt Tư Chính Khanh ngay lập tức thay đổi, hắn quay đầu đi không hề nhìn vào gương mặt đã phiếm xuân tình của nàng: “Đi xuống!”
Tống Vân khó hiểu đi xuống khỏi người hắn, nàng có hơi hoài nghi nên đã liếc nhìn ở giữa hai chân của hắn.
Vỗ án thư “Bang” một tiếng rồi ngồi dậy, Tư Chính Khanh đưa lưng về phía Tống Vân, che giấu tiểu huynh đệ đang hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng của mình: “Ta sẽ giúp nàng, nàng về đi.”
Sau đó hắn không nói chuyện nữa, tu thái trang nghiêm mà tiễn khách.
Tống Vân tuy không hiểu gì cả, nhưng thấy đã đạt được mục đích nên nàng cũng không dây dưa nữa.
“Đa tạ.”
Nàng để lại câu cảm tạ, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
*
Khanh Khanh: Đờ mờ! Mém nữa đã đè tức phụ rồi! Chuẩn: Chủ tử đúng thật là Liễu Hạ Huệ chuyển thế!
Kiêu: Chủ tử sao người không “làm” đi! Người quả thực là bỏ lỡ cơ hội tốt mà, sai càng thêm sai, mười phần sai a a a a a!
Ưng: Giống như trên.
Mọi người đã thấy rõ tính cách của ba tên thị vệ này chưa? Bọn họ chính là máy bay yểm trợ mạnh nhất đó!
Tư Chính Khanh chưa bao giờ gặp qua cục diện như vậy.
Những nữ tử mà hắn tiếp xúc nhiều nhất chỉ có mẫu thân và muội muội. Nếu như có kẻ khác thì có lẽ một nửa là thị nữ, một nửa kia là nữ nhân của cácquan viên âm thầm muốn nịnh bợ lật ngã hắn.
Nhưng cho dù mấy nữ nhân đó muốn đến quyến rũ hắn…… Thì đều không có ai dám trực tiếp ngồi lên người hắn.
Tống Vân không chỉ ngồi trên người hắn thôi, nàng còn ôm lấy cổ hắn kéo người hắn thấp xuống, thậm chí còn ra lệnh với hắn: “Nhìn ta!”
Đây đúng là được một tấc thì lại muốn tiến một thước mà. Càng đáng sợ hơn nữa đó chính là hắn không hề có một chút ý muốn kháng cự nàng, thậm chí còn có chút mong chờ nữa.
Tư Chính Khanh liếc mắt nhìn bức thư vừa được mình đặt xuống, hắn giơ tay làm ra vẻ đầu hàng: “Được, ta nhìn nàng.”
Đôi mắt hạnh của nàng giống như quả nho đen trừng hắn, Tư Chính Khanh cảm thấy nàng lúc này cực kỳ giống với bộ dáng đang tranh sủng của con Tiểu Bạch mà Lễ Lễ nuôi lúc trước.
Hắn thấy khó hiểu: “Sao đây, Tống cô nương lại muốn hôn nữa à?” “Không sai!”
Tư Chính Khanh nhướng mày, ánh mắt không hề che giấu nhìn xẹt qua đôi môi nàng, hầu kết lăn lộn lên xuống, giọng hắn mang theo tiếng khàn: “Được thôi.”
Nàng kinh ngạc: Hắn khoan dung với nàng quá vậy?
Vậy……
Tống Vân xông thẳng vào môi mỏng của hắn, nào ngờ cánh môi chỉ nhẹ nhàng cọ qua khóe môi hắn, còn nàng lại đem cái trán vùi vào hõm vai hắn.
“Tư Chính Khanh……”
Đây là người duy nhất biết nàng đã trải qua chuyện nguy hiểm đáng sợ đó.
Ban ngày nàng muốn nhào vào lòng mẫu thân để tìm kiếm sự an ủi, nhưng nàng chỉ có thể nhẫn nhịn, nàng phải cố nhẫn nhịn nó. Nhưng giờ phút này khi đối mặt với hắn, đối mặt với cái người không biết vì sao lại dung túng mình như vậy, Tống Vân rất muốn nghiêm túc khóc một trận.
Nghĩ đến đây, nước mắt đã không cầm lại được nữa. “Tư Chính Khanh.”
Lời nói của nàng còn mang theo tiếng khóc, Tống Vân gọi cả họ lẫn tên hắn, giống như là dẫm lên giới hạn của hắn mà tác oai tác quái.
Lòng Tư Chính Khanh đau như đang bị kim đâm vào, hắn chần chờ vươn tay ra đỡ eo nàng.
“Tư Chính Khanh……”
Tống Vân lại gọi tên hắn lần nữa, nước mắt nàng làm ướt nhẹp đầu vai hắn, nàng càng lúc càng khóc dữ dội, cuối cùng cũng bật khóc thật lớn.
Hắn đành phải ôm chặt nàng, nghe nàng nghẹn ngào nói ra những lời mơ hồ: “Thật ghê tởm…… Lúc ấy…… Thật sự thật rất ghê tởm……”
Tư Chính Khanh im lặng lắng nghe nàng nói, hắn dùng hết sức như muốn đem nàng xát nhập vào mình.
“Trên người ta vẫn lưu lại cảm giác khi bị người kia chạm vào……” Tống Vân khóc đến thở hổn hển, đem toàn bộ nước mắt đều dụi lên trên người hắn: “Đau quá…… Ta muốn nôn……”
“May mà hắn không hôn ta…… Bằng không ta sẽ cắn đứt lưỡi hắn……” “Đâm chết hắn thôi thì ta vẫn chưa thấy hết giận, ta nên thiến hắn……”
Tư Chính Khanh thấy dở khóc dở cười, chờ đến lúc cảm thấy nàng không còn khóc nữa hắn mới vỗ nhẹ đầu nàng: “Ngẩng đầu lên.”
Tống Vân bất động. “Ngẩng lên.”
Ngữ khí hắn tăng lên, giờ đây Tống Vân mới không tình nguyện mà nâng khuôn mặt tèm lem như con mèo.
“Thi thể hai tên đó ta đem đi cho chó ăn rồi, Kiêu đã cho chó cắn hạ thân bọn họ trước, như vậy cũng coi như là thiến rồi.” Tư Chính Khanh lấy khăn tay từ
trong ngực ra, run rẩy đem khăn tay mở ra, thật mắn vẫn còn nguyên vẹn: “Không bị nàng khóc cho ướt, cũng coi như là tránh được một kiếp nạn rồi.”
Tống Vân quay mặt sang chỗ khác, tự mình lau lau nước mắt. “Đừng nhúc nhích.”
Hắn xoay đầu nàng qua, đem nước mắt lau khô từng chút một, cuối cùng chiếc khăn tay dừng lại ngay mũi nàng.
Tống Vân khó hiểu chớp chớp mắt.
Tư Chính Khanh nhéo chóp mũi nàng: “Hỉ.”
Tống Vân lúc này mới kháng cự trốn ra phía sau. Nàng khóc thì khóc chứ làm gì có chuyện để người ta hỉ nước mũi cho mình, xem nàng là hài tử mấy tuổi tiểu sao! Bàn tay to ngăn đầu nàng lại, Tư Chính Khanh có chút không kiên nhẫn mà lặp lại lời nói: “Nhanh lên.”
Tống Vân thấy mình không tránh thoát được, nàng đành không tình nguyện hít vào một hơi, sau đó hung hăng hỉ một cái.
Dơ chết ngươi đi được!
Tư Chính Khanh trầm mặt đem chiếc khăn tay nhăn nhúm ném qua một bên, động tác ôm nàng thì rất ôn nhu.
“Tự nhiên cái khóc, nàng có bệnh à?”
“Ngươi mới có bệnh!” Tống Vân hít hít cái mũi, trừng mắt nhìn hắn một cái: “Tại sao từ sau ngày đó ngươi lại bắt đầu đối xử với ta như vậy……”
Tư Chính Khanh nhướng mày, đợi nàng nói xong.
Ai ngờ Tống Vân không định nói tiếp nữa, một tay chống ở đầu vai hắn, xoay người cầm lấy chén trà của hắn, “Ùng ục” uống sạch.
“Ta đối xử với nàng như thế nào?”
Tống Vân buông chén trà xuống, mạnh mẽ nhào vào trong lồng ngực hắn: “Ta không nói đâu!”
“Không nói cũng không sao.” Tư Chính Khanh nắm cổ áo nàng kéo nàng ra khỏi ngực mình, sau đó dùng ngón cái để ở cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu lên: “Còn nụ hôn nàng nợ ta thì sao?”
“Ta nợ ngươi khi nào!”
“Vừa nãy.” Tư Chính Khanh nhéo cằm nàng rồi ngó trái ngó phải, như đang có dự tính làm gì đó: “Nếu không trả nợ, thì nàng phải chịu khổ rồi.”
“Ta sẽ để lại cho nàng một bên tai……” Tống Vân vội vàng che lỗ tai lại.
Tầm mắt Tư Chính Khanh chuyển đi: “Hay là đôi mắt này……” Tống Vân lại nhắm mắt lại.
“Hay là……”
Khi có đôi môi mềm ấm dán lên nhau, hai người đều kinh ngạc.
Tư Chính Khanh nhanh chóng lui lại, nhìn vào con ngươi kinh ngạc của nàng, thấp giọng hỏi: “Thấy ghê tởm không?”
Nàng lắc đầu.
“Sẽ cắn đứt lưỡi ta sao?” Nàng do dự, rồi lại bị hắn hôn.
Tư Chính Khanh không ngừng dùng đầu lưỡi vẽ lại cánh môi nàng, sau đó ngậm môi nàng rồi mút nó, động tác vừa ngang ngược vừa thô lỗ, nhưng bàn tay ôm chặt eo nhỏ của nàng lại rất dịu dàng.
Tống Vân nhớ tới lần đầu tiên mình với A Vũ hôn nhau, A Vũ cũng chỉ biết vuốt ve môi nàng như thế.
Vì thế nàng hơi hé môi ra, liếm mút đầu lưỡi Tư Chính Khanh, hắn như bị cái gì đó chỉ điểm, đầu lưỡi tiến vào thần tốc liếm khắp nơi trong khoang miệng nàng.
Răng và chân răng hắn đều tham lam mà hấp thụ tất cả, nếm vị đắng của trà trên môi nàng, vị đắng này lướt qua yết hầu hắn, rồi chậm rãi biến thành vị ngọt ngào dưới đáy lòng.
Tư Chính Khanh lui về một lúc để nàng có thể thở, rồi hắn mau chóng hôn nàng tiếp.
Nụ hôn vừa gấp gáp vừa hung dữ, hắn câu lấy lưỡi nàng rồi mút rồi cắn, lần đầu tiên trong đời trải nghiệm chuyện hôn môi nên Tư Chính Khanh không khỏi thấy tò mò, hắn thay đổi góc độ hôn để thăm dò khắp nơi, nước bọt không kịp nuốt xuống nên lúc môi tách ra nó đã chảy xuống dưới.
Tống Vân bị hắn hôn đến thở hồng hộc, ánh mắt chuyển đi lại làm nơi nào đó ở dưới thân hắn phấn chấn lên. Hắn buông môi nàng ra, sau đó mút hết dấu vết trong suốt ở phía dưới, hắn nhìn bên gáy đang dán thuốc trị thương của nàng.
“Đi xuống.” Sắc mặt Tư Chính Khanh ngay lập tức thay đổi, hắn quay đầu đi không hề nhìn vào gương mặt đã phiếm xuân tình của nàng: “Đi xuống!”
Tống Vân khó hiểu đi xuống khỏi người hắn, nàng có hơi hoài nghi nên đã liếc nhìn ở giữa hai chân của hắn.
Vỗ án thư “Bang” một tiếng rồi ngồi dậy, Tư Chính Khanh đưa lưng về phía Tống Vân, che giấu tiểu huynh đệ đang hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng của mình: “Ta sẽ giúp nàng, nàng về đi.”
Sau đó hắn không nói chuyện nữa, tu thái trang nghiêm mà tiễn khách.
Tống Vân tuy không hiểu gì cả, nhưng thấy đã đạt được mục đích nên nàng cũng không dây dưa nữa.
“Đa tạ.”
Nàng để lại câu cảm tạ, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
*
Khanh Khanh: Đờ mờ! Mém nữa đã đè tức phụ rồi! Chuẩn: Chủ tử đúng thật là Liễu Hạ Huệ chuyển thế!
Kiêu: Chủ tử sao người không “làm” đi! Người quả thực là bỏ lỡ cơ hội tốt mà, sai càng thêm sai, mười phần sai a a a a a!
Ưng: Giống như trên.
Mọi người đã thấy rõ tính cách của ba tên thị vệ này chưa? Bọn họ chính là máy bay yểm trợ mạnh nhất đó!
Danh sách chương