Edit: Cỏ

Chương 6: Đại nhân nhà ta nói được làm được

Không thể cưỡi ngựa lên núi, mọi người chỉ đành đi bộ.

"Ưng, ngươi dẫn người chặn hết đường xuống núi, nửa con chim cũng không được thả."

"Vâng."

Nói xong, Tống Vân liền bị Tư Chính Khanh cõng trên lưng, cả người nhanh chóng lao về hướng đỉnh núi như đạp mây cưỡi gió. Cây cối bụi cỏ xanh um tươi tốt chung quanh rất nhanh bị bỏ lại phía sau, Tống Vân nhìn mà hoa cả mắt.

Bả vai Tư Chính Khanh rất rộng, trên lưng cũng rắn chắc rộng lớn, hai chân Tống Vân kẹp ở bên hông hắn, có thể dễ dàng cảm nhận được đường cong cơ bắp phập phồng hữu lực nơi đó, hơn nữa cánh tay hắn chặt chẽ vòng lấy Tống Vân, nàng không hề lo lắng mình sẽ ngã xuống.

Cảm giác an tâm như vậy —— ai, người cõng mình leo núi, sao lại là hắn vậy.

"Ngạo, giải thích chuyện ở chùa Vân Sơn cho Tống cô nương."

Ngạo theo sát đằng sau nện bước nhanh hơn, ngang hàng với bọn họ: "Cô nương, chùa Vân Sơn này lén lút lừa bắt rất nhiều nữ đồng tầm 11-12 tuổi. Ban ngày trong chùa cung phụng thắp hương, buổi tối liền mang mấy nữ đồng này mua vui cho đại nam nhân, thậm chí lão nam nhân với giá rẻ. Nghe nói bọn họ có hiệp nghị bảo mật nghiêm khắc, người tiết lộ tin tức đều đã chết."

Tống Vân không khỏi trừng lớn đôi mắt: "Đ** m*....."

Tư Chính Khanh nghe thấy liền bước hụt một bước, còn may hắn mượn lực đạp vào một bên núi đá giữ vững cơ thể, tiếp tục phi nhanh về phía trước.

"Khụ, Tống cô nương, chú ý lời nói." Ngạo ho khan một tiếng, nói tiếp: "Nhưng mà đám tôn tử này hình như thừa dịp gần đến tiết nữ nhi, người đi lại đông nên đã chạy thoát, chủ tử đoán những nữ tử bị lừa gạt đó chắc là còn chưa kịp bị mang đi, cho nên lúc này mới muốn cô hỗ trợ."

"Ý các ngươi là....Sợ mấy nữ hài đó kinh hãi không tin mấy đại nam nhân như các ngươi, cho nên muốn ta giúp các nàng bình tĩnh, rồi cứu các nàng ra?"

Ngạo trực tiếp hưng phấn vỗ tay cái bốp: "Tống cô nương, cô thật thông minh!"

"Nhưng mà...." Ngạo có chút khó xử mà nhìn Tư Chính Khanh, Tư Chính Khanh tuy mắt nhìn thẳng, vẫn là nghe được chuyện: "Nơi đó có chút dơ bẩn, da mặt ngươi dày như tường thành, chắc chắn không sợ."

Tống Vân giơ bàn tay lên đánh vào bả vai hắn, thở phì phì nói: "Thái độ này của ngươi là đang nhờ giúp sao?"

Tiếng cười trầm thấp khiến lồng ngực Tư Chính Khanh rung nhẹ, Tống Vân kề sát phía sau lưng hắn lúc này mới phát hiện hắn đang cười.

Nàng tức giận chôn mặt vào hõm vai hắn, dọc đường đi không nói chuyện nữa.

"Xuống dưới."

Tống Vân từ đầu vai hắn nhìn qua, hóa ra đã tới nơi rồi. Nàng không đợi Tư Chính Khanh thả mình xuống, hất tay hắn ra tự mình nhảy xuống, thuận tiện thập phần bất mãn mà hừ lạnh một tiếng, đi sang bên cạnh Tư Chính Khanh.

Ngạo đã dẫn người điều tra miếu một lượt, chủ trì sớm đã chạy hết, chỉ để lại một tiểu hòa thượng.

Hắn nhìn gương mặt âm trầm kia của Tư Chính Khanh, sợ tới mức mất kiểm soát, liên tục nói: "Ta không biết gì hết."

"Những cô nương bị lừa đâu?"

Ngạo không nhịn được đạp một cái vào chân hắn, hòa thượng ai u một tiếng té ngã trên đất, ăn bùn đất đầy miệng: "Ở...Dưới tầng hầm."

Tư Chính Khanh trao đổi ánh mắt với Ngạo, sau đó hai người đồng thời nhìn về phía Tống Vân.

Tống Vân xoay xoay bả vai: "Đến lượt ta lên sân khấu đúng không?"

*

Mới vừa đi đến bậc thang xuống tầng hầm, một cỗ mùi tanh hôi liền xộc lại đây. Mùi tanh tưởi của máu, còn có hương vị không thể nói tới, khiến người khác chưa cần nhìn cũng có thể đoán được đại khái hoàn cảnh của các nữ hài.

Các nam nhân không tiện đến đây, bởi vậy chỉ có một mình Tống Vân tay cầm cây đuốc thong thả đi trước. Nàng không sợ, chỉ là không đành lòng nhìn thấy hình ảnh tiếp theo.

Trong căn phòng không lớn không có bất cứ đồ đạc gì, ngay cả giường cũng không có. Nhóm nữ hài dựa vai vào nhau, dựa lưng vào nhau, cứ như vậy trực tiếp nằm lên bùn đất lạnh lẽo dơ bẩn.

Tống Vân thật cẩn thận nhón chân đi đến bên cạnh các nàng, chỉ sợ không cẩn thận dẫm vào các nàng. Nhóm nữ hài đối với người tới không hề hứng thú, ánh mắt trống rỗng, cũng không ngắm nhìn, tựa như ai tới cũng không sao cả.

Tống Vân đi qua một nữ hài ngồi ở cửa, có lẽ do vừa đi tiểu xong, nước tiểu màu vàng tràn ra tanh tưởi, hòa vào với vết máu dưới ánh lửa tối tăm.

Tống Vân cẩn thận quan sát, vết máu kia chảy ra từ hạ thể của một nữ hài khác, vết thương xanh tím trên mặt nàng tất cả đều do bị đánh gây ra, sớm đã không nhìn ra bộ dáng vốn có, khóe miệng còn có dấu vết màu vàng nhạt đã khô, Tống Vân nhìn mà sửng sốt, trong cổ họng nổi lên một trận ghê tởm chưa bao giờ có.

Lúc đồ vật kia cọ ở miệng nàng nàng cũng chưa từng cảm thấy phản cảm như vậy, rốt cuộc lúc còn sống nàng cũng từng khẩu giao cho người yêu, tiếp xúc với loại đồ vật này, thêm nữa Tư Chính Khanh lớn lên đẹp, lại không phải là cố ý, tinh dịch cũng không có mùi gì lạ, nàng thân là một nhan khống, nhịn nhịn một chút liền bỏ qua.

Nhưng bọn họ....chỉ là đứa trẻ.

Cùng là nữ hài, những hài tử này nào có cuộc sống giống của con người? Qủa thực còn không bằng heo chó.

Tống Vân vô cùng đau lòng, vội vàng rút khăn tay ra, xoa xoa vết máu và vết bẩn trên mặt nữ hài, nhỏ nhẹ nói với nàng: "Muốn ra ngoài không?"

Nữ hài chớp mắt một cái lộ ra đồng tử sáng ngời, sau đó lại khôi phục trống rỗng, nàng lắc lắc đầu.

"Muốn ăn kẹo hồ lô và bánh dày nhân đường đỏ, mặc máy đẹp không?"

Một mảnh tĩnh mịch.

Trong lòng Tống Vân chợt lạnh. Nàng không hy vọng kết quả sẽ như thế này. Rõ ràng đều ở độ tuổi đẹp nhất, lại bị ném ở nơi dơ bẩn này, nằm chờ đợi không biết ai đến khinh nhục, đau đớn thống khổ mất hết hi vọng.

Một dòng nước mắt chảy xuống, nước mắt nóng bỏng rơi xuống đầu gối sưng tấy của nữ hài, nữ hài đau đến co rúm lại một chút.

Tống Vân thổi thổi miệng vết thương trên đầu gối nàng, run rẩy nói tiếp: "Muốn....sống không?"

Như cũ không có ai trả lời.

"Tỷ tỷ...." Nữ hài kéo kéo ống tay áo Tống Vân, lại tựa như sợ làm dơ nàng liền nhanh chóng rụt tay lại, trên khuôn mặt sưng to, ánh sáng lấp lánh trong cặp mắt đen nhánh kia: "Bánh dày nhân đường đỏ là gì?"

Nước mắt Tống Vân lại nhịn không được, nàng cúi người ôm nữ hài nhỏ gầy lên, chóp mũi mơ hồ ngửi được một cỗ hương vị kỳ dị. Nữ hài trong lòng ngực nhẹ tựa lông chim, cơ hồ không cảm nhận được bất kì trọng lượng nào.

Nàng nâng cây đuốc lên, chiếu sáng đường ra: "Đi với tỷ tỷ, tỷ tỷ mang các ngươi đi ăn."

Ngay từ đầu chỉ có một mình nàng đi ra khỏi tầng hầm âm u này. Nhưng dần dần, nữ hài từng người một mà theo đi lên, giống như bắt được rơm cứu mạng mà liều mạng ôm chặt lấy cánh tay và cẳng chân nàng.

Các nàng tay nắm tay, giống như những viên ngọc trai không hoàn hảo được xâu với nhau, được ánh mặt trời ấm áp bên ngoài đón lấy.

Chúng hán tử nhìn thấy tình trạng thê thảm của các nữ hài tử thì đều sững sờ, Ngạo thậm chí trực tiếp đỏ hốc mắt: "Thật mẹ nó không phải người."

Nước mắt nước mũi của Tống Vân giàn giụa, nào quan tâm đến lễ nghĩa lễ tiết gì nữa, chửi ầm lên: "Tư Chính Khanh, đám tôn tử kia nên bị chém thành trăm mảnh!"

Tư Chính Khanh nhìn qua một lượt vết thương trên người đám hài tử, hắn muốn nhớ kỹ bộ dáng của các nàng, như vậy khi bắt mấy tội nhân đó, hắn mới có thể không cho bọn họ giữ lại "chiếu cố" lớn nhất.

Nghĩ đến muội muội lúc ở độ tuổi này còn vô tư tươi cười, mà trong mắt bọn nhỏ này đã không còn chút ánh sáng nào, lửa giận trong mắt Tư Chính Khanh cháy hừng hực, như muốn đem toàn bộ đám cặn bã đó đốt cháy sạch.

"....Được."

*

Tác giả: Viết một chút liền khóc, lúc soát lại từ ngữ thật sự vô cùng đau khổ. Tôi hy vọng mỗi cô gái đều có thể mặc váy đẹp, sau đó mỉm cười dưới ánh mặt trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện