“Tống Vân.”

Hai người đi dạo từ đầu phố đến cuối phố, tâm trạng Tống Vân vô cùng tốt, nàng mua hết tất cả đồ mình thích, không chỉ trong tay nàng xách túi to túi nhỏ mà ngay cả Tư Chính Khanh ở phía sau cũng không rảnh tay.

Cho nên khi Tư Chính Khanh gọi Tống Vân, nàng còn tưởng hắn muốn phê bình sự xa xỉ lãng phí của nàng.

“Làm sao vậy?”

Nàng không quay đầu, tiếp tục nhìn xung quanh.

“Xin lỗi.”

“Này có là gì……Hả?” Tống Vân đang thất thần thì lúc này mới lấy lại tinh thần, nàng kinh ngạc xoay người chớp đôi mắt đen xinh đẹp: “Chàng xin lỗi làm gì?”

Tư Chính Khanh cầm đồ trong tay của nàng đi vào một cửa tiệm cầm đồ bên cạnh. Ông chủ thấy hắn, vội vàng cung kính đi đến: “Tư đại nhân, có chuyện gì sao?”

Hắn đưa những món đồ chơi mà Tống Vân đã mua cho ông chủ và dặn dò: “Ông chủ, phiền ngươi cất giúp ta. Bọn ta có việc rồi, ngày khác sẽ đến lấy.”

“Không thành vấn đề không thành vấn đề, ngài cứ yên tâm!”

Đa tạ chưởng quầy xong, Tống Vân bước theo thủ trưởng Chính Khanh với vẻ mặt nghi hoặc. Hai người một trước một sau đi ra khỏi con phố ồn ào náo động này, cuối con phố là gần cửa thành, đã qua thời gian cấm đi lại vào ban đêm nên nơi này quạnh quẽ hơn so với con phố giăng đèn kết hoa náo nhiệt phía trước

Tư Chính Khanh dừng bước chân.

“Tối nay, kỳ thật ta còn có chuyện rất quan trọng.”

Nàng cũng không thấy kinh ngạc gì mấy, Tống Vân gật đầu: “Ta có thể đoán được.”

Hôm nay hiếm lắm mới thấy hắn đem theo kiếm, ngày thường có rất nhiều thị vệ trốn ở chỗ tối nhưng trước khi ra cửa nàng rõ ràng nghe thấy Tư Chính Khanh dặn dò bọn họ không cần đi theo. Lúc đầu Tống Vân còn tưởng hắn sợ người khác quấy rầy buổi hẹn hò tối nay của hai người, nhưng nói đến cùng nó đều là những suy đoán lung tung của nàng, nàng cũng không tự luyến như vậy.

“Ta là mồi nhử.”

“Con cá lớn kia đã cắn câu rồi sao?”

Tư Chính Khanh liếc nhìn về hướng nào đó, gật đầu đáp lời: “Ừ.”

“Nàng không cần lo lắng, đêm nay chúng ta cũng đã đi dạo hết từng cái cửa tiệm, có rất nhiều người thấy chúng ta ở bên nhau. Nếu Hình Bộ thị lang ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, họ sẽ thấy khuất mắt. Nhưng ta đã làm một chuyện khiến nàng có khả năng lâm vào nguy hiểm đó chính là tham gia lần cứu viện ở chùa Vân Sơn, nếu họ muốn làm tổn thương nàng bọn họ sẽ bại lộ sớm thôi, bọn họ sẽ được một mất mười.”

“Tống Vân, bây giờ nàng hãy quay đầu đi đến con phố thứ nhất, Oanh Oanh và Yến Yến đang đợi nàng ở đó.”

Tống Vân không nhúc nhích: “Vậy còn chàng.” “Ta phải giáp mặt nói chuyện với chủ sự.”

“…… Tư Chính Khanh, chàng nghĩ bọn họ sẽ để chàng sống và rời khỏi đó sao?”

Hắn không trả lời mà cho nàng hai lựa chọn: “Hoặc là đi, hoặc là ở lại. Tống Vân, nàng nghĩ kỹ đi.”

“……”

Tống Vân lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan. Không sai, nàng thích hắn, nhưng vẫn chưa tới mức đồng sinh cộng tử với nhau. Nếu bỏ hắn lại, sao nàng có thể an tâm được.

Ngón tay nắm chặt thành quyền rồi buông ra, Tống Vân hít sâu một hơi, lui về phía sau một bước: “Chàng nhớ bảo trọng.”

Đối với sự lựa chọn của nàng hắn cũng không ngạc nhiên gì, Tư Chính Khanh đã sớm suy xét đến tình huống này rồi, thấy nàng xoay người đi một cách kiên quyết như thế, so với việc nổi lên sự chua xót thì giờ phút này hắn lại thấy thoải mái và an tâm hơn rất nhiều.

“Tống Vân, đừng quay đầu lại.”

Nghe lời dặn dò của hắn, Tống Vân lau nước mắt trên khóe mắt bước nhanh về phía giao lộ thứ nhất.

Nàng không thể ở lại được. Nàng cái gì cũng không biết, nàng yếu ớt giống như một tờ giấy, nàng sẽ trở thành gánh nặng của Tư Chính Khanh.

Oanh Oanh và Yến Yến không phải là người biết võ bình thường, nàng phải mau chóng gặp các nàng như vậy mới có thể tới cứu Tư Chính Khanh được.

Chàng phải chờ ta đó.

*

Ngoài việc cứu những đứa trẻ bị giấu ở trong thùng rượu ra, mấy ngày này đám người của Tư Chính Khanh không hề thu hoạch được gì cả. Đám ám vệ nữ cải trang giả thành các cô gái bình thường cũng không thể dụ rắn ra khỏi hang, khi Tống Vân ngủ say Tư Chính Khanh mới nhận được tin có rất nhiều thiếu niên và thiếu nữ trong thành bị mất tích.

Mục tiêu của bọn họ không chỉ có nữ tử, thậm chí còn vô pháp vô thiên đến mức hành động dưới mí mắt của Tư Chính Khanh. Thế lực sau lưng bọn họ, e là không đơn giản chỉ là mấy tên quan viên mà thôi.

Không thể kéo dài thời gian thêm nữa. Nếu kéo dài nữa, người bị hại sẽ càng ngày càng nhiều. Ai dám bảo đảm rằng người mất tích tiếp theo không phải là người bên cạnh mình chứ? Tư Chính Khanh đành lấy thân làm mồi nhử, nếu có rút dây động rừng thì cũng phải thực hiện bước này.

Nhìn bóng của Tống Vân biến mất khỏi tầm mắt, Tư Chính Khanh nhanh chóng thu mắt lại, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, ngón cái để ở kiếm cách*, chuẩn bị một kiếm chém vào cổ bất cứ lúc nào.

*Kiếm cách: 剑格.

Trong bóng tối rốt cuộc cũng có người đi ra, là một dáng người cao gầy thậm chí còn bịt mặt đi về hướng hắn.

“Tư đại nhân.”

Giọng người nọ khàn một cách không bình thường, không biết là yết hầu bị thương hay là đang cố tình thay đổi giọng nói.

Tư Chính Khanh đương nhiên biết tên chủ sự sẽ không xuất hiện với gương mặt thật của mình.

“Xem ra tình cảm của ngươi cũng chỉ được bình thường thôi.” Người nọ khàn giọng trào phúng: “Tiểu cô nương kia cũng không thèm quay đầu lại.”

“Mục đích của các ngươi là gì.”

“Mục đích à?” Người nọ cười nhạo, “Còn phải nói sao? Đương nhiên là đồ chơi không đủ, đang cần thêm đồ chơi mới.”

“Tư Chính Khanh, ngươi dừng tay đi, đây không phải là chuyện một mình ngươi là có thể quản được. Thánh Thượng cũng đã ngầm đồng ý rồi, ngươi khổ thân truy tìm thì có ích lợi gì.”

Gần đây Tư Chính Khanh mới biết sự quan tâm lo lắng của Hoàng Thượng về vụ án này đều là nguỵ trang cả. Khi hắn trình cáo với Thánh Thượng về sự tiến triển của vụ án, hắn nhìn thoáng thấy hồ sơ trình báo của mình bị ném vào trong góc giống như tờ giấy vụn, căn bản là chưa từng có người lật xem qua.

“Các ngươi không dừng tay ta tự nhiên sẽ có biện pháp đem chuyện này làm lớn lên, đến lúc đó Thánh Thượng muốn mặc kệ cũng e là rất khó.”

“Ngươi muốn cá chết lưới rách* sao?”

* 鱼死网破: hai bên đấu nhau cuối cùng đều bị tận diệt.

Người nọ trở tay rút hai thanh kiếm ra, dưới ánh trăng thân kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh chói mắt, lộ ra vẻ lạnh lùng chết chóc khó có thể miêu tả được.

Cùng lúc đó tiếng bước chân đến đây càng lúc càng gần, Tư Chính Khanh biết mình đã bị bao vây.

Kiêu và Chuẩn đều không có ở đây.

Nếu không thì sao bọn họ cí thể chịu lộ đầu ra.

Nhưng…… Tư Chính Khanh không định mang Tống Vân theo cùng.

Cho dù có vất vả chịu đựng đến đâu, thì hắn cũng không thể “làm” nàng được. Nếu hắn có bất trắc gì, Tống Vân sẽ phải làm sao đây? Thói đời luôn hà khắc với nữ tử, nếu nàng mất trinh tiết trước khi thành thân thì sao nàng có thể đối mặt với ánh mắt của nhà chồng tương lai được?

Tư Chính Khanh hắn không vô sỉ như vậy, hắn muốn người con gái hắn yêu sẽ được sống tốt, ngay cả khi hạnh phúc của nàng không còn quan hệ gì với hắn nữa.

Có lẽ do ánh mặt trời sau giờ ngọ quá ôn nhu, cũng có thể do bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu của Tống Vân khi chìm đắm trong tình dục. Nàng thậm chí còn đỏ mặt nói muốn khẩu giao cho hắn……Một cô nương tốt như vậy, sao hắn có thể buông tay rời đi được.

Tư Chính Khanh đành buông bỏ khoảng thời gian nà hắn đã ở bên nàng, hắn biết có lẽ hắn sẽ khiến nàng lâm vào chỗ nguy hiểm nhưng hắn vẫn có chút ích kỷ. Cũng may những người này không có hứng thú với Tống Vân như những gì hắn đoán, huống chi là sẽ vì nàng mà bại lộ thân phận.

Tư Chính Khanh giờ đã thông suốt mọi chuyện.

Bọn họ sẽ làm cho những chuyện xảy ra trong đêm nay thành một trận ngoài ý muốn.

Trước khi đi hắn đã sắp xếp cho Kiêu dẫn người đến tiếp ứng ở ngoài thành, hiện tại cách duy nhất để chạy trốn đó chính là dụ họ đến địa điểm mà hắn đã hẹn.

Tư Chính Khanh không chần chờ nữa, thanh kiếm rút khỏi vỏ nhanh chóng đánh lén chém vào cổ người phía sau, sau đố dùng hết khinh công leo lên từng thành của thành Lãng Kinh.

Không cầm kiếm nhiều năm rồi, quả nhiên giờ thấy có chút mới lạ. Hắn không quay đầu, dùng kiếm đâm vào ngực người phía sau.

Nhưng nó không có nghĩa là hắn đang yếu đi.

*

Chạy! Chạy nhanh lên nào!

Tống Vân dùng toàn bộ sức lực điên cuồng chạy về phía trước, nhưng con phố ở trước mặt thế nhưng lại rất xa xôi. Chờ đến lúc nàng đã sắp ngạt thở xém ngất đi mới nhìn thấy bóng dáng Oanh Oanh và Yến Yến, nàng gấp đến mức nước mắt chảy khắp mặt.

“Tiểu thư!”

Hai người vội vàng đến hành lễ, dò hỏi nàng đã xảy ra cái gì. Nàng vẫn chưa hít thở đều, “Cứu…… Cứu hắn!”

Oanh Oanh và Yến Yến liếc nhau, họ đã đoán được “Hắn” là ai rồi. “Tiểu thư, hắn đang ở đâu?”

“Thành…… Cửa thành!”

Họ chạy nhanh đi, thân thủ của Oanh Oanh và Yến Yến nhanh đến mức mắt thường cũng không thể nhìn thấy được.

Tống Vân biết cha mẹ đã mời về hai cô nương có võ công cao cường, nhưng không ngờ rằng họ lại lợi hại như vậy. Nghe nói là bởi vì lúc trước mẹ nàng đã giúp đỡ các nàng, nên Oanh Oanh và Yến Yến mới chủ động chịu làm hộ vệ cho mình.

Hơi thở dồn dập đã bình phục lại, Tống Vân móc ám khí mà khoảng thời gian trước mình cố ý chế tạo ra để phòng thân: “Dựa vào ngươi đó.”

Không dám trì hoãn nữa, nàng đuổi theo họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện