Nói là trấn nhưng kỳ thật trấn Hoàng Sa đến một cái tường thành cũng không có. Chỉ có một tảng đá cao chót vót nằm ở lối vào trấn, trên có khắc ba chữ màu đỏ “Trấn Hoàng Sa”. Từ chỗ cao trên sườn núi nhìn xuống, nơi này bất quá cũng chỉ thấy có mấy trăm ngôi nhà xây bên cạnh nhau.

Vừa mới vào trấn Hoàng Sa, Tống Vân đã cảm nhận được sức hấp dẫn của trấn này. Mọi người đi lại không ngừng, phong cách trang phục rất khác, các quán

ven đường bán đủ các vật phẩm như đến từ thế giới khác. Bởi vì nơi này trong nguồn gió cát vàng, nên tất cả mọi người đều mang khăn che mặt, nhưng trong mắt ai cũng lộ ra sự hạnh phúc.

Dù Lãng Kinh là nơi đầu tiên nhận được sự thay đổi của điều lệ, nhưng mọi người lại không dám vui vẻ đi lại quá khoa trương, hộ vẫn cố gắng đê tránh những người khác phái. Nhưng mà nam nữ trong trấn Hoàng Sa lại nắm tay nhau đi dạo trên đường phố, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nói chuyện và tiếng cười của bọn họ, cảm giác này rất lâu rồi Tống Vân mới cảm nhận được.

Một đô thị hiện đại, đã cách nàng rất xa rất xa.

“Nơi này…… Cỏ vẻ như không bị luật pháp ảnh hưởng.”

Nam nữ tự nhiên bên nhau như vậy, giống như họ chưa bao giờ bị chịu quản thúc.

“Trấn Hoàng Sa chính là nơi nằm ngoài vòng pháp luật.” Tư Chính Khanh gật đầu với ông lão qua đường, giai thích với nàng: “Người dân cư trú ở đâ đều là người thân của đội quân Lâm Ưng.”

“Đội quân Lâm Ưng tuy cho phép chiến sĩ về nhà thăm người thân, nhưng phần lớn đường đi đều xa xôi, tốn quá nhiều thời gian, dần dần quân lính cũng không còn trở về thăm quê hương nữa.”

“Vì người nhà bọn họ lo lắng cho họ nên từ từ đều dọn đến nơi này, cuối cùng xây dựng thành trấn Hoàng Sa. Trong quân có chuyên gia vận chuyển tài nguyên hàng hóa cho họ, để cho bọn họ ít nhất cũng có thể không lo về chuyện cơm áo.”

Gió cát, cái nắng thiêu đốt cùng với cái lạnh ban đêm cũng không thể ngăn cản bọn họ muốn được đến gần người thân.

“Sau đó, trấn Hoàng Sa trở thành địa điểm không thể bỏ qua của các du khách từ khắp nơi, cho nên nơi này có đủ loại đồ mới lạ, và cũng được hấp thu tiếp nhận các nền văn hóa khác nhau.”

Thoạt nhìn các phong cách kiến trúc của các ngôi nhà cũng rất khác nhau, mái vòm có màu sắc rực rỡ, chóp đỉnh sừng sững nổi bật trên nền cát vàng hiu quạnh, nó mang lại một cảm giác thú vị và lãng mạn.

“Tướng quân?”

Có một người đàn bà nhìn thấy Tư Chính Khanh liền mừng như điên xông tới muốn nắm lấy tay hắn, nhưng bà là người què chân, bước chân lảo đảo có vẻ đang vui sướng. Thân thể Tư Chính Khanh phản ứng trước, trong lúc né về phía sau hắn giơ tay đỡ lấy thân thể sắp ngã của bà.

Người đàn bà ngăn cản cánh tay đang rút về của Tư Chính Khanh, bà nắm chặt không buông như nó oà cọng rơm cứu mạng của mình, bà lau nước mắt ở khóe

mắt, nức nở nói: “Tướng quân, ngài rời đi hơn mười năm rồi, rốt cuộc ngài cũng trở về rồi sao?”

“Nương!”

Một thanh niên chạyu nhanh tới kéo người đàn bà ra, mặt đầy ý xin lỗi: “Tiểu tướng quân, thực xin lỗi, nương ta lớn tuổi nên hồ đồ, bà đã nhận sai người……”

“Không sao.” Tư Chính Khanh thấy hai mắt đẫm lệ của người đàn bà, trong lòng cũng thấy không dễ chịu gì: “Bà ấy quen phụ thân ta sao?”

“À, lúc trước đại tướng quân đã cứu nương ta một mạng, ân tình này cả đời bà ấy luôn ghi nhớ.” Thanh niên thở dài, sau đó tươi cười trở lại chào hỏi Tống Vân: “Đây là đệ muội sao, chà, nhà ta vừa mới phơi thịt khô xong, hai người lấy về nếm thử đi!”

“……”

Tống Vân hơi ngượng ngùng nhận lấy, nàng nhìn Tư Chính Khanh, thấy hắn gật đầu mới nhận nó.

“Có rảnh thì tới nhà ta chơi nhé, đừng có khách khí!”

Người thanh niên vẫy tay, từ biệt hai người xong thì đưa người phụ nữ kia vẫn khóc nức nỡ mà rời đi.

Nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ, thế nhưng Tống Vân thế lại cảm thấy có chút buồn bã, nàng đến gần đưa tay đặt vào giữa lòng bàn tay Tư Chính Khanh, mười ngón tay đan xen vào nhau.

Tư Chính Khanh cảm nhận được sự an ủi không lời từ bàn tay ấm áp mềm mại của Tống Vân, hắn nắm chặt tay nàng.

Hai người tiếp tục đi về phia trước, dọc đường đi họ gặp được rất nhiều bạn cũ của Tư Chính Khanh, Tống Vân cũng nhận được đủ kiểu quà gặp mặt, đến cuối cùng thì cầm được không ít, dường như bọn họ đã bị sự nhiệt tình bao vây.

“Ngoại trừ người nhà, nơi này còn có rất nhiều người được phụ thân cứu. Có một số người không về nhà nữa, định cư ở đây luôn.” Tư Chính Khanh đưa Tống Vân đi tìm một quán trà để mà ngồi xuống, rót trà xong hắn thổi thổi rồi mới đưa qua cho nàng: “Nóng đó, uống chậm thôi.”

Lúc trước quân Lâm Ưng là được một tay đại tướng quân thành lập ra, trấn Hoàng Sa là sợi dây kết nối tất cả mọi thứ.

Nếu đại tướng quân không rời đi, thì Tư Chính Khanh cũng sẽ không cần mai danh ẩn tích.

“Ta càng lớn càng giống mẫu thân, đây là lần đầu tiên ta bị nhận nhầm.”

Tống Vân gật đầu, sau khi thành hôn sau nàng với Tư Chính Khanh có về nhà vài lần, Tư Chính Khanh quả thực là rất giống với mẫu thân của hắn.

“Có lẽ khi đại tướng quân cứu đại nương kia, người cũng trạc tuổi này.” Tư Chính Khanh nhìn nàng một cái: “Là phụ thân.”

“Ừm……” Đại tướng quân có tiếng tăm lừng lẫy chính là cha chồng mình, Tống Vân vẫn còn chưa tiếp thu được: “Khanh Khanh, rốt cuộc là tại sao chàng lại muốn vào triều làm quan?”

Một thần tử trung thành đáng tin cậy như vậy mà đế vương cùng với đám con cháu lại có thể ra tay giết, tại sao hắn còn phải phục tùng? “Mẫu thân và Lễ Lễ vẫn còn đang sống ở Đại Yên.” Tư Chính Khanh lấy tay xoa gương mặt mềm mại của nàng: “Còn có nàng nữa.”

Xuyên qua khung cửa sổ đang được mở, Tư Chính Khanh nhìn đám người đang đi lại, ánh mắt chứa đựng sự ôn nhu: “Huống chi, đây chính là nơi mà phụ thân ta muốn bảo vệ.”

Hắn không giải thích nữa, nhưng Tống Vân hiểu hết tất cả mọi chuyện.

Cho nên dù hắn có quyền lãnh đạo đội quân Lâm Ưng một đội quân có sức mạnh không ai có thể chống lại nổi, hắn cũng sẽ không dùng nó để đi tranh đoạt bất kỳ quyền lợi gì, bởi vì hắn không muốn làn tổn thương bất kỳ kẻ nào, hắn không muốn sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than*.

* Sinh linh đồ thán (生灵涂炭): ý chỉ sự cực khổ, là nói dán bị chánh trị tàn ác khổ sở. Dân chúng lầm than (民不聊生): Dân không có gì dựa vào mà sống, hình dung cuộc sống của dân vô cùng nghèo đói khốn khổ.

Tống Vân nhịn không được nhìn chằm chằm sườn mặt hắn, nàng như rơi vào trong sự sùng bái không tên.

—— người ta yêu, thì ra là một người sống thanh bình yên vui như vậy. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi cũng đã cảm thấy rất tuyệt vời.

“Có điều, thân phận của ta đã bị phát hiện.” Tư Chính Khanh cầm lấy chén trà, bình tĩnh uống một ngụm: “Mà Thánh Thượng nhất định sẽ không tha cho ta và quân Lâm Ưng.”

“Vậy! Vậy phải làm sao bây giờ?” Tống Vân nhìn hắn khí định thần nhàn* nói ra những lời khiến người ta thấy nôn nóng, lòng nàng vô cùng bất an: “Vậy mẫu thân và Lễ Lễ có gặp nguy hiểm không?”

*Khí định thần nhàn (气定神闲): khí tức ổn định, thần sắc thư thái, tâm tình bình thản, bình tĩnh, không nóng nảy, thái độ hòa nhã.

“Nàng thích trấn Hoàng Sa không, sau này sống định cư ở đây luôn nhé?” Tư Chính Khanh không trả lời: “Hay là, nàng thích đi khắp trời nam biển bắc?”

“Tư Chính Khanh!” Tống Vân nổi giận: “Chàng đừng đánh trống lảng!” “Tẩu tẩu!”

Đột nhiên bị người phía sau vồ một cái, Tống Vân kinh ngạc quay đầu lại: “Lễ Lễ?”

Nụ cười trong trẻo của Tư Lễ Lễ xuất hiện ở trước mắt nàng, nàng ấy cười ha ha nói: “Tẩu tẩu, muội với nương vừa mới đến hôm nay. Chuẩn nói ca ca và tẩu ở đây nên muội đã đến đây luôn!”

Chợt thấy có chút dở khóc dở cười, Tống Vân nhìn về phía Tư Chính Khanh: “Cho nên chàng đưa người đến đây?”

Tư Chính Khanh gật đầu: “Cha mẹ nàng cũng đang trên đường đến.” “Hả? Chuyện quan trọng như vậy, sao chàng không nói với ta chứ!”

“Tình huống này rất nguy cấp đó tẩu tẩu, bọn muội vừa đi thì phía sau đã có người tới bắt bọn muội rồi.”

Tống Vân vội vàng kéo Tư Lễ Lễ qua ngó trái ngó phải: “Muội có bị thương gì không?”

“Không có sao không có sao! Do đi đường quá mệt nên cả người đều đau nhức.”

“Phù……” Thở phào nhẹ nhõm, Tống Vân rót trà cho Lễ Lễ: “Ngồi xuống uống một ngụm trà đi.”

“Không cần đâu tẩu tẩu, muội lần đầu tới đây nên muội muốn đi dạo!”

Nói xong Tư Lễ Lễ chớp chớp mắt với hai người, nhảy nhót rời đi. Lục Lạc đang chờ ở cửa, thấy Tư Lễ Lễ như cơn gió lao nhanh ra khỏi quán trà thì vội vàng gọi và đuổi theo: “Cô nương, người chạy chậm thôi!”

Tống Vân chỉ có thể trơ mắt nhìn cô em chồng ham chơi biến mất khỏi tầm mắt. “Không cần lo lắng, có Chuẩn đi theo nà.”

Tống Vân lúc này mới thu ánh mắt về, nhưng lòng nàng vẫn có chút băn khoăn: “Chúng ta ở đây thì sẽ được an toàn hả?”

“Đúng vậy.”

“Sao chàng có thể tự tin như thế……Vậy thì……” Tống Vân cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng thì sao, chúng ta trốn thoát được không?”

“A.”

Bị chọc cười bởi bộ dáng cẩn thận của Tống Vân, Tư Chính Khanh tàn nhẫn xoa đầu nàng, ánh mắt kiên định của hắn làm cho Tống Vân một chút yên lòng.

“Lúc trước có hai vị phó tướng đi theo phụ thân, họ đều là huynh đệ của phụ thân.”

“Một vị là lão Tần, còn vị kia…… Mới chính là át chủ bài cuối cùng của chúng ta.”

*

“Thánh Thượng! Đã quá muộn rồi……” Bạch Anh vội vàng chạy vào đại điện, đưa một cái hầu bao: “Người đã đi nhà trống không, chỉ để lại cái này.”

Vân Thiều Đế lạnh mặt nhận nó: “Đây là bảo đảm làm ta vừa lòng mà ngươi nói đó hả?”

Bạch Anh cười xoà nói: “Thánh Thượng, ngài cứ xem trước đi.”

Mở hầu bao ra, hổ phù có thể chỉ huy quân Lâm Ưng an tĩnh nằm ở giữa.

Vân Thiều Đế lấy hổ phù ra, gắn nó vào với một nửa của mình, hai bên trái phải đều hoàn toàn khớp nhau, điều đó có nghĩa là quyền khống chế quân Lâm Ưng đã hoàn toàn được giao vào trong tay hoàng đế.

Giữa gói đồ còn có một tờ giấy.

—— nếu quốc thái dân an*, trên đời sẽ không còn Tư Chính Khanh nữa.

* đất nước thái bình, dân chúng yên ổn.

Mọi thứ đến quá đột ngột, Vân Thiều Đế có chút không hiểu: “Đây là ý gì?”

“Xem ra Tư Chính Khanh không có ý định tạo phản, hắn đã chủ động xin hàng.” Bạch Anh lưu loát quỳ xuống lạy, thân hình cao gầy thân hình cong lên: “Thánh Thượng không cần lo lắng về chuyện quân Lâm Ưng sẽ âm thầm gây ra tai hoạ nữa, Đại Yên nhất định sẽ thiên thu —— vạn tuế ——”

“Ha, có chuyện tốt như vậy sao?” Vân Thiều Đế nắm chặt hai hổ phù, kích động vỗ lên bàn: “Truyền xuống, bắt Tư Chính Khanh về thẩm vấn cho ta!”

“Thánh Thượng, tuyệt đối không được làm như vậy!” Bạch Anh quỳ về phía trước, khuyên nhủ: “Nếu hắn không sợ sống chết đem chuyện hắn giao nộp hổ phù thông báo cho thiên hạ biết, vậy hiền danh một đời của Thánh Thượng đều sẽ mất hết……”

“……”

Vân Thiều Đế do dự.

Y biết rõ lúc trước người nọ có bao nhiêu người yêu quý, và bây giờ con ông ta cũng được như vậy.

“Bỏ đi, dù sao trong tay hắn cũng không còn quân nữa, hắn sẽ không gây ra chuyện gì được.” Vân Thiều Đế xua tay: “Vậy hôm nay đãi yến hội đi, để trẫm vui vẻ một chút!”

“Nô tài sẽ đi an bài ngay!”

Sau khi Bạch Anh lĩnh mệnh đóng cửa điện lại, nhìn về hướng Tây Bắc xa xôi. Tiểu tướng quân, hi vọng người cả đời suôn sẻ.

*

Hoàn chính văn

Câu chuyện chính đã kết thúc, hai ngoại truyện ngọt ngào đang chờ mọi người đó nha!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện