Dụng ý của Âu Dương Phi Thần là muốn cho Lý Đằng Phong tránh khỏi tầm mắt của Bạch gia, y không phải là lo sợ cho tính mạng của Lý Đằng Phong mà chỉ muốn anh ta bớt gây phiền phức cho mình lại. Dù sao, Âu Dương Phi Thần cũng là một tướng quân chủ chốt của Lý gia quân, có thể xem là thống soái trong ba quân, nên y không thể công tư bất phân được.
Âu Dương Phi Thần sầu não không thôi, vì Lý Đằng Phong đi đến đâu cũng đều xảy ra rắc rối, y đành phải đẩy anh ta lên rừng núi mà trú ngụ. Cho dù nơi đó có một chút nguy hiểm nhưng có thể dùng vũ lực đối kháng, còn bên trong thành trì tuy chỉ là đám người thường nhưng không thể tùy tiện ra tay.
Tất nhiên Âu Dương Phi Thần vẫn âm thầm bảo vệ cho Lý Đằng Phong, dù thế nào y cũng đã được phía trên giao cho nhiệm vụ này nên không thể bất tuân được.
Sau khi nhận tuyên phạt xong, Lý Đằng Phong và Bạch Tàng đều cáo lui quay về chỗ ở của mình, có ở lại cũng chẳng làm được việc gì nữa.
Bạch Tàng nghe Lý Đằng Phong bị phạt như vậy, hắn cảm thấy lòng vui phơi phới, kẻ bị phạt lên rừng núi sâu thẳm chẳng khác gì đã bị cắt bỏ nửa cái mạng.
Bởi vì trong rừng hoang có tồn tại rất nhiều loài yêu tinh quỷ quái, nhân loại đối mặt với những thứ đó chẳng khác gì mỡ dâng miệng mèo.
Cho nên, Bạch Tàng không cần phải tốn công lấy mạng Lý Đằng Phong nữa, hắn chỉ cần ngồi đợi anh ta tự động biến mất khỏi cuộc đời này.
Khác với Bạch Tàng, Lý Đằng Phong cảm kích tận đáy lòng đối với Âu Dương Phi Thần, vì Âu Dương Phi Thần cũng đã lao lực khá nhiều để giúp cho Lý Đằng Phong.
Thật lòng Lý Đằng Phong chưa hiểu rõ vì sao mà những người xa lạ như Âu Dương Phi Thần, Liễu Tử Hoa và cả người ăn xin ngày trước đều cật lực giúp mình.
Lý Đằng Phong cảm giác được dường như có thế lực nào đó luôn âm thầm quan sát mình, anh ta không biết đó là điều tốt hay điều xấu, đành phải nâng cao cảnh giác hơn.
Ngày hôm sau
Sáng sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, cả đội của Lý Đằng Phong đã bị Lý Cơ cho người đánh thức.
Những vẻ mặt ngáy ngủ vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, trời còn âm u, lạnh lẽo thế này họ đã bị gọi ra tập hợp ở bên ngoài. Chỉ riêng một mình Lý Đằng Phong là vẫn giữ được vẻ thường ngày, vì anh ta biết mục đích của việc đang diễn ra này nhưng không tiện nói trước ra cho những huynh đệ trong đội.
- Từ hôm nay, đội hai ngàn sẽ nhận nhiệm vụ khai thác tài nguyên trong rừng sâu, khi nào đủ số lượng như trong tờ giấy này thì sẽ được trở về doanh trại.
Lý Cơ nghiêm mặt nói.
Sau khi mọi chuyện đã xong, Lý Cơ quay trở về tướng doanh của mình, để lại đám người Lý Đằng Phong tự xử lý những việc tiếp theo.
Rất nhanh, mọi người trong đội hai ngàn đã sắp xếp những thứ cần thiết để tồn tại trong rừng hoang, người này mang lều trại, kẻ kia mang lương thực, người khác mang vũ khí,... cứ thế hai mươi người mang đủ thứ cả thảy.
Lý Đằng Phong âm thầm bỏ những thứ quan trọng khác vào trong giới chỉ, lỡ có chuyện chẳng hay xảy ra cũng còn có cái để dùng.
- Lý Sát này xin tạ lỗi với các huynh, vì ta mà mọi người phải chịu chung cảnh ngộ khổ cực sắp tới. Ta đã hại các huynh rồi.
Lý Đằng Phong tự trách nói.
- Lý Sát tiểu đệ, ngươi không cần phải áy náy như vậy, đều là anh em chung một thuyền nói chi đến chuyện khó khăn khổ cực.
Ô Lãng nhẹ nhàng an ủi Lý Đằng Phong, y biết những gì Lý Đằng Phong đã làm đều là muốn tốt cho toàn đội, chỉ tiếc là may mắn đã không mĩm cười.
Ô Lãng tuy chỉ là kẻ võ biền nhưng y cũng hiểu rằng Lý Đằng Phong đã vì mình và những huynh đệ trong đội nên mới bị phạt, lẽ nào không thể gánh vác cùng Lý Đằng Phong.
Chuẩn bị hết thảy, toàn đội của Lý Đằng Phong bắt đầu xuất phát, họ rời khỏi Bình Châu thành rồi theo hướng bắc mà đi.
***
Trời trong xanh gió thổi hiu hiu lay động từng ngọn cỏ, ánh nắng buổi trưa đa số là không dễ chịu nhưng nhờ có nó nên khung cảnh thiên nhiên mới nổi bật hơn.
Xung quanh chỉ toàn là cây cối, non núi, cảnh vật hoang vắng bình yên vô cùng. Dường như nơi đây có rất ít người lui tới mặc dù có một con đường mòn nhỏ dưới một dãy núi cao, có thể đó là đường giao thông của thương nhân.
Xột, xột, xột,...
Tiếng đá nhỏ bị dẫm đạp vang lên, âm thanh đặc trưng của thứ gì đó bước đi trên đường mòn.
Quan sát kĩ, đó là một đám người mười ba nam nhân đang di chuyển theo hướng nam, cũng là hướng rời khỏi nơi này. Tất cả họ đều ăn mặc quái dị, tay cầm vũ khí sắc nhọn, gương mặt hầm hầm liên tục bước chân về phía trước.
Cùng lúc đó, ngược hướng với đám người lúc nãy, một toán hai mươi người nam nhân đang đi theo hướng bắc. Đám ngưới đó chính là Lý Đằng Phong và những đồng đội của anh ta.
Sau nửa ngày mệt nhọc lặn lội từ Vương đô, họ cũng đã đến được nơi này, đang dự tính tìm chỗ thích hợp để nghỉ ngơi lấy lại sức.
- Ô Lãng đại ca, ngươi cho các huynh đệ tạm thời nấp vào đám cây phía bên kia, cẩn thận đừng để bị lộ. Phía trước có một đám người đang đi đến, không biết là thiện hay ác nên đề phòng vẫn hơn.
Lý Đằng Phong dẫn đầu đi trước, bất ngờ dừng lại nói ra.
Bọn người Ô Lãng không chậm trễ, nhanh chóng làm theo lời của Lý Đằng Phong, trong lúc vô tình họ đã xem Lý Đằng Phong là đội trưởng.
Còn bản thân Lý Đằng Phong nhanh chóng nấp vào phía đối diện, anh ta muốn đề phòng bất trắc, nếu có xảy ra vũ lực, đánh từ hai hướng vẫn tốt hơn đánh từ một hướng.
- Dừng lại, ta ngửi thấy có mùi lạ, mùi này vẫn còn mới có thể thứ đó ở gần đây.
Một tên nam nhân trong đoàn người kì lạ hỉnh hỉnh mũi nói lớn.
Bọn còn lại nghe thấy đã lập tức nhìn ngó xung quanh, cặp mắt đều hiện lên vẻ truy xét kịch liệt.
- Hắc...hắc...xì...ì...i...
Bỗng một người trong đội của Lý Đằng Phog hắt hơi một cái, sớm không xảy ra, muộn không xảy ra, lại xảy ra đúng lúc này làm đám người Lý Đằng Phong như muốn nín thở đến nơi.
Ngay sau đó, bọn người kì dị kia đã phát hiện ra đám người Lý Đằng Phong.
- Đồ ăn đến miệng chúng ta rồi, nhanh bắt chúng lại.
Nam nhân đi đầu ra lệnh cho người phía sau mình vây bắt người bên phía Lý Đằng Phong.
- Các huynh đệ chiến thôi.
Ô Lãng cùng mười tám người khác cầm chắc vũ khí lao ra nghênh chiến với đám người kì hoặc đối đang sổ sàng xông tới.
Rất nhanh, tiếng vũ khí va chạm đã vang lên, tuy hai bên không tương quan về lực lượng nhưng khả năng chiến đấu bù qua đắp lại đã tạo nên thế cân bằng.
Lý Đằng Phong không vội xông ra mà chỉ nấp ở phía đối diện quan sát, anh ta muốn biết thực lực của cả hai bên thế nào để dễ bề ứng biến.
Theo phỏng đoán của Lý Đằng Phong, đám người lạ mặt này có thể là dân bản địa ở đây, nên rất có khả năng sào huyệt của bọn chúng cũng ở gần đây.
Lý Đằng Phong suy đi tính lại, khi đã có quyết định phù hợp, anh ta mới phóng ra ngoài gia nhập vòng chiến.
Đám người này chưa làm gì Lý Đằng Phong nhưng chúng đã có ý định không tốt nên Lý Đằng Phong cũng không ngại thẳng tay.
Thấy có người khác bỗng nhiên xuất hiện, làm đám người kì dị kia giật bắn mình một cái.
Âu Dương Phi Thần sầu não không thôi, vì Lý Đằng Phong đi đến đâu cũng đều xảy ra rắc rối, y đành phải đẩy anh ta lên rừng núi mà trú ngụ. Cho dù nơi đó có một chút nguy hiểm nhưng có thể dùng vũ lực đối kháng, còn bên trong thành trì tuy chỉ là đám người thường nhưng không thể tùy tiện ra tay.
Tất nhiên Âu Dương Phi Thần vẫn âm thầm bảo vệ cho Lý Đằng Phong, dù thế nào y cũng đã được phía trên giao cho nhiệm vụ này nên không thể bất tuân được.
Sau khi nhận tuyên phạt xong, Lý Đằng Phong và Bạch Tàng đều cáo lui quay về chỗ ở của mình, có ở lại cũng chẳng làm được việc gì nữa.
Bạch Tàng nghe Lý Đằng Phong bị phạt như vậy, hắn cảm thấy lòng vui phơi phới, kẻ bị phạt lên rừng núi sâu thẳm chẳng khác gì đã bị cắt bỏ nửa cái mạng.
Bởi vì trong rừng hoang có tồn tại rất nhiều loài yêu tinh quỷ quái, nhân loại đối mặt với những thứ đó chẳng khác gì mỡ dâng miệng mèo.
Cho nên, Bạch Tàng không cần phải tốn công lấy mạng Lý Đằng Phong nữa, hắn chỉ cần ngồi đợi anh ta tự động biến mất khỏi cuộc đời này.
Khác với Bạch Tàng, Lý Đằng Phong cảm kích tận đáy lòng đối với Âu Dương Phi Thần, vì Âu Dương Phi Thần cũng đã lao lực khá nhiều để giúp cho Lý Đằng Phong.
Thật lòng Lý Đằng Phong chưa hiểu rõ vì sao mà những người xa lạ như Âu Dương Phi Thần, Liễu Tử Hoa và cả người ăn xin ngày trước đều cật lực giúp mình.
Lý Đằng Phong cảm giác được dường như có thế lực nào đó luôn âm thầm quan sát mình, anh ta không biết đó là điều tốt hay điều xấu, đành phải nâng cao cảnh giác hơn.
Ngày hôm sau
Sáng sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, cả đội của Lý Đằng Phong đã bị Lý Cơ cho người đánh thức.
Những vẻ mặt ngáy ngủ vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, trời còn âm u, lạnh lẽo thế này họ đã bị gọi ra tập hợp ở bên ngoài. Chỉ riêng một mình Lý Đằng Phong là vẫn giữ được vẻ thường ngày, vì anh ta biết mục đích của việc đang diễn ra này nhưng không tiện nói trước ra cho những huynh đệ trong đội.
- Từ hôm nay, đội hai ngàn sẽ nhận nhiệm vụ khai thác tài nguyên trong rừng sâu, khi nào đủ số lượng như trong tờ giấy này thì sẽ được trở về doanh trại.
Lý Cơ nghiêm mặt nói.
Sau khi mọi chuyện đã xong, Lý Cơ quay trở về tướng doanh của mình, để lại đám người Lý Đằng Phong tự xử lý những việc tiếp theo.
Rất nhanh, mọi người trong đội hai ngàn đã sắp xếp những thứ cần thiết để tồn tại trong rừng hoang, người này mang lều trại, kẻ kia mang lương thực, người khác mang vũ khí,... cứ thế hai mươi người mang đủ thứ cả thảy.
Lý Đằng Phong âm thầm bỏ những thứ quan trọng khác vào trong giới chỉ, lỡ có chuyện chẳng hay xảy ra cũng còn có cái để dùng.
- Lý Sát này xin tạ lỗi với các huynh, vì ta mà mọi người phải chịu chung cảnh ngộ khổ cực sắp tới. Ta đã hại các huynh rồi.
Lý Đằng Phong tự trách nói.
- Lý Sát tiểu đệ, ngươi không cần phải áy náy như vậy, đều là anh em chung một thuyền nói chi đến chuyện khó khăn khổ cực.
Ô Lãng nhẹ nhàng an ủi Lý Đằng Phong, y biết những gì Lý Đằng Phong đã làm đều là muốn tốt cho toàn đội, chỉ tiếc là may mắn đã không mĩm cười.
Ô Lãng tuy chỉ là kẻ võ biền nhưng y cũng hiểu rằng Lý Đằng Phong đã vì mình và những huynh đệ trong đội nên mới bị phạt, lẽ nào không thể gánh vác cùng Lý Đằng Phong.
Chuẩn bị hết thảy, toàn đội của Lý Đằng Phong bắt đầu xuất phát, họ rời khỏi Bình Châu thành rồi theo hướng bắc mà đi.
***
Trời trong xanh gió thổi hiu hiu lay động từng ngọn cỏ, ánh nắng buổi trưa đa số là không dễ chịu nhưng nhờ có nó nên khung cảnh thiên nhiên mới nổi bật hơn.
Xung quanh chỉ toàn là cây cối, non núi, cảnh vật hoang vắng bình yên vô cùng. Dường như nơi đây có rất ít người lui tới mặc dù có một con đường mòn nhỏ dưới một dãy núi cao, có thể đó là đường giao thông của thương nhân.
Xột, xột, xột,...
Tiếng đá nhỏ bị dẫm đạp vang lên, âm thanh đặc trưng của thứ gì đó bước đi trên đường mòn.
Quan sát kĩ, đó là một đám người mười ba nam nhân đang di chuyển theo hướng nam, cũng là hướng rời khỏi nơi này. Tất cả họ đều ăn mặc quái dị, tay cầm vũ khí sắc nhọn, gương mặt hầm hầm liên tục bước chân về phía trước.
Cùng lúc đó, ngược hướng với đám người lúc nãy, một toán hai mươi người nam nhân đang đi theo hướng bắc. Đám ngưới đó chính là Lý Đằng Phong và những đồng đội của anh ta.
Sau nửa ngày mệt nhọc lặn lội từ Vương đô, họ cũng đã đến được nơi này, đang dự tính tìm chỗ thích hợp để nghỉ ngơi lấy lại sức.
- Ô Lãng đại ca, ngươi cho các huynh đệ tạm thời nấp vào đám cây phía bên kia, cẩn thận đừng để bị lộ. Phía trước có một đám người đang đi đến, không biết là thiện hay ác nên đề phòng vẫn hơn.
Lý Đằng Phong dẫn đầu đi trước, bất ngờ dừng lại nói ra.
Bọn người Ô Lãng không chậm trễ, nhanh chóng làm theo lời của Lý Đằng Phong, trong lúc vô tình họ đã xem Lý Đằng Phong là đội trưởng.
Còn bản thân Lý Đằng Phong nhanh chóng nấp vào phía đối diện, anh ta muốn đề phòng bất trắc, nếu có xảy ra vũ lực, đánh từ hai hướng vẫn tốt hơn đánh từ một hướng.
- Dừng lại, ta ngửi thấy có mùi lạ, mùi này vẫn còn mới có thể thứ đó ở gần đây.
Một tên nam nhân trong đoàn người kì lạ hỉnh hỉnh mũi nói lớn.
Bọn còn lại nghe thấy đã lập tức nhìn ngó xung quanh, cặp mắt đều hiện lên vẻ truy xét kịch liệt.
- Hắc...hắc...xì...ì...i...
Bỗng một người trong đội của Lý Đằng Phog hắt hơi một cái, sớm không xảy ra, muộn không xảy ra, lại xảy ra đúng lúc này làm đám người Lý Đằng Phong như muốn nín thở đến nơi.
Ngay sau đó, bọn người kì dị kia đã phát hiện ra đám người Lý Đằng Phong.
- Đồ ăn đến miệng chúng ta rồi, nhanh bắt chúng lại.
Nam nhân đi đầu ra lệnh cho người phía sau mình vây bắt người bên phía Lý Đằng Phong.
- Các huynh đệ chiến thôi.
Ô Lãng cùng mười tám người khác cầm chắc vũ khí lao ra nghênh chiến với đám người kì hoặc đối đang sổ sàng xông tới.
Rất nhanh, tiếng vũ khí va chạm đã vang lên, tuy hai bên không tương quan về lực lượng nhưng khả năng chiến đấu bù qua đắp lại đã tạo nên thế cân bằng.
Lý Đằng Phong không vội xông ra mà chỉ nấp ở phía đối diện quan sát, anh ta muốn biết thực lực của cả hai bên thế nào để dễ bề ứng biến.
Theo phỏng đoán của Lý Đằng Phong, đám người lạ mặt này có thể là dân bản địa ở đây, nên rất có khả năng sào huyệt của bọn chúng cũng ở gần đây.
Lý Đằng Phong suy đi tính lại, khi đã có quyết định phù hợp, anh ta mới phóng ra ngoài gia nhập vòng chiến.
Đám người này chưa làm gì Lý Đằng Phong nhưng chúng đã có ý định không tốt nên Lý Đằng Phong cũng không ngại thẳng tay.
Thấy có người khác bỗng nhiên xuất hiện, làm đám người kì dị kia giật bắn mình một cái.
Danh sách chương