*Nguyên văn: Bức lương vi xướng(逼良为娼) nghĩa là bức ép con gái nhà lành làm đi*m.

Theo điều thứ 23 của luật pháp Đại Yên: Nam nữ chưa được phép mà đã tự ý tiếp xúc cơ thể, phạt 30 trượng.

—— Đoạn thời gian trước Tống Vân đã lật xem nó.

Tư Chính Khanh thân là Hình Bộ thị lang, hắn không thể không biết các điều lệ này. Lúc trước hai người đều tiếp xúc thân mật ở nơi rất an toàn và bí ẩn, nhưng mà hiện tại đây là sân nhà nàng, cách cái tường viện cao trên đỉnh đầu là đường cái đấy! Chưa kể chỗ nhà nàng chính là quảng trường náo nhiệt nhất, ban ngày có rất nhiều người đến người đi!

Tên Tư Chính Khanh này sao dám!

Tống Vân giờ này chỉ có sợ hãi và sợ hãi, hai tay nàng dùng sức muốn đẩy Tư Chính Khanh nhưng lại giống như đang đẩy một bức tường đồng sắt, sức nàng căn bản không khiến hắn sứt mẻ chút nào, thậm chí hắn còn dùng tay ấn gáy nàng, ép nàng ngẩng đầu lên để tiện cho mình hôn nàng thật sâu.

Kỹ thuật hôn của Tư Chính Khanh đã tiến bộ hơn nhiều, hắn chỉ mút môi dưới nàng thôi nà đã có thể khiến cả người nàng tê dại, thậm chí hắn còn thâm nhập đầu lưỡi càng quét qua răng và chân răng nàng, mỗi một ngóc ngách hắn cũng không buông tha.

Hương trà mát lạnh trong khoang miệng tản ra, dư vị chua xót biến thành vị ngọt mang theo lửa nóng. Nàng không bỏ cuộc vẫn tiếp tục đẩy hắn, rốt cuộc Tư Chính Khanh không còn kiên nhẫn nữa mà giữ cổ tay nàng lại.

Tư Chính Khanh đem tay nàng ấn vào trước ngực mình, khi ngẩng đầu bên môi còn đọng lại tia nước, giọng nói khàn khàn đã khảy vào tiếng lòng.

Hắn cười: “Nàng đây là muốn đẩy ra ta, hay là muốn sờ ta vậy?”

“Nào…… Nào có người làm quan nào như vậy chứ? Biết luật mà còn phạm luật, ta muốn đi tố giác ngươi!”

Tư Chính Khanh nghe xong ý cười bên môi càng sâu hơn, trong bóng tối dưới tàng cây chỉ còn đôi mắt phát sáng của hắn: “Ồ? Tố giác ta cái gì?”

“Ban ngày mà dám đùa giỡn với một phụ nữ đàng hoàng……” Dưới ánh mắt nóng rực của Tư Chính Khanh, giọng Tống Vân càng ngày càng nhỏ lại: “Ta vốn dĩ là con nhà lành……”

“Ta cảm thấy con nhà lành trong miệng nàng hẳn là một người hay la lớn, hung hăng đá chân ta, nhưng……” Tư Chính Khanh nheo đôi mắt lại, như đang nhìn thấu nàng: “Vẻ mặt lại rất hưởng thụ.”

“Đừng tưởng rằng ngươi đẹp là có thể làm xằng làm bậy….. Ta muốn đến quan phủ đánh trống kêu oan, để cho toàn Lãng Kinh đều biết Hình Bộ thị lang là một tên bại hoại*!”

*Sắc phôi(色胚): bại hoại, làm những việc không đàng hoàng, gần nghĩa với côn đồ, lưu manh.

“Vậy ta cũng nên xác nhận cái tiếng xấu này mới được, không thể để mình bị tổn thất được.”

“Này ngươi……”

Tư Chính Khanh lại hôn nàng nữa, nụ hôn lần này vừa gấp vừa hung bạo, cả người Tống Vân bị ép ở giữa tường viện phía sau và lồng ngực cứng của hắn, dưỡng khí trong lồng ngực đều bị ép khô, rất mau nàng giống như con cá thiếu nước liều mạng mở cánh môi ra để thở, hành động này lại bị tên xấu xa Tư Chính Khanh chặn lại.

Tống Vân bắt đầu liều mạng đập vai hắn, sau đó hắn đã duỗi tay mình nắm hai cổ tay nàng rồi trực tiếp đẩy lên đỉnh đầu. Nàng thay đổi đòn tấn công đá vào cẳng chân hắn, ai ngờ Tư Chính Khanh cũng không thèm nhìn mà chặn được đòn tấn công của nàng, thậm chí hắn còn nâng chân nàng lên treo ở khuỷu tay.

“Ế ế!”

Giờ nàng chỉ đứng bằng một chân, vừa bị hôn vừa bị cắn, Tống Vân không còn cách nào khác đành phải bất chấp tất cả, đem chân kia quấn lên eo hắn.

Tư Chính Khanh đang mút đầu lưỡi nàng không chịu buông tha thì đột nhiên thả lỏng tay nàng ra, bàn tay hắn di chuyển dọc theo cái đùi nhạy cảm của nàng đi xuống, đem mông nàng bế lên. Nàng tự giác dùng hai chân kẹp chặt vòng eo gầy mà rắn chắc của hắn, cánh tay bất tri bất giác đã leo lên bờ vai của hắn……

“Bé!”

“!”

Tống Vân hoảng sợ, nhưng Tư Chính Khanh lại không có chút ảnh hưởng nào cả, vẫn chuyên tâm hôn nàng, thậm chí còn đẩy sợi tóc ở đầu vai nàng đi, nới lỏng cổ áo nàng mút lên chiếc cổ trắng như tuyết của nàng.

Nàng thở hồng hộc, cả giọng nói cũng đã thay đổi, vừa mềm vừa quyến rũ như thể đang làm nũng: “Đừng, cha ta……”

Tư Chính Khanh không hề nâng mắt: “Nhìn không thấy đâu.” “Nhưng…… Ách, ngươi đừng cắn ta…… Cha đang đến……” “Tống bá phụ.”

Không biết từ khi nào Kiêu đã xuất hiện ở trước mặt Tống phụ vừa lúc che hết tầm mắt của Tống phụ, y cung kính ôm quyền hành lễ, “Đại nhân nhà ta đã đưa Tống tiểu thư đi ra ngoài dạo phố, họ sẽ về nhanh thôi, ngài không cần lo lắng.”

“Hả? Ồ……”

Tống phụ hơi không hiểu, vài ngày trước đó trong lòng nữ nhi chỉ có Phó Lan Thanh sao đột nhiên giờ lại có người theo đuổi con bé, thậm chí còn tới cửa cầu hôn nữa? Chẳng lẽ nữ nhi nhà mình đã hồng hạnh xuất tường*? Không có khả năng đó, nếu có xuất tường thì cũng là cái tên Phó Lan Thanh kia, cô nương nhà ông không vô đạo đức như vậy.

*Ngoại tình.

“Tống bá phụ, sính lễ đang chờ ở ngoài viện, ngài theo ta đi xem chúng đi.”

Tống Vân mơ mơ màng màng nghe được phụ thân kinh ngạc: “Này này, nhiêu đây nhiều quá rồi……”

*

“Ha…… Ha……”

Cuối cùng cũng được buông tha, Tống Vân há miệng hít thật sâu, khóe mắt đã ngấn lệ, cả người vô lực dựa vào lồng ngực Tư Chính Khanh, bộ dáng như đã bị chà đạp nửa ngày.

Tư Chính Khanh vẫn chưa hết giận, lạnh giọng trào phúng: “Chỉ vậy mà đã chịu không nổi?”

“Vậy sau khi thành thân xong thì làm sao có thể rời khỏi giường được?” “Ai thành thân với ngươi?”

Tinh thần Tống Vân giờ đã tỉnh táo, nàng không có nông nỗi đến mức thành thân với một người mà mình mới quen biết không lâu đâu, nàng muốn gả cho một nam nhân mà cả hai người đều yêu nhau.

Tư Chính Khanh dùng ngón cái nâng cằm nàng lên muốn nàng nhìn mình: “Không gả à?”

“Ngươi đây là bức hôn.” Tống Vân nói với lời lẽ chính nghĩa, tuy sự nghiêm túc trên mặt trông có chút vô lực vì đã ửng đỏ sau khi bị người ta hôn, nhưng nàng vẫn biểu đạt nội tâm kiên định của mình: “Và ta sẽ không khuất phục đâu.”

Tư Chính Khanh không nổi giận, bộ dạng nói chuyện trông có vẻ bất đắc dĩ: “Nguyên nhân.”

“Một cuộc hôn nhân không có tình cảm, nhất định là sẽ đi xuống nấm mồ.” “……” Tư Chính Khanh chau mày: “Ai nói không có tình cảm?”

“Cho nên……Hả?” Tống Vân tròn mắt, nàng sợ tới mức lạc giọng: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta có, còn nàng không có.”

“Ách……” Đầu óc Tống Vân có chút chậm chạp chứ thật ra cũng không phải là tên ngốc, đại khái có lẽ nàng đã hiểu được Tư Chính Khanh đang tỏ tình với mình, nhưng nàng vẫn tò mò: “Vì sao……”

“Nàng muốn ta khen nàng sao?” Hắn nhướng mày.

“Không phải.” Tống Vân buồn rầu sờ sờ chóp mũi, “Tóm lại là…… Ta đối với ngươi vẫn chưa có tới mức đó….”

“Cho nên những hành vi thân mật mà nàng làm với ta từ khi quen biết đến bây giờ đều là……” Tư Chính Khanh tựa hồ đang tìm kiếm một từ thích hợp để hình dung, đột nhiên hắn hung tợn nhìn qua nàng: “Đang chơi ta à?”

“Không, không có mà! Ta nào dám!”

Tống Vân chỉ biết cười nhạo. Nàng cũng đâu có làm chuyện gì quá mức đâu, là do hành vi của hắn quá ác liệt. Lúc trước khi nàng đi xin hắn giúp đỡ, đối với nụ hôn mà hắn yêu cầu nàng cũng không có nghĩ nhiều gì cả. Hiện tại cẩn thận nghĩ lại, nàng mới hiểu được ý tứ trong đó.

Nàng dám khẳng định rằng mình không hề chán ghét hắn, nhưng nếu nói thích thì nàng cảm thấy còn chưa tới mức đó, bởi vì trong lòng nàng đang có một vướng mắc vẫn chưa buông bỏ được.

Nàng thích Phó Lan Thanh là bởi vì hắn giống A Vũ, mà A Vũ mới là người nàng yêu.

Người kia đã bên mình suốt mười năm cuộc đời, hơn 3000 ngày đêm, sự quan tâm và lời chúc ngủ ngon từ trước đến nay…… Làm sao có thể dễ dàng buông bỏ được.

Nàng đột nhiên không còn tâm tình nào nữa, trên mặt mang theo vài phần mệt mỏi: “Để ta suy nghĩ lại được không?”

Tư Chính Khanh không muốn ép nàng quá, cho nàng suy nghĩ lại còn hơn là để nàng cự tuyệt mình ngay lúc này.

“Ừ.”

*

Tiễn Tư Chính Khanh đi rồi, Tống Vân nhân lúc không có ai trong viện lén trở về phòng, đợi mặt trời xuống núi mới đi vòng từ cửa sau ra cửa, làm bộ như vừa mới từ bên ngoài trở về.

Tống phụ và Tống mẫu đã chờ nàng một lúc lâu, bọn họ cùng nhau tiến lên: “Bé, chuyện của Hình Bộ thị lang là như thế nào vậy, sao từ trước đến nay không nghe con nhắc đến?”

“Chắc do con anh dũng nên hắn đã cảm động……” Tống Vân cũng không biết nên giải thích như thế nào: “Hai người đã trả lời họ như thế nào ạ?”

“Ta nói với bà mối để ta suy nghĩ lại mấy ngày, ta phải hỏi ý kiến của con nữa. Sính lễ đã được quản gia kiểm kê xong và đưa tới nhà kho rồi, chúng ta thì vẫn bất động, nếu con không muốn thì trả lại chúng.”

“Vâng.”

Tống Vân gật đầu, Tống mẫu lúc này mới phát hiện nàng về tay không: “Sao con đi dạo phố mà không mua gì hết vậy? Ngày thường không phải con đều mang túi lớn túi nhỏ về sao?”

“……” Tống Vân vội vàng giải thích: “Chúng con đến quán trà hàn huyên cả một buổi trưa, con cũng có nói sẽ trả lời hắn sau.”

“Bé, vậy con nghĩ thế nào?”

Bây giờ đầu óc Tống Vân rất loạn. Nói không thích thì cũng không đúng, kỳ thật tính tình hắn cũng không xấu, thậm chí còn rất ôn nhu. Nàng chưa từng thấy qua người nào giúp một cô nương đang khóc bù lu bù loa hỉ nước mũi bao giờ…… Có lẽ hắn là thật sự thích nàng.

Nhưng mà……

Mọi người đều nói nếu muốn quên một đoạn tình cảm thì cách tốt nhất phải bắt đầu một tình yêu mới, nhưng làm vậy thì không công bằng với người đó lắm nhỉ?

Thấy nữ nhi do dự, Tống mẫu kéo nàng vào nhà nói chút chuyện riêng: “Bé, con phiền não như vậy là vì con cũng thích hắn có phải không?”

“Vâng…… Vì con vẫn chưa quên……”

Tống mẫu cho rằng người nàng nói là Phó Lan Thanh, bà gật đầu: “Ta biết rồi, bé. Việc hôn sự của Phó gia nên trách cha và nương suy xét không chu toàn, không ngờ hắn lại…… Cũng may có Thánh Thượng và Tư đại nhân giúp đỡ,

nhưng mà tất cả đều phụ thuộc vào tâm tư của con cả. Hay là con thử tiếp xúc với hắn đi, còn hơn là con làm liên luỵ người khác, trì trệ không tiến.”

Tống Vân cũng hiểu đạo lý này. Nhưng nàng vẫn luôn tự hỏi chính mình nếu nàng đã có thể sống trong nguyên thân này, vậy thì có ai sống trong thân thể của nàng không?

Nếu có một ngày nàng có thể trở về, nàng phát hiện mình có thể sống khỏe mạnh, thì nàng và A Vũ còn có thể tiếp tục được không?

Tống Vân khó có thể buông bỏ được, nàng cũng không nỡ buông. Nhưng ngoại hình và khí chất của Tư Chính Khanh khác với A Vũ. Nếu so sánh về tính cách, thì bọn họ rất giống nhau —— họ đều ôn nhu tận xương cốt, mặc dù chỉ mới quen biết Tư Chính Khanh không lâu nhưng nàng đã có thể cảm nhận được điểm này.

Bất quá nương nói đúng, nàng không thể trì trệ không tiến được. A Vũ không nợ nàng cái gì cả, sao nàng còn ảo tưởng chuyện hắn sẽ chờ đợi một người đã chết chứ?

Nàng hy vọng hắn sẽ sống tốt, cũng hy vọng hắn có một cuộc sống mới.

Cái cô nương cũng bị bắt cóc kia…… Hình như là thị nữ của muội muội Tư Chính Khanh, hay là ngày mai nàng đi thăm nàng ta đi.

Lên kế hoạch xong, Tống Vân lên giường ngủ sớm. Một đêm không gặp ác mộng.

*

Màn kịch nhỏ:

Tư Chính Khanh: Tên cái chương này…… Kiêu: Đại nhân, có gì không ổn sao?

Tư Chính Khanh đá một cú: Cút, đi học thành ngữ lại đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện