Trong lòng Lý Đằng Phong không khỏi buồn rầu thối ruột, bây giờ trong túi anh ta chẳng còn đồng nào, không biết phải thuê xe ngựa kiểu gì đây.
Tuy nhiên, Lý Đằng Phong vẫn quyết định phải tìm một quán nào đó để lo cho cái bụng trống rỗng này, tiền bạc tính sau cũng được.
Đi vào thành được hơn mấy chục bước, Lý Đằng Phong đã thấy một cái quán trọ nhỏ, do ở xã thành nên ở đây không có mấy người đi lại và cái quán trước mắt anh ta cũng tương đối vắng vẻ.
Lý Đằng Phong vội đánh giá sơ qua cái quán trọ này, thoạt nhìn nó trông có vẻ rất cũ kĩ, có thể đã xây dựng rất lâu, quán trọ có hai tầng được làm hoàn toàn bằng gỗ đỏ, trên mái lợp ngói đất nung màu đen, xung quanh treo rất nhiều đèn lồng màu đỏ.
Vào trong, Lý Đằng Phong chậm rãi tìm kiếm chỗ ngồi thích hợp, anh ta lập tức bị thu hút một chỗ gần cửa sổ, không chần chừ anh ta từng bước tiến đến rồi ngồi xuống. Quan sát xung quanh trong quán một lượt, Lý Đằng Phong thấy dường như chỉ có mình là khách thực ở trong đây, mấy bàn còn lại trống trơn không một bóng người.
- Chào khách quan, khách quan muốn dùng gì? Lý Đằng Phong vừa mới ngồi xuống, tiểu nhị từ bên trong quán đã chạy ra chào hỏi, Lý Đằng Phong không khỏi thầm khen quán này vô cùng chuyên nghiệp.
Lý Đằng Phong ngước nhìn lên liền nhận ra là một tên nam thanh niên tuổi chừng hai mươi, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt lương thiện xen lẫn một chút ngốc nghếch.
- Cho ta một kí thịt, ba bát cơm trắng, một bình trà nóng.
Lý Đằng Phong vui vẻ nói ra yêu cầu.
Tên tiểu nhị cẩn thận ghi chép lại rồi bảo Lý Đằng Phong chờ một lát, sau đó y nhanh nhẹn trở vào phía trong, dường như là đi chuẩn bị thức ăn.
Trong thời gian chờ đợi, Lý Đằng Phong không quên ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài qua khung cửa sổ, anh ta thầm khen nơi này thật yên bình làm cho người ta cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Lâu lâu, dưới đường mới có một vài người đi ngang, bóng dáng con người lướt qua trong ánh đèn vàng rực từ đèn lồng khiến cho cảnh vật càng thêm thơ mộng.
- Khách quan dùng ngon miệng.
Chớp mắt, thức ăn đã được mang lên, Lý Đằng Phong nhìn mấy miếng thịt vàng rụm đang bốc khói nghi ngút làm anh ta không kiềm chế được nuốt một ngụm nước bọt.
Chờ tiểu nhị rời đi, Lý Đằng Phong mới bắt đầu lao vào ăn như hổ đói, đã lâu rồi anh ta mới được ăn lại mấy món hợp khẩu vị như thế này. Nếu có ai nhìn thấy tình trạng Lý Đằng Phong lúc này chắc chắn đều cho rằng anh ta đã bị bỏ đói lâu ngày.
Thoáng chốc, Lý Đằng Phong đã thuận lợi tiến mớ thức ăn trên bàn vào trong bụng mình rồi, sau đó anh ta ợ một cái đầy thõa mãn.
- Tiểu nhị tính... tiền.
Lý Đằng Phong lớn tiếng gọi tiểu nhị ra nhưng đến khi tới chữ tiền anh ta vội nhỏ giọng lại, bởi vì anh ta chợt nhớ mình không có tiền.
- Khách quan ăn ngon miệng chứ! Của khách quan hết nửa tiểu bạc
Tên tiểu nhị miệng mồm rối rít nói ra, y thấy bàn thức ăn đã trống trãi nên phỏng đoán vị khách trước mặt mình có lẽ rất hài lòng với thức ăn ở đây.
- À... ta nhìn thấy tiểu huynh đây có vẻ gì đó hơi mệt mỏi, chắc lúc nào quán cũng đông khách nhỉ.
Lý Đằng Phong đứng dậy, một tay đặt vào vai tiểu nhị rồi nhìn thẳng vào y, nói ra.
- Làm gì có, quán này ế lắm, cả ngày hôm nay khách quan là người đầu tiên vào quán đó, nói thật quán chỉ có một mình ta làm công việc chạy bàn thôi mà ta vẫn cảm thấy công việc này nhẹ nhàng đến không chịu nổi.
Tên tiểu nhị mỉm cười thành thật nói ra.
- Chết dở...
Lý Đằng Phong nhăn mặt, lấy tay vỗ trán mình rồi nhẹ than thở, anh ta không ngờ ngay cả cách lấy công trả tiền cũng không thể thực hiện được, bây giờ anh ta không biết đào đâu ra tiền để trả đây.
- Khách quan cho ta xin tiền thức ăn!
Tên tiểu nhị khó hiểu nhìn biểu cảm của Lý Đằng Phong, y cũng không quen nhắc nhở Lý Đằng Phong trả tiền.
Thấy tiểu nhị hối thúc mình như vậy, Lý Đằng Phong lòng như tơ vò, anh ta thật sự không thể nghĩ ra cách đối phó, nếu không phải vì lòng tự trọng của mình, anh ta đã co giò chạy mất tiêu rồi.
Đột nhiên Lý Đằng Phong nhớ tới một vật, thứ này có lẽ sẽ hữu dụng, anh ta nhanh chóng cho tay vào trong áo rồi vội truyền mệnh lệnh vào trong giới chỉ.
- Tiểu huynh, ta đây không có tiền mặt nhưng có thứ này có thể trao đổi được.
Nói rồi, Lý Đằng Phong móc từ trong áo ra một viên ngọc to bằng nắm tay trẻ con, trên đó phát ra ánh sáng đỏ hồng nhè nhẹ.
- Dạ Minh Châu!
Tên tiểu nhị kinh ngạc kêu lên một tiếng, đây là lần đầu y tận mắt thấy một viên Dạ Minh Châu ngoài đời thật, trước giờ y chỉ được nghe qua miêu tả và xem qua vài hình vẽ của thứ này.
Lý Đằng Phong không ngờ tên tiểu nhị trước mắt mình cũng biết chút ít về lai lịch của Dạ Minh Châu, anh ta thầm nghĩ như vậy cũng tốt, đỡ phải tốn thời gian giải thích về sự quý giá của Dạ Minh Châu.
- Để ta mời chủ quán ra gặp khách quan.
Tên tiểu nhị nói xong, lập tức chạy vào bên trong để tìm ai đó, dáng vẻ khi chạy của y trông rất hối hả, cứ như sợ Lý Đằng Phong trốn đi mất vậy.
Ở đây, Lý Đằng Phong cũng không vội, dù sao đêm nay anh ta cũng sẽ tạm thời tá túc ở nơi này, chỉ cần chủ quán chấp nhận trao đổi bằng Dạ Minh Châu là mọi chuyện có thể giải quyết.
- Khách quan... cho... cho ta xem qua viên ngọc một lát.
Từ bên trong, một lão giả tuổi chừng hơn sáu mươi tuổi vội vàng chạy ra, người này mặc một bộ sam y màu nâu đã khá cũ, vừa chạy y vừa hổn hển nói ra.
Lý Đằng Phong nhẹ nhíu mài một cái rồi đưa viên Dạ Minh Châu cho lão giả, người ta chỉ xem qua một lát nên Lý Đằng Phong cũng không có keo kiệt đến nổi cự tuyệt.
- Đúng là Dạ Minh Châu rồi.
Lão giả cảm thán nói ra, cặp mắt y dán chặt vào viên ngọc như thể muốn nhìn xuyên qua nó, không khó nhận ra lão giả đang bắt đầu run lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
- Ài... Khách quan thứ lỗi cho ta, viên Dạ Minh Châu này quá đắt đỏ, có bán cả cái quán này của ta cũng không đủ để trao đổi với viên ngọc này, cho nên ta không thể nhận nó được.
Đột nhiên lão giả rầu rĩ nói ra, gương mặt hiện lên đầy vẻ hối tiếc.
- Vậy còn tiền thức ăn thì tính làm sao?
Lý Đằng Phong bối rối hỏi, với lòng tự trọng của mình Lý Đằng Phong không hề muốn ăn quỵt mà không trả tiền, thế nhưng nếu lão chủ quán cho Lý Đằng Phong bữa ăn này thì anh ta cũng sẽ không từ chối mà vui vẻ nhận lấy.
- Để ta tính thế này, đêm nay trong thành có chỗ đấu giá hội, khách quan thử đến đó xem sao, biết đâu lại có thu hoạch cực tốt. Chỉ là ta...
Lão giả nói ra được câu đầu nhưng đến câu thứ hai liền ấp úng ngập ngừng.
- Đa tạ đã chỉ điểm, ta sẽ không quên ân tình ngày hôm nay, nhất định ta sẽ hậu tạ cho lão thật tốt.
Nghe qua mấy lời của lão giả, Lý Đằng Phong đã hiểu dụng ý trong đó, chỉ là muốn một chút thù lao nên Lý Đằng Phong cũng không có từ chối, dù gì người ta cũng có ơn chỉ điểm với mình.
- Mà lão không sợ ta chuồn luôn sao?
Lý Đằng Phong dí dỏm nói tiếp.
- Không sợ! Lão biết khách quan không phải loại người đó.
Lão giả thẳng thắn đáp lời, người này tự tin như vậy chính là dựa vào tài xem tướng chưa bao giờ sai của mình, y nhìn thấy từ trên người Lý Đằng Phong toát ra một khí chất cao thượng khó nói thành lời, nên y chắc chắn rằng người thiếu niên trước mắt mình không phải là kẻ ăn giựt.
Tuy nhiên, Lý Đằng Phong vẫn quyết định phải tìm một quán nào đó để lo cho cái bụng trống rỗng này, tiền bạc tính sau cũng được.
Đi vào thành được hơn mấy chục bước, Lý Đằng Phong đã thấy một cái quán trọ nhỏ, do ở xã thành nên ở đây không có mấy người đi lại và cái quán trước mắt anh ta cũng tương đối vắng vẻ.
Lý Đằng Phong vội đánh giá sơ qua cái quán trọ này, thoạt nhìn nó trông có vẻ rất cũ kĩ, có thể đã xây dựng rất lâu, quán trọ có hai tầng được làm hoàn toàn bằng gỗ đỏ, trên mái lợp ngói đất nung màu đen, xung quanh treo rất nhiều đèn lồng màu đỏ.
Vào trong, Lý Đằng Phong chậm rãi tìm kiếm chỗ ngồi thích hợp, anh ta lập tức bị thu hút một chỗ gần cửa sổ, không chần chừ anh ta từng bước tiến đến rồi ngồi xuống. Quan sát xung quanh trong quán một lượt, Lý Đằng Phong thấy dường như chỉ có mình là khách thực ở trong đây, mấy bàn còn lại trống trơn không một bóng người.
- Chào khách quan, khách quan muốn dùng gì? Lý Đằng Phong vừa mới ngồi xuống, tiểu nhị từ bên trong quán đã chạy ra chào hỏi, Lý Đằng Phong không khỏi thầm khen quán này vô cùng chuyên nghiệp.
Lý Đằng Phong ngước nhìn lên liền nhận ra là một tên nam thanh niên tuổi chừng hai mươi, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt lương thiện xen lẫn một chút ngốc nghếch.
- Cho ta một kí thịt, ba bát cơm trắng, một bình trà nóng.
Lý Đằng Phong vui vẻ nói ra yêu cầu.
Tên tiểu nhị cẩn thận ghi chép lại rồi bảo Lý Đằng Phong chờ một lát, sau đó y nhanh nhẹn trở vào phía trong, dường như là đi chuẩn bị thức ăn.
Trong thời gian chờ đợi, Lý Đằng Phong không quên ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài qua khung cửa sổ, anh ta thầm khen nơi này thật yên bình làm cho người ta cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Lâu lâu, dưới đường mới có một vài người đi ngang, bóng dáng con người lướt qua trong ánh đèn vàng rực từ đèn lồng khiến cho cảnh vật càng thêm thơ mộng.
- Khách quan dùng ngon miệng.
Chớp mắt, thức ăn đã được mang lên, Lý Đằng Phong nhìn mấy miếng thịt vàng rụm đang bốc khói nghi ngút làm anh ta không kiềm chế được nuốt một ngụm nước bọt.
Chờ tiểu nhị rời đi, Lý Đằng Phong mới bắt đầu lao vào ăn như hổ đói, đã lâu rồi anh ta mới được ăn lại mấy món hợp khẩu vị như thế này. Nếu có ai nhìn thấy tình trạng Lý Đằng Phong lúc này chắc chắn đều cho rằng anh ta đã bị bỏ đói lâu ngày.
Thoáng chốc, Lý Đằng Phong đã thuận lợi tiến mớ thức ăn trên bàn vào trong bụng mình rồi, sau đó anh ta ợ một cái đầy thõa mãn.
- Tiểu nhị tính... tiền.
Lý Đằng Phong lớn tiếng gọi tiểu nhị ra nhưng đến khi tới chữ tiền anh ta vội nhỏ giọng lại, bởi vì anh ta chợt nhớ mình không có tiền.
- Khách quan ăn ngon miệng chứ! Của khách quan hết nửa tiểu bạc
Tên tiểu nhị miệng mồm rối rít nói ra, y thấy bàn thức ăn đã trống trãi nên phỏng đoán vị khách trước mặt mình có lẽ rất hài lòng với thức ăn ở đây.
- À... ta nhìn thấy tiểu huynh đây có vẻ gì đó hơi mệt mỏi, chắc lúc nào quán cũng đông khách nhỉ.
Lý Đằng Phong đứng dậy, một tay đặt vào vai tiểu nhị rồi nhìn thẳng vào y, nói ra.
- Làm gì có, quán này ế lắm, cả ngày hôm nay khách quan là người đầu tiên vào quán đó, nói thật quán chỉ có một mình ta làm công việc chạy bàn thôi mà ta vẫn cảm thấy công việc này nhẹ nhàng đến không chịu nổi.
Tên tiểu nhị mỉm cười thành thật nói ra.
- Chết dở...
Lý Đằng Phong nhăn mặt, lấy tay vỗ trán mình rồi nhẹ than thở, anh ta không ngờ ngay cả cách lấy công trả tiền cũng không thể thực hiện được, bây giờ anh ta không biết đào đâu ra tiền để trả đây.
- Khách quan cho ta xin tiền thức ăn!
Tên tiểu nhị khó hiểu nhìn biểu cảm của Lý Đằng Phong, y cũng không quen nhắc nhở Lý Đằng Phong trả tiền.
Thấy tiểu nhị hối thúc mình như vậy, Lý Đằng Phong lòng như tơ vò, anh ta thật sự không thể nghĩ ra cách đối phó, nếu không phải vì lòng tự trọng của mình, anh ta đã co giò chạy mất tiêu rồi.
Đột nhiên Lý Đằng Phong nhớ tới một vật, thứ này có lẽ sẽ hữu dụng, anh ta nhanh chóng cho tay vào trong áo rồi vội truyền mệnh lệnh vào trong giới chỉ.
- Tiểu huynh, ta đây không có tiền mặt nhưng có thứ này có thể trao đổi được.
Nói rồi, Lý Đằng Phong móc từ trong áo ra một viên ngọc to bằng nắm tay trẻ con, trên đó phát ra ánh sáng đỏ hồng nhè nhẹ.
- Dạ Minh Châu!
Tên tiểu nhị kinh ngạc kêu lên một tiếng, đây là lần đầu y tận mắt thấy một viên Dạ Minh Châu ngoài đời thật, trước giờ y chỉ được nghe qua miêu tả và xem qua vài hình vẽ của thứ này.
Lý Đằng Phong không ngờ tên tiểu nhị trước mắt mình cũng biết chút ít về lai lịch của Dạ Minh Châu, anh ta thầm nghĩ như vậy cũng tốt, đỡ phải tốn thời gian giải thích về sự quý giá của Dạ Minh Châu.
- Để ta mời chủ quán ra gặp khách quan.
Tên tiểu nhị nói xong, lập tức chạy vào bên trong để tìm ai đó, dáng vẻ khi chạy của y trông rất hối hả, cứ như sợ Lý Đằng Phong trốn đi mất vậy.
Ở đây, Lý Đằng Phong cũng không vội, dù sao đêm nay anh ta cũng sẽ tạm thời tá túc ở nơi này, chỉ cần chủ quán chấp nhận trao đổi bằng Dạ Minh Châu là mọi chuyện có thể giải quyết.
- Khách quan... cho... cho ta xem qua viên ngọc một lát.
Từ bên trong, một lão giả tuổi chừng hơn sáu mươi tuổi vội vàng chạy ra, người này mặc một bộ sam y màu nâu đã khá cũ, vừa chạy y vừa hổn hển nói ra.
Lý Đằng Phong nhẹ nhíu mài một cái rồi đưa viên Dạ Minh Châu cho lão giả, người ta chỉ xem qua một lát nên Lý Đằng Phong cũng không có keo kiệt đến nổi cự tuyệt.
- Đúng là Dạ Minh Châu rồi.
Lão giả cảm thán nói ra, cặp mắt y dán chặt vào viên ngọc như thể muốn nhìn xuyên qua nó, không khó nhận ra lão giả đang bắt đầu run lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
- Ài... Khách quan thứ lỗi cho ta, viên Dạ Minh Châu này quá đắt đỏ, có bán cả cái quán này của ta cũng không đủ để trao đổi với viên ngọc này, cho nên ta không thể nhận nó được.
Đột nhiên lão giả rầu rĩ nói ra, gương mặt hiện lên đầy vẻ hối tiếc.
- Vậy còn tiền thức ăn thì tính làm sao?
Lý Đằng Phong bối rối hỏi, với lòng tự trọng của mình Lý Đằng Phong không hề muốn ăn quỵt mà không trả tiền, thế nhưng nếu lão chủ quán cho Lý Đằng Phong bữa ăn này thì anh ta cũng sẽ không từ chối mà vui vẻ nhận lấy.
- Để ta tính thế này, đêm nay trong thành có chỗ đấu giá hội, khách quan thử đến đó xem sao, biết đâu lại có thu hoạch cực tốt. Chỉ là ta...
Lão giả nói ra được câu đầu nhưng đến câu thứ hai liền ấp úng ngập ngừng.
- Đa tạ đã chỉ điểm, ta sẽ không quên ân tình ngày hôm nay, nhất định ta sẽ hậu tạ cho lão thật tốt.
Nghe qua mấy lời của lão giả, Lý Đằng Phong đã hiểu dụng ý trong đó, chỉ là muốn một chút thù lao nên Lý Đằng Phong cũng không có từ chối, dù gì người ta cũng có ơn chỉ điểm với mình.
- Mà lão không sợ ta chuồn luôn sao?
Lý Đằng Phong dí dỏm nói tiếp.
- Không sợ! Lão biết khách quan không phải loại người đó.
Lão giả thẳng thắn đáp lời, người này tự tin như vậy chính là dựa vào tài xem tướng chưa bao giờ sai của mình, y nhìn thấy từ trên người Lý Đằng Phong toát ra một khí chất cao thượng khó nói thành lời, nên y chắc chắn rằng người thiếu niên trước mắt mình không phải là kẻ ăn giựt.
Danh sách chương